[Zhihu] Sau khi nữ chính ngược văn máu chó nhìn thấy kịch bản

Phần 4


1 năm


8.

Bác gái nói: “Hứa Hạ đã yêu đương với bạn trai cũ được ba năm. Hôm qua, Diệp Hàn phản bội con bé, không cần nó nữa nên nó mới chia tay Diệp Hàn. Cháu với Hứa Hạ cũng bắt đầu bên nhau vào tối qua. Nói thật với cháu, nó không có chút tình cảm nào với cháu đâu. Nó chấp nhận yêu cháu, đơn giản là do mẹ Hứa Hạ giục nó đưa bạn trai về nhà. Nó chỉ lợi dụng cháu để hoàn thành nhiệm vụ thôi.

Hứa Bội gật đầu: “Đúng vậy, anh đang bị nó đùa bỡn đó Thẩm Uyên.”

Khi hai người họ nói chuyện còn khẽ liếc mắt nhìn mẹ con tôi, trong mắt chỉ toàn ác ý.

Như thể nói rằng, tôi tìm được mối lương duyên tốt thì thế nào? Họ cũng có để phá huỷ nó trong vòng vài phút.

Chu Diệu ngồi bên cạnh quan sát, vẻ mặt đắc ý như được được xem một vở kịch hay.

Rốt cuộc, hắn vốn dĩ vẫn không biết mình làm sai điều gì, hiện tại vẫn còn đang hận tôi.

Nếu không có tôi, Thẩm Uyên sẽ không có thành kiến với hắn lớn như vậy.

Màn hình bình luận:

[Vãi, như này quá đê t.iện.]

[Sao có thể có con người như vậy? Nữ chính phải có cuộc sống tồi tệ thì bọn họ mới hài lòng đúng không?]

[Cơ mà cũng phải nói, cho dù nữ chính chơi đùa Thẩm Uyên thật, nhưng anh ấy cũng cam tâm tình nguyện bị lợi dụng mà.]

Tôi xem cuộc thảo luận của nhóm người trên màn hình bình luận, những nghi ngờ trong lòng giống như một quả cầu tuyết ngày càng lớn hơn.

Tôi cẩn thận nhớ lại ngày hôm qua sau khi gặp Thẩm Uyên. Trong ấn tượng của tôi, thực sự không có người nào như anh ấy.

Theo logic mà nói, một người ưu tú như anh ấy. Chỉ cần gặp một lần nhất định sẽ không quên, nhưng tôi không có ấn tượng gì về anh ấy cả.

Đêm qua, tôi cũng nhắn tin wechat hỏi Thẩm Uyên trước kia chúng tôi gặp nhau khi nào.
Anh ấy nói rằng, anh ấy từng gặp tôi một lần vào mười năm trước, tôi không có ấn tượng cũng là lẽ thường.

Tôi tự biết bản thân không có sức hấp hẫn đến nỗi khiến một người đàn ông vừa gặp đã yêu ngay từ cái nhìn đầu tiên và nhớ nhung suốt nhiều năm liền.

Hiện tại, những lời màn hình bình luận nói đã được xác minh từng cái một, ví dụ Diệp Hàn thực sự ở bên ánh trăng sáng của hắn.

Tuy nhiên, việc họ bảo Thẩm Uyên có tình cảm sâu sắc với tôi thì tôi vẫn còn nghi ngờ.

Tôi đang nghĩ về điều này, nhìn qua thì thấy mẹ tôi tức giận cầm cây lăn bột lên, muốn dạy cho bác gái và Hứa Bội một bài học.

Tôi vội vàng giữ mẹ lại, thấp giọng nói: “Mẹ yên tâm, Thẩm Uyên tự có nhận định của riêng mình sẽ không bị vài câu chọc tức của bọn họ khiêu khích đâu.”

Thẩm Uyên vốn không phải bạn trai tôi, làm sao phải quan tâm tới chuyện của tôi và Diệp Hàn.
Kế hoạch chia rẽ bọn tôi của hai mẹ con họ chắc chắn sẽ thất bại.

Mẹ tôi vẫn còn tức giận, trừng mắt nhìn bọn họ: “Mấy người có thể vô liêm sỉ đến vậy à?”
Bác gái vẻ mặt vô tội: “Chúng tôi chỉ ăn ngay nói thật mà cũng sai sao?”

Hứa Bội phụ hoạ theo: “Không phải Hứa Hạ đùa bỡn tình cảm của Thẩm Uyên mới là người quá đáng à? Thẩm Uyên à, anh không chia tay Hứa Hạ thì cũng hết nói nổi ấy.”

Mặt mày Thẩm Uyên lạnh lùng, anh nâng mí mắt nhìn chị ta, giọng điệu lạnh nhạt: “Ngày hôm qua Hứa Hạ và…” Anh dừng một chút, cau mày chán ghét: “Lúc cô ấy chia tay bạn trai cũ tôi cũng ở đó, là tôi chủ động tỏ tình với cô ấy. Nếu nói Hứa hạ là người xấu thì tôi mới là người đáng khinh. Nhân lúc cô ấy bị tổn thương, tôi liền lợi dụng...”

“Cái gì?”

Hai mẹ con bác gái vô cùng kinh ngạc.

Họ không biết rằng Thẩm Uyên biết tất cả điều này và chính anh ấy đề nghị ở bên tôi.

Hứa Bội khó hiểu: “Rốt cuộc anh thích Hứa Hạ ở điểm nào?”

Trong nháy mắt, lông mày Thẩm Uyên dịu đi, giọng nói cũng trở nên dịu dàng: “Cô ấy cái gì cũng tốt.”

Khi anh ấy nói ra lời này, giọng điệu rất chân thành. Giống như không phải cùng tôi diễn kịch mà thật sự thích tôi.

Hai má của tôi nóng bừng.

Tôi thầm cảnh cáo bản thân, Thẩm Uyên chỉ đang diễn kịch, không thể coi nó là thật.

Bác gái nói thất thanh: “Thẩm Uyên, cháu đã bị Hứa Hạ mê hoặc rồi.”

Thẩm Uyên không vui: “Được rồi, thừa nhận Hứa Hạ xuất sắc đáng được người khác thích khó thế à?”

“Cô ấy là trăng trên trời, cả đời tôi tìm kiếm.”

“Đối với tôi thật vinh dự khi Hứa Hạ thích.”

Mục đích gây bất hoà không được còn bị Thẩm Uyên oán giận. Bác gái và Hứa Bội lộ ra vẻ xấu hổ, cố nặn ra một nụ cười: “Thẩm Uyên, thấy cháu thích Hứa Hạ như vậy, chúng ta rất yên tâm.”

“Được rồi, giờ hai người cú.t ra ngoài cho tôi. Từ nay về sau nhà chúng tôi không chào đón hai người nữa.”

Mẹ tôi cầm cây lăn bột lạnh lùng nói.

Những gì bác gái và Hứa Bội làm lần này đã chạm đến giới hạn của mẹ tôi.

Trước kia bọn họ nói chuyện xà lơ, mẹ tôi cũng không quản, cũng miễn cưỡng đáp lại.

Nhưng lần này họ đã đi quá xa, trực tiếp phá huỷ tình cảm của tôi, mẹ tôi không thể chịu đựng được nữa.

Mặt bác gái tối sầm: “Sao thím nhỏ mọn như vậy? Đầu năm nói vài sự thật cũng sai à?”

Hứa Bội nói với những người họ hàng khác ở nhà tôi: “Mẹ cháu là người nhanh mồm nhanh miệng, không có ác ý gì với thím và Hứa Hạ đâu, mọi người phải nói vài câu công bằng cho mẹ cháu.”

Một người họ hàng nhổ thẳng một bãi nước bọt vào mặt cô ta: “Phi, cô nghĩ chúng tôi là lũ ng.u sao? Cô ghen tỵ Hứa Hạ tìm được bạn trai tốt, một lòng chỉ nghĩ tới chia rẽ hai người bọn họ thì có.”

“Đúng vậy, lúc đầu tôi thật sự tin lời nói nhảm của các người, cho rằng Hứa Hạ bị bỏ rơi. Trên thực tế, các người mới là lũ xấu xa, cố ý bôi nhọ con bé.”

“Về sau cũng đừng tới nhà của tôi nữa, con trai tôi khó khăn lắm mới tìm được đối tượng, không thể để cái miệng th.ối của các người chia rẽ.”

Mặc dù nhóm họ hàng thích hóng drama, nhưng họ cũng biết lí lẽ.

Bọn họ mỗi người một lời, bác gái và Hứa Bội bị mắng không ngóc đầu lên được.

Hai người không dám nói thêm lời nào để phản bác, cúi đầu rời đi. Chu Diệu được họ đưa đến, cũng phải rời đi theo bọn họ.

Trước khi đi, anh ta cười khúm núm với Thẩm Uyên: “Thẩm tổng, tôi cũng đi đây.”

Thẩm Uyên nâng mí mắt, ánh mắt có chút lạnh lùng: “Ngày mai nhớ đến công ty làm thủ tục thôi việc.”

Chu Diệu sắc mặt tái nhợt: “Thẩm… Thẩm tổng, tôi đã biết sai rồi, cô Hứa cũng đã tha lỗi cho tôi, anh không thể sa thải tôi như vậy được.”

“Nếu anh thực sự biết mình sai, anh sẽ không khoanh tay đứng nhìn Hứa Hạ bị bôi nhọ như vậy.” Thẩm Viên lạnh lùng nói, “Làm quản lý của chi nhánh công ty, anh không biết đúng sai, con người thì hẹp hòi, cấp dưới của anh sớm muộn gì dưới sự lãnh đạo của anh, cũng trở thành một mớ hỗn độn, tôi không cần những người nhân viên như anh.”

Chu Diệu tái mặt vẫn còn muốn nói gì đó, nhưng đã bị mẹ tôi đuổi ra ngoài.

Vừa mới đị ra khỏi cửa, Chu Diệu liền cãi nhau với mẹ con bác gái. Anh ta cho rằng, bác gái với Hứa Bội đã khiến anh ta mất việc. Còn hai người kia cho rằng, Chu Diệu vô dụng, khiến họ mất mặt.

Từ tranh cãi nọ tới tranh cãi kia, hoàn toàn xé hết mặt mũi của nhau, dựng thành một màn ch.ó cắn ch.ó thật dữ dội.

Hai mẹ con bác gái đánh nhau rất giỏi, đặc biệt cứ giáng đòn xuống đầu Chu Diệu, Chu Diệu căn bản không phải đối thủ của bọn họ.

Nhóm màn hình bình luận nhìn thấy một màn như vậy, đều sôi nổi vỗ tay.

9.

Thẩm Uyên và tôi sống ở thành phố bên cạnh, cách nhà tôi ba giờ lái xe.

Dựa theo kế hoạch, đêm nay chúng tôi qua đêm ở đây.

Tôi vẫn ở nhà còn Thẩm Uyên thì ở khách sạn.
Mẹ tôi nhìn Thẩm Uyên như mẹ vợ nhìn con rể, càng nhìn càng thấy vừa lòng.

Đêm đó, mẹ tôi mời Thẩm Uyên ở lại nhà.

“Đừng ra khách sạn ngủ, trong nhà dì có phòng cho khách. Tiểu Thẩm, con ở trong phòng đó đi.” Mẹ tôi cười nói tiếp: “Hoành thánh của dì rất ngon, sáng mai dì sẽ nấu hoành thánh cho con.”

Thẩm Uyên nhìn tôi, thăm dò ý kiến của tôi thế nào.

Tôi gật đầu: “Anh nghe mẹ em đi.”

Hôm nay Thẩm Uyên đã giúp tôi rất nhiều, để anh ấy ngủ ở ngoài khách sạn có chút không hay.

Anh cong môi: “Được.”

Giường trong nhà vừa quen thuộc vừa thoải mái, tôi ngủ thẳng một giấc đến sáng. Cho đến khi một loạt nhạc chuông dồn dập cắt ngang giấc mơ ngọt ngào của tôi.

Khi thấy người gọi là Diệp Hàn tôi lập tức cúp máy.

Vài giây sau, Diệp Hàn gọi lại.

Tiếng chuông tự như bùa đòi mạng, quấy rầy không cho người khác ngủ yên ổn.

Tôi có chút bực bội ngữ khí không tốt lắm: “Diệp Hàn, mới sáng sớm mà anh đã gọi điện cho tôi, có chuyện gì không?”

“Anh ở cửa nhà em rồi, em ra mở cửa đi.”

Tôi hơi lờ đờ: “Anh đang ở trước cửa nhà tôi à?”

“Hôm qua anh đã hứa với em, hôm nay sẽ đi gặp ba mẹ em mà.”

Trong giọng nói của Diệp Hàn, lộ ra cảm xúc không kiên nhẫn.

Có vẻ hắn cho rằng, theo tôi đi gặp ba mẹ đã là rất có trách nhiệm với tôi rồi.

Tôi từ trên giường ngồi dậy: “Anh đi về đi. Tôi với anh đã chia tay rồi, anh không có tư cách gặp ba mẹ tôi.”

Giọng điệu của Diệp Hàn không kiên nhẫn: “Hứa Hạ, anh phải nói với em bao nhiêu lần nữa? Châu Thư Nhiên và anh chỉ là bạn tốt, không có ý gì khác.”

Màn hình bình luận:

[Oẹ, thằng khố.n kiế.p, sinh nhật nữ chính bỏ rơi cô ấy, đi đón Châu Thư Nhiên là hắn.]

[Ngày hôm qua không đi gặp ba mẹ với nữ chính, khiến cô ấy bị họ hàng chế giễu là hắn.]

[Người hôm qua ăn chung một bát hoành thánh với Châu Thư Nhiên cũng là hắn.]

[Sao hắn dám nói nữ chính tiểu nhân, nữ chính cô nhất định phải tỉnh táo, đừng để tên cặ.n bã thao túng tâm lý.]

Tôi nhắc lại: “Diệp Hàn, hai chúng ta không còn gì nữa, anh không cần phải giải thích với tôi làm gì.”

“Hứa Hạ ngoan nào, đừng giận anh.” Diệp Hàn cũng không nghĩ tới thái độ của tôi sẽ cứng rắn như vậy, giọng điệu dịu đi một chút: “Bác gái của em vẫn luôn hống hách, hôm qua không có anh về cùng, nhất định đã nói lời châm chọc em. Hôm nay, nếu bà ấy không gặp anh, không biết chừng sẽ làm khó em như nào.”

“Chuyện đó anh không cần lo, hôm qua tôi đã đưa bạn trai mới tới gặp họ hàng rồi. Anh cứ việc ở bên Châu Thư Nhiên đi, đừng xen vào chuyện của tôi.”

Diệp Hàn ở đầu dây bên kia cười to: “Hứa Hạ đừng lừa anh. Không ai rõ hơn anh rằng em yêu anh nhiều thế nào, sao em có thể đổi bạn trai nhanh đến thế.”

Thì ra hơn ai hết hắn hiểu tôi yêu hắn nhiều như nào, nên mới dám vô cớ làm tổn thương tôi.
Hắn hiểu được rằng, cho dù làm tôi tổn thương bằng bất kể cách nào, tôi vẫn sẽ tha thứ và chờ đợi hắn quay lại.

Diệp Hàn, anh dễ dàng chà đạp lên sự chân thành của tôi, làm tôi cảm thấy gh.ê tở.m.
Tình cảm nhỏ nhoi mà tôi dành cho hắn đã biến mất không còn dấu vết trước những lời nói vô liêm sỉ của hắn.

Tôi lạnh lùng nói: “Anh có thể tin hoặc không.”
Để đề phòng hắn gọi lại quấy rầy giấc mơ ngọt ngào của tôi, tôi đã trực tiếp chặn hắn.

Một lúc sau có tiếng đập cửa dồn dập...

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play