20.
Liên tiếp đụng vào ba bốn lần, dây kẽm rốt cuộc đứt đoạn, Lâm Đạm lúc này mới giục ngựa tiến lên, dễ dàng cắt nốt số đầu người còn lại. Cô vẩy máu trên mũi đao, xoay người nhìn các thôn dân biểu tình kinh hãi, từ từ nói: "Nhìn thấy không, chỉ cần các ngươi muốn phản kháng, người Hung Nô thật ra cũng không đáng sợ. Mỗi ngày bắn tên mấy ngàn lần, quơ đao mấy vạn lần, mỗi ngày như vậy, một ngày nào đó, công phu cưỡi ngựa bắn cung của các ngươi còn giỏi hơn cả người Hung Nô, lực lượng còn mạnh hơn người Hung Nô. Thời điểm đối mặt với chúng, các ngươi cũng có thể giống ta, trong lòng không sợ. Cửa thôn có thể xây dựng tháp bắn, bãi cỏ ngoài thôn có thể đào mấy cái hố, nhà nhà cũng có thể bày cạm bẫy, có thể công có thể thủ."
Cô nhặt lên một cây cung và mũi tên đồng, cẩn thận cột vào yên ngựa, cuối cùng từng câu từng chữ nói: "Có một số việc nhìn thì rất khó, nhưng chỉ cần các ngươi quyết tâm, mọi thứ sẽ trở nên rất dễ dàng. Cho các ngươi thêm mười năm, hai mươi năm, biết đâu các ngươi có thể xây một pháo đài ngay tại thôn xóm này?"
Trưởng thôn cố nén kích động nói: "Chúng ta có thể!"
Lâm Đạm nhẹ nhàng cười một tiếng: "Vậy các ngươi còn sợ gì? Phía trước có quân tây chinh trông nom, các ngươi an tâm đợi ở đây, cố gắng xây gia viên. Mười năm, hai mươi năm sau, dù người Hung Nô kéo nhau trở lại, cũng không phá được pháo đài của các ngươi, đánh bại hậu đại của các ngươi. Người Hung Nô toàn dân là lính, người nước Ngụy ta cũng có thể, phải không?"
Thực hiện lời tiên đoán này, tất cả thành lập trên tiền đề biên phòng vững chắc. Nếu đổi người khác nói những lời này, các thôn dân nhất định mắng thẳng vào mặt đối phương, rằng "người đứng nói chuyện không đau thắt lưng". Người Hung Nô tới họ không chạy, còn có thể làm gì? Lương thực, tiền tài, tất cả đều bị người Hung Nô cướp đi, bọn họ lấy gì xây dựng gia viên? Trẻ em, phụ nữ, người già, tất cả đều bị người Hung Nô giết chết, bọn họ lấy gì sinh sản đời sau? Sống cũng không sống nổi, lấy gì để toàn dân đều là lính? Nằm mơ đi!
Nhưng trước mắt, người nói ra lời này là Lâm Đạm, lại tựa như mang tới hi vọng và dũng khí vô cùng vô tận cho các thôn dân.
"Ngài là Lâm Đạm tướng quân phải không?" Rốt cuộc có người lấy can đảm hỏi một câu.
Tiểu Đậu lén chạy ra ngoài nghe những lời này, cả người ngu ngơ. Các thôn dân còn lại một mảnh xôn xao. Bọn họ vốn tưởng người này là nữ binh dưới quyền Lâm tướng quân, không ngờ cô chính là bản thân Lâm tướng quân. Tuy nhiên, trừ Lâm tướng quân ra, ai có thể lợi hại đến thế, giết Hung Nô giống như thái râu bổ dưa vậy cơ chứ.
Lâm Đạm cởi xuống dao găm bên hông, từ xa vứt cho Tiểu Đạu, khoát tay nói: "Đa tạ các ngươi cứu ta, ngày sau có duyên còn gặp lại. Chuyện ta dưỡng thương ở chỗ này, các ngươi có có nói ra ngoài, kẻo dẫn tới tai họa." Thân phận của cô quá đặc thù, nếu truyền đi có thể làm người Hung Nô tới trả thù.
Mặc dù không có câu trả lời khẳng định, nhưng các thôn dân đã tin chắc, nữ binh dũng mãnh vô cùng đây, là Lâm Đạm tướng quân không thể nghi ngờ.
"Mẹ, mẹ mau tới véo con! Con chăm sóc Lâm Đạm tướng quân chừng mười ngày, con còn ngày nào cũng nghe ngài ấy kể chuyện! Con không nằm mơ đấy chứ?" Tiểu Đậu kích động mặt đỏ rần, ôm con dao găm không chịu buông tay.
Mẹ cậu hung hăng véo cậu một cái, làm cậu đau đến kêu la oai oái, che miệng khóc lên. Bà cho rằng các thôn dân chết chắc rồi, không đoán được chỉ một người là Lâm Đạm, che trước mặt tất cả bọn họ bảo vệ. Cô dũng mãnh không sợ, đánh đâu thắng đó, lợi hại hơn truyền thuyết vô số lần! Có cô ở đây, người Hung Nô nhất định bị đánh chạy, bách tính sớm muộn cũng được sống an bình!
Tin chắc kỵ binh du đãng của Hung Nô sẽ không tới nữa, Lâm Đạm liền đánh ngựa rời đi, các thôn dân tỉnh hồn lại thán phục: "Lâm Đạm tướng quân chưa chết! Nàng được chúng ta cứu!"
"Cảm giác cứu khắp thiên hạ này là thế nào đây?"
"Ngươi cảm giác không sai đâu, chúng ta cứu Lâm tướng quân, tương đương với tự cứu bản thân mình! Người Hung Nô là thứ gì, trong tay Lâm tướng quân y như con kiến hôi, nhẹ nhàng nghiền một cái là chết!"
"Có Lâm tướng quân ở đây, chúng ta không cần chạy nữa đúng không? Người Hung Nô nghe tên nàng còn không sợ tè ra quần à?"
"Đúng, không chạy, chúng ta sửa tháp bắn tên, xây pháo đài, đào hố, chúng ta phải bảo vệ gia viên của chúng ta!"
Các thôn dân vốn rơi vào tuyệt vọng như được tiêm máu gà, không hề sợ thi thể bị tàn phá của người Hung Nô chút nào, đồng loạt ngồi xổm xuống nhặt di vật của chúng, hữu dụng để lại, vô dụng tiêu hủy; loan đao, cung tên, dao găm, ngựa phần cho nam tử tráng niên, để họ chiến đấu. Phụ nữ trẻ con dù sợ run lẩy bẩy cũng không muốn đi, mà đứng một bên nhìn.
Gặp nhiều tràng diện thế này rồi, ngày sau chống lại Hung Nô, bọn họ không còn sợ hãi nữa, thậm chí có thể kích thích dũng khí phản kháng. Đúng như lời Lâm tướng quân nói, có một số việc nhìn qua rất khó, nhưng chỉ cần quyết tâm, có thể dễ dàng làm được.
---
Trên một đồi cao, Đinh Mục Kiệt và Lý Hiến đưa mắt trông về phía xa, biểu tình ngưng trọng. Dưới đồi là lều vải rậm rạp chằng chịt, từ xa nhìn lại có khoảng mấy chục ngàn cái.
"Số người lại tăng nhiều." Lý Hiến thở ra ngụm trọc khí.
Đinh Mục Kiệt nhắm hai mắt, từ từ nói: "Hẳn là nhóm binh lính cuối cùng của tộc Khương. Kế ly gián của ta, trong thời gian ngắn sẽ chưa thấy hiệu quả, nếu muốn ổn định cục diện, trận ngày mai chỉ có thể thắng, không thể bại. Thắng, quân của năm tộc người Hồ sẽ bị đánh đòn phủ đầu, nội bộ mới có thể sinh hỗn loạn. Bại, bọn họ nếm được ngon ngọt, ngày sau sẽ nhìn chằm chằm khối thịt mỡ Trung Nguyên. Chỉ một Hung Nô đã khiến chúng ta mệt nhọc mất sức, chứ đừng nói tới liên minh năm bộ tộc. Nước Ngụy đã tới lúc sinh tử tồn vong."
Đinh Mục Kiệt cúi đầu, che đi ánh mắt tràn đầy châm chọc và lạnh nhạt của mình. Hắn vốn tưởng rằng nước Ngụy sẽ thua bởi ngoại tộc, lại không đoán được nó bị hủy trong tay mình. Nếu Lâm Đạm còn ở đây, năm tộc người Hồ ai dám tới phạm? Ngực hắn quay cuồng vô số tức giận, muốn phất tay không làm nữa, nhưng cuối cùng không chống lại nổi lương tâm, không chống lại được áy náy.
Đây là quốc thổ Lâm Đạm dùng tính mạng bảo vệ, hắn không thể không tới, không thể không cứu!
Lý Hiến nhìn bình nguyên bát ngát vô tận xa xa, trầm giọng nói: "Minh Đức, ngươi chớ lo lắng, ta một mực phái người tìm Lâm Đạm dọc bờ sông, nàng người hiền ắt có thiên tướng, sẽ không có chuyện gì. Trước khi nàng trở về, chúng ta nhất định phải vì nàng canh giữ biên cương, canh giữ quân tây chinh, không thể để tâm huyết của nàng bị hủy trong chốc lát."
Nhưng nói tới nói lưi, canh giữ lãnh thổ và quân tây chinh nào có dễ dàng như vậy? Mấy ngày nay, họ giao phong với liên minh năm tộc người Hồ vài lần, tuy là dò xét, nhưng cũng dần dần thăm dò được tình hình đôi bên. Liên minh năm tộc người Hồ tuy có dự tính, không đủ đồng tâm, song vấn đề của quân tây chinh còn lớn hơn.
Mấy vị tướng soái do Khang Vương mang tới đổi vừa lộ mặt đã bị Mạc Khiếu bắn chết, đúng là không chịu nổi một kích, liên lụy tinh thần quân tây chinh chịu đả kích cực kỳ nghiêm trọng. Lý Hiến trông coi năm ngàn trọng kỵ Lâm Đạm tự tay huấn luyện, nhưng phần trách nhiệm này đối với hắn mà nói, giống như trẻ con nghịch đại đao, căn bản không có lực thi triển. Hắn không thể giống Lâm Đạm vĩnh viễn xông lên ở vị trí đầu tiên, càng không có cách nào tiến vào trận địch như vào chốn không người. Không có chỉ dẫn của Lâm Đạm, năm ngàn trọng kỵ này giống như chuôi đao cùn, không có uy lực.
Lâm Đạm là tâm phúc của các tướng sĩ, có cô ở đây, linh hồn quân tây chinh vĩnh viễn ở, cô mất, quân tây chinh liền uể oải không có tinh thần. Tình huống này không phải thứ Lý Hiến có thể giải quyết trong một chốc một lát.
"Trận đánh ngày mai, chúng ta có mấy phần thắng?" Lý Hiến giọng khàn khàn hỏi.
"Ba phần." Đinh Mục Kiệt giọng bình thản. "Trở về đi thôi, tối nay ngủ một giấc thật ngon."
Lý Hiến hồi lâu không trả lời, chẳng qua nhìn con sông cách đó không xa xuất thần. Hắn đang suy nghĩ ai, Đinh Mục Kiệt không cần hỏi cũng biết, bởi hắn cũng thời thời khắc khắc nghĩ tới người kia, nghĩ mà lòng đau như cắt.
Hôm sau, hai quân khai chiến trong một thung lũng, Mạc Khiếu có bốn bộ tộc trợ trận, kiêu căng hơn so với ngày xưa, cười to nói: "Ta đến là bội phục đám người Trung Nguyên các ngươi, có một mãnh tướng chưa từng có xưa nay như Lâm Đạm, các ngươi cũng thắt cổ được, đúng là tự làm bậy không thể sống! Ta vốn định ẩn úp trên thảo nguyên, nghỉ ngơi lấy sức, là các ngươi cho ta cơ hội. Thiên dữ bất thủ, phản thụ kỳ cữu (1), hôm nay nếu ta không thể nhất thống Trung Nguyên, cả lão thiên cũng không nhịn được!"
Quân liên minh thổi vang kèn hiệu, toàn diện tấn công.
Tướng sĩ tây chinh giận đến mức máu chảy ngược, mà không làm gì được. Lâm Đạm đúng là chết ở nước Ngụy, rất có thể do người mình ra tay, mục đích chỉ vì tranh đoạt ngôi Hoàng đế. Chẳng lẽ vị trí kia còn quan trọng hơn cả dân chúng trăm họ khắp thiên hạ sao? Trong lòng họ có oán, có hận, ý chí chiến đấu giảm đi mấy phần, vừa nghênh địch đã lộ thế suy sụp.
Trận này đánh từ lúc mặt trời lên tới giữa ngày, quân tây chinh liên tiếp tháo chạy, chết thảm trọng, quân liên minh của người Hồ càng đánh càng hăng, chém giết cả ngày. Nếu hôm nay năm tộc người Hồ đắc thắng, cánh cửa Trung Nguyên sẽ hoàn toàn mở ra, bách tính nước Ngụy, thậm chí Hoàng đế ngồi trên thành cao đều gặp phải tai họa ngập đầu.
Lý Hiến trên người trúng mấy mũi tên vẫn không chịu rời tiền tuyến, trong mắt chẳng biết lúc nào đã thấm ra huyết lệ. Lời răn của Lâm Đạm đã trở thành lời răn của chính hắn -- Chích giải sa tràng vi quốc tử, hà tu mã cách khỏa thi hoàn. Lâm Đạm vừa chết ở chỗ này, vậy hắn cũng phải chết ở chỗ này, cái gì vinh hoa phú quý, long y hoàng tọa, người nào thích thì đi mà lấy đi, không có những tướng sĩ này, thử xem họ có thể an ổn bao lâu.
Đinh Mục Kiệt đợi trong quân doanh chờ tin tức đang nhắm mắt giả vờ ngủ, trong tay cầm một đoản kiếm sắc bén. Không biết qua bao lâu, hắn chậm rãi nhếch mép, lộ ra nụ cười ôn nhu tột đỉnh, không khỏi thỏa mãn thầm nghĩ: Có thể chôn trên cùng miếng đất với Lâm Đạm, tựa hồ cũng là kết cục không tồi...
Trong chiến hỏa hỗn loạn, hết thảy đang đi về phía hủy diệt. Đúng vào lúc này, phía sau quân liên minh năm tộc người Hồ có một đám ngựa hoang vọt ra, con nào con nấy thể chất cường tráng, thế tới hung mãnh. Chúng lấy tốc độ cực nhanh xông vào đại quân năm tộc, hoàn toàn làm rối loạn trận hình của họ, trong lúc đụng chạm, có rất nhiều người té xuống chiến mã, bị vó ngựa giày xéo thành vong hồn.
"Bầy ngựa hoang từ đâu tới? Ổn định, nhất định phải ổn định!" Mạc Khiếu khàn cả giọng hô.
"Giết chết ngựa đầu đàn đi!" Một tướng quân tộc Khương nhìn bầy ngựa, vẻ mặt ngưng trọng, không tìm ra con ngựa đầu đàn, bầy ngựa này sẽ không đi, liên quân năm tộc của họ bị hoàn toàn tách ra, hậu quả khó lường.
Số lượng ngựa hoang khổng lồ như vậy họ trước giờ chưa từng nghe, trước giờ chưa từng thấy, hẳn do ba, bốn, thậm chí năm sáu bầy ngựa hoang hỗn hợp mà thành. Nhưng mỗi bầy ngựa hoang đều có một con ngựa đầu đàn. Chúng bướng bỉnh bất tuân, vô cùng phản nghịch, sẽ không nguyện ý cúi đầu trộn lẫn cùng bầy ngựa khác. Vậy những con ngựa trước mắt từ đâu mà tới? Ai có thể liên tiếp thuần phục năm sáu con ngựa đầu đàn, hoàn toàn nắm giữ chúng trong tay?
"Không tốt, mau rút lui!" Mạc Khiếu trong lòng dâng lên dự cảm bất thường, vừa hô xong lời, chỉ thấy một bóng người quen thuộc chui lên từ dưới bụng một con ngựa hoang, thuận tiên giết một binh lính Hung Nô, đoạt lấy loan đao của đối phương, đạp lên từng cái lưng ngựa tấn công về phía mình, kia không phải Lâm Đạm thì là ai?
__________
(1) Thiên dữ bất thủ, phản thụ kỳ cữu: mất đi cơ hội tốt, ngược lại sẽ tạo thành tai họa. Trích hồi năm tám 《 Tùy Đường diễn nghĩa 》.
21.
Thấy địch thủ cũ chưa chết, con mắt Mạc Khiếu trừng to hơn cả chuông đồng, một bên đánh ngựa lui về phía sau, một bên khàn cả giọng hô: "Lâm Đạm không có chết! Giết nàng cho ta, mau lên!"
Đám kỵ binh vội vàng xúm lại bảo vệ Đại vương, Lâm Đạm đang giẫm trên lưng ngựa bỗng nhiên rơi xuống, trong nháy mắt lại tan biến không còn dấu tích.
"Người đâu? Người đâu? Lâm Đạm đi đâu rồi? Mau tìm, mau tìm nàng ta ra cho ta!" Mạc Khiếu thần kinh căng chặt đến cực hạn, thời điểm Lâm Đạm xuất hiện, ông ta sợ hãi, khi cô biến mất không thấy, ông ta cảm thấy sợ hết hồn hết vía. Đại quân Hung Nô vốn trận hình chặt chẽ, lúc này vì một người mà rối loạn.
Hai quân đối mặt trong một thung lũng hẹp dài, bầy ngựa hoang tập kích quân Hung Nô từ phía sau, tiếp tục đi về phía trước sẽ xông vào trận doanh của quân tây chinh, liên lụy trận hình của họ rối loạn theo. Mắt thấy bầy ngựa sắp tới gần quân tây chinh, không biết từ nơi nào truyền đến tiếng huýt gió lanh lảnh, bầy ngựa hoang rối rít quay đầu, lao nhanh về phía quân liên minh năm tộc, hoàn toàn khuấy họ loạn thành nồi cháo.
Mạc Khiếu gân cổ hô: "Tiếng huýt gió ở nơi nào, Lâm Đạm ở nơi đó, tìm cho ta! Giết nàng, hôm nay ta nhất định phải giết nàng ta!"
Muốn tìm một người giữa bầy ngựa lao nhanh khó khăn biết bao nhiêu? Kỵ binh Hung Nô liên tục chạy vòng quanh tại chỗ, hận không thể nhiều thêm vài đôi mắt, tìm ra được Lâm Đạm ở đâu. Cô đã thành ác mộng của tất cả người Hung Nô, cô một ngày chưa chết, người Hung Nô một ngày không dám bước vào Trung Nguyên.
Bốn bộ tộc khác chỉ nghe qua danh hiệu của Lâm Đạm, chưa từng thấy qua sự lợi hại của cô, thấy đại quân Hung Nô rối loạn trận cước thì rất không thuận mắt. Giờ đã là lúc nào rồi, còn muốn giết chết một mụ đàn bà, chẳng lẽ địch nhân lớn nhất của họ bây giờ không phải bầy ngựa hoang xuất hiện đầy khó hiểu với quân tây chinh trước mặt à?
"Mạc Khiếu, ngươi phá vòng vây từ cánh phải, chúng ta giúp ngươi kiềm chế bầy ngựa!" Một tướng quân tộc Khương lớn tiếng hô.
Mạc Khiếu quay đầu nhìn gã, biểu tình khẩn trương biến thành hoảng sợ. Chỉ thấy Lâm Đạm như quỷ mị nhô ra từ sau lưng tướng quân tộc Khương, nhanh chóng nhảy lên lưng ngựa, dễ như trở bàn tay cắt đứt đầu gã, mượn mưa máu đầy trời che chở, lại biến mất không thấy.
Người này là thủ lĩnh quân đội tộc Khương, gã chết, người tộc Khương liền rơi vào hỗn loạn.
Mạc Khiếu dùng sức siết chặt dây cương, thúc con ngựa của mình xoay vòng tại chỗ, để ông ta nhìn rõ bốn phương tám hướng. Trên mặt ông ta tràn đầy kinh hoàng và sợ hãi, giống như con thú bị nhốt sắp sửa tử vong.
Bỗng nhiên, cách chỗ ông ta không xa, lại có một cột máu khác phóng lên cao, theo sau là tiếng gào thét vô cùng kinh hoảng của người Tiên Bi. Thủ lĩnh của họ cũng bị Lâm Đạm xuất quỷ nhập thần giết chết. Mượn sự che chở của bầy ngựa, cô giống như một u linh, thông suốt không trở ngại bơi trong quân liên minh năm tộc, giết người liền đi, không để lại dấu vết nào.
"Bắt địch bắt vua trước, đánh rắn đánh dập đầu", dưới tình huống chiến lực hai phe địch ta cách nhau quá xa, chiến thuật chém đầu không thể nghi ngờ là lựa chọn tối ưu nhất.
Mạc Khiếu rốt cuộc hiểu rõ Lâm Đạm đang làm gì đã sợ tới mức mặt cắt không còn giọt máu, không kịp triệu thân binh quay lại bảo vệ mình, một thành viên thị tộc mình đã lại bị Lâm Đạm một đao chém thành hai nửa. Máu tươi như mưa như thác đổ rơi trên bộ lông trắng như tuyết, làm con tuấn mã trắng xinh đẹp hí lên đầy thê lương.
"Đều trở lại, đều trở lại, vây quanh ta, mau vây quanh ta nhanh lên!" Mạc Khiếu kêu gào như điên, đưa tay ra, kéo kỵ binh cách mình gần nhất ngăn trở trước người mình. Nếu trước kia ông ta chỉ kiêng kỵ Lâm Đạm mà thôi, thì bây giờ, ông ta triệt để sợ hãi cô, lá gan sắp bị cô đập nát bét.
Quân tây chinh vốn tưởng rằng bầy ngựa hoang sẽ tiếp tục lao nhanh, đâm vào trận doanh nhà mình, kinh ngạc phát hiện bầy ngựa này giống như do trời cao phái tới giúp bọn họ, chỉ lởn vởn xung quanh quân liên minh năm tộc, tới gần lại quay lại, căn bản không cần họ tránh. Loại chuyện này rất không hợp với lẽ thường, khiến Lý Hiến đầy bụng hồ nghi. Hắn đang chuẩn bị xông vào trận địch điều tra, lại thấy một bóng người quen thuộc xuất hiện trong bầy ngựa, cực nhanh cắt đầu một tướng quân người Hồ, rồi tan biến không còn dấu tích.
"Là Lâm Đạm, nàng còn sống!" Lý Hiến không dám tin nhìn về hướng kia, rõ ràng cảnh tượng cột máu ngất trời rất tàn khốc, nhưng trong mắt hắn như pháo hoa nở rộ.
"Là tướng quân, thật sự là nàng!" Năm ngàn trọng kỵ liều chết xung phong trái phải hắn đều lộ ra biểu tình mừng như điên, thái độ uể oải nháy mắt quét sạch, biến thành ý chí chiến đấu sục sôi.
"Tướng quân đang giết sâu trong trận địch, giết, vọt vào hội họp với tướng quân!" Năm ngàn trọng kỵ quơ đại đao nhanh chóng chém ra một đường máu, trực tiếp xé quân liên minh năm tộc thành hai nửa. Kỵ binh theo sát phía sau vừa giết địch vừa kêu to, hưng phấn hơn cả dùng ngũ thạch tán (1).
"Tướng quân không chết, tướng quân còn sống!"
"Tướng quân giết chết thủ lĩnh tộc Tiên Bi, tộc Khương, tộc Đê rồi, tướng quân anh dũng!"
"Đi thôi, đi nghênh đón tướng quân!"
Tiếng hô hào hăng chí truyền từng tầng từng tầng một đi xuống, đầu tiên là năm ngàn trọng kỵ xông lên trước nhất, sau đó là mấy chục ngàn kỵ binh, cuối cùng là mấy trăm ngàn bộ binh. Khuôn mặt sa sút tinh thần của họ giờ tràn đầy sát khí, ánh sáng phấn chấn tỏa sáng đầy đôi mắt. Lâm Đạm ở đâu, cột sống của họ tại đó, nhiệt huyết và ý chí chiến đấu của họ mãi không tắt, huống chi Lâm Đmạ chỉ một người giết chết ba tướng lĩnh người Hồ, quậy đến mức quân liên minh năm tộc người Hồ đại loạn, chiến tích huy hoàng như vậy, đủ để mọi người hình thành niềm tin tất thắng.
Nếu như nhìn từ trên cao xuống sẽ phát hiện, quân tây chinh thế công không quá rõ ràng, thoáng chốc như thanh bảo kiếm sắc bén rời vỏ, ba đường đại quân chia ra xé rách trận doanh quân liên minh năm tộc từ ba hướng, từng bước xâm chiếm họ hầu như không còn. Năm ngàn trọng kỵ tập kích phía trước giống như một lưỡi hái, chỗ đi qua máu thịt tung tóe, đầu lâu lăn lông lốc, sức chiến đấu cực kỳ kinh người.
Thay đổi như vậy, chỉ vì một người đến mà thôi.
Mạc Khiếu vừa phải tìm bóng người Lâm Đạm, vừa phải đối phó với quân tây chinh như được tiêm máu gà, nhất thời có chút bối rối. Mắt thấy thủ lĩnh bốn tộc đã chết ba, người còn dư lại đã sợ vỡ mật, đòi muốn rút quân, ông ta cũng nảy ý thối lui.
Từ "rút lui" vừa được phun ra khỏi miệng, khóe mắt ông ta liếc thấy một bóng người quỷ mị nhô ra từ sau lưng mình, vội vàng giơ khiên lên đón đỡ.
Tiếng "keng" thật lớn vang lên, lưỡi đao chém vào tấm khiên, lóe ra tia lửa. Lâm Đạm một kích không trúng lập tức ẩn núp, không hề ham chiến, Mạc Khiếu thậm chí còn chưa kịp thấy rõ mặt cô, chỉ kịp bắt được tia sát khí lạnh lùng trong đôi mắt thâm thúy của cô mà thôi.
Mạc Khiếu hồi lâu chưa tỉnh hồn lại, chờ thân binh hỏi thăm mới vứt đi tấm khiên bị chém thành hai mảnh, cánh tay trái run lên tê dại, cả người như rơi vào hầm băng, phát rét. Ông ta rốt cuộc ý thức được, Lâm Đạm liều chết xung phong trên chiến trường không phải đáng sợ nhất, mà là cô khi đơn đả độc đấu. Chọc cô, cô có thể dùng thiên quân vạn mã tới đạp nát ngươi, cũng có thể như bóng với hình lấy đi tính mạng ngươi. Là địch với cô, cần một dũng khí cực lớn.
Thời điểm Mạc Khiếu cố áp chế sợ hãi, thủ cấp của thủ lĩnh tộc Hạt đã không cánh mà bay, kỵ binh tộc Hạt lao đến cứu bị máu tươi phun đầy mặt chưa kịp kêu lên thảm thiết, đã bị năm ngàn trọng kỵ kéo đến chém thành thịt nát. Binh lính nước Ngụy vốn uể oải không muốn động, giờ như sói như hổ, sát khí ngất trời, bởi chủ tướng của họ trở lại, vị chủ tướng chiến vô bất thắng, đánh đâu thắng đó!
Mạc Khiếu không kiềm chế được nội tâm sợ hãi nữa, hô lớn: "Rút quân, lập tức rút quân!"
Quân liên minh năm tộc bắt đầu rút lui, nhưng đã muộn. Chỉ thấy Lâm Đạm không biết từ chỗ nào nhô ra, cướp đi con ngựa củ một trọng kỵ Hung Nô, hội họp cùng với năm ngàn trọng kỵ tới nghênh đón cô, chiến ý của quân tây chinh vốn đang dâng cao, vào giờ phút này tựa như ngưng tụ thành thực thể, bốc cháy thành ngọn lửa hừng hực.
Mạc Khiếu quay đầu nhìn một cái, tốc độ chạy trốn không khỏi tăng nhanh, bầy ngựa hoang cùng quân tây chinh ước chừng đuổi theo mấy trăm dặm mới rốt cuộc thoát khỏi vây quét, trốn vào sâu trong thảo nguyên. Quân đội bốn tộc còn lại bị đánh không còn manh giáp, quỳ xuống đất đầu hàng, mất đi kiêu căng phách lối trước đó.
Trận chiến vốn không hề hồi hộp, lấy nước Ngụy đại thắng mà chấm dứt, đừng nói tới các trạm tin tức nhận được tin không dám tin tưởng, mà ngay cả quân tây chinh cũng không dám tin tưởng. Bọn họ xách chiến đao nhuốm máu, vẻ mặt ngốc lăng ngồi trên ngựa, tầm mắt đảo qua thảo nguyên chân tay cụt khắp nơi, giọng nói khàn khàn.
"Lâm tướng quân ở nơi nào?"
"Lâm tướng quân đâu? Ta vừa mới nhìn thấy nàng!"
"Chúng ta không nhìn lầm chứ, Lâm tướng quân đã trở lại thật chưa?"
"Không nhìn lầm, vừa rồi ta một mực theo sau Lâm tướng quân giết địch mà!"
Thắng lợi đối với bọn họ, xa không quan trọng bằng việc Lâm tướng quân còn sống. Trong chinh chiến, bọn họ nghe được tin Lâm tướng quân trở về, phần lớn người không thấy tận mắt, cũng không dám nghĩ sâu, cứ tự nhiên đón nhận như thế. Bọn họ khát vọng cô còn sống, dù bị lừa gạt một lần cũng tốt.
"Ta ở chỗ này." Lâm Đạm xách chuôi đại đao nhuốm máu giục ngựa tới, ráng chiều rơi trên người cô, tựa như vì cô mạ một lớp ánh sáng vàng rạng rỡ.
Các tướng sĩ sửng sốt một lúc lâu mới đồng loạt xuống ngựa, nửa quỳ hành lễ: "Thuộc hạ tham kiến tướng quân!" Lời còn chưa dứt, rất nhiều người đã kích động khó nhịn khóc lên.
