Sau khi kết bạn với Lê Tụng, quan hệ giữa Kiều Trĩ Ninh và Lê Tụng cũng không vì thế mà trở nên gần gũi hơn.
Kiều Trĩ Ninh nghĩ, đối với Lê Tụng mà nói, cô có lẽ chỉ là một trong trăm người bạn trên mạng xã hội của anh.
Nhưng cho dù như vậy, Kiều Trĩ Ninh cũng không có cách nào không quan tâm để ý đến Lê Tụng.
Lúc ba ở nhà, thỉnh thoảng cô sẽ dùng điện thoại di động của ba đăng nhập vào QQ, xem Lê Tụng có đăng trạng thái mới nào không.
Mùa xuân lặng lẽ đến, màu xanh lá cây bắt đầu hé mở.
Khi khuôn viên trường tràn ngập những bông hoa nhài và lục bình của mùa đông, Kiều Trĩ Ninh cũng lặng lẽ thay một tấm ảnh đại diện cho trang cá nhân của mình.
Bức ảnh chụp khi đi chơi với Tần Tiểu, Kiều Trĩ Ninh đội mũ đứng dưới gốc cây anh đào.
Ảnh chụp không có nhan sắc cũng không có bộ lọc, nhưng ít nhất không phải là cái ảnh ngốc nghếch quê mùa trước kia.
Mùa xuân đến đồng thời cũng sẽ diễn ra một trận đấu bóng rổ mùa xuân hàng năm ở Nghi Hòa.
So với học kỳ trước, quy mô của giải bóng rổ cấp trường lớn hơn, hệ thống cũng được cải thiện rất nhiều, chu kỳ thi đấu kéo dài gần hai tháng.
Là nhà vô địch của giải bóng rổ lớp 11 học kỳ trước, lớp 9 đã nhìn chằm chằm vào trận đấu này.
Đặc biệt là sau khi có thêm sự gia nhập đại tướng Lê Tụng này, khát vọng vô địch của mọi người tăng vọt chưa từng có.
Trình Việt Chi và các đồng đội hẹn nhau, mỗi cuối tuần ra ngoài tập chơi bóng, bồi dưỡng sự ăn ý, cố gắng đạt được một kết quả tốt.
Hôm nay thứ bảy, Kiều Trĩ Ninh ra ngoài lấy chuyển phát nhanh, lúc lên lầu vừa vặn gặp Chu Mạt xuống lầu vứt rác.
Hai người đối mặt.
"Chào dì ạ." Kiều Trĩ Ninh lễ phép chào hỏi.
Chu Mạt tỏ vẻ ngạc nhiên: "Trĩ Ninh con không đi học à? ”
Kiều Trĩ Ninh lắc đầu: "Không có ạ. ”
Sắc mặt Chu Mạt bỗng dưng trầm xuống, giọng điệu có chút tức giận: "Việt Chi nói với dì hôm nay các con đi học thêm. ”
Kiều Trĩ Ninh sững sờ, trong lòng kêu to không tốt.
Dưới tình thế cấp bách, cô vội vàng tìm cho Trình Việt Chi một lý do: "À dì, Trình Việt Chi có thể là đến trường tự học. ”
"Tự học nói thành học thêm à?" Chu Mạt hiển nhiên không tin.
Chu Mạt lại không cho cô cơ hội này, mím thẳng môi đi xuống lầu.
Kiều Trĩ Ninh nhanh chóng trở về nhà, cầm lấy điện thoại di động điên cuồng gọi điện thoại cho Trình Việt Chi.
Liên tiếp mấy cuộc điện thoại đi qua, nhưng mãi không có người nghe máy.
Cũng đúng thôi, Trình Việt Chi phỏng chừng ở sân bóng rổ chơi bóng rổ, làm sao nghe được tiếng chuông điện thoại di động?
Không chút do dự, Kiều Trĩ Ninh cầm chìa khóa chạy xuống dưới lầu, vội vàng đạp xe đến trường.
Cô một đường đạp bàn đạp rất nhanh, gió xuân trở nên không còn ôn nhu, phả vù vù lên mặt.
Nhà Kiều Trĩ Ninh cách trường không xa, cô gần như chỉ mất 5 phút để đến trường.
Đậu xe ở vị trí được chỉ định, cô chạy đến sân bóng rổ trong khi gọi điện thoại.
Từ xa nhìn thấy bóng lưng các nam sinh.
Kiều Trĩ Ninh không để ý đến hình tượng, cách một khoảng thở hồng hộc hô to một tiếng: "Trình Việt Chi! ”
Các chàng trai chơi bóng dừng lại và nhìn xung quanh một cách tò mò.
Phùng Siêu nháy mắt với mấy nam sinh khác, bộ dáng ý vị thâm trường( kiểu hứng thú đó, mình để vậy cho hay).
Kiều Trĩ Ninh giờ phút này không để ý đến phản ứng của đám người Phùng Siêu và Lê Tụng, vội vàng chạy tới.
Khoảng cách từ cổng trường đến sân bóng rổ không xa không gần, cô chạy hụt hơi, bụng đau dữ dội.
Trình Việt Chi vẻ mặt ngạc nhiên hơi hoảng sợ, ném bóng rổ chạy đến bên cạnh Kiều Trĩ Ninh.
"Làm sao vậy?"
Kiều Trĩ Ninh không đứng thẳng được, ôm bụng đem sự tình nói cho Trình Việt Chi.
"Tớ sợ dì sẽ đến trường tìm cậu, tớ chạy đến báo trước cho cậu. Dì vừa rồi sắc mặt rất không tốt. ”
Trình Việt Chi gật đầu, xoay người trở lại dưới giá bóng rổ lấy áo khoác và cặp sách của mình.
Cùng mấy người khác nói đơn giản vài câu, anh vài bước trở về bên cạnh Kiều Trĩ Ninh.
Kiều Trĩ Ninh xua tay: "Cậu mau trở về lớp học đi. Tớ không thể chạy nổi nữa, nghỉ ngơi một lát rồi tớ sẽ về. ”
Ánh mắt Trình Việt Chi dừng lại trên mặt Kiều Trĩ Ninh một lát, cổ họng khẽ động.
Có lẽ là chạy tới quá nhanh làm cho trán cô vì thế rịn ra vài giọt mồ hôi.
"Được, lúc trở về tớ liền báo đáp cậu." Trình Việt Chi mở miệng.
Trên mặt Kiều Trĩ Ninh sốt ruột không giảm, phất tay đuổi người: "Mau đi đi. ”
Nhìn bóng lưng Trình Việt Chi chạy xa, Kiều Trĩ Ninh thở ra một hơi thật sâu.
Dì Chu Mạt khi bình thường nhìn có vẻ đặc biệt ôn nhu, nhưng trong chuyện học tập của Trình Việt Chi lại hết sức nghiêm khắc. Khi còn bé, khi Kiều Trĩ Ninh cùng những đứa nhỏ khác trong tiểu khu chơi đùa, Trình Việt Chi khổ sở ở nhà luyện đàn.
Khi đó cô không hiểu chuyện, rủ Trình Việt Chi lẻn ra chơi với mình. Kết quả ngày đó, cô ở nhà đều nghe được tiếng Trình Việt Chi bị đánh. Cô hối hận vì đã rủ cậu, và từ đó để lại một cái bóng ma.
Sau khi Trình Việt Chi tuyển sinh thất bại, dì Chu Mạt càng tức giận hủy bỏ kế hoạch du lịch của cả nhà.
Nếu để cho dì Chu Mạt biết Trình Việt Chi nói là đi học thêm mà thực tế là đang chơi bóng, Trình Việt Chi trở về khẳng định không tránh khỏi sẽ bị mắng. Nói không chừng dì ấy còn có thể tìm đến sân bóng rổ...
Đang suy nghĩ lung tung, bên tai bỗng nhiên truyền đến giọng nói của Phùng Siêu.
"Chị Kiều, tìm Trình Trình chúng ta làm gì vậy?"
Trình Việt Chi vắng mặt, hắn nói đùa gọi Kiều Trĩ Ninh.
Kiều Trĩ Ninh quay đầu lại, lơ đãng đụng phải ánh mắt Lê Tụng bên kia.
Tay trái của anh đảo bóng, híp mắt nhìn về phía bên này.
Tâm tình Kiều Trĩ Ninh vừa bình tĩnh lại dường như lại trở nên căng thẳng.
Không biết Trình Việt Chi vừa rồi nói như thế nào với người khác, cô đành phải do dự lắc đầu.
"Ồ~" có nam sinh ý vị thâm trường kêu lên, ồn ào, "Thì ra là bí mật đó nha..."
Kiều Trĩ Ninh sững sờ, ánh mắt chuyển hướng Lê Tụng.
Anh vẫn như cũ là bộ dáng thờ ơ, nhìn không ra thái độ gì.
Kiều Trĩ Ninh nóng nảy, đỏ mặt phản bác: "Mới không phải như vậy! Tớ về nhà đây! ”
Không muốn ở chỗ này bị tiếp tục trêu chọc, cô vội vàng xoay người rời đi.
*
Buổi chiều, Trình Việt Chi thuận lợi vượt qua cửa ải đi tới nhà Kiều Trĩ Ninh, thuận đường đưa tới một hộp Ferrero cho cô.
Nó được chọn trong một cửa hàng bên ngoài trường học, và anh đã lấy hộp lớn nhất. - ủng hộ truyện trên app tytnovel
Kiều Trĩ Ninh cười hì hì nhận lấy, không quên khoe khoang: "May mà tớ thông minh."
Cô cắn sô cô la, giọng mơ hồ: "Nhưng tại sao cậu không nói với tớ trước? Tớ suýt chút nữa đã lộ ra rồi đó. ”
Trình Việt Chi khóe miệng hơi cong lên: "Ngay từ đầu là tớ cảm thấy không cần thiết, về sau liền cảm thấy việc này rất..."
Anh lắc đầu, có chút bất đắc dĩ.
Kiều Trĩ Ninh mím môi: "Ừm, dì Chu Mạt thật sự rất nghiêm khắc với cậu. Rõ ràng thành tích của cậu tốt như vậy, vì sao vẫn không cho cậu chơi bóng? ”
Trình Việt Chi cười khổ một chút, không trả lời mà hỏi lại: "Cậu còn nhớ trước kia cậu đã hỏi tớ, tại sao nhà tớ không chuyển nhà không? ”
Ngôi nhà trong tiểu khu vừa nhỏ lại cũ kĩ. Những người giàu có trong nhà máy đã chuyển đến một ngôi nhà lớn hơn và mới hơn. Gia cảnh nhà anh cũng không tệ, rõ ràng có điều kiện chuyển đi nhưng vẫn ở trong khu dân cư này.
Kiều Trĩ Ninh trước kia cũng tò mò hỏi qua.
Khi đó anh không trả lời, chỉ hỏi ngược lại cô có muốn chuyển đi hay không.
Kiều Trĩ Ninh đương nhiên nói không muốn.
Vì thế anh cười cười nói không phải là tốt rồi, rồi nói tớ không phải sợ cậu nhớ tớ quá sao?
Lúc ấy Kiều Trĩ Ninh bị sự tự mãn của anh làm ra động tác nôn mửa đáp trả.
Chuyện này cứ như vậy bị bỏ qua, cũng không nhắc lại nữa.
Kiều Trĩ Ninh kinh ngạc gật đầu, trong miệng chậm rãi cắn sôcôla.
"Ừm, vì sao?"
Trình Việt Chi dừng một chút, giải thích: "Bởi vì nơi này có công nhân và người quen biết trong nhà máy trước kia đều sống ở đây. ”
Kiều Trĩ Ninh nhíu mày "Ồ" một tiếng, trong mắt tràn đầy hoang mang.
Trình Việt Chi đối ặt với ánh mắt của Kiều Trĩ Ninh, gằn từng chữ nghiêm túc nói: "Nơi này là chiến trường của mẹ tớ. Và tớ, là chiến binh của mẹ tớ. Cậu hiểu điều đó không? ”
Động tác ăn uống của Kiều Trĩ Ninh hoàn toàn dừng lại, ánh mắt kinh ngạc nhìn chằm chằm cậu.
"Nếu nhà tớ chuyển đi, hàng xóm không biết nhau, cảm giác vinh dự của mẹ tớ sẽ không còn." Trình Việt Chi tận lực làm cho giọng nói của mình duy trì nhẹ nhàng như vẻ không sao cả, "Cho nên tớ lúc thi trung học không được tốt, mẹ tớ tức giận như vậy. ”
Lòng hiếu thắng của Chu Mạt là nhằm vào đồng nghiệp trước kia của bà trong nhà máy. Mấy người tuổi bằng nhau, thời gian kết hôn sinh con cũng không khác biệt lắm. Trong này, Chu Mạt để ý nhất, chính là người đồng nghiệp tên Đỗ Tuệ đã gả được cho lãnh đạo xưởng.
Sau khi kết hôn, Chu Mạt vẫn thúc giục chồng ra biển làm thuê.
Lúc ấy Trình Nhất Đường chỉ muốn an phận làm ốc vít trong nhà máy, chậm rãi thăng chức tăng lương, chỉ cầu ổn định.
Nhưng Chu Mạt không cam lòng, vì thế cùng Trình Nhất Đường cãi nhau mấy trận.
Trình Nhất Đường cuối cùng vẫn không thể khuyên được vợ, từ chức và ra khơi.
Ngày qua ngày, sự nghiệp của Trình Nhất Đường càng làm càng tốt.
Mà tiền lương của mấy đồng nghiệp khác của Chu Mạt lại theo lợi ích trong nhà máy giảm xuống càng ngày càng kém.
Chồng Đỗ Tuệ vốn là lãnh đạo nhà máy, ở doanh nghiệp nhà nước an nhàn quen rồi, không thể thích ứng với cường độ làm việc của các doanh nghiệp tư nhân khác.
So sánh mình, so sánh chồng.
Càng về sau, tự nhiên liền đến phiên so con trai.
Con trai Đỗ Tuệ được nhờ vả đưa đến tỉnh lị học tập.
Mặc dù tách hai nơi, nhưng so sánh vẫn không thể thiếu.
Đỗ Tuệ thường xuyên khoe thành tích của con mình ở trung học tỉnh lị có bao nhiêu tiên tiến, và bao nhiêu giáo viên nổi tiếng ở bên trong. Con trai mình ưu tú cỡ nào.
Chu Mạt tin tưởng chắc chắn rằng trong lời nói của Đỗ Tuệ có chút giả dối.
Nhưng bà cũng vì thế mà cảm thấy lo lắng, cũng đem sự lo lắng này đổ lên đầu Trình Việt Chi.
Sự kiểm soát của Chu Mạt không chỉ thể hiện ở việc đối xử với chồng, mà còn thể hiện việc học hỏi của con trai mình.
Mấy năm nay Trình Nhất Đường bận rộn với sự nghiệp, thời gian về nhà càng ngày càng ngắn.
Bản thân Chu Mạt là một tính cách mẫn cảm đa nghi. Chồng bà càng ở bên ngoài lâu, sự nghi ngờ của bà càng nặng nề.
Bây giờ, người chồng không còn là người mà bà ấy có thể kiểm soát được.
Bà có thể nắm giữ, chỉ còn lại một người Trình Việt Chi, đối với anh chờ mong cùng yêu cầu đều rất cao.
Kiều Trĩ Ninh chớp chớp mắt, biểu tình như hiểu như không hiểu.
Trình Việt Chi giật giật khóe miệng.
Có đôi khi anh rất hâm mộ Kiều Trĩ Ninh, bầu không khí nhà họ Kiều không giống với nhà mình. Quan hệ giữa Kiều Trĩ Ninh và ba cũng không giống với nhà mình.
Những lời mắng chửi khó nghe kia, Kiều Trĩ Ninh nhất định sẽ không tin là từ trong miệng dì Chu dịu dàng của cô nói ra.
Trình Việt Chi cho rằng, cụm từ "ba mẹ yêu thương con cái vô điều kiện" là một điều nghịch lý.
Đôi khi anh cảm thấy rằng tình yêu của ba mẹ anh dành cho chính mình là có điều kiện.
Anh ấy làm tốt, thi tốt, tình yêu của ba mẹ dành cho mình nhiều hơn một chút;
Thành tích của anh không tốt, biểu hiện sai lầm, ba mẹ dường như không thích mình như vậy.
Mắt thấy Kiều Trĩ Ninh cau mày suy nghĩ khổ sở, Trình Việt Chi vươn ngón giữa điểm vào trán trơn bóng của cô.
"Được rồi, cái não nhỏ này của cậu vẫn đừng nghĩ nữa. Mặt mày ủ rũ giống như một quả mướp đắng. ”
Ngoài ý muốn, Kiều Trĩ Ninh không vội vàng phản bác lại nói cái gì đó "Cậu mới là mướp đắng".
Biểu hiện của cô ấy rất nghiêm túc.
"Trình Trình." Kiều Trĩ Ninh nuốt sô cô la còn sót lại trong miệng, mở to hai mắt nhìn chằm chằm Trình Việt Chi.
"Yên tâm đi, tớ không cần cậu làm chiến sĩ của tớ."
"Cậu không mua sô cô la cho tớ, tớ cũng sẽ làm bạn với cậu."
Ánh mắt Kiều Trĩ Ninh rất đẹp, giờ phút này giống như một ngôi sao chợt lóe lên.
Trình Việt Chi giật mình, trong lòng ấm áp, thế nhưng không hiểu sao có chút cảm động.
Kiều Trĩ Ninh kéo ống tay áo của anh, cười hì hì bổ sung: "Đương nhiên, cậu mua thì tốt hơn rồi. ”
Trình Việt Chi liếc cô một cái.
Kiều Trĩ Ninh làm mặt quỷ, nghênh ngang nhìn anh.
Trình Việt Chi cuối cùng vẫn cười ra tiếng dưới ánh mắt chăm chú của cô.
"Ngốc."
Anh xoa đầu làm rối tung mái tóc của Kiều Trĩ Ninh, trong nháy mắt biến cô gái tốt trước mặt thành "Mai Siêu Phong".
"Ah! Trình Việt Chi cậu muốn ăn đánh à! "Kiều Trĩ Ninh tức giận kêu to, kiễng mũi chân lên cố gắng muốn vò mái tóc của Trình Việt Chi.
Trình Việt Chi vừa tránh vừa cười, vui vẻ chống đỡ.
" Tớ sai rồi."
Cầu xin tha thứ mấy lần, Kiều Trĩ Ninh thở hồng hộc buông tha cho cậu.
Trải qua lần này, Kiều Trĩ Ninh và Trình Việt Chi đạt thành hiệp ước liên minh.
Thứ bảy sau đó, Trình Việt Chi đi trường chơi bóng, cô cũng đi theo đến trường tự học.
Đều nói với cả hai bên ba mẹ hai nhà là “Đến trường để tự học.”
Có lý do và bằng chứng đầy đủ.
Trong khoảng thời gian hai người phối hợp, trận đấu của lớp 10-9 cũng tiến triển thuận lợi.
Vào giữa tháng 4, lớp 10-9 đã giành chiến thắng trong trận bán kết tiếp theo sẽ lọt vào trận chung kết.
*
Trong giờ tin học, Hà Thiến lén lút xem phim thần tượng, còn Kiều Trĩ Ninh thì mở QQ lên.
Lê Tụng đăng một trạng thái mới, chỉ có ba chữ ngắn ngủi.
(chữ TQ khác chữ Việt nên mn đừng đếm số chữ nha T.T)
"Trận chung kết rồi."
Là một bức ảnh chụp chung của các cầu thủ bóng rổ lớp họ.
Tất cả đều mặc đồng phục màu trắng, cánh tay khoác vai nhau, thiếu niên dưới ánh mặt trời hăng hái, tươi cười xán lạn.
Dòng trạng thái này được đăng tải sau khi lớp 9 thắng bán kết cách đây 2 ngày với rất nhiều bình luận.
Hầu hết đều là những lời cổ vũ và chúc mừng.
Kiều Trĩ Ninh suy nghĩ một chút, lần đầu tiên bình luận cho bài viết của Lê Tụng.
"Cố lên! Lớp 9 chắc chắn sẽ giành chiến thắng! ”
Sợ quá trịnh trọng, cô đính kèm một vài biểu hiện khuyến khích.
Xen lẫn giữa đông đảo cổ vũ và chúc mừng, bình luận này của cô bình thường và càng bình thường hơn nữa, sẽ không có chút không ổn hay kỳ quái nào.
Sau khi để lại bình luận, Kiều Trĩ Ninh thu nhỏ cửa sổ, gia nhập hàng ngũ đọc tiểu thuyết.
Một lát sau, cô thấy thông báo trong QQ.
Kiều Trĩ Ninh nín thở, mở trang vừa rồi lên.
Trong rất nhiều bình luận, Lê Tụng chọn câu trả lời của cô.
【Cậu cũng cố lên]
Kèm theo một biểu hiện cười to.
Kiều Trĩ Ninh quay đầu lại, cách hai hàng máy tính nhìn thấy bóng dáng Lê Tụng.
Anh ta quay lưng lại với chính mình và đang chơi trò chơi.
"Nhìn cái gì?" Hà Thiến bên cạnh thấy cô ngẩn người, tiến lại gần lặng lẽ hỏi. ( truyện đăng trên app TᎽT )
Kiều Trĩ Ninh nhanh chóng quay đầu: "À, không sao đâu. Tớ muốn xem mọi người đang làm gì. ”
Hà Thiến lơ đãng gật đầu: "Dù sao cũng không phải học nghiêm túc. ”
Cô lấy tay làm quạt, vừa quạt vừa thuận miệng phàn nàn: "Phòng máy nóng đến chết." ”
Kiều Trĩ Ninh không yên lòng nhìn tiểu thuyết, bỗng nhiên ý thức được Lê Tụng nói "cố lên" là chuyện năm ngoái mình dùng loa hô khẩu hiệu.
Ngày đó mình bị thầy giáo tịch thu kèn, lại trên đường mang về gặp Lê Tụng cùng bạn bè của anh, cô còn nói với bọn họ một chút...
Chúa ơi, anh ta vẫn còn nhớ những chuyện này.
Hai má Kiều Trĩ Ninh vừa xấu hổ vừa tê dại, đầu óc ong ong rung động, cùng tiếng mấy chục máy tính làm việc trong phòng máy đan xen thành một mảnh.
Cô xoa xoa hai má nóng lên của mình, cảm thấy Hà Thiến nói đúng.
Phòng máy thực sự nóng.
*
Vào ngày chung kết, cả lớp đã đến xem trận đấu.
Đối thủ của lớp 9 là học sinh lớp 12 có thực lực rất mạnh.
Trận đấu diễn ra kịch liệt, tỷ số san sát nhau, không thể kéo ra được.
Trải qua một phen lo lắng đọ sức, cuối cùng, lớp 10-9 không phụ kỳ vọng của mọi người mà thắng.
Trận đấu kết thúc, Kiều Trĩ Ninh theo đám đông vây xem khác trở về lớp học, các cầu thủ bóng rổ cần ở lại tiếp tục quá trình trao giải.
Buổi tối trước khi tự học, cửa phòng học mở ra, một đám nam sinh tham gia lễ trao giải ầm ĩ xông vào.
Ngoài chiếc cup, mỗi thành viên còn nhận được một huy chương vàng nhỏ.
Kiều Trĩ Ninh tò mò tìm Trình Việt Chi muốn nhìn huy chương vàng.
“Ai da, Trình Việt Chi, cậu đem huy chương đưa cho Kiều Trĩ Ninh đi!” Có người cười đùa nói.
Đồng đội của Trình Việt Chi nghe thấy, cũng nhao nhao ồn ào theo.
"Đúng vậy đúng vậy."
“Thanh mai trúc mã mà!”
"Dù sao cũng là người một nhà, cho ai cũng mà chả giống nhau..."
“Người một nhà nào!” Giống như một con mèo xù lông, Kiều Trĩ Ninh vội vàng ném huy chương về bàn Trình Việt Chi.
Vẻ mặt cô mang theo giận dữ, hai má bởi vì tức giận nghẹn thành màu đỏ.
“Các cậu có thể đừng nói lung tung được hay không?!"
Trình Việt Chi cầm lấy tấm huy chương vàng nho nhỏ kia, thản nhiên liếc về phía Kiều Trĩ Ninh.
Sắc mặt cô đỏ bừng, hai mắt mở to, lúc tranh luận, mắt cô liếc về phía cuối lớp dường như không ai có thể thấy.
Ngực Trình Việt Chi dường như nghẹn lại, nghiêng người nhìn về phía sau.
Lê Tụng nghiêng người dựa vào tường, có chút hứng thú nhìn bên này.
Cảnh tượng tương tự trước như sấm chớp lóe lên, Trình Việt Chi bỗng nhiên hiểu ra mọi chuyện.
Tóc gáy lập tức dựng đứng, da thịt nóng ran tê dại.
Không hiểu sao anh lại tức giận một chút. Anh ném huy chương trực tiếp vào đồng đội ồn ào.
"Rầm" một tiếng, huy chương trực tiếp từ trên bàn bắn xuống đất.
Biểu tình trên mặt Trình Việt Chi như cười mà không phải cười, giọng điệu lại lạnh lùng cứng rắn: "Cho cậu có được không? ”
Đôi mắt nhìn chằm chằm, ánh mắt như bắn ra những nhát kiếm sắc bén.
Đồng đội thấy anh tức giận, sững sờ rồi cười nhẹ: "Đùa một chút thôi. ”
Trình Việt Chi mặt không chút thay đổi: "Không thấy người khác không thích sao? Đừng nói như vậy nữa. ”
Người đồng đội nhìn Kiều Trĩ Ninh, biết hai người thật sự không vui, vội vàng đồng ý: "Được rồi. ”
Có người nhặt huy chương lên trả lại, một tiếng chuông vào lớp vang lên đúng lúc.
Tất cả mọi người nhanh chóng trở về vị trí, trong lớp học tất cả im lặng.
Ánh mắt Trình Việt Chi đảo qua gáy Kiều Trĩ Ninh, yên lặng thu lại huy chương.
Mùa xuân năm 2009, lớp 10-9 đã giành được chức vô địch giải bóng rổ trường học.
Ngày hôm nay, có người vui mừng có người buồn.
Các thầy cô giáo và học sinh lớp 9 vui mừng; Các cầu thủ bóng rổ đã thảo luận về việc ăn mừng với nhau; Hà Thiến vui vẻ khoe chiến tích của lớp với các chị em nhỏ...
Mà cùng lúc đó, Kiều Trĩ Ninh buồn rầu viết một câu trong bản nháp.
——"Rốt cuộc làm sao có thể chứng minh, tôi và Trình Việt Chi thật sự chỉ là quan hệ bạn bè đây?! ”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT