Ngày hôm sau Tang Ngâm bị làm nhột đến tỉnh, cố
gắng mở mắt ra, nhìn thấy khuôn mặt bị phóng to của con mèo.
Cô thò tay ra từ trong chăn che mặt Hoắc Hoắc,
đẩy ra.
Có chút tính khí khi rời giường lật người lại,
vùi mình vào vòng tay của người đàn ông đang ôm cô phía sau.
Hoắc Nghiên Hành bị cô đánh thức, khàn giọng “ừm”
một tiếng.
“Mèo của anh!” Trán Tang Ngâm dán vào xương
quai xanh của anh, thấp giọng tố cáo với anh, hoàn toàn quên mất lúc đầu là cô
đưa Hoắc Hoắc về nhà.
Hoắc Nghiên Hành liếc nhìn Hoắc Hoắc, không đợi
anh nói, đầu sỏ gây tội đã nhảy xuống giường trước chuồn mất.
Anh kéo chăn đắp cho Tang Ngâm, vỗ nhẹ vào
lưng cô dỗ dành.
Có lẽ là do động tác lật người ban nãy quá mạnh,
cũng đánh thức bản thân luôn, mí mắt Tang Ngâm nặng trĩu, nhưng đầu óc lại ngày
càng tỉnh táo.
Một số mảnh ký ức về đêm qua bất giác hiện lên
trong tâm trí.
Mặc dù chiếc váy ngủ có lông tơ mềm mại kia quả
thực là mua về mặc cho anh ngắm, nhưng bản thân cô tự nguyện mặc và bị anh dỗ mặc
là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau, đặc biệt là nửa sau quá trình, cô còn bị
Hoắc Nghiên Hành yêu câu tự mình động.
Lúc say rượu không có cảm giác gì, bây giờ tỉnh
táo lại, cảm giác xấu hổ che trời lấp đất nhanh chóng bao trùm cô.
Đột ngột ngẩng đầu, quên mất mình đang co lại
trước người anh, dùng đầu đụng lên cằm anh.
Lập tức đau đến mức nhăn mặt nhe răng.
Hoắc Nghiên Hành hơi nhíu mày, đặt lòng bàn tay lên đỉnh đầu cô xoa xoa, cụp
mắt nhìn cô: “Sao thế?”
Còn không biết xấu hổ mà hỏi!
Cô tát vào mặt anh một cái, lực tay không mạnh
nhưng tiếng rất vang, cô hơi giật mình,
theo bản năng muốn rút tay về làm như không có chuyện gì, nhưng lại sợ bị
thua khí thế, vì vậy cắn răng không động đậy, mắng anh: “Biến thái chết tiệt!”
Hoắc Nghiên Hành hiểu ý cô: “Lần này không
quên à?”
Anh vốn tưởng sau khi cô tỉnh lại thì không nhớ
gì nữa.
“Anh chỉ trông mong em không nhớ gì để tiện
che đậy tội ác của anh đêm qua đúng không?” Tang Ngâm lại lật người, nhoài người
trên giường, khuỷu tay chống lên đệm: “Anh không giỏi viện cớ, em đều nhớ rõ
ràng đó.”
“Xác thực không giỏi.” Hoắc Nghiên Hành đưa
tay cho cô xem, hai ngày trước anh mới cắt chỉ, còn chưa liền hẳn, trong lòng
bàn tay sạch sẽ có một vết sẹo đầy dữ tợn vắt ngang.
Tang Ngâm có hai giây đau lòng, rất nhanh liền
tỉnh táo lại, không vui vỗ vào lòng bàn tay anh: “Ảnh hưởng đến anh sao? Em thấy
anh di chuyển rất mạnh cơ mà.”
Hoắc Nghiên Hành ôm lấy chăn ở hai bên vai cô,
bọc chặt lại, kéo người nằm nhoài trên cơ thể mình: “Ôm lâu vẫn có chút đau, vì
vậy sau đó chỉ có thể để cục cưng tới.”
Tuy rằng cô không bị mất trí nhớ, nhưng một số
chi tiết cụ thể ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.