"Tướng quân còn sống! Tướng quân thật sự còn sống!" Bọn họ đứng lên hô to kêu to, lấy xuống mũ sắt tung lên trời, hưng phấn giống như đứa trẻ vậy. Lại có mấy người muốn xông tới, tung Lâm Đạm lên cao, bị Lý Hiến đánh cho một quyền ba chân bốn cẳng chạy.
"Lâm Đạm?" Lý Hiến nhìn chằm chằm đối phương.
Lâm Đạm lau máu dính trên mặt, cười trả lời một tiếng.
Lý Hiến lúc này mới xác nhận nàng còn sống, không để ý hết thảy xông lên, ôm cô thật chặt trong lồng ngực.
Lâm Đạm ôm lại hắn một chút, vỗ vỗ sống lưng cứng ngắc của hắn, sau đó phóng người lên ngựa, hăm hở nói: "Hữu quân ở lại dọn dẹp chiến trường, các quân còn lại theo ta về doanh!"
"Dạ, tướng quân!" Các đội quân đồng loạt đồng ý, thanh thế rung trời. Bầy kiền kiền quanh quẩn trên trời chờ mổ ăn thi thể bị họ hù chạy, rối rít toán loạn, lông chim rơi lả tả.
Trong doanh trại, một tên lính vội vã chạy vào chủ trướng, không kịp thở gấp hô: "Quân sư đại nhân, Lâm Đạm tướng quân trở lại, quân ta thắng rồi!"
Đinh Mục Kiệt đã chuẩn bị đi chết đột nhiên mở hai mắt ra, lộ biểu tình không dám tin, sau đó bị mừng rỡ như điên thay thế. So với thắng lợi của quân tây chinh, hắn hiển nhiên quan tâm Lâm Đạm hơn. Quốc gia này khiến hắn cả hai đời mất hết ý chí, có gì hay để chú ý chứ? Chỉ cần Lâm Đạm còn sống tốt... Cô còn sống, hết thảy còn có hi vọng.
__________
(1) Ngũ thạch tán: một loại thuốc kích thích, tương tự doping, có độc và rất dễ gây nghiện.
22.
Lâm Đạm vừa mới trở lại doanh trại, liền bị Đinh Mục Kiệt vội vã chạy tới ôm đầy cõi lòng. Hắn không ngừng vỗ vỗ sống lưng cô, rồi kéo ra một khoảng cách, cẩn thận quan sát gương mặt dính đầy vết máu của cô, nói giọng khàn khàn: "Muội gầy."
Lâm Đạm đẩy hắn ra, giọng hơi có vẻ lúng túng: "Trừ gầy, chẳng lẽ ngươi không nhận ra cái gì khác à?"
"Còn có chỗ nào không đúng?" Đinh Mục Kiệt lập tức lộ ra biểu tình âu lo.
"Chỗ nào cũng không đúng." Lâm Đạm kéo quần áo đã cứng thành một cục, nỏi thẳng: "Ta đã hơn một tháng chưa tắm, ngày ngày ngủ chung với bầy ngựa, chẳng lẽ ngươi không ngửi ra? Cả người ta hôi chết."
Vẻ mặt lo lắng của Đinh Mục Kiệt đọng lại trong chớp mắt, chốc lát bất đắc dĩ cười, "Người đâu," hắn lớn tiếng hô: "Nhanh chóng chuẩn bị cho Lâm tướng quân một thùng nước nóng!"
"Từ từ," Lâm Đạm nâng tay cường điệu nói: "Chuẩn bị mấy thùng đi, một thùng sợ là không đủ!"
Tên lính được gọi mặt đầy kích động chạy đi, cứ như nhận được nhiệm vụ gì quan trọng lắm vậy. Đinh Mục Kiệt và Lý Hiến không thể nhịn cười. Lâm Đạm luôn ngay thẳng thành thật như vậy, mười phần đáng yêu. Cô vừa đi hơn một tháng, họ đã thấy dài đằng đẵng như mấy năm.
"Tắm xong tới doanh trướng của ta, chúng ta ngồi xuống trò chuyện một chút." Lý Hiến giọng khàn khàn nói.
"Ta cũng tới." Đinh Mục Kiệt ý vị thâm trường nhìn hắn một cái.
"Ta cũng tới, thuận tiện mang rượu ngon đồ nhắm ngon tới luôn." Tướng lĩnh còn lại chưa đi xa, nghe thấy lời này rối rít hưởng ứng. Bọn họ vất vả lắm mới chờ được Lâm tướng quân trở lại, sao không vui vẻ chúc mừng một phen cơ chứ?
Lý Hiến trong lòng bực mình, thấy Lâm Đạm đồng ý, không tiện đuổi người, trong lòng thầm mắng một tiếng "đồ không có ánh mắt".
Sau khi tắm rửa sạch sẽ, Lâm Đạm vào chủ trướng, bắt đầu giải thích những gì cô trải qua trong một tháng: "... Rời khỏi thôn xóm kia, ta vốn định về ngay doanh trại, sau đó trong bụng lại thấy: Coi như ta về rồi thì thế nào? Ba trăm ngàn quân tây chinh rốt cuộc không phải đối thủ của tám trăm ngàn thiết kỵ của năm tộc người Hồ, một mình ta có thể thay đổi được gì? Nếu như ta có thiên quân vạn mã, tất nhiên có thể đánh cho quân liên minh năm tộc đầu rơi máu chảy."
Nói tới chỗ này, Lâm Đạm giơ bầu rượu lên uống hết một phen, gương mặt trắng nõn như ngọc dâng lên một tầng đỏ ửng, phá lệ sáng rỡ, đôi mắt tựa như ánh sao trên bầu trời đêm, sáng chói vô cùng. Chúng tướng sĩ dùng ánh mắt nóng bỏng nhìn cô, dè dặt che giấu ái mộ nảy lên trong lòng. Đây là thủ lĩnh của họ, là người họ sùng kính nhất, ai dám vô lễ với cô?
Lý Hiến thật nhanh nhìn cô một cái, ngay sau đó cúi đầu uống rượu.
Đinh Mục Kiệt lại chẳng thèm quan tâm, chỉ để ý dựa nghiêng trên tháp mềm, cười khanh khách nhìn Lâm Đạm. Hắn không dám khinh nhờn cô, cũng không dám đến gần cô, nhưng lại không dám để cô rời khỏi tầm mắt mình.
Lâm Đạm uống xong bầu rượu, tùy ý lau đôi môi đỏ thẫm, tiếp tục nói: "Nghĩ tới đây, ta bỗng dưng nảy ra một kế, thầm nghĩ 'thiên quân' hiếm thấy, song trên thảo nguyên rộng lớn bát ngát, 'vạn mã' thì muốn có là có. Vì vậy ta du đãng trên thảo nguyên, liên tiếp thu thập năm sáu bầy ngựa hoang, chọn ra trong số năm sáu con ngựa đầu đàn một con cường tráng nhất thuần phục, còn lại thì giết. Như vậy, bầy ngựa hoang này liền đối ta nói gì nghe nấy, ta chỉ cần khống chế được một con ngựa, chẳng khác nào khống chế được tất cả con còn lại, ta bảo chúng đi về phía đông, chúng tuyệt đối không dám đi về phía tây. Trên đường trở về, ta gặp một tốp do thám Hung Nô, nhưng ta núp dưới bụng ngựa, bọn chúng không hề nhìn thấy ta..."
Lâm Đạm xưa nay trầm mặc ít nói, rất ít khi nói nhiều thế này. Nhưng hôm nay thì khác, hôm nay cô đánh thắng trận, uống rượu mạnh, trong lồng ngực có một cỗ hào hứng muốn chia sẻ, vì vậy liền nhiều lời một chút. Cô không hề biết, khi cô đỏ đôi gò má, mắt sáng long lanh, nói chuyện thẳng thắn, bộ dáng cởi mở không gò bó của cô động lòng người biết bao nhiêu.
Tất cả mọi người đều chuyên chú nhìn cô, khi cô cười lên, bọn họ cũng cười rộ, khi cô uống thỏa thích, bọn họ cũng nâng chén uống cạn, chỉ cần có thể ngồi chung một chỗ với cô, đã là chuyện hạnh phúc nhất may mắn nhất trên đời. Đến cuối cùng, mọi người cũng uống say, Lâm Đạm chỉ hơi choáng, buông xuống ly rượu trầm giọng nói: "Lâm Thanh vì sao không tới?"
Đinh Mục Kiệt cố ý tránh lời mời rượu của mọi người, lúc này còn rất tỉnh táo, từ từ nói: "Hắn bị lão thái quân gọi về Kinh thành lập gia đình, nói là chờ vợ hắn mang thai mới cho phép tới biên ải. Con cháu nhà họ Lâm cơ hồ tử trận cả, chỉ để lại một cháu trai duy nhất là hắn, hắn phải giúp nhà họ Lâm duy trì dòng dõi. Nhắc mới nhớ, muội cũng đến tuổi kết thân rồi."
Nếu ngày hôm đó sống lại, hắn không tránh mưu kế của Lâm Uyển, Lâm Đạm hẳn đã thành vợ hắn rồi chứ? Ý niệm này giống như khối xương cắm vào lòng Đinh Mục Kiệt, làm hắn khó lòng quên được. Nhưng hắn cũng sâu sắc ý thức được, dù Lâm Đạm có thành vợ hắn, hắn cũng sẽ bởi hiểu lầm trước kia, khiến quan hệ của họ đi về phía chung kết.
Ngược lại không giống bây giờ, bình bình đạm đạm, dầu gì còn có thể làm bạn bè. Nghĩ tới đây, Đinh Mục Kiệt không khỏi lắc đầu cười khổ, vốn định không uống rượu, thật tỉnh táo để bồi Lâm Đạm, vào lúc này lại có chút xúc động muốn tự chuốc say mình.
Lâm Đạm dựa vào ghế dựa, gằn từng chữ: "Hoàng sa bách chiến xuyên kim giáp, bất phá Hung Nô chung bất hoàn (*). Hung Nô một ngày chưa diệt, ta một ngày không thành hôn. Huyết mạch nhà họ Lâm tự có Lâm Thanh truyền xuống. Không nói cái này, uống rượu." Cô thay Đinh Mục Kiệt rót đầy một chén rượu, còn mình thì cầm cả bầu rượu lên uống hết, động tác thoải mái cực kỳ.
(*) Mặc giáp sắt chinh chiến nơi cát vàng, không diệt sạch Hung Nô quyết không về.
Đinh Mục Kiệt thừa dịp cô nhắm mắt si ngốc nhìn cô một hồi, lúc này mới uống một hơi cạn sạch chén rượu, cười nói: "Chuyện đánh giặc giao cho muội, chuyện nối dõi tông đường giao cho Lâm Thanh, coi như đúng người đúng việc."
Thấy hắn nhạo báng Lâm Thanh như vậy, Lâm Đạm không nhịn được bật cười.
Đinh Mục Kiệt trong nháy mắt nhìn ngây dại, Lý Hiến nằm trên ghế len lén mở một con mắt, không hề chớp nhìn khuôn mặt tươi cười của cô, trong lồng ngực cuồn cuộn vô số nhu tình, nhưng không dám giãi bày. Người này giống như ngọn núi cao sừng sững, cũng giống như nước suối chảy róc rách, cô là gió mát, là mặt trời rực rỡ, là sương sớm rạng đông... Hết thảy tốt đẹp trên cõi phàm trần này, hình như đều ngưng tụ hết trên người cô. Nhưng chính bởi cô quá tốt, ngược lại làm người ta không dám đến gần.
Không thành hôn sao? Lý Hiến nhắm mắt lại, vừa có chút tiếc nuối, vừa có chút nhẹ nhõm thầm nghĩ: Cứ thế này cũng tốt...
Đinh Mục Kiệt chuyển động chén rượu trong tay, chân mày chậm rãi giãn ra, tựa như trút được gánh nặng.
---
Kinh thành, Hoàng đế mặt mũi già nua rất nhiều đang đợi tin chiến sự từ biên ải, Thái tử và các triều thần đứng ở trên điện, không dám thở mạnh.
Đến tận bây giờ, biên ải còn chưa truyền tin tức tới, nhưng mọi người đều biết, bằng vào thực lực nước Ngụy, căn bản không thể ngăn được quân liên minh năm tộc người Hồ, đến lúc đó quốc thổ bị năm tộc người Hồ chia cắt, quốc dân bị năm tộc người Hồ nô dịch, cơ hồ có thể đoán được kết cục. Quý tộc như họ nếu muốn sống, biện pháp tốt nhất là qua phía nam sông Trường Giang, vứt bỏ phía bắc.
"Phụ hoàng, đây là kế hoạch sang Nam, ngài nhìn một chút đi." Thái tử lấy ra một phần tấu chương dày cộp.
"Chờ một chút." Hoàng đế khoát tay khước từ, giọng hơi có vẻ mệt mỏi. Không phải vạn bất đắc dĩ, ông không muốn bỏ lại thần dân của mình mà bỏ chạy lấy mạng.
Thái tử thở dài một tiếng, mặt đầy không biết làm sao, quan viên đứng sau lưng y ai cũng lộ ra thần sắc lo lắng, rất muốn thúc giục Hoàng đế nhanh chóng hạ quyết định, nhưng không dám tùy tiện mở miệng. Quan viên Cửu Hoàng tử suất lĩnh mặt đầy kiên quyết, tựa hồ đã làm xong chuẩn bị đền nợ nước.
Tất cả mọi người đều không cho rằng nước Ngụy có thể thắng, vì vậy khi tin chiến sự truyền đến, ai nấy đều ngẩn ra.
"Ngươi, ngươi vừa mới nói cái gì?" Hoàng đế nắm trong tay tin tức chiến sự truyền gấp trở về, chậm chạp không dám mở ra.
Dịch sử (1) lặp lại: "Khởi bẩm Hoàng thượng, quân ta đánh năm tộc người Hồ đại bại, hiện tại liên tiếp đoạt lại Tấn Bắc, Thiểm Bắc, Hà Sáo, đang đánh sâu vào sa mạc, tiêu diệt Hung Nô!"
Hoàng đế lúc này mới run run mở ra phong thư, đọc như đói như khát, cuối cùng cao giọng cười to, mặt lộ vẻ mừng như điên: "Được được được, hay cho một Lâm Đạm! Có mãnh tướng thế này, là may mắn của Đại Ngụy ta!"
Hoàng tử, triều thần liên quan ngồi xuống rồi mới phục hồi tinh thần, trên mặt vẫn lộ biểu tình không dám tin. Gương mặt già nua của Hoàng đế lúc này hồng hào hẳn lên, ông nhìn tin chiến sự rồi đưa cho hoạn quan, vô cùng vui vẻ nói: "Đọc cho bọn họ nghe!"
Hoạn quan hắng giọng một cái, từng câu từng chữ cao giọng đọc lên, mọi người giờ mới hiểu biên ải rốt cuộc xảy ra chuyện gì. Hóa ra Lâm Đạm không chết, thời điểm tình huống nguy ngập nhất đột nhiên dẫn một bầy ngựa hoang xuất hiện phía sau quân liên minh năm tộc người Hồ, phá tan đội hình của họ, đạp chết binh lính phe họ, một mình lấy đầu bốn thủ lĩnh. Mạc Khiếu bị cô dọa cho sợ mất mật, quay đầu ngựa chạy về thảo nguyên, trên đường thiếu chút nữa bị cô chém đứt một cánh tay, nhưng cũng bị thương bả vai, chảy rất nhiều máu, cũng không biết trở về có cứu được không.
Sau khi đắc thắng, cô ở thảo nguyên tiêu diệt nốt số tàn quân còn lại, đoạt lại các vùng đất bị chiếm, biên cương đã hoàn toàn vững chắc, Mạc Khiếu không dám đề nghị ký hiệp nghị hòa bình nữa, trực tiếp viết thư xin hàng, lệnh đặc sứ mang tới Kinh thành, cúi đầu trước nước Ngụy.
Tin chiến sự đọc xong, trong đại điện đã hoàn toàn yên tĩnh, qua hồi lâu mới có tiếng người kinh ngạc vui mừng hô, duy chỉ có mấy vị Hoàng tử biểu tình hơi mất tự nhiên, nhưng dưới cảnh khắp chốn mừng vui, không mấy ai chú ý tới họ. Nước Ngụy giữ được, các vị đại thần không phải bỏ nhà bỏ cửa xuôi Nam, tự nhiên cao hứng bất kỳ lúc nào.
Hoàng đế dùng sức vỗ bàn ngự, trầm ngâm nói: "Chặt đầu bốn thủ lĩnh, ngăn cơn sóng dữ cứu nước nhà lúc nguy nan, lúc này nên ban thưởng Lâm tướng quân thế nào mới ổn?"
Lúc này không một ai vạch tội Lâm Đạm dùng thân nữ nhi trộm tòng quân, không một ai mắng cô giết cha đáng trách, bận bịu phụ họa nói: "Nên thưởng, nên thưởng thật to!" Còn mắng nữa biết đâu Lâm tướng quân lạnh lòng, từ đây rời biên cương đi lập gia đình, ai tới chấn nhiếp man di bây giờ? Phải biết, trên thảo nguyên mênh mông, ngoài năm tộc người Hồ ra, còn có người Mông Cổ và người Kim, bọn họ ai cũng dã tâm bừng bừng, rục rịch đã lâu, chỉ chờ đúng thời cơ hung hăng cắn nước Ngụy một hớp. Thảo nguyên bao la bát ngát, xa xa không bình tĩnh như vẻ ngoài của nó.
Hoàng đế nhấc bút lên, soàn soạt viết thánh chỉ, trực tiếp thăng Lâm Đạm thành Định Quốc Đại tướng quân, kế thừa chức vị của Lâm lão nguyên soái, ban cho cô tước vị nhất phẩm, thành thị ngàn hộ, đây là chuyện cực kỳ hi hữu trong lịch sử nước Ngụy. Để lung lạc Lâm Đạm, Hoàng đế đã hạ vốn gốc.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play