Năm Thứ Mười Thích Em

Chương 3


1 năm

trướctiếp

Mỗi tuần một lần vào chiều thứ tư sẽ diễn ra buổi hoạt động giao lưu của học sinh lớp mười trường Nghi Hoà.

Nhằm cổ vũ mọi người chăm chỉ vận động rèn luyện, cuộc thi bóng rổ đã được tổ chức trong phạm vi khối.

Tiết vận động lần này, vừa hay lại là vòng bán kết của cuộc thi bóng rổ.

Lớp 9 đấu với lớp 16, lớp 1 thi với lớp 20.

Lúc Kiều Trĩ Ninh và Hà Thiến tới sân bóng thì nơi đó đã đứng đầy các bạn học sinh đến xem thi đấu bóng, từ xa đã có thể cảm thấy không khí háo hức của buổi vận động.

Đi được nửa đường, Kiều Trĩ Ninh vô tình nhìn thấy một hình bóng quen thuộc.

Bạn học hồi cấp 2 - Tần Tiểu.

Hôm nay Tần Tiểu khoác một chiếc áo lông vũ màu vàng sáng, giữa một đám người trông vô cùng bắt mắt.

Kiều Trĩ Ninh kéo tay Hà Thiến, ý bảo cô nàng đi trước, cô sẽ theo sau, lát nữa lại gặp.

Khi hai người đang nói chuyện, cô gái đứng giữa một nhóm hoạt náo quay đầu lại và bắt gặp ánh mắt của Kiều Trĩ Ninh.

Tần Tiểu cười lên, vẫy tay với Kiều Trĩ Ninh.

Kiều Trĩ Ninh cũng cười đáp lại, chạy nhanh qua đó.

Quan hệ của Tần Tiểu và Kiều Trĩ Ninh vẫn luôn rất tốt. Nhưng mà bây giờ Tần Tiểu bị chuyển đến lớp 1, cách lớp 9 khá xa, nên hai người không còn thân thiết như hồi cấp 2 nữa.

Mặc dù học chung một trường, nhưng bình thường hai người cũng ít khi hẹn gặp, cơ hội để gặp nhau vốn không nhiều.

Một khoảng thời gian không gặp, hai người đứng cùng một chỗ nói chuyện rất vui vẻ.

“Trình Việt Chi cũng tham gia thi phải không?” Tần Tiểu hỏi.

“Đúng vậy.” Kiều Trĩ Ninh gật đầu, vô thức nhìn về phía sân bóng, đột nhiên ngẩn người.

Thứ sáu tuần trước bản thân xuất chút nữa bị bóng đập trúng, nam sinh đến nhặt bóng bây giờ cũng đang ở trên sân.

“Cái người mặc số 8 màu đỏ là ai thế?” Kiều Trĩ Ninh hỏi Tần Tiểu.

Tần Tiểu: “À, đó là Lê Tụng của lớp tớ.”

Lê Tụng.

Hoá ra anh ấy tên là Lê Tụng.

Kiều Trĩ Ninh đọc thầm tên của nam sinh nọ, ánh mắt dừng lại trên người của anh.

Ánh nắng hôm nay ấm áp, chiếu lên cả người thoải mái.

Nam sinh tay đập bóng cùng nói chuyện với người bên cạnh, biểu tình phóng khoáng tuỳ ý.

“Hình như cậu ấy khá nổi tiếng đó, cậu nhìn xem, rất nhiều nữ sinh đến xem cậu ấy thi đấu.” Tần Tiểu nói nhỏ.

Kiều Trĩ Ninh nhìn xung quanh, như có điều nghĩ ngợi mà gật đầu.

Chính vào lúc này Lê Tụng như có linh cảm mà nhìn về phía bên này---cười nhẹ.

Lê Tụng có một khuôn mặt góc cạnh, bình thường ánh mắt của anh đều khiến cho người ta có cảm giác anh không thèm để gì vào mắt. Nhưng một khi cười lên lại vô cùng sáng lạn hoà nhã, đặc biệt là khi nhìn vào ai đó, sẽ đem đến cho người ta một loại ảo giác “ôn nhu chỉ dành cho người” vậy.

Không kịp đề phòng mà đụng phải ánh mắt của anh khiến hô hấp của Kiều Trĩ Ninh trở nên gấp gáp.

Nhưng chưa đến hai giây, tầm mắt anh đã dời đi, cùng với đồng đội đóng vai kẻ đẹp đẽ mê người.

“waaa~~”

Cô nghe thấy tiếng gào thét hưng phấn của nữ sinh xung quanh.

Tiếng còi của trọng tài vang lên, cuộc thi chính thức bắt đầu.

Quỷ thần sai khiến thế nào mà Kiều Trĩ Ninh không có rời đi, ở lại đứng cùng với Tần Tiểu.

Hai người vừa xem thi đấu vừa nói chuyện, đề tài từ bộ phim thần tượng đang hot dạo gần đây chuyển đến những câu chuyện thầm kín của thiếu nữ.

*

Ở bên kia sân bóng, Trình Việt Chi hơi hơi cau mày.

Cái con người nói chắc như đinh đóng cột rằng phải tới cổ vũ cậu, giờ phút này lại chẳng thấy người đâu.

“Anh zai nhanh lên dùm.” Phùng Siêu cách vài đồng đội mà hét vào mặt anh.

“Đến đây.”

Trình Việt Chi đáp một tiếng, cởi áo khoác ném xuống chân cột bóng cùng với áo của những người khác rồi chạy nhanh đến bên cạnh Phùng Siêu.

Tiếng còi vang lên, trận đấu chính thức bắt đầu.

Tiếng người trên sân vận động huyên náo, tiếng cổ vũ cho lớp 9 và lớp 16 vang lên không ngừng.

Trận đấu vừa bắt đầu, lớp 9 đã dựa vào sự hợp tác ăn ý dẫn trước 8-4.

Đối phương nôn nóng dẫn đến phạm quy, lớp 9 vì thế được ném một quả phạt.

“Bụp” một tiếng, Trình Việt Chi ném vào giữa rổ một quả siêu đẹp.

9-5!

Xung quanh truyền đến tiếng vỗ tay nhiệt liệt.

Trình Việt Chi nhìn về phía ngoài sân, vẫn như cũ không thấy Kiều Trĩ Ninh.

Anh thở hắt ra một hơi, bờ vai hơi rũ xuống.

Mãi đến tận khi nghỉ giữa hiệp, trên sân vận động từ đầu đến cuối đều không thấy bóng dáng của Kiều Trĩ Ninh.

Sự không hài lòng của Trình Việt Chi đối với Kiều Trĩ Ninh dần bị thay thế bởi sự cáu kỉnh.

Nghỉ giữa hiệp, anh vươn eo đến khu nghỉ ngơi lấy bình nước, một mạch đi đến chỗ khán đài.

“Kiều Trĩ Ninh đâu?” Anh hỏi Hà Thiến.

“À, cậu ấy tình cờ gặp một bạn lớp 1, muộn chút mới đến.” Hà Thiến gấp gáp giúp Kiều Trĩ Ninh giải thích.

Trình Việt Chi gật đầu, uống nước rồi quay lại sân.

Ném bình nước rỗng vào thùng rác, bên tai đột nhiên truyền đến tiếng ồn ào, cảm thán.

Trình Việt Chi vô thức nhìn về phía bên đó.

Cách một tường người đứng, nhìn không rõ đang có chuyện gì.

“Hình như là lớp 1 và lớp 20 đang thi đấu.” Đồng đội bên cạnh thảo luận.

Phùng Siêu không xem trọng: “Lớp 1 có mỗi Lê Tụng đánh được, lớp 20 thì ổn định.”

“Cũng phải, nhưng mà Lê Tụng cứng thật đấy, giúp lớp 1 vào được cả bán kết.”



Tiếng đồng đội cùng tiếng gió lẫn vào nhau thổi tới bên tai, lẫn lộn không rõ ràng.

Trình Việt Chi vô thức nhớ lại tiết học hôm thứ hai.

---- “Ai thích cô ấy? Tôi giúp cô ấy kiểm định.”

---- “Khụ, không ai cả. Chỉ là không phải lần trước Kiều Trĩ Ninh có đến sân bóng ư? Cái người nổi tiếng ở lớp 1 có hỏi tên của cô ấy. Vừa nãy tớ chỉ thử lòng cậu thôi hehehe.”

Nhịp tim đột nhiên đập hụt một nhịp, Trình Việt Chi vô thức nhấc chân đi về phía bên đó.

“Êy đi đâu đấy?” Cánh tay bất ngờ bị kéo lại, Trình Việt Chi quay đầu, nhìn Phùng Siêu một mặt khó hiểu.

“Hiệp tiếp theo sắp bắt đầu rồi.” Hắn nhắc nhở.

Trình Việt Chi gật đầu, bước chân dừng lại.

*

Tình hình trận đấu bên Kiều Trĩ Ninh vô cùng náo nhiệt, điểm số của hai đội ngươi chạy ta cản, bất phân thắng bại.

Lớp 20 hợp tác vô cùng ăn ý, còn lớp 1 hầu hết thời gian đều chỉ dựa vào năng lực của một mình Lê Tụng.

Sắp đến thời gian nghỉ giữa hiệp, Lê Tụng người anh hùng của cả đội bóng này dùng sức một mình kéo lại tỉ sổ từ cách biệt 3 điểm chỉ còn lại 1 điểm khiến cả hiện trường như bùng nổ bởi tiếng hoan hô và cảm thán.

Một người không có quan hệ gì với lớp 1 như Kiều Trĩ Ninh cũng không nhịn được đổ mồ hôi góp sức cổ vũ.

Tiếng còi báo hiệu nghỉ giữa hiệp vang lên, Kiều Trĩ Ninh như tỉnh dậy từ trong cơn mộng.

“Tiểu Tiểu, tớ phải quay về xem lớp tớ thi đấu đây.”

Tần Tiểu gật đầu đồng ý.

Kiều Trĩ Ninh quay đầu bước đi, đúng lúc này người ở phía trước cũng đang lùi lại.

Theo tiếng nhắc nhở “cẩn thận” của Tần Tiểu, Kiều Trĩ Ninh vội vàng dừng lại.

Nhưng bước chân của người kia lại không dừng, chân sau không cẩn thận đụng phải chân của Kiều Trĩ Ninh.

Người kia loạng choạng, hoang mang vội quay đầu lại.

“Con mẹ nó xin lỗi__”

Ngay khi nhìn thấy Kiều Trĩ Ninh thanh âm đó đã đột ngột dừng giữa chừng.

Lúc người kia quay đầu lại Kiều Trĩ Ninh cũng đã nhìn rõ đó là ai thì liền choáng váng.

“Là cậu sao?” Lê Tụng lộ ra hai hàm răng đều tăm tắp.

Nhịp tim của Kiều Trĩ Ninh đập càng thêm nhanh, cả người cũng cứng nhắc trong phút chốc.

Còn chưa kịp phản ứng, nam sinh nọ đã chạy nhanh đi mất.

Kiều Trĩ Ninh cảm thấy hơi buồn bực vì sự đờ đẫn của mình.

Cô cong lưng, dùng tay phủi phủi giày thể thao của mình.

Hôm nay cô đi giày thể dục màu trắng, nam sinh đi giày màu xám với hoa văn hiện rõ dưới đế giày.

Phủi vài cái rồi mà mũi giày vẫn còn vết tích mờ mờ.

Thôi vậy, về lớp tìm nước rửa xem có hết không.

Kiều Trĩ Ninh từ bỏ rồi.

Đang định đứng thẳng người lên, trước mắt bỗng nhiên nhiều thêm một bình nước.

Kiều Trĩ Ninh ngẩng đầu, khuôn mặt đẹp trai của Lê Tụng một lần nữa xuất hiện trước mắt.

“Hai lần đều va phải cậu, thật sự hổ thẹn. Cái này tặng cậu coi như quà xin lỗi.”

Anh đưa chai nước đến trước mặt cô. ( truyện đăng trên app TᎽT )

Kiều Trĩ Ninh ngơ ngác, giơ tay đón lấy.

“Cảm, cảm ơn.” Cô vô thức cảm ơn.

Lê Tụng hai tay bóp lưng, lại cười rộ lên.

“Cậu lớp 9 phải không?” Anh đột nhiên hỏi.

Kiều Trĩ Ninh gật đầu: “Sao cậu biết?”

Lê Tụng cười thần bí: “Nghe nói.”

“Hả?”

Tim của Kiều Trĩ Ninh như bị ai đó chọc ghẹo.

Nghe ai nói?

Nói những gì về mình?

Đáng tiếc cô không có cơ hội hỏi ra miệng vì Lê Tụng đã bị đồng đội gọi đi rồi.

Áo bóng màu đỏ bị gió thổi bay một góc, giống như lá cờ đỏ tươi hiên ngang đón gió.

Kiều Trĩ Ninh nắm chặt lấy bình nước khoáng, cảm thấy bình nước trong tay như nặng thêm vài phần.

Vừa đến khu vực thi đấu của lớp 9, Hà Thiến liền lập tức báo cáo tình hình cho Kiều Trĩ Ninh.

“Chúng ta dẫn trước rất nhiều điểm, Trình Việt Chi ném rất nhiều quả vào gọn trong rổ, danh tiếng đã đồn đi xa rồi.”

“Giỏi vậy cơ à?”

“Chứ còn gì nữa? Còn có mấy bạn nữ lớp khác đến hỏi tên của cậu ấy nữa.”

Kiều Trĩ Ninh và Hà Thiến nói chuyện với nhau, ánh mắt dán chặt vào bảng điểm.

Khác với bên kia cạnh tranh khốc liệt, lớp 9 ở bên này thi đấu rất thuận lợi. Hiện tại đã bỏ xa đối thủ mười mấy điểm.

Kiều Trĩ Ninh đứng xem một hồi, tâm hồn lại bay về phương xa.

“Là cậu sao?”

“Cậu ở lớp 9 phải không?”

“Nghe nói.”

Cô toàn nhịn không nổi mà nhớ lại mấy câu nói này.

Chẳng còn lòng dạ nào mà xem lớp 9 thắng hay không, Kiều Trĩ Ninh không nhịn nổi lại lần nữa đi sang nửa bên kia của sân bán kết.

*

Kết thúc thi đấu, lớp 9 thắng với lợi thế tuyệt đối.

Các bạn nam vây quanh nhau, sôi nổi nêu cảm nghĩ về trận đấu vừa rồi.

Trình Việt Chi rời khỏi vòng người đang háo hức chúc mừng mình, đi đến dưới cột bóng rổ nhặt áo khoác.

Khi đi qua phía còn lại của sân bóng, anh nheo mắt nhìn qua đó.

Giữa một đống người, Trình Việt Chi liếc mắt thấy ngay tóc đuôi ngựa của Kiều Trĩ Ninh.

Cô khoác tay cô gái bên cạnh, mắt không chớp nhìn chằm chằm diễn biến trận đấu.

“Trình ca, đi thôi.” Phùng Siêu vẫy tay, đi từ phía sau đến.

Hắn tuỳ ý liếc sang bên cạnh, nói nhỏ: “Sao vẫn chưa kết thúc, lớp 20 cũng kém quá rồi đấy.”

Trình Việt Chi cắn cắn khoé môi, vắt áo lên vai.

“Đi thôi.”

Trình Việt Chi ở trong lớp đợi đến gần hết tiết, Kiều Trĩ Ninh mới lững thững đến muộn.

Nhìn thấy anh, Kiều Trĩ Ninh ngớ người, chạy nhanh đến bên ngồi xuống.

“Chúng ta thắng rồi, cậu không đi ăn cơm với tụi Phùng Siêu hả?” Cô cười híp mắt hỏi.

Trình Việt Chi dựa lưng vào ghế, tay phải cầm bút, không nói lời nào mà nhìn chằm chằm Kiều Trĩ Ninh.

Kiều Trĩ Ninh đứng hình: “Sao mà nhìn tớ như thế?”

“Cậu vẫn còn nhớ mình ở lớp nào cơ à?” Trình Việt Chi mở mồm.

Đôi mắt dài và hẹp của anh hơi rũ xuống, cùng tư thế có vẻ soi mói soi của anh.

Kiều Trĩ Ninh nặn ra một nụ cười.

“Không phải tớ gặp được Tần Tiểu sao, nên đã nói chuyện cùng cậu ấy…” giọng giải thích của Kiều Trĩ Ninh có chút bé: “Với cả giữa hiệp tớ có chạy đến cổ vũ cho các cậu rồi, cậu không nhìn thấy.”

Trình Việt Chi không nhanh không chậm gõ bút.

Cạch, cạch, cạch…

Một tiếng lại một tiếng, tưởng chừng như tiếng trống thùng thình trong tim.

Anh không biết ngọn lửa tức giận không tên trong lòng vì sao lại cháy rực.

Kiều Trĩ Ninh trước kia cũng thường xuyên vắng mặt trong các trận đấu của anh, hơn nữa đây cũng không phải trận đấu quan trọng nhất.

Nhưng mà…

Anh không cảm thấy thoải mái.

“Kiều Trĩ Ninh.” Trình Việt Chi gọi cô.

Kiều Trĩ Ninh: “Sao hả?”

Tiếng đuôi bút đập xuống bàn biến mất.

Trình Việt Chi nâng mắt: “Mời tớ ăn cơm đi.”

Hôm nay tâm tình của Kiều Trĩ Ninh rất tốt, liên tục gật đầu đồng ý yêu cầu của Trình Việt Chi: “Được được được, tớ mời cậu ăn thịt kho tàu, ok không?”

Trình Việt Chi bị cô chọc tức đến mức cười lên.

“Đấy là món cậu thích ăn!”

Kiều Trĩ Ninh cười hai tiếng: “Được rồi Trình Trình, tớ biết cậu cũng thích mà.”

Cô đứng dậy kéo lấy anh: “Đi thôi, bây giờ đi liền. Tớ thề là tuần sau tớ sẽ hét thật to cổ vũ các cậu.”

Khoé miệng Trình Việt Chi âm thầm nhếch lên.

Chỉ sau một giây liền hạ xuống, bỏ bút trên tay xuống, làm ra vẻ vô cùng miễn cưỡng.

“Được thôi, cho cậu một cơ hội.”

*

Thứ 4 tuần sau, Kiều Trĩ Ninh tìm ở nhà thấy một chiếc loa, từ sớm đã đến chiếm vị trí dễ cổ vũ nhất.

Để bù đắp thiếu sót của mình không cổ vũ đàng hoàng ở trận bán kết, cũng vì lời hứa với Trình Việt Chi, Kiều Trĩ Ninh thực sự đã dốc hết tâm huyết cùng năng lượng vào lần cổ vũ này.

Tiếng còi vang lên, tiếng cổ vũ của Kiều Trĩ Ninh vang vọng khắp sân vận động.

“Lớp 9 cố lên! Lớp 9 cố lên!”

Những khẩu hiệu đầy khí thế lần lượt vang lên, hầu như ai cũng chú ý đến giọng nữ trong trẻo này.

Phùng Siêu chạy trên sân bóng cũng phải giật mình.

“Ôi trời mẹ ơi, làm người ta sợ hết hồn.”

Hắn ta huých Trình Việt Chi đang đứng bên cạnh: “Chị Kiều bảo bối của ai từ đâu đến kìa, cũng ngầu ra phết nha.”

Trình Việt Chi nhìn qua đó, không nhịn được mà bật cười.

Vốn dĩ Kiều Trĩ Ninh bị người khác che mất, nhưng hét lớn như thế khiến mọi người đều bị doạ giật mình, sợ ồn ào mà dạt ra nhường chỗ cho cô.

Hà Thiến đứng bên cạnh cô cũng hãi hùng đến mức dùng tay bịt chặt lấy hai tai.

Ánh mắt vô tình đụng phải tầm mắt của Kiều Trĩ Ninh, cô hét vào loa: “ Các thành viên chú tâm chơi bóng, xin đừng nhìn đông nhìn tây, xin đừng nhìn đông nhìn tây.”

Trình Việt Chi quay đầu lại, khoé miệng đã cười nhếch lên: “Làm sao tớ biết được?”

“Ô hay cậu không biết?” Phùng Siêu chậc chậc hai tiếng: “Còn không phải vì cổ vũ cho cậu mà đã cố hết sức thế kia ư?”

Trình Việt Chi cười, vỗ vào bả vai của Phùng Siêu.

“Thi đấu đàng hoàng, bớt lảm nhảm.”

Nói xong, anh nhanh tay lẹ mắt tiếp bóng từ đồng đội, chạy nhanh về phía rổ.

Phùng Siêu ngẩn người, vội vàng đuổi theo: “Xí, cậu mới lảm nhảm ấy.”

Thiếu niên như gió chạy trên sân, dưới ánh nắng mùa đông toả sáng rạng rỡ.

Một vài học sinh lớp khác cũng đến xem trận chung kết bóng rổ này.

Giữa dòng người, Kiều Trĩ Ninh không phải người cao nhất, nhưng cô lại là người nổi bật nhất.”

Dưới sự dẫn dắt của cô, tiếng cổ vũ đội bóng lớp 9 càng ngày càng vang dội, vọng xa ra khắp sân bóng rộng lớn.

So sánh hai lớp thì bên lớp 20 tiếng nhỏ hơn nhiều, giữa tiếng ồn ào, khí thế lớp 20 cũng yếu đi phần nào.

Lớp trưởng lớp 20 lấy lí do “cạnh tranh không lành mạnh, làm loạn lòng quân” để báo cáo Kiều Trĩ Ninh cũng cái loa của cô với giáo viên giữ vị trí trọng tài.

Sau khi báo cáo, giáo viên đi về phía cô thổi một hơi còi.

“Tôi tịch thu cái loa này, khi nào thi đấu kết thúc thì tìm tôi lấy lại.”

Kiều Trĩ Ninh ngẩn người, không tình nguyện giao ra cái loa của mình.

Trơ mắt nhìn giáo viên thể dục cất cái loa của mình vào túi, Kiều Trĩ Ninh thở dài một hơi.

Haiz, xui xẻo thật đấy.

Mặc dù công cụ bị thu mất rồi, nhưng cổ vũ thì không mất được.

Không cho dùng loa, chứ đâu phải không cho dùng cái cổ họng nào gào đâu?

Sau khi bị báo cáo, tinh thần chiến đấu Kiều Trĩ Ninh thế mà lại càng sôi sục, hét càng thêm tích cực.

Kết thúc nửa hiệp, cổ họng của cô gần như đã hét đến nứt ra.

Cuối cùng, lớp 9 cũng không phụ kỳ vọng của người xem mà giành được thắng lợi.

Giáo viên nhìn thấy cô đến thì cười haha cầm loa đưa cho cô.

“Tôi suýt nữa quên mất.”

Kiều Trĩ Ninh vừa nói không sao vừa cất loa vào túi.

“Cô gái nhỏ mà thể lực cũng khá phết đấy.” Giáo viên thể dục trêu đùa: “Chiến thắng lần này của đội lớp em cũng phải tính thêm cả phần của em nữa.”

Kiều Trĩ Ninh cười vui vẻ chào tạm biệt với giáo viên.

Trên đường trở về, cô vui vẻ cất chiếc loa vào túi, nhảy chân sáo nhỏ giọng hát.

Đang tính mượn cớ “bịp” của Trình Việt Chi một bữa thì Kiều Trĩ Ninh đột nhiên nghe thấy có người ở phía sau gọi mình.

“Mỹ nữ cầm loa ơi.”

Kiều Trĩ Ninh dừng bước quay lại, ngơ ngác.

Lê Tụng cùng vài bạn nam nữa đi đến trước mặt cô, ai cũng treo trên miệng một nụ cười.

Đứng ở vị trí chính giữa là Lê Tụng, thoạt nhìn như bị vây chặt tới đây vậy.

Kiều Trĩ Ninh bất giác cảm thấy căng thẳng, nuốt nước bọt.

“Ô, cậu lấy cái loa ở đâu thế?” Một trong số những bạn nam đó hỏi thẳng, vô cùng nhiệt tình.

Kiều Trĩ Ninh cũng là một người dễ gần, phóng khoáng nói: “Của nhà tớ đó.”

Bố Kiều hồi trẻ là một người chuyên nghiệp trong hội thể thao của xưởng. Cái loa này cũng được giữ lại từ một lần tổ chức hội thể thao ở xưởng, sau đó vẫn luôn giắt trên xe đạp.

Cuối tuần trước Kiều Trĩ Ninh lục lại được liền thay pin đem đến trường để cổ vũ đội bóng.

“Lợi hại.” Một nam sinh khác khen ngợi: “Cách cổ vũ này rất có tính sáng tạo.”

Cả cái sân vận động chỉ có giọng cô là to nhất rồi.

“Bình thường, bình thường thôi.” Kiều Trĩ Ninh khiêm tốn: “Nếu các cậu cần có thể mượn của tớ.”

Lời vừa dứt, Lê Tụng liền cười nhẹ.

Kiều Trĩ Ninh có chút ngẩn người, không hiểu tại sao.

Lại một lần nữa, mình vừa nói xong thì anh ấy cười, mình nói chuyện nghe buồn cười lắm sao?

Nhưng mà Lê Tụng cái con người này, vừa đẹp trai lại còn thích cười, nhìn vô cùng thuận mắt.

Ánh mắt chất chứa ý cười của thiếu niên dừng trên mặt Kiều Trĩ Ninh, giống như một ngọn lửa nhỏ ấm áp giữa trời đông.

Khiến cho người khác kìm lòng không đặng mà muốn dựa lại thật gần, nhưng lại chẳng dám trực tiếp chạm vào.

“Khiêm tốn rồi, khiêm tốn rồi.” Nam sinh bắt chuyện đầu tiên cười lên tiếp lời.

Kiều Trĩ Ninh chớp chớp mắt, ngại ngùng rời mắt khỏi mặt của Lê Tụng.

“Nếu như đội của cậu cũng có một người cổ vũ như vậy thì có khi đã giành chiến thắng rồi ha?” Một bạn nam khác huých huých cánh tay của ls, cười nói.

ls cười như không cười nhìn Kiều Trĩ Ninh: “Ai biết được?”

Kiều Trĩ Ninh bị anh nhìn đến mức tim đập thình thịch.

Cái miệng vẫn luôn nhanh nhảu tiếp chuyện với người khác cứ hễ gặp Lê Tụng là lại vụng về không chịu được.

Lắp ba lắp bắp nói mình phải đi ăn cơm, Kiều Trĩ Ninh vội vã chào tạm biệt.

Chạy bước nhỏ vào tạp hoá của trường, cô thuận tay cầm tờ hoá đơn thanh toán chai nước.

Quầy thu ngân có một chiếc gương.

Trong lúc trả tiền, Kiều Trĩ Ninh vô tình nhìn vào chiếc gương ấy.

Có lẽ do bên ngoài gió thổi lớn quá nên khuôn mặt hiện trên chiếc gương mới đỏ mọng như quả dâu tây thế kia.

Kiều Trĩ Ninh ngẩn người, vô thức áp lòng bàn tay vào má.

----Ấm ấm, mềm mềm, rất mịn màng.

Hoá ra không phải do gió thổi mạnh quá…

Kiều Trĩ Ninh bỗng nhiên tỉnh ngộ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp