Lông vũ trên người Hoa Bất Trục rối bời, còn có hai sợi lông đuôi bị chém rụng.
"Huynh tỉnh táo lại một chút có được không hả?" Hoa Bất Trục tủi thân gần chết, ngồi xổm xuống đất nhặt lông đuôi, gương mặt xinh đẹp như hoa như ngọc có thêm một vết bầm tím, "Huynh ấy bảo là đệ hổng lẽ là đệ thiệt hả? Nhị sư huynh ơi mỗi lần đụng đến chuyện của đại sư huynh sao huynh chẳng chịu dùng cái đầu vậy? Hồi nãy huynh có nhìn thấy đại sư huynh chịu liếc đệ cái nào không?"
Thừa lúc Vân Lâm Cảnh chém người, Cung Ngô Đồng đã len lén dẫn ba đứa đệ tử chuồn đi, chắc là đến học phủ Thiên Nhận báo danh.
Vân Lâm Cảnh tra kiếm vào vỏ, lạnh nhạt nói: "Thà giết lầm còn hơn bỏ sót, không thể tha cho bất cứ kẻ nào."
Hoa Bất Trục: "Nhưng đệ bị oan mà!"
"Huynh không quan tâm." Vân Lâm Cảnh đáp: "Đại sư huynh không biết lòng người hiểm ác, thánh tôn nếu đã giao huynh ấy cho huynh chăm nom, huynh không thể để huynh ấy bị gạt và tùy tiện chọn đại ai đó kết thành đạo lữ."
Hoa Bất Trục thiếu chút nữa là quẳng cả hình tượng đi để trợn mắt khinh bỉ.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT