Nghe thấy Tang Ngâm dùng từ “lại có thể”, rồi
lại nhìn hàng lông mày nhăn chặt cùng biểu cảm khó tin của cô, Từ Thanh Gia bật
cười: “Tôi không thể có bạn trai sao?”
Cô ta cảm thấy cô gái này có suy nghĩ quái dị
nào đó.
Tang Ngâm nào dám không biết xấu hổ mà kể ra vở
kịch “đập chậu cướp hoa” do chính mình tự dàn dựng, cô chẳng biết phải giải
thích thế nào, đành gượng cười hai tiếng, nói hai chữ “không có” một cách khô
khan.
Lúc này Lâm Gia Chú đã đi tới, thời tiết ở thủ
đô vào mùa đông vô cùng khắc nghiệt nhưng cậu ấy chỉ mặc mỗi chiếc áo khoác
bóng chày có mũ trùm, dưới chân mang đôi giày hàng hiệu thời thượng, phong thái
ngông cuồng, song đường nét khuôn mặt lại khá thanh tú và nhã nhặn.
Cậu ấy liếc nhìn Hoắc Nghiên Hành, nhấc một
tay khoác lên bả vai Từ Thanh Gia, động tác tràn đầy sự chiếm hữu, tay còn lại
thì giơ về phía Tang Ngâm, dùng một chất giọng khàn chào hỏi cô: “Xin chào, tôi
là Lâm Gia Chú.”
Tang Ngâm gần như đã nhận ra rằng suy nghĩ lúc
trước của cô chính là một sai lầm. Mặc dù bình thường trông cô không mấy nghiêm
túc, song những lễ nghi đối nhân xử nên có cô đều được dạy bảo đàng hoàng, sự
kinh ngạc và lúng túng ban đầu đã bay biến, Tang Ngâm bắt tay với cậu ấy một cách
tự nhiên: “Tôi tên Tang Ngâm.”
Hai bàn tay nắm hờ, Lâm Gia Chú lịch thiệp hôn
lên mu bàn tay của cô.
Tang Ngâm nhìn đôi nam nữ trước mặt, nhớ tới lời
Hoắc Nghiên Hành vừa nói, cô khó hiểu mà hỏi: “Tôi nhớ người đại diện của Lâm
Gia Chú là đàn ông mà?”
Bả vai của Từ Thanh Gia bị đè tới mức phát hoảng,
cô ta gạt cánh tay Lâm Gia Chú ra: “Đó cũng là người đại diện của cậu ấy, còn
tôi là người đứng sau hậu trường, có điều tôi quản nhiều hơn.”
Lâm Gia Chú bất mãn với việc cô ta phớt lờ
mình trước mặt Hoắc Nghiên Hành, cậu ấy lại nhích sát lại gần và nắm tay Từ
Thanh Gia. Nghe thấy cô ta nói từ “quản”, coi cậu ấy như một đứa con nít, cậu
càng thêm khó chịu mà nhéo vào lòng bàn tay cô ta.
Từ Thanh Gia hoàn toàn xem cậu ấy là không
khí.
“Ngồi xuống trước đã, vừa ăn vừa nói chuyện.”
Hoắc Nghiên Hành ôm eo Tang Ngâm, kéo ghế ra cho cô rồi ngồi xuống chỗ bên cạnh,
anh gọi phục vụ bưng thức ăn lên, sau đó cầm bình trà nóng đổ vào bộ muỗng đũa
để rửa.
Không chịu thua kém, Lâm Gia Chú cũng bắt chước
mà kéo chiếc ghế đối diện ra cho Từ Thanh Gia, rửa bộ muỗng đũa, như thể đang cạnh
tranh với Hoắc Nghiên Hành.
Tang Ngâm đặt bột hạnh nhân trước mặt sang một
bên: “Hiện trong tay tôi chỉ có một bộ phim đang quay, nhân vật nam chính cũng
đã được xác định rồi, đành hẹn mọi người ở bộ tiếp theo thôi.”
Hoắc Nghiên Hành dẫn Từ Thanh Gia tới cho cô
làm quen, Tang Ngâm mặc nhiên cho rằng anh muốn thúc đẩy hợp tác, nhưng tất cả
các vai diễn trong bộ phim hiện tại của cô đã được chốt xong xuôi rồi, vì vậy
chỉ có thể đợi bộ kế tiếp mà thôi.
Từ Thanh Gia “hả” một tiếng đầy nghi hoặc, cô
ta chỉ vào Hoắc Nghiên Hành: “Anh ấy nói với tôi trong phim của cô còn một vai
nam phụ thứ ba đang trống mà.”
“Đâu có đâu.” Tang Ngâm thoáng ngây người, sau
đó cô lập tức ngẫm ra, nhướng mày liếc nhìn người đàn ông ngồi cạnh đang bình
tĩnh ngắm nghía bát đũa.
Vai nam thứ ba trong [Đối mặt với vực sâu] là
của Sở Nhân.
Ý của Hoắc Nghiên Hành rõ ràng là muốn thay cậu
ta.
“Đùa à.” Tang Ngâm hô lên một tiếng đầy khó
tin: “Anh ấy diễn nam phụ trong phim của tôi sao? Toàn bộ đoàn làm phim từ nhỏ
đến lớn cộng lại cũng không nổi bằng một mình anh ấy.”
Lâm Gia Chú là người Mỹ gốc Hoa, bố là đạo diễn
Hollywood trứ danh, mẹ làm kiến trúc sư, là con ông cháu cha nổi tiếng trong
showbiz. Cậu ấy ra đời ở Roma - nơi cách xa những người khác, nhưng những hào
quang vốn có của gia đình chỉ gắn liền với cậu ấy sau khi cậu nổi tiếng.
Lâm Gia Chú đã lăn lộn trong Hollywood từ hồi
mười mấy tuổi, đi lên từ các vai diễn phụ, không hề dựa dẫm chút nào vào cha
Lâm. Mãi cho đến khi cậu ấy hợp tác cùng một vị đạo diễn mới, chỉ với một lần
đóng vai chính đã đoạt ngay giải Nam diễn viên chính xuất sắc nhất tại liên
hoan phim Berlin, lúc ấy danh tính của cậu ấm giới giải trí mới được tiết lộ.
Một người có hàng chục triệu người hâm mộ trên
các trang mạng xã hội, sức hút và tầm ảnh hưởng đứng số một mà lại đi đóng nam
thứ ba trong phim, mặc dù là bộ phim của mình song Tang Ngâm vẫn không khỏi cảm
thấy tiếc thay cho cậu ấy.
“Cậu ấy muốn phát triển ở Trung Quốc, kiểu gì
cũng phải tiến hành tuần tự từng bước một. Phim của cô chính là điểm khởi đầu để
anh ấy thâm nhập vào thị trường điện ảnh trong nước.”
Từ Thanh Gia giải thích xong, Lâm Gia Chú đưa
muỗng đũa đã được rửa sạch sẽ đến trước mặt cô ta, như có như không mà lắc lắc
bàn tay bị nước nóng làm ửng đỏ của cậu ấy. Từ Thanh Gia thấy chướng mắt liền
đè bàn tay ấy xuống, nhưng cô ta không buông ra, nhéo nhéo tay Lâm Gia Chú theo
thói quen.
Lâm Gia Chú giống như một con chó lớn được vuốt
ve bộ lông, tâm trạng vô cùng vui vẻ, cậu ấy cũng sẵn lòng nói thêm vài câu:
“Tôi đã đọc qua nguyên tác rồi, phân cảnh của nhân vật nam ba hơi ít một chút
nhưng tôi rất thích thiết lập của người này. Đương nhiên, nếu cô không muốn hợp
tác thì tôi cũng không bắt ép gì, ban đầu là tình cảm giữa hai người mà.”
Dứt lời, cậu ta hất cằm với Hoắc Nghiên Hành
ngồi phía đối diện, ra tay đốt nhà người khác.
Cậu ấy biết Từ Thanh Gia quen Hoắc Nghiên
Hành, hơn nữa còn biết rõ hồi học đại học Từ Thanh Gia từng theo đuổi Hoắc
Nghiên Hành, thậm chí còn ngàn dặm xa x� ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.