10.

Mẹ tôi dậy từ sáng sớm đi ra mở cửa.

Bà ấy nhìn thấy Diệp Hàn đứng cùng Châu Thư Nhiên ngoài cửa, sắc mặt không được tốt lắm: “Mấy người đến đây làm gì?”

Diệp Hàn: “Dì, con đến thăm dì. Đáng lẽ con nên đến vào hôm qua nhưng có chút việc nên đành phải kéo dài.”

Mẹ tôi liếc nhìn Châu Thư Nhiên: “Còn cô kia thì sao?”

Châu Thư nhiên cười với mẹ tôi: “Cháu là bạn của Diệp Hàn, Hứa Hạ hình như hiểu lầm quan hệ giữa cháu và anh ấy, cho nên cháu tới đây để giải thích rõ ràng với cô ấy. Diệp Hàn rất thích Hứa Hạ, cháu không muốn vì cháu mà tình cảm của họ bị ảnh hưởng.”

Mẹ tôi cười khẩy: “Thật sao? Chỉ là bạn thôi ư? Tình bạn của mấy người cũng đặc biệt nhỉ. Sao móng tay cô cứ bám chặt lấy cánh tay Diệp Hàn thế? Cô bị qu.è qu.ặt, đứng không vững sao?”

Châu Thư Nhiên hơi xấu hổ, rút tay lại.

Tối hôm qua, tôi đã nói với mẹ lý do cụ thể khiến tôi và Diệp Hàn chia tay.

Mẹ tôi đương nhiên là bênh tôi, cũng không cho Diệp Hàn và Châu Thư Nhiên một sắc mặt tốt.

Mẹ tôi nói thẳng: “Hứa Hạ đã nói với tôi rồi, nó đã chia tay với anh. Mấy người đi đi, đừng tới nhà tôi lắc lư, nhìn thấy mấy người vô liêm sỉ sẽ bị đau đầu.”

Mẹ tôi gần như chỉ vào mặt Diệp Hàn và Châu Thư Nhiên để mắng mỏ.

Sắc mặt của Diệp Hàn trầm xuống còn Chu Thư Nhiên lại hơi cong môi, sau đó làm ra bộ dạng bị oan ức.

“Làm sao bây giờ, hình như dì không tin chúng ta trong sạch.”

Diệp Hàn hừ lạnh một tiếng, hét vào cửa: “Hứa Hạ, cô phải suy nghĩ cho kỹ, gương vỡ rồi khó lành lại. Nếu cô nhất quyết chia tay với tôi, sau này hối hận, đừng có khóc lóc cầu xin tôi quay lại, đừng mơ tôi đồng ý.”

Tôi bước ra khỏi phòng, vừa hay nghe thấy tiếng hắn ‘đánh rắm’ ở cửa.

Thấy tôi đi ra, Diệp Hàn mới thở phào nhẹ nhõm, nhưng giọng điệu vẫn như cũ thật không chịu nổi: “Hứa Hạ, rốt cuộc em vẫn đi ra. Anh biết em chỉ tức giận bằng lời, căn bản vẫn không muốn chia tay với anh.”

Mà Châu Thư Nhiên nhìn tôi tràn đầy bất mãn.
Khi thấy tôi nhìn sang, cô ta lập tức nở một nụ cười vô hại: “Hứa hạ, cô có thể nghĩ thông suốt là tốt rồi. Tôi với Diệp Hàn quen biết nhau hơn mười năm, nếu muốn nói chuyện yêu đương thì đã nói từ sớm rồi, hai chúng tôi thật sự không có gì cả.”

Đây rõ ràng là một lời giải thích nhưng cũng là một sự ngầm khiêu khích.”

Tình cảm của bọn họ thật tốt, đã quen biết nhau hơn mười năm không thể so sánh với tôi mới quen Diệp Hàn được ba, bốn năm.

Nhưng Diệp Hàn cũng chẳng để ý, hắn gật đầu đồng ý, sau đó trách cứ tôi: “Hứa Hạ, em đừng ghen tuông nữa.”

Đúng lúc này, Thẩm Uyên chạy bộ buổi sáng về.

Nhìn thấy đám người Diệp Hàn đứng ở cửa, anh mở miệng nói: “Tránh ra.”

Giọng anh ấy lạnh lùng như thể còn mang theo hơi sương của buổi sáng.

Sau khi Diệp Hàn đánh giá anh vài giây, hắn vô thức cau mày.

Từ diện mạo bên ngoài, Thẩm Uyên khi xuất hiện không hề thua kém hắn một chút nào.

Còn chiếc đồng hồ Thẩm Uyên đeo trông có vẻ tầm thường nhưng thực tế giá trị cũng phải bảy, tám triệu.

Diệp Hàn đột nhiên có cảm giác nguy cơ.

Hắn không nhúc nhích hỏi: “Anh là ai?”

Thẩm Uyên liếc tôi một cái: “Tôi là bạn trai của Hứa Hạ.”

“Cái gì?”

Gương mặt tự tin của Diệp Hàn có chút khi.ếp sợ.

Sắc mặt anh ta tái nhợt, cố nặn ra một nụ cười nhìn tôi: “Lời anh ta nói là thật?”

Tôi lách qua người anh ta, kéo cánh tay của Thẩm Uyên, khẽ nâng cằm: “Đúng rồi, sau này đừng đến tìm tôi, cũng đừng gọi điện thoại cho tôi, để bạn trai tôi biết, sẽ không hay đâu.”

Lời này vừa dứt, trong mắt Thẩm Uyên hiện lên ý cười nhàn nhạt.

Anh phối hợp: “Nếu đã chia tay với Hứa Hạ rồi thì anh cũng đừng quấy rầy cô ấy nữa."

Hai chúng tôi đi vào nhà. Diệp Hàn nắm được tay áo của tôi, cố chấp hỏi: “Từ Hạ, anh ta không phải bạn trai em, em cố ý nhờ anh ta tới chọc tức anh đúng không?”

Tôi gạt tay hắn ra: “Diệp Hàn, đừng nghĩ nhiều, tôi không phải người như vậy.”

Tôi đúng cửa lại, để lại Diệp Hàn đứng ngơ ngác tại chỗ. Về phần Châu Thư Nhiên, sau khi nhìn thấy hắn như vậy sắc mặt cũng trở nên khó coi.

[Ai là người sáng khoái, là tôi!]

[Tên cặ.n bã cho rằng hắn là nhân dân tệ sao mà nữ chính không thể không có hắn?]

[Nhìn bộ dạng tên cặ.n bã tan nát, hahaha thật đáng đời!]

11.

Tôi vẫn nhớ kết cục của mình ở trong sách, tôi ch.ế.t bởi bệnh un.g thư.

Thế là tôi tranh thủ thời gian đến bệnh viện để kiểm tra sức khoẻ toàn diện, bác sĩ nói tôi vẫn còn khoẻ mạnh nhưng phải duy trì chế độ làm việc, nghỉ ngơi hợp lý, tâm trạng phải luôn vui vẻ.

Hiện tại, phần ngực và tuyến giáp có vài vấn đề nhỏ nhưng nếu được chăm sóc đúng cách thì sẽ không có vấn đề gì lớn.

Tôi thầm mắng Diệp Hàn, bệnh un.g thư của tôi nhất định là do bị Diệp Hàn chọc giận gây ra.

Nhắc tới Diệp Hàn tôi liền cảm thấy khó chịu. Hắn là người không biết trân trọng những gì mình đã có. Cuối cùng khi mất tôi rồi hắn mới bắt đầu hối hận.

Cứ cách ba ngày hắn lại gửi một bó hoa đến công ty tôi. Sau khi tan làm, hắn chặn tôi trước cửa công ty cầu xin tôi cho hắn cơ hội. Dù tôi thờ ơ thế nào, hắn cũng không bỏ cuộc.

Vị trí của chúng tôi dường như bị đảo ngược.

Trong khoảng thời gian này, Châu Thư Nhiên từng gọi điện cho tôi và nói rằng nếu tôi đã chia tay Diệp Hàn thì cũng đừng đòi quay lại, hãy để hắn theo đuổi hạnh phúc của mình.

Tôi cảm thấy thấy buồn cười: “Người là ‘hạnh phúc của anh ta’ trong miệng cô không phải là cô sao? Sao anh ta cứ bám lấy tôi không rời vậy?

Cuối cùng Châu Thư Nhiên thẹn quá hoá giận, cúp máy.

Hôm nay tan làm, tôi gặp Diệp Hàn ở công ty.

Hắn dựa người vào chiếc xe Rolls – Royce, ánh chiều tà buông xuống người hắn tạo nên một bóng người cô độc.

Tôi vừa ra tới, hắn liền chặn tôi lại: “Hứa Hạ, hôm nay là sinh nhật của anh, em có thể ở bên anh không?”

“Chúng ta đã chia tay rồi.”

Giọng nói của Diệp Hàn có chút tủi thân: “Hứa Hạ, những sinh nhật trước em đều trải qua cùng anh.”

Tôi nhướng mày: “Sinh nhật của tôi anh chưa từng chúc mừng tử tế. Bởi vậy tôi nghĩ, sinh nhật cũng không phải ngày quan trọng lắm.”

Tôi quay đầu định rời đi, nhưng Diệp Hàn lại nắm tay tôi giữ lại, cúi đầu, vẻ mặt đáng thương: "Thực sự xin lỗi em, anh sai rồi, lần này tha thứ cho anh được không."

“Không được.” Tôi rút tay về, “Hôm nay tôi phải đi gặp bố mẹ Thẩm Uyên.” Tôi nhìn cách đó không xa: “Anh xem, Thẩm Uyên đã lái xe tới đón tôi rồi.”

Diệp Hàn kinh ngạc: “Nhanh như vậy đã gặp ba mẹ hắn?”

“Đúng vậy, không lâu nữa chúng tôi sẽ kết hôn.” Tôi mỉm cười, “Hôn lễ của tôi không thể mời anh nếu không Thẩm Uyên sẽ rất tức gận.”

Dưới sự khiêu khích của tôi sắc mặt của Diệp Hàn tái nhợt.

Hắn cố nặn ra một nụ cười: “Như vậy quá nhanh, em cũng không hiểu hết con người hắn.”

“Anh ấy yêu tôi là đủ rồi.” Tôi liếc nhìn hắn, “Còn hơn bên nhau nhiều năm một dấu hiệu kết hôn cũng không có, anh nói xem có đúng không?”

Diệp Hàn còn muốn nói gì nó nhưng tôi đã đi thẳng tới xe Thẩm Uyên.

Diệp Hàn bị bỏ lại, hắn nở nụ cười cay đắng và chua xót.

12.

Ở trên xe.

Thẩm Uyên hỏi tôi: “Anh ta tới tìm em làm gì?”

“Muốn chúng tôi quay lại.”

“Em có bị mềm lòng không?”

Tôi cũng không muốn nghĩ ngợi nữa lắc đầu:

“Tôi sẽ không quay lại đâu.”

Tôi lại nói: “Đi gặp bố mẹ anh tôi có hơi lo lắng.”

Trước đây Thẩm Uyên đã giả làm bạn trai tôi và dỗ dành gia đình tôi rất tốt.

Lần này đến lượt tôi giả làm bạn gái anh ấy để đối phó với các thành vien trong gia đình, tôi đã đồng ý mà không hề do dự.

Tôi hy vọng mình cũng giống Thẩm Uyên có thể hoàn thành nhiệm vụ một cách mỹ mãn.

“Yên tâm đi, bố mẹ tôi rất dễ gần, tôi có cái này cho em.”

Thẩm Uyên vươn tay ra, trong lòng bàn tay có một viên kẹo bạc hà. Tôi nhìn viên kẹo, rồi nâng mắt nhìn anh, hơi hé miệng.

Anh ấy coi tôi là một đứa trẻ à? Bất cứ điều gì cũng có thể dỗ bằng một viên kẹo.

Tôi cầm lấy kẹo, trong lòng cảm thấy thoải mái hơn một chút.

13.

Sự thật chứng minh, những lo lắng của tôi thật thừa thãi.

Ba mẹ Thẩm Uyên dễ tính đến không ngờ.

Lúc tôi đến họ chào đón tôi nồng nhiệt. Trên bàn ăn cơm, khi tôi đang uống canh mẹ Thẩm Uyên đột nhiên nói: “Mùng mười tháng sau là ngày tốt, hai đứa đính hôn vào hôm đó thì thế nào?

Tôi thiếu chút nữa bị nghẹn canh.

Tôi chỉ giả vờ làm bạn gái của Thẩm Uyên để đến gặp mặt gia đình, sao tự nhiên lại bắt đầu bàn đến chuyện kết hôn?

Thẩm Uyên thay tôi trả lời: “Vẫn còn sớm, con và Hứa Hạ còn muốn hẹn hò thêm mấy năm nữa.”

Mẹ Thẩm lườm anh một cái: “Không còn sớm, con năm nay đã hai mươi bảy rồi. Thời điểm mẹ bằng tuổi con thì con đã biết đi rồi đấy.”

Ngoại trừ một khúc ngượng ngùng nhỏ này, bữa ăn trôi qua rất vui vẻ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play