Dâng Cá Muối Cho Sư Tổ [Chương 37]

Chương 37: Gương livestream

Lạnh băng, cứng ngắc, hình tròn, dẹp dẹp.

Liêu Đình Nhạn búng tay, lấy ánh sáng ra soi, móc thứ kia ra cẩn thận xem xét. Hoá ra là một tấm gương lớn, bên rìa còn có hoa văn tinh tế, đầy mùi kỳ lạ, trông có vẻ rất quý.

Nàng dùng tấm kính soi soi mặt, nhận ra hai bên đều không có mặt kính, hơn nữa còn mờ mờ không rõ ràng như nhau. Không hiểu lắm bảo bối này dùng thế nào, Liêu Đình Nhạn dâng lên cho Tư Mã Tiêu giả tạo thỉnh giáo.

“Cái này dùng thế nào?” Chắc không phải chỉ là cái kính bình thường.

Ngón tay của Tư Mã Tiêu vừa dài vừa trắng, rất đẹp, hắn cầm tấm gương kia, không biết xoay xoay thế nào, một cái gương liền tách thành hai, thì ra là một bộ có thể tháo rời.

“Chỉ cần có linh lực, dù hai tấm kính này cách nhau vạn dặm cùng có thể thấy được tình cảnh phía đối diện.” Tư Mã Tiêu nói.

Liêu Đình Nhạn hết sức bình tĩnh. Nói thật, tuy là mọi người ở thể giới huyền huyễn có thể thỏa sức tung bay, hở chút là hô mưa gọi gió ghê gớm lắm nhưng khoa học kỹ thuật hiện đại cũng rất ghê gớm, ví dụ như cái món này, không so được với điện thoại, điện thoại nếu có điện có mạng cũng có thể biết được tình hình đối diện dù cách xa vạn dặm, hơn nữa chức năng còn nhanh gọn tiện lợi hơn. Nàng nhìn cái gương, ờ, thiết kế của điện thoại cũng đẹp hơn.

Tư Mã Tiêu nhạy cảm nhận thấy Liêu Đình Nhạn không hề thích thú gì món đồ này, vậy là hắn bóp lấy hai cái kính, bẻ gãy một cái.

Liêu Đình Nhạn: “???” Chơi cái trò gì vậy?

Nàng vội vã đặt cái còn lại ở một bên, tránh bị cái tên tổ tông vui buồn thất thường này bóp nát.

“Không thích thì đập bể đi.” Tư Mã Tiêu nói.

Liêu Đình Nhạn vội vàng: “Thích thích!” Không thể tiếp tục để cái tên tổ tông phá của này vô pháp vô thiên như vậy nữa, không dễ dầu gì mới nhận được “quà” từ trong tay hắn, còn bị hắn chơi hư một cái, cách cách tặng quà của học sinh cấp một EQ thấp gì vầy nè.

Tư Mã Tiêu không tin câu trả lời của nàng lắm, hắn không mấy vui vẻ, sầm mặt nhìn chăm vào mắt nàng hỏi lại lần nữa, cái kiểu hỏi mở Buff nói thật ấy: “Nàng thích thứ này không?”

Liêu Đình Nhạn: “Thích.” Miệng nói thích lòng lại hỏi chấm. Tổ tông bệnh rồi hả, chuyện nhỏ vậy cũng xài Buff nói thật nữa? Lúc trước ngài dùng Buff nói thật toàn là mấy lúc mặt mày đằng đằng sát khí, ban nãy lại là vẽ mặt giận lẫy, ngài xuống cấp từ bao giờ vậy?

Cái chuyện này hình như có gì hơi sai sai, hình như không tránh được cái thiết lập nhân vật xuyên không chắc chắn phải hẹn hò vậy. Liêu Đình Nhạn cố bình tâm lại, không sao, cái chuyện hẹn hò cần hai người lận, một mình hắn thì hẹn kiểu gì, chỉ cần mình vững tâm thôi.

Vừa mới nghĩ vậy, Tư Mã Tiêu kéo lấy đầu nàng, cúi người hôn lên môi nàng. Ngậm lấy môi, cọ cọ đầu mũi, tư thế vừa triền miên vừa gần gũi.

Liêu Đình Nhạn: “…” Vững, trụ vững vào, mình còn tiếp tục được một giây nữa.

Mùi vị của Tư Mã Tiêu vây lấy nàng, hắn cúi đôi mắt lúc nhìn người khác luôn chẳng mấy thiện cảm kia xuống, môi khẽ nhếch lên, hình như tâm trạng lại tốt lên rồi.

Ngón tay băng lạnh đỡ lấy cằm và sau tai nàng, tay kia giữ sau đầu nàng, chặn lấy tóc nàng. Hình như hắn rất thích nắn gáy nàng, đó là động tác không để người khác lùi về sau.

Liêu Đình Nhạn thấy tê rần cả đầu, cũng không biết là do căng thẳng vì cảm thấy nguy hiểm khi bị nắn miết hay do Tư Mã Tiêu cứ đớp lấy môi nàng như con cá hường.

Thần sắc và động tác của hắn đều tự nhiên quá mức, tự nhiên như thể bọn họ vốn thân mật như vậy, như thể nàng là người có thể đến gần hắn, hôn hắn.

Trên người hắn có mùi sương đêm, có hương hoa ngoài vườn, còn có chút mùi máu tanh gần như không thể nhận thấy. Rõ là người đàn ông đang ở cạnh hôn nàng vừa đi giết người cách đó không lâu, hoặc là về từ một nơi đầy mùi máu tanh nào đó, đáng lẽ nàng phải thấy sợ hãi nhưng lúc này đây, nàng lại chỉ thấy trái tim run lên dữ dội, không phải là sợ hãi mà là một cảm xúc khuấy động nào kỳ lạ nào đó.

Còn có chút… ừm… kích thích.

Mình biến thái rồi sao? Liêu Đình Nhạn thầm nghĩ, lập trường của mình cuối cùng từ vô tri trung lập thành vô tri tà ác rồi sao?

Chuyện gì xảy ra sau đó không nói cũng biết được. Tóm lại thì bọn họ lại thần giao lần nữa. Nếu nói lần trước nàng là vì cứu người mới mơ mơ màng màng ấy ấy, vậy thì lần này chính là do ma quỷ dẫn đường, ma quỷ chính là Tư Mã Tiêu, hắn chính là một con thuỷ quái, cái loại mà giày vò người ta ở dưới nước không vùng vẫy được.

Thật ra thần giao rất vui vẻ, không chỉ cơ thể vui vẻ, thần hồn, thậm chí đến suy nghĩ cũng vui vẻ. Cái cảm giác thỏa mãn sảng khoái đó giống như trông ra trời xanh mây trắng vô tận, ưu phiền gì cũng trôi hết, bay lượn giữa mây trời, cực kỳ tự do.

Cảm giác này thậm chí sẽ còn kéo dài sau khi đã kết thúc, khiến người ta thấy yên bình, yên lòng.

Tuy nàng từ trước tới giờ luôn coi chuyến xuyên không đột ngột này như một chuyến nghỉ mát nhưng trong lòng khó tránh có chút nàng độc khi phiêu bạt lưỡng lự một mình giữa thế giới rộng lớn này. Thế nhưng vào lúc thế này, những cảm giác nàng độc kia đều tan biến, vì một người đàn ông khác nàng độc hơn, nóng nảy hơn đang hòa vào với nàng.

Nàng như đang ở một nơi hết sức an toàn, có thể ngon giấc cũng không cần lo khi thức dậy nhận ra mình đang một mình, sẽ không cảm thấy không biết ngày mai phải đi đâu, cũng không biết nên đi hướng nào.

Liêu Đình Nhạn phát hiện thần giao là một cách thức giao lưu rất nàngng bằng, nếu như là “ấy ấy”, có lẽ là cơ thể nam nữ tự nhiên sẽ có khác biệt nhưng khi thần giao thì mọi cảm xúc đều hoà quyện lẫn nhau, có một chốc nàng thấu được tâm trạng và cảm giác của Tư Mã Tiêu, nó như dòng nước ấm tràn về phía nàng, nhấn chìm nàng.

Con người hắn dù là lúc mềm mỏng cũng có chút sắc bén châm chích, thần hồn của hắn lại quá sức lớn mạnh, lúc Liêu Đình Nhạn có chút không chịu được, bàn tay lạnh băng hắn xoa sau đầu nàng như đang vỗ về vậy, nhẹ nhàng xoa dịu một lúc. Đó là sự chu đáo ân cần khác hoàn toàn với tính tình nóng nảy khó ở thường ngày của hắn.

Có thể gọi là yêu chiều chăng.

Liêu Đình Nhạn ngủ tới mặt trời lên tám sào, tinh thần khỏe khoắn thức dậy, nằm trên giường phản tỉnh bản thân. Tối hôm qua có phải Tư Mã Tiêu đã dùng cái thuật pháp chú “ấy ấy” gì đó không? Sao nàng lại không tự chủ được như vậy cơ chứ?

Nhớ lại chuyện tối qua, muốn mất trí nhớ cho rồi. Rốt cuộc là làm sao là bọn họ cứ nói chuyện rồi lại bắt đầu vậy chứ? Nàng nhớ lại nửa đường vì khá thoải mái mà mình còn ôm lấy cổ người ta rên rỉ nữa chứ.

Lúc đó khoé mắt Tư Mã Tiêu hơi ửng đỏ, môi cũng cực kỳ đỏ, khiến da trông càng trắng hơn, mắt càng đen hơn, ướt át ôm lấy nàng ừm ừm mấy tiếng, cái giọng ôm em bé dỗ dành ấy. Nghe mà truỵ tim.

Mặt dán với mặt, tai cạ với mũi…

Liêu Đình Nhạn ôm lấy mặt mình, không muốn nhớ lại nữa. Không được nghĩ, nghĩ là sẽ yêu sớm.

Tư Mã Tiêu ngủ cạnh nàng, chắc đã tỉnh rồi nhưng lười mở mắt, giành lấy gối của nàng cuộn vào rồi lại dành cho nàng một vị trí khá ổn để gác đầu, khiến nàng bắt buộc phải ngủ dính vào với hắn trong tư thế tiêu chuẩn của các cặp đôi.

Đàn ông, dù là đàn ông như Tư Mã Tiêu cũng rõ là thoải mái rất nhiều trong những lúc thế này, vô hại lại tự do nằm ở đó, cái kiểu giống mèo tắm nắng no nê rồi ấy, khiến người khác muốn vuốt bụng hắn.

Liêu Đình Nhạn tát cho mình một tát tỉnh người. Vuốt qq, lông còn không có vuốt cái gì.

Chắc do nàng suy nghĩ nhập tâm quá, cảm xúc dao động cực lớn, cuối cùng cùng khiến sếp lớn đang giở ngủ bên cạnh buộc phải mở mắt.

Hắn đưa tay về phía nàng, Liêu Đình Nhạn lăn sang một bên, vừa hay né được, đầu lại bị kẹt cấn vào vật cứng gì đó. Là cái gương tối qua nàng nhận được, tấm gương may mắn sống sót hẳn là nhân vật chính tối qua, vậy mà lại bị bỏ quên trong hốc, giờ mới được lấy ra lần nữa.

“Không ích gì thì vứt đi.” Lão tổ tông Tư Mã Tiêu không biết nỗi khổ của nhân gian bảo vậy đấy.

Liêu Đình Nhạn: “Tiếc là nát mất một cái rồi, không là vẫn dùng được.”

Nàng ngẫm nghĩ nếu có được thêm mấy tấm kính nữa, có thể để ở mọi nơi, có thể gom được tất cả cảnh tượng ở khắp nơi tập trung lên tấm kính, cái này gọi là livestream còn gì? Để một tấm ở quảng trường Canh Thần Tiên Phủ, có thể nhìn thấy đệ tử tỷ võ đánh đấm; bỏ một tấm trên phố đông có thể nhìn thấy đời sống nhộn nhịp của mọi người; đặt trong rừng hoa có thế ghi lại sự sống của động vật hoang dã, tuyệt vời quá còn gì.

Liêu Đình Nhạn trộn lẫn mấy thứ này lại tiện thể nói ra: Tư Mã Tiêu ra vẻ suy nghĩ, lát sau mới nói: “Cũng không tệ.” Sau đó hắn cầm lấy tấm gương lành lặn, vuốt lên mặt đủ thứ hoa văn phức tạp.

Lúc họ lên lớp, Tư Mã Tiêu vẫn tiếp tục nghịch tấm kính đó.

Liêu Đình Nhạn không hiểu, tự mình lên lớp, cái người không cần phải nghe giảng như hắn sao lại phải phí thời gian đi cùng chứ, có điều nàng vẫn luôn không biết hắn muốn làm cái gì, vậy nên đi theo hắn.

Tư Mã Tiêu cầm tấm gương mày mò gần cả nửa tháng, sau đó ra ngoài ba ngày, lúc về liền mang kính trả cho Liêu Đình Nhạn.

“Nàng xem này.”

Liêu Đình Nhạn cầm tấm kính kia, nghi hoặc nhìn Tư Mã Tiêu. Tư Mã Tiêu nằm ườn bên cạnh nàng, lấy tay chỉ chỉ tấm gương, mặt gương lăn tăn rồi hiện ra dáng vẻ của Tam Thánh Sơn.

Tam Thánh Sơn trong gương không giống với Tam Thánh Sơn lúc họ rời đi, toà tháp đã được xây lại, cung điện bên cạnh cũng bắt đầu trùng tu, có vài lão làng trông rất lợi hại đứng đó bàn luận gì đó, nét mặt rất nghiêm túc.

Tư Mã Tiêu lại gõ gõ tấm gương, cảnh trong gương lại biến đổi, trở thành gốc phượng tím dưới Bạch Lộc Nhai.

Liêu Đình Nhạn đã hiểu, nàng lấy tay kéo màn hình sang cạnh, không ngờ còn có góc quay 360 độ, nàng nhìn thấy cung điện Bạch Lộc Nhai bị sương mù trên Vân Sơn che lấp, cũng nhìn thấy những tu sĩ tuần tra ở gần đó, sắc mặt ai nấy đều hết sức cảnh giác.

Nàng bắt chước Tư Mã Tiêu gõ mặt kính, cảnh tưởng vẫn không hề thay đổi, chỉ có người trong gương giao lưu nói đi lại, giọng nói có hơi nhỏ, không nghe được rõ ràng.

Tư Mã Tiêu: “Linh lực.”

Liêu Đình Nhạn âm thầm sử dụng linh lực, phát hiện cảnh tượng đã thay đổi, trở thành một ngọn núi cháy sém, ngọn núi như đã bị thiêu cháy dữ dội, cả ngọn bị nổ banh từ giữa, chỉ còn lại mấy tảng đá cháy tụi lăn lông lốc. Không hề có sinh vật sống nào, cảnh tượng một lúc lâu không thay đổi, Liêu Đình Nhạn còn nghi không biết có phải mạng lag không.

Nàng đoán những chuyện này đều do Tư Mã Tiêu mà ra, cũng là nơi hắn chọn nhưng ngọn núi hoang tàn này có gì đặc biệt sao?

Nàng lại đổi sang nơi khác, là một phiên chợ mà nàng không biết nhưng rất sầm uất, tiếng rao của người bán, tiếng tạp âm trên phố đều truyền tới.

Còn có một cái hồ nhỏ giữa thác, lúc Liêu Đình Nhạn xoay đến gốc này, nhìn thấy có linh thú lông trắng muốt có sừng dài đang uống nước bên hồ, chim trắng bay qua mặt hồ, đứng trên người linh thú, cảnh tượng yên bình tuyệt đẹp.

Cảnh tiếp theo là một quán rượu, trong quán có rất nhiều nam thanh nữ tú trò chuyện đánh đàn cho khách, có người đang múa trên đài. Liêu Đình Nhạn xem xong một khúc Phi Thiên Vũ, cảm thấy những chị em đang nhảy múa kia thật sự xinh đẹp, xem hồi lâu không nỡ chuyển cảnh.

Tư Mã Tiêu giục nàng: “Tiếp đi.”

Liêu Đình Nhạn chuyển kênh. Cảnh được chuyển đến một cái hồ phẳng lặng, có điều ống kính chớp nhoáng quá, lượn trên mặt hồ một lúc rồi lại bay lên, nhìn từ trên cao xuống có thể nhìn thấy núi non sông suối. Chưa được bao lâu, màn hình lại rơi xuống gốc cây.

Có vẻ là tầm nhìn của một con chim. Không ổn, hơi say 3D.

Tiếp tục chuyển cảnh, lần này là một tượng thần đồ sộ, dưới tượng thần có người đang giảng đạo, một nhóm đệ tử yên lặng ngồi dưới lắng nghe, ngọn đá dưới tượng thần có khắc ba chữ “Vấn Đạo Nguyên”. Liêu Đình Nhạn có nghe tới nơi này, đây là nơi các trưởng bối cấp cao trong nội phủ Canh Thần Tiên Phủ xây làm nơi bổ túc cho các đệ tử ưu tú.

Góc nhìn tiếp theo là phòng bếp, không biết bếp nằm ở chỗ nào, cực kỳ lớn, đủ thứ đồ ăn thức uống được bày biện ngay ngắn, hai mươi mấy đầu bếp bận bịu làm đủ loại món ăn, có người đang chưng bánh, có người đang làm cá, có người đang trộn nhân thịt, còn có người đang làm điểm tâm, một cảnh tượng bận rộn nghi ngút khói.

Xem hết tất cả các kênh livestream, Liêu Đình Nhạn hơi cảm động nhìn Tư Mã Tiêu, tổ tông thật hiểu ta!

Tư Mã Tiêu: “Đây là thứ nàng muốn sao?”

 Liêu Đình Nhạn: “Đúng rồi, xem cái kiểu livestream này là giết thời gian tốt nhất, còn dễ ngủ nữa.”

Tư Mã Tiêu không có biểu hiện gì, nhìn đủ loại thức ăn đầy dầu mỡ vừa ra lò trong mặt kính hỏi: “Còn gì nữa, nàng còn muốn có gì nữa?”

Liêu Đình Nhạn: “…” Thôi xong, trông dáng tướng hôn quân muốn gì cũng được này của sư tổ, thật sự phải đi theo tình tiết “Tiểu yêu cơ của sư tổ độc tài” rồi.

 

<!--EndFragment-->

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play