<!--StartFragment-->5.
Thấy Đỗ Như Tùng tán dương bức thêu của mình, khuôn mặt nhỏ nhắn nghiêm túc của Lâm Đạm lộ ra nụ cười. Cô khoát khoát tay, đang định nhảy xuống đầu tường về nhà ăn cơm, lại thấy Đỗ Như Yên quơ một cây roi ngựa xông vào, một đường đi quét sạch hoa cỏ hai bên, gương mặt xinh đẹp căng chặt, trong mắt bừng bừng lửa giận.
"Có chuyện gì?" Đỗ Như Tùng nhăn mày.
"Ca, muội hôm nay sắp tức chết rồi." Nhìn thấy người thân cận nhất, Đỗ Như Yên cố nén thật lâu rốt cuộc rơi xuống hai hàng nước mắt, ủy khuất nói: "Chùa Pháp Hưng nửa tháng sau tổ chức Phật hội, mượn Phật hội này để tề tụ tất cả thanh niên tài tử của Lâm An phủ. Ca cũng biết, tuổi muội đã lớn thế này rồi, nếu không lấy chồng thì sẽ thành cô nương già rồi, rất cần giao thiệp đúng không?"
Đỗ Như Yên nguyên là thiên kim Hầu phủ, không phải buồn rầu về chuyện cưới xin, nhưng nàng lại có một người dì là phế hậu, mẹ thì bị bỏ, thân thế đó nào xứng với công tử gia đình lớn giàu có? Vì vậy thuận lý thành chương, vị hôn phu của nàng giải trừ hôn ước với nàng, cưới người khác. Hiện tại nàng đã tròn mười chín, đổi thành cô nương khác sớm đã sinh mấy đứa trẻ, mà nàng vẫn còn đang phí hoài thanh xuân.
Nhớ lại chuyện cũ, Đỗ Như Yên trong lòng cảm thấy khổ sở, cắn răng nói: "Vì tham gia Phật hội, muội muốn làm một bộ quần áo mới, hôm nay ra tú trang Mạnh thị thấy vừa ý một cuộn tơ lụa hình hoa sen nơi nước trong, hoa sen bên trên đong đưa nhiều vẻ, màu sắc diễm lệ, do Mạnh Tư tự tay thêu. Muội lập tức lấy tiền túi ra muốn mua lại nó, ai dè bị Lý Giai Dung đoạt đi. Muội nói muội tới trước, bỏ tiền ra mua trước, cuộn tơ lụa này nên bán cho muội, nhưng chưởng quý không hề để ý tới, trả thỏi bạc lại cho muội, còn bọc lại cuộn tơ lụa đưa tới xe ngựa của Lý Giai Dung. Lý Giai Dung lúc đi cứ cười nhạo muội phượng hoàng rụng lông không bằng gà, muội nắm tay tới tím bầm mới không rút roi ra dạy dỗ nàng ta. Ca, tính tình muội tốt lắm, vẫn chưa gây phiền toái cho ca đâu."
Nói tới chỗ này, Đỗ Như Yên đưa tay ra, để Đỗ Như Tùng nhìn lòng bàn tay của mình, chỉ thấy phía trên in rất nhiều dấu hình trăng lưỡi liềm đỏ lừ loang lổ, nhìn thấy mà giật mình.
Đỗ Như Tùng ánh mắt đen thẫm, mặt lộ đau đớn.
Đỗ Như Yên lau lau nước mắt, lại nói: "Cuộn vải kia bị đoạt đi, muội muốn mua một cuộn khác, hỏi chưởng quỹ có còn cuộn vải nào do Mạnh Tư tự tay thêu không. Chưởng quỹ nói với muội tiểu thư nhà họ hiện tại chỉ thêu họa bình (tranh vẽ), không thêu quần áo. Muội liền hỏi gã, thế thứ Lý Giai Dung vừa ôm đi là gì, chưởng quỹ nói, trừ phi muội cũng là thiên kim Tuần phủ, nếu không đừng hòng mặc quần áo tiểu thư nhà họ tự tay thêu, còn nói tiểu thư nhà bọn họ giờ chỉ thêu quần áo cho quý nhân thôi, muội là thứ gì."
Đỗ Như Yên ngẩng đầu lên, trong mắt tràn đầy không cam lòng: "Ca, ca có thể nghĩ đến chúng ta có ngày hôm nay sao? Ca có thể nghĩ tới ngày này, chúng ta bị người ngoài chỉ lỗ mũi mắng thẳng là thứ gì không?" Nói tới chỗ này, nàng từ từ cúi đầu, che mặt, không muốn thần sắc gần như hỏng mất của mình bị anh cả nhìn thấy.
Đỗ Như Tùng ôm em gái đã gầy đi nhiều của mình vào lòng vỗ về, mặt mày trầm tĩnh, nhưng trong lòng thì sóng cuộn mãnh liệt, thật lâu khó dằn xuống. Tất cả do hắn quá vô năng, mới có thể để mẹ, dì và em gái gặp phải những nhục nhã này. Nhập ngũ thì đã là gì, liều mạng đã là gì, chỉ cần có thể nắm quyền thế, bảo vệ được người mình yêu quý nhất, hắn cái gì cũng nguyện ý làm.
Lâm Đạm nghe xong chuyện bát quái, lúc này mới dò xét mở miệng: "Đỗ tiểu thư, ngươi còn cần vải thêu không?"
Đỗ Như Tùng ánh mắt sáng lên, lập tức nói: "Dĩ nhiên cần."
Lâm Đạm chà xát tay, trong lòng có chút kích động nho nhỏ, trên mặt lại không hiện chút nào, đứng đắn nói: "Vậy ngươi cho ta năm lượng bạc làm tiền đặt cọc trước, ta phải mua chỉ thêu và vải vóc. Thêu xong ta có thể trực tiếp may thành váy cho các ngươi, chẳng qua giá cả sẽ hơi cao một chút."
"Năm lượng bạc? Không thành vấn đề." Đỗ Như Tùng lập tức lấy từ trong hà bao một đĩnh bạc, đưa cho tiểu cô nương ngồi đầu tường.
"Đây là mười hai." Lâm Đạm cân nhắc đĩnh bạc, không nói hai lời liền nhảy xuống đầu tường, vào vườn hoa nhỏ của nhà họ Đỗ, cầm đại đao Đỗ Như Tùng ném một bên lên, thỏi bạc bị chém thành hai khúc.
Đỗ Như Yên bị hành động chạy chữa bệnh cấp tính loạn của anh mình và hành vi dũng mãnh của Lâm Đạm dọa sợ, ủy khuất đầy bụng cũng quên ra sau đầu, nước mắt không rơi nữa, chỉ trợn mắt há hốc mồm nhìn tiểu cô nương một tay cầm đại đao, một tay cầm bạc.
"Đừng," Đỗ Như Yên vội vàng níu lại ống tay áo anh trai, ngượng ngùng nói: "Vải vóc tự ta đi mua, không cần làm phiền Lâm cô nương." Đến nay nàng vẫn nhớ như in 'bức thêu tuyệt thế' của Lâm cô nương, không dám mặc thứ đồ chơi đó lên người.
Đỗ Như Tùng không để ý lời cầu khẩn của nàng, nhận lấy nửa đĩnh bạc bóng loáng, cười nói: "Xin phiền Lâm cô nương đắn đo giúp xá muội, thêu hình gì tùy ngươi chọn, giá cả chúng ta sẽ thương lượng."
Lâm Đạm hào phóng khoát tay: "Chờ quần áo làm xong các ngươi nhìn rồi nói tiếp, không hài lòng thì cho ít đi, hài lòng thì cho nhiều hơn, dù sao đây là lần đầu ta tiếp việc, không quen thuộc với giá thị trường, không bị thua thiệt là được rồi. Ngày sau chờ ta nổi danh, giá tiền đương nhiên phải tăng."
Đỗ Như Tùng đã sớm quen với tính cách có sao nói vậy của Lâm Đạm, lạnh lùng trên mặt chậm rãi rút lui, được ung dung thay thế. Sống chung với cô hàng xóm nhỏ này hắn có thể không chút gánh nặng, không cần đo lường động cơ của cô, không cần tận lực kéo dãn khoảng cách, không cần phòng ngừa bị ăn sống. Tới chỗ này định cư, đúng là quyết định đúng đắn.
Đỗ Như Yên bị quyết định của anh cả dọa hết hồn, vô cùng muốn hô to "Ta không muốn, van cầu các ngươi bỏ qua cho ta đi", nhưng lại không muốn tổn thương lòng tự ái của tiểu cô nương. Thôi, chỉ lãng phí chút bạc thôi mà? Chờ y phục làm xong, nàng bỏ nó xuống đáy rương cũng được, tiểu cô nương vì chống đỡ tú trang nhà họ Lâm nên đã rất cố gắng học tập thêu thùa, nàng không thể dội gáo nước lạnh vào lòng nhiệt tình của cô được.
Nghĩ tới đây, Đỗ Như Yên chỉ có thể thỏa hiệp, nghiêm mặt để Lâm Đạm đo kích cỡ cho mình. Bị anh cả và Lâm Đạm liên thủ nháo một trận, không cam lòng và oán phẫn tràn đầy của nàng bất tri bất giác phai đi, chỉ còn lại dở khóc dở cười.
"Trước Phật hội ta nhất định đưa quần áo tới." Lâm Đạm âm thầm nhớ số đo của Đỗ Như Yên, sau đó leo lên đầu tường, nhảy qua, động tác muốn có bao nhiêu lưu loát thì có bấy nhiêu lưu loát.
Đỗ Như Yên nhìn trợn mắt há mồm, nhắc nhở: "Ca, ca cứ để nàng tùy tiện trèo tường nhà chúng ta vậy sao? Bây giờ khác rồi, nhà chúng ta không phải hậu hoa viên nhà nàng, muốn vào liền vào, muốn ra thì ra chứ?"
Nếu đổi thành người khác làm vậy, Đỗ Như Tùng đã sớm chặt đứt chân đối phương. Nhưng bây giờ, hắn chỉ nhẹ nhàng cười một tiếng, lơ đễnh khoát tay: "Không phải ngại, Lâm cô nương tự có chừng mực."
Đỗ Như Yên nhìn anh cả một lúc lâu, sau đó vừa lắc đầu vừa rời đi.
---
Đây là cuộc làm ăn đầu tiên của Lâm Đạm, cũng là bước đầu tiên cho việc mở lại tú trang của cô, tự nhiên không dám lười biếng, sau khi lấy được tiền đặt cọc liền mang Thúy Lan cùng len lén ra khỏi nhà, đi mua chỉ thêu và vải vóc. Nhưng vải vóc bán trên mặt phố đều khá đắt đỏ, năm lượng bạc chỉ có thể mua một ít vật liệu thừa.
"Tiểu thư, chúng ta còn một số vải vóc tốt tồn trong khô, là đồ cưới phu nhân để lại cho ngài. Ngài dùng vải ở nhà đi, làm xong quần áo thì để Đỗ công tử đưa tiền là được." Thúy Lan đề nghị.
"Cũng được, vậy chúng ta đi thôi." Lâm Đạm bỏ một cuộn chỉ thêu màu trắng lớn vào giỏ. Cô hiện tại đã thành thói quen tự mua chỉ thêu, tự nhuộm màu, màu sắc chỉ thêu trên phố quá ít, không đủ để cô phát huy.
Hai người đi được nửa đường, Lâm Đạm lại đổi chủ ý, "Không bằng chúng ta tới chùa Pháp Hưng xem một chút đi." Ở nhà tùy tiện mặc cái gì cũng được, nhưng ra cửa, cần phải lựa trường hợp mà chọn quần áo, cô phải tận mắt nhìn xem chùa Pháp Hưng trông thế nào, mới có thể tìm được linh cảm thêu quần áo.
Thúy Lan cũng muốn đi chơi một chút, liền gật đầu nói: "Được ạ, chùa Pháp Hưng các nơi này không xa, đi bộ ba khắc là tới."
Hai người đi tới chùa Pháp Hưng, thăm hết một lượt cả trong lẫn ngoài, để lại ít tiền thắp hương, mặt trời sắp lặn mới thỏa mãn trở về. Nhờ sự chỉ điểm của tiểu sa di trong chùa, Lâm Đạm biết vào ngày Phật hội, thanh niên tài tử của Lâm An phủ sẽ cử hành một cuộc thi hội, địa điểm được chọn là bên trong khu vườn đằng sau Đại Hùng Bảo Điện (1).
Lâm Đạm không nhớ những điện Phật kia nguy nga thế nào, cũng không nhớ những Bồ Tát kia từ bi ra sao, cô chỉ nhớ mình đi vào một khu vườn thấm đẫm thu ý, con mắt bị một cây bạch quả sống ngàn năm nhiếp mất tâm hồn. Theo giới thiệu của tiểu sa di, cây bạch quả này do đế vương nước Tần tự mình trồng từ ngàn năm trước, được gió mưa rửa tội, trải qua nhiều triều đại thay đổi, từ đầu tới cuối vẫn xanh um tươi tốt, sừng sững không ngã, thân cây to chừng năm người mới có thể ôm hết, tàng cây to lớn đứng thẳng tận mây xanh, che khuất bầu trời.
Gió thu vì nó nhuộm lên màu vàng kim sáng chói, từng chiếc lá bạch quả hình dạng khác nhau như hạt mưa rơi xuống, ngẩng đầu nhìn lên, nơi nơi đều là hoa kết bằng lụa màu lóa mắt, lại có màu xanh thẳm quang đãng và ánh sao do mặt trời to điểm trong tán cây, giống như cách một chiếc kính vạn hoa theo dõi một thế giới khác, cảnh tượng kia, chỉ có thể dùng ba chữ 'động lòng người' để hình dung.
Lâm Đạm lúc ấy nhìn thì ngây người, ước chừng một khắc đồng hồ mới từ sự hùng tráng mỹ lệ của tự nhiên phục hồi tinh thần lại. Sau khi rời khỏi chùa Pháp Hưng, trong đầu cô chất đầu lá bạch quả màu vàng kim, có chiếc treo trên tán cây đong đưa rung động, có chiếc rơi vào không trung vòng vòng bay lượn, cũng có những chiếc lá rải đầy mặt đất tầng tầng lớp lớp, rực rỡ lóa mắt là vậy.
Khi cô rốt cuộc thoát khỏi sự rung động tâm linh này, trở lại thực tế, cửa nhà đã gần trong gang tấc, Trương Huệ cầm cây chổi lông gà, đang hung tợn trợn mắt nhìn cô: "Con hôm nay chạy tới nơi nào? Mới vừa an phận được mấy tháng, lại chứng nào tật nấy đúng không? Mẹ cho mày lười biếng này, cho mày không nghe lời này!"
Trương Huệ đuổi theo đằng sau con gái đánh, vừa ai kỳ bất hạnh, vừa nộ kỳ bất tranh (2).
Lâm Đạm theo bản năng ôm lấy đầu, vừa chạy vừa giải thích: "Mẹ, mẹ đừng giận mà, con hôm nay nhận một đơn hàng, đi ra ngoài mua chỉ thêu."
"Chỉ bằng công phu mèo cào của mày, đòi tiếp đơn hàng cái gì? Ai có thể để ý mày? Tam di nương và Tứ di nương hôm nay mới khen mày với mẹ, nói mày có thiên phú, chỉ cần cố gắng một chút nữa, liền có thể thành tài, kết quả vừa quay đầu, mày chạy không thấy người đâu, ngay cả khung thêu cũng trống rỗng! Mới học được chút da lông đã bày đặt lười biếng, ngày sau làm sao chống đỡ được cái nhà này? Mày xem Mạnh Tư nhà người ta xem, nàng học thêu thùa mười mấy năm, kỹ thuật đạt tới đỉnh cao, nhưng vẫn luyện tập chuyên cần mỗi ngày không nghỉ! Mày so sánh với người ta thì coi như cái gì, mày có tư cách lười biếng chắc?" Trương Huệ giận tới hốc mắt đỏ bừng, nhưng không có cách nào với con gái. Đánh nó quá nặng cũng không được, đánh nó quá nhẹ lại sợ nó không nhớ bài học, sớm biết nhà họ Lâm có ngày hôm nay, năm đó bà không nên chiều chuộng con gái quá, nuôi nó thành bộ dáng tùy hứng như ngày hôm nay.
Lâm Đạm chạy vào gian nhà chính, trốn sau lưng hai vị di nương, giải thích: "Con không có lười biếng, đây là bức thêu của con, mời mẹ và hai vị di nương xem trước rồi nói sau. Con cảm thấy con đã có thể hành nghề, nên mới tiếp đơn hàng."
____
(2) 'Ai kỳ bất hạnh' 'Nộ kỳ bất tranh' : Đối với cảnh ngộ bất hạnh của người khác mà thấy bi ai, thấy họ không chống lại mà thấy tức giận và tiếc nuối.
6.
Trương Huệ nửa tin nửa ngờ buông chổi lông gà xuống, nhận lấy bức thêu, sau đó ngây ngẩn. Hai di nương thấy thần sắc của bà không đúng, vội vàng tiến tới, cũng ngây ngẩn luôn.
"Cái này, cái này thật do con thêu?" Trương Huệ cả giọng nói cũng đang phát run.
"Là con thêu đó, tốn mất một tháng trời của con." Lâm Đạm rốt cuộc có thể ngồi xuống mà thở.
Tứ di nương vuốt ve nhị hoa mẫu đơn, lại vuốt ve giọt sương sớm trên phiến lá, thở dài nói: "Nhụy hoa dùng cách thêu sa hạt (1), quấn chỉ thêu quanh kim ba vòng, thắt nút lại, là có thể bắt chước hình thái chân thực của nhụy hoa; cánh hoa dùng cách thêu đâm xô (2), nhuộm màu hết sức tự nhiên, từ đỏ nhạt tới đỏ thẫm, từng tia, từng luồng chầm chậm bung ra, cơ hồ không tìm được chỗ tiếp nối màu sắc, quá độ cực kỳ tự nhiên; đường viền hoa dùng khâu lược (3), có cảm giác lồi lõm, gân lá rõ ràng, trông rất sống động, xuất sắc nhất là mấy giọt sương này, dùng thêu chèn (4), khiến nó hơi gồ lên, nhìn vào hạt sương trong, có cả ánh mặt trời chớp động, màu sắc biến nhạt, còn có đường cong uốn lượn, hết thảy như thật vậy. Nếu không phải tự tay ta sờ qua, còn tưởng thực sự có giọt sương đọng lại."
Tam di nương vừa gật đầu vừa chắt lưỡi: "Ghê gớm, Đạm Nhi của chúng ta thực sự giỏi, trên bức thêu sử dụng tổng cộng hơn hai mươi loại phương pháp thêu, rất nhiều phương pháp vô cùng khó, ngay cả ta và Tứ muội cũng không biết làm. Cái này chỉ là phần nhỏ thôi, xuất sắc nhất là cách phối hợp màu của con bé. Một bức thêu tốt chú trọng bảy chữ, đó là tề (đầy đủ, chỉnh tề), quang (ánh sáng, sáng sủa), trực (dứt khoát), quân (đều đặn), bạc (mỏng manh), thuận (như ý, thuận theo), mật (dày, tinh tế). Tác phẩm của Đạm Nhi hoàn toàn phá vỡ các khái niệm này, không theo đường cũ theo đuổi 'đủ' và 'quang', mà đem sự biến ảo của ánh sáng và màu sắc đậm nhạt kết hợp với nhau, mặt hướng về phía mặt trời màu sắc rõ ràng trong suốt, mặt khuất bóng lộ sắc thái u ám, điểm chuyển tiếp sáng và tối cũng hết sức tự nhiên, phảng phất như vật thật. Những giọt sương này chính là nơi thể hiện điều này rõ nhất. Châm pháp này hay châm pháp khác, chỉ khi thay đổi và phối hợp màu sắc, tăng thêm ánh sáng, đóa hoa mới có thể trở nên sống động như thật."
Tam di nương tìm ra một bức thêu của Mạnh Tư, kiêu ngạo nói: "Tỷ, tỷ tới xem này, đây là hoa mẫu đơn do Mạnh Tư thêu, tỷ có cảm giác gì?"
Trương Huệ không hiểu thêu thùa, nhưng mà chỉ cần là người có ánh mắt, đều có thể phát hiện ra điểm khác biệt giữa hai bức thêu. Bà nhìn chằm chằm vải thêu của con gái, run giọng nói: "Ta cảm thấy hoa mẫu đơn do Đạm Nhi nhà chúng ta thêu, tốt hơn trăm ngàn lần so với Mạnh Tư."
Tam di nương thoải mái cười: "Đúng vậy, kỹ thuật thêu của Đạm Nhi có thể không bằng Mạnh Tư, nhưng cách nó phối màu và khả năng vẽ của nó ném Mạnh Tư tít phía xa. Tựa như bức thêu của Đạm Nhi mà muốn làm giả, đừng nói là khu vực Tô Hàng không có ai làm được, coi như đạp nát đất Đại Chu cũng không tìm ra được ai. Một tú nương đứng đầu, đầu tiên cần phải có phong cách của chính mình, khiến người khác vừa nhìn đã biết đây là tác phẩm do nàng thêu. Đạm Nhi nhà chúng ta còn chưa hành nghề, cũng đã làm được điểm này, chẳng mấy mà thành tú nương hàng đầu. Tỷ, ngày sau tỷ đừng có lấy Mạnh Tư tới chê bai Đạm Nhi của chúng ta nữa, Đạm Nhi của chúng ta không hề kém bất kỳ người nào."
Lâm Đạm đang uống nước ừng ực vội vàng đặt cốc xuống, ưỡn ngực. Cô mặc dù rất có lòng tin với chính mình, nhưng cũng cần sự khẳng định của mọi người.
Trương Huệ cao hứng gật đầu liên tục, hốc mắt chẳng biết đỏ lên tự bao giờ.
Lâm Đạm trong lòng chua xót, đi tới vỗ vỗ sống lưng bà, gọi một tiếng 'mẹ'. Nếu cô đã tới nơi này, hóa thân thành nguyên chủ, thì phải gánh trách nhiệm và gia đình của nguyên chủ trên lưng, giúp tú trang nhà họ Lâm khôi phục vinh quang ngày xưa.
Tứ di nương lắc đầu nói: "Tam tỷ, tỷ nói sai rồi, cái gì gọi là kỹ thuật thêu của Lâm Đạm kém hơn Mạnh Tư? Muội thấy bức thêu dùng ít nhất hai mươi mấy loại phương pháp thêu, trong đó sử dụng thêu đâm xô và thêu lướt vặn (5) do Diệp Cẩm Tú sáng tạo. Diệp Cẩm Tú là tú nương ngự dụng của tiền triều, có danh xưng 'thần châm'. Đạm Nhi của chúng ta có thể học được tuyệt kỹ của nàng, sao lại kém hơn Mạnh Tư chứ!"
Tam di nương nhìn chằm chằm bức thêu hồi lâu, chần chờ nói: "Muội chắc chắn Đạm Nhi dùng thêu đâm xô và thêu lướt vặn sao? Ta nhìn thì hình như chỉ giống mà thôi, phải biết, phương pháp thêu của nhà họ Diệp do Diệp Cẩm Tú sáng tạo đã sớm thất truyền, căn bản không ai biết dùng."
Tứ di nương chắc chắn nói: "Lão gia từng đưa cho muội một bức thêu của Diệp thần châm, muội ngày ngày học hỏi, đêm đêm nghiên cứu, sao có thể không nhận ra được? Đây chính là thêu đâm xô và thêu lướt vặn, Đạm Nhi, con học ở đâu vậy, mau nói cho di nương!"
Lâm Đạm chạy tới sân, lấy hộp chỉ thêu của mình ra, bình thản nói: "Con cắt bức thêu của Diệp thần châm ra, xem vị trí đánh dấu và đường chỉ từng mũi một, mới học được thêu đâm xô và thêu lướt vặn. Không chỉ có vậy, con còn tìm được tranh sư tử của Tô tú nương và tranh bức tượng Sở Bình Vương tiền triều của Phương tú nương đem cắt ra, học được tuyệt kỹ 'mao châm' (6) và 'khai mặt châm' (7) của các nàng. À, bức thêu bị cắt ra đều ở đây, điểm màu đen nhỏ là do con đánh dấu lên, mọi người thử theo nó suy nghĩ một phen, chắc cũng có thể hiểu thấu đáo bí quyết trong đó."
Tô tú nương và Phương tú nương là hai vị tú nương đứng đầu cùng thời đại với Diệp Cẩm Tú, hai người một giỏi thêu mãnh thú, một giỏi thêu người, mỗi người phát minh ra một loại phương pháp thêu là 'mao châm' và 'khai mặt châm', lấy hoa văn lông thú mềm mại rối tung và da người rất chân thật mà nổi danh. Phong cách tác phẩm của các nàng cũng giống Lâm Đạm vậy, chỉ chú trọng một chữ -- chân thực. Làm thế nào để thêu ra hình ảnh y như thật, đó là theo đuổi trọn đời của hai người họ.
Dưới sự theo đuổi miệt mài không mệt mỏi, họ cuối cùng trở thành bậc thầy, giống như Diệp Cẩm Tú, để lại cái tên sáng chói trong dòng chảy lịch sử. Cũng vì vậy, tác phẩm của họ rất ít xuất hiện trên mặt phố, hoặc là vật quý giá cất giấu trong cung, hoặc là bảo bối trong tay các gia tộc giàu có, tùy tiện cầm ra một bức có thể bán với giá trên trời.
Lâm Đại Phúc vì thu góp ba tác phẩm quý giá kia có thể nói là đặt cược cái mạng già, nhưng trước mắt, chúng đã biến thành ba tấm giẻ rách, tùy ý đặt trong hộp chỉ thêu của Lâm Đạm.
Tam di nương và Tứ di nương che ngực lảo đảo ngồi sụp xuống, Trương Huệ run lẩy bẩy cầm chổi lông gà lên, cối gắng nói với mình đứa trẻ này là con ruột, phải nhịn, nhất định phải nhịn!
Lâm Đạm thấy tình thế không đúng, lập tức giải thích: "Mẹ, hai vị di nương, mọi người không nên thấy đáng tiếc. Ba tác phẩm này đương nhiên quý báu, nhưng quý báu hơn không phải là phương pháp thêu của họ sao? Con học được phương pháp thêu của ba vị tú nương rồi, sau này có thể thêu ra nhiều tranh sư tử, tranh hoa và chim, tranh con người hơn. Có lẽ qua mấy trăm năm, mọi người cũng sẽ coi bức thêu của con thành bảo bối, gọi con là 'châm thần'. Mọi người thấy có đúng không?"
"Đúng, là đạo lý này." Hai vị di nương thoát khỏi cảm giác đau đến vỡ tim trở về hiện thực, rưng rưng nói: "Đạm Nhi, nếu con đã cắt tranh thêu ra rồi, nhất định phải nghiên cứu thật tốt nha!"
"Di nương yên tâm, con đã nghiên cứu xong hết rồi." Lâm Đạm trấn an nói.
Trương Huệ cắn răng, cuối cùng bỏ chổi lông gà xuống, dở khóc dở cười nói: "Vật là chết, người là sống, chỉ cần Đạm Nhi nhà ta có tiền đồ, mẹ cao hứng hơn bất kỳ thứ gì. Tam muội, Tứ muội, các muội cũng đem tranh thêu đã cắt đi nghiên cứu đi, ngày sau chúng ta đồng tâm hiệp lực chèo chống tú trang. Hiện tại Đạm Nhi có thể hành nghề rồi, chúng ta giết một con gà ăn mừng đi. Đúng rồi Đạm Nhi, con nói con nhận một đơn hàng, ai thuê vậy?"
"Là Đỗ tiểu thư cách vách. Nàng muốn tham gia Phật hội nửa tháng sau." Lâm Đạm cuối cùng thở phào nhẹ nhõm. Cô cũng biết bức thêu cha lưu lại rất trân quý, không phải vạn bất đắc dĩ, tuyệt không thể tùy ý phá hư. Nhưng tú nương có kỹ thuật thêu ưu việt hơn người đều tới từ thế gia thêu thùa, sẽ không truyền tuyệt học cho người ngoài. Mạnh Tư có thể thêu ra tên tuổi ở Tô Hàng (Giang Tô và Tô Châu), cũng có nguyên nhân sâu xa từ gia truyền.
Dưới tình huống này, Lâm Đạm căn bản không tìm được tú nương đứng đầu làm thầy, nếu để chính cô suy nghĩ, có lẽ có ngày nào đó có thể vượt qua Mạnh Tư chăng, nhưng thời gian sẽ kéo rất dài, ba năm tới năm năm, thậm chí là mười năm, hai mươi năm mới có thể.
Lâm Đạm muốn nhanh, chỉ có thể đi đường tắt.
Cô có thể nghĩ tới, Trương Huệ tự nhiên có thể nghĩ tới, nhìn con gái, chút nóng giận khi con gái mới về đã hoàn toàn biến mất, hóa thành vui vẻ yên tâm và cởi mở, "Đạm Nhi nhà chúng ta trưởng thành rồi, làm việc càng ngày càng quả quyết, giống y cha con năm đó vậy. Đơn hàng lần này con làm cho tốt, trăm vạn lần đừng để Đỗ tiểu thư thất vọng."
"Con biết. Con đã nghĩ xong nên thêu gì rồi. Nếu lần này có thể giúp Đỗ tiểu thư bộc lộ sự xinh đẹp của mình, con liền có thể giúp danh tiếng của mình vang xa, làm ăn sẽ từ từ tốt lên. Chờ con có đủ tiền rồi, sẽ thuê vài giúp việc, ngày sau danh tiếng lớn, liền tuyển vài tú nương mở tú trang. Mẹ, mẹ thấy thế nào?"
"Được, chúng ta cứ từ từ thôi, không gấp." Trương Huệ quay đầu ra chỗ khác lau nước mắt. Con gái làm việc càng ngày càng trầm ổn, càng ngày càng có chủ trương, nếu cha nó vẫn còn ở đây, không biết còn cao hứng tới nhường nào.
---
Đỗ Như Yên bận bịu mua vải tốt may quần áo, căn bản quên béng vụ năm lượng tiền đặt cọc. Đỗ Như Tùng đã nhập ngũ, ngày ngày phải đi trại huấn luyện, cũng không có thời gian hỏi thăm Lâm Đạm. Sáng sớm ngày bắt đầu Phật hội, Lâm Đạm mới từ căn phòng đóng chặt nửa tháng đi ra, trên tay xách một cái bọc bằng da.
Cùng lúc đó, Đỗ Như Yên cũng dậy thật sớm, bày hết từng bộ quần áo trong rương của mình ra, xếp đầy giường.
"Cái này quá thuần, cái này quá diễm lệ, cái này kiểu dáng hơi cũ... Không được không được, những thứ này đều không được!" Nàng dậm chân, bứt tóc, dáng vẻ gần như hỏng mất.
Nha hoàn so với nàng còn muốn tan vỡ hơn, ngập ngừng nói: "Nhưng mà tiểu thư, đây đều là xiêm áo ngài mới làm, nếu không chọn ra được bộ nào từ chỗ này, chỉ còn cách mặc đồ cũ thôi."
Từng xem qua đủ loại tơ lụa thưởng hạng khắp bảy nước, Đỗ Như Yên coi thường các loại vải khác. Nàng bây giờ đầy đầu toàn là hoa sen do Mạnh Tư thêu, vừa thanh cao vừa diễm lệ, đậm nhạt vừa phải thích hợp, còn có ai có kỹ thuật thêu vượt qua nàng ấy? Còn cuộn vải nào có thể đẹp hơn cuộn của nàng ấy?
"Mặc đám y phục này đi bêu xấu, ta tình nguyện ở nhà còn hơn." Chọn đi chọn lại mấy lần, Đỗ Như Yên đã sớm từ nóng nảy biến thành tuyệt vọng. Nàng từng là thiên kim Hầu phủ cao cao tại thượng, cho dù không còn nữa cũng không muốn kém người ta một bậc. Nàng hoặc là không đi, chứ đã đi là phải đẹp át toàn trường, át hết các loại hoa thơm cỏ lạ.
Nàng chưa từ bỏ ý định lật tung cái rương lần nữa, rốt cuộc chán nản ngồi xuống. Không có thân phận thiên kim Hầu phủ, dù trong tay có tiền đi nữa, nàng cũng không mua được vải vóc quý giá, bởi vải vóc quý giá có hàng là bị các gia đình quyền thế địa phương đặt trước, người khác chỉ có thể mua đồ thừa. Mà nàng đã từng là người được hưởng đặc quyền như thế.
Nàng rất cố gắng giữ vững sự kiêu ngạo của mình, nhưng thực tế hết lần này tới lần khác nói cho nàng rằng, nàng không thể trở về như xưa nữa. Phượng hoàng rụng lông không bằng gà, những lời này như đao nhọn hung hăng đâm vào lòng nàng.
Nàng hít mũi một cái, cố nén xúc động muốn rơi lệ, lại thấy nha hoàn xách một cái bọc tới, lấy một bộ quần áo, một cái áo choàng, một bộ trang sức, một đôi giày thêu, bày chỉnh tề lên giường.
"Tiểu thư, đây là đồ Lâm cô nương vừa đưa tới. Ta thấy ngài hay là tới tham gia Phật hội đúng giờ đi, ngài nếu không đi, Lâm An phủ sẽ thiếu đi một luồng gió mát." Nha hoàn cười khanh khách nói.
Đỗ Như Yên mở to hai mắt, che miệng, bộ dáng cực độ khiếp sợ, qua một lúc lâu mới mừng rỡ như điên hô: "Đi, hôm nay ta nhất định phải đi!"
7.
Hôm nay tín đồ chùa Pháp Hưng tụ tập, người người nhốn nháo, hết sức náo nhiệt, bên ngoài phật đường người tới dâng hương chen chúc, bên trong Đại Hùng Bảo Điện và hậu hoa viên là chỗ nghỉ ngơi của quý nhân, rất nhiều thanh niên tài tuấn và danh môn thục nữ đang tụ tập dưới gốc cây bạch quả ngàn năm vẽ tranh ngâm thơ.
Vì bộc lộ tài năng, cái tài tử ai cũng bàn luận cao xa (1), thi triển hết sở trường; thục nữ ai ai cũng ăn mặc lộng lẫy, dáng vẻ ưu nhã. Bọn họ tuy phân ra ngồi ở hai phía, nhưng ánh mắt luôn chạm nhau, hoặc ngượng ngùng cúi đầu, hoặc cười nhẹ, nhất cử nhất động đều ngầm chứa tình ý.
Giữa các tài tử thục nữ, con trai cả và con gái Lý Nhiễm dĩ nhiên là người xuất chúng nhất, cũng là đối tượng tiêu điểm của mọi ánh nhìn. Thân là Tuần phủ một vùng, lại là anh ruột của Mẫn Quý phi, con đường làm quan của Lý Nhiễm tuyệt không chỉ giới hạn ở vùng Giang Chiết này. Nói không chừng chưa tới mấy năm, chờ Cửu Hoàng tử lớn thêm một chút, ông ta cũng sẽ được Hoàng đế điều vào Kinh làm quan, một bước lên mây nằm trong tầm tay.
Có bối cảnh hùng hậu như vậy, Lý Giai Dung và Lý Tu Điển dĩ nhiên thành đối tượng để mọi người tâng bốc cậy thế.
Hiện tại, Lý Giai Dung đang ngồi dưới tàng cây bạch quả nhâm nhi chén trà, đôi mắt đẹp luôn luôn quét qua các thanh niên tài tuấn đang thảo luận hăng say. Nàng dung mạo xinh đẹp, dáng vẻ yêu kiều, tự nhiên rất được hoan nghênh, tám chín phần mười tài tử sẽ kìm lòng không đậu dừng trên người nàng, lại cố làm như không có chuyện gì dời tầm mắt.
Lại bắt được một nam tử đang nhìn lén mình, Lý Giai Dung lấy tay che miệng, cười đắc ý một tiếng.
"Lý tỷ tỷ, bộ quần áo trên người tỷ trông thật xinh đẹp, ta nhìn tới ngây dại! Những bông hoa sen này trong thanh nhã lộ ra diễm lệ, mỗi một đóa tách riêng đều ý nhị thanh nhã, đậm nhạt phù hợp, nói đơn giản chính là đẹp tranh với tạo hóa (2)! Nếu đổi bằng một nữ tử bình thường mặc bộ quần áo này, nhất định sẽ bị những bông sen kiềm diễm này đè xuống, nhưng tỷ không giống vậy. Dung mạo tỷ quá đẹp, hoa có đẹp nữa cũng chỉ thành nền của tỷ tỷ mà thôi." Một nữ tử quý tộc giọng chân thành khen ngợi.
Mấy người bên cạnh vội vàng phụ họa, trực tiếp khen Lý Giai Dung thành người chỉ có trên trời không có dưới đất.
Lý Giai Dung cầm tay Mạnh Tư, nói: "Chớ có khen ta, bộ quần áo do Tư Tư tự tay thêu cho ta đó, nếu nói ta có bảy phần tư sắc, vậy nhất định có năm phần tới từ đôi tay khéo léo của Tư Tư."
Mạnh Tư ngồi bên người nàng xấu hổ mà ôn nhu cười một tiếng, cũng không nhiều lời.
Vì lấy lòng Lý Giai Dung, chúng quý nữ cũng khen Mạnh Tư một trận, nói thẳng ngày sau không đi tú trang khác mua vải vóc, chỉ đi Mạnh thị.
Không biết ai chen vào một câu: "Aiz, các ngươi nói xem hôm nay Đỗ Như Yên có tới không?"
Lý Giai Dung thu nụ cười lại, lạnh lùng nhìn về phía người vừa nói chuyện. Lại có người khác vội vàng chữa cháy: "Nàng ta sao mà đến được? Nàng ta dám đến sao? Ta cũng nghe nói, mấy ngày gần đây, nàng ta một mực tìm kiếm vải vóc quý giá và tú nương giỏi trong thành, nhưng chỉ bằng thân thế của nàng ta, tú nương hơi khá chút ai nguyện thêu áo quần cho nàng ta? Đến mức ngày hôm nay, nàng ta còn không chịu nhìn vào thực tế, thật đáng buồn đáng tiếc."
"Đúng vậy, trong tay nàng ta có nhiều tiền hơn nữa cũng không mua được lăng la tơ lụa như trên người chúng ta được đâu, tới chỉ có nước bị bêu xấu, cần gì phải thế. Ta đoán hôm nay nàng ta đang ở nhà lau nước mắt cho xem!" Người này vừa dứt lời, tất cả mọi người đều che miệng khẽ cười, trong mắt chớp động thần sắc cười trên sự đau khổ của người khác.
Sắc mặt Lý Giai Dung lúc này mới thư giãn hơn một tí, cố ra vẻ ung dung độ lượng nói: "Nàng nếu chán nản mà tới, các ngươi tích chút khẩu đức, chớ có cười nhạo nàng nữa."
Năm đó, Đỗ Như Yên là danh viện đệ nhất Kinh thành, trực tiếp ép Lý Giai Dung cực kỳ gắt gao. Lý Giai Dung lòng dạ hẹp hòi, đố kỵ thành tính, một mặt nguyền rủa Đỗ Như Yên, một mặt âm thầm thề: Chờ một ngày kia nhà mình đắc thế, nhất định phải giẫm đối phương dưới lòng bàn chân, nghiền thành cát bụi! Hôm nay nguyện vọng của nàng ta được thực hiện, trong lòng tự nhiên thống khoái, nhưng trước mặt rất nhiều tài tử vẫn phải cho thấy sự độ lượng của mình.
Nghe nàng ta nói vậy, một đám quý nữ liền vội vàng gật đầu nói phải, sau đó làm bộ đồng tình Đỗ Như Yên một jphen.
Chúng quý nữ đang trò chuyện hăng say, các thanh niên tài tuấn thì ai nấy đều quay đầu về phía cửa vườn mà nhìn, trong mắt đầu tiên hiện lên thán phục, sau đó là si mê sâu đậm. Chỉ thấy một nữ tử đang chậm rãi đi tới, trên người mặc một chiếc váy đầm dài, cả váy dùng bình đồng nóng ấn ra từng nếp gấp thẳng đứng, ôm lấy một nơi, vạt áo dùng chỉ vàng nhạt đan thành hình nơ con bướm, buộc trên cần cổ thon dài của thiếu nữ. Mỗi bước đi của nàng, gấu quần sẽ dâng lên tầng tầng lượn sóng, tựa như dưới chân nở rộ vô số cánh hoa.
Nàng không thắt đai lưng, lụa mỏng trắng như tuyết buông thõng xuống một cách tự nhiên theo đường cong thân thể uyển chuyển của nàng, so với thắt đai lưng càng thướt tha hơn. Quần lụa mỏng phập phồng uốn lượn như dải sóng đã đủ đặc biệt, đã đủ động lòng người, nhưng càng tuyệt vời hơn là áo choàng nàng mặc bên ngoài.
Áo choàng dùng loại vải dệt mỏng trong suốt như cánh ve chế thành, tuy không được trơn nhẵn như tơ tằm, song phiêu dật hơn nhiều, không biết vị tú nương kia dùng loại chỉ màu vàng bạc nào thêu trên vải dệt tựa cánh ve đầy những lá bạch quả nghịch ngợm đan vào nhau, một mảnh rồi một mảnh, lấm tấm từ đầu vai mượt mà tới vạt áo tung bay, lá bạch quả càng thêu càng dày, thẳng đến biến thành một mảnh vàng sáng chói. Thiếu nữ bước qua tầng lá vàng rụng đầy đất, đuôi áo choàng nhẹ nhàng lướt trên thảm lá, hai thứ dung hợp vào một, phảng phất hoàn mỹ không tỳ vết (3).
Thiếu nữ đứng ở nơi đó, tựa như tinh linh sinh ra từ thảm lá rụng, đẹp đến chói lòa, đẹp đến rung động lòng người.
Thiếu nữ chậm rãi đi tới, một cơn gió thu vén lên gấu quần nàng, vén lên áo choàng của nàng, khiến mọi người có thể thấy trực tiếp. Chiếc quần nhiều nếp gấp kia hóa ra không phải một tầng, mà là năm sáu tầng lụa mỏng chồng lên nhau, thời điểm đi lại không nhìn ra chỗ kỳ lạ, nhưng khi có gió thổi qua, nhẹ nhàng thổi năm sáu tầng lụa mỏng thành một đóa hoa sen trắng, cảnh tượng duy mỹ phiêu dật như tiên kia chỉ có thể dùng từ 'câu hồn đoạt phách' để hình dung. Áo choàng được ngọn gió khẽ khàng lay động, nhẹ nhàng bay lượn, lá bạch quả thêu phía trên cũng chập chờn bay múa, tựa như vô số phiến lá quanh quẩn quanh thân thiếu nữ, bị gió cuốn, bị gió dắt, vẫn không nỡ rời khỏi người nàng.
Thiếu nữ đứng dưới tàng cây, khắp người là lá vàng rơi rụng, tựa như thần nữ do cổ thụ ngàn năm huyễn hóa mà thành, hệt như ảo mộng.
Nàng đi tới góc ít người nhất, nhẹ nhàng vén lên áo choàng, ưu nhã ngồi xuống, nhất cử nhất động đều lộ ra ý nhị thanh nhã khó có thể dùng lời diễn tả. Khi nàng hoàn toàn quay đầu, lộ ra khuôn mặt tuyệt đẹp, tất cả tài tử đã mất đi năng lực suy nghĩ.
Cảnh đẹp, váy đẹp, người đẹp, một trong ba đã là sự hưởng thụ thị giác vô cùng hiếm có, hay hơn chính là, ba cái đẹp này không hề câu nệ hợp ở một nơi, khiến người xem không phân rõ rốt cuộc là cảnh đẹp huyễn hóa thành mỹ nhân, hay mỹ nhân tôn lên cảnh đẹp nữa.
Hội thơ vốn đang náo nhiệt phi thường, bởi sự xuất hiện của thiếu nữ mà trở nên yên tĩnh không tiếng động, rất nhiều nam tử còn nín thở, e sợ phát ra âm thanh sẽ quấy rầy vị thần nữ này.
"Là Đỗ Như Yên." Một quý nữ thần sắc hoảng hốt nói.
"Làn váy nhiều nếp gấp đó của nàng thật xinh đẹp, còn có áo choàng thêu đầy lá bạch quả nữa, có thể nói là đẹp tới tận cùng!" Một quý nữ khác nhịn không được nói lời nói thật.
Lý Giai Dung đã bất chấp dáng vẻ bề ngoài, gương mặt xinh đẹp hơn vặn vẹo, hiện ra căm ghét. Nàng ta 'cạch' một tiếng đặt chén trà xuống, đang định đứng dậy đi tìm người gây hấn, lại bị Mạnh Tư đè lại bả vai, ngăn trở.
"Áo choàng kia thắng ở sáng tạo khéo léo, không quá mức hiếm lạ." Mạnh Tư ung dung thong thả nói: "Các ngươi đến gần một chút mà nhìn sẽ phát hiện, những lá bạch quả kia đều dùng thêu nối đầu cơ bản nhất thêu thành, tú trang Mạnh thị tùy tiện tìm một người mới học thêu, cũng có thể làm ra bộ quần áo như đúc. Đồ giá rẻ như vậy, coi như tặng không cho ngươi, ngươi cũng không mặc, cần gì phải để ý."
"Đúng vậy, chẳng qua là vài cái lá thôi, ai không biết thêu? Đỗ Như Yên không mua được lăng la tơ lụa, không mờ được tú nương hàng đầu, cũng chỉ có thể làm vậy mới thích hợp." Một quý nữ ngồi bên cạnh vội vàng khuyên giải.
Lý Giai Dung âm thầm hít mấy hơi, lúc này mới không lộ ra mặt mũi thực trước mặt mọi người. Nàng ta không giống Đỗ Như Yên, kiêu ngạo hoành hành bá đạo, nàng ta là thục nữ nhất đẳng ở Lâm An phủ này, tính tình ôn nhu uyển chuyển người nào không biết?
"Mạnh cô nương không hổ là người trong nghề, liếc mắt là nhìn ra xấu tốt. Chẳng qua là vài cái lá thôi, ai hiếm? Một bức thêu ta thêu bừa cũng đẹp hơn của nàng ta." Mấy quý nữ liên tục khuyên giải Lý Giai Dung, thật vất vả mới dỗ nàng ta cao hứng được.
Nhưng không phải tất cả quý nữ đều muốn cậy thế nhà họ Lý, cũng có người không để ý ánh mắt lạnh lùng của Lý Giai Dung, đi tới bên người Đỗ Như Yên làm quen. Các nàng đầu tiên nói đông nói tây mấy câu, sau đó mới hỏi thăm xuất xứ của bộ váy nhiều nếp gấp của nàng.
Đỗ Như Yên lần này tới để đẹp át toàn trường, cũng là để nêu cao tên tuổi cho Lâm Đạm, không giữ lại chút nào nói: "Bộ quần áo này của ta xuất xứ từ tay Lâm tú nương Lâm Đạm, tú trang Lâm thị lớn nhất Lâm An phủ trước kia các ngươi còn nhớ không? Lâm Đạm hiện tại là tú nương đứng đầu tú trang Lâm thị, kỹ thuật thêu siêu việt!"
"Ngươi nói tú trang Lâm thị từng bị Mạnh thị sỉ vả sao?" Có người nhăn lông mày.
"Không sai."
"Thì ra là vậy." Nghe lời này, chúng quý nữ vốn còn hứng thú bừng bừng lại tụ năm tụ ba đi ra ngoài. Các nàng mặc dù không thích nịnh hót Lý Giai Dung, nhưng đều bị lời của Mạnh Tư ảnh hưởng, cho rằng kỹ thuật thêu của áo choàng này chẳng qua chỉ vậy mà thôi. Vừa nghe nói tú nương này tới từ tú trang Lâm thị đã sớm sụp đổ, các nàng càng không muốn mời người tới cửa.
Quý nữ khác đều mời tú nương đứng đầu, thậm chí là tú nương trong cung, mà các nàng lại mời từ một gia đình lụi bại tới, không sợ mất mặt sao? Tính toán một chút, khi nhìn gần, kỹ thuật thêu của áo choàng này đúng là cũng bình thường, chẳng qua thắng ở sáng tạo khéo léo mà thôi, còn chưa lên được mặt bàn!
Đám người đều đi hết rồi, mới có một nữ tử xinh đẹp ngồi xuống bên người Đỗ Như Yên, cười nói: "Khuyên tai này của ngươi có phải cũng do thêu mà ra?"
Đỗ Như Yên vuốt ve vành tai, gật đầu nói: "Không sai, đúng là thêu ra. Trước tiên thêu một cặp lá bạch quả trên vải, đính ở chóp phiến lá ba viên trân châu, sau đó cắt xuống, móc lưỡi câu vào, làm thành khuyên tai. Đôi khuyên tai và đôi giày này là cùng một bộ."
Vì tuyên truyền cho Lâm Đạm, Đỗ Như Yên rất nhiệt tình giới thiệu, hơi nhón chân lên, lộ ra đôi chân ngọc xinh xắn cho nữ tử nhìn. Chỉ thấy đôi giày thêu trên chân nàng cũng dùng tơ vàng thêu đầy lá bạch quả, mỗi lá cây đều tỉ mỉ đính trân châu, hết sức tinh xảo khả ái.
Nữ tử thấy cảnh này, tròng mắt không khỏi sáng lên. Nàng không phải đám ngu xuẩn bảo sao hay vậy kia, Mạnh Tư nói gì nàng tin cái đó. Áo choàng trên người Đỗ Như Yên đừng coi là thủ đoạn bịp bợm đơn giản, kỹ thuật thêu không hề giản đơn chút nào. Màu sắc mỗi chiếc lá đều không giống nhau, màu vàng đậm và nhạt cực kỳ tự nhiên trộn chung một chỗ, lại dùng sợi chỉ màu xám trắng cực nhỏ cùng màu vàng đậm thêu ra gân lá, có thể nói hình thái khác nhau, trông rất sống động.
Nữ tử dám đánh cuộc, có thể đánh sợi chỉ nhỏ như vậy, chớ nói Mạnh Tư không làm được, coi như tất cả tú nương trong cung tụ tập cùng một chỗ, cũng chưa chắc có thể làm được. Sợi chỉ nhỏ, màu sắc nhiều, hình vẽ thêu ra dù có đơn giản nữa, thì có thể đơn giản tới mức độ nào chứ? Cái gọi là cực giản mới là cực mỹ, chí giản mới là chí phồn (4), tại chỗ tầm thường mới có thể thấy được tài năng thực sự, buồn cười Mạnh Tư là tú nương đứng đầu lại hoàn toàn không hiểu đạo lý này.
________
(1) Bàn luận cao xa: nguyên văn "cao đàm khoát luận" (高谈阔论), ý chê bai lời nói viển vông, ba hoa khoác lác.
<!--EndFragment-->

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play