Thẩm Tư Miên lắc đâu không tin được: ''Nói vỏn vẹn chỉ có mấy câu mà là lấy được vài tấm tiền của tớ rồi.''

Lệ Hàm vẫn còn đang suy nghĩ đến lời của ông thầy bói vừa rồi: ''Có khi nào cậu sắp thoát kiếp độc thân rồi không?''

Thẩm Tư Miên nhíu mày: ''Có quả đắng sẽ có quả ngọt?''

''Tớ cũng không rõ, nhưng sự thật là cậu chuẩn bị thoát được kiếp cô đơn rồi.''

Nơi quỷ quái đó thật không đáng tin, nghe ông thầy bói nói xong là cô càng không tin được, sợ đã bị lừa tiền.

Vừa bước ra khỏi chiếc xe taxi thì điện thoại có ai điện, Thẩm Tư Miên nhìn vào màn hình liền cầm cây nạn lên nhảy lò cò vào bên trong, cô vứt cây nạn qua một bên rồi ngồi bệt xuống gạch người dựa vào tường gần lối ra của thang máy.

''Mẹ.''

Lộ Chi nhìn kỹ vào điện thoại: ''Con đang ở đâu đấy?''

''À, dạ con vừa mới xuống lầu đi vứt rác.''

Lộ Chi cũng không nghi ngờ gì, vội hỏi thăm tình hình: ''Anh con ở sát vách với con đúng không?''

Bà sợ hai đứa lại không hoà thuận, đối với cô con gái thì không sao, nhưng với thằng con trai gần ba mươi tuổi lại có chút không yên tâm.

Qua ba giây sau cô nhăn mày: ''Ai ở sát vách bên con?''

''Anh con, Tư Nam.''

Thẩm Tư Miên ơ lên một tiếng, mắt trợn to vô cùng bất ngờ: ''Thì ra là vậy sao!"

''Con chưa gặp anh con à?''

''Vâng con chưa gặp lần nào...'', Vừa nói xong thì cô thấy có một cái bóng phủ xuống, Thẩm Tư Miên đồng thời ngước mắt lên.

''...''

''Miên Miên, anh con bảo đã thấy con rồi mà vậy con chưa thấy anh nữa sao? Có cần mẹ điện anh con để...''

''Mẹ! Con, con có việc gấp lát gọi lại sau cho mẹ.''

Thẩm Tư Miên cúp máy rồi nhưng vẫn còn chưa dám ngẩng đầu lên.

''Ừ giờ thì gặp rồi.'', Thẩm Tư Nam nói xong cả người lạnh nhạt bước đi vào thang máy.

Người đã đi rồi Thẩm Tư Miên mới ngước mắt tay cô vỗ vào gương mặt vẫn còn đang ngơ ngác hồn còn chưa nhập xác được.

Bị nghe thấy hết rồi.

Thẩm Tư Nam khom người đặt đôi giày da vào kệ ngay ngắn chỉnh độ xoay thấy không còn bị lệch nữa, anh mới dời tay cầm lấy đôi dép mang vào chân.

Mở tủ lạnh rót vào ly một cốc nước, khi uống rồi gương mặt trầm xuống, môi mỏng nhả ra vài chữ: ''Chưa từng gặp.''

Thẩm Tư Nam liền di chuyển chân đi vào thư phòng, mở laptop lên đặt ngón tay dài lên gõ xuống vài cái.

Thông tin sinh viên năm hai khoa nghiên cứu: Thẩm Tư Miên.

Mắt anh dán chặt vào tấm hình bên góc tay phải, nhìn gương mặt trái xoan trắng nõn kia mắt mở to tròn đôi môi nhỏ hơi mím lại, vì đối diện mắt với ống kính nên có vẻ ngại ngùng.

Chuông cửa có người ấn, Thẩm Tư Nam đóng laptop lại sau đó đi ra ngoài.

''Vâng con đang đứng trước cửa.''

Thẩm Tư Miên tay cầm điện thoại giơ lên, định lên tiếng thì cánh cửa mở ra.

Cô cúi đầu chào nhẹ, chắc giọng mềm mại cũng cất lên: ''Thì ra anh lại ở ngay bên đây, nhờ mẹ gọi em mới hay.''

Thẩm Tư Nam nhướng mày: ''Vào trong đi.''

Thẩm Tư Miên nhanh từ chối, đã nói dối hiện giờ còn vác cái mặt qua bên đây nữa, xấu hổ chết được: ''Không cần, mẹ kêu em qua đây chào hỏi anh một tiếng thôi.''

''Miên Miên anh con nói vậy thì vào ngồi chơi đi, mẹ tắt máy đây.'', Thấy hai anh em thân thiết với nhau bà vô cùng mừng rỡ nên không muốn quấy rầy.

Thẩm Tư Nam mở cửa rộng ra, giọng nhạt nhẽo có chút không kiên nhẫn: ''Mời vào.''

Không cách nào từ chối, Thẩm Tư Miên nhấc một chân vào, cô chợt dừng lại, chân lùi về vị trí cũ khom lưng đặt dép mình bên ngoài cửa rồi chân trần mới bắt đầu nhấc nhẹ từng bước đi vào bên trong.

Nói dối trước mặt anh như vậy giờ còn vào đây ngồi, chắc cô chết mất.

Thẩm Tư Nam để cốc nước lên bàn, lúc này mới mở lời: ''Lần trước trong người tôi không được khỏe nên có hơi lớn tiếng, nên em đừng để trong lòng.''

Thẩm Tư Miên ngồi đặt tay lên gối mình, nghe rồi nhìn anh một cái rồi rời mắt; ''Ồ.''

Không khỏe? Rõ ràng là muốn gây sự với cô, mà khoan đột nhiên anh lại nói cái này làm gì vậy?

Cảm thấy ngột ngạt một cách kỳ lạ, Thẩm Tư Miên cũng không muốn ngồi lâu ở chỗ này, liền đứng lên: ''Không còn gì thì tôi về đây, xin lỗi đã làm phiền anh rồi.''

Thẩm Tư Miên lấy tay phủi phủi chỗ vừa ngồi, rồi đứng thẳng lên: ''Không hề đụng vào bất kỳ thứ gì, chỗ ngồi rất sạch sẽ nếu chê bẩn thì anh có thể đem nó đi giặt.''

''Em ghét tôi?''

Vừa đến cửa thì Thẩm Tư Miên dừng bước, cô không xoay người lại, mà nói: ''Câu này tôi phải hỏi ngược lại anh.''

Thẩm Tư Miên đi về phòng mình đóng cửa lại xong, cô nghĩ đến lời vừa rồi.

Anh là người ghét tôi thì có.

Lúc trước dù anh không ưa thích cô đi chăng nữa cô cũng không hề có ác cảm với anh, nhưng hiện giờ thì đã có.

Bỗng nhớ đến mấy chuyện hôm nay, cô là một người luôn sống kép nép vậy từ khi nào mà lại trở nên mạnh dạn đến vậy?

Thẩm Tư Nam lúc này mới động đậy, anh với cốc nước đi vào khu bếp đổ nước xuống bồn rồi bỗng dưng anh mạnh tay quăng ly vào trong liền xoay người về phòng.

...

''Bác sĩ có còn chở ngại gì không ạ?''

''Không còn, hoạt động bình thường.''

Thẩm Tư Miên liền ra về, chân đi lại bình thường cảm giác thật thích, cô ghé ngang một cửa tiệm.

"Xin chào quý khách, ở đây chúng tôi mới nhập vài mẫu ván mới rất đẹp và độ bềnh rất được mọi người ưa chuộng.''

Thẩm Tư Miên nghe tư vấn xong cô gật đầu: ''Vậy cho em xem thử.''

Nhìn rất đẹp mắt, màu sắc rát hài hòa, bánh xe cũng rất chắc chắn: ''Cái này giá bao nhiêu ạ?''

''Ván này rất chất lượng giá hữu nghị là 700 ngàn.''

Đầu Thẩm Tư Miên choáng ngang, cô cầm điện thoại để kiểm tra số tài khoản, cô chỉ còn 900 ngàn thôi.

''Mẫu này chỉ còn một cái duy nhất, không lấy thì rất tiếc đấy?''

Thẩm Tư Miên cũng bị thuyết phục liền đồng ý.

''Có cần gói lại không?''

''Cảm ơn chị, nhưng em sẽ dùng ngay bây giờ.''

Đã mấy tháng nay Thẩm Tư Miên chưa sử dụng lại ván trượt, thật ra thì cô không yêu thích môn này đâu vừa vào năm nhất thì cô ở ký túc xá của trường, nhưng vì một số chuyện nên vừa bắt đầu năm hai cô liền chuyển ra ngoài. Từ chỗ kia bắt xe buýt hằng ngày khá tốn kém, nên cô quyết định là học trượt ván như vậy có phương tiện riêng cũng không tốn kém phần nào.

''Sao bây giờ cậu mới bắt máy thế?''

Thẩm Tư Miên vừa lúc dừng lại, cô ngước nhìn đèn giao thông mới đáp: ''Cậu tìm mình có chuyện gì sao?''

''Cậu muốn bị trừ thêm năm điểm nữa sao mà còn chưa đến?''

''Điểm gì?''

Lệ Hàm nhìn khán phòng đã đung đủ cô thở dài: ''Chiều nay còn một tiết của giáo sư Thẩm đừng nói cậu quên nha?''

Thẩm Tư Miên nhìn đồng hồ trên tay mình: ''Chẳng phải còn một tiếng nữa sao?''

''Bà cô ơi đổi lịch lúc sáng rồi.''

Thẩm Tư Miên trợn mắt: ''Vậy, vậy sao cậu không thông báo với mình?''

Lệ Hàm nhìn xung quanh vẫn chưa thấy giáo sư mới an tâm: ''Mình tưởng cậu biết rồi nên không báo cho cậu, được rồi bỏ qua chuyện này đi cậu mau tranh thủ đi hiện tại giáo sư Thẩm còn chưa đến.''

Đèn giao thông nhảy màu, Thẩm Tư Miên vội vã lướt ngang qua đường.

Thẩm Tư Nam đang dừng đèn đỏ, mắt ngước lên liền thấy bóng dáng quen thuộc và vuột nhanh qua.

Biết trượt ván nữa sao.

''Aaa, chết rồi cô lại đi trễ lần nữa được.''

Thẩm Tư Miên cầm lấy ván trượt trên tay, cô mệt nhọc chạy lên cầu thang.

Lệ Hàm thấy giáo sư đã vào rồi, còn cô bạn kia vẫn còn chưa thấy đâu.

''Bắt đầu điểm danh.''

Thẩm Tư Miên vừa lên đến, cô cúi đầu xuống, xoay người bọc lại cửa sao, nhanh tay cầm điện thoại lên.

''Mở cửa sau cho tớ.''

''Lệ Hàm.''

''Có.''

Lệ Hàm nhìn ra sau, khom người lẹ chân mở cửa rồi nhanh trở lại chỗ ngồi.

Thẩm Tư Miên mở cửa bò vào bên trong, nghe điểm danh sắp đến tên cô rồi.

''Thẩm Tư Miên...''

Thẩm Tư Nam ngước mắt nhìn khán phòng: ''Thẩm Tư Miên.''

''Có!''

Cô nuốt nước bọt, nghe đọc tên người khác cô liền thở phào nhẹ nhõm.

''Xém một chút nữa mất thêm năm điểm.''

Lúc chạy lên gương mặt đỏ bừng, miệng nhỏ hô hấp không ngừng.

Lệ Hàm nhìn cái ván trượt dưới chân, ngước mắt lên nói nhỏ: ''Hết tiền rồi sao?''

''...'', Bị đoán trúng rồi.

Thẩm Tư Miên nhìn trên bảng nhỏ giọng: ''Tan tiết tớ sẽ đi tìm việc.''

Lệ Hàm biết ngay, cô biết gia đình của Thẩm Tư Miên cũng khá giả, nhưng cô bạn này lại không thích xài tiền ba mẹ nên tiền chi đều tự kiếm.

''Có cần tớ tìm giúp cậu không?''

Thẩm Tư Miên nhìn người trên kia đã quay lưng, cô quay qua thấp giọng: ''Cậu biết có chỗ nào không?''

''Vài chỗ.''

Lệ Hàm cúi đầu xuống, nói tiếp: ''Cậu cần tiền gấp lắm sao?''

''Tớ chỉ còn 200, nên phải kiếm hờ trước.''

Hai người bàn luận xong vấn đề của mình, rồi ngồi xa nhau ra vừa ngẩng đầu lên.

Cả hai: ''???''

''Đừng bảo là bị kêu nữa nha?''

Lệ Hàm nhìn xung quang lầm bẩm trong miệng: ''Chắc là vậy rồi.''

''Bạn nữ sinh áo vàng.''

Thẩm Tư Miên nghiêng sang: ''Là gọi cậu.''

Lệ Hàm nhìn xuống áo mình rồi nhìn qua áo người bên này: ''Tớ sọc vàng, còn cậu mới là màu vàng chính gốc.''

Thẩm Tư Nam nhìn giọng nhàn nhạt nói: ''Chính là cô đấy, bạn nữ sinh một chân.''

''...''

Chân cô đã lành rồi mà.

Thẩm Tư Miên bước xuống khán đài, đứng giữa giảng đường giọng có chút run: ''Giáo sư có việc gì sao?''

''Có, tôi mới gọi.'', Thẩm Tư Nam liếc qua đưa cây bút lông đến.

"Trình bày những gì trên bảng theo yêu cầu tôi đã đề ra.''

Thẩm Tư Miên nhận lấy cây bút, không biết vô tình hay cố ý mà ngón tay anh lại đụng vào ngón tay cô.

Nhìn sắc mặt anh bình tĩnh thì cô không truy cứu.

Vừa đặt bút lông lên bảng từ đằng sau cảm nhận được hơi thở nóng rực của đàn ông, Thẩm Tư Miên còn chưa kịp nhìn lại thì một giọng trầm thấp cất lên.

''Lần sau còn không chú ý nghe giảng, thì đừng trách tôi.'', Thẩm Tư Nam nói rồi liền nhanh lùi lại, quay người coi như không xảy ra chuyện gì.

Thẩm Tư Miên run lên, đến chữ viết cũng bắn thẳng lên trên, anh lại có ý gì? Như vậy có nghĩa là tha mạng cho cô còn có lần sau thì thẳng tay giết chết?

Khi đã trình bày xong, cô đắp nắp bút lông lại đồng thời cầm ngòi đầu bút rồi đưa đến trước mặt: ''Trả lại giáo sư.''

Thẩm Tư Nam nhìn hành động cầm bút của cô, anh liếc mắt sang khác, tay giật mạnh lại.

Thẩm Tư Miên thấy thái độ anh như vậy cô cũng không thấy lạ gì, bình tĩnh mà trở lại chỗ ngồi.

''Tư Miên cậu đã cứu tớ một mạng mà.''

Lệ Hàm thấy giáo sư nhìn chằm chằm xuống đây thì ngậm miệng lại, đưa mắt liếc qua người bên cạnh.

Giáo sư Thẩm nhìn cậu kia.

Thẩm Tư Miên nhìn ánh mắt hiểu ý ngay.

Tớ không quan tâm.

Cô bạn Tư Miên này càng ngày gan dạ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play