3.

Đưa một người đàn ông về nhà để đối phó với mẹ, là vấn đề cấp thiết ngay trước mắt.

Bác gái và mẹ tôi đã âm thầm chiến đấu trong nhiều năm qua, tôi và chị họ cũng bị lôi vào chiến trường không thuốc súng này.

Khi tôi và chị họ còn nhỏ, bác gái đã bắt đầu so sánh điểm số của chúng tôi.

Lớn lên bác ấy bắt đầu so giữa hai chúng tôi ai tìm được công việc tốt, tiền lương của ai cao hơn.

Còn bây giờ thì so sánh bạn trai tôi với bạn trai chị họ ai xuất sắc hơn.

Mỗi khi tôi thua kém chị họ một chút, bác gái sẽ hung hăng trách móc mẹ con tôi không thương tiếc.

Vì mẹ, tôi cũng phải mang bạn trai về nhà để báo cáo kết quả.

Tôi đánh giá kỹ người đàn ông trước mặt.

Anh ấy mặc một chiếc áo bành tô màu đen, so với Diệp Hàn thì cao hơn một chút. Dung mạo trong trẻo nhưng lạnh lùng, cử chỉ có chút ngông cuồng.

Không thể nghi ngờ, đây là một người đàn ông ưu tú. Muốn ứng phó với người trong gia đình, như vậy là đủ rồi.

Tôi không còn do dự nữa: “Anh Thẩm, vậy tôi làm phiền anh rồi.”

Vẻ mặt Thẩm Uyên lạnh lùng, trong mắt không có cảm xúc, thái độ như đang giải quyết công việc làm ăn: “Cô Hứa không cần khách sáo như vậy, đều làm theo nhu cầu của hai bên mà thôi.”

Màn hình bình luận nói:

[Thẩm Uyên giả vờ giỏi ghê, rõ ràng vui đến ch.ế.t rồi, cũng chỉ dám hơi nhếch khoé miệng.]

Tôi vô thức liếc nhìn Thẩm Uyên.

Đúng là khoé môi hơi nhếch lên nhưng độ cong vừa phải không thể nhận ra.

4.

Ngày hôm sau, tôi đưa Thẩm Uyên về nhà.

Trong tiểu khu không có chỗ đậu xe dự phòng, Thẩm Uyên sợ tôi bị lạnh nên đưa tôi đến dưới lầu, bảo tôi về nhà sưởi ấm trước.

Anh đi tìm một chỗ ngoài tiểu khu để gửi xe, rồi sẽ đến nhà tìm tôi.

“Tôi đi cùng với anh.”

“Không cần đâu.” Thẩm Uyên nhét túi giữ nhiệt vào trong lòng tôi, “Bên ngoài lạnh lắm, cô vào trong trước đi.”

Một cảm giác ấm ấp dâng trào trong lòng.

Mặc dù Thẩm Uyên chỉ là bạn trai giả của tôi nhưng so với Diệp Hàn thì thân mật hơn nhiều.

Tôi nhớ có một lần, Diệp Hàn đi du lịch cùng tôi, cũng không tìm được bãi đỗ xe, hắn liền trưng ra vẻ mặt không kiên nhẫn. Khi cùng nhau bước vào khu du lịch, toàn bộ hành trình mặt hắn đều khó ở.

Lúc đó tôi yêu hắn đến mê muội, không cảm nhận được có gì không đúng.

Diệp Hàn bình thường rất bận rộn, đi ra ngoài chơi với tôi là tốt lắm rồi.

Hơn nữa hắn thật sự là một người rất tự cao, vậy nên tôi luôn chấp nhận và bao dung với hắn.

Bây giờ, sau khi tỉnh ngộ, tôi thật muốn tự tát mình ngày đó một cái.

Tôi cũng không phải mẹ hắn, vì sao phải đi theo hắn, bao dung với hắn.

Với lại, lúc đó là hẳn rủ tôi đi chơi ở đó.

Diệp Hàn có tư cách gì mà bày ra khuôn mặt khó ở với tôi, cứ như tôi mới là người làm sai.

Đúng lúc này, Diệp Hàn gọi điện thoại tới cho tôi.

“Sao không trả lời?”

Giọng điệu của Thẩm Uyên rất lạnh nhạt.

Rõ ràng Thẩm Uyên chỉ là bạn trai giả nhưng khi ở cạnh anh ấy nghe điện thoại của người yêu cũ, không hiểu sao tôi lại cảm thấy hơi chột dạ.

Thật sự kỳ lạ! Tôi nhấc máy, ở đầu bên kia điện thoại, Diệp Hàn nói: “Hứa Hạ, hôm nay anh hơi bận, không có thời gian đi gặp ba mẹ em, đổi thành ngày mai có được không?”

“Không cần, anh quên rồi à? Chúng ta đã chia tay.”

“Hứa Hạ đừng làm loạn nữa được không?” Diệp Hàn có chút cáu kỉnh: “Anh còn nhớ rõ em nói, bác gái thích nhất là so sánh với mẹ em, nếu không đưa bạn trai về, em sẽ bị bác gái trách mắng, mẹ em bị mất mặt. Đừng vì giận dỗi với anh mà tự đặt mình vào thế khó.”

Màn hình bình luận đều đang chế giễu Diệp Hàn.

[Thằng kh.ốn nạ.n, giả vờ thâm tình cái gì. Anh ta biết rõ nếu hôm nay anh ta không đi gặp ba mẹ với nữ chính thì nữ chính sẽ bị khiêu khích. Thế mà vẫn chọn đi hẹn hò với Châu Thư Nhiên.]

[Trọng điểm là đôi nam nữ này không chỉ đi hẹn hò với nhau mà còn cùng nhau ăn một bát hoành thánh.]

[Thằng ch.ế.t tiệt này, mau ch.ế.t sớm cho bà.]

Tôi nhìn một hàng bình luận, chỉ cảm thấy thật mỉa mai.

Giọng điều của Diệp Hàn tràn đầy sự bố thí, tôi còn phải biết ơn anh ta sao? Trong khi bận hẹn hò cùng Châu Thư Nhiên vẫn không quên an ủi tôi cho có lệ.

Tôi giật giật khoé miệng: “Việc này không phiền anh lo lắng, tôi đã có bạn trai mới rồi.”

Ở đầu dây bên kia, Diệp Hàn khẽ cười: “Hứa Hạ đừng tức giận. Trong lòng em chỉ có anh, làm sao có thể tìm đến người đàn ông khác.”

Màn hình bình luận:

[Oẹ, tên cặn bã này đã bình thường lại còn tự tin.]

[Mau cú.t đi cho tôi, nữ chính đã có Thẩm Uyên, nào còn cần để ý tới một tên khố.n nạ.n]

[Ch.ết cười, không biết khi tên cặn bã biết nữ chính đã chạy đến bên nam phụ thì sẽ phản ứng như thế nào. Tôi thật mong chờ quá đi.]

[Tôi cũng vậy, nhất định sẽ rất sảng khoái.]

Tôi có thể nghe thấy sự bình tĩnh trong giọng nói của Diệp Hàn.]

Diệp Hàn chắc chắn cho rằng tôi yêu hắn chết.t đi được, cho nên hắn mới dám bỏ rơi tôi hết lần này tới lần khác, không cần kiêng rè hẹn hò với Châu Thư Nhiên.

Tôi nở nụ cười tức giận. Lần này, tôi không còn theo hắn vô điều kiện nữa.

Tôi lạnh lùng nói: “Tên đầ.n độn, mau cút khỏi thế giới của tôi. Không có anh, cuộc sống của tôi sẽ càng tốt hơn.”

“Em nói cái gì? Nói lại lần nữa.”

Giọng điệu của Diệp Hàn như không thể tin được. Tôi ở bên hắn nhiều năm như vậy, luôn bao dung với hắn vô điều kiện, chưa bao giờ nói một câu nặng lời. Cũng không khó hiểu khi anh ta đang rất ngạc nhiên.

“Anh bị điếc à, tôi nói anh là thằng đầ.n độn.”

Không đợi hắn nói cái gì nữa, tôi liền cúp máy. Sự tức giận trong lòng tôi đã tan được một nửa. Tôi nghĩ rằng nguyên nhân lớn khiến tôi bị un.g thư là do bị Diệp Hàn chọc giận.

Sau khi vui vẻ mắng tên cặ.n bãn xong tôi mới chợt nhận ra Thẩm Uyên vẫn còn đang ngồi bên cạnh tôi.

Tôi theo bản năng nhìn thoáng qua anh ấy, có chút xấu hổ: “Làm cho anh cười rồi.”

Khuôn mặt Thẩm Uyên vẫn lạnh lùng nhưng khoé miệng lại cong lên: “Mắng giỏi lắm!”

5.

Trong nhà rất náo nhiệt, họ hàng đều đã có mặt.

Khi tôi về đến nhà, mẹ tôi liền đi đến.

“Tiểu Hạ về rồi đó à, ba con đi công tác xa không có ở nhà.”

Mẹ tôi nhìn đằng sau tôi không có ai nên hỏi: “Sao con về một mình? Bạn trai đâu?”

“Lát nữa anh ấy đến ạ.”

Bác gái ở bên cạnh kỳ quái nói: “Lát nữa sẽ tới hay là không tới? Hứa Hạ cháu phải nói cho rõ ràng.”

Mẹ tôi nhíu mày: “Xuân Hoa, chị có ý gì vậy?”

“Thím vẫn chưa biết à, bạn trai của Hứa Hạ không còn cần nó nữa. Hôm nay hắn đi ra ngoài hẹn hò với bạn gái mới rồi.”

Bác gái cố ý nói thật to. Cả họ hàng đều đồng loạt nhìn về phía tôi.

Trong mắt mẹ tôi hiện lên vẻ đau lòng: “Hứa Hạ, bác gái con nói có đúng không?”

Tôi vừa định trả lời, bác gái đã tranh phần nói trước: “Đương nhiên là thật rồi, chính tai tôi nghe Bội Bội nhà chúng tôi nói. Bội Bội à, con mau nói cho mọi người biết đi.”

Hứa Bội bĩu môi nói: “Hôm qua, ánh trăng sáng của Diệp Hàn về nước, hắn ấy, ngay cả sinh nhật Hứa Hạ cũng không có tâm tư tham gia, tự mình đi đón ánh trăng sáng trở về. Hôm nay, Diệp Hàn cũng không về gặp ba mẹ với Hứa Hạ, trái lại lại đi ra ngoài hẹn hò với ánh trăng sáng. Này là Diệp Hàn đã nói rõ ràng, hắn không cần Hứa Hạ nữa, chỉ muốn ở bên ánh trăng sáng.”

Nhóm người họ hàng tò mò: “Tại sao cháu biết chuyện này?”

Hứa Bội đáp: “Ánh trăng sáng của Diệp Hàn tên là Châu Thư Nhiên, là đàn chị khoá trên của cháu. Cháu có theo dõi tài khoản mạng xã hội của cô ấy, là chính chủ đã đăng bài.”

Hứa Bội lại nhìn tôi ra vẻ thông cảm: “Hứa Hạ chuyện này chắc em còn chưa biết.”

Màn hình bình luận đều đã bị hai người này làm cho khó chịu.

[Trước mặt nhiều người như vậy, chọc vào nỗi đau của nữ chính, a a a cmn sao lại rẻ rúng như vậy?”

[Cũng may hôm qua nữ chính đã chia tay tên cặ.n bã, nếu không nghe được thông tin như vậy sẽ đau lòng biết bao.]

[Nắm đấm của tôi đang rắn lắm rồi.]

Phản ứng đầu tiên của tôi là vui mừng vì đã thức tỉnh khỏi việc yêu đương não tàn.

Xem bác gái và chị họ chuẩn bị kỹ lương như vậy, nếu ngày mai tôi đưa Diệp Hàn tới thật, nhất định sẽ rất mất mặt.”

Mẹ tôi hỏi: “Con gái, lời bọn họ nói có thật không?”

Tôi tỏ ra bình tĩnh: “Bọn họ nói sai rồi, con mới là người không cần Diệp Hàn nữa, tối hôm qua con đã đơn phương chia tay Diệp Hàn, hiện tại hắn ở bên ai không còn liên quan đến con. Bạn trai hôm nay con đưa đến không phải hắn.”

Nhìn vẻ mặt bình tĩnh của tôi, mẹ tôi bớt đau lòng phần nào, thoáng thở phào nhẹ nhõm.

“Con gái, bất luận con quyết định như nào, mẹ sẽ đều ủng hộ con. Đời người vốn ngắn ngủi, quan trọng nhất là con được sống vui vẻ.”

Đây là mẹ của tôi.

Bà ấy luôn nói rằng không thể để thua bác gái, nhưng trên thực tế, trong mắt bà ấy hạnh phúc của tôi quan trọng hơn bất kể thứ gì.

Bầu không khí đang tốt, Hứa Bội lại muốn phá huỷ nó.

Cô ta cười lạnh: “Thím à, thím đừng tin lời Hứa Hạ nói. Em ấy yêu Diệp Hàn chết đi sống lại, sao có thể không cần hắn nữa. Hơn nữa, em ấy vừa mới chia tay Diệp Hàn, thì kiếm đâu ra bạn trai mới trong một ngày? Em ấy đang cố giữ thể diện nên mới lừa mọi người thôi.”

“Đúng vậy.” Bác gái tiếp lời: “Em dâu à, lúc trước tôi đã nói rồi, Diệp Hàn gia cảnh tốt, đẹp trai lại giàu có. Với gia đình chúng ta, Diệp Hàn làm sao có thể để mắt tới. Hắn chỉ chơi đùa với Hứa Hạ thôi, chơi chán nên bỏ rơi Hứa Hạ, tôi nói có sai đâu.”

Bác gái vừa giẫm tôi xuống, vừa không quên khen ngợi con gái mình: “Mắt nhìn đàn ông của Bội Bội nhà tôi tốt hơn Hứa Hạ rất nhiều, con bé tìm được người rất có năng lực. Các người không biết đó thôi, Chu Diệu làm việc ở Thẩm thị mười năm. Cách đây không lâu mới được thăng chức lên làm chủ quản.”

Sau khi nghe điều này, họ hàng liền hết lời khen ngợi bác gái và chị họ.

Hai người chuẩn bị lâu như vậy, vốn dĩ chính là vì sự kiện này.

Hai năm trở lại đây, vì tôi quen được bạn trai đẹp trai, trẻ trung, gia cảnh tốt. Mà Chu Diệu – bạn trai Hứa Bội, lớn hơn cô ấy mười tuổi, người Địa Trung Hải, hơi béo. Điều mà bác gái tôi hài lòng nhất ở Chu Diệu là đang làm việc ở Thẩm thị, nhưng thực tế anh ấy chỉ đang làm việc trong công ty chi nhánh của nhà họ Thẩm.

Bác ấy luôn cảm thấy gia đình mình thấp kém hơn nhà tôi, có chút không cam lòng.

Mỗi lần hai gia đình gặp nhau, bác ấy luôn phải nói thêm ra.

Nói gì thì nói, Chu Diệu tuy lớn tuổi nhưng lại ân cần, sẽ không làm tổn thương người khác, xem ra là một người biết cách sống.

Bây giờ điều họ mong muốn cuối cùng cũng đã xảy ra, không nhân nhượng giẫm tôi một phát.

Dưới sự giễu cợt của bác gái và Hứa Bội, dù tốt tính đến đâu thì mẹ tôi cũng bị chọc giận.

Đây cũng là nguyên nhân tôi đồng ý để Thẩm Uyên giả làm bạn trai tôi để đối phó với họ hàng.

Chỉ cần nhà bác gái hơn một tí so với nhà tôi, thì miệng bà ấy sẽ lảm nhảm không dứt, đến lúc mẹ tôi tức tới tức ngực mới dừng lại.

Thấy vậy tôi nắm tay mẹ: “Mẹ đừng nghe họ nói nhảm, con không sao đâu.”

Vì trước đây tôi thực sự là một kẻ yêu đương não tàn, yêu Diệp Hàn tới mức không thể thoát ra được.

Mẹ tôi bán tính bán nghi lời tôi nói: “Hứa Hạ, con nói thật cho mẹ nghe, có phải những lời con vừa nói chỉ để cho mẹ vui thôi?”

“Đương nhiên không phải, lời con nói đều là thật?”

“Được, mẹ tin con.”

Bác gái và chị họ nghe vậy, châm biếm: “Hứa Hạ đến giờ phút này cháu còn nói dối mẹ mình, không thể thành thật thừa nhận mình bị bỏ rơi ư?”

Tôi liếc nhìn hai mẹ con họ, lạnh lùng nói: “Tin hay không tuỳ các người. Tôi nói lại lần nữa, là tôi không cần Diệp Hàn nữa, bạn trai tôi lát nữa sẽ tới. Các người không thể sống thêm mười phút sao? Có chút thời gian cũng không nguyện ý chờ.”

“Mày…”

Hứa Bội bị lời nói của tôi làm cho sửng sốt, mặt đỏ bừng.

Bác gái bình tĩnh hơn so với chị ta, híp mắt cười nói: “Cháu xem lại lời cháu nói, chúng ta đều không rảnh rỗi, chỉ là quan tâm tới đời sống tình cảm của cháu thôi.”

Mẹ tôi nhận đươc sự bảo đảm của tôi, trong lòng cũng có lòng tin: “Được rồi, chị có cái mồm, ngày nào cũng nói không ngừng. Hứa Hạ nhà chúng tôi là học sinh giỏi, ngoại hình xinh đẹp, là người xuất sắc. Chu Diệu nhà chị ba mươi lăm tuổi mới làm chủ quản, Hứa Hạ nhà tôi năm nay cũng đã được thăng chức chủ quản, điều như vậy có gì mà tự hào. Không có Diệp Hàn thì càng có nhiều người khác theo đuổi, làm sao phải phiền chị lo lắng về đời sống tình cảm của nó?”

Chu Diệu vuốt mái tóc mỏng của mình, vẻ mặt xấu hổ.

Bác gái phản bác: “Nhưng Hứa Hạ mới chia tay Diệp Hàn hôm qua, chúng ta khó có thể tin rằng hôm nay nó đã có bạn trai mới. Biết đâu tí nữa nó lại việc cớ bạn trai bận công việc, tạm thời không đến được.”

Hứa Bội cũng tỉnh táo lại: “Thế thì thế này, trong lúc đợi bạn trai Hứa Hạ đến, Hứa Hạ cho mọi người xem ảnh bạn trai em đi.”

Chị ta chắc chắn rằng tôi lừa bọn họ, không để tôi nói điều gì đã bắt đầu chế nhạo: “Không thể nào, không thể nào, em thậm chí còn không có bức ảnh nào của bạn trai mình.”

Màn hình bình luận bị bọn họ làm cho khó chịu muốn ch.ế.t đi được.

[A a a, Thẩm Uyên bao giờ mới đến cho hai người này một bạt tai?]

[Thẩm Uyên nhà giàu, nghe tôi đi, lần sau hãy kí hợp đồng với chỗ đậu xe trong tiểu khu nhà nữ chính, rồi muốn đậu ở đâu thì đậu.]

[Chỉ có mình tôi mong chờ hai mẹ con nhà này sau khi nhìn thấy bạn trai mới của nữ chính còn ưu tú hơn tên cặ.n bã thì có bộ dạng như nào à?]

[Tôi cũng mong.]

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play