Cô nghe thấy giọng nói của Trình Việt Chi bên cạnh.
"Lê Tụng, sau chúng ta là bạn học rồi."
Kiều Trĩ Ninh kinh ngạc nhìn chằm chằm mặt Lê Tụng, cằm giấu vào khăn quàng cổ, đầu óc mông lung.
Cô nhớ rõ Tần Tiểu đã nói qua, Lê Tụng trong lần này thi cũng khá tốt. Làm thế nào mà có thể được phân chia vào lớp học của mình?
Hôm nay thời tiết ở Nghi Hòa rất tốt, trong đầu Kiều Trĩ Ninh tựa hồ nổi lên gió lớn, tiếng huýt sáo không ngừng truyền đến.
Cô không rõ lúc này trong mình dâng lên cảm xúc gì.
Kinh ngạc, bối rối, và có chút hạnh phúc không nói lên lời...
"Ừm." Lê Tụng cười cười: "Tớ chủ động yêu cầu xuống, lớp thực nghiệm học mệt chết đi được. ”
Trình Việt Chi cũng cười, vỗ vỗ vai anh: "Sau này chơi bóng cũng thuận tiện. ”
Nói xong liếc Kiều Trĩ Ninh một cái, đưa cho cô một ánh mắt: "trở về vị trí".
Kiều Trĩ Ninh nhẹ nhàng trở về vị trí, Hà Thiến lập tức tiến lại gần, nhỏ giọng bắt đầu bàn tán.
"Cậu biết Lê Tụng?"
Kiều Trĩ Ninh mờ mịt lắc đầu, chậm rãi tháo khăn quàng cổ xuống: "Là Trình Việt Chi quen biết, bọn họ chơi bóng với nhau. ”
Hà Thiến "À" một tiếng: "Quả nhiên chơi bóng rổ có rất nhiều anh chàng đẹp trai.”
Cô mỉm cười một cách bí ẩn.
"Sao cậu lại vui vẻ như vậy?" Nhìn thấy bộ dáng của Hà Thiến, Kiều Trĩ Ninh bỗng nhiên sinh lòng cảnh giác: "Sao cậu cũng biết cậu ấy? Không phải cậu thích cậu ấy chứ? ”
Lúc hỏi lời này, ánh mắt cô nhìn chằm chằm Hà Thiến không chớp, ngón tay siết chặt khăn quàng cổ.
"Đương nhiên là không." Hà Thiến phủ nhận, vừa kiêu ngạo vừa đắc ý: "Tất cả những cậu bạn đẹp trai tớ điều biết! Tớ chỉ vui vì lớp học của chúng ta có thêm một anh chàng đẹp trai. ”
"Năm nam sinh đẹp trai nhất khối, lớp chúng ta có hai người, ha ha ha ha."
Kiều Trĩ Ninh thở phào nhẹ nhõm.
Cô cúi đầu gấp khăn quàng cổ lên rồi cất đi, giọng điệu cũng nhẹ nhàng đứng lên: "Cuộc bình chọn này được tiến hành khi nào, tại sao tớ không biết? ”
"Ngay trong kỳ nghỉ đông vừa qua, tớ và bạn bè lớp 18 của tớ cùng nhau bình chọn." Hà Thiến cười tủm tỉm nói.
“......”
Kiều Trĩ Ninh dừng lại hai giây, vỗ tay.
"Thật là bình chọn công bằng quá công bằng."
Trong lúc hai người đang nói chuyện, Trình Việt Chi một lần nữa ngồi trở lại vị trí của mình.
Mà Lê Tụng thì rất tự giác ngồi xuống hàng cuối cùng gần cửa.
Ở đó vì có gió, mùa đông luôn không có ai ngồi.
Kiều Trĩ Ninh nằm sấp trên bàn, len lén nhìn về phía sau trong khe hở của cánh tay.
Lê Tụng nghiêng người, cùng nam sinh phía trước tán chuyện. Không biết nói đến đề tài gì, một tay anh chống cổ, nghiêng đầu cười rộ lên, lộ ra một hàm răng trắng tinh đều tăm tắp.
Đối với chuyện Lê Tụng từ lớp 1 "lưu lạc" đến lớp 9, bạn học trong lớp cũng không có phản ứng gì quá lớn.
Lê Tụng nhìn qua có vẻ kiêu căng khó gần, nhưng lại rất dễ ở chung, cười rộ lên đặc biệt có cảm giác như đang chìm trong ánh nắng, khai giảng không bao lâu thì anh đã cùng các nam sinh trong lớp đã làm quen được hết.
Giáo viên sắp xếp chỗ ngồi mới cho anh, ngay đối diện lối đi từ Trình Việt Chi.
Điều này cũng có nghĩa là, chỉ cần Kiều Trĩ Ninh hơi nghiêng đầu là có thể nhìn thấy anh.
Thứ hai, Kiều Trĩ Ninh theo thường lệ cùng Trình Việt Chi đi học.
Thời gian hai người đến lớp sớm, trong lớp học ngoại trừ học sinh ở lại trường cũng chỉ có một mình Lê Tụng.
Nghe được động tĩnh, anh ngẩng đầu hướng về phía hai người cười cười, lông mày bên phải nhướng lên, biểu cảm có chút lưu manh.
Hô hấp của Kiều Trĩ Ninh nhất thời dồn dập, cúi đầu đi đến vị trí của mình ngồi xuống.
Giọng nói Lê Tụng không nhanh không chậm vang lên ở phía sau lưng: "Sao hai người mỗi ngày đều cùng nhau đi học vậy? ”
Nói đến từ cuối còn có ý cười, ẩn chứa ý gì đó.
Động tác cầm sách của Kiều Trĩ Ninh dừng lại, quay đầu lại.
Trình Việt Chi không nói gì, ngược lại bạn cùng bàn của Lê Tụng túm lấy quần áo anh, trong lời nói nửa đùa nửa thật.
"Cái này sao cậu cũng không hiểu chứ? Người ta chính là thanh mai trúc mã, ở lớp chúng ta nổi danh là tình cảm tốt đó. ”
Lê Tụng một tay đặt ở sau gáy, khuỷu tay chống lên bàn, lười biếng nhàn nhã nhìn Kiều Trĩ Ninh một cái.
Giống như đùa: "Ồ? Vậy à.”
Trái tim Kiều Trĩ Ninh đập thình thịch, khi đại não phản ứng lại, cái miệng đã mở ra nói trước.
“Đừng nói bậy!”
Cô sốt ruột giải thích với hai người: "Tớ và Trình Việt Chi ở gần nhau nên mới cùng nhau đi học! ”
"Hiểu rồi." Bạn học cùng bàn Lê Tụng chớp mắt.
Lê Tụng nhìn thẳng cô, khóe miệng mang theo độ cong trêu chọc.
Hai má Kiều Trĩ Ninh dưới ánh mắt chăm chú này càng ngày càng nóng, theo bản năng tìm Trình Việt Chi làm chứng.
"Cậu nói có đúng hay không?"
Động tác Trình Việt Chi đang sửa sang lại cặp sách dừng lại, đối mặt với ánh mắt của Kiều Trĩ Ninh.
Sắc mặt thiếu nữ đỏ bừng, đôi mắt to trong nước tràn đầy xấu hổ và hơi phẫn nộ.
Trò đùa tương tự như này, hai người gặp không biết bao nhiêu lần trong thời gian đi học. . ủng hộ truyện trên app tyt
Rất hiếm thấy khi phản ứng của Kiều Trĩ Ninh kịch liệt như vậy.
Im lặng hai giây, Trình Việt Chi ném túi bút lên bàn.
"Bạch" dứt khoát một tiếng.
Giọng nói thanh đạm của nam sinh đồng thời vang lên.
—— "Ừ. ”
Trong lớp học liên tục có nhiều bạn đến, giọng nói trong lớp sớm đã dần dần lớn hơn.
Chuyện của một thế giới nhỏ này cũng rất nhanh trôi qua, không có ai để ý.
*
Buổi chiều thứ sáu của lớp tự học kết thúc, như thường lệ là thời gian tổng vệ sinh.
Lúc thu dọn cặp sách, tóc đuôi ngựa của Kiều Trĩ Ninh bị người kéo từ phía sau một chút.
Kiều Trĩ Ninh nhanh chóng quay đầu lại, quét đuôi ngựa qua ngón tay.
"Làm gì vậy?" Cô hung hăng hỏi.
Trình Việt Chi cười, giải thích sự sắp xếp của mình: "Lát nữa tớ sẽ đi chơi bóng, cậu không muốn đợi thì về nhà trước. ”
Kiều Trĩ Ninh giật mình hai giây: "Cùng ai vậy? ”
Lúc nói lời này, ánh mắt cô lơ đãng nhìn về phía sau.
Lê Tụng cất cặp sách xong, đang muốn đứng dậy.
Trình Việt Chi: "Vẫn là mấy người kia. ”
Anh dừng một chút, đối mặt với ánh mắt Kiều Trĩ Ninh bổ sung ——"Còn có Lê Tụng. ”
Qua một thời gian nữa sẽ có trận đấu bóng rổ, trong lớp có thêm một đại tướng như Lê Tụng, tất cả mọi người đều muốn giành quán quân trở về.
Mí mắt Kiều Trĩ Ninh khẽ giật giật.
"À..." Giọng nói của Kiều Trĩ Ninh kéo dài có chút nhẹ, "Vậy tớ vẫn phải chờ cậu. ”
Cô cúi đầu và tìm cho mình một lý do.
"Tớ lau xong cửa sổ cũng không biết mấy giờ, nói không chừng trời đã tối rồi?"
Dứt lời, Lê Tụng vừa vặn đi qua.
Anh một tay đặt trên vai Trình Việt Chi, nói đùa: "Cậu nói cái gì mà lâu vậy? Nhanh lên đi chơi bóng thôi! ”
Kiều Trĩ Ninh bất ngờ không kịp đề phòng đối diện với gương mặt bất cần đời của Lê Tụng, theo bản năng khẽ hít sâu một hơi, lưng chống về phía sau bàn học.
"Được, tùy cậu." Trình Việt Chi cầm tay Lê Tụng hất ra, đứng dậy.
"Đi thôi, chơi bóng đi."
Hai chàng trai rời đi cạnh nhau.
Kiều Trĩ Ninh thở ra một hơi, sống lưng căng thẳng thả lỏng xuống.
*
Lau cửa sổ xong, Kiều Trĩ Ninh đeo cặp sách đi về phía sân thể dục.
Bầu trời xanh nhạt được nhuộm thành màu tím nhạt bởi ánh sáng hoàng hôn, những đám mây giống như một đường bông mềm mại trải trên bầu trời. Có chim không biết tên bay qua, bóng đen thoáng cái mà bay qua, ẩn vào núi xa màu xanh. Khung bóng rổ đứng sừng sững trên sân bóng, mơ hồ có tiếng các chàng trai chạy chơi bóng.
Đến gần, âm thanh chơi bóng cũng càng thêm náo nhiệt.
Kiều Trĩ Ninh đeo cặp sách hai tay đút túi đi qua, một mình đứng bên cạnh sân bóng.
Trên sân dường như vừa mới kết thúc một hiệp. Mấy nam sinh tụm năm tụm ba rảnh rỗi tách ra, có người uống nước có người ngồi dưới giá bóng rổ nghỉ ngơi, cũng có người còn đang dọn lại bóng rổ trên sân.
Trình Việt Chi mặc áo len màu trắng, quay lưng nói gì đó với Phùng Siêu bên cạnh.
“Tới tìm Trình Việt Chi sao?” Bên tai bỗng nhiên có một giọng nói trêu chọc.
Ngay khi nghe thấy, Kiều Trĩ Ninh liền nhận ra giọng nói này.
Theo bản năng tinh thần bắt đầu căng thẳng, Kiều Trĩ Ninh ngẩng đầu lên.
"Ừm... Tớ sẽ đợi cậu ấy rồi cùng về nhà.” Cô dừng một chút, thì thầm hỏi: "Hai người còn bao lâu nữa thì xong? ”
Lê Tụng nở nụ cười: "Nhanh thôi. ”
Kiều Trĩ Ninh gật đầu, ngón tay núp trong túi áo cắm nhẹ vào trong da thịt.
Thời gian này trong QQ vẫn chưa có ai đổi tên trên đó, rất nhiều học sinh ở trên đó kết bạn, chỉ cần biết trường học và tên, rất dễ dàng để tìm người bạn đang cần tìm kiếm.
Điện thoại di động của Kiều Trĩ Ninh không thể lên mạng, sau khi cô đăng ký tài khoản thì không lên xem.
"Vậy tớ về sẽ thêm cậu nhé."
Kiều Trĩ Ninh ngửa đầu, khuôn mặt vốn bị khăn quàng cổ che đi lộ ra hơn phân nửa, hai má dính chút ánh hoàng hôn, lộ ra hai bên ửng đỏ.
Lê Tụng nhướng mày, ánh mắt thờ ơ dừng bên cạnh cặp sách của Kiều Trĩ Ninh.
Anh chỉ chỉ chai nước khoáng lộ ra bên ngoài: "Đó là mang theo cho Trình Việt Chi sao? ”
Kiều Trĩ Ninh chần chờ trong giây lát, trở tay sờ vào cặp xách của mình.
"Ừ, cậu có muốn không? Tớ đã mua hai chai. ”
"Được thôi." Lê Tụng cũng không khách khí, cười hì hì vươn tay ra.
*
Bên kia, Trình Việt Chi lơ đãng cùng Phùng Siêu tán chuyện.
“Cẩn thận!” Đột nhiên có người ở phía sau hét lên.
Lời còn chưa dứt, trong nháy mắt Trình Việt Chi thoáng nhìn thấy một trái bóng rổ màu nâu.
Anh nghiêng người, nhanh tay lẹ mắt nắm lấy bóng rổ đang bay tới.
Phùng Siêu nhảy dựng lên, lớn tiếng hét lên: "Mẹ kiếp làm tôi sợ chết. ”
Trong lòng hắn còn đang sợ hãi vỗ ngực, ánh mắt dừng lại.
"Này, đó không phải là chị Kiều của cậu sao?"
Trình Việt Chi lau tóc, theo bản năng nhìn về phía sân.
Lê Tụng đứng ở bên cạnh sân, ngửa đầu uống nước. ( truyện đăng trên app TᎽT )
Mà đứng bên cạnh anh ta, là một nữ sinh nhìn qua có chút luống cuống tay chân, không phải Kiều Trĩ Ninh thì là ai?!
Trình Việt Chi híp mắt, ném bóng rổ xuống, đi thẳng về phía hai người.
Lê Tụng là người đầu tiên phát hiện anh đi tới, cười cười bỏ đi.
Trước khi rời đi còn không quên giơ nước khoáng trong tay ra hiệu cho Kiều Trĩ Ninh: "Cảm ơn! ”
Trình Việt Chi hít sâu một hơi, sải bước đi tới trước mặt Kiều Trĩ Ninh với vẻ mặt ửng hồng.
"Đến khi nào vậy?" Giọng điệu của anh không thể tốt lên được.
Kiều Trĩ Ninh ngẩng đầu nhìn anh: "Mới đến không bao lâu. ”
"Trước khi tớ bị bóng đập vào phải không?"
"Hả? Cậu có bị bóng đập à? "Kiều Trĩ Ninh kinh ngạc, "Ở đâu? Có đau không? ”
Trình Việt Chi nhìn chằm chằm cô một lúc lâu, hừ lạnh một tiếng.
"Nước của Lê Tụng là cậu cho?"
Ánh mắt Kiều Trĩ Ninh chớp chớp, mi mi dài buông xuống.
"Ừm, cậu ấy vừa mới tới hỏi tớ có nhiều hay không, tớ cùng lúc mua hai chai, nên cho cậu ấy một bình..."
“Trình Việt Chi nhanh lên!” Phía sau có người đang thúc giục.
Trình Việt Chi không kịp hỏi nhiều, xoay người trở về sân bóng.
Khi trận đấu kết thúc, bầu trời đã tối.
Trình Việt Chi vén vạt áo lên lau mồ hôi, khóe mắt nhìn thấy bóng dáng Kiều Trĩ Ninh nhỏ bé đứng bên cạnh sân bóng.
Vào buổi tối, gió mạnh đến nỗi tóc đuôi ngựa của cô bị gió thổi bay.
Trình Việt Chi liền động lòng, bước nhanh qua.
Còn chưa kịp nói chuyện, một chai nước đã được đưa đến tay.
"Đây."
Trình Việt Chi nhận lấy, khóe miệng mỉm cười nhẹ: "Hiện tại lại không sợ người khác bàn tán về chúng ta nữa hay sao? ”
Kiều Trĩ Ninh "À" một tiếng, mím môi.
Cô cúi đầu và đá hòn sỏi dưới chân: "Vậy giải thích với họ là ổn rồi." ”
Động tác uống nước của Trình Việt Chi dừng lại, nhanh chóng vặn nắp chai.
Anh khom lưng lấy cặp xách của mình đeo lên lưng, nhanh chóng vỗ vai Kiều Trĩ Ninh.
"Đi thôi."
*
Hôm nay ba Kiều không về vì phải làm ca đêm.
Kiều Trĩ Ninh về đến nhà, một mình yên lặng mang thức ăn nấu lên cho nóng.
Sau khi rửa chén xong, cô không yên lòng xem TV một lúc.
Hơn 7 giờ, là thời điểm các kênh phát toàn tin tức.
Kiều Trĩ Ninh mím môi, tắt TV lên lầu đến nhà Trình Việt Chi lướt Internet.
Một năm nay phí mạng cũng không rẻ, nhà họ Kiều chỉ làm gói internet cho kỳ nghỉ đông và mùa hè. Bình thường lên mạng tra cứu tư liệu Kiều Trĩ Ninh đều đến nhà Trình Việt Chi dùng.
Nghe cô muốn dùng mạng Internet, Trình Việt Chi không cần suy nghĩ mà đồng ý luôn.
"Tự mình xem đi."
Anh mở cửa phòng ngủ của mình ra và bỏ đi sau khi nói một câu.
Kiều Trĩ Ninh mở trang web QQ, thấy Lê Tụng gửi lời mời kết bạn.
Hình đại diện của anh là hình ảnh mình nhảy cao ném bóng rổ, rất phóng khoáng.
Ngược lại, bản thân vẫn là cái ảnh trước kia khi nghỉ hè cùng Tần Tiểu đi chơi chụp lại.
Ngốc nghếch, xung quanh còn có một vầng sáng khó hiểu.
Ôi, thật quê mùa.
Kiều Trĩ Ninh mím môi, nghĩ thầm nhất định phải thay avatar.
Sau khi kết bạn với Lê Tụng, Kiều Trĩ Ninh bấm vào trang cá nhân của anh.
Bạn bè của anh ấy rất nhiều, cũng có rất nhiều bình luận trong mỗi trạng thái. Các chàng trai và cô gái đều có, trong đó không thiếu hình đại diện của những cô gái xinh đẹp.
Trái tim Kiều Trĩ Ninh đập thình thịch, mở ra trạng thái mới nhất của Lê Tụng.
Đó là trạng thái mà cậu vừa mới đăng khai giảng, nói mình chuyển sang lớp 9.
Một trong những bình luận đã thu hút sự chú ý của Kiều Trĩ Ninh.
Một trong những người bạn thân của anh để lại bình luận: "Chị Kiều đâu? ”
Lê Tụng trả lời: "... Chúng tớ đã sớm chia tay. ”
Hơi thở của Kiều Trĩ Ninh như nghẹn lại.
Chị Kiều?
Có phải... Bạn gái cũ của anh ta?
Kiều Trĩ Ninh cảm thấy mình giống như một thám tử.
Cô lật lại các bài viết trạng thái từ đầu đến cuối của Lê Tụng. Rốt cục ở một trong những trạng thái năm ngoái nhìn thấy một nữ sinh tên là Hạ Kiều để lại một bình luận.
Nhìn avatar là một cô gái ăn mặc rất trưởng thành.
Do dự dừng mũi tên chuột lên ảnh Hạ Kiều một lát, cuối cùng Kiều Trĩ Ninh vẫn buông tha ý niệm nhấn vào xem.
Cô có chút phỉ nhổ hành vi do thám của mình, nhưng lại không kìm nén được sự tò mò muốn hiểu rõ suy nghĩ của Lê Tụng.
Mâu thuẫn cùng vướng mắc.
Hành vi đẩy cửa của Trình Việt Chi đã kịp thời cứu cô.