<!--[if gte mso 9]><xml> </xml><![endif]--> <!--[if gte mso 9]><xml> Normal 0 false false false EN-US X-NONE X-NONE </xml><![endif]--><!--[if gte mso 9]><xml> </xml><![endif]--> <!--[if gte mso 10]> <style> /* Style Definitions */ table.MsoNormalTable {mso-style-name:"Bảng Thông thường"; mso-tstyle-rowband-size:0; mso-tstyle-colband-size:0; mso-style-noshow:yes; mso-style-priority:99; mso-style-parent:""; mso-padding-alt:0in 5.4pt 0in 5.4pt; mso-para-margin-top:0in; mso-para-margin-right:0in; mso-para-margin-bottom:8.0pt; mso-para-margin-left:0in; line-height:107%; mso-pagination:widow-orphan; font-size:11.0pt; font-family:"Calibri",sans-serif; mso-ascii-font-family:Calibri; mso-ascii-theme-font:minor-latin; mso-hansi-font-family:Calibri; mso-hansi-theme-font:minor-latin; mso-bidi-font-family:"Times New Roman"; mso-bidi-theme-font:minor-bidi; mso-font-kerning:1.0pt; mso-ligatures:standardcontextual;} </style> <![endif]--> <!--StartFragment-->

Chương 40: Đụng chuyện mất rồi

Liêu Đình Nhạn: “Cho hỏi ngài nghĩ sao vậy?”

Tư Mã Tiêu: “Sự đau đớn của hoạn nạn không nên chỉ để một người trong số đó gánh chịu, tình cảm của chúng thắm thiết vậy thì phải để chúng cùng chịu đựng chứ.”

Liêu Đình Nhạn thấy nể thật sự, nàng cứ nghĩ hắn sẽ thả chị bò ra cơ. Tên tô tông trước mặt nàng, vẻ mặt cực kỳ tự nhiên, rõ là hắn nghĩ như thế từ tận đáy lòng, càng không cảm thấy như vậy có gì sai.

Sếp ơi, anh có nhân cách chống đối xã hội à?

Không bao lâu sau, Liêu Đình Nhạn phát hiện cặp vợ chồng yêu quái bò kia không những chả thù hận gì Tư Mã Tiêu mà còn kính trọng hắn lạ thường, lúc nào cũng muốn lấy lòng sếp lớn thâm sâu khó lường, cực kỳ trông mong trở thành tiểu đệ của hắn, vậy nên chúng chủ động gánh vác trọng trách làm vật hy sinh, hai con gà núi nhỏ được chăn thả với cả bé rắn đen đều đã được lên chức trở thành đại ca của vợ chồng yêu tinh bò.

IQ của bé rắn đen không cao mấy nhưng thừa kế sự nhạy cảm với con người từ Tư Mã Tiêu, thái độ sống tuy khác với Liêu Đình Nhạn nhưng hiệu quả lại như nhau, còn có thêm cái nết đần độn ngây thơ ngáo ngơ, tóm lại là IQ như cọng gân. Tư Mã Tiêu đối xử với nó không tốt lắm nhưng vẫn luôn bao dung, Liêu Đình Nhạn thường ngày hay mang cho nó ít đồ ăn nước uống, lâu lâu còn xoa đầu nó, chơi ném đĩa thú cưng với nó.

Vợ chồng yêu tinh bò âm thầm trò chuyện với nhau, suy đoán vị tiền bối nhốt chúng lại có khi là một con yêu tinh rắn, do tu vi quá cao nên chúng không nhìn ra được nguyên hình của hắn. Còn bé rắn đen chính là con do tiền bối và nàng gái kia sinh ra.

“Chắc chắn là nàng gái kia sinh, chỉ có đối xử với người phụ nữ của mình, với mẹ của con mình mới bao dung như vậy thôi” Yêu tinh bò nói chắc như đinh đóng cột, vợ nó cũng gật đầu đồng ý.

Vì thế chị gái bò cũng hết sức nhiệt tình niềm nở với người phụ nữ của xã hội đen, còn có ý đồ muốn lôi kéo nàng.

“Ta chạy nhanh với vững lắm, cưỡi trên người ta rất thoải mái!”

Liêu Đình Nhạn: “Thôi thôi cám ơn.”

Liêu Đình Nhạn hoàn toàn không biết hình tượng của mình trong mắt cặp vợ chồng kia là như thế nào, nàng nhìn cặp đôi đã biến thành kích cỡ như nắm đấm còn âm mưu trà trộn vào phía địch kia, lại mở mang tầm mắt thêm lần nữa với cái thế giới kẻ mạnh là tất cả này. Nếu Tư Mã Tiêu mà muốn thì với thực lực hiện tại của hắn chắc chỉ trong vài phút là kéo được một đám quân phản kháng ở Canh Thần Tiên Phủ, thế nhưng hắn hoàn toàn không có ý làm vậy, tự biên tự diễn đến mức hoang tưởng.

“Các ngươi đông vậy có ích gì, ông đây một mình cân hết!” Đây chắc là miêu ta thực tế tâm lý của Tư Mã Tiêu, đúng là ngạo mạn.

Người đàn ông như hắn sẽ không coi hai con yêu tinh bò nhỏ nhoi ra gì, Liêu Đình Nhạn đã không ăn thì hắn sẽ nhanh chóng quên chuyện này đi, hai con yêu tinh bò biến nhỏ chỉ đành duy trì tình trạng này, biểu hiện siêng năng cần mẫn, hy vọng một ngày nào đó có thể được Tư Mã Tiêu thu nhận.

Lại là một ngày Liêu Đình Nhạn ra ngoài đi ăn một mình, giờ đã sắp thay mùa tới nơi rồi, nàng chuẩn bị mua ít y phục, vì vậy lần này mang theo cả thị nữ ra ngoài, bốn nàng thị nữ, hai tên hộ vệ, có thể coi như đại tiểu thư ra ngoài phiên bản chất lượng thấp.

Thần Học Phủ toàn phú n đại, giàu có cùng cực, ai nấy đều tiêu xài phóng khoáng, kéo thẳng GDP các phố phường quanh đó lên, khoảng lân cận học phủ này có thể coi là nơi nhộn nhịp nhất ngoại phủ Canh Thần Tiên Phủ, tất nhiên là cũng không thiếu những sạp váy áo trang sức, nước hoa mà các tiểu thư phu nhân yêu thích nhất.

Nơi Liêu Đình Nhạn thường đến nhất là Vân Y Tú Hộ lớn nhất con phố, chuyên bán các phục sức nữ tử cao cấp, mấy ngàn loại vải được chế tác thành những con bướm đủ màu sắc, bay lượn trong căn phòng thoáng đãng, cung cấp cho các khách hàng nữ những loại vải để lựa chọn cho hợp ý. Có y phục đã may sẵn cũng có y phục được đặt may.

Tới được mấy lần thì Liêu Đình Nhạn rải ra một nắm linh thạch, trở thành khách VIP của cửa hàng, vừa vào đã có người hầu cười tươi như hoa đưa nàng đưa nàng vào sảnh hoa nhỏ đặc biệt để xem chất vải và các kiểu dáng y phục. Khách VIP ở đây có sảnh nhỏ, tránh phải đợi ở ngoài cùng những người khách khác, còn có người phục vụ cả quá trình mua sắm, cực kỳ ân cần, không hề kém cạnh nhân viên Haidilao.

“Mời tiểu thư xem thử, đây là loại vải mới về trong tháng này, sợi Tinh Vân, vào ban đêm vạt áo sẽ chiếu sáng lấp lánh, như dải ngân hà trên trời vậy, cực kỳ đẹp đẽ. Hơn nữa những ngôi sao này sẽ khéo léo khắc lên trận pháp, chống bụi cơ bản thì không cần phải nói, còn có thể phòng ngự…” người hầu giọng nói trong trẻo rõ ràng giới thiệu từng món hàng mới.

“Còn có loại gấm Đoạn Hoa này nữ, loài hoa được vẽ trên gấm này không phải hoa thường đâu, nếu là người bình thường thì đừng nói đã từng nhìn thấy, đến nghe còn chưa nghe đến bao giờ. Hoa này có tên gọi “Nhật Nguyệt U Đàm”, cực kỳ lợi hại!”

Lúc người hầu giới thiệu tới đây, vẻ mặt tôn kính nghiêm túc: “Chắc nàng cũng biết tộc Tư Mã phồn thịnh nhất Canh Thần Tiên Phủ rồi đấy, loài Nhật Nguyệt U Đàm này được coi là hoa sinh mệnh của những vị đại nhân đó, ít có người có thế thấy được dáng vẻ thật sự của hoa, hoa văn này chỉ có Vân Y Tú Hộ của chúng ta mới có đấy!”

Liêu ĐÌnh Nhạn: “… Ừm, đẹp đấy.”

Nhưng Liêu Đình Nhạn là người đã nhìn thấy loài hoa này, thậm chí còn từng ăn nữa, nàng phát hiện hình dáng đoá hoa có gì sai sai, lá cũng không được đúng.

Có điều hoa thêu thật sự đẹp, hoa thêu hai màu đen trắng nhưng không đơn điệu mà lại còn chuyển động theo ánh sáng, chắc là không phải dùng chỉ bình thường, cũng không phải thêu bằng phương pháp thông thường.

Người hầu giới thiệu hình như rất tự hào về loại hoa văn độc đáo này: “Thứ vải hoa này trước giờ khó kiếm, Vân Y Tú Hộ chúng ta mỗi năm cũng chỉ có mười mấy xấp, lúc nào cũng không đủ bán.”

Liêu Đình Nhạn thấy nàng chém cật lực đến thế, gật gù: “Vậy lấy kiểu này với vải Tinh Quang ban nãy đi.”

Người hầu cười híp mắt tiếp tục giới thiệu với nàng loại tiếp theo: “Nàng xem cái này, đây là sợi vàng nung chảy…”

Vừa nói được một câu, một nàng y thị mặc áo xanh đã vội vã chạy từ ngoài vào, nhỏ giọng nói gì đó với nàng mấy câu.

Những y thị ngoài sảnh hoa nhỏ đều là y thị áo lam, cấp bậc cao hơn y thị áo xanh một chút, sau khi nghe y thị áo xanh nói xong, y thị áo lam nhíu mày, cáo tội với Liêu Đình Nhạn rồi đi sang một bên nói chuyện.

Tuy Liêu Đình Nhạn không cố ý nghe ngóng nhưng tu vi của nàng nằm chình ình ra đó, nghe thấy rõ mồn một.

Hình như bên cạnh có đại tiểu thư vai vế khá cao được mắt mớ vải Đoạn Hoa Nhật Nguyệt U Đàm, đòi mua hết toàn bộ, vì thế xấp vải ban nãy Liêu Đình Nhạn vừa chọn cũng phải mang đi cho nàng ta.

Nếu là người tính tình nóng nảy, nghe thấy phải nhường thứ mình thích đi thì chắc chắn sẽ nổi đoá. Thế nhưng Liêu Đình Nhạn chẳng hề hấn gì, dù gì nàng cũng không nhất quyết phải có được xấp vải Đoạn Hoa Nhật Nguyệt U Đàm này, dù sao hoa văn cũng không ổn lắm, nhìn cứ như hàng giả.

Một lúc sau, y thị áo lam gồng mình bước tới, rất tội lỗi dè dặt cười trừ: “Thật sự xin lỗi quá, vải Đoạn Hoa Nhật Nguyệt U Đàm này đã được đặt trước rồi, là do ta sơ suất, không biết chuyện này… để tỏ lòng xin lỗi, hôm nay quý khách có thể tuỳ ý chọn hai mươi xấp vải mới ở đây, coi như tạ tội, như thế có được không?”

Chuyện này nói ra không cách nào làm vừa lòng được, chủ yếu là xem ai có quyền thế hơn, ai không đắc tội hơn. Người hầu mang chuyện giành vải nói thành lỗi của mình cũng để tránh xảy ra tranh chấp, làm lớn chuyện.

Thị nữ phía sau Liêu Đình Nhạn là do Vĩnh Linh Xuân chọn ra và dạy dỗ, tính tình cũng nóng nảy, ở Dạ Du Cung ngang ngược thành thói rồi, đến Thần Học Phủ không đắc sủng như trước, thường xuyên bị tiểu thư lạnh nhạt, đang nóng lòng muốn tỏ lòng trung thành giành được sự yêu thích của tiểu thư, hiện giờ đụng chuyện, các nàng còn tức tối hơn cả Liêu Đình Nhạn, lập tức đứng ra xung phong đi đầu.

“Cái gì mà sơ suất, ta thấy là có người giành đồ của tiểu thư nhà ta, mắt chó các ngươi coi thường người khác, không dám đắc tội mới muốn tuỳ ý tống cổ chúng ta đi như thế phải không!”

“Đúng đấy, ai tới trước thì giành phần hơn, lý nào lại bắt chúng ta nhường!”

“Các ngươi có biết tiểu thư nhà chúng ta là ai không, tiểu thư nhà ta là đại tiểu thư của Dạ Du Cung, cháu ngoại của Mộ Tu Lão Tổ Mộc Phủ.

Liêu Đình Nhạn một chữ còn chưa nói đã bị mấy thị nữ tươm tướp giành lấy hết, các nàng tán dương bợ đít rất ghê gớm, phản bác người khác cũng rất ghê gớm, chỉ là có một vấn đề: cái giọng điệu với cách nói chuyện này thật sự rất giống mấy nha hoàn hổ mượn oai hùm bên cạnh mấy nàng diễn viên phụ độc ác tuyến mười tám, cái kiểu chờ nữ chính tới vả cho ấy.

“Hứ, một cái Dạ Du Cung cỏn con.” Cổng sảnh hoa có tiếng cười lạnh vọng tới: “Dù đích thân Cung Chủ Dạ Du Cung với Mộ Tu Lão Tổ có tới thì cũng chỉ có thể khách khí trước mặt ta.”

Thấy chưa, đã nói mà, người vả mặt tới rồi kìa.

Em gái đứng bên đó từ trên xuống dưới toả mùi sang chảnh, vắt bên người tận mấy cái linh khí cao cấp quý hiếm, trang sức trên tóc không chỉ đặc biệt tinh tế mà còn có rất nhiều trận pháp cấm chế, quần áo, giày dép, phụ kiện trên người không có món nào là xoàn.

Không chỉ nàng ta mà cả bọn nam nữ hầu cận bên cạnh ai nấy cũng cao quý nho nhã, còn có một đám hộ vệ tu vi cực cao, có bốn người là tu sĩ Hóa Thần cùng bậc với Liêu Đình Nhạn.

Liêu Đình Nhạn giật thót cả tim.

Nàng biết nàng nàng lấp lánh ánh sao này là ai!

Lúc trước nàng với Tư Mã Tiêu còn sống ở Bạch Lộc Nhai, có một lần tên tổ tông đó nổi đóa, khi không đi nhốt nàng lại cấm túc ở Bạch Nhạn Phi Các. Đó là các các lầu nhỏ có thể bay trong không trung, kéo bởi một bầy nhạn trắng ấy, đấy là đồ của con gái Cung Chủ Nguyệt Chi Cung, Nguyệt Sơ Hồi.

Lúc ấy Tư Mã Tiêu dắt theo nàng, đá bay mất chủ nhân của Bạch Nhạn Phi Các là Nguyệt Sơ Hồi đi mất. Vì lúc bị đá bay, vẻ mặt của em gái xui xẻo đó quá đặc sắc khiến nàng ấn tượng sâu sắc, nhớ tới giờ.

Đó không phải là em gái mặt mày mỉa mai đang đứng trước mặt nàng lúc này sao?

Cái nhân vật mang hình mẫu tiểu nàngng chúa trong nội phủ Canh Thần Tiên Phủ sao lại chạy tới ngoại phủ làm gì? Cái nghiệp này là cái nghiệp nào?

Chuyện này nói ra đúng là có liên quan tới Tư Mã Tiêu, trước đó hắn giết chết nhiều nhân vật lão làng trong nội phủ tới vậy, các lão tổ tông bế quan của các nhà đều bị hắn làm chết với bị thương rất nhiều, gây ra không ít hỗn loạn. Tuy Chưởng Môn và những người khác đã dốc hết toàn lực phong tỏa tin tức nhưng họ đều biết Tư Mã Tiêu sẽ không bỏ qua mọi chuyện, gần đây trong nội phủ Canh Thần Tiên Phủ, lòng người đều hoang mang.

Cung Chủ Nguyệt Chi Cung cũng bị thương không nhẹ trong trận chiến đó, trong Nguyệt Chi Cung phát sinh không ít việc, bà ta bận đầu tắt mặt tối, lại lo lắng Tư Mã Tiêu trở lại báo thù, vì thế đã gói con gái lại gửi tới một nhánh ở ngoại phủ, để nàng nhẹ gánh, cũng tránh cho nàng rước họa.

Từ lúc bị Từ Tạng Đạo Quân đạp cho một cước không thương hoa tiếc ngọc, trái tim thiếu nữ của Nguyệt Sơ Hồi cũng tan nát mất, u uất buồn bã một thời gian, tính tình cũng càng lúc càng nóng nảy, lần này bị mẫu thân gửi tới đây, nàng càng phiền toái hơn nên mới cùng mấy vị tiểu thư ở phân nhánh của Nguyệt gia ở ngoại phủ xuống phố xem y phục mới.

Nàng không thích thứ vải Đoạn Hoa Nhật Nguyệt U Đàm kia lắm, dù gì từ nhỏ tới lớn nàng muốn gì mà không có, nàng đã từng nhìn thấy Nhật Nguyệt U Đàm thật sự. Có điều không thích không có nghĩa là nàng không muốn, thứ nàng muốn, người khác không thể có được.

Liêu Đình Nhạn lần này đúng là xui tận mạng đụng trúng thùng thuốc nổ nhà người ta. Trông thấy sự việc hết thiện lạnh nổi, Liêu Đình Nhạn đứng dậy, lùi trước một bước: “Nếu nàng đã thích vậy thì cho nàng đấy.”

Nàng tự cảm thấy giọng điệu của mình vẫn rất thiện chí, nàng còn cười nữa ấy. Người ta quyền to chức trọng, để tránh thiệt thòi, nàng quyết định đi trước cho đỡ chuyện.

Vậy mà Nguyệt Sơ Hồi không cho nàng đi.

“Ta đã cho ngươi đi chưa?” Nguyệt Sơ Hồi không nhìn ra khuôn mặt Vĩnh Linh Xuân của nàng nhưng cũng không thể ngăn cản nàng cảm thấy Liêu Đình Nhạn đáng ghét: “Ngươi là người của Dạ Du Cung?”

Liêu Đình Nhạn thản nhiên: “Đúng vậy.”

Nguyệt Sơ Hồi chỉ cười lạnh, tự nàng không cần nói gì, mấy người bên cạnh đã bắt đầu giở giọng điệu hạ nhục, làm cho mấy thị nữ đứng sau Liêu Đình Nhạn tức tới đỏ mặt tía tai.

Liêu Đình Nhạn sừng sững bất động, mắt còn không thèm nhìn lên.

Nguyệt Sơ Hồi muốn hạ nhục nàng, không ngờ nàng chẳng có phản ứng gì, càng thêm tức giận. Trùng hợp là lúc này bé rắn đen vắt trên cổ chân Liêu Đình Nhạn đã thức dậy, ngóc đầu lên xem.

Nguyệt Sơ Hồi nhìn thấy bé rắn đen, lập tức nghĩ tới con mãng xà đen Từ Tạng Đạo Quân nuôi, tâm trạng càng khó ở hơn, hếch cằm với Liêu Đình Nhạn ra lệnh: “Để con rắn này lại cho ta, ngươi cút đi, sau này đừng để ta thấy ngươi nữa, nếu không lấy mạng nhỏ của ngươi chỉ bằng một câu nói.”

Liêu Đình Nhạn bắt lấy bé rắn đen nhét vào trong tay áo.

Bạn gì ơi, bạn có biết không, lấy mạng của bạn cũng chỉ bằng một câu nói thôi á.

 

<!--EndFragment-->

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play