Năm Thứ Mười Thích Em

Chương 4


1 năm

trướctiếp

Sau khi trận đấu kết thúc là tiết tự học, chủ nhiệm lớp Hoàng Hạc bước vào lớp tấm tắc biểu dương sự thể hiện hôm nay của đội bóng.

“Nhưng mà…”

Chủ nhiệm Hoàng chuyển đề tài: “Kết thúc trận đấu lại phải nghỉ tiếp, chỉ còn nửa tháng nữa là đến kì thi cuối kì, cả lớp chuẩn bị tinh thần, để lần thi cuối kì này cũng đứng thứ nhất!”

Hoàng Hạc đứng trên bục giảng nhiệt tình cổ vũ, học sinh ngồi dưới lặng ngắt như tờ.

Chỉ có Phùng Siêu hét lên một tiếng: “Được thôi thầy giáo!”

Cả lớp cười vang.

“Mọi người đừng cười, bạn học Phùng Siêu nói rất đúng, xứng đáng tuyên dương!” Hoàng Hạc xoa bụng giáo huấn mấy câu rồi chắp tay sau lưng rời khỏi lớp.

Khí huyết sục sôi giống như chủ nhiệm lớp còn cả Kiều Trĩ Ninh.

Thi học kì gần kề, cô rảnh rỗi liền ôm sách vở và đề thi thử chạy đến nhà Trình Việt Chi. Bàn học của Trình Việt Chi rất to, hai người cùng ngồi cũng không chật.

Chiều chủ nhật, Kiều Trĩ Ninh như mọi ngày bấm chuông nhà Trình Việt Chi.

Cửa rất nhanh liền được mở ra, một khuôn mặt hiền hậu xuất hiện trước mặt Kiều Trĩ Ninh.

“Trĩ Ninh tới rồi à, mau vào đây.” Chu Mạt nhiệt tình nhường đường.

“Chào dì Chu ạ!” Kiều Trĩ Ninh chào hỏi ngọt ngào: “Cháu đến tìm Trình Việt Chi.”

“À, thằng bé đang ở trong phòng, cháu cứ vào phòng nó mà xem.” Hai đứa nhóc cùng nhau trưởng thành, quan hệ giữa đôi bên vô cùng thân thiết. Kiều Trĩ Ninh đến đấy giống như về nhà vậy, không cần câu nệ khách sáo.

Kiều Trĩ Ninh thay dép, đáp một tiếng rồi đi về phía phòng của Trình Việt Chi.

Rèm cửa sổ trong phòng kéo đến hơ nữa, khiến trong phòng có hơi tối.

Trình Việt Chi ngả đầu ra sau ghế, mắt nhắm chặt, khuôn mặt giấu trong bóng tối, tựa hồ như đang say giấc.

Kiều Trĩ Ninh phút chốc liền nổi hứng nghịch ngợm, nhón chân đi đến trước mặt Trình Việt Chi, cúi người, ghé sát miệng vào tai anh.

Đang chuẩn bị hắng giọng hét một tiếng thật to thì người trước mặt đột ngột quay đầu, tai cũng bị ấn xuống.

Tiếng hét của Kiều Trĩ Ninh bị đình chỉ, không kịp đề phòng mà nhìn trơ trơ cặp mắt vừa mở kia.

Mắt đối mắt, mũi đối mũi, miệng đối miệng.

Khoảng cách hai người gần đến mức, chỉ cần Kiều Trĩ Ninh cử động một chút sẽ chạm ngay vào da của Trình Việt Chi.

Trình Việt Chi ánh mắt hờ hững nhưng lại rất sáng.

Cùng với Kiều Trĩ Ninh mắt to trừng mắt nhỏ một hồi, anh giơ tay ấn vào trán của cô: “Cậu há miệng ra làm cái gì hả?”

Chỗ trán bị dí có hơi ngứa, giọng của anh khàn khàn mang theo dư vị vừa ngủ dậy, nghe có vẻ biếng nhác.

Kiều Trĩ Ninh giật mình lùi về sau, vẻ mặt có chút chán nản.

“Cậu đang ngủ cơ mà? Đột nhiên mở mắt doạ người làm gì hả?”

Trình Việt Chi suy nghĩ một lúc, như đã hiểu ra.

“Cậu định doạ tớ?”

Hành động mở mắt vô cùng bình thường lại bị cô nói thành dọa nạt, chắc chắn là do cô chột dạ.

Kiều Trĩ Ninh “hừ” một tiếng, không muốn thừa nhận.

Để sách bài tập lên bàn, cô kéo hết rèm cửa ra.

Soạt một tiếng, căn phòng sáng bừng.

Trình Việt Chi nheo mắt, lấy thêm một chiếc ghế ở phòng khách.

Lúc quay lại, Kiều Trĩ Ninh đã không khách khí ngồi lên vị trí ban nãy của anh, cúi đầu làm đề thi thử.

Trình Việt Chi cũng ngồi xuống, kéo tờ đề của mình qua tiếp tục làm.

Bọn họ cùng học với nhau mười mấy năm, từ lâu đã hình thành nên được sự ăn ý.

Hai người ai làm việc của người nấy, trong phòng chỉ còn tiếng lật sách và viết chữ.

Kiều Trĩ Ninh đang làm đề thi cuối kì Toán của lớp 10 năm ngoái, gặp phải câu nào không biết làm thì khoanh tròn lại.

Làm có một đề mà đã khoanh tròn 5, 6 câu.

Cô duỗi eo, nhìn sang Trình Việt Chi bên cạnh, anh đã sớm làm xong đề thi thử, bây giờ đang luyện chính tả(*) môn ngữ văn.

(*) Đối với người bản xứ hay những người học tiếng Trung nói chung, thể chữ tượng hình của ngôn ngữ này khá là khó nhớ nếu không thường xuyên luyện viết, để tránh quên chữ dẫn đến hiện tượng nhớ chữ nhưng không biết viết (cay cú lém (┬┬﹏┬┬)) trong phòng thi Văn thì phải chăm chỉ luyện chính tả để không quên mặt chữ (;´д`) hoặc có một số dạng phải điền cụm cố định vào chỗ trống or một số bài phải nghe đoạn rồi điền từ, thường thì các từ này toàn là các từ nhiều nét.

Cảm nhận được ánh mắt của Kiều Trĩ Ninh, Trình Việt Chi dừng lại việc trong tay, gấp vở bài tập lại, để sang một bên.

Anh cầm lấy tờ đề của Kiều Trĩ Ninh soát một lượt, sau đó xé một tờ nháp.

“Câu này phải vẽ thêm hình (*) như này…”

(*) Ở đây vốn dĩ dùng từ 辅助线(đường phụ trợ) để chỉ khi làm toán hình, có những hình phải vẽ thêm đường hoặc đoạn thẳng khác mới có thể giải được, thì những đường/ đoạn thẳng được vẽ thêm đó được gọi là đường phụ trợ, nhưng VN mình quen gọi đơn giản là vẽ thêm hình hoi.

Anh đã sớm nhận ra, khả năng hình học không gian của Kiều Trĩ Ninh không tốt cho lắm, những câu đơn giản thì còn làm được, nhưng chỉ cần gặp những câu khó thì đến vẽ thêm hình cũng vẽ sai.

Trình Việt Chi lần lượt giúp cô giải quyết những câu bị khoanh tròn.

Kiều Trĩ Ninh nằm bò trên bàn, chống cằm nghiêm túc lắng nghe.

Chẳng mấy chốc, cơn buồn ngủ ập đến, cô vô thức gục đầu xuống. ( truyện đăng trên app TᎽT )

“Buồn ngủ lắm à?” Trình Việt Chi hỏi.

“Tối qua xem phim muộn quá.” Kiều Trĩ Ninh dụi mắt giải thích: “Không sao, tiếp tục đi.”

Trình Việt Chi chỉ câu hỏi cuối cùng trong đề: “Cậu cứ xem bước giải của tớ trước, tớ đi rót nước.”

Anh đẩy tờ đề của mình qua cho Kiều Trĩ Ninh, đứng dậy ra ngoài.

Kiều Trĩ Ninh ngáp dài, gối đầu trên cánh tay, chép lại các bước giải của Trình Việt Chi.

Khi Trình Việt Chi cầm hai cốc nước đi vào, Kiều Trĩ Ninh đã sắp mở không nổi mắt rồi.

“Tớ buồn ngủ quá.”

Mí mắt của cô rũ xuống, nhịn không được ngáp một cái.

Trình Việt Chi nhìn đồng hồ: “Gần 4h rồi, về đi ngủ đi.” - ủng hộ đọc truyện trên t.y.t

Dù sao hôm nay cũng làm được kha khá đề thi thử rồi, tối lại làm thêm vài câu luyện tập nữa là được.

Kiều Trĩ Ninh lắc lắc đầu: “Tớ nằm đây nghỉ ngơi một lúc là được rồi.”

Cô quay đầu nằm nhoài trên bàn, miệng lầm bầm những tiếng căn dặn không rõ: “Nửa tiếng nữa gọi tớ dậy nha Trình Trình.”

Trình Việt Chi đáp một tiếng, mở vở bài tập ra tiếp tục luyện viết.

Kiều Trĩ Ninh nói ngủ liền ngủ, chưa đến hai phút đã yên tĩnh ngủ ngon lành.

Trình Việt Chi luyện viết chữ mới được mười phút.

Anh bỏ bút xuống, ánh mắt bất giác rơi trên người cô gái nhỏ đang nằm bên cạnh.

Ánh nắng mùa động nhẹ dịu, chiếu vào khuôn mặt đang say giấc của cô. Đôi mắt nhanh nhẹn tinh quái hiện giờ đang nhắm chặt, trông cô ngoan ngoãn hơn nhiều. Tư thế ngủ khiến những sợi tóc mai rơi bên má cô, theo từng hơi thở mà khẽ lay động.

Trình Việt Chi yên tĩnh nhìn một lúc, không nhịn được mà giơ tay lên, vén gọn những sợi tóc mảnh vào sau tai cô.

Như này dễ nhìn hơn nhiều.

Trình Việt Chi đầy thoả mãn.

Ngoài cửa, Chu Mạt đang bưng đĩa hoa quả vào dừng bước.

Thông qua cánh cửa khép hờ, bà thu hết vào mắt động tác của Trình Việt Chi, và cả nụ cười đó của anh.

Tạm dừng hai giây, bà gõ cửa rồi mới đẩy cửa nước vào.

Hai người ngồi trước bàn cùng quay đầu lại nhìn.

“Gọt cho hai đứa một ít hoa quả này.” Chu Mạt bê đĩa hoa quả tới gần.

Kiều Trĩ Ninh mồm miệng ngọt ngào: “Cảm ơn dì ạ! Vừa hay cháu cũng rất thích ăn cam!”

Chu Mạt đặt đĩa hoa quả xuống, cười nói: “Vậy cháu ăn nhiều chút, ngoài phòng khác vẫn còn đấy.”

Kiều Trĩ Ninh liên tục gật đầu: “Vậy cháu không khách sáo nữa nha dì!”

“Ôi trời, dì cháu với nhau cần gì khách sáo?” Chu Mạt cười rồi rời đi.

Đi đến trước cửa, bà một lần nữa quay lại nhìn hai người.

Kiều Trĩ Ninh đưa đến trước mặt Trình Việt Chi một miếng cam, cậu lắc đầu.


Vì thế mà Kiều Trĩ Ninh đổi hướng, đưa thẳng miếng cam vào miệng mình.

Mắt cô cong cong, như đang nói cam rất ngọt.

Chu Mạt đóng cửa, đè lại cảm xúc trong lòng, ra ngoài mua thức ăn.

Bên này, Kiều Trĩ Ninh vừa ăn cam vừa hỏi Trình Việt Chi về việc phân lớp của kì sau.

“Trình Trình, tớ cảm thấy kì sau cậu sẽ phải chuyển đến lớp thực nghiệm. Từ lớp 1 đến lớp 3, cậu muốn chuyển đến lớp nào?”

Lớp thực nghiệm của trường Nghi Hoà không giữ cố định học sinh, học sinh ở lớp cơ bản mỗi kì đều có cơ hội thi vào lớp thực nghiệm. Tương tự, nếu học sinh ở lớp thực nghiệm có thành tích quá kém, không theo kịp cũng sẽ bị chuyển đi.

Thành tích của Trình Việt Chi vẫn luôn rất tốt, nếu không phải lúc thi vào 10 sức khoẻ anh không tốt cho lắm, thì anh đã ngồi ở lớp thực nghiệm rồi.

Động tác của Trình Việt Chi dừng lại, anh ngả lưng ra sau.


“Cậu nói xem? Cậu muốn tớ chuyển đi lớp nào?”

Kiều Trĩ Ninh ngây ra vài giây: “Cái này tớ làm sao quyết định được.”

Trình Việt Chi im lặng vài giây, hắng giọng: “Nếu như…”

“Theo tớ thấy thì…”

Hai người cùng lúc mở miệng.

Đối mắt với Kiều Trĩ Ninh, Trình Việt Chi dừng lại, ý chỉ để cô nói trước.

Kiều Trĩ Ninh mở miệng, đem theo một chút kì vọng trong lời nói: “Lớp 1 cũng không tồi đâu.”

Trình Việt Chi nghẹn lời: “Cậu muốn tớ chuyển đến lớp 1?”

Anh nheo mắt: “Tại sao?”

Ánh mắt của Kiều Trĩ Ninh hơi dao động: “Ờ…Tại vì Tần Tiểu cũng học lớp 1.”

Trình Việt Chi từ chối thẳng thừng: “Tớ không chuyển.”

Kiều Trĩ Ninh ngẩn người, ngước mắt nhìn Trình Việt Chi: “Tại sao? Cậu sợ thành tích của mình không đủ tốt sao?”

Trình Việt Chi liếc mắt nhìn cô, ngữ khí nhàn nhạt nói: “Lười chuyển.”

Kiều Trĩ Ninh trừng mắt: “Xí.”

Sau khi rửa sạch tay, Kiều Trĩ Ninh tiếp tục làm bài tập.

“Kiều Trĩ Ninh.” Trình Việt Chi gọi cô.

“Sao hả?” Kiều Trĩ Ninh không buồn ngẩng đầu đáp.

“Cậu…” Trình Việt Chi ngập ngừng: “Cậu không giấu tớ chuyện gì đấy chứ?”

Kiều Trĩ Ninh dừng lại, bút quệt trên giấy một vết đen.

“Không có.” Cô nói.

Trình Việt Chi cau mày

“Hừ! Có một chuyện!” Kiều Trĩ Ninh đột nhiên nói.

Thanh âm có Trình Việt Chi có chút căng thẳng: “Cái gì?”

Kiều Trĩ Ninh mím môi, nhỏ giọng nói: “Lúc tớ nói chuyện với Tần Tiểu, cậu ấy nói cậu ấy có người trong lòng rồi. Nhưng tớ không thể nói với cậu đó là ai, tớ đã hứa với cậu ấy sẽ giúp cậu ấy giữ bí mật.”

Trình Việt Chi thở phào.

“Chỉ thế thôi?”

Kiều Trĩ Ninh gật đầu, tì cằm vào cánh tay, thở dài: “Sau đó cậu ấy không biết phải làm như thế nào. Nhưng tớ cũng chẳng có kinh nghiệm, không đưa ra được lời khuyên nào cả…”

Lẩm ba lẩm bẩm một hồi, cô quay đầu nhìn Trình Việt Chi.

“Trình Trình.”

Trình Việt Chi chậm rãi nhướn mày.

Kiều Trĩ Ninh mở to mắt, giọng điệu nghiêm túc: “Nếu như có một ngày tớ thích một cậu bạn nào đó, cậu có giúp tớ không?”

Trình Việt Chi giât mình: “Cậu thích ai?”

Kiều Trĩ Ninh tim đập thình thịch, ánh mắt dao động: “Không ai cả, tớ chỉ nói nếu như thôi.”

Một lúc lâu sau Trình Việt Chi mới cười một tiếng.

“Giúp…”

Kiều Trĩ Ninh vui vẻ, còn chưa kịp mở miệng đã bị người ta gõ vào đầu.

Sắc mặt Trình Việt Chi xám xịt như than: “Có cái đầu tớ giúp cậu!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp