Minh Tu Nghệ thất thanh gọi: "Sư tôn?"
Cung Ngô Đồng khó khăn lắm mới nhắm mắt lại được, nhanh chóng vẽ một lá bùa cho vào miệng, cuối cùng cũng có thể thở phào một hơi, cơ thể dừng lại sau khi sụt mất bốn, năm tuổi.
"Hầy." Giọng Cung Ngô Đồng non choẹt nhưng tính tình vẫn y sì như cũ, y nhìn Minh Tu Nghệ một cách nuối tiếc rồi cất tiếng quở trách: "Hồng nhan họa thủy, đều tại con đấy!"
Minh Tu Nghệ mặt mày ngơ ngác, chẳng hiểu cớ gì lại bị trách tội.
Nhưng giọng điệu của Cung Ngô Đồng quá sức hùng hồn, khiến Minh Tu Nghệ hoảng hốt gật đầu theo, "Dạ, chắc vậy... Đệ tử biết lỗi."
Cung Ngô Đồng còn mặt dày mà đi khen cậu: "Biết lỗi mới ngoan."
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT