Thước gỗ gõ xuống bàn cái cộp.
Gã kể chuyện nói: "...Vị đạo quân họ Thẩm ấy là người đứng đầu một tông môn, lạnh lùng khoan thai, một chiêu kiếm đủ để gây chấn động, nếu không có gì ngoài ý muốn, trong vòng mười năm nhất định sẽ phi thăng. Nhưng cơ duyên đại đạo lại đến, cổ tăng khắp nơi quan sát thiên cơ, tiên đoán rằng đường nhân quả của Thẩm đạo nhân vẫn còn thiếu một chút, không thể nào phi thăng được."
Trong lầu các của gã kể chuyện, Cung Ngô Đồng dựa vào tháp mỹ nhân êm ái của y, điệu bộ cà lơ phất phơ gác chân lên bàn, chăm chú nghe chuyện đến say mê.
Trên bàn nhỏ chất đống những loại mứt quả, góc bàn đặt một cái đĩa lưu ly đang tỏa sáng dìu dịu, ngoài mặt đĩa là pháp trận tí hon được vẽ bằng chu sa pha với bụi vàng.
Gã kể chuyện: "...Trên con đường tìm kiếm phần nhân quả cuối cùng, Thẩm đạo nhân đi ngang qua Quá Vân Giang của ma đạo, tình cờ cứu được một đứa bé suýt nữa là bị ma tu ăn thịt."
Cung Ngô Đồng không biết đã nghe bao nhiêu lần mấy kịch bản loại này, vừa nghe là biết kết thúc ra sao, nhưng y vẫn cứ như chưa biết chán là gì, vẫn vui vẻ cầm cả đống linh thạch ném vào đĩa lưu ly.
Linh thạch sau khi rơi vào đĩa thì biến mất.
Ngay sau đó, trên chiếc bàn của gã kể chuyện cách đó không xa liền xuất hiện cả đống linh thạch.
Trong tam giới, tu sĩ có thể dùng thần thức để tạo ra tiểu thế giới, mang ngọc bài có chứa thần thức tặng cho người khác, như vậy chỉ cần đưa thần thức vào ngọc bài thì dù có cách nhau cả vạn dặm cũng vẫn có thể gặp nhau trong tiểu thế giới.
Nơi Cung Ngô Đồng đang có mặt chính là tiểu thế giới của Sương Hạ Khách.
Y vì quá nhàn rỗi nên dùng thần thức đi nghe kể chuyện, vừa tiện lợi vừa có thể dùng truyền tống trận thưởng linh thạch cho đối phương.
Nhận được tiền thưởng, gã kể chuyện kể càng hăng say.
"Đứa bé đó có cơ thể nửa ma, Thẩm đạo quân lờ mờ đoán được phần nhân quả nọ chính là đứa bé này, vì vậy bèn mang nó về tông môn và nhận làm đồ đệ."
"Nhưng những kẻ nửa ma này trời sinh hung ác khó trị, chung sống lâu ngày lại sinh ra suy nghĩ đại nghịch bất đạo với Thẩm đạo quân!"
Khách nghe kể chuyển rối rít bàn tán.
"Đại nghịch bất đạo, khi sư diệt tổ!"
"Đạo đức càng lúc càng suy đồi mà! Mau kể tiếp xem nào!"
Cung Ngô Đồng mê nhất là mấy đoạn "đại nghịch bất đạo" kiểu này, lập tức hào phóng dốc hết số linh thạch còn lại trong túi vào đĩa lưu ly.
Tiếng leng keng vang lên không ngớt khiến gã kể chuyện vui như được mùa.
Cung Ngô Đồng hớn hở mong ngón tình tiết đại nghịch bất đạo trong câu chuyện kia, nhưng gã kể chuyện còn chưa kịp nói tới đó, y đã nghe thấy bên ngoài tiểu thế giới có người gọi mình.
"Tiểu thánh tôn?"
"...Tiểu thánh tôn?"
Những câu chuyện Sương Hạ Khách kể là hợp khẩu vị của Cung Ngô Đồng nhất, hôm nay còn kể đến đoạn y mong ngóng nhất, vốn định không thèm trả lời, nhưng tiếng gọi kia cứ vang mãi không thôi khiến y phiền gần chết.
Cung Ngô Đồng chỉ đành cau mày và thu thần thức về.
Một sợi thần thức thoát ra khỏi ngọc bài của Sương Hạ Khách, Cung Ngô Đồng ngáp ngắn ngáp dài rồi mới mở mắt ra, nói bằng giọng biếng nhác: "Đừng có gọi nữa... Chỗ này là ma tộc, ngươi cứ gọi lớn tiếng như vậy không sợ hại ta bại lộ thân phận, bị ma tộc túm rồi tẩn cho thành heo sao?"
Ban đêm ở nơi này chẳng khác ban ngày là bao.
Trong Hoang Châu Điện của ma tộc chủ vực, vô số ma tu tụm năm tụm ba bày tiệc linh đình, hương thơm của thực cốt hoa quyện vào mùi rượu, một tên mị ma chỉ quấn một mảnh lụa mỏng đã nhảy múa trên đài ngọc giữa điện.
Cung Ngô Đồng là đạo tu hàng thật giá thật, hiện đang che giấu thân phận đột nhập vào ma tộc, cả gương mặt thật cũng không dám chưng ra, đành dùng mạng che mặt kết bằng những mảnh ngọc vụn giấu đi nửa gương mặt, chỉ chừa lại đôi mắt giả thành màu tím đậm của ma tu.
Nếu khoa trương quá mức và bị kẻ khác vạch trần thân phận, chỉ sợ sẽ mang lại rất nhiều phiền phức.
"Tôi sợ ngài ngủ quên." Người gọi Cung Ngô Đồng dậy là một thiếu niên mặc đồ màu xanh, cậu nói với vẻ mặt hờ hững: "Đến giờ rồi."
"Lắm điều." Cung Ngô Đồng bất mãn lầm bầm.
Y khẽ nâng khuỷu tay lên, vuốt nhẹ đóa hoa quỳnh chưa nở hẳn trên tóc, trên cổ tay y là một sợi phật châu bằng ngọc màu xanh rũ xuống, theo từng cử động của y mà phát ra tiếng va chạm lanh lảnh của ngọc.
"Rượu."
Thiếu niên áo xanh tên Minh Đăng kính cẩn rót cho Cung Ngô Đồng một ly rượu.
Cung Ngô Đồng buồn chán ngồi xem tên mị ma với gương mặt xinh đẹp tuyệt trần khiêu vũ, dùng khóe mắt liếc qua những ma tu đang vây quanh gần đó.
Người y cần tìm lại chẳng thấy bóng dáng.
Rượu đã đầy ly, y cung tay nâng ly lên cạn sạch.
Mùi thuốc nồng đậm cùng hương rượu nhàn nhạt xộc lên, y nhanh chóng nuốt xuống theo thói quen. Một giọt rượu từ khóe môi y trượt xuống, lướt qua cần cổ quấn đầy những dây đỏ của y.
Cung Ngô Đồng trông lúc nào cũng ốm yếu lười nhác, ngón tay với những khớp xương rõ nét tùy tiện vén sợi phật châu màu xanh ngọc lên và nói: "Chẳng phải bảo hôm nay bên Lưu Bình Vực sẽ gửi qua một lô đỉnh thượng đẳng sao? Cớ gì đến giờ vẫn chẳng thấy mặt mũi đâu?"
Dùng xong rượu, cảm giác mệt mỏi và bệnh tật thấm trong mắt y cũng vơi đi không ít.
Minh Đăng bấy giờ mới yên tâm hơn đôi chút, cất rượu vào rồi nói: "Có lẽ chốc nữa mới tới."
Cung Ngô Đồng lười nhác ừm một tiếng.
Thân phận của Cung Ngô Đồng rất đặc biệt, y chính là con trai của thánh tôn Cung Xác, người duy nhất trong tam giới tu luyện đến đỉnh. Vì thế dù cho tu vi của y chỉ mới ở hóa thần kỳ nhưng vẫn được tôn xưng là "tiểu thánh tôn".
"Tiểu thánh tôn chẳng mấy khi ghé Quá Vân Giang của ma tộc." Minh Đăng dọn dẹp xong xuôi và nối: "Mấy hôm trước bế quan ngài lại nhìn thấy thiên cơ gì mà lại đến Quá Vân Giang?"
Cung Ngô Đồng miết phật châu, ngừng một chút mới đáp: "À, chính là vậy đó, ta nhìn thấy thiên cơ bảo rằng sẽ có ba con thỏ con xuất hiện, mỗi con cắn ta một nhát, thế nên ta vội vội vàng vàng chạy tới Quá Vân Giang báo thù."
Minh Đăng: "..."
Ngài không tới Quá Vân Giang tìm chúng thì lấy đâu ra thỏ cắn ngài?
Minh Đăng không dám hỏi quá nhiều, nhưng suy cho cùng đây vẫn là địa bàn của ma tu, cậu kìm lòng không đặng lại khuyên thêm một câu: "Mấy hôm trước ngài mang đi hai lô đỉnh đã thu hút nhiều sự chú ý lắm rồi, tiểu thánh nhân vẫn nên hành sự cẩn thận."
Cung Ngô Đồng đáp qua loa cho xong: "Rồi rồi."
Nửa tháng trước, Cung Ngô Đồng có đột phá mới trong lúc bế quan, khám phá ra được thiên cơ, tiên đoán rằng mười năm sau mình sẽ tẩu hỏa nhập ma, cạn kiệt linh lực mà chết.
Mà "thuốc giải" duy nhất trong cả tam giới chính là ma tức của các tôn chủ của ba vực trong đám ma tu.
Cung Ngô Đồng vừa sợ đau lại vừa sợ chết, vì vậy sau khi xuất quan liền vội vàng chạy tới ma tộc.
Hai vị tôn chủ tương lai của mười năm sau hiện tại vẫn còn là những cậu thiếu niên nhỏ nhắn ngây thơ trong sáng, nhưng lại bị các đại ma đầu trong ma tộc hành hạ đến mức sống không bằng chết. Cung Ngô Đồng phải tốn khá nhiều công sức đi mạo hiểm mới cứu được các "tôn chủ tương lai" và sắp xếp ổn thỏa cho chúng.
Hiện tại còn sót lại một người...
Minh Đăng dằn lòng để tiếp tục khuyên nhủ: "Lô đỉnh hôm nay chính là con trai của thủ tôn phe chính đạo, Minh Tu Nghệ. Thân phận cậu ta đặc biệt, cả ma tôn cũng thấy hứng thủ, sợ rằng tiểu thánh tôn không dễ dàng gì mà mang đi được đâu."
Cung Ngô Đồng từ nhỏ đến lớn sống trong sự yêu thương chiều chuộng của không biết bao nhiêu người nên tính tình hống hách ngang tàng, nghe Minh Đăng nói vậy thì cười tít mắt đáp: "Từ nhỏ tới lớn, thứ ta muốn chỉ cần ngoắc tay là tự nhiên có người dâng lên cho ta."
Minh Đăng nghẹn họng, chỉ đành ngoan ngoãn đứng im một bên và ngậm miệng lại.
Cung Ngô Đồng vừa thưởng thức vũ điệu của mị ma vừa đập ba nhịp lên bàn.
Minh, Tu, Nghệ.
Minh Tu Nghệ vốn là con trai của thủ tôn chính đạo, thủy mộc song linh căn, nổi tiếng có thiên phú đặc biệt, mười sáu tuổi đã kết đan, hoàn toàn xứng đáng với cái tiếng "con cưng của trời".
Một tháng trước, thủ tôn của tiên đạo là Minh Tịch phi thăng thất bại, hồn phi phách tán dưới trận lôi kiếp giăng khắp bầu trời hôm ấy.
Cậu con cưng của trời là Minh Tu Nghệ không biết gặp phải chuyện gì mà chỉ trong một tháng ngắn ngủi đã trở thành lô đỉnh được ma tu khắp ba vực mơ ước, để rồi bị đem đi giao dịch bằng linh thạch chẳng khác nào một món hàng.
Minh Tu Nghệ sở hữu linh căn thượng đẳng, nếu dùng để song tu và từ từ hấp thu linh lực là quá phí của trời. Đa số ma tu đều dự định chiếm đoạt lấy linh căn linh cốt của Minh Tu Nghệ để nâng tu vi của mình một bước lên mây.
Nói ngắn gọn là Minh Tu Nghệ bị bán đến ma tộc như một món ăn.
Cung Ngô Đồng ngồi chờ đến phát chán, y vuốt ve ngọc bài của Sương Hạ Khách, định bụng không biết có nên đi nghe thêm một đoạn "sư đồ tình thâm" để giết thời gian hay chăng.
Bên cạnh bất thình lình ập đến mùi rượu cùng với hương thực cốt hoa nồng nặc của ma tộc.
Cung Ngô Đồng bình tĩnh ngẩng đầu lên, bắt gặp một gã đại ma say khướt đang nhìn chằm chằm vào mình. Gã cao to ấy cách cả chiếc bàn ngọc mà vẫn với tay tới phớt qua mạng che mặt kết bằng châu của Cung Ngô Đồng.
Đôi mắt của Minh Đăng lóe lên như ánh kiếm sắc bén, cậu lạnh lùng nhìn đại ma, tay đã đặt lên thanh kiếm giắt ngang eo.
Cung Ngô Đồng lại không giận dữ chút nào, y nghiêng đầu dùng ngón tay vờn quanh sợi linh vũ khổng tước trên hoa tai như đang xem kịch vui. Y cười tít mắt, cất giọng vừa nhẹ nhàng vừa dịu dàng:
"Tôn giả, muốn làm gì thế?"
"Ta nhớ được ngươi." Đại ma kiêng dè liếc Minh Đăng một cái, ngoan ngoãn rụt tay lại và nhìn thẳng vào Cung Ngô Đồng, "Mấy hôm trước ngươi vừa mang đi hai lô đỉnh khá đặc biệt từ chỗ của ta."
Ngón tay thon dài của Cung Ngô Đồng quấn lấy sợi linh vũ hết vòng này tới vòng khác, "Ồ? Đó chẳng phải là việc đôi bên tình nguyện ư? Ta đã trả cả đống ngọc thạch, bây giờ tôn giả lại định nuốt lời ư?"
Đại ma lạnh lùng nhìn y, trông đôi mắt chẳng hề giống kẻ say rượu.
"Vậy là hỏng rồi." Cung Ngô Đồng vờ như không thấy đôi mắt dần đượm sát ý của gã, y khẽ nghiêng người về phía trước rồi thấp giọng cười bảo: "Hai lô đỉnh kia mùi vị khá lắm ấy, nếu tôn giả muốn đòi về, chi bằng hãy tới bãi tha ma của Quá Vân Giang tìm thử xem có khúc xương nào còn sót lại rồi mang về gặm cho đỡ ghiền đi."
Đại ma: "..."
Bị cạnh khóe nhục mạ như vậy, nếu là thường ngày, đại ma đã sớm rút đao chém giết.
Nhưng chẳng hiểu vì sao, đôi mắt màu tím đa tình ngấn nước của Cung Ngô Đồng vừa liếc qua đã khiến gã hít thở khó khăn. Đôi con ngươi đỏ đỏ hỏn đục ngầu của gã nheo thành một đường chỉ.
Rõ ràng Cung Ngô Đồng chưa hề có một hành vi phóng đãn nào cả, thậm chí y còn chưa lộ mặt, nhưng chỉ với một ánh mắt một nụ cười, y đã quyến rũ hơn tên mị ma đang khiêu vũ kia gấp nhiều lần.
"Giỏi cho cái mồm nhanh nhảu." Đại ma cũng không nổi giận nhưng vẫn nhìn y chằm chằm và hạ giọng bảo: "Tất cả ma tu trong ma tộc ở Quá Vân Giang đều có đăng ký trong sổ sách, ngày ấy khi ngươi rời đi, ta đã phái người đi điều tra, Quá Vân Giang không hề có nhân vật như ngươi."
Ngón tay đang mân mê linh vũ khổng tước của Cung Ngô Đồng khựng lại.
"Ngươi không phải ma tộc, ngươi là đạo tu." Thấy thái độ của Cung Ngô Đồng, đại ma càng dám khẳng định, gã cười một cách đáng sợ, "Minh Tu Nghệ là con của thủ tôn tiền nhiệm, ngươi chọn đúng lúc này giả làm mị ma trà trộn vào Quá Vân Giang, trừ phi là muốn đến cứu hắn?"
Cung Ngô Đồng: "..."
Cung Ngô Đồng chợt thấy kính nể, không ngờ ma tu cũng có ngày biết sử dụng cái đầu.
Cung Vô Đồng trong lúc nhàn rỗi đã đọc hơi bị nhiều tiểu thuyết chê bai ma tộc là kẻ quê mùa sống nơi hoang dã nên cứ cho là thật, vì vậy chỉ qua loa che giấu hơi thở đã tùy tiện trà trộn vào ma tộc.
Không ngờ bị người ta vạch mặt thẳng thừng như thế.
"Nếu ngươi đã biết ta là đạo tu thì sao không tìm ma tôn đại nhân để tố cáo ta đi?" Bị vạch trần nhưng Cung Ngô Đồng cũng không biết sợ là gì, nói chuyện vẫn đầy thuốc súng, chẳng có câu nào đàng hoàng, "Chuyện ma tôn căm hận đạo tu nào phải chuyện một sớm một chiều, ngươi mà đi tố cáo thân phận của ta, có khi ma tôn còn thưởng cho ngươi mấy lô đỉnh gặm chơi ấy chứ."
Đại ma vẫn chứ nhìn chòng chọc vào đôi mắt của Cung Ngô Đồng, dục vọng trào dâng trong đôi mắt ma đỏ thẫm gần như khó bề che giấu.
Gã mang hết suy nghĩ trong đầu đều viết lên mặt.
Cung Ngô Đồng nghiêm túc nhìn vào mắt gã, hơi nghiêng đầu, những hạt ngọc châu trên mạng che mặt khẽ va vào nhau tạo nên chuỗi âm thanh lanh lảnh như chuông, "Ngươi muốn dùng điều này để uy hiếp ép ta song tu?"
Không ngờ đại ma dám gật đầu thật, "Đúng."
Sắc mặt Minh Đăng lạnh xuống, tay nắm chuôi kiếm siết lại thật mạnh, suýt nữa là vung kiếm chém cho tên ma tu si tâm vọng tưởng này một nhát.
"Láo xược...!"
Cung Ngô Đồng nhìn đại ma bằng ánh mắt thất vọng.
Mới đó y còn khen gã này biết dùng cái đầu, thế nào bây giờ lại dại ra như vậy, đầu óc chỉ biết nghĩ đến chuyện giao, phối.
"Hổng được đâu nha, ta hổng thích mấy kẻ quá xấu xí đần độn đâu, sẽ mơ thấy ác mộng đấy."
Cung Ngô Đồng thong thả lấy trong tay áo ra một chiếc gương, ngắm nghía gương mặt mình hồi lâu rồi thở than: "Tuy bảo trong tam giới vẫn có những kẻ yêu thích mấy loại tiểu thuyết kể về đại mỹ nhân thanh cao lạnh lùng đang sa sút lại bị gã đàn ông xấu xí bần hèn chà đạp, nhưng mà đều là hư cấu hết đấy. Tôn giả nếu thật sự muốn ăn thịt thiên nga thì có thể mua vài quyển về để thỏa mãn thứ dục vọng không dám để người khác biết của mình. A phải rồi! Ngài đây có biết chữ không?"
Đại ma: "..."
Minh Đăng: "..."
Tam giới đồn rằng tiểu thánh tôn có một tấm thân phật cốt lương thiện, nhưng con người như được đúc từ băng tuyết ấy lại có một cái miệng chẳng biết nói tiếng người vô cùng đáng ghét.
Hiện tại được chứng kiến quả nhiên danh bất hư truyền.
Đại ma "xấu xí bần hèn" giận tím cả mặt, đang định quát lên thì bên ngoài bất thình lình vang lên một tràng tiếng ồn.
Bên trong đại điện trở nên yên tĩnh chỉ trong nháy mắt, cả kẻ thích trêu ngươi là Cung Ngô Đồng cũng lạnh mặt, nghiêng đầu nhìn về phía cửa ra vào.
Với ma tu mà nói, linh cốt linh căn thuộc hàng tuyệt đỉnh của đạo tu chẳng khác nào mỹ vị nhân gian đang tỏa ra hương thơm ngào ngạt, khiến cho toàn bộ đám ma tu trong Hoang Châu Điện thần hồn điên đảo, chỉ hận sao không được lập tức vồ lên nuốt lấy kẻ kia vào bụng.
Cung Ngô Đồng ngửi thấy một mùi vị lạnh như băng thì nhíu mày, cất gương vào và đổi sang tư thế ngồi cho thoải mái.
Minh Tu Nghệ cuối cùng cũng đến.
Đúng như dự đoán, chẳng bao lâu sau, một thiếu niên mặc đồ đen bị đẩy vào Hoang Châu Điện, cậu dường như bị chuốc thuốc, linh tức tỏa ra ngào ngạt nức mũi cứ như cố ý khơi gợi cơn thèm khát của đám ma tu.
Cung Ngô Đồng im lặng đánh giá "thuốc giải" trong tương lai của mình.
Thiếu niên Minh Tu Nghệ vóc dáng cao ráo, vì rơi vào tay ma tộc hơn nửa tháng mà bị giày vò chỉ còn da bọc xương, trên mặt chẳng hề để lộ cảm xúc. Cậu bé trông tuyệt vọng, thẫn thờ, linh lực trên người không cách nào sử dụng được, chắc là đã bị người ta phong bế linh mạch.
Đôi mắt kia rã rời mỏi mệt, chẳng buồn động đậy, hệt như tro tàn sau khi bị lửa thiêu sạch, nhưng vẫn mang chút gì đó lạnh lùng và không cam lòng.
Trong đầu Cung Ngô Đồng đột nhiên nảy ra vô số kịch bản "sư đồ" mình nghe kể bao nhiêu năm qua.
Nếu đồ đệ tính tình hung ác khó trị thì mười phần chắc mười là có tiềm năng đại nghịch bất đạo, khi sư diệt tổ.
Nhìn đôi mắt mất hồn xám như tro tàn của Minh Tu Nghệ, Cung Ngô Đồng đánh thót trong lòng.
Ác, ác quá cơ!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play