14.
Lâm Thanh níu chặt dây cương, cầu khẩn nói: "Tỷ tỷ đừng đánh với y. Y là con trai của Mạc Lệ, Mạc Tang, võ công cao cường, trời sinh thần lực, rất khó đối phó. Tỷ còn đang bị thương, nếu có sơ suất gì, lưu lại một mình đệ, đệ nên làm gì bây giờ?" Hắn cho tới giờ mới ý thức được, người chị này quan trọng thế nào với mình. Không có chị ở đây, hắn căn bản không tưởng tượng ra được tương lai sẽ thế nào. Chỉ dựa vào một mình hắn, căn bản không chống đỡ nổi nhà họ Lâm nguy cơ tràn ngập, càng không cách nào lấy được chiến thắng trong cuộc chiến này.
Tỷ chẳng những là tâm phúc của hắn, mà còn là tâm phúc của các tướng sĩ.
Lý Hiến cũng tiếp lời ngăn lại: "Lâm Đạm, ngươi đợi trong trận chớ động, ta ra đánh với hắn!"
Lâm Đạm chậm rãi đẩy tay Lâm Thanh ra, không để ý lời của Lý Hiến, mà nhìn chằm chằm về phía Mạc Tang, hỏi: "Ngươi là con trai Mạc Lệ?"
Mạc Tang giục ngựa ra trận, giọng oang oang: "Phải, ngươi có dám đánh một trận với ta không?"
Lâm Đạm cười lạnh một tiếng: "Được lắm, hôm qua cha ngươi giúp ta gặp lại người nhà, hôm nay ta cũng giúp người nhà các ngươi đoàn tụ." Dứt lời vượt đám người lao ra, giơ đao chém tới.
Mạc Tang không nghĩ tới cô dứt khoát đến thế, sững sờ một chút mới nghênh đón. Hai người phóng ngựa qua lại, đao ảnh luân phiên, mỗi một đao chạm nhau đều lóe lên tia lửa. Mạc Tang sức lực lớn vô cùng, Lâm Đạm không hề thua kém chút nào, thoáng cái đã đấu với y mười mấy hiệp. Nếu Lâm Đạm không bị thương, đừng nói một Mạc Tang, có mười tám Mạc Tang cũng không phải đối thủ của cô. Nhưng tối hôm qua cô chảy quá nhiều máu, thân thể đã hết sức yếu ớt, càng đánh tầng sương mờ trước mắt càng dày lên, có chút không chịu được.
Mắt thấy Mạc Tang một đao chém tới, thề phải bổ đầu mình thành hai khúc, cô vì tốc chiến tốc thắng, không tránh né mà nghênh đón.
Mạc Tang cắn răng cười gằn: "Ngươi tự tìm cái chết!"
Lâm Đạm đột nhiên né người, dùng xương bả vai chịu đựng một đao này, mượn cơ hội tốt tới gần Mạc Tang, sau đó cổ tay lộn một cái, trực tiếp tước đi đầu lâu của y. Cách phòng thủ tốt nhất chính là tấn công, dù mất trí nhớ, ý thức chiến đấu lưu lại trong xương vẫn giúp cô biết nên làm thế nào.
Khôi giáp trên vai giúp cô đánh tan một phần lực đạo, nhưng lưỡi đao của Mạc Tang vẫn vào sâu ba phân, tới tận xương, thiếu chút nữa đã chặt đứt tay cô. Cô xé một đoạn chiến bào, thật nhanh băng bó vết thương, sau đó siết chặt dây cương, để bảo mã của mình nâng vó trước, đạp nát đầu lâu của Mạc Tang.
"Người nhà họ Mạc còn lại, đi ra cùng ta chiến một trận!" Cô khắp người toàn máu tươi, có thể thấy bị thương nghiêm trọng, nhưng trên chiến trường không ai dám xem thường cô nửa phần.
Mạc Lệ bị treo trên không trung phát ra tiếng rên rỉ đau đớn tận cùng. Ông ta trước giờ thích dùng công tâm chiến, nhưng, thời điểm người khác dùng chính mánh khóe đó lên người ông ta, ông ta mới phát hiện đây là tình cảnh tàn nhẫn mà vô lực biết bao. Ông ta dùng tiếng Hồ kêu loạn một trận, cũng không biết đang nói gì.
Quân đội Hung Nô rối loạn, một lúc lâu sau mới có một nam tử thân hình cường tráng đi ra, trầm giọng nói: "Ta là Mạc Cổ, hôm nay ta nhất định phải lấy thủ cấp của ngươi trả thù cho cha và ca ca ta!" Giống như nhà họ Lâm, đội quân này cũng là thân binh của Mạc Lệ, trong số tướng lĩnh phần nhiều là tâm phúc hoặc con cháu của ông ta.
Lâm Đạm một câu nói nhảm cũng không, giục ngựa nghênh đón.
Nói cho cùng, Mạc Cổ vẫn ôm tâm tư may mắn, thầm nghĩ Lâm Đạm liên tiếp trọng thương, đến phiên mình chắc đã mệt mỏi kiệt lực, dễ đối phó hơn. Nhưng gã hoàn toàn nghĩ lầm rồi, trong xương Lâm Đạm có một loại huyết tính, càng khó khăn, tính mạng càng như mành treo chuông, cô càng dũng mãnh hơn. Nỗi đau da thịt đối với cô chẳng thấm vào đâu, trừ kích thích ý chí chiến đấu của cô ra, hoàn toàn không có ảnh hưởng gì khác.
Cô rõ ràng chưa từng lên chiến trường, nhưng tựa như người thân kinh bách chiến, một đao chém đứt □□ của Mạc Cổ, thuận tay cầm mũi thương, hướng tim của Mạc Cổ ném đi. Mảnh giáp hộ tim thay gã chặn một kích trí mạng, nhưng cũng khiến gã cứng đờ trong chớp mắt, chỉ trong chớp mắt đó, con ngươi màu xanh da trời của gã xẹt qua ánh đao rét lạnh. Đó là lưỡi đao của Lâm Đạm đang tiến tới gần gã, không đợi gã kịp phản ứng đã xẹt qua cổ gã.
(*) Dấu □□ có sẵn trong bản raw.
Lại một đầu lâu lăn dưới đất, trên mặt mang biểu tình khó tin và cực kỳ hoảng sợ giống hệt cái trước. Người nhà họ Mạc thứ hai đã chết.
Lâm Đạm giơ lên đại đao nhỏ máu, từ từ nói: "Còn có ai?"
Con cháu Mạc Cổ đồng loạt lui về phía sau một bước, bọn họ vừa lui, đại quân Hung Nô cũng lui theo, hiển nhiên đội hình đã loạn. Lâm Đạm lập tức giục ngựa chạy gấp, xông vào trận địch, ra lệnh: "Giết cho ta!"
Cô đầu tiên tiêu diệt sự hung hăng của quân Hung Nô, mài mòn ý chí chiến đấu của họ, khi họ hiện vẻ sợ hãi liền xung phong xông trận, tiến tới đối đầu. Cô tính toán tốt từng bước từng bước, dù cho Mạc Lệ không ngừng hô lên nhắc nhở đầu hàng, cũng chỉ phí công. Công tâm chiến của ông ta, bị Lâm Đạm trở tay lợi dụng hoàn toàn.
Trận đánh này, hoàn toàn phá tan kế hoạch công phá Thiểm Bắc, tiến vào Trung Nguyên của đại quân Hung Nô, Lâm gia quân vốn đang tràn ngập nguy cơ, rốt cuộc có cơ hội thở dốc. Sau hoàng hôn, trên chiến trường chỉ còn lại thi thể và khói hiệu đầy đất, đại quân Hung Nô vốn số lượng đông đảo, trang bị hoàn hảo, hôm nay chỉ còn gần năm chục ngàn người, có thể nói thất bại thảm hại.
Lý Hiến mang quân y tới doanh trướng, muốn băng bó vết thương cho Lâm Đạm, lại bị cô chặn ngoài cửa.
"Ta là nữ tử, có nhiều bất tiện, vết thương này ta tự băng bó, các ngươi để lại thuốc trị thương là được." Lâm Đạm giọng hết sức bình tĩnh, tựa như người thương tích đầy mình kia không phải cô vậy.
"Không được, ngươi vốn bị thương nặng, hành động bất tiện, nếu vết thương rách thêm ra thì làm thế nào? Ngươi chờ đó, ta giúp ngươi tìm một nữ y tới." Lý Hiến bất thình lình nhớ tới lầng gặp mặt trước đó của họ, trong lòng trừ không biết làm sao, còn có khoan thai đến lạ, nỗi vui sướng khi trùng phùng. Lâm Đạm giống như một con sói cô độc, mãi trốn một mình liếm vết thương, tựa như hoàn toàn không cần người ngoài quan tâm.
Nhưng hắn không ngừng được ý muốn quan tâm cô. Ấn tượng của cô trong đầu hắn, đã từ một vầng sáng mơ hồ, biến thành người thật càng chói mắt hơn. Vì phòng Lâm Đạm xảy ra chuyện bất trắc, hắn không dám rời lều vải nửa bước, phái thuộc hạ tới thành trấn phụ cận tìm một nữ tử am hiểu y thuật. Lâm Thanh cũng không dám đi vào, đang ủ rũ cúi đầu đứng ở cửa, không ngừng sám hối với Lâm Đạm.
Đinh Mục Kiệt đi tới cạnh cửa, chắp tay nói: "Trang Vương điện hạ, hiện tại đã là cuối thu, sắp đầu đông, lương thảo rất nhanh sẽ hao hết, ngài có phải nên nghĩ biện pháp gì đó không? Còn nữa, Mạc Lệ là thân đệ đệ của Thiền Vu (1) Mạc Khiếu, đám người Mạc Kỳ, Mạc Thái bị Lâm Đạm giết chết cũng là thân nhi tử của Mạc Khiếu. Biết được tin những người này chết, Mạc Khiếu tất sẽ dẫn quân đánh tới. Dưới tay ông ta có một đội trọng kỵ (kỵ binh hạng nặng), sức lực mạnh mẽ, lực tiếp ứng linh hoạt, sức chịu đựng cao siêu, từ ngày thành lập chưa từng thua trận, ngài đã có biện pháp tốt để ứng phó chưa? Đội trọng kỵ này chưa tới bảy chục ngàn người, nhưng đã đủ vây khốn năm trăm ngàn binh mã nước Ngụy, ba ngày là có thể nhẹ nhàng lấy được thành Biện Lương, bằng vào thực lực quân ta hiện giờ, căn bản không phải đối thủ của họ."
Đinh Mục Kiệt không muốn hắt bát nước lạnh vào người Trang Vương lúc này, nhưng hắn không thể không hắt. Trận chiến này tuy thắng, song kẻ địch mạnh hơn còn ở phía, còn lâu mới tới thời điểm ăn mừng.
"Những thứ này ta đều hiểu, vấn đề lương thảo ta sẽ tấu với phụ hoàng, xin người điều tra, còn phần đội trọng kỵ, ta còn phải suy nghĩ biện pháp đã."
Lý Hiến vừa dứt lời, Lâm Đạm đã nói vọng ra từ trong trướng: "Suy nghĩ gì nữa, chờ Kinh thành ban lệnh xuống, bên chúng ta đã sớm vào đông rồi, các tướng sĩ cũng sắp chết đói, nào có khí lực đánh giặc. Lương thảo của Hung Nô đều do cướp bóc bách tính Đại Ngụy ta mà có, chúng ta cũng dứt khoát thành lập một đội kỵ binh, cướp bóc ngược lại họ. Phụ cận còn mấy chi tàn quân Hung Nô, nhiều hơn là du dân tranh đoạt ruộng đất với dân chúng Đại Ngụy ta, đã định cư. Chúng ta cứ đánh tới, không cần phí công. Hôm nay chúng ta vừa chém giết mấy trăm ngàn binh mã của Mạc Lệ, phái người ra chiến trường thu lại khôi giáp và chiến mã còn lại đi, tạo ra một đội trọng kỵ y hệt, ta tới phụ trách huấn luyện. Ngày giờ không nhiều, chúng ta chuẩn bị nhanh lên một chút, chủ động tấn công còn hơn ngồi chờ chết."
Chí tiến thủ của Lâm Đạm lập tức gạt bỏ băn khoăn trùng trùng của Lý Hiến, hắn nhẹ nhàng cười lên: "Được, ta lập tức sai người chuẩn bị. Ngươi dưỡng thương cho thật tốt, ngày sau chúng ta lại kề vai tác chiến."
Đinh Mục Kiệt vội vàng chắp tay nói: "Trang Vương điện hạ, thảo dân bất tài, nguyện vì quân đội xuất lực. Trọng kỵ Hung Nô mặc dù đáng sợ, nhưng chúng ta có thể nghĩ biện pháp buộc chúng xuống ngựa, còn có thể cải tiến vũ khí, dùng để khắc chế trọng giáp của chúng. Nếu ngài nguyện ý tin tưởng ta, mời mượn một bước nói chuyện."
Lý Hiến nhìn hắn một cái thật sâu, vuốt cằm nói: "Được, chúng ta tới chủ trướng nói."
Đinh Mục Kiệt mặt không lộ vui mừng, ngược lại đi tới gần cửa lều, ôn nhu nói: "Lâm Đạm, muội đừng lo lắng, trước dưỡng thương cho tốt rồi nói sau."
"Đa tạ quan tâm." Bên trong lều truyền ra âm thanh không nóng không lạnh. Đinh Mục Kiệt có chút khó chịu trong lòng, nhưng cũng không dám ở lâu, cùng Trang Vương vội vã rời đi. Lâm Thanh trông nom lều vải một bước không rời, chốc chốc hỏi chị có chịu được không, chốc chốc bắt đầu kiểm điểm, chôc chốc đi giục binh lính tìm y nữ, tâm trạng rất loạn.
---
Vết thương của Lâm Đạm khỏi rất nhanh, chỉ nửa tháng đã khôi phục như lúc ban đầu, chẳng những dọa quân y giật nảy mình, ngay cả cô cũng có chút kinh ngạc. Sau khi vết thương lành lặn, cô chọn ra năm ngàn binh lính tinh nhuệ đi theo mình học đao pháp, chờ thao luyện xong thì mang bọn họ đi khắp nơi trên thảo nguyên đánh cướp.
Đao pháp của cô rất đặc biệt, lực sát thương lớn, hơn nữa sử dụng vô cùng thuận tay, chiêu thức không hoa lệ, chỉ có chém và đâm, mỗi ngày quơ đao mấy chục ngàn lần, liên tiếp ba bốn mươi ngày, diện mạo tinh thần của cả đội đã khác hẳn.
Lâm Đạm mang đội quân này du đãng trên thảo nguyên, sau khi mặt trời lên tập kích bộ lạc phía đông, lùng bắt ngựa chiến; trước khi mặt trời lặn tấn công bộ lạc phía tây, cướp đoạt lương thảo; vào buổi tối bỗng nhiên tới phía nam, giành giật muối và sắt, nói đơn giản là xuất quỷ nhập thần, khó lòng dự liệu. Trang viên ruộng đất vốn của người Trung Nguyên bị người Hung Nô cưỡng chiếm, đều bị họ cướp không còn một mống.
Dần dần, người Hung Nô gần đó sợ hãi cô, bắt đầu dời đi vào sâu trong đồng cỏ, chỉ cần nghe tiếng Lâm Đạm từ xa xa, bọn họ tức thì chạy mất dạng. Thấy tình cảnh này, bách tính nước Ngụy từ từ dọn về gia viên, cũng cảm đội ân đức Lâm Đạm. Bọn họ chủ động quyên góp lương thảo, hi vọng quân đội có thể ở đây lâu dài, bảo vệ họ an toàn.
Chỉ ngắn ngủi hai tháng, lương thảo bị Lâm Đạm đoạt lại chất đống đầy kho, còn có vô số ngựa chiến, muối và sắt để sử dụng. Lý Hiến có vốn liếng sửa đổi binh khí và khôi giáp, vì vậy cổ động mời chào thợ mộc bắt đầu dung luyện.
Công việc chuẩn bị cho trận chiến gấp gáp hừng hực khí thế, cùng lúc đó, quân đội của Mạc Khiếu cũng từ từ tiến vào Hà Sáo, có thế đối đầu với Lâm gia quân.
Trận đại chiến như chạm một cái liền bùng nổ.
__________
(1) Thiền Vu: tên hiệu của vua Hung Nô.
15.
Kỵ binh có danh xưng vương giả dã chiến, mà trọng kỵ khác với kỵ binh phổ thông, chẳng những trên người tướng sĩ mặc giáp nặng, đao thương bất nhập, mà cả trên người ngựa cũng mang tầng tầng áo giáp giống hệt, lực công kích kinh người. Một kỵ binh đủ để đối phó sáu bảy bộ binh, mà một trọng kỵ đối phó một hai chục bộ binh không thành vấn đề.
Nhất là trong cuộc chiến công thành, tác dụng của trọng kỵ còn lớn hơn nữa. Chỉ cần một lượng trọng kỵ vượt qua nhân số năm chục ngàn, là có thể dễ dàng cướp được một tòa thành trì. Thủ thành thường là bộ binh, mỗi lần chạy ra khỏi thành ứng chiến, lúc cửa thành khép mở, số lượng người chạy ra được rất có giới hạn, thường thường chưa kịp bày trận hình, đã bị kỵ binh giết gần hết, thật là không có sức đánh trả chút nào. Cũng vì vậy, đội quân này của Mạc Khiếu rong ruổi ngang dọc thảo nguyên, hiếm có địch thủ, sau khi tiến vào Trung Nguyên không khỏi không đánh cũng thắng.
Trước mắt, Lâm gia quân phải đối mặt với quân đội như ác mộng vậy đấy. May mắn Lâm Đạm dẫn dắt mọi người đại thắng một trận, đó là sự cổ vũ cực lớn đối với tinh thần các tướng sĩ, lại tước được rất nhiều chiến mã và khôi giáp, để họ đổi mới trang bị, còn huấn luyện được một đội trọng kỵ năm ngàn người, cũng dẫn họ cướp bóc khắp thảo nguyên, dính đầy khí huyết sát, cuộc chiến này mới có ít phần thắng.
Xa xa, trống trận 'tùng tùng' vang dội, phụ cận, Lâm Đạm mặc áo giáp nặng, từ từ đi tới con ngựa chiến của mình. Cô đi xuyên qua một đám đại hán vạm vỡ giống tháp sắt, thân hình tỏ ra nhỏ gầy hơn, nhưng khí thế không hề bị áp chế chút nào. Hai hàng tướng sĩ ở hai bên thấy cô đi tới rối rít bỏ mũ sắt xuống, nửa quỳ hành lễ. Bọn họ sùng kính cô từ trong nội tâm, triệt để tâm phục khẩu phục. Không có cô thì không có Lâm gia quân bây giờ, càng không có đội quân bị người Hung Nô mắng là sư đoàn lang hổ ma quỷ.
Áo giáp nặng năm sáu chục cân mặc trên người Lâm Đạm dường như không có sức nặng, cô cực kỳ dứt khoát lên lưng ngựa, ra lệnh: "Lên đường."
"Lâm Đạm!" Một giọng nói khàn khàn bỗng nhiên vang lên, làm cô dừng chân nhìn lại.
Đinh Mục Kiệt chậm rãi đi lên trước, cười gượng nói: "Lâm Đạm, ta chúc muội kỳ khai đắc thắng (thắng từ trận mở đầu). Trên chiến trường đao kiếm không có mắt, muội nhất định phải cẩn thận!"
Lâm Đạm chưa nói cảm ơn, Lý Hiến đã định liệu trước nói: "Có mãnh tướng như Lâm tướng quân đây trợ trận, lại có quân sư như Minh Đức phụ tá, trận chiến này Đại Ngụy ta tất thắng. Không cần nhiều lời nữa, chúng ta đi thôi, ngươi ở lại đây chờ chúng ta khải hoàn."
Minh Đức là tên tự của Đinh Mục Kiệt, mấy ngày nay hắn tận tâm tận lực bày mưu tính kế giúp Lý Hiến, hai người từ người dưng trở thành bạn tốt tri kỷ.
Đoàn người tạm biệt nhau xong, chiến mã đồng loạt lên đường, thổi tung một mảnh cát vàng. Cát bụi làm bóng lưng Lâm Đạm trở nên mơ hồ, cũng khiến đôi mắt Đinh Mục Kiệt mông lưng. Hắn gắt gao đè xuống sợ hãi và chua xót sâu trong nội tâm, đợi quân đội đi xa không nhìn thấy nữa mới khoát tay nói: "Đi thôi, chúng ta tìm một nơi cao xem trận chiến."
Một hàng binh lính lập tức hộ tống hắn tới một đồi cao ở phụ cận. Hiện tại hắn là quân sư của Trang Vương, liên tục nghĩ ra kỳ chiêu tất thắng, cho nên khá có địa vị trong quân đội.
Hai quân gặp nhau trên bình nguyên, bày ra trận hình của mình. Nghiêm chỉnh mà nói, số người của Lâm gia quân còn nhiều hơn quân đội của Mạc Khiếu mấy trăm ngàn người, nhưng mấy trăm ngàn người này đều là bộ binh, trước mặt trọng kỵ căn bản không đủ nhét kẽ răng. Nhưng Mạc Khiếu không vì vậy mà khinh thị Lâm gia quân. Trải qua mấy ngày, ông ta không ngừng nghe được uy danh và chiến tích của Lâm Đạm từ thám tử, bất tri bất giác sinh ra cảm giác thưởng thức (1) với cô.
Nhìn thấy gương mặt diễm lệ tới tận cùng, cũng lạnh lùng tới tột đỉnh của Lâm Đạm, ông ta không khỏi vỗ tay cười to: "Được lắm, đây mới là đối thủ trong mơ của Mạc Khiếu ta!"
Lâm Đạm vững vàng bất động.
Mạc Khiếu cũng không thách thức, trực tiếp nâng tay lên, "Tấn công!"
Thiết kỵ Hung Nô mặc giáp nặng như một bức tường cao, nặng nề áp tới. Một kỵ binh đứng hàng một của Lâm gia quân bỗng nhiên giơ lá cờ nhỏ quơ múa vài cái, quân đội hậu phương lập tức bắt đầu đổi trận, bộ binh ngay ngắn có thứ tự chạy lên trước, mười người một cột, năm người một hàng, xen vào nhau tạo thành từng phương trận (trận hình hình chữ nhật), bảo vệ kỵ binh ở phía sau.
Kỵ binh đấu với kỵ binh mới là sự lựa chọn tối ưu, kỵ binh đấu với bộ binh, giống như đưa thịt lên miệng kẻ địch vậy. Mạc Khiếu không biết Lâm gia quân đang giở trò quỷ gì, trong lòng có chút chần chờ, nhưng một chút chần chờ nho nhỏ này, chưa đủ để ông ta sinh lòng sợ hãi với quân đội nước Ngụy.
Tiếng vó ngựa dần dần ép tới gần, phương trận bộ binh Lâm gia quân vẫn cố thủ phía trước, chưa từng lui về sau, còn kỵ binh của họ cũng yên tâm thoải mái hưởng thụ sự bảo vệ của bộ binh, chưa từng nghĩ tới việc nghênh địch.
Hai trăm trượng, một trăm năm mươi trượng, một trăm trượng, mắt thấy quân địch càng ngày càng gần, Lâm gia quân thủy chung không có phản ứng, tựa như đang đợi chết. Loại chuyện này hiển nhiên không phù hợp lẽ thường, trong đó nhất định có trá! Mạc Khiếu vừa nghĩ tới đây, thiết kỵ Hung Nô xông lên phía trước đột nhiên ngã sấp xuống, thiết kỵ phía sau thu thế không kịp, theo đà đạp lên người họ, tạo thành nhiều thương vong hơn.
Mạc Khiếu định thần nhìn lại, lúc này mới phát hiện trên thảo nguyên bằng phẳng chẳng biết từ lúc nào bị Lâm gia quân đào thành chiến hào, căng lưới trúc lên trên, trải thêm một tầng cỏ, từ xa nhìn lại không phát hiện ra dị trạng nào. Những chiến hào này như từng cái miệng to, nuốt trọn thiết kỵ Hung Nô tập kích tới, chỉ khi thiết kỵ phía trước lấp đầy cái hố này, thiết kỵ phía sau mới có thể đi qua.
Binh lính và ngựa chiến mặc giáp nặng vốn hành động không tiện, sau khi ngã xuống căn bản không có thời gian bò dậy đã bị vó sắt của đồng đội đạp nát bấy. May mắn Mạc Khiếu vì áp trận, không chạy đầu tiên, nếu không lần này cũng tèo. Lúc này muốn rút lui đã không còn kịp rồi, binh lính Hung Nô chỉ có thể bỏ qua đồng đội dưới chân, tiếp tục xông về phía trước.
Bộ binh Lâm gia quân vẫn đứng tại chỗ bất động, chờ thiết kỵ Hung Nô tới đủ gần mới rút ra một mã can (can: gậy) cỡ lớn, ôm nghiêng trước người. Phương trận vốn chỉnh chỉnh tề tề bỗng nhiên biến thành từng con nhím, căn bản không cách nào tới gần. Kỵ binh Hung Nô không thắng được vó ngựa hung hăng đụng phải mã can, tạo thành nhiều thương vong hơn.
Một binh lính nước Ngụy chạy về phía sau, quơ quơ lá cờ trong tay, Lâm gia quân thấy tình hình này lập tức đổi trận. Bộ binh bảo vệ phía trước vứt bỏ mã can đã gãy lìa, lui xuống để kỵ binh núp phía sau chạy tới trước, vũ khí cầm trong tay không phải đao thương kiếm kích thông thường, mà là lưỡi liềm dài tới sáu thước. Bọn họ không dùng lưỡi liềm thu hoạch đầu địch, mà khom người xuống, dùng lưỡi liềm sắc bén công kích vó ngựa.
Trọng kỵ Hung Nô bọc áo giáp từ đầu tới đuôi, có thể nói đao thương bất nhập, ngay cả ngựa chiến của họ cũng núp trong thiết giáp thật dày, trừ đôi mắt và bốn vó ngựa, cơ hồ không có chỗ hạ thủ. Mà Lâm gia quân nhắm ngay nhược điểm điểm, một khí vó ngựa bị thương, chiến mã mang áo giáp mấy trăm cân lập tức ngã xuống, cho họ thêm nhiều thời gian hơn nữa cũng không bò dậy nổi. Giáp nặng bảo vệ họ tầng tầng lớp lớp song cũng hạn chế năng lực hành động của họ.
Kỵ binh nước Ngụy nhẹ nhàng chém vó ngựa liền đi, hết sức linh hoạt qua lại trong đội trọng kỵ Hung Nô, thành công khiến kẻ địch tổn thương từng đám từng đám một. Thường thường một con ngựa chiến ngã xuống, phía sau sẽ có một đám ngựa ngã theo, thương vong hết sức thảm trọng. Vũ khí như vậy, chiến thuật như vậy, thiết kỵ Hung Nô chưa từng nghe bao giờ, chưa từng thấy bao giờ, bị đánh lừa một cách ngoạn mục.
Mắt thấy thiết kỵ Hung Nô lại ngã thêm một nhóm, số người còn lại sức chiến đấu không còn nhiều ưu thế nữa, Lâm Đạm suất lĩnh năm ngàn trọng kỵ từ phía sau chạy nhanh ra, tùy ý chém. Lúc này, Lâm gia quân không còn chiến lược hay chiến thuật nào đáng nói nữa, bọn họ và người Hung Nô, bắt đầu tàn sát không ngừng. Họ du đãng trên thảo nguyên mấy tháng, sớm giết đến mù quáng, nơi đi qua thế như chẻ tre, thiết kỵ Hung Nô lại đang vô cùng chật vật (2), khó mà chống đỡ. Mạc Khiếu bị sự cố liên tiếp làm tâm thần đại loạn, mắt thấy Lâm Đạm giơ đao hướng mình chém tới, xoay người liền chạy.
Ông ta vạn vạn không ngờ tới, chẳng qua mới mấy tháng, quân đội nước Ngụy đã thay đổi lớn đến thế. Bọn họ ngoan tuyệt, huyết tính, dũng mãnh, ý chí chiến đấu sôi sục còn hơn cả thiết kỵ Hung Nô. Vốn là con cọp bệnh nuôi trong nhà, giờ đã thành một con sư tử oai phong, bầy sói thảo nguyên xa xa không phải đối thủ!
"Rút lui, mau rút lui!" Mạc Khiếu khàn cả giọng hô. Khai chiến chưa tới nửa giờ, bảy chục ngàn trọng kỵ của ông ta đã bị tàn sát hơn nữa, lúc này còn không chạy, toàn bộ tài sản của ông ta sẽ đi tong ở đây. Ông tặc mặc dù là Thiền Vu Hung Nô, nhưng rất nhiều bộ lạc chỉ thuần phục ông ta ở bên ngoài, trong tối lại giấu dị tâm. Nếu ông ta không có đủ võ lực mạnh mẽ chấn nhiếp những người này, ngày sau họ nhất định sẽ cắn trả.
Công chiếm Trung Nguyên vốn là cái bánh nướng ông ta vẽ ra để di dời tầm mắt đám người này, nay bánh nướng biến thành thuốc độc, ông ta tự nhiên sẽ phun ra.
Lâm Đạm làm sao có thể để ông ta tùy tiện chạy thoát, xách đại đao đuổi theo mấy trăm dặm, thẳng vào sâu trong đồng cỏ mới khó khăn dừng lại. Đợi cô suất lĩnh trọng kỵ trở lại chiến trường, cuộc chiến đã kết thúc, Lâm gia quân dùng cái giá thấp nhất cơ hồ tiêu diệt sạch đại quân Hung Nô, lấy được thắng lợi cuối cùng.
Không còn Mạc Khiếu trấn giữ, quân đội Hung Nô còn lại không đủ gây sợ hãi nữa. Lâm Đạm dẫn trọng kỵ của mình trừ bỏ đám tàn quân này, dần dần đánh ra uy danh của bản thân. Chỉ cần nghe nói Lâm tướng quân tới, trẻ con Hung Nô ngay cả khóc cũng không dám khóc, lập tức chạy vào lều trốn. Nếu xa xa nhìn thấy thiết kỵ của cô đi qua, người Hung Nô sẽ lập tức buông tha bầy dê và lều vải, chạy thoát thật nhanh. Thường ngày toàn họ đi cướp bóc của người Trung Nguyên, nào có bị người Trung Nguyên cướp bóc qua?
Nhà họ Lâm đời đời trấn thủ biên cương, vô số lần đánh nhau với người Hung Nô, người Hung Nô hận họ tận xương, vốn cho rằng lần này nhà họ Lâm diệt tộc tới nơi rồi, không ngờ bỗng dưng cái nhà đó toát ra một Lâm Đạm như lang như hổ, thiếu chút nữa tiêu diệt người Hung Nô bọn họ! Chẳng lẽ nhà họ Lâm thật sự là khắc tinh của Hung Nô sao?
Mạc Khiếu cừu hận Lâm Đạm thế nào tất nhiên không cần đề cập tới, nhưng dù vậy, ông ta không có biện pháp nào đối phó đối phương. Luận võ công, Lâm Đạm đánh khắp thảo nguyên không địch thủ; bàn huyết tính, Lâm Đạm chỉ biết cường công, không biết phòng thủ, mỗi một giọt máu trên người đều lộ ra sự ngoan độc không chết không thôi, là địch với cô phải chuẩn bị sẵn tâm lý tan xương nát thịt.
Mạc Khiếu hai lần gây dựng lại quân đội, hai lần đều bị Lâm Đạm đánh cho tan tác, cũng thấy sợ cô, từ từ lui về quê hương. Ông ta không chọc nổi người này, dứt khoát dâng một tờ thư cầu hòa, tìm biện pháp giải quyết trong hòa bình với Hoàng đế nước Ngụy, tránh cho Lâm Đạm giết đến điên luôn, một ngày kia nổi hứng giết tới quê hương, hoàn toàn tiêu diệt ông ta.
Ông ta từng nghe nói, Lâm Đạm buông lời thề ác độc, muốn tiêu diệt Hung Nô báo thù cho cả nhà mình. Chỉ hận thủ đoạn của Mạc Lệ quá ác, bức cô tới tuyệt cảnh, nếu không hôm nay ông ta cũng sẽ không bị đối phương làm cho chật vật tới vậy.
__________
(1) Nguyên văn "Tinh tinh tương tích" (惺惺相惜): Thành ngữ, ý chỉ lòng yêu mến, đồng tình, ủng hộ với người có cùng cảnh ngộ, sở thích, tính cách với mình. Hoặc có thể nói là sự ngưỡng mộ, thưởng thức lẫn nhau giữa hai kẻ tài giỏi.
(2) Nguyên văn "Đâu khôi khí giáp" (丢盔弃甲): Thành ngữ, hình dung dáng vẻ chiến bại chật vật, xuất xừ từ chương thứ ba trong 《 Trong cuộc sống hòa bình 》 của Đỗ Bằng Trình.
16.
Đinh Mục Kiệt đứng trên đồi cao xem cuộc chiến tâm tình hết sức kích động. Chiến hào vùi lấp ngựa, mã can cỡ lớn, lưỡi liềm dài, cờ hiệu truyền tin, tất cả chiến lược chiến thuật, đều do hắn lập ra, vốn trong lòng hắn phải có dự tính mới đúng. Nhưng, nhìn thấy chiến thuật của mình phát huy tác dụng, xa xa không hưng phấn bằng nhìn thấy Lâm Đạm liều chết xung phong trong trận doanh địch.
Hắn không hề chớp mắt lấy một cái nhìn bóng lưng duy mỹ của cô, tim đập hết sức lợi hại, ngay cả dòng máu cũng không khỏi sôi trào. Người chưa từng trải qua đời trước, vĩnh viễn không có cách nào hiểu được tâm tình giờ phút này của hắn. Chính bởi trận chiến ngày hôm nay, nước Ngụy hoàn toàn bị Hung Nô đánh ngã, từ đây rơi vào hỗn loạn chia năm xẻ bảy.
Sau đó hắn phụ tá Cửu Hoàng tử lên ngôi, mặc dù chức vị cực cao, quyền khuynh triều dã, nhưng thủy chung không có cách nào thay đổi hiện trạng của nước Ngụy. Mỗi một năm, nước Ngụy phải cống nạp cho Hung Nô một lượng cống phẩm khổng lồ, còn phải đưa công chúa đi kết thân, bách tính biên cương thường bị Hung Nô tàn sát hầu như không còn, mà không hề dám phản kháng.
Nước Ngụy từng được vạn nước hướng tới, biến thành con thú bị nhốt kéo dài hơi tàn, cuối cùng sẽ có ngày bị người Hung Nô hoàn toàn cắt cổ. Thời điểm Đinh Mục Kiệt chết đi, nước Ngụy còn đang khổ cực chống đỡ, chưa bị diệt, nhưng hắn đã sớm tiên đoán được kết cục đó, cho nên trong lòng khó mà quên được. Sống lại một đời, trừ đón Lâm Uyển làm dâu, cứu Lâm phủ, thật ra hắn còn có một nguyện vọng càng lớn lao hơn, càng khó thực hiện hơn, đó là trọng chấn quốc uy, cứu vớt lê dân trong nước lửa.
Nhưng hắn lý trí hiểu rằng, dù sống hai đời, biết trước nhiều tiên cơ, nguyện vọng này có lẽ cả đời vẫn chỉ là nguyện vọng mà thôi. Đời trước hắn hết lòng hết sức, dốc hết tâm huyết, chỉ đổi được mười mấy năm thái bình cho Đại Ngụy, đời này có lẽ phải bỏ ra cố gắng nhiều hơn mới có thể cứu vãn nguy cơ. Nhưng hắn vạn vạn không ngờ tới, chỉ trận chiến này, chỉ bằng một người, ánh rạng đông đã từng nằm mơ cũng không thấy được, chậm rãi hé ra giữa biên cương gió lửa liên miên.
Nhìn thiết kỵ Hung Nô đại bại mà chạy trốn, nhìn quân đội nước Ngụy đột nhiên tăng manh, thế như chẻ tre, Đinh Mục Kiệt lệ nóng quanh tròng, tâm trạng khó nén. Hắn phóng người lên ngựa, lần đầu lộ ra hăng hái của người thiếu niên, hô lên nói: "Đi, chúng ta trở về nghênh đón đồng đội khải hoàn!"
"Vâng!" Binh lính xem cuộc chiến với hắn đều lộ ra biểu tình mừng như điên.
Đoàn người vội vã trở về doanh trại, vừa vặn gặp những anh hùng cưỡi ngựa mà đến. Vết máu trên người họ chưa khô, trên mặt còn hiện vẻ mệt mỏi, ánh mắt thì một người so với một người càng sáng ngời hơn.
"Lâm Đạm, cảm ơn muội!" Đinh Mục Kiệt không ức chế được kích động, phóng ngựa vọt tới chỗ Lâm Đạm, sau đó ôm cô thật chặt trong ngực, dùng sức vỗ sống lưng cô. Hốc mắt hắn nóng đến đỏ bừng, vô cùng muốn lớn tiếng khóc, gắng gượng mãi mới nhịn được. Trận thắng này hoàn toàn thay đổi số mệnh của nước Ngụy, không chỉ có hắn phải cảm ơn Lâm Đạm, bách tính toàn thiên hạ đều phải hướng Lâm Đạm nói lời cảm ơn.
Cô vào giờ phút này, hoàn toàn không biết mình đã sáng lập kỳ tích như thế nào, cứu vớt lê dân sắp rơi vào nước sôi lửa bỏng ra sao. Nếu như... Nếu như đời trước, hắn chưa từng ngăn trở nàng, hết thảy sẽ trở nên khác biệt chứ?
Vấn đề này, Đinh Mục Kiệt nghĩ tới một lần, con tim lại quặn đau một lần, chua xót trong mắt càng nồng đậm hơn.
Không đợi hắn hoàn toàn bày tỏ ưu tư của mình, Lý Hiến một bàn tay kéo hắn ra, trêu nói: "Quân sư đại nhân, cũng ôm ta một cái mừng thắng lợi, thế nào? Nếu không có kế sách của ngươi, chúng ta hôm nay sẽ không thắng ung dung tới vậy. Quân sư lập công lớn, sau khi trở về ta nhất định dâng tấu cho phụ hoàng, khoe công lao cho ngươi."
Đinh Mục Kiệt vội vàng ôm lấy hắn, cũng vỗ vai hắn hai cái.
Người trong quân ai nấy đều hào phóng, ôm rồi vỗ vai là chuyện bình thường, huống chi Lâm Đạm võ nghệ cao cường, uy thế rất nặng, không ai coi cô thành nữ tử mà đối đãi, tự nhiên không thấy cô ôm nam tử thì có chỗ nào kỳ quái. Mọi người đều đắm chìm trong niềm vui thắng lợi, cần cổ động chúc mừng một phen.
Đánh xong trận này, người Hung Nô thu bớt kiêu căng lại, trong thời gian ngắn khẳng định không dám tới trêu chọc nước Ngụy nữa. Mà Lâm gia quân cũng thông qua trận chiến này thăm dò được biện pháp đối phó với người Hung Nô, ngày sau tăng cường huấn luyện, từ từ đổi mới trạng bị, còn có Lâm tướng quân trấn giữ, sớm muộn sẽ có ngày thành lập được đội thiết kỵ còn mạnh mẽ hơn cả Hung Nô. Đến lúc đó, bọn họ không cần dùng chiêu trò nào để thắng cả, mà là bằng thực lực chân chính, bọn họ sẽ hoàn toàn đánh ngã Hung Nô!
Thắng lợi, nhất là thắng lợi mang tính áp đảo, thúc đẩy ý chí chiến đấu mạnh mẽ và lòng tự tin trong lòng các quân nhân. Quá khứ, quân đội nước Ngụy vừa nghe tiếng kèn hiệu thiết kỵ Hung Nô sẽ thấy e ngại, không dám ứng chiến; nhưng bây giờ, bọn họ nhiệt tình chiến đấu, cũng khát vọng chiến đấu.
Dĩ nhiên, loại chuyện này chỉ xảy ra vẻn vẹn trong quân tây chinh mà thôi, các đội quân khác vẫn khó thoát khỏi bóng mờ thiết kỵ Hung Nô như cũ. Nhưng Đinh Mục Kiệt tin tưởng, chỉ cần cho nước Ngụy nhiều thời gian hơn, nó nhất định sẽ mạnh lên, có quân tây chinh trấn thủ biên cương, bách tính nhất định có thể có cuộc sống an ổn.
Tuy nhiên, hắn vẫn đánh giá thấp sự ích kỷ và ngu xuẩn của đám chính khách nước Ngụy. Không đợi quân tây chinh hoàn toàn củng cố thành quả chiến đấu lần này, hoàn toàn đánh lui tàn quân Hung Nô, đám người Thái, tử, Khang Vương, Cửu Hoàng tử ở Kinh thành xa xa đã vội vã tới hái đào.
Tiệc ăn mừng vừa qua hai tháng, Lâm Đạm còn bận tập kích tàn quân Hung Nô trên thảo nguyên, cướp bóc nhiều tài vật hơn, một tấm thánh chỉ đã phát tới trại lính, nói cô thân nữ tử, vốn không được nhập ngũ, lệnh cô lập tức trả lại chức tướng quân, hồi Kinh thỉnh tội, đặc biệt yêu cầu cô đưa ra lời giải thích về hành động giết chết cha ruột của mình.
Cô lập được công lao vĩ đại đến thế, mà không nhận được nửa câu khen thưởng, toàn là lời mắng mỏ, đến cuối cùng mới thoáng trấn an một câu, rằng nhìn vào sự trung liệt đời đời của cả nhà họ Lâm, sẽ không quá mức khiển trách cô, để cô an tâm trở về. Trang Vương thân là con ruột Hoàng đế, ngược lại được khen ngợi cực kỳ, nhưng cũng không để hắn tiếp tục đảm đương chủ soái, mà phái Ngự lâm quân đặc biệt tới đón hắn hồi Kinh, lệnh hắn mau chóng đổi chỗ cho Khang Vương phụ trách ban thánh chỉ.
Chiến công lớn như vậy bị lau sạch, ngược lại để bọn ăn không ngồi rồi rảnh rỗi co đầu rút cổ ở Kinh thành tới không công hưởng lộc...
Lý Hiến chưa nghe xong thánh chỉ đã nổi giận trong bụng, vừa muốn đứng lên lý luận với Khang Vương, Lâm Đạm liền giơ tay, dùng sức ấn bả vai hắn xuống, không tiếng động nói: "An tâm chút chớ nóng."
Lý Hiến lập tức tỉnh táo lại, không cam lòng nhận thánh chỉ. Đinh Mục Kiệt và các binh lính khác đều cố kiềm chế, không dám nổi lên mâu thuẫn với Khang Vương.
Lần này, Khang Vương mang một chiến tướng tâm phúc của mình tới đổi vị trí với Trang Vương. Công lao của Lâm Đạm quá lớn, uy vọng quá cao, chỉ ngắn ngủi năm sáu tháng đã hoàn toàn thu phục quân tây chinh, dựng lên chiến hào Đại Ngụy, mị lực nhân cách không có biên giới, là đại anh hùng chân chân chính chính trong lòng dân chúng trăm họ, lời nhân vật truyền kỳ chỉ tồn tại trong thoại bản. Ở biên cương, bách tính chỉ biết Lâm Đạm, không biết Hoàng đế, thấy Lâm Đạm quá cảnh, liền dập đầu lạy từ xa mười mấy dặm; trong quân đội, tướng sĩ chỉ biết Lâm Đạm, không biết Hoàng đế, thánh chỉ của Hoàng đế, xa xa không tác dụng bằng một câu hiệu lệnh của Lâm Đạm... Những lời nói như đâm vào tim như thế lục tục truyền về Kinh thành, làm đau lỗ tai Hoàng đế, ông tự nhiên sẽ không để mặc Lâm Đạm tiếp tục trấn giữ biên cương.
Tóm lại, vì cướp đoạt công lao, đám người Khang Vương sử dụng thủ đoạn cả người bêu xấu Lâm Đạm, kéo cô xuống ngựa, đổi người mình đi lên. Trừ tiếp quản quân tây chinh, Khang Vương còn có một sứ mạng khác, chính là đàm phán với người Hung Nô, sớm ký kết hiệp ước hòa bình, kết thúc chiến loạn mười mấy năm. Đây là thành tích đủ để lưu danh sử sách, là vốn liếng để tranh đoạt vị trí trữ quân. Khang Vương nóng lòng cầu thành, sợ Trang Vương đoạt công lao với mình, đêm đó liền thúc giục họ lên đường.
Ban đêm, Lý Hiến và Đinh Mục Kiệt mật đàm trong doanh trướng nửa giờ, lúc này mới quyết định xuất phát.
Lâm Đạm đã sớm ngồi ngay ngắn trên yên ngựa, yên tĩnh chờ bọn họ, phía sau là Lâm Thanh ánh mắt đỏ bừng và một hàng quan tài gỗ đen nhánh. Lần này, họ phải mang tất cả con cháu hi sinh vì tổ quốc của nhà họ Lâm trở về, nhập thổ vi an.
"Ngươi một chút không cam lòng cũng không có sao?" Lý Hiến giục ngựa tới gần Lâm Đạm, dùng giọng thấp thấp hỏi.
"So với không cam lòng, oán hận căm phẫn, việc mau chóng mang người thân về quê hương an táng, đối với ta quan trọng hơn." Lâm Đạm kẹp chặt bụng ngựa, giọng dứt khoát: "Lên đường!"
"Đi!" Lâm Thanh phất tay một cái tiễn biệt các tướng sĩ, theo sát chị mình.
Nhìn bóng lưng tiêu sái của họ, Lý Hiến thật lâu chưa tỉnh hồn lại, Đinh Mục Kiệt thở dài nói: "Trong lòng Lâm Đạm tự có cán cân, cảm tình và lý trí, quyền thế và người nhà, bên nào nặng bên nào nhẹ, nàng đều rõ ràng."
Lý Hiến bỗng cười xòa, dùng giọng gần như ôn nhu nói: "Tục nhân chúng ta so sánh với nàng thế nào được! Đuổi theo thôi, còn không đi, tiên nữ sẽ bỏ rơi chúng ta mất!"
Lý Hiến giống như trêu ghẹo, tốc độ truy đuổi không chậm chút nào. Đinh Mục Kiệt vội vàng đuổi theo, nhìn bóng lưng gầy nhỏ mà cao ngất của Lâm Đạm, ánh mắt trở nên vô cùng u ám. Hắn biết, Lý Hiến căn bản không nói đùa, ở trong lòng hắn ta, thậm chí trong lòng Đinh Mục Kiệt, Lâm Đạm là tồn tại siêu phàm thoát tục. Cô dũng cảm không sợ, lại trọng tình trọng nghĩa, bọn họ khát vọng được đến gần cô nhiều thế nào, khát vọng được cô xem trọng nhiều thế nào, có thể chỉ có lão thiên và bản thân họ mới biết.
Lâm Đạm đối với việc hai người cố ý hay vô tình lấy lòng cả trong tối ngoài sáng đều không có cảm giác. Cô từ trước đến giờ phân rõ nặng và nhẹ, thong thả và gấp gáp, giờ đã đánh trận xong, lão thái quân còn mong đợi cô mang người nhà về đoàn tụ, cô tự nhiên không thể chậm trễ. Còn mấy việc lục đục đấu đá, tranh quyền đoạt lợi đó, có liên quan gì đến cô đâu?
Lâm Đạm một lòng một dạ đi đường, không ngờ gặp phải một đám tử sĩ chặn lại. Mục tiêu chủ yếu của họ là Trang Vương Lý Hiến, mình là thứ yếu, nhưng thân là đồng đội, Lâm Đạm sao có thể trơ mắt nhìn Trang Vương bị hại, tự nhiên phải ra tay giúp đỡ.
So với giết địch trên chiến trường, cô dường như am hiểu đấu võ hơn, chỉ cần vừa nhấc đại đao một cổ khí giết chóc sẽ xông ra, rất khó dừng tay. Tránh cho mình càng giết càng thống khoái, cô chỉ cầu treo sau lưng nói: "Các ngươi hãy đi trước, ta cản ở phía sau!"
Đám người Lý Hiến hiểu rõ thực lực của cô, vì phòng kéo chân sau cô, vội vàng xông qua cầu treo. Lâm Đạm từ đầu tới cuối canh giữ ở giữa cầu, chưa từng để đám tử sĩ tiến gần hơn nửa bước. Cô giết tới mù quáng, ngược lại khiến đám tử sĩ sinh lòng sợ hãi, vì hoàn thành nhiệm vụ, bắt đầu ra tay với những quan tài gỗ Lâm Thanh đang bảo vệ. Mắt thấy một chiếc quan tài bị tử sĩ chặt mất dây thừng, sắp rơi xuống khe núi, Lâm Đạm vội vàng đưa tay kéo lấy, kết quả quan tài gỗ được kéo lên, còn cô thì rớt xuống.
Lúc ngàn cân treo sợi tóc, cô nghiêm nghị quát lên: "Đừng để ý tới ta, qua cầu treo thì chém đứt dây cầu, nhanh chóng hồi Kinh!" Dứt lời đã rơi vào dòng nước chảy xiết, tìm không thấy người nữa.
Lâm Thanh không dám không nghe lời chị, dù trong lòng hận nữa, cũng đỏ mắt kéo quan tài gỗ, chặt đứt dây thừng, cắn răng rời đi. Những tử sĩ bên kia bờ lòng vòng quanh khe núi một hồi, chắc chắn không còn cách nào khác để băng qua, chỉ có thể hậm hực dừng tay, tuy không giết được Lý Hiến, nhưng bất ngờ đánh chết Lâm Đạm, cũng coi như thuận lợi hoàn thành nhiệm vụ, có thể về giao phó.