1.

Hôm nay là ngày sinh nhật của tôi, bạn trai tôi- Diệp Hàn phải đi ra ngoài nghe điện thoại. Sau khi trở về, hắn trưng ra bộ mặt đầy áy náy nói với tôi: “ Xin lỗi Hứa Hạ, công ty vừa xảy ra chuyện gấp, anh cần phải đi giải quyết một chút.”

Tôi đang định đồng ý thì nhìn thấy một màn hình bình luận bay lơ lửng trước mặt.

[Công ty nào có việc gấp, đi đón ánh trăng sáng thì có.]

[Sao tên cặn bã không ch.ế.t trên đường đi gặp ánh trăng sáng luôn đi.]

Tôi giật mình. Nhìn vẻ mặt bình tĩnh của những người bạn tốt xung quanh, dường như chỉ mình tôi có thể nhìn thấy màn hình bình luận đó.

Tôi hỏi Diệp Hàn: “Anh đến công ty tăng ca thật sao?”

Diệp Hàn liếc nhìn điện thoại, sốt ruột nói: “Anh lừa em làm gì? Hứa Hạ, em đừng có đa nghi như thế.”

Có lẽ hắn cũng nhận ra giọng điệu của mình có chút gay gắt nên nhẹ nhàng dỗ dành tôi: “Hứa Hạ, ngoan nhé. Sau khi giải quyết xong công việc ở công ty, anh sẽ về với em.”

Diệp Hàn vội vã rời đi. Khung bình luận vẫn còn đang ríu rít phàn nàn thay tôi. Rất nhanh, từ những bình luận tôi biết rằng, mình là nữ chính bị ung thư trong một bộ truyện ngược má.u ch.ó nào đó.

Tôi là một kẻ yêu đương não tàn, yêu sâu đậm nam chính Diệp Hàn, cho dù hắn dây dưa không rõ với ánh trăng sáng của mình, tôi vẫn vừa yêu vừa hận.

Mãi cho đến sau này, khi tôi bị ung thư, cuối cùng cũng tỉnh ngộ, đi thật xa đến nơi đất khách quê người để dưỡng bệnh.

Diệp Hàn cũng chợt nhận ra người hắn yêu là tôi, hắn như phát điên bắt đầu đi tìm tôi.

Lúc hắn tìm được tôi, thì tôi đã ch.ế.t rồi.

Diệp Hàn ôm xác tôi trong đau đớn, vài năm sau, hắn cũng ch.ế.t vì đau buồn.

Nội dung bộ truyện thật vô lý và thái quá nhưng tôi không thể không tin.

Bởi vì vừa rồi, tôi đã mở tài khoản mạng xã hội của ánh trăng sáng Diệp Hàn ra xem.

Cô ta đăng hai bức ảnh, một bức lộ ra sườn mặt của Diệp Hàn, bức còn lại là một bó hoa hồng.

Dòng chữ kèm theo là: Thật tuyệt, đã ba năm trôi qua mà anh ấy chẳng thay đổi chút nào.

Bên dưới, bạn thân cô ta bình luận: “Cậu đang ở bên Diệp Hàn sao?”

Ánh trăng sáng trả lời: “Vẫn chưa, nhưng anh ấy nói vẫn luôn đợi tớ quay lại.”

Màn hình bình luận đều mắng chửi đôi nam nữ đê tiện.

[A a a, kinh tởm đến nỗi tôi sắp nôn hết bữa tối từ đêm qua rồi này.]

[Nữ chính chia tay tên cặn bã kia đi.]

[Chia tay mới là lạ, cô ấy là kẻ yêu đương não tàn giai đoạn cuối luôn rồi. Nếu cuối cùng căn bệnh ung thư không đánh bại được bộ não toàn tình yêu của cô ấy, thì cô ấy vẫn sẽ không từ bỏ Diệp Hàn đâu.]

Chia, phải chia chứ!

Ưu điểm lớn nhất của con người tôi là biết lắng nghe lời khuyên!

Tôi đi đến cầu thang hẻo lánh, gọi điện chia tay Diệp Hàn.

Diệp Hàn tưởng tôi đang giận dỗi, không kiên nhẫn nói: “Hứa Hạ, do anh không có thời gian tổ chức sinh nhật cùng em? Em có cần phải nghiêm trọng như vậy không?”

Tôi cười khẩy: “Không có thời gian tổ chức sinh nhật với tôi, nhưng anh có thời gian ra sân bay đón Châu Thư Nhiên?”

“Anh nghĩ em sẽ tức giận, cho nên mới không nói cho em biết.” Diệp Hàn hơi nhíu mày, “ Hứa Hạ, em đừng nhỏ nhen như vậy, Chu Thư Nhiên thân là con gái bắt taxi ở sân bay giữa đêm rất nguy hiểm. Thế nên, anh mới đi đón cô ấy.”

Bên kia điện thoại giọng nói nhẹ nhàng của Châu Thư Nhiên vang lên: “Hứa Hạ, đừng tức giận. Vì lo lắng cho sự an toàn của tôi nên anh ấy mới đến sân bay đón tôi, tôi đối với anh ấy không có ý gì khác.”

Tôi đảo mắt, xem thường: “ Được rồi, đừng giả làm bạch liên hoa cho tôi xem làm gì. Nếu tôi nhớ không nhầm thì nhà cô ở đây. Cô là người duy nhất có trong hộ khẩu hay ngoại trừ Diệp Hàn thì cô không còn bạn bè khác? Việc gì phải gọi một người đàn ông phải ở cùng bạn gái vào ngày sinh nhật của cô ấy để đến đón cô?”

Giọng nói của Châu Thư Nhiên nức nở như đang khóc: “Hứa Hạ, cô hiểu lầm bọn tôi rồi, tôi với Diệp Hàn thật sự trong sạch.”

Diệp Hàn đoạt điện thoại từ tay Châu Thư Nhiên, tức giận nói: “Hứa Hạ, em có thể hiểu chuyện một chút không, anh với Châu Thư Nhiên chỉ là bạn tốt, đừng nghĩ xấu về mối quan hệ của bọn anh.”

Tôi nghĩ đến nội dung trên tài khoản mạng xã hội của Châu Thư Nhiên, vạch trần thói đạo đức giả của anh ta một cách không thương tiếc: “Có ai tặng một bó hồng đỏ cho bạn tốt, còn nói những điều nhảm nhí rằng luôn đợi bạn tốt của mình quay lại. Diệp Hàn à, anh thích Châu Thư Nhiên, muốn làm liếm cẩu thì chạy đến liếm đi, bà đây không tiếp.”

Tôi trực tiếp cúp điện thoại.

Màn hình bình luận đều kinh hoàng rồi.

[Mẹ kiếp, mắt tôi có mù không? Nữ chính thực sự đề nghị chia tay?]

[Nữ chính đáng lẽ phải mắng đôi chó này từ lâu rồi, tuyệt!]

[Đừng vui mừng quá sớm, cô ấy là kẻ yêu đương não tàn giai đoạn cuối, chỉ cần nam chính dỗ dành liền ok lại thôi.]

[Đó là sự thật.]

Đó thực sự là điều mà tôi đã từng làm trước đây, nhưng bây giờ tôi đã tỉnh táo.

Quay lại cùng Diệp Hàn, kiếp sau cũng không thể.

Đang chuẩn bị rời khỏi cầu thang thì mẹ tôi gọi tới.

“Hứa Hạ, ngày mai họp mặt họ hàng, con đừng quên dẫn bạn trai về.”

“Bạn trai của chị họ con gần đây được thăng chức, bác cả con liền ở trước mặt mẹ bày ra bộ dạng đắc ý.”

“Con mau đưa bạn trai về, làm cho mẹ nở mày nở mặt.”

Không để tôi kịp nói với mẹ rằng tôi đã độc thân thì mẹ tôi đã cúp điện thoại, đi chơi mạt chược.

Hiện tại tôi đang độc thân, thì lấy bạn trai ở đâu ra để đối phó với cả nhà.

Tôi lẩm bẩm một mình: “Trên mạng có dịch vụ cho thuê bạn trai, hay mình cũng thuê một người nhỉ.”

Đúng lúc này, một giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng của đàn ông từ trên lầu truyền đến: “Cô Hứa, tôi giả làm bạn trai cô thì thế nào?”

2.

Tôi giật mình, ngoảnh đầu nhìn lên, ngay lập tức nhìn thấy một người đàn ông cao lớn, phong thái kiêu ngạo, đang đứng từ trên cao nhìn tôi.

“Anh là…?”

Người đàn ông còn chưa trả lời, màn hình bình luận đã trả lời cho tôi.

[A a a, là Thẩm Uyên, người đàn ông yêu thầm nữ chính nhiều năm.]

[Tôi còn nhớ sau khi nữ chính ch.ế.t Thẩm Uyên còn làm cho gia đình tên cặn bã với trà xanh phá sản.]

[Nữ chính đừng đếm xỉa tới tên cặn bã kia nữa, nhìn xem Thẩm Uyển có ổn áp không!]

Người này là Thẩm Uyên sao?

Trong ký ức của tôi, không có ấn tượng gì với người này.

Thẩm Uyên đưa tay ra: “Xin chào, tôi là Thẩm Uyên. Nhiều năm trước tôi đã gặp cô Hứa một lần.”

Lòng bàn tay của người đàn ông khô ráo và ấm áp, trông có vẻ an toàn, đáng tin cậy.

Cảm nhận được ánh mắt của tôi, Thẩm Uyên thản nhiên nói: “Đừng hiểu lầm, tôi không có ý gì khác với cô. Chỉ là tôi cũng cần đưa một người bạn gái về nhà để đối phó với gia đình mình. Chúng ta có thể giúp đỡ lẫn nhau.”

Giọng điệu của Thẩm Uyên rất nghiêm túc. Nếu không phải nghe thấy tiếng từ màn hình bình luận thì tôi đã tin rồi.

Vào lúc này, màn hình bình luận đã trở nên điên cuồng.

[Nữ chính, mau đồng ý đi.]

[Đến lúc đó từ giả thành thật, hehehe.]

[Tôi nhất định phải chứng kiến hết quá trình, đây là điều mà các thành viên VIP nên được xem.]

???

Đây là những lời“hổ sói”* gì vậy?

_______

*Lần đầu tôi gặp từ này: Tra thì ngta bảo là ngôn ngữ mạng, khi thốt ra nó khum được trong sáng cho lắm :v

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play