Đã ngồi vào bàn làm việc một tiếng đồng hồ trôi qua nhưng Thẩm Tư Nam vẫn chỉ viết được mấy chữ, tay phía dưới luồn xuống đóng lại, đặt gọn qua một bên.
Ở nhà nên anh chỉ mặc quần thung dài đen và áo thun trắng, dép lê cứ kêu rồi lại dừng, Thẩm Tư Nam đi tới đi lui cuối cùng dứt khoát mở cửa xông ra ngoài.
Thẩm Tư Miên vừa tắm ra tóc còn ướt cô vẫn còn chưa sấy, hiện giờ phải lo con mắt của cô mới được sợ sáng hôm sau sưng bụp lên mất, vừa mới đắp muỗng lên mắt vẫn còn chưa kịp thư giãn thì nghe được tiếng bên ngoài.
Cửa mở ra, Thẩm Tư Nam chưa lên tiếng mắt nhìn người con gái chằm chằm, mái tóc dài rối bù ướt đẫm, đôi mắt thì đỏ hoe, gương mặt trắng hồng có vài nét hờn dỗi.
Nhìn tướng hình mặc đầm ngủ đến đầu gối, mỏng manh và ngây ngô, thật muốn làm người khác muốn phạm tội.
Thẩm Tư Nam cuối cùng cũng rời mắt sang khác, giọng hờ hững nói: ''Mẹ gọi tôi sang đây hỏi em đã ăn gì chưa.''
Thẩm Tư Miên nấp người vào cánh cửa, rồi chỉ lú cái đầu mình ra mới đáp: ''Cảm ơn, điện thoại tôi hết pin lát nữa sẽ gọi lại mẹ, làm phiền anh rồi.''
Nói xong Thẩm Tư Miên thục đầu vô đóng cửa lại.
Thẩm Tư Nam cũng về bên mình vừa vào cửa không biết vì chuyện gì mà anh lại đóng lại một cái ''ầm''
Tiếng động truyền đến phòng Thẩm Tư Miên cũng nghe thấy nhưng cô lại chẳng mấy để tâm, liền cấm sạc điện thoại mở máy lên không thấy cuộc gọi nào của mẹ, bỗng thấy kỳ lạ sao mẹ lại không điện cho cô mà lại điện cho anh ấy?
Cô đứng dậy cầm khăn lau khô tóc tay đột nhiên cứng lại, mắt nhìn xuống đầm ngủ màu trắng của mình, trong lòng tự an ủi.
Vừa rồi chắc anh không thấy đâu, lúc mở cửa là cô đã nhanh người nấp vào cửa rồi, nhưng mà sao cảm thấy ngại ngùng vậy?
''Alo tớ nghe Lệ Hàm.''
''Sau đến bây giờ cậu mới gọi lại vậy?''
Thẩm Tư Miên lò cò đi ra nằm xuống sofa gác chân lên rồi lấy muỗng úp vào mắt.
Lệ Hàm miệng nhai nhai sột sạt: ''Bộ dạng sáng nay có phải là cậu không?''
''Không phải.''
Lệ Hàm thở dài: ''Cậu chối cái gì, cậu vừa ra rồi thì chưa thấy Thẩm đẹp trai đó mặt trông như nào đâu.''
Nhắc đến người này thì Thẩm Tư Miên trở nên không hứng thú, nhưng cũng mở miệng hỏi: ''Mắng tớ hay sao?''
''Không có mắng, nhưng mặt rất đáng sợ, làm mọi người không ai dám lên tiếng, vị giáo sư mới này coi bộ khó khăn lắm đây.''
Thẩm Tư Miên nghe xong thì chu môi: ''Ồ.''
''Ồ cái gì chứ, cậu bị ghim rồi đấy?''
''Tớ biết.''
Nghe giọng cô bạn trông buồn rầu thảm hại này, Lệ Hàm an ủi: "Chịu thôi chứ phải làm sao bây giờ, khi không người hiền lành như cậu đột nhiên phát bệnh làm gì.''
Thẩm Tư Miên không trả lời, im lặng một lúc cô mới thấp giọng: ''Chuyện về giáo sư Thẩm trong lòng cậu gì đó về sau đừng nhắc trước mặt mình, cứ vậy đi mai gặp.''
Chán nản để điện thoại lên bàn, bỗng một mảnh ký ức của cô ùa về.
Lúc nhỏ cô vì tò mò mà vào phòng Thẩm Tư Nam phải nói thanh niên bây giờ hiếm được mấy ai mà sạch sẽ gọn gàng ngăn nắp như anh, nhìn căn phòng bày biện sách rất nhiều cô quá hưng phấn mà không kiềm lòng được mà cầm lấy một quyển trên tay đọc được vài trang thì cô đặt lại vị trí cũ.
Trời xế chiều Thẩm Tư Nam từ trong phòng mặt mày giữ tợn đùng đùng bước ra.
''Hôm nay ai đã vào phòng con?''
Ông bà Thẩm ngây người đáp: ''Từ lúc con không cho phép ba và mẹ chưa từng đặt chân vào đó.''
Thẩm Tư Miên nhìn ánh mắt của anh mà sợ đến toát mồ hôi, nhưng cô lại bước nhỏ về phía trước: ''Anh, anh là em vào ạ.''
Ngoan ngoãn mà thú nhận.
Vừa nói xong thì Thẩm Tư Nam đột ngột nắm chặt lấy tay kéo cô vào bên trong phòng, đóng sầm cửa lại, đến ba mẹ bên ngoài đập cửa gọi inh ổi.
''Thích vào lắm sao? Vậy thì nhìn đi nhìn cho kỹ vào sau đó thì cút ra khỏi phòng tôi!"
Thấy anh vô cùng hung hăng Thẩm Tư Miên sợ hãi mà nước mắt ào ạt chảy xuống, giọng cô nức nở thành tiếng: ''Anh, em biết sai rồi...''
''Ai là anh của cô?''
Sau khi ba mẹ lấy chìa khóa mở cửa vào liền ôm cô ra ngoài, kể từ sự việc đó trở về sau cô không đặt chân vào căn phòng đó lần nào đến cả mặt mũi cũng ít nhìn thấy.
Nghe ba mẹ nói là Thẩm Tư Nam không thích người khác vào phòng mình, đồ đạc cũng không được đùng vào. Nhưng cô thấy đâu nghiêm trọng đến nổi mà nói mấy lời khó nghe vậy chứ, đến giờ Thẩm Tư Miên vẫn còn nhớ in cái ngày đó.
...
Buổi sáng Thẩm Tư Miên đi trễ một lát vì đi sớm một chân như cô không thể chen chúc trên xe buýt được.
Bước chân vẫn không được tư nhiên, tay kia cầm trang giấy miệng đọc không ngừng, lúc này cô lật đến mặt sau thấy lịch học hôm nay.
Đầu giờ là tiết của anh.
Nhìn đồng hồ mới biết cô đã trễ hết mười lăm phút.
Thẩm Tư Miên đứng trước cửa phòng, đưa mắt nhìn mọi người vẫn còn đang chăm chú nhìn vào bảng bỗng đồng loạt chuyển hướng dừng trên người cô.
Lúc này để ý người đứng trên bục giảng cũng đang nhìn cô, Thẩm Tư Miên nhẹ cúi đầu thái độ lịch: ''Thưa giáo sư do chân em bị trật nên đến trễ, muốn trừ điểm thì giáo sư Thẩm cứ trừ.''
"Vào đi, trừ năm điểm.''
Đầu cô choáng váng cái gì cơ? Trừ năm điểm?
Thẩm Tư Miên cắn răng đi vào trong, thì Lệ Hàm đi xuống dìu lấy tay cô nói nhỏ: ''Đã nói cậu bị ghim rồi.''
''Bạn nữ sinh một chân kìa.''
Vừa mới đặt mông xuống chưa được ba giây thì ngước mắt đã nghe gọi, Lệ Hàm ngồi bên cạnh liền không nhịn được cười.
''Bạn nữ sinh một chân giáo sư gọi cậu.''
Thẩm Tư Miên nhắm mắt rồi nhanh mở ra, liền đứng lên: ''Giáo sư còn việc gì nữa sao?''
''Có hứng thú với môn học của tôi không?''
''Có.''
Thẩm Tư Nam cầm cây bút lên, mắt ngước lên nhìn chằm về hướng đối diện: ''Vậy có hứng thú với tôi không?''
Thẩm Tư Miên nghe câu nói quỷ quái này hơi nhíu mày nhưng lại thẳng thắn đáp: ''Không có.''
''Tốt.'', Thẩm Tư Nam chỉ tay lên bảng: ''Tôi đang hỏi lại về vấn đề cũ nhưng lớp lại không biết, nếu đã hứng thú thì mời cô giải đáp thắc mắc cho mọi người.''
Thẩm Tư Miên nhìn câu hỏi ngẫm ba giây liền trình bài đáp án.
Lệ Hàm liền vỗ tay khen ngợi: ''Đỉnh quá đỉnh, cậu vẫn luôn nằm trong tim tớ.''
Thẩm Tư Miên ngồi xuống rồi nói: ''Cậu đừng làm quá, câu hỏi đó dễ mà.''
''Bạn nữ sinh một chân đã trả lời đúng không uổng công tôi đã kỳ vọng.''
Kháng phòng cười ầm lên.
Bạn nữ sinh một chân, xem ra lại hợp như vậy.
Thẩm Tư Miên mím môi liếc nhìn người đàn ông đang đứng quay lưng xuống đây, cô từ trước đến giờ chưa từng nói tục nên bây giờ lòng cô rất tức nhưng lại không biết mắng câu gì.
''Bạn nữ sinh một chân cười chết tớ được.'', Lệ Hàm nhìn gương mặt cô bạn ngồi đối diện mình đang hậm hực.
''Giáo sư Thẩm đẹp trai lại nói chuyện vui tính đến vậy.''
Thẩm Tư Miên đặt ly nước xuống bàn: ''Vui tính gì, rõ ràng là cố ý chọc quê tớ.''
Lệ Hàm bật cười: ''Sao chân cậu lại lâu hết vậy?''
''Tớ ngu dại tự nắn khớp sai, nên hôm qua tớ đi đến bác sĩ để nắn lại.''
Lệ Hàm vỗ đùi cười ngiêng ngả: ''Trời ơi Tư Miên cậu từ lúc nào lại hiểu về chỉnh khớp thế? Tớ phục cậu sát đất.''
Lòng Thẩm Tư Miên buồn bực không thôi: ''Trừ năm điểm đã vậy còn bị đem ra làm trò cười, chắc tớ phải đi coi bói quá.''
''Bói?'' Lệ Hàm nhanh chóng nói: ''Tớ biết chỗ coi bói này rất hay đấy, nói là bách phát bách trúng!"
''Cậu định đưa tớ đi thật sao?''
Lệ Hàm đứng lên: ''Bỗng nghe cậu nhắc đến coi bói làm tớ có nhã hứng, mau đi thôi.''
Thẩm Tư Miên một bên chống nạn còn một bên thì bị cô bạn nắm tay.
''Tình trạng hiện giờ của tớ mà lại mò đến đó cảm thấy không ổn lắm.''
''Không sao, mau đi chúng ta còn hỏi tình duyên sẽ như thế nào, ôi tớ đang rất là nôn nóng.''
Hai người đi vào một con ngõ nhỏ, cứ đi sâu vào đến cuối đường, ngôi nhà nhỏ đằng trước được bài biện cái vòng cung bằng hoa lan ở chỗ lối đi vào, còn dưới đất bắt đầu từ trước đi vào trong kia được đặt cục gạch trải thẳng tận trong.
"Tự nhiên thấy lạnh thế.'', Lệ Hàm xoa lấy vai mình.
Hai người và bước vào bên trong thì chuông từ đâu phát ra âm thanh, làm hai người giật mình vội ôm lấy nhau.
''Vừa tối lại vừa lạnh.'', Đột nhiên Lệ Hàm cảm thấy hối hận.
Mắt Thẩm Tư Miên để ý trên trần nhà: ''Có điều hòa nữa sao?''
Lệ Hàm buông tay ra nhìn lên trên: ''Ông thầy bói này coi bộ rất là giàu.''
''Hai cô gái trẻ muốn tìm ta?''
Giọng nói của một ông lão cất lên, hai người mở màng đi vào bên trong nhìn cách bố trí của nơi này cảm thấy lạnh sống lưng.
Ông lão ngồi ở chỗ chủ đạo, tay thì vuốt lấy chùm râu trắng của mình tay còn lại thì cầm cây quạt giấy nhưng trên đó đều viết những chữ rất khó hiểu cái này giống như là bùa vậy.
''Trong hai cô ai là người xem trước đây.''
Lệ Hàm giật lấy cây nạn rồi để Thẩm Tư Miên ngồi xuống: ''Là người này.''
Thẩm Tư Miên xoay người ngước mắt nhìn lên: Chẳng phải cậu nói muốn xem tình duyên mà?
Lệ Hàm liền lảng tránh.
Ông lão xếp cây quạt lại đặt lên bàn, đồng thời ngước mắt nhìn: ''Cô gái trẻ này thật may mắn đấy, hôm nay tôi chỉ xem một người thôi.''
''Tại sao chỉ một người?''
''Ta còn phải về núi, nên hôm nay chỉ xem duy nhất một người có duyên.''
Thẩm Tư Miên liền níu lấy tay người đằng sau: ''Không mấy tớ nhường cho cậu.''
''Không, cậu xem đi.''
Ông lão vội cắt ngang: ''Người đối diện có duyên với ta, để ta xem cho cô.''
Thẩm Tư Miên nheo mắt xoay mặt đối diện với ông lão thầy bói.
Ông nhìn chằm chằm vào gương mặt cô, Thẩm Tư Miên nắm chặt lấy bàn tay mình.
''Ừm...'', Ông vuốt lấy chùm râu đồng thời nói.
"Duyên tới dù chạy đằng trời cũng không thoát, có quả đắng thì sẽ có quả ngọt...''
???
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT