14.
Sau khi ăn xong Thẩm Uyên có chút việc phải vào thư phòng.
Mẹ Thẩm sợ tôi buồn chán nên đã tìm cho tôi một cuốn album ảnh. Trong đó có những bức ảnh của Thẩm Uyên từ thời thơ ấu đến khi trưởng thành. Bà ấy vừa xem với tôi vừa kể về những câu chuyện xấu hổ của anh ấy, bầu không khí rất vui vẻ, hài hoà.
Trong album ảnh có những bức ảnh Thẩm Uyên cầm cúp khi tham gia các cuộc thi khác nhau từ bé đến lớn.
Có thể thấy, anh ấy vẫn luôn là người xuất sắc.
Những bức ảnh trong album chỉ chụp anh ấy đến năm mười sáu tuổi.
Mẹ Thẩm nói: “Nó đã bị tai nạn nghiêm trọng phải ra nước ngoài điều trị ba năm. Từ đó, các bác cũng không có tâm trạng để chụp ảnh cho nó nữa.”
Tôi an ủi: “Bây giờ mọi thứ đã ổn rồi.”
Ánh mắt tôi dừng trên bức ảnh của Thẩm Uyên năm mười sáu tuổi. Vào thời điểm đó, anh ấy là một chàng anh tuấn, hào hoa, mang trên mình sự nồng nhiệt của tuổi trẻ.
Đối với Thẩm Uyên trong bức ảnh, tôi cảm thấy rất quen thuộc.
Thẩm Uyên từng nói đã gặp tôi một lần, chắc hẳn là vào thời điểm đó.
Khi tôi nhìn chằm chằm vào bức ảnh, những mảnh ký ức vụn vỡ vụt qua tâm trí tôi.
Thùng xe tối om, mùi hôi thối, những tiếng thét chói tai.
Tôi cụp mắt xuống hôn Thẩm Uyên thời thiếu niên, cả người anh bê bết máu vì bị đánh.
Mẹ Thẩm thở dài bên tai tôi: “Ừ, bây giờ mọi thứ đã khá hơn rồi.”
Những lời nói của bà ấy kéo tôi ra khỏi dòng kí ức, tôi cố nhớ lại những hình ảnh kỳ lạ đấy một lần nữa nhưng không thể nhớ được bất cứ điều gì.
Như thể đó chỉ là một giấc mơ của tôi, khi tỉnh dậy sẽ không còn dấu vết.
Trái tim tôi trống rỗng, dường như đã đánh mất một thứ gì đó rất quan trọng.
Một lúc sau, Thẩm Uyên bước vào.
Ánh mắt anh rơi vào cuốn album ảnh, giọng điệu có chút nặng nề: “Mẹ, mẹ cho Hứa Hạ xem cái này làm gì?”
Mẹ Thẩm cười tủm tỉm: “Con xấu hổ à? Những bức ảnh con mặc quần áo bé gái khi còn nhỏ rất đáng yêu.”
Thẩm Uyên đoạt cuốn album từ trong tay tôi, mím chặt môi: “Không liên quan tới chuyện này.”
Thẩm Uyên vẫn luôn bình tĩnh, lãnh đạm, có tức giận cũng không thể hiện ra. Đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy anh ấy tức giận như vậy.
Vì một cuốn album ảnh mà tức giận, thật không giống Thẩm Uyên.
Thẩm Uyên nhận ra sự thất thố của mình, rất nhanh liền khôi phục dáng vẻ dịu dàng như trước đây: “Hứa Hạ, dì Lưu nấu canh tổ yến với nấm trắng, em có muốn uống một chút không?”
Tôi gật đầu.
Cho dù vấn đề này trôi qua một cách nhẹ nhàng. Nhưng khi thấy Thẩm Uyên cầm cuốn album về phòng tôi vẫn cảm thấy có chút kỳ lạ.
Chỉ là một cuốn album bình thường thôi mà anh ấy coi nó như bảo bối, ngay cả xem cũng không cho người khác xem.
15.
Gia đình Thẩm Uyên mời tôi ở lại qua đêm.
Không thể từ chối sự nồng nhiệt này nên tôi đành ở lại.
Chắc là do ngủ không quen giường nên giấc ngủ của tôi không được tốt và mơ thấy một giấc mơ rất kỳ lạ.
Tôi mơ thấy mình trở lại vào kì nghỉ hè năm đầu tiên của cấp ba.
Tôi đứng đầu toàn trường, cả nhà tôi rất vui mừng nên đã đưa tôi đi du lịch.
Trong lúc đi du lịch, tôi đã bị bắt cóc.
Người cũng bị bắt cóc còn có Thẩm Uyên thời thiếu niên.
Bọn chúng là một đám buôn người không có tính người, mục đích bọn chúng bắt cóc tôi và Thẩm Uyên không phải để bán mà chúng ép chúng tôi sinh con.
Người thuê bọn chúng là là một người đàn ông trung niên không thể có con, hắn cần một người thừa kế hoàn hảo.
Vừa hay tôi và Thẩm Uyên vừa có diện mạo đẹp đẽ, học giỏi nhiều mặt nên đã trở thành con mồi trong tay họ.
Thẩm Uyên và tôi đương nhiên đã từng phản kháng, nhưng đổi lại là bị trừng phạt rất nghiêm khắc.
Tôi biết rằng chống lại cũng vô ích, vì vậy đã trở nên ngoan ngoãn hơn.
Còn Thẩm Uyên thì nổi loạn, phải nếm qua rất nhiều đau khổ nhưng anh ấy vẫn không chịu khuất phục.
Một ngày nọ, tôi tình cờ nghe trộm được cuộc trò chuyện của bọn bắt cóc.
Bọn chúng nói rằng nếu Thẩm Uyên còn không chịu hợp tác, anh ấy sẽ bị thủ tiêu và bọn họ đã tìm được một ứng cử viên mới.
Một lần nữa, khi Thẩm Uyên bị đánh đến bê bết máu, tôi đã đẩy những người đàn ông cao lớn ra, lao đến hôn Thẩm Uyên một cách bừa bãi.
Môi mỏng của thiếu niên lạnh băng, có mùi máu tươi tanh nồng.
Tôi cầu xin bọn họ bỏ qua cho anh ấy, hai chúng tôi nhất định sẽ ngoan ngoãn nghe lời.
Tiếng sấm sét vang lên ầm ầm.
Tôi bừng tỉnh khỏi giấc mơ, trên hai gò má lạnh lẽo còn có nước mắt chảy ra từ trong giấc mộng.
Nhìn chằm chằm trần nhà tối đen, tôi thở hổn hển như một con cá mắc cạn.
Tôi ý thức được, đây không phải là một giấc mơ.
Đó là một đoạn trải nghiệm đau đớn tôi đã phải trải qua, chính vì quá đau đớn nên tôi đã chọn cách quên nó.
Bây giờ nhìn thấy những bức ảnh thời thiếu niên của Thẩm Uyên, ký ức đó lại được khơi dậy mạnh mẽ, nó quay trở lại với khí thế ào ạt.
Sấm sét thật đáng sợ, hoàn cảnh xa lạ cùng cơn ác mộng vốn đã bị lãng quên như nhấn chìm tôi vào trong nước biển.
Tôi dường như bị quay trở lại chiếc thùng xe tối tăm và hôi hám đó một lần nữa. Số phận của tôi giống như lục bình, hoàn toàn nằm ngoài tầm kiểm soát của bản thân.
Linh hồn tôi run rẩy, xương cốt cũng lạnh lẽo.
Mọi thứ đều khiến tôi cảm thấy ngột ngạt và sợ hãi.
Tôi vội vã đi bật đèn.
Trong lúc vội vàng, chiếc đèn bàn bị rơi xuống.
Nó rơi xuống đất, tạo ra một âm thanh đổ vỡ chói tai.
Tôi đau đớn bịt tai lại.
Giọng nói lo lắng của Thẩm Uyên từ ngoài cửa truyền vào: “Hứa Hạ, em không sao chứ?”
Tôi chưa kịp trả lời thì anh ấy đã đạp tung cửa, gắt gao ôm lấy tôi.
Một hơi thở ấm áp bao quanh tôi, cơn ớn lạnh trên người như thuỷ triều dần dần rút xuống.
Tôi dựa vào vai Thẩm Uyên khàn giọng nói: “Thẩm Uyên, em đã nhớ lại rồi.”
Năm đó, tôi và Thẩm Uyên giống như con thú nhỏ bị thương, rúc vào nhau để sưởi ấm, cùng nhau sống sót qua thời kỳ đen tối.
Về sau, thừa dịp bọn bắt cóc hơi nới lỏng cảnh giác, tôi và anh đã cùng nhau chạy trốn.
Sau khi trải qua những nguy hiểm thập tử nhất sinh, hai chúng tôi đều được cứu.
Thẩm Uyên bị thương nặng, ba mẹ anh đã đưa anh ra nước ngoài để điều trị ngay trong đêm.
Vì vậy, ba mẹ tôi không biết rằng anh là người bị trói cùng tôi.
Cha mẹ anh lo lắng cho sự thoải mái của anh đến nỗi họ không có thời gian để tìm ra ai khác đã bị giam giữ với anh.
Vì vậy, ba mẹ Thẩm cũng không biết rằng tôi là cô gái nhỏ trải qua hoạn nạn bên Thẩm Uyên vào thời điểm đó.
Thẩm Uyên bị tổn thương về thể xác,còn tôi bị tổn thương về mặt tinh thần, sau này, tôi đã lựa chọn quên đi ký ức này để bảo vệ bản thân.
Đây cũng là lí do vì sao tôi không có ấn tượng gì với Thẩm Uyên khi gặp lại anh ấy.
Tôi cũng hiểu tại sao Thẩm Uyên vừa nhìn thấy tôi lật xem cuốn album lại tức giận như vậy.
Anh không muốn tôi nhớ lại quá khứ đau buồn đó, anh đang bảo vệ tôi.
Thẩm Uyên vỗ nhẹ vào lưng tôi, trong lời nói đều là sự áy náy: “Xin lỗi, anh không nên xuất hiện trước mặt em.”
Tôi dựa vào vai anh, giọng nghẹn ngào: “Em mới là người phải nói xin lỗi, em đã quên đi ước định của chúng mình, chọn ở bên Diệp Hàn.”
Đôi nam nữ mười lăm, mười sáu tuổi ôm lấy nhau để sưởi ẩm, sau khi cùng nhau vượt qua những năm tháng gian khó, cẩn thận đưa ra một ước định.
Sau khi ra ngoài, họ sẽ đứng dưới ánh mặt trời nói về một tình yêu chân thành.
Họ không còn là những con thú nhỏ phải ôm nhau để sưởi ấm, mà là thiếu niên, thiếu nữ có tương lai tươi sáng, sẽ cùng nhau tạo nên những kỷ niệm đẹp.
Nỗi đau mà họ đã trải qua, sẽ cần quãng thời gian phẳng lặng để xoa dịu nó.
Nhưng tôi đã bị mất trí nhớ và quên đi ước định của chúng tôi.
Không biết sau khi Thẩm Uyên chữa trị xong vết thương ở nước ngoài trở về, phát hiện ra tôi bị mất trí nhớ đã cảm thấy như nào.
Anh đã cảm thấy thế nào khi nhìn tôi yêu một người đàn ông khác.
Chắc anh còn đau khổ hơn tôi rất nhiều.
“Em không cần phải xin lỗi anh, hạnh phúc của em quan trọng hơn bất cứ thứ gì khác. Anh còn tưởng Diệp Hàn sẽ có thể cho em hạnh phúc.”
Thẩm Uyên cau mày: “Cho đến ngày hôm đó, khi anh đứng ở cầu thang, anh mới nhận ra em sống không hạnh phúc.”
“Là anh quá tham lam, ích kỷ, không đành buông tay em, nên lại một lần nữa tiếp cận em.”
“Anh còn tưởng chỉ cần anh cẩn thận, em sẽ không khôi phục trí nhớ.”
Trong giọng nói của Thẩm Uyên có sự tự trách sâu sắc.
Tôi khẽ thở dài trong lòng.
Thật ra sau ngần ấy năm, quá khứ kia đã tiêu tan đi rất nhiều dẫu nó như bóng mờ đi theo như hình với bóng.
Tình yêu của Thẩm Uyên quá thận trọng, sợ tôi hơi bị tổn thương, nhưng thực ra tôi không mỏng manh như anh ấy tưởng tượng.
Tôi hỏi: "Vậy anh có hối hận khi tiếp cận em không?"
Thẩm Uyên im lặng vài giây, hỏi ngược lại tôi: “Em có đồng ý thực hiện ước định trước đây của hai chúng ta không?”
Không cần suy nghĩ, tôi trả lời: "Em đồng ý.”
Thẩm Uyên bình tĩnh nói: “Anh không hối hận, thực xin lỗi Hứa Hạ. Anh không tốt như em tưởng tượng, để cho em thấy một mặt đáng khinh như vậy.”
Anh ấy càng ôm tôi chặt hơn: “Em đã hứa với anh sẽ thực hiện ước định của chúng ta, em không có cơ hội đổi ý đâu.”
Trong giọng nói bình tĩnh của anh ấy, cất giấu một tia cố chấp và điê.n cuồng.
“Em biết.”
Thiếu niên mười sáu tuổi, suýt ch.ế.t vì tương lai của chúng tôi.
Trong truyện, hai năm sau, Thẩm Uyên hai mươi chín tuổi sẽ báo thù cho tôi, sau khi dồn Diệp Hàn vào đường cùng, không lâu sau liền chọn cách tự sát, chôn cất bên cạnh mộ của tôi.
Tình yêu của anh ấy nóng bỏng và điên cuồng, nhưng anh ấy rất nhẫn nhịn và cẩn thận.
Đối với tôi, từ đầu đến cuối, anh ấy là chàng trai tôi yêu năm mười sáu tuổi, là người coi trọng tôi hơn bất cứ thứ gì.
Lần này, tôi muốn viết một kết cục khác.