Năm Thứ Mười Thích Em

Chương 8


1 năm

trướctiếp

Hơn mười năm qua, Kiều Trĩ Ninh và Trình Việt Chi quen biết nhau, bên cạnh không thiếu những lời như "Để hai đứa trẻ đính hôn từ bé đi", "Thanh mai trúc mã tốt biết bao".

Trong ấn tượng của Kiều Trĩ Ninh, những người lớn xung quanh và trong gia đình không ít lần trêu đùa bọn họ khi còn bé.

Khi còn bé mỗi khi có người đùa giỡn với bọn họ, hai người đều liếc nhau một cái, chướng mắt lẫn nhau hừ lạnh một tiếng: "Không có khả năng! ”

Người lớn cười ha ha, tất cả đều là chuyện thú vị của trẻ con.

Sau đó dần dần lớn lên, những người lớn trong gia đình không còn đùa giỡn như vậy. Các bạn cùng lớp của họ đóng một vai trò tương tự.

"Kiều Trĩ Ninh, nghe nói cậu và Trình Việt Chi được đính hôn từ bé?"

Lần đầu tiên nghe được câu nói này, Kiều Trĩ Ninh thiếu chút nữa phun nước trong miệng ra.

"Ba mẹ tớ bán tớ từ khi nào vậy? Tại sao tớ không biết? ”

Là một thanh thiếu niên thời đại mới, làm thế nào cô có thể chịu đựng được tàn dư của phong kiến như "đính hôn từ bé"?

Kiều Trĩ Ninh đương nhiên là cật lực phủ nhận, kiên quyết bảo vệ quyền tự do hôn nhân yêu đương của mình.

Sau đó, scandal "đính hôn từ bé" đã biến mất, các học sinh lại có một từ mới.

—— Thanh Mai trúc mã, người yêu thời thơ ấu.

Trải qua loại ồn ào này họ đã hiểu, bản thân càng phản bác những người đó lại càng ngày càng nhắc nhiều.

Thường dẫn đầu là một hoặc hai chàng trai nghịch ngợm, những người khác sẽ phụ họa theo.

Trong thời gian hai người đi học, trò đùa tương tự không biết đã nghe bao nhiêu, cơ hồ đã đến mức quen thuộc.

Nhưng không biết từ khi nào, Kiều Trĩ Ninh bắt đầu để ý chuyện này.

Nhất là ở trước mặt Lê Tụng.

Rõ ràng đã giải thích vô số lần. Nhưng mỗi lần Lê Tụng nhìn qua, Kiều Trĩ Ninh luôn không khỏi có phản ứng khác.

Da mặt căng lên, dây thần kinh lập tức căng thẳng, tai ửng đỏ và nóng bừng.

Làm thế nào để thanh minh mối quan hệ với Trình Việt Chi, trở thành phiền não của Kiều Trĩ Ninh trong khoảng thời gian đó.

Cùng với đau khổ, cũng có những điều hạnh phúc xảy ra.

Thứ sáu sau trận bóng rổ, Kiều Trĩ Ninh nhận được lời mời của Lê Tụng.

"Thứ bảy tuần sau sinh nhật tớ, nhớ tới dự nhé."

Kiều Trĩ Ninh kinh ngạc hai giây, đang muốn đáp ứng thì nghe Lê Tụng thờ ơ bổ sung: "Rủ cả Trình Việt Chi nữa nhé. ”

Niềm vui một giây trước của Kiều Trĩ Ninh trong nháy mắt biến mất.

Suy đoán trong đầu khiến cô có chút luống cuống.

Chần chờ vài giây, Kiều Trĩ Ninh gọi Lê Tụng đang muốn rời đi.

"Tớ cùng Trình Việt Chi không phải loại quan hệ ấy, không cần vì Trình Việt Chi mà mời ..."

Đầu ngón tay mơ hồ có cảm giác ngứa ran, Kiều Trĩ Ninh dùng móng tay hung hăng ấn xuống.

Cô không muốn Lê Tụng hiểu lầm quan hệ giữa mình và Trình Việt Chi, đành phải giải thích một lần nữa.

Lê Tụng nở nụ cười.

Lông mày của anh hơi nhướng lên, bướng bỉnh và tự phụ.

"Ai nói là vì Trình Việt Chi?"

Kiều Trĩ Ninh ngẩn ra, có chút xấu hổ.

Có lẽ là ấm áp, trên người có chút nóng lên.

Lê Tụng lần đầu tiên kiên nhẫn giải thích với cô như vậy: "Chúng tớ muốn chúc mừng trận đấu bóng rổ đầu tiên, vừa vặn sinh nhật của tớ ở gần đó, mọi người liền nói cùng nhau chúc mừng. ”

"Cậu cổ vũ vất vả như vậy, đương nhiên là phải đi chung rồi."

Kiều Trĩ Ninh gật đầu, khóe miệng không kìm nén được cong lên.

"Được thôi."

Trong lớp có rất nhiều thành viên của đội cổ vũ, nhưng người nhận được lời mời hình như chỉ có Kiều Trĩ Ninh.

Đó là kết luận mà cô đã dành một ngày để suy nghĩ.

" Tại tớ không quen với các cô gái khác trong lớp ngoài cậu." Lê Tụng giải thích như vậy.

Ngực Kiều Trĩ Ninh bởi vì câu nói này mà như bị nai con trong lòng chạy loạn đụng đến nóng lên.

Cô có quen biết với Lê Tụng không?

Trong nhận thức của Kiều Trĩ Ninh, tựa hồ cũng không tính là quen biết.

Có lẽ anh ấy không thân hơn với các cô gái khác hơn thôi, phải không?

Kiều Trĩ Ninh nhanh chóng tìm ra lý do và chấp nhận quan điểm này.

Chỉ còn hơn một tuần nữa là đến thứ Bảy, cô đã không nhịn được mà bắt đầu chờ mong.

*

Thứ sáu theo thường lệ tổng vệ sinh, Kiều Trĩ Ninh ấp úng nói với Trình Việt Chi rằng mình muốn về nhà ăn cơm sớm một chút, hôm nay không đợi cậu chơi bóng nữa.

Trình Việt Chi nhìn chằm chằm cô một lúc lâu, để lại một câu "Tùy cậu" rồi bỏ đi.

Buổi tối về đến nhà, Trình Việt Chi lật ra bộ ảnh khi còn bé.

Trong một bộ ảnh nho nhỏ, có không ít là chụp chung với Kiều Trĩ Ninh.

Năm 5 tuổi, họ cùng nhau làm hoa đồng( mấy cậu cô bé xách váy cho cô đâu đó) cho cặp vợ chồng mới cưới trong nhà máy.

Cậu mặc âu phục nhỏ thắt nơ, Kiều Trĩ Ninh mặc váy bồng bềnh màu trắng.

Hai người đứng trong những mảnh giấy lấp lánh đầy màu sắc, và lần lượt cứ tiếp tục rơi xuống tóc họ.

Tiếng pháo nổ bùm bùm, trên mặt mỗi người tràn đầy ý cười, Kiều Trĩ Ninh che lỗ tai trốn phía sau anh.

Trình Việt Chi quan sát ảnh chụp trong tay, nhớ tới bộ dáng Kiều Trĩ Ninh đỏ mặt cãi lại quan hệ của hai người.

Đột nhiên bực bội vô cớ.

Đúng lúc này, ở cửa truyền đến giọng nói của mẹ Chu Mạt.

"Việt Chi."

Trình Việt Chi gập lại bộ ảnh, đi tới mở cửa.

Chu Mạt lộ ra một nụ cười hiền lành, giọng nói dịu dàng ôn nhu.

"Con đang học à?"

Ánh mắt của bà lại rơi về phía bàn học, dừng lại hai giây trên trang bìa của bộ ảnh.

"Có chuyện gì vậy, mẹ?" Trình Việt Chi chủ động mở miệng.

Chu Mạt thu hồi ánh mắt, vẻ mặt trong nháy mắt cứng ngắc.

Bà nhanh chóng bật cười.

" Việt Chi à, mẹ nghe nói có một giáo viên dạy thêm đặc biệt tốt, thứ bảy tuần sau có bài giảng thí nghiệm của ông ấy, con đi nghe một chút đi. Đăng ký nếu phù hợp với thời gian kỳ nghỉ hè của chúng ta. ”

Trình Việt Chi nhíu mày, theo bản năng từ chối luôn: " Con không muốn đi. Sinh nhật bạn cùng lớp của con sẽ tổ chức vào thứ bảy tới. ”

Thứ bảy tới là sinh nhật của Lê Tụng, anh mời rất nhiều người tham gia, đương nhiên cũng bao gồm các đồng đội trong đội bóng rổ.

Chu Mạt "chậc" một tiếng, "Sinh nhật nào có quan trọng bằng học tập chứ? Nghe nói lớp học của giáo viên này muốn đăng ký tất cả mọi người đều phải chen chúc. ”

Thấy Trình Việt Chi vẫn im lặng, biểu tình Chu Mạt dần dần từ nhu hòa biến thành nghiêm túc.

"Trình Việt Chi, bây giờ cánh của con cứng cáp rồi sao? Con không học lớp thực nghiệm cũng không học thêm? ”

Chu Mạt am hiểu nhất chính là lật sổ sách cũ.

Vì thế tội ác của Trình Việt Chi chưa bao giờ đi học lớp thêm cộng thêm nói dối về việc học thêm ở trường, hơn nữa còn tự ý không chuyển sang lớp thực nghiệm.

Từ trong miệng Chu Mạt nói ra, quả thực là có rất nhiều tội ác.

Trình Việt Chi: "..."

"Mẹ, con đi nghe thử." Anh đành bất lực thỏa hiệp.

*

Ngày sinh nhật Lê Tụng, Trình Việt Chi cùng mẹ đi lớp dạy kèm nghe giảng.

Cơ sở lớp phụ đạo và nhà một bên hướng nam một bên hướng bắc, khoảng cách rất xa, hai người dứt khoát bắt xe tới.

Đây là một tổ chức giáo dục nổi tiếng ở Nghi Hòa, nằm trong một tòa nhà thương mại, có diện tích lớn gồm 2 tầng.

Vào thứ Bảy, có rất nhiều học sinh đến để nghe giảng thử.

Trình Việt Chi tìm được lớp học, ngồi ở vị trí cửa sổ.

Giáo viên bắt đầu giảng dạy không bao lâu, ngoài cửa sổ đột nhiên "ầm ầm" một tiếng.

Mấy tiếng sấm xuân chợt vang lên, mây đen dày đặc kéo đến, mưa to ào ào rơi xuống.

Sắc trời đột nhiên tối sầm lại, mưa theo gió đánh vào cửa sổ, rơi vào cánh tay Trình Việt Chi.

Trong lớp học xuất hiện sự xao động ngắn ngủi, loáng thoáng có giọng nói thì thầm.

Trình Việt Chi sững sờ, đứng dậy đóng cửa sổ cùng các bạn học khác gần cửa sổ.

Giáo viên bật công tắc, đèn sợi đốt dài nhấp nháy một vài cái sáng lên.

"Được rồi, chúng ta tiếp tục thôi."

Nhưng Trình Việt Chi không thể tập trung chú ý.

Mưa đập vào cửa kính như những giọt nước mắt.

Đường phố cao tầng ngoài cửa sổ bị mưa làm mờ, mơ hồ lộ ra khối màu xa hoa.

Lúc này, trong bữa tiệc sinh nhật của Lê Tụng mọi người đang làm gì?

Mưa lớn như vậy, làm sao có thể về nhà?

Nghỉ giữa giờ, Trình Việt Chi nhắn tin hỏi Kiều Trĩ Ninh làm thế nào để trở về.

Nhưng Kiều Trĩ Ninh cho đến khi toàn bộ khóa học kết thúc vẫn không trả lời.

Sau khi nghe giảng xong, Trình Việt Chi cùng mẹ xuống lầu.

Chu Mạt hỏi giáo viên thế nào, có muốn đăng ký hay không.

Trình Việt Chi lắc đầu: "Không tốt bằng thầy của con. ”

Trong lúc nói chuyện, hai người đi tới cửa tòa nhà thương mại.

Vừa ra khỏi cửa, gió xiên mưa lạnh rét ập đến, cả đường phố đất giống như bị sương mù màu nhạt bao phủ.

Chu Mạt thở dài: "Vậy cũng vậy. Ở đây quá xa nhà chúng ta. Mẹ vừa nghĩ, nếu con học thêm cũng mưa to như hôm nay, về nhà cũng rất phiền phức. ” ( truyện trên app T𝕪T )

Mưa quá lớn đến mức ngay cả taxi cũng không dễ bắt.

Phụ huynh và học sinh bị mắc kẹt ở đây đã bị ép bẹp, gần như lấp đầy các bậc thang trước cửa tòa nhà.

Trình Việt Chi lơ đãng trả lời, hai tay đút túi nhìn màn mưa mỏng manh trước mắt.

"Ting" một tiếng, điện thoại di động trong túi rung lên.

Kiều Trĩ Ninh: [Lê Tụng đưa tớ về. 】

Một tia chớp xẹt qua, đám người xung quanh phát ra tiếng kêu sợ hãi.

Trình Việt Chi mím môi, cất điện thoại di động lại.

*

Trình Việt Chi về đến nhà không bao lâu, Kiều Trĩ Ninh mang theo một miếng bánh ngọt đến.

"Cho nè, đây là Lê Tụng đưa cho cậu. Mọi người đều có một miếng. ”

Kiều Trĩ Ninh cười hì hì đưa tới một hộp bánh ngọt.

Một phần bánh mousse, bao bì đẹp, trông rất tinh tế.

Ngón tay Trình Việt Chi di chuyển nhưng không trả lời.

Kiều Trĩ Ninh không để ý, trực tiếp đặt bánh ngọt lên bàn, bộ dáng rất vui vẻ: "Cậu không thích sô cô la, tớ mang cho cậu mùi matcha. ”

Trình Việt Chi trong lòng cảm động, muốn tìm cô xác nhận một chút: "Lê Tụng đưa cậu về? ”

Kiều Trĩ Ninh ngẩn người: "Đúng vậy. ”

Cô nghiêng đầu nhìn về phía cửa sổ: "Mưa vừa rồi rất lớn, vốn các nam sinh còn muốn đi chơi bóng ngoài trời nhưng cũng hủy bỏ. ”

Trình Việt Chi nhìn chằm chằm vào gương mặt nghiêng nghiêng của Kiều Trĩ Ninh: "Kiều Trĩ Ninh. ”

"Sao?"

Ngón tay Trình Việt Chi đặt lên tay vịn ghế dùng sức bấm xuống, đầu móng tay cắt tỉa sạch sẽ liền trắng bệch.

"Có phải cậu thích Lê Tụng không?"

Kiều Trĩ Ninh sững sờ, ánh mắt hoảng hốt không dám nhìn thẳng: "Tại sao đột nhiên hỏi cái này? ”

Tim bỗng nhiên Trình Việt Chi nhói lên.

Cô không phủ nhận.

Trời tối và không bật đèn trong phòng.

Khuôn mặt đỏ bừng không cần đèn cũng thấy rất rõ ràng.

Căn phòng im lặng, chỉ có tiếng mưa đập vào cửa sổ. Những chuyện buồn liên tiếp xảy ra.

Cổ họng Trình Việt Giật nghẹn lại, cố kéo ra một nụ cười tươi: "Chúng ta là bạn bè, tớ đương nhiên phải biết, tránh cho những người khác hiểu lầm. ”

Sợ Kiều Trĩ Ninh nhìn ra vẻ khác thường, anh chuyển ánh mắt, tay trái tiện tay bật đèn bàn làm học.

"Bộp" một tiếng vang nhẹ.

Ánh sáng màu vàng ấm áp được thắp sáng.

Cùng lúc đó vang lên, còn có một giọng nói mềm mại dứt khoát.

—— "Ừm. ”

Ngón tay Trình Việt Chi run lên, đối mặt với ánh mắt Kiều Trĩ Ninh.

Nhịp tim và hơi thở dường như dừng lại trong khoảnh khắc này.

Trận mưa xuân này kéo dài rất lâu, từ mưa to đến mưa phùn, giờ phút này vẫn tí tách tí tách. Bóng dáng Kiều Trĩ Ninh phản chiếu trên cửa sổ thủy tinh, hình ảnh trong đó mơ hồ.

Lê Tụng có gì tốt?

Trình Việt Chi không hiểu.

Nhưng anh không hiểu không quan trọng.

Quan trọng là Kiều Trĩ Ninh thích.

"Cậu thích gì về cậu ấy?" Trình Việt Chi hỏi, nhịn không được muốn tìm một lý do.

Nhưng thích thì có lý do gì đây?

Đáp án của Kiều Trĩ Ninh đơn giản đến mức không thể đơn giản hơn.

"Hôm đó hai người chơi bóng, tớ phát hiện cậu ấy cười rất đẹp. ”

Trình Việt Chi im lặng.

"Cứ như vậy cậu liền thích?"

"Ừm, cứ như vậy đó." Kiều Trĩ Ninh nói.

Không đáng tin cậy.

Trình Việt Chi cảm thấy cô gái này thật sự không đáng tin cậy.

Bản thân anh không thể chơi bóng hay trông xấu xí?

Sao lại dễ dàng thích người khác như vậy? Cô ấy có biết Lê Tụng không?

Nhưng sự thật là có.

Trong một thời gian dài sau đó, Trình Việt Chi nghĩ tới rất nhiều lần mình thích Kiều Trĩ Ninh từ khi nào, nhưng mãi không tìm được một đáp án chính xác.

Có lẽ khi cô nghiêm túc nói rằng không mua sô cô la cũng sẽ là một người bạn của anh.

Có lẽ là khi cô thở hổn hển chạy đến thông báo tin tức cho chính mình.

Có lẽ khi cô ấy cầm loa cũ lớn tiếng cổ vũ cho mình.

Có lẽ là mấy năm như vậy vô số lần, cô chờ mình vẽ báo bảng xong, bọn họ cùng nhau theo hoàng hôn về nhà...

Bọn họ quá quen thuộc, quen thuộc đến Trình Việt Chi tìm không ra thời điểm rõ ràng.

Nhưng anh biết rõ, anh ý thức được tình cảm của mình dành cho Kiều Trĩ Ninh từ khi nào.

Vào buổi chiều ảm đạm này, bầu trời bên ngoài phòng xám xịt, mưa rơi vào cửa sổ kính.

Dưới ánh đèn mờ nhạt mông lung, hai má Kiều Trĩ Ninh phiếm ửng hồng, nửa là thẹn thùng nửa hưng phấn thừa nhận cô thích Lê Tụng.

Tại giờ khắc đó tim của anh như ngừng đập, Trình Việt Chi ý thức được ——

Tình yêu của họ xảy ra cùng một lúc, nhưng không phải là hai chiều.

--------------------

Tác giả có lời muốn nói:
Có mấy bé dễ thương hình như cho rằng cuốn sách này tình cảm hai chiều, chú ý phần văn án, nam chính có tình cảm với nữ chính.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp