17.
Sau khi Lâm Đạm lén đi biên ải, nhà họ Lâm rối loạn một trận, lão thái quân ngay cả sinh bệnh cũng không dám, vội vàng vùng dậy sắp xếp công việc nội trợ, phái người đi tìm cháu gái, chỉ sợ cô gặp phải nguy hiểm. Một cái nhà đang yên đang lành, người thì chết, người mất tích, loạn vô cùng.
Ngược lại thì Thạch di nương và Lâm Uyển bị lão thái quân đuổi ra ngoài, sống hết sức thoải mái tự tại. Con cháu nhà họ Lâm đông đảo, có người giỏi văn có người giỏi võ, rất có tiền đồ, đứa trẻ trong bụng Thạch di nương tự nhiên không quá quan trọng. Chờ sinh đứa trẻ ra, nhà họ Lâm cho nó cơm ăn áo mặc, muốn nhiều hơn thì không có. Nhưng bây giờ, tình huống hoàn toàn khác xưa. Con cháu nhà họ Lâm tất cả chết trận sa trường, duy có Lâm Thanh may mắn sống sót, nhưng đang ở biên ải đánh giặc, tình huống hết sức nguy hiểm, cũng vì vậy, đứa trẻ trong bụng Thạch di nương trở thành tồn tại không thể thiếu trong nhà họ Lâm, nhất định phải nuôi nấng dạy dỗ thật tốt.
Lão thái quân nhận được tin dữ liền phái người mời Thạch di nương về phủ ngay trong đêm, Thạch di nương liên tục nói thân thể mình yếu ớt, chỉ muốn ở tại chỗ không muốn đi đâu, sống chết không chịu lên xe ngựa. Lão thái quân biết ý của bà ta, hôm sau liền tự mình tới đón người, hạ mặt mũi nói lời xin lỗi. Vì đứa trẻ, vì tương lai nhà họ Lâm, lão thái quân cái gì cũng có thể nhịn.
Thạch di nương lúc này mới không làm mình làm mẩy nữa, dẫn Lâm Uyển phong quang rạng rỡ về phủ, không tới mấy người, Lâm Uyển bị tra ra đang có mang, suýt làm lão thái quân tức chết tại chỗ. Mọi người lúc này mới biết, đêm Lâm Uyển và Khang Vương luân lạc nơi hoang dã đã làm ra chuyện tốt, kết thành nghiệt chủng. Những lời khen Đinh Mục Kiệt dành tặng cho họ trước đó, hiện tại nhìn lại đúng là vả thẳng vào mặt, cái gì mà phẩm đức cao thượng, cái gì mà cố thủ trinh tiết? Hai người này một người hèn hạ, một kẻ nói năng tùy tiện, đúng là đôi nam nữ không biết liêm sỉ.
Lão thái quân giận tới đầu óc choáng váng, như muốn ói máu, lại không thể không phái người đi đưa tin cho Khang Vương. Khang Vương lập gia đình năm năm chưa có hậu đại, trong lòng cũng có chút nóng nảy, mặc dù Lâm Uyển không còn giá trị lợi dụng nào, nhà họ Lâm cũng suy tàn, nhưng đứa trẻ là mấu chốt để đoạt ngôi vị, không thể không muốn, vì vậy sai người mang kiệu nhỏ tới đón Lâm Uyển.
Lâm Uyển không thể rạng rỡ làm lễ thành hôn, trong lòng ít nhiều có hơi không cam, nhưng chỉ cần nghĩ tới trong bụng mình là đứa con duy nhất của Khang Vương, mẹ quý nhờ con, mình ngày sau chưa chắc sẽ không leo lên được vị trí Vương phi, liền bình thường trở lại. Mắt thấy nhà họ Lâm càng ngày càng đổ nát, mà mình vào Vương phủ, sau này hưởng vinh hoa phú quý vô tận, trong lòng nàng ta rất đắc ý, giờ vẫn đang ảo tưởng tình trạng thảm hại lúc này của Lâm Đạm.
Trong mắt nàng ta, việc Lâm Đạm chạy tới biên ải là hành động quá ngu xuẩn, vào lúc này không chừng đã bị tên thổ phỉ nào đó làm nhục hoặc sát hại. Nàng ta rất muốn nói với lão thái quân một câu: Ngài đừng cố tìm người nữa làm gì, trực tiếp tìm hài cốt đi, vậy sẽ nhanh hơn đấy.
Chỉ tiếc nàng ta đắc ý không được bao lâu, tin chiến sự từ biên ải truyền đến, nói tướng quân Tiết Chiếu chết trận, Lâm Đạm lâm nguy không sợ, thay thế vị trí của Tiết Chiếu, làm chủ tướng trung quân, dẫn quân tây chinh đánh Hung Nô đại bại, đoạt lại toàn bộ non sông bị xâm chiếm.
Trong chiến báo, Trang Vương vì tranh công cho Lâm Đạm, nói hành động sử dụng nữ tướng của mình vô cùng bất đắc dĩ, nhưng sự thật chứng minh ánh mắt hắn không sai, Lâm Đạm đúng là có thể trọng dụng, kính xin phụ hoàng thông cảm vân vân, lại mang tất cả nữ tướng của đủ các triều đại ra tán dương một lần, lời hay ý đẹp cực kỳ.
Lời nói tốt của Trang Vương làm Hoàng đế hơi yên tâm, quan trọng hơn là Lâm Đạm không chịu thua kém, liên tiếp đánh bại tàn quân Hung Nô, đoạt lại được rất nhiều thôn trấn thậm chí là thành trì, khiến Hoàng đế không còn lời nào để nói. Nữ tướng thì nữ tướng thôi, chỉ cần có tài năng, thế nào cũng được.
Hoàng đế không có ý kiến, đại thần phía dưới tự nhiên chỉ ẩn nhẫn không nói, chuyện Lâm Đạm nhậm chức chủ tướng cứ thế im hơi lặng tiếng đi qua. Theo thời gian dần trôi, chiến công của Lâm Đạm càng chất càng cao, uy vọng càng để lâu càng thịnh, có danh "Chiến thần", nhà họ Lâm vốn đang lay lắt trong mưa gió, tình hình hết sức nguy ngập, lại từ từ đứng vững.
Lão thái quân biết được cháu gái còn sống, trong lòng thở phào nhẹ nhõm, trông nhà họ Lâm cửa vắng tới nỗi có thể giăng lưới bắt chim dần dần khôi phục vinh quang ngày xưa, trên mặt không khỏi nở nụ cười nhiều hơn. Lâm phu nhân bị bệnh thật lâu cũng đang từ từ bình phục, qua một thời gian đã có thể giúp lão thái quân xử lý công việc trong nhà, không còn đắm chìm trong nỗi đau khổ mất chồng và con trai nữa. Nô bộc vốn nảy sinh ý định ra đi đều an tâm ở lại phục vụ chủ tử.
Người duy nhất mất hứng trong phủ chắc chỉ có Thạch di nương. Những ngày qua, bà ta ỷ vào đứa trẻ trong bụng mình phong quang đắc ý, thường thường chạy tới phòng Lâm phu nhân, mỹ danh là thăm bệnh, thực ra là diễu võ dương oai, còn chuẩn bị khuyên lão thái quân nâng mình lên làm bình thê. Phải biết, Lâm Thanh còn đang ở chiến trường giết địch, cũng không biết có thể còn sống trở về hay không, mầm non trong bụng bà ta, nói là bảo bối trân quý nhất của nhà họ Lâm cũng không quá. Thân là mẹ đứa nhỏ, bà ta sao chỉ là thị thiếp thôi được?
Lão thái quân vừa thấy bộ mặt vì tư lợi của bà ta đã thấy phiền lòng, mấy câu nói đuổi bà ta về, còn nói nhà họ Lâm tuyệt đối sẽ không xuất hiện bình thê. Chính thất là chính thất, thiếp thất là thiếp thất, há có thể rối loạn tôn ti?
Thạch di nương giận đến nghiến răng nghiến lợi, càng thêm cừu hận lão thái quân và người Lâm phủ, âm thầm thề trong lòng, một ngày nào đó phải trả thù lại. Nhưng bà ta vạn vạn không ngờ tới, cơ hội trả thù lại tới mau đến vậy. Chợt có một ngày, bà ta mua được tin từ một nha hoàn, rằng Lâm tướng quân căn bản không phải chết trận, mà là bị Lâm Đạm tự tay bắn chết. Vì giữ danh dự cho Lâm Đạm, toàn bộ quân tây chinh đều bịt kín miệng, không cho phép đàm luận chuyện này, chỉ nói với bên ngoài là Lâm tướng quân giống hệt đám người Lâm lão nguyên soái, đều tử trận.
Nhưng Lâm Đạm từ trong tâm thấy áy náy vô cùng, tự mình viết thư tới thỉnh tội với lão thái quân, còn nói sau khi trở về nhất định sẽ cho cả nhà một câu trả lời thích đáng. Lão thái quân nhìn lá thư khóc nấc lên, bất tri bất giác té xỉu trên tháp, mấy nha hoàn vội vàng đi đỡ, tình cờ nhìn được chữ viết trong thư. Lão thái quân sau khi tỉnh lại nghiêm lệnh mấy người không được lộ ra, nhưng không ngăn được tính người tham lam, vẫn bị lọt gió.
Thạch di nương hưng phấn xoa tay, ban thưởng cho nhà hoàn một lượng ngân lượng lớn, ngay sau đó viết một phong thư cho Lâm Uyển, để nàng ta nghĩ biện pháp sửa trị Lâm Đạm, tránh cho Lâm phu nhân quá mức đắc ý, đẩy bà ta lên đầu sóng ngọn gió. Lâm Uyển đang buồn không có cơ hội tranh sủng trước mặt Khang Vương, đêm đó liền lộ tin tức cho Khang Vương, vì vậy hôm sau, tấu chương vạch tội Lâm Đạm giết cha chất đống trên bàn ngự của Hoàng đế, thêm vào đó có quá nhiều lời gièm pha không ngừng truyền vào lỗ tai ông, khiến ông nổi lòng kiêng kỵ với Lâm Đạm, lúc này mới hạ thánh chỉ đòi Lâm Đạm và Trang Vương hồi kinh.
May mắn Trang Vương sớm có chuẩn bị, sai người ghi chép lại chân tướng sự tình, để các tướng sĩ cùng nhau nộp lên, khẩn cầu trí sĩ có kiến thức giúp Lâm Đạm tranh cãi một hai trước mặt vua.
Câu chuyện vốn định giấu giếm tới chết, trong một đêm truyền khắp đường phố, huyên náo xôn xao; nghe người ngoài chửi rủa cháu gái mình lòng dạ ác độc, táng tận thiên lương, lão thái quân trong lòng khó chịu như đao cứa. Bà cụ không có thời gian suy xét ai là kẻ truyền lời đồn đãi nữa, lúc này mặc vào triều phụ nhất phẩm cáo mệnh, mang cây trượng đầu rồng vua ban, vào cung gặp vua.
Lão thái quân từng cứu mạng tiên hoàng và Thái hậu, bà cứng rắn muốn xông vào điện Kim Loan, Ngự lâm quân không dám ngăn cản, vội vàng phái người đi xin phép Hoàng thượng. Trên điện Kim Loan, triều thần chia làm hai phái, đang tranh cãi không ngớt, một phái mắng thẳng Lâm Đạm giết chết cha ruột, tội không thể tha, lúc này đương nhiên phải đòi về Kinh hỏi tội; một phái khác đứng ra bảo vệ cô, nói cô bị buộc không còn cách nào khác, so về tình có thể bỏ qua.
Não Hoàng đế bị họ ồn ào tới phát đau, nghe nói lão thái quân tới, không chút nghĩ ngợi để bà vào điện. Lậm Đạm có tội hay vô tội, có thể tha thứ hay không thể tha thứ, hãy để người thân của cô đi đánh giá, triều thần muốn ồn ào, vậy ồn ào với lão thái quân đi.
Quả nhiên, sau khi lão thái quân chống cây trượng đầu rồng vào đại điện, hai phe đều an tĩnh lại, ánh mắt nóng bỏng nhìn bà.
Lão thái quân nhất mực cung kính hành lễ với Hoàng đế, từ từ nói: "Các ngươi vừa mới tranh luận cái gì, ta ở ngoài điện đã nghe cả rồi. Lâm Đạm tại sao giết cha, tình huống cụ thể thế nào, tin rằng các ngươi đã thấy rõ trong lá thư từ Trang Vương và chư vị tướng lĩnh, nói con bé thẹn với đạo làm con cũng được, nói con bé về tình có thể tha thứ cũng được, chiếm lý hay không, ta không tới gây gổ với các ngươi về vấn đề này, chỉ muốn nói một chút về cái nhìn của ta."
Lão thái quân chắp tay với chư vị triều thần một cái, tiếp tục nói: "Trung hiếu khó lòng vẹn toàn đôi bên, những lời này từ xưa đã có. Chư vị đều là văn thần, tất nhiên không có cảm thụ sâu sắc, nhưng chúng ta là nhà võ tướng, hiểu rõ vấn đề khó khăn thiên cổ này hơn nhiều. Trung nghĩa và đạo hiếu nên chọn lựa thế nào, đây là lựa chọn của mỗi người, ta không dám đánh giá, nhưng ở nhà họ Lâm chúng ta, nếu đặt trung quân ái quốc và làm tròn đạo hiếu đặt lên cân, chúng ta tất sẽ lựa chọn trung quân ái quốc mà bỏ qua đạo hiếu. Con cháu nhà họ Lâm ta, sau khi trưởng thành sẽ rời khỏi người cha mẹ, đi biên ải đánh giặc, sinh tử đều dâng hiến cho quốc gia, dâng hiến cho quân chủ, chưa từng làm tròn đạo hiếu một ngày nào. Giữa mái nhà nhỏ cùng muôn dân bách tính, họ lựa chọn bảo vệ muôn dân, buông tha gia đình, đó cũng là lựa chọn của họ, chính nhờ lựa chọn đó mà mới có ngàn ngàn vạn vạn gia đình sống an ổn bình yên. Các ngươi chẳng lẽ có thể nói, lựa chọn của họ là sai lầm sao? Khi các ngươi vẫn sống an nhà ở đây, có từng nghĩ tới những gì họ phải hi sinh chưa? Vì thắng lợi của nước Ngụy, vì để thiết kỵ Hung Nô không đạp bằng núi sông của chúng ta, con trai ta lựa chọn xúc động chịu chết, con gái ta lựa chọn bắn chết cha ruột. Bọn họ một người cười mà chết, một người đau mà sống, vĩnh viễn bị vùi lấp tại khoảnh khắc đó. Thời điểm ta nhận được tin cũng lòng đau như cắt, nhưng ta không cảm thấy cháu gái ta làm sai."
Lão thái quân đảo mắt nhìn triều thần chung quanh, từng chữ từng câu trầm bổng: "Ta tin tưởng con bé từ đầu đến cuối chưa từng hối hận, dù cho nó thêm một cơ hội nữa, nó vẫn sẽ bắn ra mũi tên kia, bởi vì trong lòng nó, trung quân ái quốc, bảo vệ non sông, so với đạo hiếu quan trọng hơn nhiều. Nếu không có mũi tên của con bé, lòng quân sẽ không vững như bàn thạch, tướng sĩ sẽ không sôi sục ý chí chiến đấu, Đại Ngụy ta không thể lấy được thắng lợi. Thời điểm chư vị vạch tội con bé, có phải cho rằng con bé đã sai rồi, cho rằng giữa non sông và cha mẹ, giữa bách tính và gia đình, nó phải lựa chọn cha mẹ và gia đình mới đúng. Các ngươi cho rằng đạo hiếu là quan trọng nhất, cho rằng gia đình nhỏ còn quan trọng hơn cả Tổ quốc, ta không dám xen vào ý nghĩ của các ngươi, nhưng cũng không dám gật bừa. Gia huấn nhà họ Lâm ta lưu truyền mấy trăm năm, từ đầu đến cuối chỉ có tám chữ -- sinh đương trung quân, tử diệc tuẫn quốc (*). Chúng ta chỉ biết nước, không biết nhà, chẳng lẽ như vậy cũng là sai sao?"
(*) Sinh ra trung thành với quân đội, chết cũng phải đền nợ nước nhà.
Lão thái quân chậm rãi quỳ xuống, lệ rơi đầy mặt dập dầu một cái, nói: "Nhà họ Lâm ta đời đời trung quân mà chết, lòng này có nhật nguyệt sáng tỏ làm chứng, cầu Hoàng thượng minh giám!" Giọng nói hữu lực của bà vang vọng trong đại điện, khiến một đám triều thần thẹn muốn chui xuống đất, không dám nhìn tới sắc mặt Hoàng thượng chút nào.
Trong triều đình này, ai dám đứng trước mặt quân chủ, nói cha mẹ và gia đình nhỏ của mình, xa xa quan trọng hơn quân chủ và giang sơn xã tắc Đại Ngụy? Lời này của lão thái quân, không thể nghi ngờ tát thẳng vào mặt tất cả đám quan viên vạch tội Lâm Đạm, cũng làm Hoàng đế lộ vẻ động dung.
18.
Lúc triều thần vạch tội Lâm Đạm lòng dạ ác độc, phải phạt thật nặng, Hoàng đế cảm thấy họ nói có lý, ngay cả cha mình cũng dám giết, người này đã đánh mất ranh giới đạo đức cơ bản, không thể trọng dụng. Nhưng nghe xong lời của lão thái quân, kết hợp với tình huống thực tế lúc đó, Hoàng đế bừng tỉnh hiểu ra -- chính là bởi đặt quân chủ và Tổ quốc ở vị trí quá cao, quá quan trọng, nên hai cha con họ mới làm ra lựa chọn như vậy.
Vì phục vụ quân chủ, vì đáp đền Tổ quốc, bọn họ đã sớm bỏ sinh tử ra khỏi suy tính, người trung thành đến mức này còn không thể dùng, vậy còn dùng người nào? Chẳng lẽ làm đám người luôn núp phía sau hưởng thụ vinh hoa phú quý, luôn mồm đạo hiếu nặng như trung quân sao? Nếu thả họ tới chiến trường, sợ rằng trống trận chưa kịp vang lên, đã chạy hết sạch rồi chứ gì? Bọn họ ngay cả cái cớ cũng có sẵn, nhà còn cha mẹ già cần làm tròn chữ hiếu, không thể chết được đâu!
Nếu nước Ngụy toàn người như vậy, còn có ai đi trấn thủ biên cương, chống lại kẻ địch bên ngoài, bảo vệ non sông? Mình có thể an an ổn ổn ngồi ở chỗ này, nghe bọn họ cãi tới cãi lui, chẳng lẽ không phải dùng tính mạng của con cháu nhà họ Lâm đổi lấy sao? Hoàng đế càng nghĩ càng cảm động với lòng trung thành của nhà họ Lâm, lại nhìn những quan viên vừa vạch tội Lâm Đạm, cảm giác bọn họ một người hai người đều ẩn tàng dị tâm, mặt mũi khó ưa! Triều thần bị ánh mắt của ông quét tới vội vàng cúi đầu, ngay cả thở cũng không dám thở mạnh.
"Lão thái quân mau mau đứng lên! Lòng trung thành nhà họ Lâm đối với trẫm, trẫm sao không biết! Lời này của ngươi (*) làm trẫm thấy thật xấu hổ mà!" Hoàng đế tự mình xuống long ỷ đỡ lão thái quân, khóe mắt ẩn hiện ánh lệ. Vào giờ phút này, ông hối hận xanh cả ruột, thầm trách mình không nên phát thánh chỉ mắng Lâm Đạm và đòi cô trở về. Nếu biên cương đổi thống soái khác, người nọ có thể trung thành không hai lòng như cô không?
(*) Ở đây tác giả dùng từ 您 , cũng có nghĩa là "ngươi" song dùng với ý kính trọng. Thường thì gặp từ này mình sẽ dùng từ "ngài" thay thế, nhưng Hoàng đế gọi ngài nghe kỳ quá, bạn nào có ý kiến hay hơn thì nói với mình nha.
Hoàng đế càng nghĩ càng thấy ngột ngạt, tự mình đưa lão thái quân ra khỏi điện liền lên triều ban thánh chỉ, tùy tiện tìm lý do biếm truất mấy quan viên vạch tội Lâm Đạm. Làm quan trên triều, cái gì quan trọng nhất? Tất nhiên lòng trung thành, nhất là tại thời điểm các Hoàng tử đều trưởng thành, dã tâm bừng bừng thế này.
Hoàng đế tuổi tác đã cao, thân thể suy vi, vì vậy có những chuyện có lòng không đủ lực. Dưới tình huống này, các con trai ông nhìn chăm chăm ngai vàng dưới mông ông, âm thầm mưu đồ trục lợi. Ông chẳng lẽ không sợ hãi bất an, khó lòng đi vào giấc ngủ sao? Ông chẳng lẽ không mỗi ngày lo lâu, lúc nào cũng phòng bị sao?
Cũng vì vậy, tiêu chuẩn dùng người của ông dần dần thay đổi, từ coi trọng năng lực thành coi trọng lòng trung thành. Nếu không có lời gièm pha của đám triều thần, bêu xấu Lâm Đạm, ông vốn không nên gọi Lâm Đạm về từ biên ải. Quân tây chinh là đội quân đông nhất, chiến lực mạnh nhất Đại Ngụy, vững vàng nắm giữ đội quân này, Hoàng đế làm cái gì cũng có sức. Nhưng bây giờ, quân tây chinh không có người nhà họ Lâm, có còn là quân tây chinh chỉ trung với quân chủ không? Hay là bị mấy Hoàng tử âm thầm nắm vào tay rồi?
Hoàng đế lúc này mới hậu tri hậu giác ý thức được, mấy thằng con trai của mình đã lấy được lá bài tẩy lợi hại nhất trong tay mình rồi, nhất thời hối hận xanh ruột!
Hoàng đế hối hận thế nào lão thái quân không biết, bà chỉ biết là, mình phải bảo vệ cháu gái, để cô yên tâm trở lại. May mắn lời bẩm tấu của bà cụ trên điện rất nhanh có hiệu quả, quan văn không dám vạch tội Lâm Đạm nữa, rất sợ đầu mình bị chụp mũ không trung quân ái quốc, hoàn toàn phá hủy tiền đồ của mình. Bách tính cũng rối rít thay đổi cái nhìn, khen ngợi Lâm Đạm vũ dũng và trung nghĩa.
Nhà họ Lâm cuối cùng khôi phục được chút bình tĩnh, nhưng không được lâu lắm, lại có một tin dữ truyền tới -- Lâm Đạm vì cứu Trang Vương, bị thích khách đánh rơi xuống khe núi, không biết tung tích. Núi kia sâu gần mấy chục trượng, nước chảy vô cúng siết, ngay cả con cá rơi xuống chưa chắc đã sống, huống chi là con người. Lâm Đạm lần này sợ rằng dữ nhiều lành ít!
Lão thái quân rốt cuộc ngã bệnh, nằm trên giường thuốc cũng không uống vào, cả ngày rơi lệ. Lâm phu nhân còn chưa nghĩ ra nên đối mặt với con gái thế nào, đã lại không thể thấy cô nữa, nhất thời than vãn khóc lớn. Bà hối hận! Hối hận thời điểm lão thái quân bảo mình hồi âm cho Lâm Đạm, mình vì trong lòng có tâm sự, không chịu viết mấy câu trấn an cô trong thư. Hôm nay bà muốn trấn an, con gái cũng không nghe được nữa. Con gái vì nhà họ Lâm, vì nước Ngụy bỏ ra nhiều như vậy, quay đầu lại cả hài cốt cũng tìm không thấy, con bé không nên có kết cục này!
Nhà họ Lâm bao phủ trong mảnh buồn rầu thảm thương, lão Hoàng đế cũng mông lung, ngồi trên long ỷ thật lâu chưa tỉnh hồn lại. Ông đã sớm suy nghĩ xong, chờ Lâm Đạm hồi kinh, ông tượng trưng nói mấy câu, ban thưởng hậu hĩnh một phen, rồi đuổi người về biên cương tiếp tục thay mình trấn thủ non sông. Lâm Đạm trước mắt là võ tướng duy nhất ông có thể tín nhiệm, làm sao chỉ mới vài ngày, người đã không còn rồi?
Lão Hoàng đế sao có thể không khám phá ra âm mưu đấu đá và sóng ngầm mãnh liệt ẩn giấu sau lưng cơ chứ, càng thêm tức giận, thất vọng, thậm chí là căm ghét mấy người con trai. Tính khí của ông càng ngày càng hỉ nộ vô thường, liên tiếp biếm truất rất nhiều quan viên, triều đình từ trong ra ngoài một mảnh hỗn độn.
Cùng lúc đó, Thạch di nương lặng lẽ vào phủ Khang Vương, trái oan phải trách nói: "Lâm Đạm chết, quang cảnh nhà họ Lâm không lớn như trước, huân quý khá hơn đều muốn chấm dứt quan hệ với chúng ta. Con cũng biết đấy, Lâm Thanh là một thằng nhãi không làm nên trò trống gì, căn bản không cách nào tiếp quản quân tây chinh, không có quân tây chinh, nhà họ Lâm cái gì cũng không phải. Mẹ coi như sinh con ra rồi thì có ích lợi gì, còn không phải chịu khổ chịu tội sao?"
Lâm Uyển khẽ cười nói: "Mẹ, mẹ nghĩ thế là lầm to. Nhà họ Lâm đời đời đánh giặc, chiến lợi phẩm tịch thu được không biết có bao nhiêu, vàng bạc tài bảo trong nhà chất đầy kho, nếu mẹ sinh con ra, dầu gì có thể thừa kế số tiền tài này, có tiền tài ủng hộ, con ở hậu viện Khang Vương cũng khá hơn nhiều. Chờ Khang Vương lên ngôi, đứa trẻ trong bụng con là Hoàng tử, ít nhất con có thể lên chức Phi, hoặc có vận may lớn, nói không chừng sẽ phượng hoàng vu phi, ngao du cửu thiên. Mẹ chớ chỉ nhìn chằm chằm vài ba mẫu đất của nhà họ Lâm, phải đưa tầm mắt ra xa một tí."
Vẻ mặt như đưa đám của Thạch di nương lập tức được mừng như điên thay thế, bà ta vuốt cằm nói: "Đúng là đạo lý này, vậy con nhất định phải dưỡng thai cho tốt! Cái thai này mẹ đã nhìn rồi, là một bé trai, số tháng còn ít, tạm thời nhìn chưa rõ, qua một tháng nữa mẹ lại giúp con nhìn một lần, nhất định giúp con sinh ra một Hoàng tử." Dứt lời đặt túi thuốc lên bàn, dặn dò: "Thuốc này con nhất định phải nhớ mà uống, mẹ tự bốc đấy."
"Con tin tưởng y thuật của mẹ." Lâm Uyển cất thuốc vào hộp, từ từ cùng Thạch di nương tha hồ tưởng tượng về tương lai. Nhưng mà hai người tuyệt không nghĩ tới, mộng đẹp tan tành nhanh tới thế, chỉ thấy một nha hoàn kinh hoảng thất thố chạy vào cửa, thấp giọng nói: "Chủ tử không xong, biên cương đưa tới chiến báo, nói là, nói là Vương gia bị Mạc Khiếu giết chết!"
"Ngươi nói gì? Vương gia đi hòa đàm với Mạc Khiếu, sao lại bị giết chết?" Lâm Uyển lộ ra vẻ mặt khó thể tin.
Nha hoàn quỵ xuống đất vội vàng đáp lời: "Vương gia vốn sắp nói chuyện xong với Mạc Khiếu rồi, sau đó, tin Lâm Đạm tướng quân gặp nạn không biết sao truyền vào tai người Hung Nô, Mạc Khiếu lúc này kêu ngừng đàm phán, trở về thảo nguyên tĩnh dưỡng nửa tháng, rồi âm thầm liên hiệp với bốn bộ tộc Tiên Bi, Hạt, Đê, Khương, nhanh chóng gây dựng một đội quân, ngay ngày đó bất ngờ đánh vào doanh trại nước Ngụy, giết chết Vương gia và mấy vị quan viên phụ trách đàm phán, bắt đầu tấn công vào khu vực Hà Sáo. Mạc Khiếu còn thả lời độc ác, nói ông ta chẳng qua ngại Lâm Đạm tướng quân mới rút quân nghị hòa, nếu Lâm Đạm tướng quân đã chết, ông ta tự nhiên không có băn khoăn, trấn thủ ở Hà Sáo, tấn công Thiểm Bắc, muốn đạp bằng Trung Nguyên."
Nha hoàn sợ tới sắp khóc, cố nén kinh hãi nói: "Không có Lâm Đạm tướng quân chấn nhiếp, Trang Vương lại bị thuyên chuyển về Kinh thành, Đinh quân sư không có ở đó, quân tây chinh là bầy rồng không đầu, căn bản không có cách nào ứng đối với quân liên minh năm bộ tộc, hiện tại liên tục tháo chạy. Bên ngoài, bên ngoài đã loạn không chịu được, Hoàng thượng không những không đồng tình Vương gia hi sinh vì nước, ngược lại trên triều mắng to hắn giết hại trung lương, hại nước hại dân, tự làm tự chịu. Vương phi vào cung tìm hiểu tin tức, trực tiếp bị Hoàng thượng đuổi ra ngoài, nói trong số quan viên vạch tội Lâm Đạm tướng quân thì người trong phe Vương gia và Vương phi nhiều nhất, bọn họ đây là gieo gió gặt bão, không đáng được thương hại."
Nha hoàn mất hết hồn vía hỏi: "Chủ tử, chúng ta nên làm gì? Có phải nên tới chỗ Vương phi hỏi thăm một chút không?"
Lâm Uyển ôm bụng mềm nhũn trên giường, căn bản không biết nên đi nơi nào. Không có Khang Vương, giấc mộng Hoàng tử, Hoàng hậu, thậm chí là Thái hậu của nàng ta tất cả đều hóa thành bọt nước, nào có tương lai gì để nói? Sớm biết có ngày hôm nay, nàng ta đã không lộ tin tức Lâm Đạm giết cha cho Khang Vương, như vậy, Khang Vương sẽ không xúi giục quan viên dưới quyền vạch tội cô, khiến Hoàng đế triệu cô trở về. Cô nếu đang an ổn đợi ở biên cương, chấn nhiếp Hung Nô, hòa đàm sẽ không tan vỡ, Khang Vương sẽ không chết, mình có thể yên tâm sinh con ra, chờ làm Hoàng phi, thậm chí là Hoàng hậu.
Nhưng bây giờ cái gì cũng mất, Khang Vương chết, lại chọc Hoàng đế chán ghét vứt bỏ, đứa bé trong bụng nàng ta trở thành củ khoai lang nóng phỏng tay. Vì kế thừa Vương vị của Khang Vương, Vương phi tất nhiên sẽ ôm con qua nuôi dưới gối, để cam đoan không có chuyện ngoài ý muốn xảy ra, bằng vào lòng dạ ác độc của Vương phi, cái mạng này của Lâm Uyển nhất định không giữ được!
"Mẹ, mẹ, con nên làm gì bây giờ?" Lâm Uyển hối hận vạn phần sợ hãi không dứt, hoàn toàn mất hết chủ ý. Nàng ta nào biết hại chết một Lâm Đạm, lại gây ra phiền toái lớn đến vậy.
Thạch di nương cũng hối hận không kịp, miễn cưỡng ổn định tâm thần nói: "Đừng sợ đừng sợ, con trước cứ giữ đứa trẻ trong bụng đã, dầu gì còn có thể sống thêm mấy tháng, đợi đến lúc đó chầm chậm nghĩ biện pháp. Con có tin không, nếu giờ con mà sinh non, Vương phi lập tức khiến con chết bất đắc kỳ tử!"
Lâm Uyển làm sao không tin? Thời điểm nàng ta chưa vào phủ Vương phi đã muốn ăn sống nàng ta, huống chi bây giờ?
Hai mẹ con ôm nhau khóc lóc, lần đầu tiên cùng nhiều người khác cầu nguyện, hi vọng Lâm Đạm bình an vô sự, ngày sau còn có thể trở lại. Có cô ở đây, người Hung Nô sợ hãi, nước Ngụy an an ổn ổn, thái thái bình bình; có cô ở đây, nhà họ Lâm không sụp đổ, Vương phi ngại quyền thế của nhà họ Lâm, không thể hạ thủ với các nàng. Tóm lại, chỉ cần Lâm Đạm còn sống, tất cả mọi người mới có một con đường sống.
Lão Hoàng đế vào lúc này tức giận quá độ. Ông chưa từng ý thức sâu sắc như bây giờ -- trong tay nắm một mãnh tướng đủ chấn nhiếp thiên hạ, là chuyện quan trọng tới nhường nào. Nếu Lâm Đạm có thể sống sót, bất kể cô là nam hay nữ, trung hay gian, ông cũng phải trọng dụng cô hơn nữa. Chỉ tiếc sự sống chết của Lâm Đạm, đã không còn do Hoàng đế ông quyết định nữa rồi, sâu xa hơn, ngay cả sự tồn vong của nước Ngụy, cũng hoàn toàn vượt ra khỏi tầm tay ông.
19.
Trong Kinh thành ngoài biên ải gió nổi mây vần thế nào, Lâm Đạm hoàn toàn không để ý tới, sau khi cô rơi xuống khe núi bị dòng nước chảy xiết cuốn đi, liên tục đụng vào đá lớn mọc như rừng trong lòng sông, xương cốt cả người gãy rạn nhiều chỗ, hoàn toàn mất đi năng lực hành động. Cũng may cô có vài phần vận may, cuối cùng được dòng nước chảy đưa lên một bãi cạn, có mấy người hảo tâm thấy thế vớt cô lên, lúc này mới giữ được một cái mạng.
Mấy người này là bách tính ở biên giới, phát hiện Lâm Đạm tuy là nữ tử, trên người lại mặc quân phục, ống tay áo và cổ áo thêu đồ đằng (1) của quân tây chinh, không dám thấy chết mà không cứu. Nếu không có quân tây chinh, bọn họ ngay cả mạng sống cũng không còn, sao có thể trở lại gia viên?
Bọn họ đưa Lâm Đạm trở về thôn xóm, ngại cô là nữ tử, không tiện chăm sóc, liền mang cô tới nhà một quả phụ, mỗi nhà gom góp mấy bát thóc lúa, coi như chi phí cứu chữa Lâm Đạm. Dưới gối quả phụ có một cậu con trai, năm nay vừa tròn tám tuổi, đang canh ở trước giường.
"Tỷ, tỷ khỏe thật là mau! Đại phu nói người bình thường nếu bị thương nặng như tỷ, không mất mười ngày nửa tháng căn bản không xuống nổi giường." Một cậu nhóc cao ba thước bưng chén thuốc chạy vào phòng, bụ bẫm kháu khỉnh khả ái mười phần.
Lâm Đạm nhận lấy chén uống một hơi cạn sạch, ôn nhu nói: "Trước mắt tỷ đã tốt hơn nhiều, thuốc này không cần sắc nữa, tránh cho lãng phí tiền bạc."
Cậu nhóc lắc đầu một cái: "Nhưng thuốc này do Mạnh đại phu tự mình lên núi hái, sau khi phơi khô dùng nước nấu một chút là được, không tốn tiền. Tỷ, tỷ phải đi sao?"
Lâm Đạm xoa xoa đầu cậu, ôn thanh nói: "Vết thương lành rồi tỷ tất nhiên phải đi, không thể cứ ở lại nhà đệ ăn chùa ở chùa được."
Cậu nhóc Tiểu Đậu đỏ mặt khoát tay, "Không tính là ăn chùa ở chùa, mẹ đệ nói tỷ là quân nhân, vì bảo vệ bọn đệ mà mất đầu chảy máu, chăm sóc tỷ là chuyện nên làm. Tỷ, tỷ đi cùng với bọn đệ đi?"
"Mọi người đang ở đây rất tốt, vì sao phải đi?" Những ngày qua, Lâm Đạm thường xuyên đi loanh quanh trong thôn, phát hiện trên ruộng trồng rất nhiều lúa, đương lúc trổ bông, dõi mắt nhìn ra một mảnh xanh biếc, cảnh tượng hết sức phấn khởi. Đợi thêm một hai tháng nữa, thôn dân có thể được mùa, lúc này rời đi, bao nhiêu lương thực quý giá mất hết, sẽ mau chết đói mất.
Tiểu Đậu nhăn hai hàng lông mày, khổ đại cừu thâm nói: "Lâm Đạm tướng quân không còn, Hung Nô liên hợp với các bộ tộc khác đánh Hà Sáo, thanh thế còn lớn hơn trước đó, quân Hung Nô bị Lâm Đạm tướng quân đuổi đi quay trở lại cướp bóc, lúc này không đi, chờ đến lúc lương thực chín muồi không đi kịp nữa."
Người Hung Nô không rành sản xuất, khẩu phần lương thực toàn dựa vào cướp bóc. Thôn xóm chỗ này vất vả xây dựng lại, vốn tưởng có thể sống an ổn dưới sự bảo vệ của Lâm Đạm tướng quân, không ngờ cô lại bị thích khách ám sát, hài cốt không còn. Hiện tại Hoàng đế đang nghiêm khắc điều tra lai lịch thích khách, có người nói là tử sĩ của mấy Hoàng tử trong triều đình, có người nói làm thám tử Hung Nô, nhưng vô luận là ai, chuyện này quá xa xôi với bách tính biên ải. Bọn họ chỉ biết, chiến thần của họ không có ở đây, ngày tốt của họ bị hủy, bọn họ lại không có gia viên để trở về.
"Tỷ mau mau một chút. Tỷ là người quân tây chinh, nếu bị bọn Hung Nô biết, bọn họ nhất định sẽ tới giết tỷ. Hôm qua bác trưởng thôn có nói, không cho phép lộ tin tức tỷ đang dưỡng thương trong thôn ra ngoài, đêm xuống tỷ lặng lẽ rời đi, không ai được biết. Đệ và mẹ đệ không đi theo, tránh liên lụy đến tỷ." Tiểu Đậu leo lên giường đất, tìm vật phẩm tùy thân của Lâm Đạm ra.
Nhìn quân phục màu đen được giặt sạch sẽ, trong mắt Lâm Đạm thoáng qua ánh sáng tối tăm. Cô xoa xoa đầu Tiểu Đậu, kiên định nói: "Yên tâm, tỷ cũng sẽ không để người Hung Nô quấy nhiễu tới bọn đệ."
Hốc mắt Tiểu Đậu đỏ lên, trong lòng rất không nỡ Lâm Đạm. Thời điểm Lâm Đạm nằm trên giường không thể nhúc nhích ngày nào cũng kể chuyện đánh giặc ở biên ải cho cậu nghe, giờ không được nghe nữa rồi!
Một lớn một nhỏ đang nói chuyện, bên ngoài truyền tới tiếng vó ngựa dồn dập và tiếng rống của thôn dân: "Không xong, người Hung Nô tới, mọi người mau trốn!"
Tiểu Đậu phản ứng không kịp, mẹ cậu khẩn cấp chạy vào trong, kẹp cậu dưới nách, lại đỡ Lâm Đạm, hấp tấp nói: "Mau mau mau, mau tránh vào hầm trú ẩn đi, người Hung Nô tới!"
"Người Hung Nô tới vì sao phải tránh!" Lâm Đạm mặc quân phục vào thật nhanh, sải bước đi ra ngoài, lúc đi ngang qua cửa thuận tay lượm một cây gậy to bằng cánh tay. Phụ nữ, người già và trẻ em trong thôn tất cả đều núp vào, chỉ còn lại mấy nam tử tráng niên đứng trên một tháp cao, trong tay là cung tên tự chế, oán hận nhìn mười mấy điểm đen càng ngày càng gần thôn.
Người Hung Nô giỏi cưỡi ngựa bắn cung, một đám người cưỡi ngựa tập kích tới, người bình thường rất khó chống đỡ. Bọn họ như ác quỷ, ngay cả ngựa cũng không xuống, gặp người liền chém, thấy người liền bắn, chỉ cần chạy tới chạy lui mấy vòng trong thôn, trên căn bản có thể giết sạch thôn dân, sau đó ung dung xuống ngựa quét sạch chiến lợi phẩm. Nếu gặp phải phụ nữ và trẻ em lọt lưới, thích thì mang về làm nô lệ, không thích một đao làm thịt. Người Trung Nguyên trong mắt bọn họ chỉ như heo chó, đê tiện như kiến hôi.
Bị người như vậy tàn sát, bách tính biên ải sao không giận? Hôm nay coi như liều mạng tới chết, họ cũng phải kéo theo mấy người Hung Nô chịu tội.
"Ôi? Đó là nữ binh ở nhà Triệu quả phụ mà, vì sao nàng lại đi ra?" Một tráng hán lập tức chạy tới bên cửa sổ, lo lắng kêu: "Nữ binh gì ơi, người Hung Nô đang tới gần, ngươi mau trở lại!"
Lâm Đạm quay đầu nhìn họ một cái, biểu tình bình tĩnh khoát tay. Lúc đi ngang qua một gia đình, cô thuận tay lấy một tấm ván đậy nắp nồi, sử dụng làm khiên.
Thấy cô một tay cầm côn gỗ, một tay cầm tấm ván, dáng vẻ giống như muốn vật lộn với người Hung Nô, các thôn dân không khỏi cuống cuồng trong bụng. Người Hung Nô cưỡi ngựa chiến, dùng loan đao, không phải thứ gậy gộc tầm thường có thể đối phó, nữ binh này lỗ mãng quá! Mấy tráng hán chạy xuống tháp cao, muốn kéo cô trỏe về, lại thấy mấy mũi tên phá không mà tới, nhắm vào mi tâm họ, vội vàng trốn sau cửa.
Có mấy mũi tên khác cắm bên chân Lâm Đạm, cô ngay cả chân mày cũng không thèm nhíu. Chắc đám Hung Nô này phát hiện cô là nữ, cho nên không định giết chết cô, mà lưu đến cuối lăng nhục.
Đang nghĩ ngợi, người Hung Nô đã gần ngay trước mắt, dùng tiếng Hán sứt sẹo nói: "A Đạt, ngươi thật là tinh mắt, người này đúng là nữ tử, còn là một nữ tử vô cùng xinh đpẹ, có thể mang về cho ngươi sai sử, ban ngày chăn bò dê, buổi tối làm ngựa cưỡi, sướng biết bao!"
"Ha ha ha, nữ tử này ta muốn, các ngươi ai cũng không cho phép cướp với ta!" Nam tử thân thể cường tráng nhất ngông cuồng cười to.
Mấy người vừa nói vừa đánh tới phụ cận, thôn dân sợ tới hít vào liên tục. Bọn họ cách tấm cửa hô: "Nữ binh gì ơi, ngươi mau chạy đi chứ, còn ngẩn người ra đó làm gì?" Nếu có thể, bọn họ thật muốn gõ đầu nữ tử này, nhìn xem rốt cuộc cô nghĩ cái gì. Ngươi vũ dũng nữa thì cũng chỉ có một người, tay không tấc sắt, chẳng lẽ đấu lại được Hung Nô cưỡi ngựa cầm sao sao?
Để cứu trợ nữ binh, bọn họ liên tục bắn tên về phía người Hung Nô, nhưng cung tên của họ hết sức thô sơ, độ chính xác và tầm bắn có hạn, căn bản không đâm thủng áo giáp của người Hung Nô được. Có mũi tên vẽ một đường cong ngắn trên không trung liền rớt xuống đất, ngay cả bùn cũng đâm không thủng.
Các thôn dân nhất thời có chút tuyệt vọng, mắt thấy người Hung Nô cúi người xuống, chuẩn bị bắt nữ binh gần trong gang tấc lên ngựa, liền cái gì cũng bất chấp, vội vàng mở cửa xông ra, muốn cứu người. Đúng vào lúc này, nữ binh đứng yên bất động bỗng giơ gậy gộc trong tay lên, hung hăng đập vào cánh tay tên Hung Nô muốn bắt mình.
Tiếng xương nứt nhỏ bé bị tiếng thét thảm thiết của tên Hung Nô che giấu, đối phương kêu thảm lăn xuống ngựa, còn nữ binh lấy tốc độ mắt thường khó phân biệt được nhảy lên lưng ngựa, cướp lấy nó. Mấy người Hung Nô bên cạnh còn chưa phản ứng kịp, đã bị cô một gậy tiếp một gậy đập thẳng vào đầu, rớt xuống đất.
Cây gậy gỗ dùng làm củi đốt nhẹ bỗng kia, ở trong tay cô như có sức nặng ngàn cân, đập đầu đám Hung Nô vỡ toang, máu tươi tung tóe, rơi xuống ngựa, hai chân co quắp hút không khí.
Mấy tên Hung Nô cách tương đối xa lúc này mới biết mình gặm phải khúc xương cứng, vội vàng vây công tới, nữ binh kia đã vứt bỏ cây gậy và tấm ván, cầm một cây loan đao trên một thi thể, giục ngựa nghênh đón. Cô ở trên lưng ngựa khom người, cúi người, xê dịch, nhảy, linh hoạt giống như trên đất bằng.
Cây đao của đám Hung Nô quơ thành nhiều tàn ảnh, nhưng không hề chém trúng cô dù chỉ một lần, ngược lại cô đã không ra tay thì thôi, ra tay một cái là chém đứt một đầu người, sau một nén nhang, trên đất chất đầy đầu người, trên mấy con ngựa đang xao động còn ngồi vài thi thể không đầu, chỗ bị chém đang phun máu ướt đẫm cổ áo xung quanh. Nữ binh kia ngồi giữa mấy cột máu, mặt như sương lạnh, tròng mắt như giếng sâu, loan đao trong tay sớm bị máu tươi thấm ướt, phát ra ánh sáng hồng yêu dị.
Nói thật, cảnh này đúng là hơi dọa người. Thôn dân núp ở trên tháp ước chừng một lúc lâu mới dám chạy xuống, kính sợ không dứt nhìn cô.
"Ngài, ngài rốt cuộc là ai?" Trưởng thôn âm thầm nuốt nước miếng một cái. Bọn họ hàng năm bơi bên bờ sinh tử, thường thấy thủ đoạn tàn bạo của người Hung Nô, làm sao không nhìn ra thực lực của Lâm Đạm? Chỉ trong nháy mắt, cô liền giết sạch mười mấy người Hung Nô, trán không đổ lấy một giọt mồ hôi, tóc không loạn lấy một cọng, hơn nữa ngũ quan mãnh liệt như ánh mặt trời rực rỡ cùng khí tràng lạnh lùng bức người, đây rõ ràng là Lâm Đạm tướng quân trong truyền thuyết a!
Không, bản thân cô còn anh võ bất phàm, kiêu dũng thiện chiến hơn xa với truyền thuyết, làm các thôn dân kích động tới phát run.
"Đem thi thể chất đống lên, đặt ở cửa thôn, có dây kẽm không, cho ta một cuộn." Lâm Đạm từ từ nói: "Người Hung Nô mỗi lần đi cướp bóc, đều sẽ chia nhỏ ra thành tổ, những người này đi đầu, đội quân lớn hơn còn ở phía sau."
Thấy các thôn dân lộ vẻ mặt sợ hãi, cô lại nói: "Không cần sợ, người Hung Nô chẳng qua cũng là người, tới liền giết, không phải ngại."
Thấy cô nói nhẹ nhàng như vậy, tất cả mọi người đều trấn định lại, dọn thi thể dọn thi thể, tìm dây kẽm tìm dây kẽm. Hai khắc sau, trước ngựa của Lâm Đạm đã chất đầy thi thể, dây kẽm được cô buộc giữa hai cây đại thụ ở cửa thôn, điều chỉnh độ cao mấy lần liền.
Làm xong hết thảy, cô vẫn ngồi trên ngựa, yên tĩnh chờ Hung Nô, các thôn dân thì núp trong nhà.
Tiếng vó ngựa của người Hung Nô càng ngày càng gần, rất nhanh vượt qua sườn núi, thổi tung cát bụi, tới cửa thôn. Nhìn thấy đống thi thể đầy đất, bọn họ giơ đại đao yên lặng phóng tới chỗ Lâm Đạm, mắt người nào người nấy lộ ra hung quang, biểu tình dữ tợn. Nhưng chớp mắt tiếp theo, dây kẽm treo giữa không trung đã rạch đôi cổ và thân thể bọn họ, chia bọn họ thành hai nửa. Máu tươi như thác vọt lên, tình cảnh có thể nói rất đồ sộ, mấy tên Hung Nô xông vào sau phát hiện dị trạng, mà không tránh né kịp nữa rồi.
Bọn họ chỉ có thể trơ mắt đụng phải dây kẽm, đầu lìa khỏi xác.
__________
(1) Đồ đằng: hình vẽ biểu tượng, trong trường hợp này cứ hiểu là logo thương hiệu của quân tây chinh đi 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play