<!--[if gte mso 9]><xml> </xml><![endif]--> <!--[if gte mso 9]><xml> Normal 0 false false false EN-US X-NONE X-NONE </xml><![endif]--><!--[if gte mso 9]><xml> </xml><![endif]--> <!--[if gte mso 10]> <style> /* Style Definitions */ table.MsoNormalTable {mso-style-name:"Bảng Thông thường"; mso-tstyle-rowband-size:0; mso-tstyle-colband-size:0; mso-style-noshow:yes; mso-style-priority:99; mso-style-parent:""; mso-padding-alt:0in 5.4pt 0in 5.4pt; mso-para-margin-top:0in; mso-para-margin-right:0in; mso-para-margin-bottom:8.0pt; mso-para-margin-left:0in; line-height:107%; mso-pagination:widow-orphan; font-size:11.0pt; font-family:"Calibri",sans-serif; mso-ascii-font-family:Calibri; mso-ascii-theme-font:minor-latin; mso-hansi-font-family:Calibri; mso-hansi-theme-font:minor-latin; mso-bidi-font-family:"Times New Roman"; mso-bidi-theme-font:minor-bidi; mso-font-kerning:1.0pt; mso-ligatures:standardcontextual;} </style> <![endif]--> <!--StartFragment-->

Chương 42: Đau

Liêu Đình Nhạn vừa giả chết vừa mè nheo, cuối cùng cùng dỗ dành được cái trạng thái hoá điên được phân nửa của tổ tông lắng xuống.

Hắn dùng ánh mắt cực kỳ đáng sợ nhìn nàng chằm chằm một lúc, khẽ nhíu mày rồi cúi người bế nàng lên. Liêu Đình Nhạn biết, hắn đã buông bỏ ý định ép mình tự tay báo thù, nàng cũng nhẹ nhõm hẳn, đưa tay đặt lên bụng mình hít nhẹ một hơi. Đau là đau thật đấy, không giả vờ đâu.

Ở thể giới này, có thể một ngày nào đó rơi vào tình thế bắt buộc, bị dồn vào đường cùng, nàng sẽ ra tay giết người để bảo vệ bản thân nhưng dưới tình huống hiện giờ mà tóm tay nàng ép nàng giết người, nàng sẽ không nghe lời.

Đương nhiên chủ yếu là vì người ép nàng hiện giờ hẳn là có thể coi như có quan hệ khá gắn bó với nàng, nàng hiểu rõ người đó sẽ không thật sự làm hại mình, vì thế chỉ có ỷ lại mà không hề sợ hãi, còn dám mè nheo nũng nịu.

Tuy là năng lực nghiệp vụ chưa thành thạo nhưng ít nhiều gì vẫn có ích.

Tư Mã Tiêu bế Liêu Đình Nhạn dậy, đi đến trước mặt Nguyệt Sơ Hồi, Nguyệt Sơ Hồi càng kinh hãi hơn, khóc la ầm ĩ: “Tha cho ta đi! Đừng giết ta, ta là Thiếu Cung Chủ của Nguyệt Chi Cung, chỉ cần ngài tha cho ta, mẫu thân ta sẽ cho ngài rất nhiều bảo vật quý báu, linh khi, linh đan, n có nàngng pháp vô giá nữa, cái gì cũng được cả!”

Nàng bị Tư Mã Tiêu định tại chỗ, không nhúc nhích được, chỉ có thể giương mắt nhìn cái chết đến với mình, sụp đổ khóc lớn. Nhiều năm nay, nàng sở hữu thân phận tôn quý, sống những ngày tháng không lo nghĩ, được tất cả mọi người đội trên đầu, không thể nào ngờ được rằng, chỉ vì mình nổi cơn nóng nảy xử lý một nữ nhân thân phận thấp kém lại dẫn đến hoạ sát thân.

Đến tận bây giờ, nàng vẫn không biết rốt cuộc hai người trước mặt là ai.

Tư Mã Tiêu không có ý định nhiều lời với nàng ta, lạnh lùng giơ chân đạp lên mặt Nguyệt Sơ Hồi.

Nguyệt Sơ Hồi thét lên thất thanh, càng khóc lóc dồn dập hơn: “Nếu các ngươi giết ta thì chính là đối nghịch với Nguyệt Chi Cung, mẫu thân ta tuyệt đối sẽ không bỏ qua chuyện này đâu, chỉ cần hiện giờ các người tha cho ta, tất cả mọi việc ta sẽ không hé răng nửa lời, còn cho các người thân phận danh vọng… Vĩnh… Vĩnh Linh Xuân đúng không, ngươi cầu xin giúp ta, ta sẽ nói với mẫu thân giúp đỡ Dạ Du Cung!”

Liêu Đình Nhạn vùi mặt vào ngực Tư Mã Tiêu, không có ý định xem hiện trường máu tanh.

Nàng chỉ là không chịu ra tay giết người, nói thật thì nàng cũng chỉ là không thích nghi với quy luật của thế giới này, thế nhưng cũng không có ý định dùng tiêu chuẩn của mình can thiệp vào hành động của những người khác. Hơn nữa, hiện giờ nàng coi như là người của phe phản diện, sao mà giúp người làm mình bị thương cầu xin được, cái tâm lý kết bạn này hơi bị nhàm rồi á.

“Bốc.”

Nghe như tiếng dưa hấu bị giẫm nát vậy, còn có chút tiếng nước dớp dáp nữa.

Tư Mã Tiêu một đạp giẫm nát cái đầu xinh đẹp của Nguyệt Sơ Hồi, đến thần hồn trôi lơ lửng của nàng cũng bị đạp nát luôn một lượt.

Liêu Đình Nhạn không nhúc nhích, được hắn ôm lấy rời khỏi cung điện Vân Đài. Trên đường, Liêu Đình Nhạn cũng không hề ngẩng đầu nhìn xung quanh, vì xung quanh đây toàn là hiện trường máu me, cái kiểu nhìn thêm một chút thì tối sẽ mơ thấy ác mộng ấy.

Mãng xà đen ở bên ngoài, rầu rĩ nhìn một đống thi thể. Không biết một con rắn thể hiện cái sự rầu rĩ như thế nào, tóm lại là nó nhìn đống thi thể kia, mở to cái miệng, do dự ngập ngừng.

Nó được Tư Mã Tư nuôi trên Tam Thánh Sơn đã lâu, trở thành cái thùng rác, chịu trách nhiệm ăn xác, duy trì môi trường sống sạch sẽ chỉnh tề của chủ nhân, vậy nên hình thành thói quen cứ thấy thi thể là chạy tới nuốt.

Lúc trước không có gì khác để ăn thì cũng thôi đi, thế nhưng đi theo Liêu Đình Nhạn được cho ăn bao nhiêu của ngon vật lạ, có cái nào mà không ngon hơn thi thể đâu, nó thật sự cực kỳ ghét bỏ cái đống “rác” này, bây giờ không muốn ăn lắm.

Nhưng mà nếu không ăn ấy, nó lại sợ chủ nhân nổi đoá. Nó cứ vậy cho tới khi Tư Mã Tiêu đưa nàng quay lại.

Mãng xà đen nhìn thấy luồng khí đáng sợ quen thuộc của chủ nhân, lập tức rụt cổ, mở to miệng chuẩn bị nuốt xác.

Tư Mã Tiêu nhìn thấy mắng cho một câu: “Cái thứ dơ bẩn gì cũng ăn, ngưng ngay.”

Mãng xà đen: “…” Hồi trước anh có nói vậy đâu, bé Na tủi thân quá.

Nhưng mà không phải ăn cái đống xác này, vui ghê.

Liêu Đình Nhạn được tắm táp nằm lại trên cái giường mềm mại của mình như ý nguyện, cảm thấy cơn đau trong người giảm nhẹ mấy phần. Lúc nàng đang tắm thì Tư Mã Tiêu mất tích quay trở lại, trong một thời gian ngắn như thế, không biết hắn đã lượn một vòng ở bảo khố nhà nào, đem về cả mớ đan dược.

Vị sếp lớn này vào bảo khố của Canh Thần Tiên Phủ cứ như vào sân sau nhà mình vậy, đến rồi đi cực kỳ tự nhiên, Liêu Đình Nhạn nuốt lấy hai viên đan dược màu trắng được hắn móc ra, cảm thấy cơ thể ấm áp, Lôi linh lực bị ứ đọng ở vết thương từ từ được hóa giải.

Đây là vết thương do tu sĩ Lôi bậc Hoá Thần gây ra, vì Nguyệt Sơ Hồi cảm thấy có không phục dạy dỗ, bảo tu sĩ Lôi kia dùng roi dài hệ điện đánh, cái tên đó để dỗ nàngng chúa nhỏ vui còn cố ý để linh lực Lôi nổ tung xát vào vết thương, khiến nàng đau đến suýt ngất đi.

Tay của Tư Mã Tiêu giữ trên vết thương của nàng, chầm chậm di chuyển. Bàn tay hắn lành lạnh, theo chuyển động tay của hắn, linh lực Lôi tồn động ở khắp nơi cũng bị hắn dẫn ra, linh mạch dễ chịu hơn nhiều, còn thêm dược tính làm dịu bớt, nơi bị tổn thương bắt đầu chầm chậm lành lại.

Linh lực bị ngăn cản cũng từ từ chảy ra, tự động khôi phục tổn thương của cơ thể. Còn có một chỗ bị thương khá nghiêm trọng ở trên bụng, đây là do tu sĩ Thổ bên cạnh Nguyệt Sơ Hồi đá vào.

Cái tên béo lùn tịt ấy đá siêu đau, nếu nàng không có tu vi Hoá Thần thì chắc đã bị hắn đã cho nổ bụng luôn rồi, có cái giờ cũng chả tốt được đi đâu, lục phủ ngũ tạng bị thương, một đốm bầm tím trên bụng, không biết có phải tên béo đó dùng năng lực gì đặc biệt không, trông cực kỳ đáng sợ, cứ đau quặn mãi.

Lúc Tư Mã Tiêu vén y phục ở phần bụng của nàng ra xem vết thương, vẻ mặt rất khó coi, lạnh giọng nói: “Ban nãy xử lý đơn giản quá rồi, sớm biết mấy thứ đó đả thương nàng thế này, đáng lẽ phải cho chúng chết thảm hơn vậy nữa.”

Liêu Đình Nhạn: “…” Còn phải chết thảm thế nào nữa? Mấy anh bạn kia chết chưa đủ thảm sao? Mấy người khác không nói, cái anh tu sĩ Lôi kia ấy, ngài dùng bạo lôi rưới từ thiên linh của người ta rưới xuống, não với linh mạch nổ nát cả, còn tu sĩ Thổ kia, linh phủ cũng bị ngài xé nát rồi, bụng cũng bị móc sạch, kéo ra một đoạn ruột dài thòng lòng, còn dùng để siết chết anh em của người ta nữa.

“Oẹ” Không được nghĩ tới nữa, sắp nôn mất.

Chính vào lúc này, Tư Mã Tiêu dùng bàn tay móc bụng người khác nhẹ nhàng xoa bụng nàng, nàng còn cảm thấy dựng hết cả lông, sợ hắn nghĩ quẩn chơi móc tim nàng. Lúc trước hắn tức điên còn đòi giết nàng, bây giờ trông cũng tức lắm, rất có khả năng móc bụng xả tức.

Hơn nữa lúc nãy hắn móc bụng người ta còn cười nữa, bây giờ xoa bụng nàng, sắc mặt còn khó coi hơn lúc móc bụng người ta nữa.

Chắc là do cảm nhận được sự hồi hộp của nàng, Tư Mã Tiêu chớp chớp mắt, đưa tay đắp trên bụng nàng, bàn tay động đậy men theo rìa vết thương, cúi người hỏi nàng: “Sợ sao?”

Cảm thấy như đây là một câu hỏi trả lời thật lòng là chết tươi ngay vậy ấy, vậy là không có Buff nói thật, chứng tỏ là tổ tông cho phép dùng lời giả dối để cầu xin sự sống trong hiểm nguy, vậy là Liêu Đình Nhạn bèn nói: “Không sợ.”

Tư Mã Tiêu: “Bây giờ mà nàng còn chưa biết sợ nữa.”

Giọng điệu hắn nói câu này rất bình thản, bình thản tới độ khiến người khác hãi hùng. Liêu Đình Nhạn thầm nghĩ, mình đi nước này sai rồi sao?!

Tư Mã Tiêu một tay đỡ lấy mặt nàng, xoa vết thương trên mặt nàng: “Nàng phải chịu ít trừng phạt.”

Liêu Đình Nhạn: “…!!!?” Mình làm gì sai mà phải chịu trừng phạt?

Trừng phạt cái gì? Muốn móc bụng thật hả? Thôi nha, móc xong không phải vẫn là mấy người phải trị cho ta sao. Liêu Đình Nhạn thấp thỏm ôm lấy bụng của mình, lại bị lột sạch y phục.

Cùng một khoảnh khắc, tâm trạng Liêu Đình Nhạn lại có chút phức tạp. Muốn “trừng phạt” kiểu này sao không nói sớm, làm hết hồn.

Tư Mã Tiêu: “Hình như nàng không có ý định chống cự.”

Liêu Đình Nhạn: “Hả? Nếu ngài có yêu cầu ở mặt này thì để ta thử xem.”

Nàng qua quýt vặn vẹo mấy cái: “Đừng có như vậy mà, mau ngừng tay lại.”

Tư Mã Tiêu đang nổi cơn thịnh nộ suýt tí bị nàng chọc cười nhưng hắn lại méo mó mặt mũi một hồi rồi ghìm lại, bóp lấy mặt nàng: “Không được chọc ta cười.”

Liêu Đình Nhạn: Ai mà biết được cái huyệt cười dị hợm của mấy người mọc chỗ nào, mấy người khó hầu hạ thật đấy có biết không vậy?

Tư Mã Tiêu: “Không được chống cự.”

Thế nhưng lúc hắn cúi đầu hôn lên vết thương ở bụng nàng, Liêu Đình Nhạn vẫn không chịu được chống cự mấy cái, cảm giác đó thật sự lạ lẫm, chỉ là bị người ta giữ lấy eo, không thoát ra nổi.

“Mặt nàng đỏ thật đấy.”Tư Mã Tiêu ngẩng đầu, đưa ngón cái cạ cằm nàng, choàng người qua hôn nàng.

Người đàn ông hết sức hung tợn này, động tác lại cực kỳ dịu dàng không hề có chút liên quan đến tính tình của hắn.

Có cái Liêu Đình Nhạn đã hiểu vì sao hắn coi chuyện này như một sự trừng phạt.

“Lúc đàn ông Tư Mã gia các người làm cái chuyện này, đàn gái đều phải chịu đựng thế này sao!” Liêu Đình Nhạn thật sự không chịu nổi mà khóc lóc gào thét, bàn tay ôm cổ Tư Mã Tiêu bấu lấy vai hắn, kéo tóc hắn.

Da dẻ cả người nàng đều đỏ ửng, cảm giác như bị lửa đốt vậy, khó chịu đến mức nàng phải lấy đầu đập vào cằm Tư Mã Tiêu, thần trí không tỉnh táo khóc: “Ta sắp bị thiêu chết rồi!”

Tư Mã thị hiếm khi kết duyên với người ngoài, một trong số những nguyên nhân là vì Phụng Sơn Linh Huyết trong người họ có mang linh hoả, sẽ khiến người ngoại tộc rất khó chịu. Đặc biệt là lần đầu tiên, nói là “trừng phạt” quả là không ngoa. Người nuôi dưỡng lửa thiêng như Tư Mã Tiêu, nếu Liêu Đình Nhạn không từng uống ngần ấy máu của hắn, hôm nay tuyệt đối không thể nào chịu được cảm giác linh hoả sục sôi này.

Nhưng Tư Mã Tiêu lại đã ngày đêm chịu đựng cảm giác đó ngần ấy năm.

“Vốn không muốn để nàng khó chịu như vậy nhưng nàng làm ta không vui, vậy nên lần này nàng bắt buộc phải chịu, có biết chưa.” Hắn hôn lên vầng trán đỏ au của Liêu Đình Nhạn, khàn giọng nói.

Liêu Đình Nhạn khó chịu giữ chặt lấy cổ hắn, chuẩn bị siết chết hắn trên người mình, cứ như chưa nghe thấy hắn nói gì.

Tư Mã Tiêu cắn lấy mặt nàng, lại liếm máu tươm ra từ vết thương, cứ như con thú trưởng thành nào đó vỗ về thú con bị thương, lạ không khắc chế được bản tính hung tàn, cứ muốn cho nàng nếm thêm chút mùi đau đớn.

Hắn vén tóc mai bên má Liêu Đình Nhạn, dán sát vào mặt nàng.

Không phải lần đầu thần giao nữa nhưng đây là lần đầu tiên vừa có cử động thân thể vừa thần giao, Liêu Đình Nhạn đích thị bị hắn chơi cho ngu người.

“Đừng sợ, có ta ở đây, sẽ không có bất cứ ai làm tổn thương được nàng.”

“Sau này sẽ không đau như vậy nữa.”

“Cứ khóc với ta, không được nén nhịn.”

“Nàng không được khiến ta cảm thấy đau đớn nữa.”

Tư Mã Tiêu vốn là người dù có một chút thù hằn nhỏ nhặt cũng phải báo, hắn sẽ ra tay giết sạch những người khiến hắn đau đớn nhưng Liêu Đình Nhạn cũng làm hắn đau đớn, hắn lại không thể giết nàng, chỉ có thể chịu đựng đau đớn nàng mang tới.

Đáng giận biết bao.

“Nếu như có lần sau ta sẽ giết nàng.” Có thể mang cái chuyện giết người nói ra như nói lời tình tứ vậy, cái tên đàn ông Tư Mã Tiêu này đúng là hết sảy.

Liêu Đình Nhạn cảm nhận được suy nghĩ nội tâm chân thật hắn truyền đạt lúc thần hồn giao thoa mà rét run lập cập. Sếp ơi thì ra là anh nói thật hả?

Nhưng mà không những không đáng sợ, còn có chút cay cay ở mũi.

Nàng nhớ tới lúc trước đi học giáo viên có giảng về những “di chứng” sau khi thần giao. Nếu tình cảm càng sâu đậm, càng yêu thích đối phương thì “người nàng bị thương lòng ta đau” không chỉ còn là một câu nói mà thật sự sẽ tồn tại trạng thái như vậy. Nếu không thì tại sao những đôi đạo lữ kề cạnh ân ái nhau nhiều năm lại lựa chọn kết thúc tính mạng mình sau khi người thương chết đi.

Cùng sống cùng chết không phải là một sự cưỡng chế nào đó, chỉ là tình cảm chín muồi, không muốn sống một mình trên cõi đời này.

Nàng vô thức càng ngày càng ỷ lại vào Tư Mã Tiêu, thứ tình cảm này ảnh hưởng qua lại, nàng cũng không biết rốt cuộc là mình ảnh hướng đến Tư Mã Tiêu nhiều hơn hay là Tư Mã Tiêu ảnh hướng tới mình nhiều hơn.

Chồi yêu nảy mầm ra hoa trong tim, mỗi lần thần hồn giao thoa đều là một trận mưa móc, vậy nên chồi yêu ấy cứ liên tục nảy mầm.

Lúc trước, linh phủ của Liêu Đình Nhạn là một khoảng trời xanh vời vợi, không biết từ khi nào lại có thêm một khóm hoa rộng lớn. Lúc thần hồn của Tư Mã Tiêu đến nghỉ ngơi trong linh phủ nàng, thích nhất là rơi vào khóm hoa ấy.

Linh phủ của Tư Mã Tiêu là một vùng đất khô cằn, chỉ là không biết từ bao giờ lại xuất hiện một chốn bồng lai, ở đó không có nghiệp hoả đỏ rực, không có đất đai khô hạn mà mọc ra một khóm hoa, hưởng thụ một luồng sáng duy nhất.

Sau khi Liêu Đình Nhạn ngủ mê đi, Tư Mã Tiêu sờ thử nhiệt độ trên trán nàng.

Bên trong cơ thể nàng đang có biến đổi, sau lần này, cơ thể nàng sẽ đặc biệt hơn tu sĩ bình thường khác, sau này có bị thương nữa, nàng sẽ phục hồi rất nhanh.

Nói đến cũng thú vị, huyết mạch tộc Tư Mã càng lớn mạnh, thân thể bị thương lại càng khó lành lại, lại có năng lực trị thương nhanh chóng cho người khác.

Tư Mã Tiêu lấy cái lồng gà núi treo ở bên ngoài xuống, trút hai con gà ra, biến chúng lại thành hình người.

Hai huynh muội Vĩnh Linh Xuân và Vĩnh Thi Thu trở về với thân phận của mình, sẽ không nhớ được khoảng thời gian qua đã xảy ra những gì, còn tung tích của hắn và Liêu Đình Nhạn sẽ bị chôn vùi ở đây.

Họ bắt buộc phải rời khỏi đây.

 

<!--EndFragment-->

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play