Trong không khí mùa hạ nóng bức, cơn nắng chói chang nóng nực đến kinh khủng, Thẩm Tư Miên loay hoay trong căn hộ nhìn ngoài trời nắng như thế cô đành hết cách mặc áo khoác che chắn kỹ rồi liều mạng chạy ra ngoài.
Cô thật sự rất sợ nóng, không phải sợ cháy da chỉ là không thích nóng nực.
Dạo một vòng trong siêu thị, đến chỗ đông lạnh cô dừng lại mắt lướt qua rồi tiện tay lấy năm cây kem que đặt vào rổ, cô rất thích ăn kem với những mùa nóng oi bức này nhưng dù sao đồ lạnh cũng không tốt nhưng ăn một ít thì không sao.
Đối với sinh hoạt hằng ngày của Thẩm Tư Miên rất bình dị, sáng đến lớp chiều về thì đi một vòng siêu thị mua đồ về nấu ăn, còn cuối tuần rảnh rỗi thì về thăm ba mẹ hoặc ở lì trong căn hộ, cũng có thể ra ngoài kiếm việc làm thêm, hiếm khi cuối tuần cô tụ tập với bạn bè dù có thì cũng chỉ là một số ít.
Bước ra khỏi siêu thị không xa, đi được một lúc Thẩm Tư Miên bắt gặp được một ông lão đang ngồi gục đầu ở ven đường, cô không do dự nhanh chân chạy đến.
Thẩm Tư Miên ngồi xổm xuống khẽ lay nhẹ người trước mặt, giọng nhẹ nhàng cất tiếng: ''Ông ơi, ông bị sao thế?''
Ông lão lúc này mới ngẩng đầu nhìn cô gái xinh đẹp ngay trước mặt, giọng mệt mỏi nói: ''Ông không sao chỉ là do mấy ngày chưa có gì lót vào bụng nên ông mệt ngồi nghỉ một lát thôi.''
Nghe xong Thầm Tư Miên vô cùng xót, cô đặt bọc đồ ăn xuống nhanh mở ra: ''Cháu có mua một ít bánh."
''Không cần đâu ông uống nước là no rồi.'', Ông lão từ chối.
Cô mở toẹt bánh ra: ''Nhưng đã mở rồi ạ, nếu ông không cần thì cháu đem vứt vậy.''
''Đừng.''
Thẩm Tư Miên cười nhẹ: ''Ông mau ăn đi ạ.''
Đặt một chai nước xuống, Thẩm Tư Miên đặt bọc đồ ăn vặt xuống: ''Đột nhiên cháu thấy không thích những thứ này, nếu ông chê thì cứ giữ lấy.'', Nói rồi cô đứng lên.
Ông lão vội gọi lại: ''Chờ một lát.'', Lấy mấy cây kem trong bọc ra: ''Cháu giữ lại ăn đi, ông chỉ lấy bao nhiêu đây là đủ rồi.''
Thẩm Tư Miên đưa tay nhận lấy, trước lúc đi cô nói một câu: ''Ông giữ mà ăn nhé.''
Ông cười lại: ''Cảm ơn cháu.'', Nhìn những thứ trong tay bỗng thấy thứ gì đó, ông cầm lấy rồi giật mình ngước mắt nhìn bóng lưng kia đã đi xa.
Trên đời lại có người hiểu chuyện lại tốt bụng đến vậy, ông cảm động cầm chặt xấp tiền trong tay.
Thẩm Tư Miên vừa vào trong nhà cô cất kem vào tủ lạnh, thì điện thoại trong túi reo lên vội móc ra nhìn, cô đi ra ngồi sofa rồi mới bắt máy.
''Ba mẹ.''
''Miên Miên đã hai tháng rồi con không về thăm ba mẹ.''
Miên Miên là tên hai người đặt cho cô con gái này, ''Miên'', nhẹ nhàng và dịu dàng làm cho người khác vừa gặp liền muốn che chở.
Và cũng giống tính cách hiện giờ của cô.
Thẩm Tư Miên nhẹ giọng hết mức để trả lời: ''Lịch học gần đây có hơi nhiều nên con không thể về được, đợi tuần tới con sắp xếp lại lịch học sẽ về ạ.''
Thấy con gái cực khổ thì Lộ Chi đáp: ''Nếu con bận rộn thì không cần về đâu, học hành mệt mỏi con phải nghỉ ngơi ăn uống cho đầy đủ, để mẹ mà thấy con trở về với dáng hình như cây tre mẹ và ba sẽ đánh đòn con.''
Cuộc gọi kết thúc, Lộ Chi thở dài: ''Học xa nhà tôi không yên tâm chút nào, với tính cách của Miên Miên sợ con bé bị ức hiếp.''
Thẩm Tư Lượng cũng thở dài theo vợ ông: ''Không có chuyện đó đâu bà đừng lo, con bé đã năm hai đại học rồi chỗ ở thì cũng đã ổn định.''
Lộ Chi gật đầu, năm trước Miên Miên điện khóc với bà, hỏi thì con bé lại không nói ra mọi chuyện, cho đến một khoảng thời gian sau mới biết là xích mích với bạn.
Vừa năm hai đại học bà liền thu xếp thuê một căn hộ gần trường cho con bé, như vậy bà sẽ an tâm hơn nhiều căn hồ đó rất tốt an ninh chặt chẽ thà để con bé ở một mình còn hơn là chung một chỗ ký túc xá bốn người mà bạn bè lại ỷ đông hiếp yếu.
...
Thẩm Tư Miên sinh viên năm hai của khoa nghiên cứu, học tập có chút mệt mỏi nhưng đã đi chặn đường dài đến đây thì không thể nào mà bỏ cuộc.
''Tư Miên.''
Thẩm Tư Miên vào lớp ngồi xuống chỗ bạn đã giữ giúp cô.
''Cậu đến sớm vậy?''
Lệ Hàm thở dài ra một hơi: ''Ở ký túc xá mệt vô cùng, sáng nay tớ mới gây sự nữa.''
''Sao vậy?''
Lệ Hàm lắc đầu: ''Tớ không muốn nhắc đến nữa.''
Thẩm Tư Miên cũng không hỏi thêm, nếu đã không muốn nói thì cô không bắt ép.
Lệ Hàm nhìn qua người bên cạnh đang ngoan ngoãn cúi đầu ghi bài: ''Tư Miên.''
Cô vội buông bút trên tay xuống rồi ngước mắt lên: ''Có chuyện gì vậy?''
Lệ Hàm béo má cô bạn mình: ''Cậu có biết cái bộ mặt ngây thơ này của cậu làm tớ là con gái cũng muốn ăn thịt cậu đừng nói chi là con trai.''
Thẩm Tư Miên cười ngượng không đáp.
''Tớ ước được hưởng một chút nhan sắc từ cậu cũng đã mãn nguyện rồi, chả bù cho tớ.''
Thẩm Tư Miên nhanh đáp: ''Cậu cũng xinh đẹp mà.''
''Xinh đâu, đừng an ủi tớ.''
Biết làm sao trời sinh không được nhan sắc nhưng bù lại thì được cái tính khùng điên, như vậy không hợp câu có này mất kia được.
Lệ Hàm đau lòng nhìn sang ngắm từng chi tiết cô bạn mình.
Trời sinh Thẩm Tư Miên có một làn da trắng sáng hồng hào, lại còn mịn màng như da em bé vậy, nhìn vào đã tạo thiện cảm cho người khác rồi, nhẹ nhàng ngây thơ đến một cách quá đáng làm cho người ta muốn ôm vào lòng không thôi.
''Tớ là con trai nhất định sẽ theo đuổi cậu đến khi chết mới buông.''
Thẩm Tư Miên chỉ biết cười lắc đầu.
''Ơ.'', Lệ Hàm ôm ngực lấy tay che mặt: ''Đừng cười ngọt ngào đến vậy làm tớ đau tim mất.''
Có vài chàng trai nhìn hai cô gái đang vui vẻ đùa giỡn với nhau, đến nước dãi trên miệng cũng sắp chảy ra.
''Tư Miên có người nhìn cậu kìa.''
Thẩm Tư Miên xoay người nhìn qua thấy có bốn người họ đang nhìn cô chằm chằm, cô giật mình mà rời mắt.
''Mặt mình dính gì sao?''
Lệ Hàm lắc đầu: ''Do cậu quá xinh đẹp trong mắt mấy cậu ấy thôi.''
Thấy giáo viên đã vào Thẩm Tư Miên ngồi ngay ngắn.
Sau giờ học Lệ Hàm rủ Thẩm Tư Miên đi ăn, cô do dự định từ chối nhưng thấy cô bạn hăng hái như thế.
''Được rồi tớ đi.''
Lệ Hàm cười vui vẻ kéo tay Thẩm Tư Miên đi: ''Tớ dẫn cậu đến vài chỗ ăn uống mới khai trương gần đây, cậu về căn hộ sớm làm gì cũng một mình buồn chán muốn chết.''
Đương nhiên là Thẩm Tư Miên biết điều đó, nhưng cô đã quen với sự yên tĩnh, một mình cô thấy rất thoải mái còn có thể thả hồn làm những gì mình thích mà không bị ai quấy nhiễu.
''Tư Miên, Tư Miên.''
Cô vội nhìn qua thấy Lệ Hàm níu lấy tay cô mà người nhảy lên mặt mày thì vui vẻ hớt hở ra.
''Cậu sao vậy?''
Lệ Hàm nhìn chằm chằm phía trước lấy tay đẩy đầu người bên cạnh qua: ''Trai đẹp.''
Thẩm Tư Miên nhìn rồi thở dài: ''Cậu thật là.'' Lệ Hàm cậu ăn gì?'', Không thấy động tĩnh cô ngước mắt, thấy cô bạn cứ nhìn người phục vụ đối diện muốn rớt con mắt xuống đất.
''Lệ Hàm.''
''Ơ... Hả?''
Hai người gọi vài món ăn vặt rồi lựa chỗ ngồi ổn định.
''Đẹp trai quá đi, chắc phải thường xuyên đến đây ăn mới được.''
Lệ Hàm nhìn xong rồi quay người lại thở dài: ''Tư Miên cậu làm sao vậy?''
Thẩm Tư Miên nhíu mày lấy tay ôm bụng mình, cô lắc đầu: ''Tớ không biết sao lại đau bụng đến như vậy.''
Nhớ lúc sáng cô ăn một cái sandwich và uống hộp sữa, hay là đã hết hạng mà cô không kiểm tra?
Thấy mặt cô xanh xao đi, Lệ Hàm đứng lên tay chân luống cuống: ''Mau, tớ đưa cậu đến bệnh viện.''
Định lắc đầu, nhưng Thẩm Tư Miên thấy rất đau cô không thốt nên lời liền để Lệ Hàm dắt đi.
''Có dấu hiệu đau dạ dày, về phải tập lại thói sinh hoạt tốt đừng bỏ bữa ăn, còn trẻ thì phải biết chăm sóc tốt cho bản thân đừng để cơn đau dạ dày trở nên nghiêm trọng.''
Thẩm Tư Miên đứng lên: ''Cảm ơn bác sĩ.''
Lệ Hàm ngồi bên ngoài đợi một lúc thấy người đi ra vội nhanh chân đi lại hỏi: ''Bác sĩ nói sao?''
''Cậu đừng lo chỉ là đau bụng bình thường thôi.''
Nghe vậy Lệ Hàm thở phào nhẹ nhõm: ''Vừa rồi thấy mặt cậu xanh mét tớ sợ muốn chết.''
Thẩm Tư Miên chỉ cười khẽ: ''Đồ ăn vẫn chưa kịp ăn mà tớ lại bị như vậy, lần sau tớ bù lại cho cậu nhé?''
''Được rồi, cậu mau về nghỉ ngơi đi bữa nào rảnh thì chúng ta đi ăn.''
Hai người tạm biệt nhau rồi bắt xe về.
Thẩm Tư Miên vào đến nhà liền rót nước uống thuốc, cô mệt mỏi nằm xuống sofa.
Sao lại đau dạ dày thế này.
Để ba mẹ biết thế nào cũng lo lắng cho cô, không thể cứ phiền ba mẹ mãi được.
Nằm một lúc thì liền chìm vào giấc ngủ, bỗng cô gặp lại một người đã rất lâu chưa gặp lại.
''Anh.''
Người nọ quay sang liếc mắt không thèm đáp mà quay người bỏ đi mất.
Thẩm Tư Miên đứng đó nhìn bóng lưng kia chỉ biết cắn môi mà không thể làm được gì...
Cô giật mình tỉnh giấc đột nhiên cô đưa tay chạm vào má mình, mơ đến khóc luôn rồi.
Thẩm Tư Miên nhớ đến giấc mơ vừa rồi liền rơi vào trâm tư, đã chín năm rồi cô cũng không gặp lại hiện giờ cứ duy trì cuộc sống như hiện tại cô đã mãn nguyện rồi.
Cô cũng không muốn nhớ đến chuyện quá khứ nữa, cô rất trân trọng cuộc sống hiện giờ phải ra trường có việc làm ổn định để phụ giúp ba mẹ, hai người họ đã có công nuôi dưỡng cô. Tuy không phải là máu mủ ruột thịt nhưng họ lại rất yêu thương và đối xử tốt với cô như người một nhà.
Như vậy cô phải trân trọng họ, đi đâu có thể tìm được một ba mẹ yêu thương mình hết lòng như họ.
Thẩm Tư Miên cười nhẹ lúc này thì cơn đau không còn, cô đứng lên đi vào bếp làm vài món để lót cái bụng.
Trứng, rau củ quả đều đầy đủ, cô lấy một quả trứng cùng với một bó rau.
Điện thoại bên ngoài đột ngột reo lên, Thẩm Tư Miên còn chưa đeo tạp dề cô vội chạy ra ngoài cầm điện thoại lên nghe.
''Dạ mẹ?''
Nghe cuộc điện thoại xong Thẩm Tư Miên đứng đó như chết lặng đi, gương mặt ngơ ngác, sắc mặt hồng hào phút chốc trở nên trắng bệch, vẫn còn chưa tin được sự thật.
Anh ấy về rồi?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT