Hoàng hôn buông xuống, những áng mây lững lờ trôi trên bầu trời nhuộm đỏ như lòng đỏ trứng, toà nhà giảng dạy màu đỏ gạch của trường Trung học phổ thông số 1 Nghi Hoà đắm mình dưới ánh chiều tà, cả toà lầu cao chìm trong ánh vàng kim mờ ảo. Âm thanh phát ra từ loa phát thanh của trường, khắp hành lang đều là hình ảnh học sinh chạy tới chạy lui, khung cảnh vô cùng huyên náo.
Ngoài phòng học lớp 10-9, Kiều Trĩ Ninh đứng trên bàn học, cố gắng dùng giấy báo lau sạch cửa kính.
Cô vừa lau vừa đảo mắt nhìn khắp nơi, chỗ nào cũng thấy học sinh bận rộn tổng vệ sinh lớp học.
“Ê Thiến Thiến.”
Kiều Trĩ Ninh gọi với cô bạn cùng bàn vừa đi vệ sinh về.
“Cậu có nhìn thấy Trình Việt Chi đâu không?”
Hà Thiến cau mày nghĩ ngợi.
“Hình như cậu ấy cùng vài người nữa đi đánh bóng rồi.”
“Đánh bóng?” Kiều Trĩ Ninh than vãn: “Có định làm báo bảng(*) nữa không đây mà lại đi chơi bóng rồi.”
(*) Báo bảng: Một loại báo ở công xưởng, cơ quan, đoàn thể hoặc trường học, được viết trên bảng đen, nội dung thường là những tóm tắt đơn giản
Hà Thiến quay đầu liền bắt gặp Kiều Trĩ Ninh đang phồng má.
Cô cười nhẹ nói:“Tớ cũng không chắc chắn lắm đâu, nhìn bóng lưng thì có vẻ có cả cậu ấy nữa.”
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Kiều Trĩ Ninh xị xuống, nhỏ giọng phụ hoạ.
“Chắc chắn là cậu ấy rồi.”
Với tư cách một người hàng xóm đã quen biết anh từ nhỏ tới lớn, cô hiểu rất rõ tính cách của Trình Việt Chi.
Hai người từ tiểu học, trung học cơ sở cho đến trung học phổ thông đều học chung dưới một mái trường.
Trình Việt Chi chính là “con nhà người ta” kiểu mẫu, từ nhỏ thành tích đã ưu tú, chỉ đáng tiếc khi thi cấp 3 trạng thái sức khoẻ của anh không được tốt lắm, ảnh hưởng đến kết quả thi, không vào được lớp thử nghiệm (*).
(*) Lớp thử nghiệm: là trường thực nghiệm của cải cách học chế tín chỉ, là khu thực nghiệm của phương thức đào tạo nhân tài ứng dụng tổng hợp, là con đường quan trọng để nhà trường tạo dựng thương hiệu nhân tài giỏi, giáo dục xuất sắc
Cơ duyên xảo hợp, hai người vì thế mà lại cùng học chung một lớp, bình thường đều đi về cùng nhau.
Nét chữ của Trình Việt Chi rất đẹp, nên luôn đảm nhận trọng trách viết báo bảng cho lớp.
Hiện tại, cái con người này đã trốn đi đánh bóng rồi, không biết đến khi nào mới viết xong báo bảng để về nhà.
Nghĩ đến đây, Kiều Trĩ Ninh không kìm được mà thở dài một hơi.
Trình Việt Chi đáng ghét, làm lỡ thời gian về nhà ăn cơm xem phim của cô.
“Thở dài cái gì vậy hả?” Hà Thiến thấy cô nghĩ ngợi lại một lúc lại thở dài một hồi, không nhịn được mà khẽ cười.
“Không có gì.”
Kiều Trĩ Ninh hà hơi vào cửa kính đối diện, dùng sức lau lau vết ố trên kính cho bõ cơn tức.
Dường như thứ cô đang hì hục chà sát không phải cửa kính mà là khuôn mặt của Trình Việt Chi.
“Tớ đi xem sao.” Kiều Trĩ Ninh lau xong mặt kính thì nhảy khỏi bàn.
“Nếu như lớp phó vệ sinh đến kiểm tra thì nói đỡ giúp tớ nhé, tớ đi rồi về ngay.” Dặn dò Hà Thiến xong, cô vội vã xuống tầng đi về phía sân vận động của trường.
*
Đi khỏi giảng đường, tiếng nhạc phát ra từ loa phát thanh càng rõ ràng hơn.
Hiện tại là năm 2008, Châu Kiệt Luân vừa phát hành album hồi tháng 9, bạn phát thanh của trường có vẻ như là fan của Châu Kiệt Luân, mỗi tiết ra chơi giữa giờ đầu chiều đều sẽ mở bài .
Kiều Trĩ Ninh nhỏ giọng ngân nga theo điệu nhạc, rảo bước đến sân bóng rổ.
Dưới cột bóng chất đầy nào là ba lô, áo khoác, trong sân thiếu niên phơi phới, nhân lúc sắc trời chưa tối mà tranh thủ thời gian vắt kiệt mồ hôi và sức lực.
Thời tiết tháng 12 lạnh dần, những cậu học sinh chạy vụt trên sân tựa như không cảm nhận được gió lạnh gào thét, ăn mặc phong phanh.
Kiều Trĩ Ninh kéo cao khoá áo, đút sâu tay vào túi vì sợ lạnh, ánh mắt quét trên người đám nam sinh hừng hực khí thế mà tìm kiếm người kia.
Học sinh lớp 11 và 12 còn có tiết tự học vào buổi tối nên trên sân bóng rộng lớn không có quá nhiều người.
Kiều Trĩ Ninh liếc qua liền nhìn thấy bóng dáng đang chạy như bay của Trình Việt Chi.
Còn có vài nam sinh lạ mặt khác chơi bóng cùng anh.
Kiều Trĩ Ninh đội mũ áo khoác lên, trực tiếp đi đến khoảng sân Trình Việt Chi đang chơi bóng, tính nhân cơ hội gọi cậu.
Đi còn chưa được hai bước, trước mặt cô vụt qua một cơn gió mạnh.
Kiều Trĩ Ninh sợ hãi ngẩng đầu, một cái bóng màu nâu lướt qua khoé mắt, bả vai ngay lập tức đau đớn nặng nề, tiếp đó là một chuỗi âm thanh tiếng bóng rổ nện xuống mặt đất.
Tất cả diễn ra chỉ trong chớp mắt, Kiều Trĩ Ninh hoàn toàn không phản ứng kịp, bị quả bóng rổ đập vào người mà loạng choạng lùi lại hai bước, mũ áo cũng vì va chạm mà rơi xuống.
Kiều Trĩ Ninh ôm chặt lấy bả vai liên tục xuýt xoa, cảm tưởng như xương ở chỗ này đã vỡ vụn ra rồi.
“Xin lỗi, thật xin lỗi, cậu không sao chứ?”
Một giọng nói dễ nghe của nam sinh đột nhiên vang lên bên tai.
Kiều Trĩ Ninh ngẩng đầu, bắt gặp một gương mặt đầy áy náy.
Nam sinh tóc tai cắt ngắn gọn gàng, mũi cao mắt sáng.
Dưới ánh tà dương của buổi chiều muộn, phần tóc mai của hắn đẫm lên một màu vàng nhàn nhạt.
“Không, không sao.” Kiều Trĩ Ninh đột nhiên nói lắp.
Lúc này Trình Việt Chi cũng đã chạy đến.
Mặt và cổ anh lấm tấm mồ hôi, sắc mặt nghiêm túc.
“Đau lắm sao?”
Kiều Trĩ Ninh liếc nhìn cậu nam sinh vẫn đang nhìn chằm chằm mình kia, hắng hắng giọng.
“Vẫn ổn.”
“Thật ngại quá.” Nam sinh kia vừa cười vừa giơ tay ra hiệu xin lỗi với cô rồi quay người nhặt lấy quả bóng.
Tay của hắn rất to, một phát liền cầm chắc quả bóng ném về lại bãi bóng.
“Cẩn thận đấy, mẹ nó!”
Hắn ta chạy qua đó, áo bị gió thổi tung lất phất như cánh buồm trắng đón lấy gió biển.
Kiều Trĩ Ninh thu hồi tầm mắt, nắn bóp bả vai của mình.
“Sao cậu lại chạy đến đây?” Trình Việt Chi cau mày, ánh mắt dừng ở những ngón tay đỏ hồng của cô.
Nhắc đến chuyện này lại khiến Kiều Trĩ Ninh tức giận: “Cậu còn dám nói. Cậu có định viết báo bảng nữa không hả?”
“Có. Chơi nốt trận này thì đi.” Trình Việt Tri xoay xoay khớp vai.
Kiều Trĩ Ninh “Ừm” một tiếng, “Vậy thì tớ về trước đây.”
“Đi đi đi.” Trình Việt Chi vừa cười vừa giúp cô đội mũ lên: “Đứng ở đây như cái bia đỡ ấy.”
Kiều Trĩ Ninh trừng mắt nhìn anh.
“Trình Việt Chi! Làm gì thế hả? Tán tỉnh ve vãn nhau thì mời về nhà mà diễn nhá!”
Đồng đội trên sân thúc giục mà trêu ghẹo khiến cả đội cười phá lên.
Kiều Trĩ Ninh nhìn về phía đó, phát hiện ra đó là một bạn học cùng lớp.
Cô hít vào một hơi, đang muốn to tiếng vặn lại thì đầu liền bị người ta vỗ vài cái.
“Không cần để ý cậu ta, về đi.”
Trình Việt Chi vẫy tay chào Kiều Trĩ Ninh rồi chạy bước dài trở về sân bóng.
Kiều Trĩ Ninh đáp lại một tiếng rồi đi về phía lối ra của sân vận động.
Gió lạnh thổi bên thân mình, phía sau không ngừng dội đến tiếng hò hét của thiếu niên.
Kiều Trĩ Ninh ngoái đầu, nhìn sân bóng thêm một lần nữa.
Không ngờ tầm mắt lại chạm phải ánh mắt của cậu bạn nhặt bóng vừa rồi.
Trong lúc ngỡ ngàng, cậu bạn đó đã cong môi, nở nụ cười với Kiều Trĩ Ninh, để lộ ra hàm răng trắng sáng.
Kiều Trĩ Ninh vội vã di dời tầm mắt, quay đầu nhanh chóng rời đi.
*
Kiều Trĩ Ninh đi chuyến này không quá năm phút đồng hồ đã quay lại, thấy mọi người vẫn đang bận rộn vệ sinh.
Mãi đến khi lớp phó vệ sinh kiểm tra xong, Trình Việt Chi mới lững thững trở lại.
Lúc anh quay lại, Kiều Trĩ Ninh và Hà Thiến đang đứng ở hành lang nói chuyện ríu tít.
Trời đông rét buốt, vậy mà Trình Việt Chi chỉ mặc độc một chiếc hoodie đen, một tay ôm đồng phục, một tay cầm chai nước khoáng, sau gáy thì ướt đẫm mồ hôi, tóc mai tán loạn dính trên trán.
“Trình Việt Chi, trận này cậu đánh lâu
quá rồi đấy.” Kiều Trĩ Ninh lên án.
Cô có một cái thói quen kỳ lạ là không thể để bụng đói được.
Chỉ cần đói bụng một cái, tâm trạng liền xấu đi, rất dễ nổi nóng.
Trình Việt Chi ủ mưu tính dùng đồ ăn mua chuộc: “Đợi xong việc thì mời cậu ăn socola nhé.”
Kiều Trĩ Ninh nhân cơ hội ra giá: “Tớ muốn socola của ferrero rocher.”
“Được thôi.” Trình Việt Chi gật đầu.
“Thế mới tạm chấp nhận được chứ.” Kiều Trĩ Ninh hài lòng nói.
Trình Việt Chi lấy một hộp kẹo ngậm vị hoa quả từ trong túi áo ra:
“Cho này, ăn tạm cái này trước đi.”
Kiều Trĩ Ninh nhận lấy, khoé môi lập tức cong lên.
Một chút bực tức khi nãy đã bị một hộp kẹo thành công mua chuộc, hoàn toàn tan biến.
“Waa.”
“Ồ~”
“Wow~”
Đám nam sinh cùng đi đánh bóng với Trình Việt Chi về đứng một bên hò hét.
“Thảo nào đòi mua kẹo.”
“Trình Việt Chi của chúng ta đặc biệt mua đấy, vãi chưa!”
Tên nam sinh quái gở bị Trình Việt Chi dùng tay kẹp cổ, lôi về phía sau phòng học.
“Aiya, có gì từ từ nói, đàng hoàng nói, a a a…”
Tiếng thét sói khóc quỷ gào khiến người khác phải ha ha cười lớn, không khí ở hành lang vô cùng náo nhiệt vui vẻ.
Âm thanh nhỏ dần theo bóng hai người kia khuất dạng, những nam sinh khác cũng nhanh chóng tản đi.
Mặt trời dần dần trôi về phía tây, học sinh bên trong và ngoài lớp học cũng thưa thớt đi nhiều.
Buổi chiều thứ sáu, mọi người đều vội vã về nhà tận hưởng cuối tuần.
Toà nhà giảng dạy dành cho học sinh lớp 10 cũng nhanh chóng chuyển mình từ cảnh tượng ồn ã huyên náo thành bộ dạng yên tĩnh vắng lặng.
“Tớ về trước đây.” Bạn học Ứng Trinh - người cũng vẽ báo bảng với Trình Việt Chi vừa vẽ xong phần của mình thì liền chào tạm biệt hai người còn lại trong phòng.
Sau khi cô ấy rời đi, Kiều Trĩ Ninh vừa làm bài tập về nhà vừa đợi Trình Việt Chi.
Góc bên kia của phòng học, đôi tay thon dài sạch sẽ của thiếu niên lưu loát mà sinh động viết lên bảng đen.
Bảng đen vốn trống không lúc này đây chỉ còn một góc nhỏ là chưa được vẽ xong.
Phòng học lớp 10-9 yên tĩnh đến mức chỉ còn nghe thấy tiếng phấn trắng nhảy múa trên bảng đen.
Khi Kiều Trĩ Ninh làm xong một đề Tiếng Anh cũng là lúc Trình Việt Chi hoàn thành xong nhiệm vụ viết báo bảng của mình.
“Kiều Trĩ Ninh, đi thôi.”
Trình Việt Chi rửa tay xong quay lại đeo ba lô đồng thời gọi cô.
Kiều Trĩ Ninh đáp một tiếng, ngẩng đầu lên nhìn anh rồi trưng ra một nụ cười.
“Đừng có quên vụ socola đấy nhá!”
Trình Việt Chi đeo cặp ở một bên vai, đôi chân thon dài chặn bên cạnh bàn, biểu tình nhàn nhạt.
“Biết rồi, bây giờ đi luôn.”
Tầm mắt nâng lên, không quên cười một tiếng: “Lúc nào cũng chỉ nhớ đến ăn.”
Kiều Trĩ Ninh hít vào một hơi: “Trình! Việt! Chi!”
Trước khi cô kịp ra tay, Trình Việt Chi đã nhanh chóng nhảy sang bên kia của bàn, cười ranh mãnh.
“Được rồi, được rồi. Tớ sai rồi.”
Kiều Trĩ Ninh hừ một tiếng, ra tay làm ra vẻ muốn đánh để cảnh cáo.
Cô cảm thấy bản thân có thể làm bạn bao nhiêu năm với cái con người này cũng là bởi khả năng “thức thời” của anh.
Khoá cửa xong, hai người cũng đi trên hành lang vắng lặng, học sinh của lớp khác đều đã về hết rồi. ( truyện trên app T𝕪T )
Trời tháng 12 tối sớm, lúc hai người đi ra thì sắc trời đã chuyển sang màu xanh đen, vầng trăng cũng lặng lẽ treo trên cành cây rồi.
Học sinh lớp 10 được tan học đã sớm về nhà, buổi tối chỉ còn lại học sinh của lớp 11 và 12 ở lại học tiết tự học.
Cả sân trường chìm trong sự tĩnh lặng.
Sau khi vào tiệm tạp hoá, Kiều Trĩ Ninh nhanh chóng tìm đến chỗ bán socola.
Tạp hoá trong trường không có nhiều loại socola, tổng cộng cũng chỉ có mấy hãng.
Do dự một lúc, cô quyết định cầm lấy hộp socola loại ba viên của Ferrero Rocher.
“Không lấy hộp to à?” Trình Việt Chi cười nói.
“Coi như là đang tiết kiệm tiền giúp cậu.” Kiều Trĩ Ninh làu bàu.
Mặc dù điều kiện gia đình của Trình Việt Chi rất tốt, nhưng mẹ cậu lại quản rất nghiêm, tiền tiêu vặt cũng không đưa nhiều.
Mua xong socola, hai người cùng đi bộ về nhà.
Kiều Trĩ Ninh bóc luôn vỏ hộp trên đường đi, lấy ra một viên kẹo đưa đến trước mặt Trình Việt Chi.
“Cho này.”
Trình Việt Chi lắc đầu: “Tớ không ăn.”
Trình Việt Chi từ nhỏ đã không ăn các loại đồ ngọt như socola, cảm thấy quá ngấy.
“Vậy thì tớ ăn.”
Kiều Trĩ Ninh nhanh chóng bóc vỏ rồi đút viên socola cho vào trong miệng.
Lớp vỏ socola giòn tan quyện với nhân hạt phỉ làm cho trong khoang miệng ngập tràn hương vị thơm ngào ngạt.
Từ trường học về nhà không xa, đi một mạch theo đường thẳng rồi qua một khúc ngoặt là đến rồi.
Kiều Trĩ Ninh định ngang qua tiệm sách để mua sách tham khảo, hai người vì vậy đi vòng qua cửa sau của hiệu sách. Không ngờ rằng, tiệm sách vốn luôn mở cửa nay lại đóng cửa không bán.
“Thôi vậy. Để lần sau lại mua.” Kiều Trĩ Ninh đang ăn socola nên tâm trạng rất tốt, chuyện không mua được sách cũng không để tâm lắm.
Trên đường từ hiệu sách về nhà, đèn đường lờ mờ sáng, dọc hai bên đường trông đầy cây cối, lá trên cây vì mùa đông khô cằn chầm chậm rơi rụng, trơ lại cành khô nhe nanh múa vuốt trong tiếng gió vù vù, chìm trong bóng tối mang lại cảm giác ghê rợn.
Kiều Trĩ Ninh khép chặt áo khoác đồng phục, im hơi lặng tiếng mà dựa gần vào Trình Việt Chi.
Đúng lúc này, Trình Việt Chi thình lình dừng lại, giơ tay túm lấy áo của Kiều Trĩ Ninh.
Kiều Trĩ Ninh vốn dĩ đang sợ hãi, nay lại bị hành động đột ngột này của Trình Việt Chi doạ sợ, vô thức hét toáng lên.
Giây tiếp theo, miệng của cô bị một bàn tay mang theo hơi lạnh bịt chặt, tiếng hét cũng vì thế mà nuốt lại trong họng.
“Suỵt.” Trình Việt Chi cúi đầu, ra biệu thị im lặng với Kiều Trĩ Ninh.
Trong bóng tối, sắc mặt anh nghiêm túc, hai mắt sáng ngời.
Kiều Trĩ Ninh liên tục gật đầu.
Trình Việt Chi kéo theo cô trốn sau một thân cây to, nhỏ giọng nói: “Nghe thấy tiếng gì không?”
Trong đôi mắt to tròn của Kiều Trĩ Ninh toàn là sợ hãi, lông tơ dựng đứng, chỉ cảm thấy sợ càng thêm sợ. Nhưng bên tai ngoại trừ tiếng gió vù vù thì cô chẳng nghe thấy một âm thanh nào khác nữa.
“Không phải quỷ, mà là có người.” Trình Việt Chi vội vã nói.
Kiều Trĩ Ninh thở ra một hơi.
“Người thì cậu kéo tớ làm cái gì hả?”
Cô sắp bị cậu doạ cho sợ chết khiếp rồi.
Có người thì có người thôi! Trên đường có người chẳng phải là chuyện rất bình thường sao!
“Không phải.” Biểu tình của Trình Việt Chi có chút khó xử.
Kiều Trĩ Ninh sững sờ, nghiêng đầu nhìn về hướng đó thì phát hiện một thân ảnh quen thuộc.
“Đó, đó không phải là…”
Kiều Trĩ Ninh quay đầu nhìn Trình Việt Chi một cách khó hiểu.
Đó không phải là Ứng Trinh sao?
Trình Việt Chi gật đầu.
Kiều Trĩ Ninh hít một hơi, lại thò đầu ra nhìn.
“Người đi bên cạnh là ai đấy?” Cô hỏi bằng khẩu hình.
Hai người tay trong tay, trông có vẻ vô cùng thân mật.
Trình Việt Chi lắc đầu.
Trời tối quá, nhìn không rõ.
Ứng Trinh và người bên cạnh đi đến, cách hai người càng lúc càng gần.
Không biết vì sao mà tim của Kiều Trĩ Ninh đập rất nhanh, trong vô thức mong rằng Ứng Trinh không phát hiện ra cô.
Cô lặng lẽ dựa gần Trình Việt Chi, cố gắng giảm nhẹ cảm giác tồn tại của bản thân.
Tiếng bước chân của hai người kia dần dần to lên.
Kiều Trĩ Ninh không dám thở mạnh.
Khoảnh khắc hai người họ đi lướt qua, mặt của người đi bên cạnh Ứng Trinh thoáng hiện rõ ra.
Kiều Trĩ Ninh cảm thấy người này khá quen mắt nhưng trong phút chốc lại không nhớ ra là ai.
Trong lúc hoảng hốt, cô nghe thấy âm thanh chê bai của Trình Việt Chi.
“Kiều Trĩ Ninh, cậu còn muốn ôm tớ đến khi nào?”
Kiều Trĩ Ninh giật mình, vội thả lỏng tay.
“Tớ sợ chúng ta bị phát hiện.”
“Phát hiện thì phát hiện thôi.” Trình Việt Chi lười biếng nói.
Kiều Trĩ Ninh từ từ hồi thần,
“Cũng đúng nhỉ.”
Cũng chẳng phải bọn họ yêu sớm, sao phải chột dạ?
Nhưng nhớ lại gương mặt vừa rồi, trong tim Kiều Trĩ Ninh lại có một cảm giác nói không nên lời.
Cô cau mày, lấy viên socola cuối cùng trong túi ra bỏ vào miệng.
Trình Việt Chi rũ mắt, nhìn dáng vẻ nghiền ngẫm của cô mà không nói gì.
Trong không gian chật hẹp, mùi vị nồng đậm của socola dần dần lan ra.
Kiều Trĩ Ninh có vẻ như đã chìm vào trầm tư, ăn socola một cách máy móc.
Đang muốn mở miệng thúc giục Kiều Trĩ Ninh thì cô đột ngột ngẩng đầu nhìn Trình Việt Chi.
Đôi mắt to nhìn chằm chằm cậu, biểu cảm vô cùng nghiêm túc.
“Trình Trình.”
Nghe thấy cách xưng hô này, gân trên trán Trình Việt Chi giật giật, tràn đầy phòng bị.
“Làm sao?”
Kiều Trĩ Ninh nhìn ngó khắp nơi, hai tay tạo thành dấu X đặt bên miệng.
Dùng ngữ khí lén la lén lút nói:
“Cậu muốn có một người bạn gái không?”
Tác giả có lời muốn nói:
Chào mọi người, xa cách nhiều tháng, tôi lại ra truyện mới rồi.
Bản thảo còn sót luôn bị chỉnh sửa, cuối cùng quyết định công bố.
Một câu chuyện về cặp thanh mai chúc mã, tính ra chính truyện chỉ có mấy chục vạn từ, hi vọng nhận được sự yêu thích của mọi người.
Khai văn đại cát, điểm số ở bình luận đều là màu đỏ, cảm ơn mọi người, đã để mọi người đợi lâu rồi ^_^
Quyển tiếp theo là “Tranh sủng” và “Mùa thứ năm”, mời tiên nữ nào có hứng thú nhấp vào mục cho vào thư viện ^_^
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT