Làn gió ban mai luồn qua những ô cửa sổ tối qua không đóng kịp, làm tung tấm rèm cửa lên tứ tung, ánh nắng len lỏi vào phòng qua khe hở rèm cửa, tuỳ ý đánh giá bố cục căn phòng quen thuộc cùng với hai người vẫn đang say ngủ trên giường.
Giường trong phòng trẻ em tương đối hẹp, hai người trưởng thành đều cao lớn, nếu lật người sẽ có nguy cơ bị ngã xuống rất nguy hiểm. Nhưng hai người này hiển nhiên sẽ không trải qua nguy cơ này, Trang Vu tựa đầu vào hõm vai Thích Dung Thịnh, khuôn mặt ngủ của hai người ôn hòa mềm mại.
"Cốc cốc cốc!" Lý Văn gõ cửa: “ cậu chủ lớn, cậu chủ nhỏ, các cậu có ở đó không? Dì Phương không thấy người thì không cho tôi ăn cơm, xin hai vị thương xót cho tôi!"
Thích Dung Thịnh đã dậy từ sớm: "..."
Trang Vu đang giả bộ ngủ: "..."
"Đừng trốn trong đó không lên tiếng, tôi biết anh đang ở nhà nhé.” Lý Văn khịt mũi: “Cho các cậu năm phút rửa mặt, mau xuống dưới ăn cớm đi!”
Dì Phương rất tốt bụng lại hiền lành nữa, làm sao dì có thể nỡ để anh ta làm kẻ ác chứ? Thời buổi này người thành thật đều bắt đầu không đáng tin sao?
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT