Vì một câu nói của Trần Hòa, Tang Ngâm không tập
trung trong suốt bữa cơm.
Vậy nên lúc Trần Hòa gọi cô, cô cũng không thể
trả lời kịp thời.
Hoắc Nghiên Hành ngồi bên cạnh cô, lấy con cua
đã bị rút càng ra khỏi tay cô, chỉ còn lại thân cua làm con cua quay vòng, anh
ghé vào tai cô thì thầm: “Mẹ đang nói chuyện với em.”
Hơi nóng phả vào tai, anh thấp giọng thì thầm,
nửa người Tang Ngâm tê dại, lập tức hoàn hồn, nhìn về phía Trần Hòa: “Sao vậy ạ?”
“Hỏi con muốn hôn lễ như thế nào.” Tang Bá Viễn
bất đắc dĩ thở dài, cầm lấy ly rượu kính ông cụ Hoắc và vợ chồng Hoắc Chấn Khải:
“Mọi người cũng chứng kiến con bé trưởng thành, tôi cũng không nói những lời
khách sáo nữa, về sau con nhóc phiền phức này ném cho A Nghiên.”
Tang Ngâm: “?”
Bằng không hay là ngài vẫn cứ nên khách khí một
chút nhỉ?
Trần Hòa liên tục xua tay: “Tang Tang không
ghét bỏ Hoắc Nghiên Hành là được.”
Cô ghét bỏ bĩu môi: “Ba mươi tuổi mới tìm được
vợ.”
Cho dù quan hệ thân thiết như thế nào đi chăng
nữa thì việc người ta hạ thấp con trai mình là lời khách sáo, Tang Bá Viễn cũng
phải khen ngợi một chút: “Ba mươi thì làm sao, đàn ông vừa đúng tuổi.”
“Thôi đi.” Trần Hòa chỉ vào Hoắc Chấn Khải,
dùng sự thật làm ví dụ: “Lúc ông ấy ba mươi tuổi, Hoắc Nghiên Hành đã học mẫu
giáo, Trần Tự Chu cũng đã biết bò.”
Sau đó lại so sánh với Tang Bá Viễn: “Lúc anh
ba mươi tuổi cũng có Tang Tang rồi.”
Mặc dù còn chưa tổ chức hôn lễ nhưng với Tang
Bá Viễn mà nói, lấy giấy chứng nhận kết hôn rồi thì không khác gì đã gả con
gái, tâm trạng nhất thời trở nên phức tạp: “Đúng vậy, Tang Tang sinh ra đúng
lúc tôi đang đi công tác ở nơi khác không kịp trở về, là nhờ mọi người đưa Duyệt
Khanh tới bệnh viện.”
Lý Duyệt Khanh là mẹ của Tang Ngâm, nhà họ Lý
là dòng dõi thư hương, bồi dưỡng ra một người con gái nhã nhặn lịch sự, khí chất
bậc nhất, năm Lý Duyệt Khanh mười tuổi đã lên sân khấu biểu diễn vở kịch “Kẹp Hạt
Dẻ”, hợp tác với dàn nhạc giao hưởng Tchaikovsky tại buổi hòa nhạc ở Vienna, nhờ
một buổi diễn mà trở nên nổi tiếng.
Năm hai mươi lăm tuổi, bà biểu diễn ở Nhật Bản,
gặp được Tang Bá Viễn đúng lúc ông đang đi công tác ở Nhật Bản, tốc độ yêu
đương của hai người nhanh đến mức bất ngờ, cũng không kịp về nước mà trực tiếp
lấy giấy chứng nhận kết hôn tại Đại sứ quán Nhật Bản.
Thời đại đó, rất ít người chấp nhận chuyện hôn
nhân chớp nhoáng, không ít người chờ xem chuyện khôi hài, kết quả chỉ thấy được
tình cảm của hai người càng ngày càng tốt.
Tuy nhiên cũng vì sự kích động này, tình yêu của
Tang Bá Viễn và Lý Duyệt Khanh được xem là một đoạn giai thoại truyền khắp
trong giới vào thời điểm đó.
Lý Duyệt Khanh nhiệt tình với sự nghiệp công
ích, năm Tang Ngâm năm tuổi, bà đã đến Thổ Nhĩ Kỳ để biểu diễn công ích, không
may gặp phải động đất, còn chưa kịp nhìn Tang Bá Viễn và Tang Ngâm lần cuối.
Người lớn tuổi, mỗi lần nhắc tới chuyện cũ
luôn cảm thấy rất xúc động.
Các trưởng bối đang bận hồi tưởng về quá khứ,
hai vợ chồng son Tang Ngâm và Hoắc Nghiên Hành còn chưa kịp hưởng thụ sự chú ý
của mọi người được vài phút thì đã thành công bị phớt lờ.
Thấy đề tài không còn nói về mình nữa, Tang
Ngâm càng vui vẻ tự tại, nhớ tới những lời Trần Hòa nói ở cửa trước đó, cô
không nhịn được nữa, cắn đũa nghiêng người về phía Hoắc Nghiên Hành: “Những lời
mẹ nói với anh ở cửa lúc nãy là có ý gì?”
Hoắc Nghiên Hành cầm nhíp thong thả bóc thịt
cua: “Nói gì cơ?”
Mỗi cử động của người đẹp đều là cảnh đẹp ý
vui, người đàn ông tháo xuống vỏ bọc tinh anh với âu phục và giày da, bỏ mắt
kính xuống, tóc thường được vuốt nay cũng được chải xuôi xuống, thực sự có cảm
giác trẻ trung của một sinh viên đại học.
Tang Ngâm thất thần trong chốc lát, đến khi
anh cao giọng dò hỏi “hả” một tiếng, cô mới lẩm bẩm nói: “Chuy ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.