<!--[if gte mso 9]><xml> </xml><![endif]--> <!--[if gte mso 9]><xml> Normal 0 false false false EN-US X-NONE X-NONE </xml><![endif]--><!--[if gte mso 9]><xml> </xml><![endif]--> <!--[if gte mso 10]> <style> /* Style Definitions */ table.MsoNormalTable {mso-style-name:"Bảng Thông thường"; mso-tstyle-rowband-size:0; mso-tstyle-colband-size:0; mso-style-noshow:yes; mso-style-priority:99; mso-style-parent:""; mso-padding-alt:0in 5.4pt 0in 5.4pt; mso-para-margin-top:0in; mso-para-margin-right:0in; mso-para-margin-bottom:8.0pt; mso-para-margin-left:0in; line-height:107%; mso-pagination:widow-orphan; font-size:11.0pt; font-family:"Calibri",sans-serif; mso-ascii-font-family:Calibri; mso-ascii-theme-font:minor-latin; mso-hansi-font-family:Calibri; mso-hansi-theme-font:minor-latin; mso-bidi-font-family:"Times New Roman"; mso-bidi-theme-font:minor-bidi; mso-font-kerning:1.0pt; mso-ligatures:standardcontextual;} </style> <![endif]--> <!--StartFragment-->

Chương 39: Sờ cá

Cát bên hồ trắng như tuyết, bên trên còn lấm chấm rất nhiều hoa trắng, thoạt nhìn cứ như một vùng tuyết trắng, cái hồ không rộng, nước bên bờ rất thấp, chỉ tới khoảng bắp đùi. Đáy hồ cũng toàn các trắng, lại thêm vào nước hồ trong vắt, khiến mấy con cá xanh băng đang bơi trong rất bắt mắt.

Liêu Đình Nhạn đứng ở đó, một lúc lâu không động đậy, Tư Mã Tiêu nhướng mày, lấy làm lạ hỏi: “Nàng không đi sờ cá sao?”

Sờ cá? Liêu Đình Nhạn bây giờ thật sự muốn bốc một nắm cát bỏ vào cổ áo cái tên tổ tông này.

“Không.” Nàng nói với giọng điệu cứng rắn.

Trai thẳng tổ tông Tư Mã Tiêu còn cứng hơn nàng, hắn đi đến trước bắt lấy một con cá, để trước mặt nàng: “Sờ đi.”

Mặt hắn như viết kín câu “Nàng thật sự lười quá mức, thích sờ cá mà cũng chờ người ta bắt dâng tới trước mặt mới chịu sờ.” Liêu Đình Nhạn tức sôi não, bắt lấy con cá vẫn đang động đậy định vứt lại xuống nước.

Tư Mã Tiêu: “Nghe nói giống cá này ăn đẹp da.”

Liêu Đình Nhạn ngừng tay, quyết định không “giận thớt chém cá”, dù gì cũng là Tư Mã Tiêu tạo nghiệp, đâu có liên quan gì tới con cá nhỏ đẹp da này.

Tư Mã Tiêu: “Nàng sờ xong con cá này rồi có thể nướng lên ăn.” Tư Mã Tiêu đã nhận thức sâu sắc được sự ăn được uống được của Liêu Đình Nhạn.

Liêu Đình Nhạn: “Nướng ở đây luôn sao?” Lúc họ vào đây có nhiều thủ vệ đến thế, chứng tỏ nơi này không đơn giản, hiên ngang đi sờ cá người ta đã không nói rồi, còn nướng cá tại chỗ, hơi bảnh rồi ấy.

Tư Mã Tiêu bảnh vậy đấy.

Từ lúc Liêu Đình Nhạn có không gian riêng thì luôn ra sức xây dựng cái không gian của mình thành hình cái chuông nhỏ, muốn gì đều có thể lấy ra tại chỗ, vậy nên nàng vừa nói “vậy không được tốt lắm” vừa lấy đồ nghề ra nướng.

Cái vỉ nướng này không khác thời hiện đại mấy, cái này là do lúc trước nàng thấy chủ một nhà hàng tự chế ra cái nàngng cụ này để nướng, thấy cũng ổn bèn mua một cái, còn đặt làm tận mấy bộ, dành lúc cần ăn bờ ăn bụi.

“Con cá này nhỏ quá.” Liêu Đình Nhạn dùng tay ước lượng con cá nhỏ nồng đượm linh khí, cảm thấy vẫn không đủ mình ăn mấy miếng, nàng tự dưng muốn tự kiếm ăn, không thể chờ có sẵn vậy được.

Lần này không cần Tư Mã Tiêu nói, nàng đã tự động xuống nước sờ cá, còn Tư Mã Tiêu hoàn toàn không có ý giúp đỡ, ngồi trên cái đệm của Liêu Đình Nhạn, nằm liệt ra đó, như tên đàn ông ăn bám.

Liêu Đình Nhạn cũng không quan tâm đến hắn, dù gì Tư Mã Tiêu cũng không có ăn uống, cá cũng có mình nàng ăn, tự bắt cũng chả sao. Nàng vốn nghĩ rằng với tu vi bậc Hoá Thần của mình, bắt mấy con cá chỉ là chuyện nhỏ, hoàn toàn không có vấn đề gì, nhưng xuống nước được mười phút, không ngờ nàng lại không bắt được một con gì, bắt đầu không tự chủ được mà nghi ngờ về cuộc đời.

Mấy con có thể trốn thoát khỏi tay nàng có phải là cá không vậy? Tụi nó thật sự không biết thuật tốc biến gì đó sao? Con cá nhỏ trước đó vẫn còn thong thả lượn lờ trước mắt nàng, chớp mắt đã mất tăm không tung tích, lúc nãy làm sao Tư Mã Tiêu bắt được thế?

Nàng đã dùng hết tất cả những thuật pháp mình có thể dùng rồi mà vẫn vô ích, cũng không dùng máy thuật pháp ghê gớm hệ điện chỉ để giật điện cá được, nếu không làm ra động tĩnh lớn lại kéo nhiều thủ vệ tới.

Liêu Đình Nhạn về tay không, âm thầm nằm cạnh Tư Mã Tiêu, tướng nằm y như con cá duy nhất đang nằm trên vỉ nướng.

Tư Mã Tiêu: “…”

Liêu Đình Nhạn: “…”

Tuy là ngoài mặt cả hai đều im lặng từ đầu tới cuối nhưng thật ra trong đầu Liêu Đình Nhạn đang lập đi lập lại một câu kịch liệt: “Ai mà bắt được thật nhiều cá cho mình sẽ là người đàn ông tốt nhất trên đời này, mình siêu thích siêu sùng bái luôn, đàn ông biết bắt cá ngầu quá trời luôn á, cho người ta có được cảm giác an toàn nè, thật đấy, cái con cá đó khó bắt chết được, mấy người lợi hại lắm mới bắt được.”

Tư Mã Tiêu ấn trán, ngồi dậy, đi tới bên bờ hồ.

Liêu Đình Nhạn cũng nhanh chóng ngồi dậy tới chỗ vỉ nướng đợi, lúc Tư Mã Tiêu xách một xâu cá lớn quay về, Liêu Đình Nhạn còn hết sức bài bản đưa cho hắn một cái khăn trắng, niềm nở nói: “Vất vả, vất vả quá, mời lau mồ hôi ạ.”

Tư Mã Tiêu hoàn toàn không có giọt mồ hôi nào cầm lấy cái khăn lau lau tay, chỉ huy bảo: “Đừng có nướng hết đấy, chừa cho ta tô canh.”

Liêu Đình Nhạn: “Hả? Ngài muốn ăn hả?!”

Tư Mã Tiêu: “Cá ta bắt ta không được ăn à?”

Liêu Đình Nhạn: “Được được được.”

Lúc làm cá Liêu Đình Nhạn thầm nghĩ cái gì đã khiến tổ tông trước giờ không thích ăn uống mở miệng đòi ăn, là do con cá dưỡng da này sao? Không phải! Là tình yêu ấy!

Không ngờ hắn lại thích mình tới vậy, thích tới nỗi tình nguyện khắc phục chứng biếng ăn để ăn đồ nàng nấu.

Suy nghĩ đã này lung lay trong lúc ăn cá. Mẹ ơi sao lại có con cá ngon như vậy! Cá nướng ngoài giòn trong mềm không tanh chút nào, cũng không bở nữa, vừa tươi vừa thơm, canh cá càng ngon hơn nữa, ngon muốn nuốt luôn cả lưỡi.

Vốn là canh của Tư Mã Tiêu, hắn chỉ ăn có mấy muỗng, phần còn lại đều bị Liêu Đình Nhạn húp sạch.

“Ngon không?” Tư Mã Tiêu chống cằm nhìn nàng, trong mắt có chút hài hước.

“Ngon.” Liêu Đình Nhạn ôm bụng no căn nói.

Kết án, Tư Mã Tiêu chịu ăn mấy muỗng canh đó không phải là tình yêu tình ma gì hết, mà là do tô canh này ngon quá trời quá đất. Nàng tuỳ tiện nấu mà ra ngon như vậy, nếu để nhà bếp làm tỉ mỉ thì đúng là không thể nào tưởng tượng được.

Tư Mã Tiêu: “Lúc nhỏ ta ở Tam Thánh Sơn, mỗi ngày đều sẽ có người gửi rất nhiều đồ ăn tới, cũng có loại cá này, ăn nhiều quá có hơi chán ghét.”

Liêu Đình Nhạn: … Thì ra không phải biếng ăn mà là kén ăn.

Nếu mà hồi đó ngày nào cũng ăn nhiều đồ ăn ngon như vậy, chả trách sao bây giờ không thèm ăn uống, má nó, ngưỡng mộ ghê!

Liêu Đình Nhạn xoắn cả tay lại: “Ngài xem xem, chúng ta gói mang về được không?”

Tư Mã Tiêu phất tay áo, vớt trống hết nửa cái hồ cá, tất cả đều được Liêu Đình Nhạn cất trong hộp bảo quản, thèm là có ăn ngay.

Liêu Đình Nhạn: “Đủ rồi đủ rồi, để lại tí giống người ta còn đẻ tiếp nữa.”

Khoảng hồ này được gọi là Vân Không Cảnh, cá trong hồ là Uẩn Linh Phi Ngư, một trăm năm một con cá mới lớn được bằng bàn tay, chúng toàn ăn những linh khí ngưng động trên những thứ hạt, còn ăn thuỷ linh khí, vậy nên mới có màu xanh lam băng xinh đẹp.

Lúc mới ban đầu, nơi đây được một vị có quyền lực của tộc Tư Mã khai khẩn, nhưng bây giờ vật đổi sao dời, đã thuộc về tộc họ Sư. Người quản lí ở đây là Sư Thiên Ký, em trai cùng cha khác mẹ của Chưởng Môn Sư Thiên Lũ, Sư Thiên Ký bẩm sinh tham lam lại thích dựa dẫm, cậy huynh trưởng là Chưởng Môn nên cuỗm không ít bảo bối về tay, khoảng hồ và cá ở đây cũng là một trong số những bảo bối của y.

Bình thường y cũng không nỡ bắt nhiều, chỉ lâu lâu mới bắt hai ba con ăn đỡ thèm, những đứa con cháu y yêu thương nhất cũng chỉ khi nào làm hắn vui vẻ mới được thưởng một con.

Hôm ấy Sư Thiên Ký vui vẻ tới bắt cá, nổi cơn lôi đình tột độ.

Trận phong ba sờ cá này đến cả Liêu Đình Nhạn ở ngoại phủ Canh Thần Tiên Phủ cũng đã nghe tới, bởi vì sự việc gây âm ĩ cả một phương. Vì bảo bối của mình bị trộm mất, Sư Thiên Ký nổi trận lôi đình, nhất quyết không chịu bỏ qua, phái đi không ít các đệ tử để tìm ra tung tích kẻ trộm.

Thân phận y như thế nào kia chứ, bảo bối của y bị mất đương nhiên cũng là chuyện lớn, tin tức nhanh chóng truyền đi khắp nơi, ai cũng đang bàn xem kẻ nào lại to gan tới vậy, lại có được tu vi như thế, dám làm ra chuyện này.

Lúc Liêu Đình Nhạn nghe thấy bạn học xung quanh bàn luận, trong tay còn đang cầm một con cá khô thơm giòn mới chiên không lâu. Nàng ngừng lại giây lát, nhận thấy sự việc quá nghiêm trọng, nhất thời cảm thấy miếng cá trong miệng còn thơm hơn nữa.

Thì ra là món đồ quý báu tới vậy, cảm thấy ngon hơn nữa rồi.

Tư Mã Tiêu nghe thấy mặt vẫn không biểu cảm, nghịch mấy quả cầu nhỏ của mình. Đó là dấu hiệu báo trước của việc lại sắp ra ngoài làm việc.

Liêu Đình Nhạn nhìn hắn lâu hơn, Tư Mã Tiêu đột nhiên đưa tay kéo lấy cổ nàng, giữ sau đầu nàng xích tới hôn lên.

Hắn chê bai: “Miệng toàn mùi cá.”

Liêu Đình Nhạn lau lau miệng, tiếp tục nhai cá khô rốp rốp.

Nàng ăn xong cá khô mới phân tích rất lý trí: “Ta đề nghị ngài kiếm gì đó ngon hơn cho ta, vậy thì lần sau sẽ miệng toàn mùi gì đó khác, để ta nghĩ xem… mùi khô bò chẳng hạn?”

Tư Mã Tiêu: “Khô bò có gì đâu mà ngon.”

Liêu Đình Nhạn: “Thần thiếp đã ngán cái câu này của ngài rồi, thần thiếp sao cũng được, cái gì cũng muốn ăn.”

Tư Mã Tiêu: “Dạo này nàng ăn nhiều quá, bụng có mỡ rồi.”

Liêu Đình Nhạn lập tức đứng dậy: “Nói năng lung tung, người tu tiên sao lại béo được!”

Tư Mã Tiêu: “Vậy thì là có thai rồi.”

Liêu Đình Nhạn nhũn chân ngồi xuống: “Không thể nào, thần giao sao lại có thai được!!!”

Tư Mã Tiêu mặt hết sức thản nhiên: “Nàng chưa nghe câu “Rung động mà có thai” hả?”

Hắn nói như thật ấy, Liêu Đình Nhạn khủng hoảng nhìn hắn: “Cái thứ lung tung gì vậy, mấy người chơi lớn vậy? Vậy mà cũng có thai được, vậy mà ngài cũng không làm biện pháp bảo vệ hả?!!!”

Tư Mã Tiêu phì cười, hắn dùng ngón tay thon dài che lấy trán và mắt.

Liêu Đình Nhạn: “Ngài cười rồi, vậy là ngài đang lừa ta đúng không.”

Tư Mã Tiêu lắc đầu cười lớn, nhìn nàng với vẻ mặt tội nghiệp như đang nhìn đứa thiểu năng.

Liêu Đình Nhạn tức bốc khói, giương nanh nhe vuốt nhào tới, muốn dạy cho tên ấu trĩ bắt nạt bạn học này một bài học lại bị hắn gác chân ôm lấy đè trên bàn học, không cử động được.

Bị người khác trấn áp toàn diện , Liêu Đình Nhạn tức giận nghiêm túc nói: “Ta phải giảm cân, giảm sạch mỡ trên bụng, sau này sờ sẽ không đã tay vậy nữa!”

Tư Mã Tiêu: “…”

Lần này lúc ra ngoài trở về, hắn mang theo một con bò.

Dù gì lần nào hắn cũng về nửa đêm, Liêu Đình Nhạn lần nào cũng bị hắn lay tỉnh, lần này bị lay tỉnh nhìn thấy trong phòng còn có con bò kêu ụm ụm, nàng thật sự không nói nên lời.

Con bò khoác một tấm đệm hoành tráng, trên sừng gắn châu báu, cổ vắt vòng quý, trang điểm lấp lánh báu vật, còn quý phụ hơn Liêu Đình Nhạn. Rõ là không phải mấy con bò bình thường, bò thường sao mà biết khóc xin tha cơ chứ?

Bò nói tiếng người: “Xin tiền bối đừng ăn ta!”

Liêu Đình Nhạn vùi đầu về lại chăn, không muốn đối mặt với cơn ác mộng nửa đêm canh ba như vậy. Lại bì Tư Mã Tiêu nằng nặc lôi dậy: “Nàng đòi ăn thịt bò mà?”

Liêu Đình Nhạn nổi điên, đcm cái thứ anh đem về là bò hả? Không cần biết nó là yêu quái bò hay yêu tinh bò, tóm lại không phải bò.

“Ta chỉ muốn ăn bò không biết nói.” Liêu Đình Nhạn thờ ơ.

Tư Mã Tiêu trông như đúng rồi: “Cắt lưỡi đi là không biết nói nữa rồi.”Hắn còn lạnh lùng liếc nhìn con “bò” đang khóc hu hu, mặt mũi hầm hầm nói: “Không được nói nữa.”

Con “bò” sợ nức nở, nếu không nhìn cái thân hinh cường tráng với cái giò lực lưỡng của nó thì thật sự giống một phụ nữ nhà lành tội nghiệp.

Sự hung tàn của Tư Mã Tiêu là trời sinh.

Liêu Đình Nhạn cũng muốn bắt chước con “bò” đó nức nở, nàng nắm lấy tay Tư Mã Tiêu: “Ta thật sự không muốn ăn, xin ngài đấy tổ tông, đây, bụng này ngài sờ đi, sờ tùy thích, con bò này từ đâu đến thì cho nó về đó được không?”

Tư Mã Tiêu nắn cái bụng mềm mềm của nàng, còn rất không vui: “Nàng dạo này càng lúc càng lớn mật rồi.”Không phải cái giọng hung dữ, dưới cái tình huống thế này càng giống là trách móc hơn.

Liêu Đình Nhạn không những không sợ, thậm chí còn muốn mắng nhiếc: Ông nói năng nhảm nhí cái gì vậy, ta có lớn mật bằng ông nổi không?

Mắng thầm trong lòng một cách bình tĩnh, miệng thì nhanh chóng nhận thua xin tha: “Đúng đúng, ta gan cùng mình đấy, nửa đêm gây lộn không tốt, chúng ta ngủ đi được không?”

Sáng sớm hôm sau thức dậy, con bò trong phòng đã mất tiêu, Liêu Đình Nhạn còn tưởng tối qua mình nằm mơ, ai ngờ vừa cúi đầu lại nhìn thấy bé rắn đen đội cái lồng nhốt gà núi tới, trong lồng có thêm một con bò bị thu nhỏ. Con bò bị biến nhỏ cũng làm quen nhanh lắm, đuổi theo hai con gà chơi cùng.

Đồ ăn của rắn đen ngoài hai con gà ra còn có thêm một con bò.

Liêu Đình Nhạn hỏi Tư Mã Tiêu: “Rốt cuộc con bò này có thân phận gì?”

Tư Mã Tiêu: “Vợ của một con yêu tinh bò.”

Liêu Đình Nhạn: “??? Ngài cướp vợ người ta về, yêu tinh bò có đi báo thù không vậy? Hơn nữa tự nhiên khi không bị cướp vợ, hơi thảm á.”

Tư Mã Tiêu suy nghĩ một lúc: “Nàng nói đúng.”

Sau đó hắn mất tích nửa ngày, bắt con yêu tinh bò về luôn, cho vợ chồng nó đoàn tụ. Hai con bò thu nhỏ ở trong một cái lồng khác, biến thành pet của bé rắn đen.

Liêu Định Nhạn: Một nước đi quá gập ghềnh!

 

<!--EndFragment-->

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play