<!--[if gte mso 9]><xml> </xml><![endif]--> <!--[if gte mso 9]><xml> Normal 0 false false false EN-US X-NONE X-NONE </xml><![endif]--><!--[if gte mso 9]><xml> </xml><![endif]--> <!--[if gte mso 10]> <style> /* Style Definitions */ table.MsoNormalTable {mso-style-name:"Bảng Thông thường"; mso-tstyle-rowband-size:0; mso-tstyle-colband-size:0; mso-style-noshow:yes; mso-style-priority:99; mso-style-parent:""; mso-padding-alt:0in 5.4pt 0in 5.4pt; mso-para-margin-top:0in; mso-para-margin-right:0in; mso-para-margin-bottom:8.0pt; mso-para-margin-left:0in; line-height:107%; mso-pagination:widow-orphan; font-size:11.0pt; font-family:"Calibri",sans-serif; mso-ascii-font-family:Calibri; mso-ascii-theme-font:minor-latin; mso-hansi-font-family:Calibri; mso-hansi-theme-font:minor-latin; mso-bidi-font-family:"Times New Roman"; mso-bidi-theme-font:minor-bidi; mso-font-kerning:1.0pt; mso-ligatures:standardcontextual;} </style> <![endif]--> <!--StartFragment-->

Chương 41: Xin ngài đấy tổ tông!

Ngàn trượng sâu dưới sơn mạch, có những cái động hình thành từ linh khí nhiều năm, những cái động này muôn hình vạn trạng, giống như những mô mạch nhỏ trên linh mạch của người. linh khí quản mạch đan xen nhau sẽ kết thành từng mảnh linh trì ở sườn núi, linh trì ở đây là tim mạch quan trọng nhất của một ngọn linh sơn.

Bóng dáng cao cao thon dài đen huyền cúi người bên linh trì, hắn nhịp ngón tay, chất dịch màu đỏ ánh kim rơi vào linh trì, cứ như sao hoả rơi xuống tửu trì. Ngọn lửa lan rộng trong linh trì, nhanh chóng bừng cháy lên không một tiếng động.

Linh trì bùng cháy tỏa ra linh khí nồng đậm hơn, lan ra ngoài, xuyên qua những không động kia, ngón tay trắng lạnh của bóng đen khẽ động, xua tan mớ linh khí đang tụ lại, quay người bước đi.

Địa điểm của linh trì không dễ dàng tìm được, muốn tới cạnh linh trì cũng không hề dễ, nếu không phải vì linh sơn trong Canh Thần Tiên Phủ đều có ít nhiều dính líu tới Phụng Sơn Linh Hoả, Tư Mã Tiêu cũng không tìm ra nơi này.

Ở phía sau hắn, ngọn lửa hắn để lại bắt đầu chầm chầm tản vào linh khí, bừng cháy khắp nơi.

Gần như tất cả những người thuộc tộc họ Sư đều sống trong mấy sơn mạch linh sơn trong nội phủ Canh Thần Tiên Phủ, cung điện của mấy vị Cung Chủ và Chưởng Môn cũng nằm ở đây, còn có quảng trường Tế Đàm, thần điện Phụng Sơn, tất cả đều nằm trong trung tâm sơn mạch. Mà linh trì của những sơn mạch này, hiện giờ đều đã bắt đầu bùng lửa ảm đạm, chỉ đợi có một ngày gió đông thổi đến.

Tư Mã Tiêu rời khỏi sườn núi, một nam tử mặc áo bào có gia văn Sư thị đang đợi lệnh bên ngoài. Ánh mắt nam tử trống không, vẻ mặt tôn kính. Tư Mã Tiêu đi qua cạnh chàng, điểm nhẹ giữa trán chàng, chàng cũng không hề phản ứng, chỉ là lúc lâu sau choàng tỉnh đôi chút, cũng không có gì lạ mà theo hướng ngược lại rời đi.

Đã có không ít những người như nam tử này trong nội phủ, đều là những đệ tử thuộc gia tộc ngoài rìa có vai vế không cao lắm, tu vi cũng không mấy cao, vì nhiều nguyên nhân mà không được coi trọng ở trong nhánh chính của mình. Đây đều là những “mồi lửa” do Tư Mã Tiêu chọn ra, đến ngày hôm ấy, hắn muốn xem một phen náo nhiệt, vẫn cần những mồi lửa này châm ngòi.

Đồ vật cồng kềnh dĩ nhiên là không dễ dây vào, thế nhưng chính bởi vì thân hình to lớn mới có không ít người bỏ qua nơi này. Gốc cây đã cắm sâu, không có cách nào bật gốc được những bỏ một ngọn lửa vào trong giữ thân cây thì sẽ ra sao? Đại khái là lửa bùng lên thiêu cháy dữ dội.

Hôm nay trên người không dính máu, cũng không thấy có đồ chơi gì có thể mang về, Tư Mã Tiêu đi đến cổng sân mới phát hiện mình đi tay không.

Không biết đã thành thói quen từ bao giờ, quay về cứ phải mang theo gì đó.

Bỏ đi, nếu hôm nay đã không đem gì về, không lay nàng tỉnh là được rồi.

Tự biên tự diễn xong, hắn bước vào phòng.

Nàng không có ở đây.

Lúc trước mỗi lần hắn về, đều có một cục nổi lên trên cái giường to kia, trong phòng tỏa mùi hương nhàn nhạt, trên cái bàn nhỏ cạnh giường còn có vụn mấy món đồ ăn vặt với một bình linh dịch lớn. Cái kính ngàn dặm sẽ được treo ở bên giường, phát ra âm thanh lảnh lót. Lửa bên trong lúc nào cũng tắt ngúm nhưng bên ngoài sẽ có treo một dây hoa đèn không sáng lắm, bóng bông hoa sẽ rơi lên đất và rìa giường.

Nhưng hôm nay trong phòng hết sức yên ắng, mùi hương đã bay đi khá nhiều, có chút nàng quạnh lạnh lẽo, đèn hoa cũng không sáng.

Nàng lại chạy ra ngoài chơi rồi.

Tư Mã Tiêu ngồi trong bóng tối một lúc, tâm trạng không dễ chịu lắm, đứng lên chuẩn bị đi tìm người túm về đi ngù.

Hắn vừa đứng lên đã nghe thấy có gì lục đục bên ngoài cửa sổ, bé rắn đen chuồn vào từ mép cửa, nhìn thấy hắn liền hí hứng ngoắc đuôi mấy cái, nhào tới ngậm lấy góc áo của hắn.

Tư Mã Tiêu cúi đầu nhìn cái con thú cưỡi đần độn mình nuôi đã nhiều năm nhưng đầu óc li ti tứ chi phát triển này. Không biết nó muốn biểu đạt cái gì, uốn éo cái thân sắp nát áo tới nơi.

“Nhả ra.”

Bé rắn đen sợ sệt nhả miệng, tủi thân cuộn vòng trên đất. Đột nhiên nó lại nằm cứng đờ ra đất, nằm một cách cứng đơ.

Tư Mã Tiêu nhìn nó một lúc, thần sắc dần lạnh lại, hắn hỏi: “Liêu Đình Nhạn?”

Bé rắn đen nghe thấy cái tên này, xoắn xuýt cuộn một vòng, lại đổi một tứ thế cứng ngắt khác nằm lăn ra. Mặt của Tư Mã Tiêu lạnh như sắp đóng băng tới nơi, hắn nắm lấy con rắn đang cuộn tròn dưới đất lên vứt ra ngoài.

“Đi tìm nàng ấy.”

Bé rắn đen rơi xuống đất biến thành mãng xà đen, Tư Mã Tiêu giẫm lên người nó, được nó chở nhanh như chớp tới biệt cung Tử Lưu Sơn ngoài Thần Học Phủ.

Biệt cung này hiện giờ là nơi ở của Nguyệt Sơ Hồi, cả biệt cung được xây trên núi, Nguyệt Sơ Hồi đang sống ở cung điện Vân Đài ở nơi cao nhất đỉnh núi, mấy chục thị nữ với hơn trăm thủ vệ đang ở đây chăm lo cho nàng nàngng chúa nhỏ này.

Nguyệt Sơ Hồi sống ở cung điện tốt nhất của biệt cung, mà Liêu Đình Nhạn thân là tù nhân, tất nhiên sống ở cung lao giam giữ. Lúc đó ở Vân Y Tú Hộ, Liêu Đình Nhạn không chịu giao bé rắn đen ra, còn thả bé rắn đen đi ngay trước mắt Nguyệt Sơ Hồi, chọc tức nàng nàngng chúa nhỏ này, lập tức cho người trói nàng mang về.

Nàng còn tưởng rằng Liêu Đình Nhạn là nhân vật thấp cổ mổ họng Vĩnh Linh Xuân gì đó của Dạ Du Cung, hoàn toàn không sợ sệt, cho người xử lý một trận rồi tuỳ tiện nhốt vào địa lao tăm tối lạnh lẽo, sau đó quên mất chuyện này đi.

Trận xung đột đó đã qua mấy hơn một ngày, Liêu Đình Nhạn đã ngủ được hai giấc rồi.

Lúc Tư Mã Tiêu tìm thấy nàng, phát hiện Liêu Đình Nhạn co quắp lại nằm ở một góc, mặt mày trắng bệch, cực kỳ đáng thương. Hắn sải bước tới trước, nửa xổm bên người Liêu Đình Nhạn, đưa tay ôm lấy mặt nàng.

Trong địa lao rất lạnh, gò má nàng cũng lạnh. Tư Mã Tiêu ban đầu nghĩ rằng nàng đang hôn mê, sau đó mới biết là nàng ngủ mất đất rồi.

Tư Mã Tiêu: “…”

“Dậy đi.”

Liêu Đình Nhạn mơ mơ màng màng, mở mắt nhìn thấy khuôn mặt hầm hầm dữ tợn của Tư Mã Tiêu, nghe thấy hắn hỏi: “Nàng tỉnh rồi à, ngủ đã không?” Nàng vô thức gật đầu: “Cũng được.”

Nhìn thấy biểu hiện trên khuôn mặt kia sắp nổi cơn dữ tợn, nàng lập tức tỉnh táo, sửa miệng ngay tức khắc: “Không thoải mái chút nào, khó chịu lắm luôn á! Cuối cùng ngài cũng đến cứu ta rồi oe oe oe!”

Tư Mã Tiêu: “Đứng lên.”

Liêu Đình Nhạn hít một hơi: “Không phải ta không muốn đứng mà là đứng không nổi.”

Lúc này Tư Mã Tiêu mới phát hiện tình hình của nàng quả thật không ổn lắm, nàng đã trúng nội thương, linh lực cũng bị áp chế.

Liêu Đình Nhạn nhìn sắc mặt của hắn, hắng giọng tiều tuỵ nói: “Chuyện là thế này, nếu cấp bậc thấp hơn ta thì ta đã thử động tay rồi nhưng bên kia có tận bốn tu sĩ bậc Hoá Thần, ta đánh không lại nên không ra tay.”

Tư Mã Tiêu bế nàng lên, để nàng tựa vào người mình, lúc này mới nhìn thấy nửa bên kia khuôn mặt nàng có một vết rạch dài còn đang rướm máu, giống như dùng thứ gì đó sắc nhọn rạch lên. Ánh mắt của hắn vừa lạnh lẽo vừa u tối, đưa tay chạm vào vết thương đã không còn chảy máu kia.

Liêu Đình Nhạn: “Đau đau đau!”

Tư Mã Tiêu không để ý đến nàng, càng bóp lấy mặt nàng mạnh tay hơn, làm vết thương trên mặt nàng lại tét ra, máu tươi tràn ra như sương từ chỗ hở.

Liêu Đình Nhạn sợ sệt nấp ra sau: “Tổ tông, ngài ngừng lại đi, đau chết ta mất!”

Tư Mã Tiêu bóp lấy gáy nàng giữ nàng lại trong lòng mình, không để nàng nấp, nhích người tới trước liếm vào vết thương trên má nàng, liếm mất những giọt máu tràn ra.

Liêu Đình Nhạn nhìn thấy cằm của hắn, nhìn thấy xương quai xanh của hắn, còn nhìn thấy yết hầu chuyển động. Khuôn mặt nàng nóng lên, cái nóng này tới từ môi lưỡi của nam nhân trước mặt, cũng đến từ phản ứng cơ thể của chính nàng.

Ơ không, ông làm cái gì đấy?! Thế giới tu tiên đâu có phổ biến cái chuyện lấy nước miếng khử độc này đâu! Chúng ta đừng có chơi cái trò biến thái này được không?

Nàng không kiềm được ôm lấy bụng mình theo bản năng, chỗ đó cũng có một vết thương, nếu mà cũng như vậy nàng chơi không có nổi đâu, đã là người trưởng thành rồi, đừng có lộn xộn vậy chứ.

Môi Tư Mã Tiêu còn vương máu nàng, thần thái đáng sợ, lại dán lên môi nàng rồi bế nàng đứng dậy.

Liêu Đình Nhạn vắt trên người hắn, đưa tay ôm chặt lấy cổ hắn, cả người thả lỏng nằm liệt ra đó, nàng thức than thở: “Chỗ này đáng sợ chết được ấy, tới cái giường còn không có, dưới đất lại lạnh, thuộc hạ của đại tiểu thư kia ra tay cực kỳ tàn nhẫn, đánh cho ta không dùng được linh lực nữa luôn rồi, vốn dĩ không gian của ta còn có đặt một cái giường với đồ ăn mà cũng lấy không ra, ta còn chưa có tắm, về rồi phải ngâm mình cái đã.”

Tư Mã Tiêu: “Im miệng.”

Liêu Đình Nhạn: “Cho ta nói thêm một câu nữa đi, chúng ta đang đi đâu vậy?” 

Nàng còn tưởng là cứu người xong tên tổ tông này sẽ đưa nàng về trước, nào ngờ hắn lại đi về phía Vân Đài Cung cao nhất biệt cung.

Liêu Đình Nhạn dọ hỏi: “Đi giết người à?”

Tư Mã Tiêu: “Chứ không thì đi đâu?”

Liêu Đình Nhạn: “Ta thấy có thể đưa ta về trước rồi tính.”

Tư Mã Tiêu sầm mặt: “Không đợi được lâu vậy, nàng nằm yên ở đó, nếu không ta giết luôn cả nàng.”

Liêu Đình Nhạn: “???” Không phải chứ, sếp ơi sếp tức tới điên luôn rồi hả? Nói cái gì ngu đần vậy? Ta là bảo bối nhỏ bé của anh đấy, anh nỡ giết ta à?

Tư Mã Tiêu hoàn toàn không giống như đang đùa, giọng điệu nặng nề: “Chết trong tay ta dù gì cũng tốt hơn trong tay người khác.”

Liêu Đình Nhạn: Không dám hé miệng.

Hình như tên tổ tông này lại nổi cơn rồi, không nói lý được, đại cái rồi tính. Tối nay người đáng nguy nhất chắc chắn không phải nàng.

Xui xẻo nhất đám chính là Nguyệt Sơ Hồi.

Nguyệt Sơ Hồi thức giấc trên cái giường trải vải Vân Hà của nàng, phát hiện bên ngoài có ánh lửa, bực dọc hét toáng: “Có gì bên ngoài đấy? Triều Vũ, lăn vào đây cho ta!”

Cửa mở ra, người bước vào không phải là thị nữ hoang mang lo sợ của nàng mà là một nam tử lạ mặt chưa gặp bao giờ, trường y của hắn có dính máu, ôm lấy một nữ tử trong lòng, nữ tử che mắt lại, không nói tiếng nào.

Nguyệt Sơ Hồi nhận ra đó là Vĩnh Linh Xuân trước đó ngang tàng với mình bị nhốt lại, lập tức hừ giọng: “To gan, ai cho ngươi cái gan dám xông vào Nguyệt Cung ta!”

“Người đâu, Hàn Đạo Quân, Giác Phong Đạo Quân!”

Nguyệt Sơ Hồi gào mấy lần cũng không thấy tiếng tăm gì, cuối cùng cũng phát hiện ra có gì đó không đúng, ánh mắt lộ ra chút nghi hoặc: “Ngươi là ai, các ngươi làm gì dụ bọn họ đi hết rồi? Ta nói cho mà biết, dù nhất thời dụ được bọn họ đi, bọn họ cũng sẽ nhanh chóng quay lại, đến lúc đó các ngươi không ai chạy thoát.”

Nàng ta hoàn toàn không nghĩ được là mấy tên vệ sĩ hộ vệ của mình đã chết sạch rồi, dù gì ngoài bốn vệ sĩ tu vi Hóa Thần ngoài mặt, nàng vẫn còn một người ngầm đi theo bảo vệ, tu vi của người đó đã đạt tới Luyện Hư, có y ở đây, nàng có thể tung hoành ngang dọc ở ngoại phủ này.

Liêu Đình Nhạn buông bàn tay đang che mắt xuống, liếc nhìn Nguyệt Sợ Hồi đang ngồi trên giường. Hiện trường lật kèo, ai lật người đó biết liền.

Tư Mã Tiêu đặt nàng ngồi ở một bên, đi đến bến giường, bóp nát mấy pháp trận phòng ngự của Nguyệt Sơ Hồi văng ra, lại chặn lấy tín hiệu cầu cứu của nàng, bóp lấy cổ nàng kéo xuống giường, kéo đến bên cửa.

Lúc Nguyệt Sơ Hồi đang liên tục chống trả nhìn thấy cảnh tượng bên ngoài, hai mắt mở lớn, không dám tin, cả người cũng cứng đờ.

Liêu Đình Nhạn rất thấu hiểu tâm trạng hiện giờ của nàng nàngng chúa nhỏ này, nàng đã đi theo Tư Mã Tiêu lâu đến vậy, cũng đã nhìn thấy không ít hiện trường gây án của hắn cũng còn chưa có kinh dị như lúc này. Những lần lúc trước còn nhịn được nhưng hôm nay nàng thực sự nén không nổi, không che mắt lại là sắp nôn ra tới nơi rồi.

“Không thể nào, không thể nào lại như vậy, sao có thể…” Nguyệt Sơ Hồi run rẩy, thấp giọng lẩm bẩm, biểu hiện lúc nhìn Tư Mã Tiêu đã thay đổi, trở nên khiếp đảm tột độ.

Đa số những người đối diện với cái chết đều có dáng vẻ thế này, hoàn toàn không giống với lúc họ giết người khác.

Tư Mã Tiêu bóp cổ nàng nàng kéo tới trước mặt Liêu Đình Nhạn, nói với nàng: “Nàng làm đi, lột da ả trước rồi giết sau.”

Liêu Đình Nhạn: “Hả hả hả?”

Nàng trượt xuống ghế quỳ ngay tại chỗ: “Ta không làm.”

Tư Mã Tiêu bắt lấy tay nàng, bóp ngón tay nàng đâm sâu vào mặt Nguyệt Sơ Hồi, đầu ngón tay tụ thành hình mũi dao sắc nhọn. Hắn đã quyết định phải dạy nàng tự thân lột da giết người.

Liêu Đình Nhạn cuộn tay lại nhưng làm sao so lại với sức lực của Tư Mã Tiêu, hắn vẫn choàng lấy người nàng, giữ lấy lưng nàng, kề má vào mặt nàng mà nói bên tai: “Người này ức hiếp nàng, làm nàng bị thương, nàng phải tự tay báo thù. Ả rạch mặt nàng, nàng phải lột da ả, ả cho người đánh nàng, nàng phải đánh gãy tất cá xương cốt kinh mạch trên người ả, ả làm nàng đau, nàng phải cho ả đau đớn mà chết.”

Giọng điệu Tư Mã Tiêu uy nghiêm đáng sợ, ánh mắt đỏ au vì giận dữ, khiến Nguyệt Sợ Hồi chết đứng trên sàn sợ hãi nước mắt tuôn lã chã, lớn tiếng xin tha.

Tay của Liêu Đình Nhạn run rẩy dữ dội, còn đau đến thét lên: “Ta thật sự đau lắm, bụng đau cực kỳ, thật đấy, ngài bỏ tay ra trước, có gì từ từ nói, chúng ta về đi rồi tính có được không!”

Tư Mã Tiêu: “Không được.”

Liêu Đình Nhạn nhổ ra một ngụm máu tại chỗ cho hắn xem, yếu ớt thì thào: “Ta chịu không nổi nội thương nghiêm trọng thế này, ngài còn không cứu nữa ta sẽ chết đấy.”

Tư Mã Tiêu cắn lên cổ cổ, khiến nàng giãy giụa như một con cá.

Liêu Đình Nhạn nhận thấy sức ở tay hắn đã thả lỏng được chút, lập tức giãy giụa thoát ra, ôm chầm lấy đầu tên tổ tông hung tàn này, hôn loạn xạ mấy cái: “Ta sai rồi, ta sợ đau lắm, về dưỡng thương trước có được không, xin ngài đấy tổ tông!”

<!--StartFragment--><!--EndFragment-->

 

Bốn người bậc Hoá Thần kinh nghiệm đánh nhau dày dặn có tu vi ngang với nàng, nếu thật sự ra tay thì không những không giành được phần thắng mà còn có thể bị bạo lộ thân phận, chỉ đành chịu thiệt trước. Dù gì hắn nhất định cũng sẽ tìm tới, đợi sếp tới rồi tính.

Tuy là nghĩ như vậy nhưng lúc đó bị đá vào bụng, đánh vào mặt cũng đau thật sự. Một mình nằm đây còn đỡ, lúc này nhìn thấy Tư Mã Tiêu, nàng lập tức lại thấy khó chịu, không thong thả nổi nữa.

Đã lâu lắm rồi trông sắc mặt Tư Mã Tiêu không có khó coi tới vậy. Liêu Đình Nhạn cứ liếc nhìn hắn là lại thấy thêm chút sợ sệt, hắn như quay trở về dáng vẻ của tên cuồng sát nhân động trời lập tức muốn giết mấy người lúc ở Tam Thánh Sơn.

<!--EndFragment-->

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play