Kể từ khi Tiểu Chu nhận được danh sách mua sắm từ Thích Dung Thịnh, Trên vẻ mặt muốn nói rồi thôi kia đã viết thẳng ra "Tôi có rất nhiều câu hỏi".

Hai ngày qua, tâm trạng của Thích Dung Thịnh rõ ràng tốt hơn so với thời gian trước, Tiểu Chu nghiêm túc nghi ngờ vấn đề này và danh sách mua sắm này có mối liên hệ mật thiết với nhau. Sau khi suy nghĩ, Tiểu Chu dũng cảm đưa ra câu hỏi: "Cậu chủ, có phải tôi sắp có nữ chủ nhân không?"

Thích Dung Thịnh nhíu mày: "Sao vậy, ông già cũng tìm cậu để làm thuyết khách* à?"

*Thuyết khách: Nhà ngoại giao tư sản hoạc phong kiến, chuyên dùng lý lẽ đi thuyết phục người khác

Xem ra không phải rồi.

Tiểu Chu nhanh trí: "Vậy có phải tôi sắp có một bé chủ nhân không?"

Thích Dung Thịnh im lặng một lúc, Tiểu Chu còn nghĩ mình đoán sai, còn đang hối hận đã nói quá nhiều, bỗng nhiên nghe thấy câu trả lời của Thích Dung Thịnh: "Đại loại vậy."

Quả nhiên là vậy, nếu không phải trong nhà có thêm người mới thì sao đột nhiên mua nhiều đồ chơi trẻ em như này được

Tiểu Chu rất vui: "Đây là chuyện tốt đó cậu chủ, có cần nói cho ngài Thích không?"

"Nếu cậu dám tiết lộ một chữ, ngày mai cậu đi khỏi đây." Thích Dung Thịnh lấy tờ báo cuộn lại, nhìn Trang Vu một cách nghiêm khắc.

"...Tôi hiểu rồi."

Trong vài ngày gần đây, sức khỏe của Trang Vu đã phục hồi rất nhanh, mặc dù đại não tổn thương giống như bệnh nhân bình thường, nhưng khả năng phục hồi của cơ thể vượt xa người thông thường.

Thích Dung Thịnh đã cho người dọn dẹp lại phòng phụ để trở thành phòng trẻ em, bên trong có nhiều đồ chơi và sàn nhà được trải tấm lông cừu dày nhất để Trang Vu có thể chơi đùa.

Dì Phương vô cùng yêu thích Trang Vu, say mê việc cho cậu ăn cơm và chơi đùa, đôi khi dùng sự tương tác ấm áp để cảm hóa tâm địa Thích Dung Thịnh: "Trang Vu rất đáng yêu, hôm nay cậu ấy đã học được cách tự ăn cơm rồi!"

"Điều này thì có gì đáng khen?" Thích Dung Thịnh không có biểu cảm gì.

Thích Dung Thịnh ban đầu muốn rèn luyện dũng khí cho Trang Vu để có thể tự ngủ một mình, nhưng chỉ vừa kể xong câu chuyện vào đêm đầu tiên, cậu bị mệt đến nỗi chỉ muốn nằm im và nắm lấy vạt áo của Thích Dung Thịnh. Quả thật giống hệt đêm đầu tiên cứu cậu.

Thích Dung Thịnh nhất thời mềm lòng đã phạm phải điều tối kỵ là dung túng, những ngày kế tiếp, hết thảy ngày cuối tuần đều ngủ lại phòng Trang Vu.

Tâm trí của cậu quá nhỏ, theo bản năng vùi mình vào trong lòng ngực ấm áp của Thích Dung Thịnh. Cậu đang cuộn chân nằm ở trên khuỷu tay Thích Dung Thịnh. Nhưng cơ thể của cậu vẫn là cơ thể của một thiếu niên đã trưởng thành, Thích Dung Thịnh làm sao có thể ngồi mà trong lòng không loạn, cũng nhịn không được trêu chọc thiếu niên xinh đẹp, đặc biệt là cọ xát mà không tự biết.

Thích Dung Thịnh đã tỉnh ngộ sau khi một mình vào phòng tắm giải quyết vài lần, trẻ con tuyệt đối không được nuông chiều.

Vào đêm đầu tiên của tuần mới, Thích Dung Thịnh đã nghiêm túc thương lượng với Trang Vu trước khi đi ngủ rằng nam tử hán phải tự ngủ một mình.

Trang Vu nằm trong chăn nhỏ mây trắng xanh lam của mình, ngoan ngoãn gật đầu đồng ý và cùng Thích Dung Thịnh ngoéo tay một trăm năm không được thay đổi. Thích Dung Thịnh cầm cuốn Tây Du Ký lên rồi dịch góc chăn cho Trang Vu sau đó tắt đèn rời đi.

Thích Dung Thịnh ngủ trong căn phòng mang phong cách hiện đại của mình. Trước mắt không phải là căn phòng trẻ em với chủ đạo màu lam phấn. Trong lòng cảm thán, mọi chuyện trôi chảy đến mức khó tin.

Cho đến khi, đột nhiên một giọt nước rơi trên cổ tay anh.

Thích Dung Thịnh ngủ không sâu, vừa phát giác không đúng lập tức mở to mắt bật đèn nhỏ ở đầu giường. Chỉ thấy Trang Vu đang ôm một chú thỏ bông và đứng ở bên giường của anh, mắt mũi đỏ hoe, một làn sóng đang ấp ủ một cơn bão táp mới.

Rõ ràng, giọt nước làm anh tỉnh giấc là do tiểu tổ tông trước mặt gây ra.

Thích Dung Thịnh âm thầm đọc lại các quy tắc của bố mẹ do Lý Văn đưa cho anh, vừa muốn hỏi một câu bớt nghiêm khắc hơn, thì đã bị tiếng khóc nức nở của Trang Vu đoạt lấy: "Hu hu hu, có quái vật ... muốn ăn em ... sợ ..."

Hành động yếu đuối và sợ hãi chỉ thích hợp với trẻ con đáng yêu, nhưng đối với người lớn thì đó là hành động khiến người khác ghét bỏ.

Thích Dung Thịnh vừa muốn dạy Trang Vu rằng một người đàn ông phải mạnh mẽ, nhưng bất ngờ lại bị Trang Vu đến gần rồi cúi mặt xuống. Hàng lômg mi của Trang Vu đã bị làm ướt sũng bởi nước mắt, đôi môi dày cộp bị cắn tới chảy máu, khiến Thích Dung Thịnh phải thay đổi suy nghĩ trước đó về cậu.

Hành động của Trang Vu làm cho người khác cảm thấy đáng thương.

Thích Dung Thịnh đã thất bại thảm hại trong cuộc chiến giáo dục trẻ con, và giờ đây, anh tự nguyện đầu hàng bằng cách ôm Trang Vu vào lòng an ủi: "Được rồi, Chúc Chúc, anh đây, đừng khóc nữa...".

Đến lúc này, trong việc giáo dục đứa trẻ, Thích Dung Thịnh bị thất bại thê thảm. Ngay cả Lý Văn lúc kiểm tra lại cho Trang Vu cũng không nhịn được mà chế nhạo, Thích đại thiếu gia nhìn trầm ổn không ít. Sau đó ngay tại chỗ lần nữa lãnh hội một phen thao tác tàn khốc lạnh lẽo của Thích đại thiếu gia.

Bởi vì gần đây phải chiếu cố Trang Vu, Thích Dung Thịnh gần đây tăng cả đều để sau khi về nhà hoàn thành, ứng phó Trương Hữu Thành với lý do như cũ là chăm sóc thú cưng.

Bởi vì, Trương Hữu Thành là một tên rất giỏi về việc tìm cách để làm hài lòng người khác, khi biết được Thích Dung Thành nuôi thú cưng, ông ấy luôn tìm cách để tỏ ra quan tâm chu đáo. Tuy nhiên, ông ấy cũng lo sợ rằng Thích Dung Thịnh sẽ phát hiện ra ý đồ của mình, vì vậy đã nhắc đến chủ đề thú cưng trong cuộc trò chuyện một cách vô tình.

"Ồ, Dung Thành, sủng vật nhỏ của cháu thế nào rồi?" Trương Hữu Thành uống trà với nét mặt u sầu: "Khi nói về việc nuôi thú cưng, chú cảm thấy giống như cháu vậy. Chú chó của gia đình chú hôm trước bị bệnh, cả nhà ai cũng lo lắng... À, nhân tiện, chú chó nhà chú là một con husky, còn vật nuôi của cháu là giống gì thế?"

Thích Dung Thịnh suy nghĩ một chút và chọn một con thú cưng mà Trang Vu thường yêu thích nhất: "Thỏ đi."

"À, thỏ con cũng rất dễ thương." Thích Dung Thành cảm thấy có gì đó không ổn, sao lại có từ "Đi". Nhưng ông ấy không dám hỏi, chỉ dám tiếp tục nói theo chủ đề của Thích Sung Thành: "Thỏ con rất dễ bị tiêu chảy, khi con trai chú còn nhỏ rồi muốn nuôi thỏ, chú đã nói với thằng bé rằng thỏ con rất khó nuôi, phải thường xuyên dọn dẹp... chú nói có đúng không?"

"Không sao, cháu thích sạch sẽ." Thích Dung Thịnh uống một ngụm cà phê: "Chỉ là thích khóc, điều đó không tốt lắm."

Còn thích khóc.

Trương Hữu Thành chú ý đến điều này.

Tám mươi phần trăm đây này là thỏ tinh chuyển thế đi.

Vì thế, vào ngày nghỉ, Trương Hữu Thành mang theo đồ chơi, thức ăn cho thỏ giống với chó mèo và cá của mình, sau đó tự mình đến căn hộ của Thích Dung Thịnh.

Dì Phương đã đi ra ngoài mua thức ăn, nên chỉ có Thích Dung Thịnh một mình đọc sách ở tầng một.

Đối với việc Trương Hữu Thành tỉ mỉ chuẩn bị quà, Thích Dung Thịnh không tỏ ý kiến để hắn đặt xuống, đi vào phòng bếp pha trà.

Thấy Thích Dung Thịnh đưa lưng về phía mình, Trương Hữu Thành đứng dậy nhìn xung quanh, đáng tiếc trong tầm mắt hắn ngay cả một sợi lông động vật cũng không có.

Chẳng lẽ nuôi ở trên lầu?

Trong nhất thời, lòng hiếu kỳ của Trương Hữu Thành đè đi sự kinh sợ, vừa mới bước vài bước lên lầu thang, quả nhiên nghe thấy có tiếng động trên lầu. Ngay lúc này, giọng nói Thích Dung Thịnh vang lên ở sau lưng pong ấy: "Chú Trương, chú đang làm gì vậy.

"Không có gì." Trương Hữu Thành vội vàng xua tay, sau đó đi đến ghế sofa và ngồi xuống. "Chú chỉ tùy tiền nhìn một chút thôi."

Ngay vào lúc này, có tiếng "lộc cộc lộc cộc" vang lên từ cầu thang. Trương Hữu Thành đang muốn đứng dậy, thì Thích Dung Thịnh đã nhanh hơn một bước chạy đến lầu thang bế gì đó lên rồi nhanh chóng đưa về trên lầu rồi đóng cửa lại.

Trương Hữu Thành chỉ kịp thoáng nhìn bóng dáng Thích Dung Thành. Trong lòng ông ấy thẫn thờ sau đó ngồi lại trên sô pha, nghe thấy Thích Dung Thịnh đã liên lạc với một người rồi mới đi đến đây

"Chuyện gì vậy?" Trương Hữu Thành nhấp một ngụm trà, giả vờ bình tĩnh."Vừa rồi là?"

"Thú cưng mang theo đồ vật cùng lăn xuống." Thích Dung Thịnh giải thích một cách nghiêm trang: "Nó rất sợ người lạ, mong chú đừng đến gần cầu thang."

"Là, là, chú đã làm phiền."

Trương Hữu Thịnh nhanh chóng đặt ly trà xuống và xin lỗi.

"Không biết không có tội" Thích Dung Thịnh giả vờ an ủi Trương Hữu Thành: "Là cháu không nhắc trước với chú Trương thôi."

"Trách chú…"

Không bao lâu, thì Lý Văn đã đuổi tới, Thích Dung Thịnh đứng dậy giới thiệu cho Trương Hữu Thành biết: "Đây là bác sĩ thú y Lý Văn, đây là Cục trưởng Trương, cấp trên của tôi."

Lý Văn nhanh chóng phản ứng nói: "Xin chào, tôi đến để xem thú cưng của gia đình cậu."

Trương Hữu Thành nhanh hỏi một chút, cũng không dám ở lại lâu, mặt mặt xám xịt mà tạm biệt rời đi.

"Thế nào, đã lừa gạt được rồi chăng." Lý Văn trêu ghẹo nói: "Tôi cứ tưởng là chuyện gì quan trọng, gấp gáp gọi tôi đến đây."

"Trong khoảng thời gian này chắc không có khả năng nghi ngờ nữa." Thích Dung Thịnh thúc giục: "Mau đi xem Chúc Chúc, cậu ấy bị rơi từ tầng trên xuống..."

Tác giả có điều muốn nói: Sắp bước vào tầng hầm của bản sao đấy!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play