Vào những ngày Tết mùa xuân năm 2009, kỳ thi cuối kỳ của trường trung học phổ thông số 1 đã được sắp xếp sớm hơn.
Sau Tết Nguyên Đán không lâu, kỳ thi cuối kỳ đã đến như đã định.
Các thầy cô của trường trung học phổ thông Số 1 luôn chấm sửa bài rất nhanh. Ngay sau khi các học sinh làm bài xong, giáo viên bên kia đã bắt đầu chấm bài thi không ngừng.
Trước kỳ nghỉ, tất cả các bài thi đã được sửa chữa và chấm điểm.
Kiều Trĩ Ninh đã làm rất tốt trong kỳ thi lần này, lọt vào top 10 của lớp. Còn Trình Việt Chi đứng đầu lớp.
Trong giờ giải lao ngày nghỉ lễ, Trình Việt Chi được giáo viên chủ nhiệm Hoàng Hạc gọi vào văn phòng.
Thầy Hoàng nói rằng điểm số của Trình Việt Chi sẽ không có vấn đề gì khi vào lớp thực nghiệm trong học kỳ tới.
“Điền vào mẫu đăng ký này rồi thực hiện theo trình tự.”
Trình Việt Chi dừng lại nhìn một chút vào “ Đơn đăng ký lớp thực nghiệm” ở đầu biểu mẫu trong vài giây, và nói với giọng nghiêm túc: “Thầy Hoàng, em muốn ở lại lớp 9.”
Hoàng Hạc nhướng mày, hơi kinh ngạc: “ Em không muốn vào lớp thực nghiệm à?”
Trình Việt Chi lắc đầu: “Thầy cô và các bạn đều rất tốt, em không muốn thay đổi môi trường thường xuyên. Em dự định sau khi học lớp 11 mới đến lớp thực nghiệm.”
“ Ở lại cũng được...”
Đối với lớp 9, có thêm một học sinh xuất sắc đương nhiên là điều tốt. Với điểm số hiện tại của Trình Việt Chi, cậu ấy 100% có thể vào lớp thực nghiệm khi lên lớp 11.
Hoàng Hạc đẩy đơn đăng ký đến trước mặt anh: “ Như vậy đi, cầm đơn về rồi cùng bố mẹ thảo luận, có ý kiến gì thêm thì gọi điện thoại cho tôi.” Trình Việt Chi đồng ý cầm lấy tờ đơn nhét vào túi áo khoác.
Kỳ nghỉ đang đến gần, dù kỳ thi làm bài có ra sao thì hiện tại ai cũng có tâm trạng thoải mái.
Có một khung cảnh nô đùa, tưng bừng trong và ngoài lớp học.
Hôm nay thời tiết ở trường Nghi Hòa rất tốt, trời nắng nhẹ không có gió. Không ít học sinh thừa dịp giữa giờ học ra đứng ở ngoài hành lang phơi nắng.
Bước chân Trình Việt Chi trở về lớp học vừa dừng lại, gia nhập đội ngũ nam sinh khác, cùng nhau dựa vào lan can hành lang hít thở không khí.
Các chàng trai bên cạnh đang thảo luận về hệ thống điện thoại di động mới và Nokia bàn phím đầy đủ N97 cái nào thực sự sử dụng dễ hơn.
Trình Việt Chi lơ đãng lắng nghe, nhìn xuyên thấu qua cửa sổ thủy tinh, khung cảnh trong phòng học có thể thấy rõ ràng.
Hà Thiến đưa cho Kiều Trĩ Ninh một quyển tạp chí rất nhiều màu sắc, hai người cúi đầu vừa xem vừa thảo luận, hứng thú cao ngất.
Trình Việt Chi trong đầu nảy lên một chủ ý, cúi người đi tới trước cửa sổ thủy tinh, bắt chước bộ dạng chủ nhiệm lớp dùng khớp ngón tay gõ cửa sổ, biểu cảm rất nghiêm túc.
Hai nữ sinh bị âm thanh này dọa cho hoảng sợ, nhanh chóng giấu diếm tạp chí đi rồi ngẩng đầu nhìn lên.
Vẻ mặt bối rối của Kiều Trĩ Ninh trong nháy mắt nhìn thấy Trình Việt Chi đã thay đổi.
Cô tức giận đứng lên, nhe răng trợn mắt qua cửa sổ làm ra hiệu có ý định đánh người.
Trình Việt Chi đùa giỡn thành công, cười đến run cả bả vai.
“Trình! Việt! Chi! ” Kiều Trĩ Ninh nghiến răng.
Trình Việt Chi cười cười, trong ánh mắt muốn ăn thịt người của Kiều Trĩ Ninh lui về tại chỗ, lười biếng dựa vào lan can.
Nam sinh bên cạnh chạm vào khuỷu tay của anh, mời : "Trình Việt Chi, tan học cùng nhau chơi bóng nhé. ”
"Được thôi." Trình Việt Chi híp mắt lại.
Ánh mặt trời hôm nay thật tốt, khiến người ta có cảm giác như được bao trùm trong sự ấm áp.
Tiếng chuông chuẩn bị báo hiệu vào học vang lên, các thiếu niên xô đẩy nhau vào lớp học.
Trình Việt Chi hai tay đút túi đi cuối cùng.
Ngay khi bước vào cửa, anh đem mẫu đơn trong túi vo thành một cục ném vào thùng rác.
*
Tết nguyên đán năm 2009, Kiều Trĩ Ninh cùng bố đi thăm ông bà ngoại như thường lệ.
Mẹ Ninh Nguyệt qua đời sớm, bà không tiếp xúc nhiều với ông bà ngoại, tình cảm cũng không tính là sâu đậm.
Nhà ông bà ngoại ở phía dưới thị trấn Nghi Hòa, bình thường gặp mặt không nhiều lắm.
Đến nhà bà ngoại, Kiều Trĩ Ninh đứng một bên, nhìn ba và ông bà ngoại kể lại chuyện cũ.
Ông bà ngoại nhắc đến người cậu của cô lại không kìm được nước mắt nhìn về phía ba.
Nói đến chuyện sau này, bà ngoại nhịn không được lại lau nước mắt.
"Đáng tiếc Nguyệt Nguyệt chúng ta, nếu con bé biết em trai như vậy..."
Kiều Trĩ Ninh mím môi, xoay người ra ngoài đi đến sân.
Trong sân nhốt một con gà mái, chắc là vì chuẩn bị cho Tết.
Kiều Trĩ Ninh ngồi xổm xuống, đặt hai tay lên đầu gối, nhìn chằm chằm vào con gà mái.
"Mấy năm nay khổ cho con rồi..." Trong phòng mơ hồ có giọng nói truyền đến.
Kiều Trĩ Ninh im lặng dùng miệng bắt chước cách nói chuyện của bà ngoại.
"Nếu Nguyệt Nguyệt còn ở đây thì tốt rồi."
"Mấy năm nay thật sự khó khăn cho con rồi."
......
"Mỗi lần đều là mấy câu này, mình thật sự thuộc làu làu luôn rồi." Kiều Trĩ Ninh nhỏ giọng nói.
"Cục cục."
Con gà mái đối diện kêu một tiếng.
Kiều Trĩ Ninh thở dài: " Chắc chắn ba bây giờ không nhẫn tâm, lại muốn cho thêm tiền. ”
"Cục cục."
Kiều Trĩ Ninh nghiêng đầu nhìn qua, ba đang cùng bà ngoại đẩy tiền cho nhau.
"Bọn con phải về sớm đây."
Kiều Trĩ Ninh đưa tay ra đùa giỡn, nhổ vài cọng cỏ trong sân ném đến trước mặt gà mái.
"Cho ngươi ăn."
"Cục cục."
Gà mái nghiêng đầu nhìn về phía Kiều Trĩ Ninh, lông trên cổ xù lên, ánh mắt nhìn tràn đầy đề phòng.
"Đừng sợ, ta không bắt ngươi." Kiều Trĩ Ninh cười nói.
"Trĩ Ninh." Ba đứng ở cửa và gọi: "Chúng ta đi thôi." ”
"Con đến đây." Kiều Trĩ Ninh đứng dậy chạy tới, quả nhiên nhìn thấy hốc mắt ba nổi lên một vòng đỏ.
Kính cẩn nói lời tạm biệt với ông bà ngoại, Kiều Trĩ Ninh cùng ba rời đi.
Từ nhà bà ngoại trở về, trước tiên phải đến đi xe buýt ra bến xe, sau đó đi ô tô về thành phố.
Trên đường đi, ba Kiều đều rất im lặng.
Cậu của Kiều Trĩ Ninh hơn ba mươi tuổi, sau khi ly hôn vẫn sống chung với ông bà ngoại.
Hắn thường xuyên thay đổi công việc không cố định, ngày thường sống lười biếng, vừa rảnh rỗi liền ra ngoài đánh bài, còn chơi rất lớn.
Một người lớn như vậy, trong cuộc sống hắn ta vẫn được sự giúp đỡ của bố mẹ.
Khuyên cũng khuyên rồi, mắng cũng mắng rồi, một chút tác dụng cũng không có.
Ngoài miệng đồng ý xong, nhưng vừa quay đầu đã thấy hắn đi ra ngoài chơi.
Mỗi lần ông bà nhắc tới đứa con trai này đều thở dài, không biết nên làm gì.
Kiều Trĩ Ninh nằm sấp ở cửa sổ, ngẩn người nhìn con đường bên ngoài.
Trời thấp mây đen, cây cối ảm đạm, cỏ dại hoang vu, cảnh sắc mùa đông luôn không được như ý muốn.
Sau khi mẹ qua đời, sự chăm sóc của ba cô cho gia đình bà ngoại không bao giờ dừng lại.
Ông muốn trả nợ tiền mẹ chữa bệnh, phải duy trì chi phí sinh hoạt của hai bố con, phải hiếu kính ông bà nội, còn phải chăm sóc cuộc sống của ông bà ngoại...
Ông giống như một con quay, luôn luôn bận rộn không ngừng, có những lúc phải làm ba công việc cùng một lúc.
Trước kia Kiều Trĩ Ninh cũng từng hỏi ba vì sao lại tốt với nhà ông bà ngoại như vậy.
Rõ ràng mẹ đã qua đời lâu như thế rồi.
Rõ ràng biết cậu chính là một cái động không đáy.
Khi đó ba cũng im lặng thật lâu lúc sau thấp giọng nói một câu: "Ông bà ngoại con cũng sống không dễ dàng gì.”
Sau đó, cô không bao giờ hỏi bất cứ điều gì tương tự như vậy nữa.
Đúng lúc này, điện thoại di động trong túi vang lên một tiếng.
Kiều Trĩ Ninh hiện tại dùng điện thoại di động PHS mà ba cô đã từng dùng.
Màu xám, phản hồi vừa lâu vừa chậm, chỉ có chức năng gọi điện thoại và nhắn tin, bắt tín hiệu bên ngoài thường không được tốt.
Kiều Trĩ Ninh lấy điện thoại di động ra, là Tần Tiểu gửi tin nhắn, hẹn cô ra ngoài mua sắm.
Kiều Trĩ Ninh vội vàng trả lời.
Phím "4" của điện thoại di động không nhạy, cô ấn mạnh vài lần trước khi ấn ra được chữ "h".
Động tĩnh này hấp dẫn sự chú ý của Kiều Thuật.
"Điện thoại bị hỏng sao?"
Kiều Trĩ Ninh lắc đầu: "Không hỏng, nhưng có một số phím ấn không được. ”
Kiều Thuật nhíu mày, ánh mắt dừng lại trên chiếc điện thoại di động màu bạc trong tay con gái.
Máy này đã dùng được mấy năm rồi, màu sơn đã phai đi rất nhiều, hai bên trái phải phím bấm đã bị mài đến nhìn không còn màu sắc.
Kiều Thuật trong lòng khẽ động một chút: "Ba đổi cho con một cái mới đi. Điện thoại này cũ quá rồi. ”
Điện thoại di động bây giờ có thể chơi trò chơi trực tuyến, PHS đã không có ai sử dụng nữa.
Kiều Trĩ Ninh chớp chớp mắt mấy cái, suy nghĩ một chút liền từ chối.
"Không cần đâu ba, chờ con thi đậu đại học rồi con sẽ mua. Hiện tại con không cần sử dụng. ”
Kiều Thuật đang muốn nói không sao, nghĩ lại tiền vừa đưa cho ba mẹ vợ so với kế hoạch ban đầu của mình nhiều hơn hai ngàn, đang há miệng lại ngậm lại.
Đối mặt với ánh mắt ngây thơ sạch sẽ của con gái, tim Kiều Thuật đau đớn.
Ông biết rằng con gái ông đã nhìn thấy hành động đưa tiền của mình.
Khóe miệng Kiều Thuật lộ ra một nụ cười nhẹ dịu dàng: "Buổi trưa muốn ăn cái gì? Ba nấu cho con. ”
“Thịt kho tàu ạ!” Kiều Trĩ Ninh hai mắt tỏa sáng.
Kiều Thuật cười gật đầu: " Được, thịt kho tàu! ”
"Đúng rồi ba, ba làm ít một chút, buổi chiều con phải cùng bạn học đi dạo phố, buổi tối không về ăn đâu ạ." Kiều Trĩ Ninh bổ sung.
"Đi mua sắm à? Có đủ tiền không? " Kiều thuật lấy ví trong túi ra.
"Đủ đủ rồi, con có tiền." Kiều Trĩ Ninh vội vàng nói.
Bình thường cô tương đối tiết kiệm, ba cho phí sinh hoạt còn có một chút chưa tiêu hết.
Kiều Thuật mặc kệ lời nói của cô, lấy ra một tờ một trăm đưa qua.
"Cứ cầm lấy, nếu nhỡ không đủ thì sao."
Kiều Trĩ Ninh cong môi cười: "... Được rồi, được rồi. Cảm ơn ba! Ba là nhất! ”
"Đứa nhỏ này." Kiều Thuật cười lắc đầu.
*
Buổi chiều, Kiều Trĩ Ninh và Tần Tiểu gặp mặt sau đó biết được hai tin tức.
Một là, Tần Tiểu được người mình thích tỏ tình, hai người đang ở bên nhau!
Đó là một tin tức đáng mừng.
Và điều kia tất nhiên không được vui.
Từ trong miệng Tần Tiểu, Kiều Trĩ Ninh biết được một ít tin tức của Lê Tụng.
Lê Tụng chơi bóng rổ rất tốt, nhưng thành tích cũng không được tốt lắm, ở lớp 1 luôn ở vị trí gần cuối.
Tần Tiếu: "Nhưng cảm giác cậu ấy không để ý lắm. Cậu ấy trông có vẻ vui tươi hơn thích chơi hơn và có rất nhiều bạn bè. ”
"Vậy cậu ấy có bạn gái không?" Trái tim Kiều Trĩ Ninh đập rất nhanh, tận lực làm cho giọng điệu trông ra vẻ bình tĩnh.
Tần Tiểu do dự một chút: "Trước kia có, hiện tại hình như không có nữa. ”
Kiều Trĩ Ninh "Ồ" một tiếng, cười nói: "Có cũng là bình thường. ”
Cô cúi đầu chọn quyển sổ ghi chép, cố gắng giả bộ thờ ơ.
Tần Tiểu quan sát vẻ mặt của Kiều Trĩ Ninh, do dự nói: "Hình như cậu ấy đã từng có không chỉ một người bạn gái..."
Động tác của Kiều Trĩ Ninh dừng lại, ngẩng đầu nhìn lại.
Tần Tiểu: "Tớ nghe bạn cậu ấy gọi cậu ấy là 'cao thủ tình trường'..."
Trái tim Kiều Trĩ Ninh chìm xuống đáy cốc.
"Những mà cũng có thể là bạn của cậu ấy nói lung tung." Tần Tiểu vội vàng bổ sung: "Bạn của cậu ấy nhìn qua có vẻ rất thích nói phóng đại..."
Kiều Trĩ Ninh gật gật đầu, không nói thêm gì.
Quên đi, chỉ là bạn bè cùng nhau nói mấy câu, để ý cậu ta làm cái gì đây?
Trên đường trở về, Kiều Trĩ Ninh tự an ủi mình như vậy.
*
Kỳ nghỉ này rất ngắn ngủi, ngoại trừ hai ngày Tết Nguyên Đán, Kiều Trĩ Ninh hầu như đều cắm đầu trong bài tập và giấy thi.
Ngày cuối cùng của kỳ nghỉ, Kiều Trĩ Ninh ôm sách bài tập về nhà rồi đến nhà Trình Việt Chi, càn quét một số "bệnh nan y" cuối cùng.
Kiều Trĩ Ninh ở nhà Trình Việt Chi đến 5 giờ 30, tạm biệt Chu Mạt trong phòng bếp: "Dì, con về đây! ”
"Ở lại cùng nhau ăn cơm đi con." Chu Mạt vội vàng buông đồ trong tay xuống, đi đến phòng khách giữ lại.
"Không được, ba con làm rất nhiều món ăn, con không ăn thì không có ai ăn." Kiều Trĩ Ninh cười từ chối, lắc lắc cánh tay nói lời tạm biệt với Chu Mạt.
Cô gái vui vẻ bước ra khỏi cửa, trong hành lang truyền đến một loạt tiếng bước chân.
Chu Mạt đứng tại chỗ một lát, xoay người quay lại gõ cửa phòng Trình Việt Chi.
"Việt Chi."
"Vào đi ạ."
Chu Mạt đẩy cửa vào, đứng yên sau lưng Trình Việt Chi.
Trình Việt Chi đợi một lúc lâu không nghe thấy tiếng động gì, kỳ quái quay đầu lại, nhíu chặt mày với Chu Mạt.
"Làm sao vậy ạ?"
Anh không hiểu.
Chu Mạt do dự vài giây, mở miệng nói: "Con và Trĩ Ninh từ nhỏ cùng nhau lớn lên, tình cảm tốt mẹ có thể hiểu được. Nhưng bây giờ các con là học sinh trung học, đang là thời điểm học tập căng thẳng..."
Bà dừng lại, giọng nói trở nên nghiêm túc: "Ba năm tới đừng có bất kỳ suy nghĩ nào khác, tất cả tinh thần của con phải tập trung vào việc học. Con biết không, mẹ và ba rất kỳ vọng vào con...".
"—— Mẹ đang nghĩ cái gì vậy?" Trình Việt Chi vội vàng cắt đứt chủ đề bất tận này: "Con không có tâm tư gì khác. ”
Chu Mạt bình tĩnh nhìn con trai, một lúc lâu sau, bà gật đầu.
"Con biết điều đó là tốt. Con không thi tốt trong kỳ thi tuyển sinh cấp 3, vậy nên khi đã vào trường trung học thì không thể chơi bời. ”
Từ khi sinh đứa con trai này, Chu Mạt đã đặt kỳ vọng cực cao vào anh. Cũng may con trai không chịu thua kém ai, từ nhỏ đến lớn vẫn là người có thành tích số một số hai trong khối, bà cũng bởi vì cái này mà luôn tự hào.
Ai ngờ Trình Việt Chi trong kỳ thi tuyển sinh trung học xảy ra sai sót, chỉ có thể học lớp bình thường ở trường trung học số 1. Chu Mạt cảm thấy mất mặt, trong lòng nghẹn thở thề sẽ phải tìm lại thể diện.
Trình Việt Chi cau mày: "Mẹ. ”
Chu Mạt thấy vậy thì thôi, vội vàng nói: "Vậy mẹ sẽ không quấy rầy con học tập nữa, lát nữa ăn cơm mẹ sẽ gọi con. ”
Trình Việt Chi mím môi quay đầu lại.
Ban ngày mùa đông rất ngắn, lúc này ngoài cửa sổ đã là sắc trời u ám.
Tâm tư khác... Kiều Trĩ Ninh...
Bả vai Trình Việt Chi run lên.
Làm sao có thể?
Lố bịch.
*
Ngày khai giảng, Kiều Trĩ Ninh và Trình Việt Chi cùng đi học.
Trước cửa lớp 10-9 dán một danh sách học sinh mới, mấy nam sinh ở phía trước nghị luận sôi nổi.
Mơ hồ nghe thấy những từ như "bạn học mới", "lớp 1", Kiều Trĩ Ninh tò mò bước tới nhìn xung quanh.
Từ trên xuống dưới, ánh mắt Kiều Trĩ Ninh dừng lại.
Trong danh sách, rõ ràng hiển thị một cái tên quen thuộc - Lê Tụng.
Gần như cùng lúc đó, phía sau hai người truyền đến một giọng nam dễ nghe.
"Trình Việt Chi."
Dây đàn trong đầu Kiều Trĩ Ninh bị gảy "ong" lên chấn động, cùng Trình Việt Chi quay đầu nhìn lại.
Lê Tụng mặc đồng phục màu xanh trắng, tóc so với lúc trước còn gọn gàng hơn, đôi mắt một mí mỏng manh nhếch lên, cười rộ lên tràn đầy sức sống mãnh liệt.
Anh tắm trong ánh mặt trời cuối đông đầu xuân, cả người tựa như đang phát sáng.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT