Phòng khách trong căn hộ còn chưa kịp thu dọn, Thích Dung Thịnh liếc nhìn Trang Vu đang ngủ thiếp đi trên chiếc giường lớn trong phòng ngủ chính, anh lấy chăn bông từ trong tủ ra, đi vào thư phòng ngủ một giấc.
Sáng hôm sau khi tỉnh dậy, Trang Vu vẫn còn đang ngủ say, Thích Dung Thịnh sờ trán cậu, cảm thấy cơn sốt đã dịu đi một chút.
“Nếu cậu ấy tỉnh lại, nhớ mang tới một bát cháo đến.” Thích Dung Thịnh trước khi ra khỏi nhà nói với dì Phương: “Hôm nay phiền dì đừng rời khỏi căn hộ, có chuyện gì thì liên hệ ngay với tôi.”
“Vâng, thiếu gia.” Dì Phương chính là người từ nhỏ đã chăm sóc Thích Dung Thịnh, nghe vậy cũng không hỏi qua lai lịch Trang Vu, lập tức đáp: “Tôi đã ninh một nồi cháo trắng rồi, chờ tiểu thiếu gia tỉnh lại đưa tới đó, nhất định sẽ được chăm sóc cậu ấy cẩn thận, cậu cứ yên tâm."
Hôm nay đã là ngày thứ hai mươi bốn kể từ khi Trang Vu mất tích, vẫn chưa nghe thấy tung tích của Trang Vu. Ngay khi Thích Dung Thịnh bước vào căn cứ, anh đã nghe thấy các nhà nghiên cứu thì thầm về tung tích của Trang Vu, giọng điệu tư thế trở nên bí ẩn hơn.
Khi đi ngang qua một nhà nghiên cứu có vóc dáng nhỏ, thấy anh ta vừa nói vừa làm những cử chỉ khoa trương: "... Nhảy từ lan can cao như vậy mà chẳng hề hấn gì. Tôi thực sự nghĩ rằng N-001 vẫn còn sống, nhưng cậu ta là đối tượng thí nghiệm thành công nhất căn cứ..."
Thích Dung Thịnh ho nhẹ để nhắc nhở mọi người làm việc, các nhà nghiên cứu ngay lập tức ngoan ngoãn ngậm miệng lại và tập trung vào nhiệm vụ trên tay.
Phòng thông tin ở tầng hầm thứ ba của căn cứ lưu trữ tất cả thông tin của căn cứ kể từ khi kiến thành, Thích Dung Thịnh không lên tầng trên cùng mà đến phòng thông tin trước.
Nếu có hồ sơ chính xác, thì danh tính của Trang Vu có thể được xác định. Nếu đủ may mắn, có lẽ sẽ tìm được sự cố xảy ra khi thay vào vào năm đó.
Phòng thông tin áp dụng xác minh thông tin di truyền đầy đủ, Thích Dung Thịnh vừa đặt ngón tay lên rãnh của bệ đo đường kiểm tra, ngay lập tức một cây kim nhỏ từ phía dưới chui ra đâm vào đầu ngón tay, để lại một giọt máu.
Cánh cửa màu lam trong suốt đóng lại sau lưng anh, Thích Dung Thịnh đi tới máy điều tra thông tin ở nơi sâu nhất của đại sảnh, đầu tiên nhập từ "Trang" vào thanh tìm kiếm. Chỉ có một tin nhắn hiện lên, đó là "Trang Vu". Thích Dung Thịnh đã đoán trước được tình huống này từ lâu nên anh ấy đã nhấp vào để xem.
Hóa ra đây là thông tin dưới con số tương ứng với N-001, sau dãy số chỉ có tên thật của N-001 là Trang Vu trong ngoặc đơn.
Thích Dung Thịnh lại nhập N-001 để tìm kiếm, lượng thông tin đột nhiên tăng lên. Nhìn thoáng qua, ngoài phần giới thiệu cơ bản, còn có tất cả các thí nghiệm kể từ khi N-001 được chấp nhận làm vật thí nghiệm, hồ sơ bắt đầu từ mười năm trước, nhưng không có tư liệu nào từ đó trở về trước.
Điều làm người ta khó hiểu là thông tin của Trang Vu chỉ chứa hồ sơ của chính cậu ấy, còn hộ khẩu của bố mẹ cậu và các thông tin khác đều trống. Nhưng trên mẫu dấu hiệu thí nghiệm, cậu ấy điền là "tự nguyện".
Mười năm trước, làm thế nào mà một đứa trẻ tám tuổi lại "tự nguyện" ký vào tờ ký kết thí nghiệm cải tiến gen còn đang đáng sợ hơn hợp đồng bán thân gấp một vạn lần? Rõ ràng là có người cố ý xóa bỏ quá khứ của Trang Vu.
Giống như xóa bỏ sự tồn tại của giáo sư Trang và giáo sư Khương vậy.
Chuyện đã đến nước này, Thích Dung Thịnh về cơ bản đã xác định được Trang Vu là con trai duy nhất của giáo sư Trang và giáo sư Khương, đó là vì anh nghe giáo sư Trang gọi cậu ấy là “Chúc Chúc.”
Sau khi mất đi bố mẹ và bị gửi đến căn cứ làm vật thí nghiệm, khó trách sao khi Trang Vu trốn thoát hết lần này đến lần khác. Từ "tự nguyện" trên màn hình cực kỳ mỉa mai so với biểu hiện thờ ơ của Trang Vu.
Màn hình đột nhiên thay đổi, Thích Dung Thịnh bị bừng tỉnh, chợt nhận ra máy truyền tin của mình đã gây nhiễu tín hiệu. Thích Dung Thịnh đóng cửa sổ tìm kiếm và xóa lịch sử duyệt web, rồi nhanh chóng bước ra khỏi sảnh thông tin để kết nối với máy truyền tin.
Đó là dì Phương.
“Thiếu gia.” Dì Phương lo lắng đến sắp khóc: “Ngài mau về xem tiểu thiếu gia đi, cậu ấy bị sốt cao quá, chườm đá cũng không có tác dụng gì… Bác sĩ Lý còn đang trên đường tới, có cần đưa đến bệnh viện trước không? Tôi sợ..."
Không kịp đợi thang máy, Thích Dung Thịnh đã nhanh chóng đi từ cầu thang đến sảnh, suýt nữa đụng phải Trương Hữu Thành. Trương Hữu Thành vì né anh mà làm đổ hơn phân nửa tách trà ngon của mình, ông ta đau lòng lắm những phải làm một bộ quan tâm, hỏi: "Dung Thịnh, làm gì vội vã vậy?"
Thích Dung Thịnh bảo Tiểu Chu lái xe tới, cũng không quay đầu lại đáp một câu: "Thú cưng ở nhà bị bệnh, cháu quay về xem chút."
"Ồ... Vậy cần phải được chăm sóc tốt rồi.” Dù Trương Hữu Thành không hiểu gì những cổ vũ: "Thời buổi này thú cưng cũng quý lắm..."
Mãi cho đến khi lên lầu, Trương Hữu Thành mới định thần lại, tự nhủ: "Thú cưng? Chưa từng nghe nói Cục Tiểu Thích có nuôi con thú cưng nào. Hay là lần tới đi xem một chút, lân la làm quen cũng được…”
Khi Thích Dung Thịnh vội vã chạy lên tầng hai, Lý Văn đã bắt đầu trị liệu, dì Phương đang ôm túi nước đá vừa mới chườm cho Trang Vu, bà ấy luống cuống sững sờ bên mép giường.
Thấy Thích Dung Thịnh đã đến, dì Phương gật đầu với anh, sau đó cứng ngắc đi đến bên cạnh Thích Dung Thịnh thuật lại những gì đã xảy ra trước đó.
"Buổi sáng cậu dặn lúc thiếu gia tỉnh dậy bưng bát cháo cho cậu ấy, thỉnh thoảng tôi lên xem cậu ấy, cậu ấy vẫn chưa tỉnh, tôi đi đo nhiệt độ cho cậu ấy thì nóng đến phát sợ…”
"...Tôi vội đi lấy túi đá, ngay khi tôi đắp lên thì nó tan luôn. Tôi hoảng sợ đến mức mất trí, tôi liên lạc với bác sĩ Lý trước, sau đó nhanh chóng báo cho cậu…”
“Làm tốt lắm.” Thích Dung Thịnh hạ thấp giọng có chút khàn khàn nói: “Dì đi làm việc trước đi.”
"Được..." Dì Phương mỗi bước đi đều quay đầu nhìn Trang Vu ở trên giường, có chút không yên tâm đi xuống lầu.
Thích Dung Thịnh đi tới bên mép giường, hỏi Lý Văn: "Thế nào rồi?"
“Tình hình không tốt lắm.” Lý Văn tháo ống nghe ra với vẻ mặt vô cùng lo lắng: “Lúc đầu tôi còn tưởng rằng cậu ấy chỉ bị cảm lạnh thôi, có thể do vết thương bị nhiễm trùng gây ra hậu quả nghiêm trọng hơn, mới tiêm hạ sốt, nhưng nhìn hiện tại mà nói tình hình hiện tại đã nghiêm trọng hơn so với lần chẩn đoán ban đầu.”
"Quan trọng hơn là phản ứng của cậu ấy với thế giới bên ngoài thực sự rất yếu. Tôi nghi chứng viêm đã nhiễm đến não." Lý Văn lấy dụng cụ kiểm tra mới ra báo cáo: "Trước khi gặp cậu, cậu ấy đã bất tỉnh rồi, hoặc là dùng từ khác tàn nhẫn hơn, là liệt não.”
“Đừng có hồ đồ Lý Văn.” Thích Dung Thịnh đẩy bản báo cáo toàn tiếng Anh ra: “Tôi bảo cậu đến đây để cứu người, không phải để khoe thiết bị mới của anh. Buổi tối tôi gặp cậu ấy, cậu ấy còn nói vài câu với tôi, nếu từ lúc đó cậu ấy thật sự phát bệnh, thì còn lúc nào cậu ấy tỉnh táo nữa.”
“Dung Thịnh, cậu bình tĩnh lại đi.” Lý Văn gửi báo cáo đi, sau đó tiêm cho Trang Vu một mũi tiêm mới: “Tôi chưa từng tiếp xúc với trường hợp người biến đổi gen nào, có lẽ sức đề kháng của họ đối với các bệnh thông thường không tốt như chúng ta... Tôi đã gửi báo cáo cho cố vấn của mình rồi, tôi hy vọng đó là sự đánh giá sai lầm của mình..."
Thích Dung Thịnh không nói gì, anh lặng lẽ nhìn gò má đỏ bừng vì sốt cao của Trang Vu, trong đầu hiện lên hình bóng của giáo sư Trang.
Ông ấy là một trí thức trẻ và lịch lãm, luôn mặc áo khoác trắng của phòng thí nghiệm, trong tay không thể thiếu ống nghiệm và kính hiển vi. Vợ ông, giáo sư Khương là một phụ nữ vừa có tài vừa có nhan sắc, khí chất tao nhã, là trợ thủ đắc lực nhất của giáo sư Trang và cũng là người bạn đồng hành ăn ý nhất của ông ấy.
Họ có một đứa con trai, một đứa trẻ rất nhỏ như một cục bột nếp, thông minh lanh lợi nhưng cũng rất ngoan và hiểu chuyện, ngay cả cái tên cũng rất dễ thương, gọi là Chúc Chúc, Chúc Chúc trắng nõn.
Một lần, khi Thích Dung Thịnh tình cờ gặp giáo sư Trang qua điện thoại, một giọng nói ngọt ngào của một cậu bé từ đầu bên kia của điện thoại, nanh mồm dẻo miệng hỏi giáo sư Trang sao căn cứ thí nghiệm không mở cửa cho cậu bé.
Giáo sư Trang nhẹ nhàng gọi cậu bé: "Chúc Chúc."
Sau đó lại kiên nhẫn hỏi cậu: “Khi lớn lên, con có muốn đến căn cứ thí nghiệm làm những gì bố mẹ đang làm không, đến chơi với tư cách là nhà nghiên cứu thay vì làm con của nhà nghiên cứu, có phải lợi hại hơn không?”
“Ừm…” Cậu bé do dự một chút, tựa hồ đang suy nghĩ câu nói này có thành ý hay không: “Chắc là thế…”
Giáo sư Trang tiếp tục dịu dàng thuyết phục: “Chuyện này bố mẹ đã tính xong xuôi rồi… Vậy thì Chúc Chúc à, hôm nay con ngoan ngoãn ở nhà làm bài tập, tối nay về bố sẽ làm cho con món sườn heo chua ngọt, được không?"
“Bố.” Giọng nói có chút tức giận của Chúc Chúc xuyên qua màn hình, ai cũng có thể nghe ra được sự trách móc trong đó: "Con không muốn ăn sườn heo chua ngọt của Schrödinger đâu!"
Nhưng làm sao Thích Dung Thịnh có thể nhẫn tâm chấp nhận nó bây giờ, Trang Vu liên tiếp mất bố mẹ và mất luôn cả quyền tự do của con người, mất đi sự thông tuệ, nhạy bén, khả năng phản kháng trong quá trình chạy trốn.
Trang Vu, bây giờ cậu ấy còn được coi là "người" sao?
Tác giả có chuyện muốn nói:
Sắp vào cốt truyện chính thức rồi, hào hứng xoa tay!
Không ai thích Chúc Chúc và anh Thích sao, tôi khóc đây!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT