6.
Trong điện thoại di động của tôi thật sự có ảnh chụp chung với Thẩm Uyên.
Đã diễn thì phải diễn cho trót.
Hôm qua, trước khi tạm biệt Thẩm Uyên, chúng tôi đã chuyên nghiệp chụp vài bức ảnh đôi để làm cho mối quan hệ trông thuyết phục hơn.
Tôi tìm một bức ảnh của tôi và Thẩm Uyên trong album ảnh.
Trong ảnh, tôi với Thẩm Uyên mặt đối mặt, trên tay tôi vẫn cầm cây pháo hoa que mà anh ấy đưa.
Ánh sáng rực rỡ của pháo hoa phản chiếu khuôn mặt tươi cười của hai chúng tôi, rất sống động.
Chỉ nhìn bức ảnh này thôi, khó có người nào không tin hai chúng tôi là một cặp.
Nhưng khi Chu Diệu nhìn thấy bức ảnh này, anh ta cười haha đứng lên cười nhạo: “Hứa Hạ, ảnh chụp của cô rất đẹp. Nếu tôi không biết người trong ảnh, tôi thực sự nghĩ hai người là một cặp.”
“Hứa Hạ, cô có biết người đàn ông trong ảnh là ai không? Anh ấy là Thẩm tổng của công ty chúng tôi. Tuổi còn trẻ nhưng dựa vào năng lực của bản thân đã tạo dựng được tên tuổi trên thương trường.”
“Nghe nói ánh mắt của anh ấy rất cao, cũng không gần gũi với phụ nữ. Nhiều người đã giới thiệu cho anh ấy những đối tượng xuất sắc nhưng đều bị từ chối. Làm sao anh ấy phải lòng cô được.”
“Cô với anh ấy chênh lệch lớn như cóc ghẻ với thiên nga vậy, hai người căn bản không thuộc cùng một thế giới, nói dối cũng phải có cơ sở.”
“Anh đang nói với vẩn gì vậy?”
Đúng lúc này, giọng nói trầm thấp không vui của Thẩm Uyên vang lên ở cửa.”
7.
Thân hình Thẩm Uyên cao lớn, lạnh lùng và xa cách, toát ra khí chất cao quý không phù hợp với hoàn cảnh lộn xộn này.
Những người xung quanh ngay lập túc bị áp đảo bởi khí thế của anh.
Về phần Chu Diệu vừa rồi còn vênh váo tự đắc chế giễu tôi, lúc này lắp bắp như chuột gặp mèo: “Thẩm… Thẩm tổng? Sao anh lại tới đây?”
Màn hình bình luận như muốn nổ tung.
[ A a a, Thẩm Uyên đến rồi.]
[Cười ch.ế.t, Chu Diệu còn dám hỏi thẩm uyên vì sao lại tới đây, tất nhiên là cùng nữ chính đi gặp ba mẹ rồi.]
[Thẩm Uyên, vả nhà này thật hung hăng cho tôi.]
[Vả, vả thật vang vào.]
Thẩm Uyên dùng ánh mắt châm biếm liếc Chu Diệu một cái, khoé miệng giật giật: “Tôi đi gặp ba mẹ cùng bạn gái.”
“Cái gì?”
Chu Diệu đóng băng tại chỗ.
Anh ta nhanh chóng nhận ra tôi hoàn toàn không nói dối, Thẩm Uyên thực sự là bạn trai của tôi.
Chân anh ta mềm nhũn, suýt ngã sấp xuống.
Nhờ có bác gái và Hứa Bội đỡ, anh ta mới không gây ra một trò cười lớn hơn.
Nhóm họ hàng bàn tán xôn xao: “Bội Bội, xem ra Hứa Hạ thật sự không nói dối, vừa rồi mấy người chế giễu con bé, không phải nên xin lỗi rồi sao?”
Vẻ mặt hai người ngượng ngùng, khoé miệng mím chặt, im lặng không nói.
Họ hàng xem náo nhiệt cho rằng đây là chuyện lớn: “Bạn trai của Hứa Hạ là ông chủ của Chu Diệu, vừa rồi anh ta mắng Hứa hạ trước mặt Thẩm tổng, công việc của anh ta liệu còn giữ được không?”
Sắc mặt của bác gái và Hứa Bội càng khói coi hơn.
Chu Diệu cũng đang nghĩ về vấn đề này, anh ta vất vả lắm mới lên được vị trí chủ quản, giờ không biết cón có thể ngồi vững được không.
Ý thức được điều này, Chu Diệu nỗ lực sửa sai: “Thẩm… Thẩm tổng, tôi xin lỗi, tôi không có ý chế giễu cô Hứa. Lúc đó tôi đã hiểu lầm cô Hứa nên mới nói những lời vô lý như vậy. Tôi, tôi thật sự đã nhận ra sai lầm của mình. Thẩm tổng, xin ngài rộng lượng, hãy tha thứ cho tôi.”
Thẩm Uyên liếc hắn một cái, lạnh giọng nói: “Người anh nên xin lỗi không phải tôi mà là Hứa Hạ.”
Chu Diệu nhìn tôi trong mắt tràn ngập áy náy: “Cô Hứa, thật xin lỗi, vừa rồi là tôi hồ đồ nên nói ra những lời không tốt với cô. Cô là người đẹp lương thiện, nhất định sẽ tha thứ cho tôi.]
Tôi cười nửa miệng: “Tôi không kham nổi câu ‘người đẹp lương thiện’, tôi chỉ là một con cóc ghẻ không xứng với Thẩm Uyên, anh nói xem có phải không?”
Nghe vậy, Chu Diệu bất an lau mồi hôi lạnh trên trán.
Anh ta cười gượng: “Không, là tôi mồm miệng độc địa mới nói ra những lời ngông cuồng như vậy. Cô và Thẩm tổng là một cặp trời sinh. Ngoại trừ cô ra, không ai xứng với Thẩm tổng.”
Chu Diệu giải thích rất nhiều, đơn giản là anh ta đã nhận ra sai lầm, mong tôi tha thứ cho anh ta.
Tôi thấy anh ta nói tới độ miệng như muốn rời ra, nước mắt ứa ra vì lo lắng, hoàn toàn mất đi vẻ ngạo mạn, giễu cợt tôi lúc nãy, nên nhẹ giọng nói: “Được rồi, cứ như vậy đi.”
Sau khi tôi nói ra, mặt Chu Diệu mới lộ ra chút ý cười, “Cảm ơn cô Hạ, chúc cô và Thẩm tổng bên nhau thật lâu dài.”
Anh ta nhìn Thẩm Uyên: “Thẩm tổng, cô Hứa đã tha lỗi cho tôi.”
“Tôi có tai.”
“Thẩm tổng, công việc của tôi có giữ lại được không?”
Giọng nói của Thẩm Uyên rất nhẹ: “Hôm nay tôi đi gặp ba mẹ với bạn gái, không nói tới chuyện công việc.”
Chu Diệu không dám hỏi nữa, sắc mặt lại trở nên khó coi. Anh ta không xác định được thái độ của Thẩm Uyên, cũng không xác định được Thẩm Uyên có vì chuyện này mà làm khó anh ta hay không.
Giống như có một thanh kiếm treo trên đầu anh ta, sẽ rơi xuống bất cứ khi nào, anh ta sẽ sống trong nỗi sợ mất việc bất cứ lúc nào.
Không thể không nói, bề ngoài Thẩm Uyên lạnh nhạt nhưng thật ra trong lòng lại khá âm hiểm.
[Để cho Chu Diệu mồm miệng độc địa ăn đau khổ đi.]
[Nam phụ làm rất được.]
[Nam phụ bảo vệ nữ chính như vậy không làm nam chính thì hơi phí.]
[Để xem nữ chính có tái phát căn bệnh yêu đương não tàn không.]
Tôi thầm đáp trong lòng, sẽ không tái diễn.
Tôi không hèn mọn, cũng muốn sống thêm vài năm nữa.
Đối mặt với mẹ tôi, Thẩm Uyên trở lại dáng vẻ hôm qua gặp tôi, dịu dàng, cao quý: “Xin chào bác gái, cháu là bạn trai của Hứa Hạ, tên là Thẩm Uyên, bác cứ gọi cháu là Tiểu Thẩm.”
Lông mày và mắt của anh cong lên, trông rất dễ gần.
Bởi vì vừa rồi anh ấy bảo vệ tôi nên mẹ tôi rất thích anh ấy, bà nhiệt tình chào hỏi: “Tiểu Thẩm, đừng đứng đó nữa, mau ngồi đi.”
Khi mẹ tôi vui vẻ, sắc mặc của bác gái và Hứa Bội lại không tốt. Họ nghĩ rằng có thể đánh bại tôi lần này. Nhưng theo tình hình để mà nói, họ còn thua thảm hơn trước.
Xem ra Thẩm Uyên còn ưu tú hơn Diệp Hàn trước đó rất nhiều.
Có một số người là như vây, họ không thoả mãn với cuộc sống của mình, đã nghĩ tới chuyện làm cho cuộc sống người khác trở nên bất hạnh.
Bác gái đi đến trước mặt Thẩm Uyên, trong mắt hiện lên một lên một tia ác ý: “Thẩm Uyên, bác có chuyện nhất định phải nói cho cháu biết.”
8.
Bác gái nói: “Hứa Hạ đã yêu đương với bạn trai cũ được ba năm. Hôm qua, Diệp Hàn phản bội con bé, không cần nó nữa nên nó mới chia tay Diệp Hàn. Cháu với Hứa Hạ cũng bắt đầu bên nhau vào tối qua. Nói thật với cháu, nó không có chút tình cảm nào với cháu đâu. Nó chấp nhận yêu cháu, đơn giản là do mẹ Hứa Hạ giục nó đưa bạn trai về nhà. Nó chỉ lợi dụng cháu để hoàn thành nhiệm vụ thôi.
Hứa Bội gật đầu: “Đúng vậy, anh đang bị nó đùa bỡn đó Thẩm Uyên.”
Khi hai người họ nói chuyện còn khẽ liếc mắt nhìn mẹ con tôi, trong mắt chỉ toàn ác ý.