Con người ta khi bị bệnh thường có xu hướng trở nên mỏng manh yếu ớt, nhưng Trang Vu lại rất ngoan ngoãn, chẳng những dọc đường không tỉnh lại mà còn không rên la gì trong mơ.
Trong xe, Thích Dung Thịnh cởi quần áo thú bông trên người Trang Vu ném đại sang một bên, chiếc áo thun trắng cũng ướt đẫm mồ hôi, gần như trong suốt. Trên ngực áo thun trắng có in một dòng ký tự màu đen, Thích Dung Thịnh nheo mắt lại thì thấy nó giống khẩu hiệu quảng cáo của một công nhân kỹ thuật nào đó.
Anh đoán ra bảy tám phần nguyên nhân cho bộ dạng thê thảm này, Trang Vu chạy trốn khỏi căn cứ không một xu dính túi, muốn có cơm ăn cũng không thể làm việc vặt mà không có kiến thức về kỹ thuật, hơn nữa cậu không thể để lộ mặt – ai mà ngờ một thiếu niên xinh đẹp lại cải trang thành một con thú bông ú vụng về nằm bên đường đâu.
Khó khăn lắm mới vượt qua từng cột đèn giao thông, Tiểu Chu lau mồ hôi, trước tiên đến dưới lầu chung cư của Thích Dung Thịnh. Nói là chung cư nhưng thực ra là một căn biệt thự nhỏ hai lầu riêng biệt.
Tiểu Chu xuống xe trước, vừa định giúp Thích Dung Thịnh bế người xuống nhưng lại thấy Thích Dung Thịnh đã tự mình ôm người ta xuống rồi, thanh niên mảnh khảnh nép vào trong lòng người đàn ông, cảnh tượng vô cùng hài hoà.
Bất giác nuốt nước bọt xuống, Tiểu Chu định thần lại, vội vàng đóng cửa khóa xe, nhanh chóng đi theo Thích Dung Thịnh, hạ giọng nói: "Bác sĩ Lý đang trên đường tới, nhiều nhất là năm phút nữa sẽ đến."
Vừa nói chuyện, anh ta vừa mở cửa và bật đèn của chung cư lên, phong cách bài trí hiện đại với hai màu đen trắng khiến chung cư rộng lớn như vậy trở nên rất âm u. Thích Dung Thịnh bế Trang Vu lên tầng hai, nhưng Tiểu Chu không dám đi theo, chỉ ngồi ở tầng một đợi bác sĩ Lý đến.
Sau khi vào phòng ngủ, Thích Dung Thịnh cúi người đặt cậu lên chiếc giường lớn mềm mại, vừa định đứng dậy thì bị một thứ mềm như bông kéo lại.
Cúi đầu nhìn xuống mới nhận ra tay trái của Trang Vu vẫn luôn nắm chặt gấu áo của anh không buông, như thể truyền tất cả sự đau đớn sang áo khoác vậy. Thích Dung Thịnh thờ ơ vươn tay, bẻ từng ngón từng ngón tay trắng bệch vì dùng sức của thiếu niên ra, nhưng vừa mới giải phóng cho gấu áo thì lại đến lượt các ngón tay bị nắm lấy. Tay Trang Vu là nam châm sao? Thích Dung Thịnh nhíu mày, sắc mặt không tốt lắm. Chỉ là Trang Vu nằm ở trên giường run rẩy cuộn tròn lại, cũng không biết là do lạnh hay là bị đau, trông dáng vẻ thật sự rất nhỏ bé vô tội lại đáng thương. Thích Dung Thịnh không để ý đến việc cậu ấy vẫn đang nắm tay mình, cúi người kéo chăn gấp ở cuối giường lên, cuốn tay phải mình và tay Trang Vu vào cùng nhau, kín mít như cơm nắm.
Ngay khi Lý Văn bước vào, những gì Lý Văn nhìn thấy là Thích Dung Thịnh đang ngồi ở bên trái giường và dùng tay trái lật tờ báo, phía bên phải giường là một cục chăn cuốn lại căng phồng lên, người trong chăn chỉ lộ ra nửa gương mặt trắng bệch, ở giữa đỏ bừng lên một cách bất thường.
Ngay lập tức, biểu cảm của Lý Văn trở nên ái muội lên, anh ta đặt hộp thuốc xuống, ho nhẹ một tiếng, hạ giọng hỏi: "Cậu cũng kiềm chế chút đi, tôi thấy cậu bé này bị lăn lộn đến kiệt sức rồi… Sao đột nhiên lại thích như vậy?”
Thích Dung Thịnh đến nửa ánh mắt cũng không thèm nhìn anh ta: “Sốt cao không hạ, trên cánh tay còn có một vết thương lớn, mau xem đi.”
Lý Văn nghiêm túc lại, đang định vén toàn bộ chăn lên để đo nhiệt độ cho Trang Vu, nhưng đột nhiên ánh mắt như kim châm của Thích Dung Thịnh lao tới khiến anh ta sợ đến mức run lên, anh ta chỉ nhấc một nửa chăn từ bên phải lên, để lộ ra cánh tay phải bị thương của Trang Vu. Lúc này Thích Dung Thịnh mới hài lòng quay đầu lại, ngón tay đang bị Trang Vu nắm chặt giấu dưới lớp chăn vô thức gõ xuống mặt giường hai cái.
"39,5 độ, bảo sao nóng như vậy." Nhìn nhiệt kế, Lý Văn cũng là giật mình, sau đó dùng đèn chuyên môn cẩn thận kiểm tra miệng vết thương: "Vết thương này… Không giống như bị dao cắt, vết thương bị xé toạc một cách bất quy tắc, đừng nói là…”
“Cậu đoán không sai.” Thích Dung Thịnh rời mắt khỏi tờ báo, yên lặng nhìn Lý Văn: “Lấy móng tay cào chỗ hở, sau đó dùng ngón tay lột thịt ra đấy.”
Lý Văn nhìn anh một cách một lời khó mà nói hết: "Cậu làm à?"
Kỳ thật lời này ẩn chứa ba điều không rõ để mọi người hiểu ngầm.
Cầm thú à!
Thích Dung Thịnh thờ ơ nhìn anh ta.
Chỉ là ngoài vết thương lớn trên làn da của thiếu niên này, còn lại những chỗ khác vẫn còn nguyên vẹn, không có vết hôn lung tung/dấu vết của tình dục thô bạo nào đó, Lý Văn lại trở nên không chắc chắn, do dự nói: “Không đến mức cậu ta tự làm chứ? Tự mình hại mình sao?"
Lý Văn nhanh chóng lấy ra một bộ ống tiêm, mở một ống tiêm ammonium barbiturat hỗn hợp rồi bơm vào ống: "Nói trước, tôi không trị bệnh tâm lý được đâu – cái đó, cậu chủ phụ một tay đi, cho thằng bé hạ sốt trước đã.”
Nhìn thấy ống tiêm, sắc mặt Thích Dung Thịnh cứng đờ: “Phụ một tay?"
“Đúng đúng, anh đè vai cậu ta lại giúp tôi.” Vừa nói, Lý Văn đã đẩy Trang Vu về hướng Thích Dung Thịnh, đẩy mạnh Trang Vu vào lòng ngực của Thích Dung Thịnh, suýt nữa là chặn cánh tay của hai người: “Đừng để cậu ta nhúc nhích.”
Thích Dung Thịnh còn chưa kịp phản ứng, anh đã thấy Lý Văn kéo quần của Trang Vu xuống để lộ ra một phần của vòng eo trắng nõn, mắt anh như nóng lên phải dời đi chỗ khác.
“Được.”
Từ khử trùng đến tiêm không đến mười giây, nhưng Thích Dung Thịnh lại cảm thấy như nửa thế kỷ đã trôi qua vậy, củ khoai tây nóng hổi trong lòng này run nhẹ áp sát vào người anh, cùng lúc đó anh không khỏi có cảm giác ngứa ran trong tim. Lý Văn vừa đi tới, Thích Dung Thịnh liền giả bộ bình tĩnh đẩy Trang Vu từ trong lòng ngực trở về chỗ cũ, động tác nhẹ nhàng chậm rãi tránh ảnh hưởng đến cánh tay phải bị thương của cậu.
Sau khi Lý Văn giúp Trang Vu tiêm thuốc xong, anh ta lấy ra băng gạc và thuốc trị thương ra cẩn thận băng bó vết thương, sau khi mọi thứ xong xuôi mới cất hộp thuốc đi, đứng dậy nói với Thích Dung Thịnh: "Chờ lát nữa thuốc tiêm mới có tác dụng, trước hết cứ để cậu ta nghỉ ngơi, hay là trong lúc đó chúng ta nói chuyện chút?”
Thích Dung Thịnh có chút không tự nhiên xua tay: "Cậu xuống trước đi, tôi tới ngay.”
Ngay khi bóng dáng của Lý Văn biến mất ở cửa, Thích Dung Thịnh cố gắng cử động cánh tay phải Trang Vu vừa buông ra lúc xoay người lại, các đốt ngón tay lập tức truyền đến một cảm giác đau nhức.
Lý Văn đi xuống lầu uống cà phê, thấy anh tới thì chỉ vào một ly khác trên bàn: “Tiện tay pha luôn, không cần cảm ơn đâu.”
Thích Dung Thịnh không khách khí với anh ấy, lập tức ngồi vào vị trí đối diện, đưa tay cầm lấy mặt ấm của chiếc cốc.
Tiểu Chu đi về trước, ngày thường Thích Dung Thịnh không thích ở chung với người ngoài, vì vậy ngoài người dì thường xuyên nấu nướng dọn dẹp nhà cửa thì có Thích Dung Thịnh sống một mình trong chung cư này.
Lý Văn đặt cốc cà phê xuống, trong đôi mắt tinh nghịch ẩn chứa sự dò hỏi sâu sắc: "Từ mức độ thâm quầng của mắt có thể thấy ít nhất ba bốn ngày qua không được ngủ ngon, vết thương trên cánh tay không phải vết thương mới vì các vết xé lặp đi lặp lại đã khô rạn đến mức không thể lành được." vết nứt lặp đi lặp lại không thể chữa lành, sốt cao không hạ chắc chắn không đơn giản chỉ vfu gặp mưa hoặc cảm lạnh- nhưng cậu ta vẫn còn sống, quả thực không thể tưởng tượng được. Thành thật mà nói, cậu nhặt được con quái vật nhỏ này ở đâu vậy?”
“Quái vật nhỏ?” Thích Dung Thịnh cười nửa miệng nói: “Đúng thật cậu ta không phải là “người” theo đúng nghĩa, bởi vì cậu ta là đối tượng thí nghiệm của căn cứ mà thôi."
"Đừng nói đây là đối tượng thí nghiệm chạy trốn hơn nửa tháng vẫn chưa bị bắt nhé?" Lý Văn đã nghe nói về điều này từ lâu, vì vậy nghẹn họng nhìn trân trối nói: "Cậu cậu cậu, tại sao cậu nó lại đưa về nhà?"
"Cậu ta họ Trang."
"Nhưng... cái gì, họ Trang?"
Lý Văn im lặng, nếu có liên quan đến nhà cái, Thích Dung Thịnh làm điều này là điều dễ hiểu.
Thích Dung Thịnh cúi đầu nhắm chặt hai mắt lại, thật lâu sau mới mở mắt ra, ngẩng đầu lên: “Tôi cũng không hoàn toàn xác định được cậu ta có phải là con của thầy hay không, nhưng là thực thể thí nghiệm, cậu ta sẽ không sống quá hai mươi tuổi."
"Trước mắt tiến độ thí nghiệm cường hóa gien chỉ mới đẩy mạnh đến tầm mười hai năm, vượt qua thời hạn thì không thể kiểm soát. Nếu cậu ta thật sự trở thành một con quái vật vượt qua toàn nhân loại thì kết cục như nào tôi không cần nhiều lời nữa.”
Lý Văn ngẩn người nghe xong, thở dài một hơi: "Dưỡng thương ở đây với cậu là an toàn nhất rồi, Trương Hữu Thành không dám nghi ngờ một đối tượng thí nghiệm lại là người cầm quyền tương lai nhân loại, tuy mạo hiểm nhưng có thể cứu cậu ta một mạng cũng tốt..."
"Đúng rồi, Dung Thịnh.” Lý Văn nhìn chằm chằm vào tay cầm cốc của Thích Dung Thịnh khó hiểu nói: "Vừa nãy tôi tính hỏi cậu, cậu thuận tay trái khi nào vậy, đọc báo hay uống cà phê cũng dùng tay trái, lạ thật đó."
Tiếp tục đặt tay phải dưới gầm bàn, Thích Dung Thịnh thẳng thắn nói dối: "Có lẽ là bắt đầu từ hôm nay trở đi."
"..."
Tác giả có chuyện muốn nói:
Lý Văn: Tôi nghi ngờ cậu đang phát cơm chó nhưng chưa có chứng cứ, nghi ngờ.jpg
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT