2. Tướng mạo của nam tử có thể nói vạn dặm chọn một, cử thế vô song, hắn vừa dọn tới mấy ngày, tiểu nha hoàn đã nghe ngóng rõ ràng lai lịch của hắn. "Hồi cô nương," Tiểu nha hoàn nhìn xung quanh một chút, tới gần lỗ tai Lâm Đạm, giống như kẻ gian lén lén lút lút thì thầm: "Cách vách là cháu ngoại trai và cháu ngoại gái của phế hậu Đỗ thị, tên lần lượt là Đỗ Như Tùng, Đỗ Như Yên, cha là An Định Hầu Tiết Liệt. Khi Đỗ thị còn đắc sủng, hai huynh muội họ được gọi là 'kinh trung song phách' (hai bá chủ trong Kinh thành), một quần là áo lụa, một ngang ngược kiêu ngạo, cơ hồ không người dám chọc. Sau khi Đỗ thị bị phế, mẹ của họ bị nhà chồng bỏ, hai người liền đổi họ tên, đi theo phế Hậu Đỗ thị tới Lâm An phủ ở. Nơi này cách đạo quan nơi Đỗ thị tu hành rất gần, thuận lợi chiếu cố, họ liền dọn tới đây." Đương kim Hoàng đế tuổi còn nhỏ lên ngôi, rất có hùng tài, thống trị quốc gia cực tốt, ngài và Hoàng hậu cầm sắt hòa minh, hết sức ân ái. Cho nên, nhà mẹ đẻ của Hoàng hậu rất được Hoàng đế trọng dụng, từ từ thâu tóm quyền lực quân sự và chính trị, trở thành một phe phái mạnh mẽ. Chỉ tiếc hoa không đỏ trăm ngày, người không đẹp ngàn ngày, Đỗ Hoàng hậu trước nay không con, tâm phiền ý loạn, muốn độc hại Mẫn phi đang mang thai, chiếm đứa trẻ của nàng làm của riêng, nhưng bởi hành sự không đủ cẩn thận, bị Hoàng đế nhìn thấu. Hoàng đế vô cùng tức giận, lúc này lệnh Hoàng hậu cấm túc, lại có nhiều quan lại nhân cơ hội vạch tội gia tộc Hoàng hậu, tố giác họ đủ các loại tội trạng. Hoàng đế điều tra kỹ phát hiện các tội trạng này đều là tội chết, không khỏi cảm thấy đau lòng với Hoàng hậu, nghe nói bà trong lòng oán phẫn, định đâm cột tự sát, cuối cùng hoàn toàn chán ghét vứt bỏ bà, một chiếu thư phế bỏ Hậu vị của bà, cách chức bà tới Lâm An phủ xuất gia. Phế hậu hiện tại đang ở trong đạo quan cách đây không xa tu hành, nghe nói dung mạo bị hủy, không thể hồi phục được nữa. Nhà mẹ đẻ của bà vì tự vệ, đều phủ sạch quan hệ với bà, duy chỉ có chị của bà từ đầu đến cuối che cở bà, vì thế không tiếc quyết liệt với nhà chồng. Chỉ tiếc số mạng chị bà không tốt, rất nhanh nhiễm bệnh qua đời, con trai con gái bà liền mang theo đồ cưới kếch sù tới Lâm An phủ nhờ cậy phế hậu. Nói là nhờ cậy, không bằng nói là chiếu cố. Phế hậu bây giờ không có gì cả, cả đời phải chịu đựng đau khổ trong đạo quan lạnh lẽo. Huynh muội Đỗ thị vì muốn bà sống tốt hơn, không tiếc tốn ngàn vàng sửa chữa đạo quan, lại dọn tới căn nhà không được rộng rãi này ở. Mẫn phi sau khi bị phế hậu độc hại nhân họa đắc phúc, tấn thăng Quý phi, Hoàng tử sinh ra được hai tuổi, độc tố trong cơ thể chưa được giải hết, yếu đuối hơn các đứa trẻ bình thường khác. Hoàng đế thẹn với hai mẹ con, cực lực cân nhắc nhà mẹ đẻ của họ, cũng không biết có phải trùng hợp không, cha Mẫn Quý phi Lý Nhiễm được điều tới Lâm An phủ làm Tuần phủ. Cứ thế, cuộc sống của phế hậu và huynh muội Đỗ thị càng thêm khó khăn, bị cao môn đại tộc của Lâm An phủ gạt bỏ và cô lập. Nếu không có vận may cực lớn, bọn họ sợ rằng đời này không ngóc đầu lên được, cảnh ngộ không hề khá hơn nhà họ Lâm chút nào. Nghe xong tràng tranh đấu quỷ quyệt cuộn sóng chốn hậu cung, Lâm Đạm vuốt cằm nói: "Ngày sau nên lui tới thì cứ lui tới, không cần tận lực hời hợt." Cô không có năng lực giúp người dệt hoa trên gấm, nhưng cũng khinh thường hành vi bỏ đá xuống giếng. "Thật sự không cần tận lực hời hợt sao?" Nha hoàn trong lòng có chút không chắc chắn, dẫu sao nhà họ Đỗ người ta cả Hoàng đế cũng chán ghét mà vứt bỏ, lui tới với bọn họ sẽ phải gánh thêm một phần nguy hiểm. "Không cần, bán anh em xa mua láng giềng gần, những lời này ngươi chưa từng nghe qua sao?" Lâm Đạm khoát tay nói: "Đi đi, ta muốn ngủ một lát." Chờ nha hoàn rời khỏi đây, cô mới chậm rãi nhíu mày, lộ ra mấy phần buồn rầu. Thay đổi tình huống nhà họ Lâm là chuyện cực kỳ chật vật, phải biết, huynh muội Mạnh thị được Tuần phủ tỉnh Chiết Giang giúp đỡ, đó là nhà mẹ đẻ của Mẫn Quý phi. Nếu Mẫn Quý phi một mực được thánh sủng không suy, nhà họ Lý một ngày chưa suy sút, huynh muội Mạnh thị có thể thẳng cánh bay lên, càng bay càng cao. Nhà họ Lâm bây giờ bị đạp trong bùn, có thể xoay mình sao? Có thể đấu thắng nhà họ Mạnh tay mắt thông thiên sao? Từng cái từng cái nghi vấn xuất hiện trong đầu Lâm Đạm, nhưng bị cô đè xuống hết. Bất kể tiền đồ mong manh thế nào, con đường khó khăn ra sao, cô cứ học thêu thật giỏi trước đã, rồi mới bàn tới những thứ khác. Có kỹ thuật thêu thùa tinh xảo, cô có thể chống tú trang dậy, chống đỡ được tú trang, mới có tư cách cạnh tranh vị trí hoàng thương. Cơm phải ăn từng miếng, đường phải đi từng bước, không gấp được. Nghĩ tới đây, Lâm Đạm nhắm hai mắt lại, trong nháy mắt chìm vào giấc ngủ. Hôm sau, hai vị di nương theo lệ tới dạy cô học thêu, kiên nhẫn giải thích: "Kỹ thuật thêu là một kỹ thuật khá phí công sức, con phải tĩnh tâm lại mới có thể học tập tốt được. Học tập thêu thùa không thể mưu lợi, không có đường tắt, toàn dựa vào mỗi đường kim mũi chỉ mà thành, con đã sẵn sàng chưa?" "Con sẵn sàng rồi." Lâm Đạm cầm một bộ châm tuyến, thận trọng gật đầu. Hai vị di nương vui mừng nói: "Con có lòng là tốt. Thêu thùa cần nhất là nhãn lực, để không mất đi sắc thái, cần phải chọn một nơi thích hợp tiến hành làm việc. Nơi đó không thể quá mờ, không thể quá ồn, không thể quá loạn, lấy bốn chữ làm ưu tiên: nhàn (rỗi rãi), tĩnh (yên lặng), minh (sáng rõ), khiết (sạch sẽ). Con thử nhìn xem chỗ nào phù hợp tiêu chuẩn thì ngồi xuống đó, chúng ta từ từ học." Lâm Đạm nhìn chung quanh một chút, chỉ vườn hoa ngoài cửa sổ nói: "Vậy thêu ở trong sân đi." Trong sân bóng cây rung rinh, hoa tươi nhiều đóa, bướm múa chim bay, cảnh đẹp ngày xuân rạng rỡ. Ngồi dưới tàng cây mà thêu, ánh sáng không quá chói cũng không quá mờ, chung quanh không ồn ào không náo loạn, thật sự là một địa phương tốt. Hai vị di nương hài lòng nói: "Tốt lắm, chúng ta sẽ thêu trong sân." Đoàn người ra ngoài sân ngồi, hai vị di nương trước giải thích các loại thêu, rồi đến các loại màu sắc, sau đó để Lâm Đạm bắt đầu tập luyện từ thêu nối đầu đơn giản nhất, nói thẳng: "Thêu nối đầu (1) chia làm nối đầu uốn lượn, nối đầu đường thẳng và nối đầu cong vòng. Có bốn chữ quan trọng cần phải nhớ, đó là bình (bằng phẳng), tề (ngay ngắn), tập (thông thạo), thuận (lần lượt), không thể thưa dày không đều, không thể chồng chéo lên nhau, không thể để lộ vải, luyện giỏi thêu nối đầu, con mới có thể tiếp tục luyện tập các loại kỹ thuật thêu khác. Thêu nối đầu là phương pháp thêu cơ sở, chỉ cần một cách thêu này, con có thể thêu ra phần lớn các hình vẽ khác nhau. Hiểu chưa?" "Rồi ạ." Lâm Đạm ngoan ngoãn gật đầu. "Chúng ta làm mẫu trước cho con một lần, con nhìn." Hai vị di nương mỗi người cầm châm tuyến bắt đầu thêu, rất nhanh, hai đóa hoa nghênh xuân giống nhau như đúc xuất hiện trên vải thêu, tuy chỉ dùng thêu nối đầu mà thành, cách thức đơn giản, nhưng chỉ thêu xếp dầy dặn, màu sắc trắng mịn, trông vô cùng đáng yêu. Lâm Đạm cơ hồ nhìn một lần là hiểu, vội vàng xâu kim bắt đầu thêu. Nhà không biết bao nhiêu người ở, hai vị di nương trừ giảng bài còn phải làm việc, thấy Lâm Đạm vô cùng nghiêm túc tự giác, liền lục tục rời đi, thi thoảng tới giờ đến nhìn một lần, để nha hoàn trông nom phòng ngừa cô lười biếng. Lâm Đạm cầm kim thêu, dè dặt hạ kim trên vải thêu, biểu tình nhìn qua hết sức bình tĩnh, bên trong lại quay cuồng vô số lửa giận. Cô vốn cho việc thêu thùa là chuyện vô cùng đơn giản, chân chính thực hành mới biết có bao nhiêu khó khăn! Cô muốn hạ kim chỗ nọ, đâm kim chỗ kia, quay đầu tay run run một cái, lại kém một trăm lẻ tám ngàn dặm, một đóa hoa nghênh xuân đang êm đẹp bị cô cứng rắn thêu thành một đoàn lộn xộn vàng, trắng y như phân chim. Cô nhìn chằm chằm bức thêu "phân chim" rất lâu, tay nắm kim thêu cũng phát run. Cô cảm thấy mình không nên cầm kim, mà phải giơ đao, chém sạch mấy thứ đồ chơi vô bổ này đi cho rồi. "Tiểu thư, tiểu thư, người muốn làm gì?" Nha hoàn thấy cô bỗng nhiên đứng dậy tới phòng chứa củi, vội vàng đuổi theo. "Tiểu thư, người không thể cầm đao đâu, cẩn thận làm tay bị thương!" Thấy cô xách một con đao chẻ củi từ trong phòng đi ra, nha hoàn sợ tới mặt mũi trắng bệch. Lâm Đạm không nói một lời đặt đôn gỗ trong sân, giơ đao liền chém. Thời điểm trong lòng không thoải mái cô lại muốn chém người, cũng không biết tật xấu này hình thành như thế nào. "Tiểu thư người làm gì đó? Người mau dừng lại đi!" Nha hoàn bị cô dọa cho phát khóc, muốn tới gần lại bị mạt gỗ văng khắp nơi đánh vào người, chỉ đành đứng tại chỗ khuyên giải. Lâm Đạm không chút để ý, vài ba đao nữa chém đôn gỗ thành mảnh vụn, lại ung dung thong thả vỗ vỗ cái quần dính đầy mạt gỗ, từ từ nói: "Đổi cho ta một tấm vải thêu khác, chúng ta tiếp tục luyện." Nha hoàn nhìn gương mặt bình tĩnh không gợn sóng, phảng phất như không có chuyện gì của cô, lại nhìn đôn gỗ nát không thể nát hơn được nữa, không khỏi rùng mình một cái. Nàng vội vàng thay Lâm Đạm đổi một tấm vải thêu khác, quét sạch sẽ đống bừa bãi ở sân, sau đó lui ra ngoài thật xa, căn bản không dám dính bên người Lâm Đạm. Lâm Đạm giấu đao bổ củi dưới khăn trải bàn, ra hình ra dạng mà ngồi xuống cầm kim thêu, tiếp tục luyện tập thêu nối đầu, vừa luyện được một hồi thì Tam di nương tới, cầm bức thêu "phân chim" nhìn một chút, biểu tình một lời khó nói hết. Cũng may Lâm Đạm hôm nay không chạy trốn, cũng không lười biếng, đã coi như tiến bộ cực lướn, bà không dám trách cứ, đành miễn cưỡng khen vài câu. Lâm Đạm ngoan ngoãn gật đầu, tiếp tục thêu thùa, một khắc đồng hồ sau, một đoàn "phân chim" hơi đẹp mắt hơn ra lò. Cô cầm vải thêu nhìn rất lâu, lâu tới mức ánh mắt sắp đông lại mới bỏ ra, cúi người xuống, mò dưới đáy bàn ra con đao bổ củi. Nha hoàn kêu lên một tiếng, vội vàng thụt lùi lại. Lâm Đạm không nguyện ý bỏ qua cho nàng, hết sức bình tĩnh nói: "Lấy thêm một cái đôn gỗ tới." Nha hoàn trù trừ, bị cô nhẹ nhàng liếc một cái liền giống như con chim nhỏ sợ ná chạy như bay về phòng chưa củi, chưa đầy một khắc thì ôm trở về một cái cọc gỗ cao cỡ nửa người. Lâm Đạm chậm rãi cuốn tay áo lên, chậm rãi giơ đao lên, vài ba nhát gọt cọc gỗ cao nửa người chỉ còn lại hai thước. Thêu thùa cơ hồ tiêu hao sạch toàn bộ kiên nhẫn của cô, bây giờ trong đầu cô toàn là dục vọng muốn chém người. Tại sao cầm kim thêu còn khó hơn so với giết người thế hả? Tại sao?! Cô trong mắt u tối trầm lắng như nước, trên mặt băng lãnh lạnh lùng như sương, nhìn thực dọa người. Khi chém cọc gỗ xong, khí tràng lạnh lẽo nháy mắt bị cô thu vào, biến thành tiểu cô nương nhỏ nhắn ngây thơ yêu kiều. "Được rồi, quét qua sân đi, rồi đổi một tấm vải thêu khác cho ta, chúng ta tiếp tục luyện." Theo thói quen giấu đao bổ củi dưới khăn trải bàn, cô hết sức bình tĩnh phân phó. Nha hoàn đã sợ đến mức không dám thở mạnh, vội vàng dùng tốc độ nhanh nhất quét sân sạch sẽ, mang cái cọc gỗ đáng thương chỉ còn lại chút xíu phần đuôi về phòng chứa củi. Lâm Đạm vừa mới ngồi xuống, Tứ di nương liền tới, cầm hai tấm vải thêu nhìn một chút, tán thưởng nói: "Không tồi, có tiến bộ. Tiếp tục luyện, đừng có ngừng." "Con sẽ," Lâm Đạm gật đầu một cái, đề nghị: "Tứ di nương, chờ lát nữa bảo gã sai vặt mang thêm vài bó củi tới, phòng chứa củi sắp hết sạch rồi." "Được, Đạm Nhi của chúng ta đã biết quan tâm nhà cửa rồi." Tứ di nương rất vui mừng đi rồi, Lâm Đạm cầm kim thêu tiếp tục luyện tập, biểu tình nhìn qua muốn có bao nhiêu bình tĩnh thì có bấy nhiêu bình tĩnh. Cách đó không xa, Đỗ Như Tùng lặng lẽ nhảy xuống ngọn cây, lắc đầu bật cười. Tiểu cô nương này đúng là dữ như hổ mà! Thật là thú vị! __________ (1) Thêu nối đầu: nguyên văn là thêu bình châm (平针), dựa theo miêu tả trong baidu và bài viết "7 phương pháp thêu truyền thống cơ bản", mình tìm ra tên gọi thêu nối đầu này. Đây là một loại thêu rất cơ bản ai cũng sẽ được học hồi tiểu học, chẳng hạn:
Tuy nhiên, nếu biết cách vận dụng thì có thể dùng để thêu nên những bức thêu thế này:
3. Thêu thùa cần sự kiên nhẫn cực lớn, mà đây vừa vặn là thứ Lâm Đạm thiếu thốn nhất. Mỗi khi ngồi im mấy khắc đồng hồ, thêu ra một hình vẽ, cô liền trở nên hết sức nóng nảy, vô luận thế nào cũng không thể tiếp tục. Nhưng nhà họ Lâm đã suy vi, trừ học tập thêu thùa, trọng chấn gia sản, cô không còn lựa chọn nào khác, cho nên, cô phải tìm được một phương pháp hữu hiệu để kìm chế con tim nóng nảy, mài mòn góc cạnh bén nhọn của mình. Đôn gỗ và cọc gỗ trong nhà lấy tốc độ mắt thường có thể thấy được giảm bớt, thời điểm đốt lửa nấu cơm Tứ di nương cứ oán trách gã sai vặt làm việc quá chuyên cần, bổ củi quá nhỏ, khiến bà rất khó điều khiển sức lửa. Gã sai vặt phát khổ trong lòng, ngoài miệng cũng không dám nói, xem qua hình ảnh tiểu thư bổ củi tàn nhẫn, gã hơi sợ hãi. Lâm Đạm mỗi ngày luyện thêu một hồi, bổ củi một hồi, eo không nhức, chân không đau, cầm kim có sức lực. Từ từ, cô cảm giác được huyết tính trong xương mình dần dần giảm bớt, thêm vào đó là điềm đạm và mềm dẻo. Cô vốn tưởng rằng bạo ngược là bản tính của mình, nhưng xem ra cũng không đúng lắm. Thay vì nói đó là một loại bản tính, chi bằng nói đó là di chứng tạo thành sau một trải nghiệm đặc thù nào đó, hơi mài một cái liền mòn hết. Nghiêm chỉnh mà nói cô giống nước hơn, có thể thay đổi theo thời thế, có thể lặng yên không tiếng động, cũng có thể cuồn cuộn dâng trào. Ngày này, cô ngồi ước chừng hai giờ mới mò ra đao chẻ củi, chuẩn bị điều chỉnh ưu tư một chút, thì thấy nha hoàn Thúy Lan biểu tình cổ quái đi tới. "Đã xảy ra chuyện gì?" Lâm Đạm bổ đôi cọc gỗ, thuận miệng hỏi một câu. Thúy Lan nhìn bốn phía một chút, đè thấp âm lượng: "Huynh muội nhà họ Đỗ dọn tới hơn một tháng, chưa từng giao thiệp gì với chúng ta, hôm nay không biết thế nào, bỗng phái người mang tới một xe lễ vật." "Có gì lạ đâu, hơn một tháng trước họ mới chuyển đến còn nhiều thứ phải sửa sang, tự nhiên không có tâm tư kết giao hàng xóm láng giềng." Lâm Đạm cột hai phần cọc gỗ chém rất đều tay lại, xếp gọn gàng, chém thành bốn phần, sau đó là sáu, tám phần... Từ lúc gã sai vặt bị hai di nương mắng, cô không chặt chém qua loa nữa, mà chặt củi thành từng khối ngay ngắn, rồi mới mang tới phòng bếp giao nộp. Thúy Lan xít lại gần chút, trả lời: "Cô nương ngài có chỗ không biết, chậm hơn một tháng mới tặng quà đúng là không có gì lạ cả, lạ ở chỗ nhà hắn mang tới một xe gỗ! Mấy thước gỗ dài đó vừa không thể làm vật liệu gỗ, chế tạo đồ dùng trong gia đình không được, trừ làm củi đốt, tí tác dụng khác cũng không có, ngài nói nhà hắn có ý gì? Sẽ không nghèo tới mức không mua nổi lễ vật gì đấy chứ? Phu nhân lúc này còn đang giận kia kìa, cảm thấy nhà hắn đang bắt nạt người khác." Lâm Đạm quệt quệt miệng, giọng có chút cao hứng: "Đưa cọc gỗ? Tốt lắm!" Đồ chơi này cô không chê nhiều, tới bao nhiêu cô chém bấy nhiêu, vừa vặn tiết kiệm được tiền mua củi khô. Thúy Lan: "..." Nàng không nên thảo luận việc này với cô nương mà! Hai người ông nói gà bà nói vịt, nào ngờ cách một bức tướng, Đỗ Như Tùng đang dựa nghiêng trên thân cây, lắng nghe hai người nói chuyện, khóe miệng cong lên thành nụ cười hứng thú yếu ớt. "Ca, ca, muội nghe nói hôm nay ca tặng nhà cách vách một xe gỗ? Muội nói cho ca biết, chúng ta hiện nay đã không còn là công tử, thiên kim phủ An Định Hầu nữa, không thể chọc ghẹo người như vậy!" Một thiếu nữ mặc váy bách điệp vội vã chạy vào sân, giọng hơi lớn. Nụ cười yếu ớt bên khóe miệng của Đỗ Như Tùng thu lại, cẩn thận nghe ngóng, cách vách đã không còn âm thanh. "Ca, ca rốt cuộc muốn làm gì? Người ta không chọc chúng ta, chúng ta cần gì chọc họ!" Thiếu nữ còn đang hô to, Đỗ Như Tùng bị làm ồn mặt đen như mực. Hắn đang định khiển trách em gái, tiếng bổ ủi ầm ầm lại vang lên lần nữa, không hề bị tiếng trò chuyện của họ quấy nhiễu chút nào. Đỗ Như Tùng biểu tình băng lãnh nứt toác, che miệng cười trầm thấp. Đỗ Như Yên như chộp được bằng chứng phạm tội, chỉ bờ tường nói: "Ca có nghe thấy không? Có ai bổ củi lại mang đến vườn hoa làm không, nhất định là ca chọc giận người ta, người ta cố ý bổ củi kháng nghị đó!" Hai nhà vốn là một, sau đó chủ nhà chia ra làm hai để bán, giữa vườn hoa lớn xây một bức tường ngăn, tạo thành hai vườn hoa nhỏ, bố trí khá cân đối. Đỗ Như Yên càng nghĩ càng cảm thấy có chuyện như vậy, vén váy leo lên cây xem sao, muốn xem người đối diện rốt cuộc bị anh nàng chọc giận tới tình trạng gì, không ngờ người đốn củi là một tiểu cô nương, gương mặt tròn trịa, đôi mắt to tròn, cái mũi nhỏ nhắn, hình dáng hết sức tinh xảo đáng yêu. Đỗ Như Yên lập tức thích tiểu cô nương như búp bê này, ngoắc tay nói: "Tiểu muội muội, có phải nhà ta cho ngươi một xe gỗ, ngươi đang tức giận không?" Lâm Đạm cầm một cọc gỗ mới lên, một đao chém thành hai khúc, lắc đầu nói: "Không, ta đang luyện thêu thùa." Đỗ Như Yên mỉm cười: "Nhưng ngươi rõ ràng đang chém gỗ mà!" Đỗ Như Tùng cũng nhảy lên cây, cười khanh khách nhìn tiểu cô nương, thấy cô dễ như trở bàn tay chém cọc gỗ lớn thành mảnh nhỏ đều chằn chặn, ánh mắt không khỏi hơi tối sầm lại. Người ngoài nghề xem náo nhiệt, người trong nghề xem môn đạo, hắn liếc mắt liền nhìn ra, tiểu cô nương này không phải tùy ý chặt củi linh tinh, mà có bài bản hẳn hoi. Bậc đao công này của cô, không có mười mấy năm khổ luyện không cách nào đạt thành. Hắn vừa dâng lên cảnh giác trong lòng, thì bỗng nhiên nghĩ đến, lai lịch người nhà này đúng là không sạch sẽ, Lâm Đại Phúc và Trương Huệ năm đó đều là mã tặc, công phu chém người một người so với một người lợi hại hơn, dạy tiểu cô nương nhà mình thành thế này cũng không có gì lạ. Nhớ đến thân thế của tiểu cô nương, nhìn nhìn bộ dáng hết sức đáng yêu của cô, lại liên tưởng tới tính tình dũng mãnh của cô, không biết sao, Đỗ Như Tùng có chút buồn cười. Lâm Đạm cũng không thèm nhìn hắn, chỉ nhìn chằm chằm Đỗ Như Yên. Cô thường nghe Thúy Lan nói tiểu thư cách vách đẹp biết bao, hôm nay vừa thấy quả nhiên danh bất hư truyền. So với Đỗ Như Tùng như điêu như khắc, đường cong ngũ quan thâm thúy; Đỗ Như Yên lộ vẻ tinh xảo nhu hòa hơn, khoác bộ váy thêu bươm bướm ngồi trên cây, tựa như tiên tử hạ phàm, lộ ra cổ linh tính hết sức động lòng người. Lâm Đạm rất có kiên nhẫn với nàng, chỉ chỉ bàn thêu đằng sau mình, giải thích: "Ta ngồi lâu trong lòng khó chịu, luôn muốn chém đồ. Đợi ta chém hết đống gỗ này mới có thể tiếp tục trở về thêu thùa." "Thì ra là vậy." Đỗ Như Yên bừng tỉnh hiểu ra, như có điều suy nghĩ nhìn anh mình một cái, lại nói: "Ngươi có thể cho ta xem tranh ngươi thêu không?" "Cho ngươi." Lâm Đạm buông đao chẻ củi xuống, cầm khung thêu lên. Biểu tình mong đợi của Đỗ Như Yên hơi cứng ngắc, nàng tán dương: "Thật sinh động, thêu rất khá." Nàng không nhìn ra đây là cái gì, cho nên không dám nói nhiều. "Cảm ơn. Ngày sau nếu ngươi cần, có thể tới tìm ta mua tranh thêu, sớm muộn sẽ có ngày ta thêu tốt hơn cả Mạnh Tư." Lâm Đạm đứng đắn (1) nói. "Ta sẽ, nếu ta có cần, nhất định tới tìm ngươi." Đỗ Như Yên miệng cười rút gân, nhưng không đành lòng nói ra sự thật. Bằng vào kỹ thuật thêu của tiểu cô nương này, chớ nói sớm muộn có ngày, sợ rằng cả đời cũng không đuổi kịp Mạnh Tư. Người ta ba tuổi đã bắt đầu học thêu, tiểu cô nương năm nay bao nhiêu tuổi? Nhìn như vậy chắc tầm mười bốn? Rốt cuộc vẫn chậm. Không ngờ Đỗ Như Tùng trước nay độc mồm độc miệng lại vuốt cằm nói: "Ta tin tưởng cho ngươi thêm một đoạn thời gian, ngươi nhất định vượt qua Mạnh Tư. Nếu nhà thiếu gỗ, ngươi cứ tới tìm ta." Dứt lời cười khẽ, ngũ quan tuấn mỹ dưới ánh nắng xuân như tỏa hào quang. Thúy Lan thấy mà trừng to mắt, miệng mở rộng ra thêm tí nữa là sẽ có nước miếng rơi xuống. Lâm Đạm thì không hề ảnh hưởng, gật đầu nói: "Cảm ơn, đợi ta thêu ra thành phẩm liền tặng miễn phí các ngươi một bức." Lời nói tự tin mười phần. "Cô nương khách khí." Đỗ Như Tùng không khỏi tức cười, thấy em gái còn muốn tiếp lời với người ta, liền nắm gáy nàng nhảy xuống cây. Dọn tới hơn một tháng, hắn đã sớm thăm dò ra quy luật làm việc của tiểu cô nương, chém xong hai cọc gỗ, vào lúc này là đến lúc cô bắt đầu luyện thêu, không nên làm trễ nải thời gian của người ta. "Ca, ca vừa rồi thật biết nói chuyện. Nếu lúc ở nhà ca cũng vậy, cha tuyệt sẽ không đoạt vị trí thế tử của ca." Đỗ Như Yên quan sát anh cả từ trên xuống dưới, nụ cười hết sức mập mờ. Vừa đưa lễ vật lấy lòng, vừa nói lời thân thiết, anh cả không phải động lòng rồi đó chứ? "Ca cũng không nói láo." Đỗ Như Tùng chắc chắn nói, "Sớm muộn có một ngày tiểu cô nương có thể làm được, muội cứ chờ xem." Thêu cũng thêu ra được cỗ ngoan độc khi giết địch, lại ép mình ngày ngày ngồi yên một chỗ, khổ luyện liên tục, bằng vào nghị lực này, tiểu cô nương chuyện gì không làm được? Đỗ Như Yên rung đùi đắc ý hừ hừ, hoàn toàn không coi lời anh cả ra gì. Một đầu khác, Lâm Đạm đã toàn tâm toàn ý chìm đắm trong thêu thùa, mỗi mũi kim mỗi đường chỉ phải ngay ngắn thẳng hàng, tỉ mỉ tinh tế. Qua ba tháng, các loại phương pháp thêu cơ bản cô đã thuần thục nắm giữ, tùy theo vóc dáng mà cắt áo (2) cũng học được không tệ, làm cho Trương Huệ và hai vị di nương mỗi người một cái váy, mặc vào hết sức vừa người. Ngày hôm đó, hai vị di nương rốt cuộc thay đổi giáo trình, nói: "Bảy phương pháp thêu cơ bản con đều đã học xong, phương pháp thêu cao thâm hơn chúng ta không biết, không có cách nào dạy con." Lâm Đạm lắc đầu nói: "Không sao ạ, người phát minh ra thêu thùa ban đầu cũng không biết gì, toàn dựa vào chính mình tìm hiểu từng chút một. Mỗi một loại phương pháp thêu ra đời, đều do tú nương cả ngày lẫn đêm suy nghĩ đúc kết, họ có thể làm được, con cũng có thể làm được." Hai vị di nương vui mừng nói: "Đạm Nhi có thể nghĩ như vậy là tốt rồi. Trong nhà có lưu giữ vài bức thêu kỹ thuật trác tuyệt, đều do cha con tìm được từ khắp các quốc gia, chờ lát nữa chúng ta tới lấy cho con nhìn một chút, nói không chừng sẽ dẫn dắt được phần nào cho con. Kể từ hôm nay, chúng ta sẽ dạy con hội họa. Kỹ thuật của một tú nương có tinh xảo nữa, mà nếu không có hình mẫu đẹp, nàng vẫn không thêu được như thường. Nếu con có thể học giỏi hội họa, tức thì con đường thêu thùa của con đã thành công một nửa. Nghe nói Mạnh Tư cũng rất giỏi hội họa, thời điểm thêu thậm chí không cần vẽ hình lên vải thêu, cầm kim chỉ lên là thuận tay thêu được, thành phẩm đều rất có linh khí. Bức thêu của nàng đủ để sánh vai với họa sĩ đỉnh cấp. Họa sĩ tài ba vẽ một bức tranh có thể bán ngàn lượng bạc, một bức thêu của nàng cũng có thể bán với giá ngang hàng, thế nhân đều nói bức thêu của nàng không hề kém tác phẩm hội họa tuyệt thế, có thể thấy học giỏi hội họa có tầm quan trọng thế nào với việc thêu thùa." Lâm Đạm gật đầu nói phải, không dám lười biếng chút nào. Hai vị di nương lấy ra mấy cuộn chỉ, nói: "Trước khi học hội họa, chúng ta dạy con phân biệt màu sắc trước. Nếu nói hình vẽ là cơ sở của bức thêu, thì màu sắc chính là linh hồn của nó. Chỉ khi nào kết hợp hoàn mỹ hai thứ, mới có thể thêu ra tác phẩm truyền đời. Con nhìn, chỉ trong tay ta có bốn loại màu sắc, theo thứ tự là xanh lá đậm, xanh lá hơi thẫm, xanh lá, xanh lá nhạt..." Lâm Đạm nhìn cuộn chỉ một lát, lắc đầu nói: "Di nương, dì nói sai rồi, chỗ này rõ ràng có sáu loại màu sắc." Hai vị di nương nhìn sợi chỉ một chút, rồi nhìn gương mặt nghiêm túc của cô, nhất thời có chút ngạc nhiên. __________ (1) Nguyên văn "Chính nhi bát kinh" (正儿八经): Tiếng địa phương Bắc Kinh, thật ra chỉ để tỏ ý 'đứng đắn' (chính kinh), chẳng qua tăng thêm hai tiếng vào, biến từ hai âm tiết thành bốn âm tiết mà thôi. (2) Nguyên văn "Lượng thể tài y" (量体裁衣): Câu này được tác giả dùng theo nghĩa đen là tùy theo vóc dáng mà cắt áo, ngoài ra nó còn được dùng với nghĩa bóng là biết căn cứ vào tình hình thực tế mà giải quyết vấn đề, tương tự với tùy cơ ứng biến, liệu cơm gắp nắm. 4. Hai vị di nương kiểm tra cuộn chỉ lại mấy lần, lắc đầu nói: "Không đúng, chỉ có bốn loại màu sắc." "Sai rồi, rõ ràng là sáu loại màu sắc." Lâm Đạm lấy cuộn chỉ ra, phân biệt tách ra thành một bó xanh lá đậm, một bó xanh lá hơi thẫm, một bó xanh lá, một bó xanh lá nhạt, còn hai bó khác bỏ ra ngoài, từ từ nói: "Màu sắc này xen giữa xanh lá đậm và xanh lá hơi thẫm, còn màu sắc này xen giữa xanh lá và xanh lá nhạt, khác nhau rõ ràng như vậy, hai dì không nhìn ra ạ?" Thấy hai vị di nương mơ hồ lắc đầu, cô liền lấy ra một tấm vải thêu trắng, đặt hai bó chỉ lên so sánh, thấy hai người vẫn chưa phân biệt được, lại bỏ chỉ xanh lá đậm xuống dưới, xếp màu xen giữa xanh lá đậm và xanh lá hơi thẫm lên trên, như vậy, cuối cùng hai người đã nhìn ra một sự chênh lệch cực kỳ bé nhỏ, muốn xem kỹ hơn lại cảm thấy mình hình như lầm rồi. "Thật sự có chút khác biệt nhỏ đúng không?" Tam di nương không xác định nhìn về phía Tứ di nương. "Đúng... đi?" Tứ di nương đáp rất miễn cưỡng. Lâm Đạm đỡ chán, có chút thở dài. Chính mình còn không nhận ra được sự khác nhau, thế này thì dạy cô thế nào? Hai vị nương quá không đáng tin cậy. Song rất nhanh, hai vị di nương mừng rỡ như điên cười cười, kiêu ngạo nói: "Chúng ta vốn tưởng rằng Đạm Nhi nhà chúng ta tư chất bình thường, hôm nay xem ra không phải vậy. Đạm Nhi con có biết không, trong đạo thêu thùa, kỹ thuật thêu đương nhiên quan trọng, nhưng phối hợp màu sắc mới là quan trọng nhất. Hình vẽ có đơn giản nữa, chỉ cần tăng thêm ít sắc thái, sẽ trở nên hoàn toàn khác biệt. Mấy màu sắc con vừa chỉ cho chúng ta xem, người bình thường căn bản phân biệt không ra, có thể thấy con trời sinh cực kỳ nhạy cảm với sự đậm nhạt của màu sắc, trong việc phối hợp màu sẽ muốn gì được nấy dễ dàng hơn người ngoài. Loại thiên phú này vạn dặm chọn một, ngay cả Mạnh Tư cũng kém xa con. Bây giờ chúng ta sẽ làm mẫu về vận dụng màu sắc trong thêu thùa cho con xem." Hai vị di nương vẽ lên trên vải thêu hai đóa hoa năm cánh giống hệt nhau, một đóa dùng các loại chỉ cùng hệ màu song đậm nhạt khác nhau để thêu, một đóa chỉ dùng một loại chỉ để thêu, để Lâm Đạm so sánh hiệu quả. Đóa hoa một màu tuy rằng đáng yêu, nhưng so với đóa hoa dùng màu sắc đậm nhạt khác nhau thì nhạt nhẽo hơn nhiều. Đóa hoa năm cánh dùng nhiều loại chỉ cùng hệ màu sắc mà thành, cánh hoa nhỏ nhọn lộ ra chút sắc trắng, từ từ biến thành đỏ tươi, tới lúc kéo dài tới nhụy hoa đã hơi lộ ra chút sắc tím, sắc thái đậm nhạt không đồng nhất từng tầng từng tầng phủ lên, từng tầng từng tầng phô bày, cơ hồ không được chút dấu vết đâm kim nào. Rõ ràng là hình vẽ rất bình thường, tú công rất đơng iarn, tăng thêm chút biến hóa về màu sắc lại có thể mang lại cho người ta cảm giác rực rỡ tươi đẹp. Lâm Đạm nhìn chằm chằm đóa hoa hồi lâu, hiểu rõ: "Di nương, con biết rồi, phối hợp màu sắc làm nên linh hồn bức thêu, vận dụng tốt việc phối màu, hình vẽ bình thường nữa cũng có thể tỏa hào quang. Con nhất định sẽ học tập cho giỏi hội họa và phối màu." "Tốt lắm! Nơi này có vài bức tranh, con học tập trước đi, sau đó tự mình học vẽ, muốn vẽ cái gì thì vẽ cái đó, từ từ có thể luyện được kỹ thuật vẽ rồi." Hai vị di nương giao cho Lâm Đạm mấy tập tranh, sau đó ra ngoài làm việc. Các bức tranh bên trong sách đều là tác phẩm của Mạnh Tư, hầu hết là tranh thủy mặc, cầu nhỏ nước chảy giai nhân, một con thuyền lặng lẽ xuôi dòng, nhìn qua rất có ý cảnh. Lâm Đạm định mô phỏng bức vẽ của nàng, nhấc bút lên lại thật lâu chưa nhúc nhích. Những bức họa này hẳn đến từ trí nhớ của Mạnh Tư, nàng phát hiện cái đẹp trong cuộc sống, khắc chúng dưới đáy lòng, sau khi về đến nhà dùng bút thể hiện ra giấy. Nhưng Lâm Đạm không có trí nhớ, thứ cô có thể thấy trong đầu chỉ gồm các mảnh vụn ký ức nguyên chủ để lại. Cô không phát hiện được cái đẹp cuộc sống, nên không có cách nào tưởng tượng ra chúng để mô phỏng trên giấy. Cô không có quá khứ, không có tương lai, cô chỉ có hiện tại. Cô từ đầu đến cuối không cách nào hạ bút, ngốc lăng hồi lâu mới khép tập tranh lại, dựa theo đóa hoa mẫu đơn đang nở rộ trong vườn mà vẽ. Cô chỉ có thể đem cảnh tượng trước mắt chiếu nguyên bản xuống giấy, khúc xạ ánh mặt trời, bóng mờ biến đổi dần, sắc màu sáng tối, cô sao chép nguyên hình nguyên dạng trên giấy, dùng một cây bút vẽ, ba loại màu cơ bản, điều hòa ra vô số màu sắc đậm nhạt khác nhau, từ từ đắp thành hình, nhưng không biết tác phẩm của mình kinh thế hãi tục bực nào. Thúy Lan vốn có chút lơ đãng, giờ đã trợn mắt há hốc mồm: "Cô, cô nương, hoa mẫu đơn ngài vẽ như thật vậy!" Lâm Đạm nhìn chằm chằm bức vẽ một hồi, lắc đầu nói: "Nếu muốn thêu nó thành bức thêu y hệt, ít nhất cần hơn trăm loại màu sắc. Theo ta biết, chỉ thêu trên mặt phố chỉ có tối đa ba mươi mấy loại màu, vẫn không được." "Không không không, cô nương ngài có thể nói sai rồi, rất nhiều tú nương chỉ mua chỉ trắng về thêu, xong đó tự nhuộm màu. Nếu ngài muốn thêu đóa hoa này ra, chúng ta có thể tự mình nhuộm màu, Tam di nương và Tứ di nương đều biết làm." Thúy Lan khoát tay lia lịa, biểu tình kích động. Nàng bị kỹ thuật vẽ tranh của cô nương nhà mình làm kinh sợ. Ở tú trang nhà họ Lâm thấm nhuần nhiều năm, nàng tự nhiên biết những phẩm chất mà một tú nương hàng đầu phải có, tú công tinh xảo chỉ là một, ngoài ra còn cần kỹ thuật vẽ tuyệt cao, phác họa tuyệt diệu, độ chính xác đặc biệt khi phối màu, cộng thêm chút khéo léo đúng dịp. Kỹ thuật thêu của cô nương nhà mình mới chỉ đến thế, nhưng với kỹ thuật vẽ, phác họa, phối màu, sự khéo léo thì là thiên phú độc nhất vô nhị. Chỉ cần cho cô thêm một ít thời gian, cải thiện kỹ thuật thêu, cô nhất định có thể vượt qua Mạnh Tư! Thúy Lan mới đầu còn chưa ôm hi vọng với Lâm Đạm, nhưng qua từng ngày từng ngày quan sát, nàng đã hoàn toàn thay đổi ý tưởng. Lâm Đạm từ đầu đến cuối vẫn rất có lòng tin với bản thân, lấy ra một tờ giấy trắng, vừa viết vừa nói: "Được rồi, trừ kỹ thuật thêu, hội họa, phối màu, ta hiện tại cần học thêm một hạng mục nữa." Cổ tay cô tung bay, viết xuống hai chữ to rồng bay phượng múa -- nhuộm màu. Từ ngày hôm đó, nhà họ Lâm có thêm một mục chi tiêu, đó là mua thuốc nhuộm. Thuốc nhuộm bán trên phố rất đắt tiền, Trương Huệ cắn răng bán một ít đồ cưới, mua từng xe từng xe về. Bà cũng không biết tiêu phí này có đáng giá hay không, càng không biết con gái mình có thể thành công không, nhưng có hi vọng trong lòng vẫn rất tốt. Chỉ như vậy, Lâm Đạm trải qua cuộc sống bận rộn hơn trước, khi cô phục hồi tinh thần lại, hơn nửa năm đã qua, cọc gỗ trong phòng chứa củi liên tiếp ba bốn tháng rồi không bị lãng phí. Không cần xả hơi, cô đã có thể ngồi yên lặng cả ngày trời, kỹ thuật thêu đột nhiên tăng mạnh. Ngày hôm đó, cô đi ngang qua vườn hoa, nghe thấy cách vách truyền tới tiếng chém cọc gỗ quen thuộc, không khỏi thấy tò mò, không chút nghĩ ngợi nhảy lên đầu tường nhìn xuống. Chỉ thấy Đỗ Như Tùng đang giơ một câu đại đao chém quanh thân cọc gỗ, xê dịch bước chân, bóng người biến ảo, võ công cao siêu. Có lẽ chém mệt rồi, hắn cởi áo, lộ ra thân thể tráng kiện, làn da màu ngọc lấm tấm mồ hôi, đang theo bắp thịt trượt xuống bụng, tụ vào nhân ngư tuyến (1), dần dần biến mất trong quần dài. Hắn bình thường thích mặc loại áo dài ung dung tao nhã, tóc cẩn thận buộc sau ót, nhìn qua rất có khí độ, quý phái sang trọng. Nhưng hôm nay, hắn quần áo xốc xếch, mái tóc rủ xuống, cả người lộ ra cám dỗ và dã tính khó có thể dùng lời diễn tả. Hắn nhìn như gầy yếu, thực ra cường tráng hơn bất kỳ ai, võ công không hề tầm thường. Lâm Đạm chưa thấy qua người khác động võ, nhưng không giải thích được lòng tin của mình -- người ngay cả mình cũng phải khen võ công giỏi, nhất định là cao thủ không hề nghi ngờ. "Ngươi đang nhìn cái gì?" Thời điểm cô ngẩn người, Đỗ Như Tùng đã xoay người lại, ung dung thong thả lau mồ hôi. "Nhìn ngươi lợi hại." Lâm Đạm thành thật đáp. Đỗ Như Tùng thấy trên mặt cô không có vẻ thẹn thùng, trong mắt càng không có si mê, thời điểm nhìn mình giống như đang nhìn cọc gỗ, nhất thời có chút dở khóc dở cười. Tiểu cô nương chẳng những tính tình dũng mãnh, trong đầu còn không tồn tại khác biệt nam nữ, cũng không biết cha mẹ dạy dỗ thế nào nữa. Lâm Đạm không thấy nhìn đàn ông để trần người trên có gì không ổn, loại chuyện này dường như cô đã thấy nhiều rồi, tiếp tục nói: "Ngươi ban đầu luyện kiếm đúng không?" Liếc thấy bảo kiếm mình để trên giá vũ khí, Đỗ Như Tùng vuốt cằm nói: "Không sai, gần đây mới đổi sang luyện đao." Hắn tâm tình buồn bực, từ đầu đến cuối không giảm bớt, thấy tiểu cô nương chém cọc gỗ đến là hăng say như vậy, mình cũng nhịn không được thử một chút. Kết quả hết sức vượt ngoài kỳ vọng, từ khi bắt đầu luyện tập đao pháp, hắn đã rất lâu không suy nghĩ tới mấy tâm sự hỏng bét trước đó nữa. "Đao pháp đại khai đại hợp, vô cùng dễ nắm giữ, lực sát thương trên chiến trường cũng hết sức lớn, đúng là thực dụng hơn kiếm. Ngươi đã lợi hại như vậy, sao không đi nhập ngũ? Bằng vào thực lực của ngươi, không tới mấy năm sẽ làm tướng quân!" Lâm Đạm ngồi ở đầu tường, trong giọng nói nghiêm túc lộ ra tiếc nuối nho nhỏ. Nếu như cô có thể lợi hại như nam tử, đã sớm đi nhập ngũ, ngồi ở nhà thêu thùa làm gì? Nghe lời nói hùng hồn của Lâm Đạm, Đỗ Như Tùng không khỏi mỉm cười. Hắn lau mồ hôi, khoác thêm áo khoác, từ từ nói: "Ngươi cảm thấy nhập ngũ có thể sao?" Lý Nhiễm mới tới Chiết Giang không lâu, chẳng qua là tổng quản chính vụ, không thể duỗi tay vào quân đội đi. Nếu hắn nhập ngũ, chưa chắc không có đường ra. Nhưng quan hệ trong quân không hề đơn giản hơn trong triều, trên chiến trường đao kiếm không có mắt. Hắn không sợ chết, hắn chỉ sợ mình chết rồi, em gái và dì không có ai chăm sóc. Lâm Đạm không biết băn khoăn của hắn, chắc chắn nói: "Có thể chứ. Ở trong quân doanh, quả đấm của ai cứng rắn người đó có thể lên mặt. Ngươi lợi hại như vậy, không nhập ngũ thật đáng tiếc." Đỗ Như Tùng trầm ngâm trong chốc lát, bỗng nhiên nói sang chuyện khác: "Kỹ thuật thêu của ngươi thế nào rồi?" Lâm Đạm ngẩn ngơ, ngay sau đó mò ra một tấm vải thêu trong ngực, "Đây là bức thêu ta mới làm, ngươi xem thử đi." Biểu tình không để ý của Đỗ Như Tùng trong nháy mắt bị kinh diễm thay thế, chỉ thấy trên tấm vải thêu trắng phau bất ngờ nở rộ một đóa mẫu đơn, nhụy hoa non vàng hơi xù lên, tựa như dính một ít phấn hoa mềm mịn, cánh hoa tầng tầng lớp lớp khẽ xòe ra, ánh sáng từ đậm tới nhạt, dần dần nhiễm lên ánh mặt trời mà lộ ra vẻ trơn bóng mượt mà, mặt khuất bóng hơi có vẻ dầy, còn có xúc giác, mấy giọt sương nhẹ lăn trên phiến lá từng gân rõ ràng, tựa như nhẹ thoáng một cái sẽ vỡ tan. Đây nào phải một bức thêu, rõ ràng là một đóa mẫu đơn đón gió nở nhụy, chân chân thật thật. Đỗ Như Tùng theo bản năng sờ cánh hoa, xác định nó là thật hay giả. "Thêu thế nào?" Lâm Đạm cõi lòng chờ mong hỏi. Đỗ Như Tùng chậm rãi thở ra một hơi, nhẹ nhàng cười: "Ngày mai ta đi nhập ngũ." Lâm Đạm nhẹ nhướng lông mày, không hiểu đề tài của hắn sao lái thành cái này được. Đỗ Như Tùng trả bức thêu lại cho cô, giải thích: "Ngươi có thể luyện kỹ thuật thêu thành như vậy, ta tự nhiên cũng có thể nhập ngũ." Hắn nhìn tận mắt Lâm Đạm từng bước từng bước đi tới, mới đầu cô thậm chí cả kim chỉ cũng cầm không vững, nhưng chưa bao giờ nghĩ tới từ bỏ, cứng rắn bắt mình ngồi trước bàn luyện thêu, ngày qua ngày, tháng qua tháng... Cuối cùng, cô luyện ra kỹ thuật thêu, bào mòn tính cách của bản thân, nghị lực như vậy hắn bình sinh ít thấy. Tới hôm nay hắn còn nhớ, tác phẩm đầu tiên của Lâm Đạm là một đoàn màu nhìn không ra hình gì, nhưng mới qua hơn năm tháng, cô đã có thể thêu một đóa hoa chân thực từ đầu đến đuôi lên vải thêu. Cô họa công sinh động, tú kỹ trác tuyệt, thật sự khiến hắn thán phục, đồng thời cũng cho hắn biết -- mọi việc không gì không thể, chỉ chờ ta hành động. Tiểu cô nương có thể làm được, một nam nhân như hắn vì sao không làm được? __________ (1) Nhân ngư tuyến: hay còn gọi là đường V-cut hay V-line, cái này chắc mọi người quen thuộc rồi, là đường cong chữ V ở vùng bụng ấy:
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT