Thẩm Tư Miên từ trong nhà hàng mặt mày vui vẻ như con nít mới được cho kẹo: ''Lệ Hàm tớ xin được việc rồi!"
Lệ Hàm cũng mừng theo: ''Quá tốt rồi! Đi tớ đãi cậu một bữa để đến lúc cậu kiếm được tiền thì bao tớ lại.''
Cô gật đầu đồng ý.
Hai người chỉ ngồi ở quán ăn lề đường.
''Nào ăn thử xem có ngon không?''
Thẩm Tư Miên cầm một que xiên cắn thử thì mắt sáng rực lên: ''Ngon thật.''
Lệ Hàm cười cũng lấy một que cho mình: ''Nói về ăn uống tất nhiên là sở trường của mình.''
Đang ăn ngon lành, Lệ Hàm bỗng thắc mắc một chuyện: ''Sao tớ thấy giáo sư Thẩm có gì đó rất lạ.''
Thẩm Tư Miên đang nhai khẽ dừng lại: ''Lạ như thế nào?''
Lệ Hàm cúi sát đầu đến, liền nói: ''Ánh mắt giáo sư nhìn cậu rất lạ.''
''Không được nói bậy bạ.'', Thẩm Tư Miên cũng không nghĩ đến anh nhìn cô thế nào, cô cầm thêm một xiên que tiếp tục ăn, vẻ mặt không chút để ý.
''Tớ nghe nói hoa khôi có ý với giáo sư Thẩm.''
Thẩm Tư Miên ừm ừ: ''Là Lý Huệ Như sao?''
Lệ Hàm gật đầu: ''Nhìn cô ta cũng đâu đẹp lắm, cũng là do cô ta có dáng hình đẹp hơn cậu nên nam sinh mê cô ta hơn.''
''Tớ không bận tâm.''
Lệ Hàm vẫn nói tiếp: ''Diễn đàn đang bình luận muốn sập rồi, lần trước là chuyện của Lý Huệ Như và đàn anh gì bên ngành y nhưng tớ quên mất tên rồi. Nhưng lần này lại sôi nổi hơn, một phe thì nói Lý Huệ Như xinh đẹp dáng hình lại ngon như vậy thế nào giáo sư Thẩm cũng gục ngã, còn phe kia thì nói giáo sư Thẩm tính tình cộc cằn mặt lúc nào cũng lạnh nhạt rất khó mà theo đuổi được.''
Nghe hết rồi, Thẩm Tư Miên ngước đầu rồi giơ tay lên nhún vai: ''Tớ không biết.''
''Cậu không lên diễn đàn sao?''
''Không có thời gian.'', Mà có thì cũng không lên chỗ thị phi làm gì.
Lệ Hàm thở dài: ''Cậu thì không tìm được mối tình nào, còn Lý Huệ Như thì cả đóng người.'', Cô nói đến đây liền cười: ''Nhưng không sao, tớ chưa thấy ai xứng làm bạn trai của Tư Miên nhà ta.''
Thẩm Tư Miên bật cười, cô giơ ngón tay cái lên: ''Cậu nói rất đúng.''
...
Thẩm Tư Nam đứng trong thang máy chuẩn bị ấn số tầng, thì thấy có bóng người chạy vội vã lại đây.
Thẩm Tư Miên không để ý vừa vào cô liền cúi đầu: ''Cảm ơn, cảm ơn rất...'', Chữ nhiều chưa nói ra thì nhìn thấy gương mặt người đối diện thì cô liền nuốt vào trong.
''Cảm ơn.'', Giọng hờ hững, cô xoay người lại đứng gần cửa ra thang máy.
Thẩm Tư Nam vô tình liếc nhìn xuống, thì mắt vội ngước lên, nhìn số đang nhảy rất chậm anh ho nhẹ.
''Quần em dính máu.''
Trong thang máy chỉ có hai người cô chắc hẳn là anh đang nói chuyện với mình, Thẩm Tư Miên nhìn ra phía sau liền thấy quần kaki trắng của mình thật sự vệt đỏ.
Thẩm Tư Miên vô cùng hốt hoảng tay chân luống cuống hết lên, cô dựa lưng vào thang máy sắc mặt dần dần đỏ ửng lên, sao chu kỳ lần nay lại đến sớm vậy đáng ra còn ba ngày nữa mới đến kỳ mà.
Cô lấy túi xách che sau mông lại, do cô mặc áo form màu vàng kết hợp với quần kaki trắng, nhưng cô lại bỏ áo vào quấn cho nên mới bị anh thấy.
Mặt mũi cô biết để đâu đây.
Tim đang đập như đánh trống đợi thang máy mở ra cô lấy tay che đằng sau lại mà chạy như bay ra khỏi nơi này.
Thẩm Tư Nam nhìn xong thu mắt lại ấn thang máy xuống lại tầng một.
Nhìn nguyên một kệ hàng đều một sắc đầy đủ nhưng không biết nên lấy loại nào.
''Chàng trai nếu mua cho bạn gái thì lấy loại này đi, cái này rất nhiều công dụng như thấm hút rất nhanh, vừa kháng khuẩn, lại còn chống tràn và đặc biệt giúp cho cô bé luôn luôn mát lạnh trong thời gian dài.''
''Cảm ơn.''
Thẩm Tư Nam liền hốt đại một mớ mà không đếm.
''Khoan đã chàng trai, cậu lấy là loại dùng ban ngày nên lấy một ít ban đêm này đi, công dụng của nó rất là...''
Thẩm Tư Nam không để người kia nói hết, tiện tay ôm thêm một mớ rồi gật đầu sau đó rời đi mất.
Nhìn xung quanh trong tủ không còn thấy băng vệ sinh nằm ở đâu, Thẩm Tư Miên thở dài đành đứng lên đi ra ngoài mua, vừa mở cửa thì thấy có ai đó treo bọc gì bên ngoài.
''Gì thế?'', Cô mở ra xem bên trong là có hai loại băng ban ngày có ban đêm cũng có, túi chườm nóng cũng có trong này.
Đóng cửa lại, Thẩm Tư Miên ngồi thẩn thờ ra, sao đột nhiên lại đối sử với cô tốt đến vậy, bỗng nhớ lời của Lệ Hàm.
Ánh mắt giáo sư nhìn cậu rất lạ.
Thẩm Tư Miên lắc đầu: ''Không có chuyện đó.''
Dù sao anh ta cũng là anh trai trên danh nghĩa của cô, còn mua cái này chắc là nể mặt ba mẹ mới đi mua cho cô thôi cộng một phần là anh nhìn thấy nên muốn đền bù đây mà.
''Thôi vậy.''
Bước từ phong tắm ra, Thẩm Tư Miên lấy ví tiền mình ra xem đóng đồ ở đây là bao nhiêu, sau đó lấy tớ 200 ra.
Thẩm Tư Nam vừa tắm ra nửa thân dưới chỉ quấn cái khăn trắng, trên vai thì vắt một cái khăn để lau tóc, anh mang dép vào nhanh đi đến cửa cứ tưởng là người giao hàng nhưng ai ngờ không phải.
Bị một màn trước mắt dọa Thẩm Tư Miên lùi về sau vài bước, mặt đỏ lên cô vội nhìn sang chỗ khác đồng thời đưa tờ tiền: ''Cảm ơn anh vì đồ kia, tiền này gửi lại anh.''
Không thấy động tĩnh gì, Thẩm Tư Miên nhìn qua thì thấy được cơ thể của người đàn ông cô ngượng nghịu chuyển ánh mắt lên trên, chân tiến lên một bước tay cầm tiền huơ huơ.
''Anh lấy đi, tôi còn phải về ngủ nữa.''
Thẩm Tư Nam dựa người vào cửa khoanh tay lại, ánh mắt chăm chú nhìn cô gái đang ngại ngùng mà hai bên gò má đã đỏ hết lên.
Mặt càng nóng hơn, tim đập thình thịch như muốn văng ra ngoài, Thẩm Tư Miên không thể đứng lâu chỗ này được, mắt không nhìn đến anh mà in tờ tiền lên phía trước còn sợ bị rơi cô vỗ một cái ''chát'', rồi tay chân cuống cuồng chạy đi.
Thẩm Tư Nam bất ngờ vì hành động này mà người đứng đơ ra, qua năm giây anh mới rũ mắt nhìn xuống tờ tiền dính trên ngực mình, khóe môi liền giật vài cái.
Cô vừa chạy vào phòng ngả người lên giường mặt úp xuống, sau đó lật người lại tay che lấy khuôn mặt mình.
Trời ơi! Vừa rồi mình lại làm gì vậy?
Ngại chết mình rồi!
...
''Tư Miên đợi tớ với!'', Lệ Hàm chạy đến tay chống hông thở hồng hộc.
''Cậu đi đâu lại gấp gáp vậy?''
Thẩm Tư Miên nhìn đồng, cô vội nói: ''Hôm nay là ngày đâu tiên tớ đi làm, tớ sắp trễ giờ rồi.''
Phải rồi, Lệ Hàm quên mất chuyện này: ''Vậy thì cậu mau đi đi.''
Lệ Hàm nhìn bóng lưng nhỏ đang chạy như bay kia có chút buồn cười.
Thẩm Tư Miên vừa đến là đồng hồ chỉ đúng 3 giờ, cô thở một hơi mệt nhọc sau đó bước vào trong nhà hàng.
''Nhân viên mới đúng không, mau thay quần áo đi.''
Thẩm Tư Miên nhận lấy chạy vào thay đồ ra, áo sơ mi trắng còn bên ngoài thì áo vest đen, bên dưới thì là chân váy đen ôm dáng ngang đùi. Cũng may là không quá cao cô thấy mặc như thế cũng ổn có đều bó sát người làm cô không được quen cho lắm.
''Em không mang giày cao gót sao?''
Nghe rồi Thẩm Tư Miên nhìn xuống đôi giày thể thao màu trắng của mình liền đưa mắt lên mà lắc đầu.
Người nhân viên cười: ''Chị còn dư một đôi lần trước mua do số nhỏ chị mang không vừa, chân em chắc là vừa đấy.''
Mang vào rồi người nghiêng vẹo cô vội vịn lấy tường.
''Nếu thừa chị cho em đấy, chị giữ lại cũng không có mang được.''
Thẩm Tư Miên vô cùng cảm kích: ''Cảm ơn chị để em gửi tiền lại cho chị.''
''không cần đâu, đôi này không bao nhiêu tiền coi như là tặng cho nhân viên mới đi.''
Thẩm Tư Miên vui vẻ: ''Em cả ơn chị.''
Lý Tuấn Nhật cầm điện thoại trên tay mà mặt sắp lên cơn thịnh nộ: ''Đại ca ngài tới chưa vậy?''
Thẩm Tư Nam đỗ xe rồi đi đến: ''Rồi.''
Lý Tuấn Nhật đưa mắt nhìn qua rồi bỏ điện thoại vào túi quần: ''Cậu không thấy nắng thế này mà lại để tôi đứng đợi cậu như thế đó à?''
''Bóng mát không đứng, ai kêu cậu đứng phơi nắng.'', Giọng Thẩm Tư Nam hời hợt.
Lý Tuấn Nhật biết cái tên này rất máu lạnh nên không đếm xía đến, bỗng nhớ đến người đứng phía sau.
''Giới thiệu với cậu đây là em gái của tôi, Lý Huệ Như đây là bạn học đại học của anh Thẩm...''
''Giáo sư Thẩm!"
Lý Tuấn Nhật hỏi: ''Hai người biết nhau sao?''
Thẩm Tư Nam: ''Không biết.''
Lý Huệ Như: ''Biết.''
Đột nhiên hai người họ Lý liền bị gượng, nhìn người kia nét mặt vẫn bình tĩnh và điềm đạm.
''Thôi vào ăn đi tôi đói sắp chết rồi.''
Lý Huệ Như kéo tay anh mình: ''Sao anh không nói sớm giáo sư Thẩm là bạn của anh vậy?''
''Em có hỏi đâu anh nói?''
Lý Tuấn Nhật nhìn bóng lưng phía trước mà nhỏ giọng nhắc nhở em gái mình: ''Đừng thấy nhan sắc đẹp của hắn mê hoặc, tên họ Thẩm đó rất xấu tính lại rất dễ nổi điên.''
''Em thấy giáo sư Thẩm đẹp trai người lại rất điềm đạm mà sao anh cứ nói quá thế?''
''Vẻ bề ngoài thôi.'', Ai đã từng quen biết Thẩm Tư Nam sẽ biết cách con người đó ra sao.
Ba người ngồi vào bàn ăn, Thư Tư Nam ngồi đối diện hai anh em họ, anh đẩy menu về trước.
Lý Tuấn Nhật nói: ''Cậu không gọi món sao?''
''Cháo trắng và rau luộc.''
Lý Tuấn Nhật lau mồ hôi trán rồi đưa mắt nhìn xung quanh: ''Đại ca Thẩm à, làm ơn đi ở đây là nhà hàng không phải chỗ nấu thức ăn chay, cậu thích món gì cứ gọi tôi sẽ trả tiền.''
Thẩm Tư Nam liếc mắt.
''Được rồi, đại ca chờ một lát.''
''Phục vụ!''
Thẩm Tư Miên liền đi đến, gương mặt thân thiện đáp: ''Quý khách dùng gì?''
Lý Huệ Như thấy người này rất quen mắt: ''Cậu có phải là Thẩm Tư Miên không?''
Nghe thấy tên, Thẩm Tư Nam liếc nhìn qua.
Lúc này Thẩm Tư Miên mới để ý người bên cạnh, cô nhanh chóng rời mắt cười đáp: ''Cô quen tôi sao?''
''Cậu không biết tôi? Lý Huệ Như.'', Mặt đắc ý.
Dĩ nhiên là cô biết rồi, Thẩm Tư Miên lắc đầu: ''Xin lỗi tôi chưa từng nghe qua.''
Mặt Lý Huệ Như đơ ra.
''Ba vị đợi một lát thức ăn sẽ được đem ra ngay.''
Lý Tuấn Nhật nhìn bóng lưng kia lên tiếng: ''Cô gái xinh đẹp đó là bạn học em sao?''
''Không phải, cô ấy bên khoa khác, nhưng cũng khá nổi tiếng trên diễn đàn.''
''Nổi tiếng?''
Lý Huệ Như cũng nói ra: ''Lần trước bầu trọn hoa khôi em và cô ấy tranh nhất nhì, nhưng người đứng nhất là em.''
Lý Tuấn Nhật bật cười: ''Em đứng nhất sao? Trời em xấu hơn cô gái kia mà lại đứng nhất thật là không công bằng."
''Anh!" Lý Huệ Như lườm nhẹ: ''Có giáo sư Thẩm ở đây anh đừng nói vài câu khen em không được hả?"
''Không, anh chỉ nói sự thật có ngay trước mắt thôi.''
Thẩm Tư Nam cứ nghe người đối diện lãi nhãi mãi, anh cầm đũa gắp một con cá nhét vào miệng người kia, rồi lấy một đôi đũa mới ung dung gắp thức ăn.
''Cậu...''
Thẩm Tư Miên nhìn thấy cô gái kia vui vẻ cười tươi lên, cô mím môi quay đầu lại, rồi hít một hơi, sau đó cong môi cười nhẹ lại mau chóng tiếp tục chạy bàn.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT