<!--[if gte mso 9]><xml> </xml><![endif]--> <!--[if gte mso 9]><xml> Normal 0 false false false EN-US X-NONE X-NONE </xml><![endif]--><!--[if gte mso 9]><xml> </xml><![endif]--> <!--[if gte mso 10]> <style> /* Style Definitions */ table.MsoNormalTable {mso-style-name:"Bảng Thông thường"; mso-tstyle-rowband-size:0; mso-tstyle-colband-size:0; mso-style-noshow:yes; mso-style-priority:99; mso-style-parent:""; mso-padding-alt:0in 5.4pt 0in 5.4pt; mso-para-margin-top:0in; mso-para-margin-right:0in; mso-para-margin-bottom:8.0pt; mso-para-margin-left:0in; line-height:107%; mso-pagination:widow-orphan; font-size:11.0pt; font-family:"Calibri",sans-serif; mso-ascii-font-family:Calibri; mso-ascii-theme-font:minor-latin; mso-hansi-font-family:Calibri; mso-hansi-theme-font:minor-latin; mso-bidi-font-family:"Times New Roman"; mso-bidi-theme-font:minor-bidi; mso-font-kerning:1.0pt; mso-ligatures:standardcontextual;} </style> <![endif]--> <!--StartFragment-->

Dâng Cá Muối Cho Sư Tổ [Chương 38]

Chương 38: Nàng thích làm gì nhất?

 

Nếu Liêu Đình Nhạn là kiểu nữ chính theo đuổi sự nghiệp, có khi nàng sẽ nhờ Tư Mã Tiêu giúp tăng tu vi, đồng thời mỗi ngày phấn đấu tu luyện và tích cực tìm kiếm mọi thể loại bảo vật trời cho với bí cảnh rèn luyện để nâng cao sức mạnh, tiện thể học thêm thuật luyện đan, thuật luyện khí gì đó, học trận pháp rồi phát minh ra cái gì đó, dẫn đầu một cuộc cách mạng lớn trong Tu Tiên Giới, giúp Tư Mã Tiêu báo thù rửa hận rồi thăng cấp, cuối cùng cảm hoá Tư Mã Tiêu, cả hai cùng nhau xây dựng Canh Thần Tiên Phủ sau diệt vong, đi đến đỉnh cao của đời người.

 

Nếu Liêu Đình Nhạn là kiểu nữ chính yếu ớt tình cảm, có thể nàng sẽ diễn với Tư Mã Tiêu cái tuồng cầm tù ngươi đuổi ta trốn. Cái gì mà sợ hãi hắn nhưng lại không tự chủ được mà bị thu hút, muốn trốn lại bị bắt về, quen biết với người khác bị Tư Mã Tiêu hiểu lầm, thân phận bại lộ lại hiểu lầm, bị người khác ly gián lại hiểu lầm. Hai người cứ diễn cái tuồng dài ngược luyến năm mươi mấy tập thể loại “Ngươi tin ta, ngươi không tin ta.”

 

Nhưng Liêu Đình Nhàn thật sự chỉ là một nô lệ của nàngng ty không để tâm đến cả sự nghiệp lẫn yêu đương. Nét hấp dẫn của cuộc đời có lẽ là trèo lên đỉnh dựa vào sức của mình, có thể là do tình cảm mãnh liệt bị rạn nứt, đương nhiên cũng có thể là vì đã sống những ngày tháng giản đơn mãn nguyện.

 

Chăm chỉ vươn lên sao? Cũng được đấy nhưng không cần thiết. để cuộc sống có thể dễ dàng hơn, nàng bằng lòng học mấy thuật pháp nhỏ hữu dụng, thuật dọn dẹp làm sạch gì đó, rồi học thêm mấy thuật pháp phòng thân nữa, một ngày nhiều lắm học ba cái, không nhiều hơn được nữa. Dù sao thì nàng từ chối cái việc mỗi ngày bế quan tu luyện nghiên cứu.

 

Bối rối chuyện tình cảm sao? Chuyện này cũng hơi khó mà làm được. Ở xã hội hiện đại, bạn bè bên cạnh nàng ai nấy cũng thấy người kia cũng ổn thì liền hẹn hò, không hợp lại chia tay, dù sao tình yêu cũng chỉ chiếm một phần năm cuộc đời con người. Vì thế nên Liêu Đình Nhạn không có phản ứng gì mấy với tình cảm của Tư Mã Tiêu, ngẫm nghĩ mà thấy đau cả đầu, chỉ có thể gác lại để sau.

 

May là Tư Mã Tiêu cũng chả có tư tưởng yêu đương gì, không có túm lấy nàng hỏi “Rốt cuộc em có thích anh không”, hắn còn đang bận đi làm chuyện của hắn, tan làm rồi mới có thời gian nằm với nàng.

 

Vậy đấy, hắn cũng đã học được cái tư thế nằm liệt phó mặt cho trời từ khi nào không biết, Liêu Đình Nhạn nghi ngờ hắn ở trong linh phủ mình lâu quá rồi, bị lây bệnh lười.

 

Cảm xúc của bệnh nhân hiện tại khá ổn, trầm cảm tự kỷ giảm dần, tới quầng thâm cũng có cải thiện.

 

Lúc Tư Mã Tiêu đi nàngng chuyện, Liêu Đình Nhạn chỉ có một mình, ngoài việc lên lớp nghiên cứu kiến thức cơ bản, tiện thể học mấy thuật pháp nhỏ thì còn ra ngoài kiếm ăn. Giống như cuối tuần ở thế giới trước đây của nàng vậy, cũng đi siêu thị mua thêm ít đồ dùng cần thiết rồi ăn chút gì đó ngon ngon.

 

Một mình nàng dạo khắp phiên chợ, thích thứ gì thì chuyển vào không gian của mình, để lỡ hôm nào đẹp trời trôi dạt tới cái chỗ khỉ ho cò gáy nào đó không có gì ăn uống, với cái tính long nhong của Tư Mã Tiêu thì chuyện này rất có thể xảy ra. Dù là một thời khắc nữa đêm nào đó hắn lay nàng dậy đòi đi sa mạc đào than, Liêu Đình Nhạn cũng không thấy gì kỳ lạ.

 

Ngoài một số đồ dùng cần thiết và một số thứ nàng thích, nàng còn trữ ít đồ ăn. Niềm vui của việc mua đồ không thiếu tiền trước đây hoàn toàn không tưởng tượng ra được, vì thế mỗi lần ra ngoài mua đồ đều hết sức thoả mãn.

 

Đôi lúc Liêu Đình Nhạn cũng sẽ đưa đám thị nữ của Vĩnh Linh Xuân cùng đi, như vậy thì lúc thử đồ sẽ có người khen nàng, cái mùi nịnh hót tràn lan khắp không khí xung quanh, khiến cái sức mua sắm của người ta dâng cao tột độ, cả cảm giác hạnh phúc cũng vậy.

 

Nếu mà đưa theo hết cả đám hộ vệ còn có thể hưởng thụ được niềm vui sướng của sự lố lăng nữa. Nhưng mà đa phần Liêu Đình Nhạn đều thích ra ngoài một mình, như vậy thì nàng sẽ tìm nơi ăn một bữa, coi như cách mấy ngày thêm một bữa.

 

Sửa soạn xinh xắn đẹp đẽ đi thưởng thức mỹ vị mới lạ là một cách tự làm mình vui.

 

Có lúc nàng ăn được món hợp khẩu vị sẽ tới đó liên tục mấy lần, ngày thường ở trong Thần Học Phủ thèm ăn cũng sẽ bảo người hầu đi gói mang về.

 

Tuy vẻ mặt các bạn học trong Thần Học Phủ nhìn nàng vẫn cứ dị hợm, còn cố ý chơi trò nàng lập nhưng thật ra Liêu Đình Nhạn vẫn sống những tháng ngày rất êm dịu, cứ như quay lại cái thời đại học, đó chắc là những tháng ngày tự do vui vẻ nhất trong hai mươi mấy năm đầu cuộc đời của nàng.

 

Nàng càng lúc càng cảm thấy Tư Mã Tiêu dùng thân phận của người khác ở trong Thần Học Phủ này, có thể một phần rất lớn là vì nàng.

 

Lúc trước Liêu Đình Nhạn sẽ không tự luyến như thế nhưng hiện giờ nàng dần cảm thấy cái khả năng này mới là cao nhất. Tư Mã Tiêu trông như chẳng biết sợ gì, làm gì cũng tùy vào tâm trạng, nói sao là y như vậy không thèm quan tâm đến người khác, thế nhưng thật ra cái gì hắn cũng hiểu rõ, còn có thể sắp xếp một cách tốt nhất.

 

Trong học phủ dù gì cũng đỡ hỗn loạn hơn Canh Thần Tiên Phủ và những nơi khác, ngày tháng ở đây có thể gọi là nhàn nhã, mà cái nhàn nhã này đối với Tư Mã Tiêu mà nói không có ý nghĩa, chỉ có ý nghĩa tương đối lớn với Liêu Đình Nhạn.

 

Gần đây nàng luôn có thể cảm nhận được sự “sủng ái” của Tư Mã Tiêu, không chỉ ở mặt tình cảm, còn có việc mà hắn làm.

 

Lúc trước ở Tam Thánh Sơn, cái hồi mà hắn và nàng còn chưa có gần gũi đến thế, trước khi đánh nhau với người khác hắn cũng đều sẽ chú ý đưa Liêu Đình Nhạn theo bên mình, để nàng không bị ảnh hưởng. Cái thói quen che chở cho người của mình tới nay càng lúc càng mãnh liệt hơn, để nàng cách xa hẳn khỏi chiến trường của hắn, sống yên bình ở một nơi vốn sẽ toàn gió tanh mưa máu.

 

Tư Mã Tiêu, người đàn ông này, khiến người khác không thể nghĩ sâu được, nghĩ nhiều dễ nhúng chân vào đầm lầy.

 

Tiết Hạ Chí, oi bức nóng nực, suy là người tu tiên không sợ nóng mấy những mỗi trưa vẫn nhất định phải ngủ. Nếu ngày hè mà không ngủ trưa thì giống như người không có linh hồn.

 

Nhờ cái thói quen đi ngủ của Liêu Đình Nhạn mà Tư Mã Tiêu cũng quen mỗi ngày nghỉ một ít, có điều hắn phải ngâm người trong đầm mà nghỉ, thấy ngày hè nóng nực, Liêu Đình Nhạn quyết định ngâm chung với hắn.

 

Nếu là theo thói quen tùy tiện của Tư Mã Tiêu, đào đại một cái đầm hình chữ nhật rồi nằm vào là xong chuyện, nhưng mà Liêu Đình Nhạn không làm vậy.

 

Nàng tìm một tấm đá lót từng trong khe suối để giải quyết vấn đề chỗ nằm. Đá trên tấm đá lót được gột rửa trơn láng, sờ vào rất mướt, như ngọc quý vậy, nước suối thanh mát, mấy viên đá cuội phát sáng lấp lánh trong nước. Tán lá xanh đắp trên con suối, khiến người ta hết sức buồn ngủ.

 

Liêu Đình Nhạn ban đầu miễn cưỡng đi ngâm mình ngủ với tổ tông, giờ lại mỗi ngày chủ động đến ngủ trưa. Nàng còn làm cái bè trúc, làm ít nước trái cây linh quả, cắt thêm dưa hấu gì đó, chế ra đá viên để ướp lạnh, ngủ dậy uống ít nước lạnh ăn trái cây, đúng là ngày tháng thần tiên.

 

Ngủ dậy xong, Liêu Đình Nhạn cũng chả muốn nhúc nhích gì, lim dim mắt nhìn cành cây trên đầu ngẩn ngơ. Một chiếc lá xanh rơi xuống, rơi trên đỉnh đầu Tư Mã Tiêu.

 

Liêu Đình Nhạn với tay nhặt lấy, nhìn ngắm mạch lá trên đó rồi bỏ nó sang một bên, để nó trôi đi. Dưới con suối êm ả này của họ là một con suối khác chảy khá siết. Bé rắn đen cuộn người dưới nước ngủ nghỉ lại bơi lên trên, đội theo cái phiến lá xanh kia, đưa nó tới bên tay Liêu Đình Nhạn.

 

Con bé rắn đen này lâu dần thành chó, rất có khí chất Husky, cực thích nhặt lại đồ bị bọn họ ném đi, làm Liêu Đình Nhạn còn không vứt rác được trước mặt nó.

 

Trên thượng du chảy xuống mấy cánh hoa màu đỏ, ngừng lại bên cạnh Tư Mã Tiêu, vướng lại trên tay áo màu đen của hắn, trông cũng đẹp đấy.

 

Liêu Đình Nhạn ngắm hồi lâu, Tư Mã Tiêu mở bừng mắt nhìn nàng.

 

Hắn lôi nàng lại bên người, ôm lấy eo rồi lại nhắm mắt.

 

Liêu Đình Nhạn: … ta thật sự không có ý này.

 

Tư Mã Tiêu: Ta nghe thấy đấy.

 

Liêu Đình Nhạn: … Ngài nghe thấy cái gì, ta còn không biết mà ngài biết à?

...

 Tư Mã Tiêu đã ba ngày chưa về, đây là một đêm không hề yên tĩnh, Liêu Đình Nhạn mặc váy ngủ, đứng bên cửa sổ xem livestream, màn hình livestream đang chiếu mấy chị gái xinh đẹp đang nhảy múa, mấy nàng nở nụ cười tươi như hoa xoay vòng, váy áo tung bay như cánh hoa.

 

Ngoài sân có tiếng cười vui vẻ truyền tới từ phía của các bạn học, chắc là đang tụ hội, có hơi ồn ào.

 

Liêu Đình Nhạn xem livestream nhảy múa một lúc, dời mắt nhìn ra cảnh đêm ngoài sân. Thấy trời đã khuya, tiếng cười nói ồn ào ở sân kế bên đã giảm bớt, chắc là tiệc tan rồi. Mấy chị gái trong màn hình đã ngừng nhảy múa từ lâu, mỗi người đều đi hầu hạ quan khách trò chuyện uống rượu, từng đôi uyên ương hoang dã ríu rít với nhau.

 

Nàng đổi sang cảnh khác nhưng đổi tới đổi lui cũng chẳng có gì thích thú. Nhà bếp nấu ăn bây giờ không có ai, tối tăm mù mịt, con phố tấp nập đã xuống đèn,  không còn mấy người nữa. Góc nhìn của con chim kia khá lâu không động đậy, nó nằm yên trong tổ, bên cạnh cũng không có vợ con, chắc là một con chim độc thân.

 

Liêu Đình Nhạn đưa một tay ra ngoài cửa sổ, gác đầu lên cánh tay, ngón tay nhúc nhích bâng quơ.

 

Đột nhiên, một bàn tay lạnh băng chạm vào cánh tay nàng, cứ như một bông tuyết đột nhiên rơi xuống.

 

Liêu Đình Nhạn quay đầu lại nhìn, nhận ra quả là Tư Mã Tiêu đã về, hắn nắm lấy bàn tay nàng chìa ra ngoài cửa: “Sao không ngủ?”

 

Đây chắc là một câu hỏi nhưng lại không có ngữ khí nghi vấn, ánh mắt hắn như nhìn thấu tất cả, cực kỳ giống một tên ấu trĩ.

 

Này, ý gì đấy? Liêu Đình Nhạn và hắn cách nhau một khung cửa sổ nhìn nhau một lúc mới thanh minh: “ta không có đang đợi ngài đâu.”

 

Tư Mã Tiêu với người vào hôn nàng.

 

Trong ánh đèn ảm đạm, Liêu Đình Nhạn nhìn thấy môi hắn mất đi màu đỏ tươi, cứ nhàn nhạt. Thế những giọng điệu dáng vẻ của hắn vẫn như bình thường, cứ như chẳng có chuyện gì xảy ra.

 

Sau đó liên tiếp nửa thánh hắn không ra khỏi cưa, cứ như biến thành du dân thất nghiệp, mỗi ngày không có gì làm, ôm lấy Liêu Đình Nhạn xoa bụng nàng, làm Liêu Đình Nhạn mỗi ngày đều nghi ngờ mình có phải có thai rồi không.

 

“Ngài không ra ngoài sao? Xong chuyện cả rồi à? Liêu Đình Nhạn buột miệng hỏi.

 

Tư Mã Tiêu: “Không phải, cho chúng sống thêm một thời gian nữa.”

 

Liêu Đình Nhạn tự dưng lại thấy có tí cảm giác tội lỗi kiểu “từ khi ấy quân vương không thượng triều sớm”. Thế nhưng nàng cũng không khuyên người ta đi được, hể khuyên là chết người rồi còn gì, vậy nên chỉ có thể giữ im lặng.

 

Còn việc vì sao hắn muốn cho họ sống thêm một thời gian nữa thì Liêu Đình Nhạn không hỏi, Tư Mã Tiêu cũng không trả lời, hắn chỉ hỏi nàng có thích nhộn nhịp không.

 

Liêu Đình Nhạn: “Cũng thích.” Trong lòng nàng thầm nghĩ, có khi nào tổ tông nghĩ thông suốt rồi, chuẩn bị đưa nàng đi chỗ nào nhộn nhịp để hẹn hò đó chứ.

 

Nghĩ vậy lại có chút hơi kỳ vọng. Lòng thầm phấn khởi.

 

Ai ngờ Tư Mã Tiêu nói: “Đợi một thời gian nữa, Canh Thần Tiên Phủ sẽ hết sức nhộn nhịp, đến lúc đó ta sẽ đưa nàng cùng đi xem thời khắc nhộn nhịp nhất của Canh Thần Tiên Phủ vạn vạn năm trở lại đây.”Hắn vừa cười vừa nói, nụ cười hết sức đáng sợ. Rõ là những gì hắn nói có liên quan đến chuyện lớn gần đây hắn làm.

 

Liêu Đình Nhạn: “…” Tuột mood rồi.

 

Tư Mã Tiêu đột nhiên lại cười phá lên, cười rung cả vai, làm con bé rắn đen ở bên cạnh sợ sệt ngóc đầu nhìn tứ phía.

 

Liêu Đình Nhạn hiểu ra, tên tổ tông này lại giở cái trò thuật đọc tâm động trời, chắc chắn hắn nghe thấy nàng tuột mood, không làm sao lại cười như động kinh vậy được.

 

“Bảo là chỉ lúc tâm trạng ta cực kỳ kích động ngài mới nghe rõ ta nghĩ gì mà!” Liêu Đình Nhạn cười lớn.

 

Tư Mã Tiêu: “Nàng nghĩ ban nãy nàng không kích động sao? Tim đập nhanh lắm đấy.”

 

Liêu Đình Nhạn không muốn nhìn hắn nữa, lấy kính ra xem livestream. Thế nhưng vừa mở ra lại nhìn thấy một đôi nam nữ không sợ chết đang lén lút hú hí trên cung điện Tam Thánh Sơn, xối truyện tranh 18+ đầy mặt nàng.

 

Cái kính livestream bị bé rắn đen hí hửng nhặt về, Tư Mã Tiêu nhìn Liêu Đình Nhạn đang trong trạng thái yên nghỉ hai tay đặt trên bụng, với tay cầm lấy kính hỏi nàng: “Nàng không xem nữa à.”

 

Liêu Đình Nhạn: “Kính chào quý khách, đối tượng quý khách đang nói chuyện hiện đã ngủ, xin để lại lời nhắn sau tiếng bíp.”

 

“Bíp–“

 

Tư Mã Tiêu: “Ha ha ha ha ha ha ha!”

 

Má này dễ cười ghê.

 

Liêu Đình Nhạn làm người đẹp lạnh lùng mấy ngày, tên trai thẳng Tư Mã Tiêu hình như hoàn toàn không nhìn ra sự giận dỗi thăm dò ẩn giấu dưới lớp da cá muối của nàng.

 

Chỉ là có một ngày tự dưng lại dùng Buff nói thật hỏi nàng: “Nàng thích làm gì nhất?”

 

Liêu Đình Nhạn ngơ ngác, còn chưa phản ứng kịp câu hỏi là gì, não đã nhanh chóng trả lời theo phản xạ.

 

— “Sờ cá.”(*)

 

(*): Tiếng lóng, nghĩa là lười biếng.

 

Là nô lệ của thì mọi người đều hiểu, thử hỏi ai đi làm mà không thích lười, nếu đi làm mà không lười thì mất đi niềm vui lớn nhất của việc đi làm rồi.

 

Nhưng Tư Mã Tiêu không hiểu, hắn có được đáp án xong lập tức đưa nàng tới một bờ hồ cảnh sắc đặc biệt, linh khí dày đặc, canh gác nghiêm ngặt.

 

Tư Mã Tiêu chỉ vào mấy con cá nhỏ màu xanh băng đang bơi dưới dòng nước trong suốt: “Làm đi.”

 

Liêu Đình Nhạn: … Làm qq, coi ta là bảo bối thần kỳ à!

<!--StartFragment-->


<!--EndFragment-->

 


<!--EndFragment-->

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play