Những ngày mưa liên miên đi qua mở ra một vòng khởi động mới, Tiểu Chu đã mặc áo ngắn tay và vẫn không ngừng lau mồ hôi, anh ta cảm thán trong lòng vì thời tiết thay đổi thất thường ở thành phố N. Vừa nhấc đầu nhìn lên thì thấy Thích Dung Thịnh qua gương chiếu hậu.
Thích Dung Thịnh vẫn mặc áo sơ mi và quần tây, chiếc cúc áo đầu tiên dưới cổ áo được cài ngay ngắn, vẫn duy trì dáng vẻ lãnh đạm lạnh lùng ấy, thoải mái ung dung đến mức cả trời lẫn người đều tức giận.
Tiểu Chu hít một hơi thật sâu, trấn tĩnh lại và điều khiển chiếc xe một cách vững vàng hơn - anh ta không muốn chọc đến vị Diêm Vương sống này đâu.
Chỉ là tính tình Tiêu Chu không chịu ngồi yên, không nhịn được hồi lâu liền bắt đầu tìm đề tài: "Thiếu gia, đứa nhỏ chúng ta cứu lúc trước thế nào rồi?"
Tiểu Chu còn nhớ rõ đêm đó nhìn thấy Trang Vu, người ướt đẫm thật sự trông rất đáng thương.
Ánh mắt Thích Dung Thịnh từ cửa sổ dời đến phía trước, sau lưng Tiểu Chu đột nhiên phát lạnh, sau đó nghe thấy Thích Dung Thịnh cười lạnh một tiếng: "Chúng ta?"
“Không phải, là ngài, ngài cứu đứa bé.” Tiêu Chu vội vàng đổi lời: “Đêm đó nhìn thấy cậu ta phát sốt nặng, bây giờ cũng không biết có khá hơn chút nào hay không…”
Mặc dù anh ta không nghĩ rằng đại thiếu gia Thích Dung Thịnh sẽ chăm sóc người ta nhưng trong căn hộ dì Phương và bác sĩ Lý, chắc là sẽ không có vấn đề gì.
Sắc mặt Thích Dung Thịnh chẳng những không thân thiện, ngược lại còn trầm xuống như phủ một lớp băng giá: "Anh quan tâm cậu ta à?"
“Không, thật sự không phải…” Tiêu Chu nhất thời hết đường chối cãi, nhưng anh ta cũng nhạy bén phát hiện một chút điềm báo từ thái độ khác thường của Thích Dung Thịnh.
Thiếu gia gia dường như rất quan tâm đến đứa trẻ đó, những người khác quan tâm nhiều hơn một chút cũng không chịu.
Nghĩ đến đây, Tiểu Chu trấn định lại, giả vờ vô tư nói: “Không phải tôi sợ cậu ta xảy ra chuyện lại gây thêm phiền toái cho thiếu gia sao?”
“Nếu anh đã có lòng này.” Thích Dung Thịnh dùng ngón tay gõ nhẹ lên khung cửa sổ: “Sao không im đi cho tôi đỡ phiền.”
"... Hiểu rồi ạ."
Thích Dung Thịnh véo sống mũi một cách mệt mỏi.
Tối hôm đó, Tề Dung Thịnh đặt một cốc nước ấm cạnh giường Trang Vu, đỡ người cậu dậy để uống nước. Mặc dù Trang Vu đã hôn mê, nhưng không thể không uống nước. Mấy lần trước Trang Vu đều ngoan ngoãn nằm trong lòng anh, chỉ cần nâng nhẹ mặt cậu ta, môi sẽ tự động mở ra một chút, từ từ rót nước vào là được.
Nhưng lần này, Trang Vu mở mắt ra, đối diện với ánh mắt nhìn xuống của Thích Dung Thịnh..
Hai tay Thích Dung Thịnh còn đang véo má Trang Vu, đầu và cổ của hai người cách nhau rất gần, hình ảnh đẹp như thiên nga quàng cổ nhau. Đôi mắt to mơ màng kia chớp chớp hai cái, Thích Dung Thịnh còn tưởng rằng Trang Vu đã tỉnh, lập tức buông tay ra định giải thích, lại thấy Trang Vu dụi dụi vào vai mình, khẽ thở dài, tóc cọ vào quai hàm anh hơi ngứa.
Đó là một âm thanh tương tự như âm thanh của một con vật nhỏ khi được thỏa mãn, sự run rẩy cộng hưởng phát ra từ sâu trong cổ họng.
Bàn tay cầm cốc nước của Thích Dung Thịnh vô tình bị lật, nước bắn ngược về hướng người Trang Vu, giường và sàn nhà lập tức bị chịu trận chung. Đồng thời, nạn nhân còn có áo ngủ mới toanh của anh, một mớ hỗn độn chỉ có Trang Vu là may mắn thoát khỏi.
Thích Dung Thịnh từ nhỏ đến lớn chưa bao giờ chăm sóc ai, anh chỉ có thể tự lực cánh sinh khi dì Phương không ở bên. Đầu tiên bế Trang Vu đến bên phần giường khác sạch sẽ hơn, sau đó cuộn tấm ga trải giường ướt và ném nó vào giỏ đồ cùng với chiếc quần ngủ của anh, sau đó bình tĩnh lấy từ trong tủ ra một chiếc quần ngủ mới giống hệt cái hồi nãy rồi mặc vào.
Trong khoảng thời gian này, Trang Vu vẫn mở to mắt quan sát nhất cử nhất động của Thích Dung Thịnh, ánh mắt linh hoạt lên xuống, kể cả lúc Thích Dung Thịnh thay quần ngủ, cậu lấy tay lên che mắt, khẽ kêu một tiếng: “Xấu hổ quá!”
Thích Dung Thịnh ban đầu cảm thấy buồn cười, nhưng khi nghĩ đến chẩn đoán của Lý Văn, tâm trạng anh đột nhiên chùng xuống.
Tuy nhiên, kết quả xác minh do gia sư của Lý Văn gửi lại hai ngày sau đó đã xác nhận phán đoán của Lý Văn. Trang Vu thực sự có biểu hiện của bệnh thiểu năng trí tuệ, hơn nữa chuyển biến xấu sau một khoảng thời gian, trước mặt gần như ổn định tâm trí của một đứa trẻ ba tuổi. (truyện trên app tyt)
Lý Văn cầm trống lục lạc của Trang Vu: "Tới đây, cậu biết đây là gì không?"
"Tống…”
Trang Vu đọc không rõ chữ, dùng động tác trẻ con vươn cánh tay chạm tới trống, đầu ngón tay mới vừa chạm vào trống thị bị vẻ mặt ủ rũ của Thích cắt ngang: "Đủ rồi."
Trang Vu lập tức thu ngón tay lại, rúc mình vào trong chăn, ngoại trừ một đôi mắt lén lút rụt rè nhìn mặt Thích Dung Thịnh, khi bị phát hiện, ngay cả hai mắt cũng thu vào trong chăn, co ro thành một cục không chịu ra.
“Trời ạ, đối với trẻ con phải kiên trì chút chứ.” Lý Văn đặt lục lạc ở bên cạnh Trang Vu, kéo Thích Dung Thịnh rời đi: “Anh cứ hung dữ với cậu ta như vậy, cậu ta chỉ biết sợ anh chứ không làm cậu ta hồi phục được đâu.”
Thích Dung Thịnh bực bội vò đầu bứt tóc: "Anh bảo tôi nuôi một đứa nhỏ à?"
"Tôi ghét nhất là trẻ con."
Lý Văn vừa nghe đã biết mình đang chọc vào ống phổi của đại thiếu gia, vội vàng khuyên nhủ: “Trang Vu không phải là một trong những đứa trẻ không tên không không họ dưới nhà anh, cậu ta cũng không phải là một đứa trẻ, chỉ là bị bệnh thôi, chẳng lẽ anh bỏ mặc cậu ấy à?”
"..."
“Thôi bỏ đi, thật sự là không ổn, để cậu ta ở đó của tôi cũng được.” Lý Văn thở dài, “Chỉ là dù gì tôi cũng phải đến khám bệnh tại nhà, nếu không được gặp thì đau lòng quá…”
"Nhóc Trang Vu, đừng trách anh độc ác, mà cái này là do đại thiếu gia này bội tình bạc nghĩa á…”
“Ai nói tôi bỏ mặc?” Thích Dung Thịnh thấy anh ta nói càng lúc càng hăng hái, đột nhiên túm lấy Lý Văn để anh ta im miệng, “Giao cho dì Phương, anh đừng nhúng tay vào.”
“Tuân lệnh, tuân mệnh.” Lý Văn ngụy biện thành công, vui vẻ buông tay.
Thích Dung Thịnh cố gắng kìm nén cảm xúc, chậm rãi đi đến Trang Vu ngồi xuống bên mép giường: "Đừng sợ, tôi không tức giận đâu."
Cơ thể Trang Vu khẽ động, dưới ánh mắt kiên trì khích lệ của Lý Văn, Thích Dung Thịnh chán ghét lắc cái trống lục lạc, vụng về quơ quơ: "Cái này cho cậu, đi ra đi."
Lúc này Trang Vu mới vén chăn lên từng chút một, để lộ ra một cái lỗ trước, sau đó dùng tay sờ thử mặt trống. Thấy Thích Dung Thịnh không tức giận, cuối cùng cậu cũng tự tin chui ra khỏi chăn, ngón tay thon dài trắng nõn nắm chặt lấy cái lục lạc, cẩn thận xoay nó một vòng, tiếng trống lanh lảnh khiến cậu nhẹ nhàng cười thành tiếng.
Lý Văn nhân cơ hội nói: "Thấy chưa, tôi đã nói con nít rất dễ dỗ, tụi nó không để bụng đâu.”
Thích Dung Thịnh ủ rũ ừ một tiếng, ngước mắt kiên nhẫn liếc nhìn Lý Văn: "Sao anh còn chưa đi?"
"Được, đồ qua cầu rút ván!" Lý Văn hạ giọng lẩm bẩm, lại đột nhiên bị Thích Dung Thịnh gọi lại: “Có gì chuyện gì cần phân phó à đại gia?”
“Đồ chơi này… Anh mua ở đâu?” Thích Dung Thịnh giả vờ ho khan một tiếng để che giấu: “Mua thêm mấy cái khác nhau rồi gửi tới đây đi.”
"Tôi không phải trợ lý của anh nhé!" Lý Văn cả giận nói: "Tiểu Chu đâu? Bảo Tiểu Chu đi!"
Tác giả có chuyện muốn nói:
Anh Thích táo bạo dạy con học.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT