Ngày hôm sau, Tô Đường đến nhà Trình Việt Chi đón Kiều Trĩ Ninh.

Trên đường đi, Tô Đường hỏi Kiều Trĩ Ninh mấy ngày nay ở nhà Trình Việt Chi như thế nào.

"Rất tốt, bình thường cậu ấy không ở nhà, hầu như mỗi tuần đều chỉ được nghỉ nửa ngày."

Kiều Trĩ Ninh suy nghĩ một chút rồi ngập ngừng nói thêm: "Chỉ là mỗi lần tớ gội đầu, tắm rửa đều rất phiền phức cho cậu ấy, có chút ngượng ngùng. ”

Kiều Trĩ Ninh thở dài, muốn nói lại thôi.

Một điều đáng xấu hổ đã xảy ra khi cô đang tắm vào hai ngày trước.

Bởi vì mắt cá chân không thể bị dính nước, cho nên gần đây Kiều Trĩ Ninh đều cởi sạch quần áo rồi nhấc chân lên, chỉ đơn giản rửa và lau.

Hôm đó cô không biết trúng tà gì, khi cởi quần áo thì bị trượt chân trái, trượt mông từ trên ghế xuống đất.

Lúc ấy cô chỉ mặc quần đùi và nội y, áo thun cởi một nửa dừng ở vị trí ngực, cả người hiện ra tư thế tay chân hướng lên trời.

Trình Việt Chi nghe thấy tiếng thét chói tai của cô liền xông vào, và đó là những gì anh ấy thấy.

Kiều Trĩ Ninh đến nay vẫn không dám nhớ lại vẻ mặt của Trình Việt Chi lúc ấy, chỉ nhớ rõ mình đã hét to hơn.

“Đi ra ngoài!”

Trình Việt Chi quay lưng lại, hỏi cô có muốn giúp đỡ không.

Xương cụt của Kiều Trĩ Ninh đau đến gần như không chịu nổi, nhưng vẫn là duy trì tôn nghiêm của cô gái nói không cần.

Trình Việt Chi không nói thêm gì, đóng cửa lại.

Sau đó, Kiều Trĩ Ninh phát hiện phòng tắm có thêm một tấm thảm chống trượt.

Khi Kiều Trĩ Ninh kể cho Tô Đường câu chuyện này vẫn cảm thấy xấu hổ.

Tô Đường cười một cách vô lương tâm.

"Cái này có là gì? Trong mắt bác sĩ, cậu chỉ là một miếng thịt. Bác sĩ Trình có lẽ sẽ không thay đổi sắc mặt khi anh ấy đặt ống thông nước tiểu và kiểm tra ngực của cậu. ”

Kiều Trĩ Ninh: "..."

"Không được, tớ thật sự muốn chuyển về nhà mình ở."

Gần một tháng sau khi cô bị trẹo chân, hiện ctaij cô đã sử dụng nạng một cách thành thạo và không có vấn đề gì trong cuộc sống hàng ngày. Trình Việt Chi mua cho cô một bộ đồ bảo hộ, hiện tại chân phải bị thương cũng có thể thỉnh thoảng sử dụng được một chút lực.

Nam nữ ở chung dù sao vẫn có chút bất tiện.

Qua hơn một tuần nữa sẽ khai giảng, bạn cùng phòng là giáo viên Phương cũng sắp quay lại.

Đó là thời gian để quay lại nhà.

"Được rồi, cậu ở chỗ tớ hai ngày đã, nếu muốn giúp đỡ, tớ sẽ giúp cậu chuyển đi." Tô Đường biết Kiều Trĩ Ninh ở lại nhà mình không lâu, cười tủm tỉm đáp.

Nhà của Tô Đường cách nhà của Trình Việt Chi hơi xa, đó là một căn hộ nhỏ dành cho một người.

Trong phòng khách đặt một ít dụng cụ dùng để livestream, trên bàn và ghế sofa bừa bộn với đồ ăn nhẹ, đồ uống, cốc và gối.

Tô Đường vừa dọn dẹp vừa nhanh chóng nói: "Tớ còn chưa kịp dọn dẹp đã đi đón cậu rồi. Dù sao cũng là người một nhà mà. ”

Kiều Trĩ Ninh không quá bất ngờ, mỉm cười: "Ừ, tớ đã đoán trước rồi. ”

Lúc Tô Đường vẫn đang học đại học chính là như vậy, mỹ phẩm trên bàn thường bày khắp trên bàn. Kiều Trĩ Ninh giúp đỡ dọn dẹp nhiều lần, đã sớm thành thói quen rồi.

"Được rồi! Ngồi đi. "Tô Đường chỉ vào sô pha, "Tớ đi rót nước cho cậu. ”

Kiều Trĩ Ninh cảm ơn rồi chậm rãi ngồi xuống.

Lúc Tô Đường cầm cốc trở về, Kiều Trĩ Ninh đang cầm điện thoại xem tin tức, vẻ mặt hơi cứng lại.

Trầm Trạch gửi tin nhắn, tuần sau anh ấy sẽ tới thành phố Lăng công tác, muốn gặp Kiều Trĩ Ninh.

"Có chuyện gì vậy? Ai vậy?” Tô Đường quan tâm hỏi.

Chuyện của Kiều Trĩ Ninh Tô Đường đều biết, cô cũng không có giấu diếm gì hết.

"Trầm Trạch nói tuần sau anh ấy tới nơi này công tác."

"Ồ, cái người theo đuổi cậu đấy à." Tô Đường không để ý lắm nói, "Lại tới tìm cậu? Vậy cậu cứ đi gặp anh ta đi. ”

Ngón tay Kiều Trĩ Ninh đang lướt trên màn hình điện thoại dừng lại.

Trong đầu không hiểu sao lại nhớ ra dáng vẻ đêm qua, Trình Việt Chi ngồi xổm trước mặt mình nói "Không tốt lắm".

Tô Đường nhìn ra sự do dự của cô: "Làm sao vậy? Cậu không muốn gặp anh ấy sao? ”

Kiều Trĩ Ninh nhíu mày: "Tớ cũng không biết nói như thế nào... Tớ luôn tự hỏi tại sao anh ấy lại thích tớ? ”

"Tại sao ư? Bởi vì cậu có một thân hình đẹp. "Ánh mắt Tô Đường dừng ở ngực Kiều Trĩ Ninh, nở nụ cười nham hiểm.

Kiều Trĩ Ninh tựa vào sofa, tiện tay lấy một cái gối ôm ôm vào, thở dài một hơi.

"Nhưng tớ ghét người vì vóc dáng mà theo đuổi tớ."

Bây giờ cô đã trưởng thành và sẽ không còn lo lắng về vóc dáng của mình nữa. Cô sẽ không cảm thấy khó chịu khi Tô Đường nói giỡn về bộ ngực lớn của mình.

Nhưng vừa khi nói đến các mối tình cảm, cô lại rất để ý khi đối phương chỉ vì vóc dáng của mình mà theo đuổi cô.

Tô Đường ngồi bên cạnh cô: "Nhìn xa một chút. Chẳng lẽ người theo đuổi tớ không phải vì tớ xinh đẹp mà là bởi vì tớ không thích dọn dẹp sao? ”

Kiều Trĩ Ninh cười khúc khích hai tiếng.

Ánh mặt trời chiếu xuống mặt đất xuyên cửa sổ thành bốn ô vuông, bụi bay lơ lửng trong không khí.

Kiều Trĩ Ninh nhìn chằm chằm vào những mảng ánh sáng trên sàn nhà, hoảng hốt nhớ tới mình lúc còn học cấp ba.

"Cậu không biết đâu, hồi cấp ba tở bởi vì thân hình nên rất buồn phiền, đặc biệt muốn nó nhỏ đi một chút."

Cô lại quay sang nhìn Tô Đường, mặt mày mang theo sự buồn phiền.

"Nếu như một người con trai bởi vì cái này đuổi theo tớ, tớ sẽ cảm thấy hắn rất biến thái, tớ chắc chắn sẽ ghét bỏ hắn."

Tô Đường ho khan một tiếng: "Cậu đây là vẫn giữ tư tưởng khi còn là một cô gái nhỏ. ”

"Không phải mỗi người tỏ tình đều là nhìn vào mặt sao? Cậu phải chấp nhận thực tế này, và hầu hết mọi người trong xã hội hiện đại nhìn vào vẻ bề ngoài khi họ chưa hiểu bên trong cậu. ”

Kiều Trĩ Ninh suy nghĩ một chút: "Cậu nói cũng có lý, có thể là do chuyện trung học của tớ nên để lại chút bóng ma tâm lý. ”

"Hơn nữa Trầm Trạch cũng không nhất định là thích điều này. Dù sao anh ấy cũng độc thân, coi như là bạn bè gặp nhau một chút. "Tô Đường khuyến khích cô ra ngoài gặp mặt nhiều hơn.

Kiều Trĩ Ninh gật đầu: "Ừm, vậy tớ liền vác theo cái chân tàn gặp anh ấy một lần vậy. ”

"Đúng vậy, tớ vẫn muốn 34D." Tô Đường cười trêu ghẹo hai tiếng.

*34D: size áo ngực

Kiều Trĩ Ninh cười: "Cho cậu này, cầm đi lấy đi. ”

"Đưa nó cho tớ nhanh? Tớ đến đây!" Tô Đường cười nhào về phía Kiều Trĩ Ninh, làm bộ muốn bắt lấy.

Kiều Trĩ Ninh ôm ngực, vừa trốn vừa cười: "Cậu là một tên lưu manh, tớ muốn nói cho fan cậu biết!”

Tô Đường biểu cảm giống một tên ác bá, kiêu ngạo ương ngạnh cực kỳ.

"Ngươi kêu lên đi, kêu rách cổ họng cũng vô dụng..."

"A a a a, cậu sờ thật sao?"

"Oa, mềm thật đấy!"

......

Hai người náo loạn trên sô pha, cười không ngớt.

*

Cùng lúc đó, Trình Việt Chi và Lâm Tiêu đang cùng nhau thực hiện một ca phẫu thuật.

Trên bàn mổ là một công nhân bị thanh thép trên công trường đè gãy xương mắt cá chân.

Ca phẫu thuật không khó khăn, đã đến giai đoạn khâu cuối cùng.

Trình Việt Chi thuần thục luồn kim và thắt nút một cách khéo léo và sạch sẽ.

Lâm Tiêu liếc mắt nhìn miệng vết thương, huýt sáo trêu ghẹo.

"Sức khỏe của bác sĩ Trình rất tốt đó nha."

Trình Việt mặt không đổi sắc: "Có cô gái ở đây, đừng nói nhảm. ”

Chỉnh hình đòi hỏi sức lực và thể lực, bàn mổ có thể so sánh với công trường, hầu hết các bác sĩ chỉnh hình là nam giới. Lâm Tiêu lớn hơn Trình Việt Chi mấy tuổi, bình thường hắn quen pha trò, nói giỡn cũng không đúng đắn lắm.

Lâm Tiêu nhìn về phía sau, lúc này mới chú ý tới sự tồn tại của Cao Na.

Cô gái nhỏ nhìn chằm chằm về phía Trình Việt Chi, giống như không nghe thấy, vành tai lộ bên ngoài khẩu trang lại hơi phiếm hồng.

Lâm Tiêu ho nhẹ hai tiếng: "Khen kỹ thuật khâu của cậu rất tốt thôi mà. ”

Trình Việt Chi không để ý tới hắn, chuyên tâm khâu xong vết thương.

Sau khi phẫu thuật xong, Trình Việt Chi trở về văn phòng viết báo cáo phẫu thuật.

Lâm Tiêu tiến vào, ngồi cạnh Trình Việt Chi.

Trình Việt Chi trực giác nói hắn đang không có việc gì làm, anh cứ liên tục gõ bàn phím.

"Có việc gì?"

Lâm Tiêu một tay đặt lên vai Trình Việt Chi, thấp giọng nói thầm: "Sao anh cứ coi Tiểu Cao như một đứa trẻ vậy? Người ta và anh cũng không kém mấy tuổi. ”

Trình Việt Chi nhìn màn hình, vừa đánh máy vừa nói: "Cô ấy mới học đại học, vốn là một đứa trẻ. ”

Lâm Tiêu: "Vậy cậu cảm thấy Tiểu Cao thế nào? ”

Trình Việt Chi không chút nghĩ ngợi trả lời: "Độ chuyên nghiệp bình thường, không đủ vững chắc. ”

Lâm Tiêu khẽ cười một tiếng: "Sinh viên tài năng còn đang tham gia kỳ thi nghiên cứu sinh. Anh nghĩ rằng mọi người đều giống anh học chuyên ngành liên tục trong tám năm sao?”

Hắn dừng lại, vỗ đùi: "Anh lừa gạt tôi. Ai hỏi anh nghĩ gì về chuyên ngành của cô ấy đâu? ”

Trình Việt Chi đánh chữ xong, vuốt chuột lên xuống kiểm tra báo cáo lại lần nữa.

"Anh đừng giả vờ nữa, đừng nói anh nhìn không ra cô gái nhỏ đối với anh có tình ý." Lâm Tiêu lẩm bẩm nói.

Trình Việt Chi: "Vậy thì đừng nói là anh không nhìn ra tôi không có tình ý. ”

Lâm Tiêu bị lời nói líu lưỡi này làm cho sững sờ, dừng lại hai giây sau đột nhiên tiến đến bên tai Trình Việt Chi.

"Anh thích cái người ở trong nhà đúng không?"

Trình Việt Chi dừng lại, liếc về phía Lâm Tiêu.

Lâm Tiêu cười một cách thần bí: "Thật sao? ”

Trình Việt Chi không trả lời.

Lâm Tiêu nhướng mày, "Chậc" một tiếng.

"Nếu như anh nói không phải, vậy lần sau có người tìm tôi hỗ trợ..."

Trình Việt Chi bắn thẳng hai ánh mắt về phía hắn, như những con dao sắc bén lạnh lùng.

Lâm Tiêu vãn giữ nụ cười trên khuôn mặt, bản chất thật của hắn ta là một kẻ lưu mạnh không thể nghi ngờ.

Trình Việt Chi bỗng nhiên hiểu được, ngày hôm trước Lâm Tiêu chính là cố ý mang Cao Na tới là có lí do gì.

Anh xoa xoa trán của mình và thở dài.

"Ừm, được chưa?"

Lâm Tiêu cười ha hả: "Tôi đã biết. ”

Trình Việt Chi quay đầu nhìn lại: "Sau này đừng như vậy nữa. ”

Lâm Tiêu: "Biết rồi, biết rồi. Này, tôi không thể không nói, thích thì nói, anh không nói người ta biết thì làm sao được? Anh không nghe người ta nói đã có ai đuổi theo sao? Anh còn không hành động nữa ——"

Trình Việt Chi liếc mắt bằng một cái nhìn lạnh băng, lời nói của Lâm Tiêu đột nhiên dừng lại.

Hắn giơ tay lên và đầu hàng.

"Được, được, tôi mặc kệ vậy."

Lâm Tiêu đứng dậy, thở dài liên tục: "Cũng không biết có phải là làm nhiều việc thiếu đạo đức hay không, hôm nay có mấy ca phẫu thuật lận. ”

Trình Việt Chi: "... Đáng đời. ”

*

Trình Việt Chi tan làm vào buổi tối, đi bộ về nhà đi ngang qua một cửa hàng trái cây. ( truyện trên app T𝕪T )

Anh mua một chút hoa quả Kiều Trĩ Ninh thích ăn, lúc chuẩn bị rời đi, khóe mắt liếc mắt nhìn đến cửa hàng hoa bên cạnh, ánh mắt dừng lại.

Lúc về đến nhà, trong tay Trình Việt Chi cầm theo một bó hoa tươi, màu trắng kem hồng, hương thơm ngào ngạt.

Mở cửa ra, ngôi nhà yên lặng và tối tăm đến không ngờ tới.

Trình Việt Chi nhíu mày, buông đồ xuống muốn gọi điện thoại cho Kiều Trĩ Ninh.

Lấy điện thoại di động ra mới phát hiện, Kiều Trĩ Ninh đã gửi Wechat từ hai tiếng trước, nói cô muốn đến chỗ Tô Đường ở hai ngày.

Trình Việt Chi thở dài, trả lời tin nhắn.

Bỏ điện thoại xuống, anh nhanh chóng tắm rửa.

Từ phòng tắm đi ra, Trình Việt Chi ngồi trên sô pha mở máy tính bảng, chuẩn bị xem video phẫu thuật.

Ngay khi anh định mở nó, tim anh đã rung động và anh đã mở một phần mềm video nào đó.

Tìm kiếm tên mạng của Tô Đường, cô quả nhiên đang phát sóng trực tiếp.

Khi nhấn vào phòng livestream của Tô Đường, trong ống kính chỉ có một mình Tô Đường, cũng không nhìn thấy bóng dáng Kiều Trĩ Ninh.

Trình Việt Chi hơi có chút thất vọng.

Trước kia anh từng gặp Kiều Trĩ Ninh trong video của Tô Đường, cho rằng lần này cũng có thể nhìn thấy cô.

Trình Việt Chi hôm nay tiếp nhận vài bệnh nhân, công việc rất nhiều, giờ phút này có chút mệt mỏi.

Anh dứt khoát cất giọng một tiếng, xoa thái dương bên cạnh lông mày, dựa lưng vào sofa hơi nhắm mắt lại.

"Tôi cũng không có bạn thân khác giới..." Tô Đường bỗng nhiên cười to, "Nhưng mà bạn của tôi thì có a ha ha ha. ”

Cô quay đầu nhìn sang một bên, cười hỏi: "Có một thanh mai trúc mã có cảm giác thế nào? ”

Trình Việt Chi mở mắt ra, chỉ có thể nghe được âm thanh bên ngoài của Kiều Trĩ Ninh.

"Cũng giống như những người bạn khác, quen thuộc thì không có khái niệm giới tính."

Trình Việt Chi hơi ngẩn ra, ngón tay hai bên người giật giật.

Bằng một cách thần kỳ nào đó, trong lúc livestream không biết tại sao lại thảo luận về chuyện gọi điện thoại.

Màn hình liên tục nhảy lên đều có dòng chữ "gọi điện thoại", "gọi điện thoại".

"Mọi người đều muốn cậu gọi điện thoại." Tô Đường quay đầu nhìn sang một bên.

Trình Việt Chi hơi nhíu mày, không biết là có ý gì.

Kiều Trĩ Ninh hiển nhiên cũng không biết.

Cô ngồi bên cạnh, không lộ diện, chỉ có giọng nói hoang mang truyền ra.

"Gọi điện thoại gì cơ?" Cô hỏi.

"Chính cái trend gần đây rất hot ấy, gọi điện thoại cho bạn bè khác giới của mình rồi nói thích hắn, xem hắn phản ứng như thế nào." Tô Đường vừa nói vừa lấy ra một điện thoại di động khác, mở video đưa qua.

Trong màn hình, Kiều Trĩ Ninh đưa tay nhận lấy điện thoại di động từ tay Tô Đường.

"Đừng. Cậu ấy chắc chắn nghĩ rằng tớ bị bệnh thần kinh. ”

Tô Đường vẻ mặt hưng phấn, ôm Kiều Trĩ Ninh lại, ôm lấy cánh tay cô làm nũng.

"Cậu cứ thử đi! Có khi sẽ rất buồn cười! ”

Khuôn mặt bất đắc dĩ của Kiều Trĩ Ninh xuất hiện trên màn hình.

Mọi người đang xem càng thêm hưng phấn.

"Người đẹp", "người đẹp" liên tục nhảy lên.

"Tớ không nói được." Kiều Trĩ Ninh khó xử.

Tô Đường cố gắng dùng tiền dụ dỗ: "Mau mau mau, phần thưởng tối nay đều cho cậu đó.”

Như đang phụ họa, trong phòng livestream có người lập tức tặng một món quà lớn.

"Cậu cứ trêu cậu ấy một chút đi! Hãy suy nghĩ về cách cậu ấy sẽ tức giận với cậu." Tô Đường lắc lắc cánh tay Kiều Trĩ Ninh, "Đi mà.”

Kiều Trĩ Ninh không thể cưỡng lại khi cô ấy làm nũng, do dự nói: "Nhưng tớ không biết cậu ấy có đi làm hay không. Nếu cậu ấy không trả lời điện thoại thì thôi.”

“Được thôi, được thôi!” Tô Đường liên tục đồng ý, thúc giục cô nhanh chóng gọi điện thoại.

Kiều Trĩ Ninh mím môi, cầm điện thoại di động của mình lên, ngón tay lướt rồi gõ gõ vài cái.

Mười mấy giây sau, điện thoại di động đối diện Trình Việt Chi vang lên.

Màn hình hiển thị cuộc gọi của Kiều Trĩ Ninh.

Trình Việt Chi dừng lại hai giây, bấm nghe máy, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm Kiều Trĩ Ninh trên màn hình như trước.

Trong lúc livestream, khuôn mặt Kiều Trĩ Ninh có chút cứng ngắc, hít sâu một hơi.

Ngay sau đó, giọng nói của cô vang lên trong điện thoại di động.

"Tớ thích cậu."

Một câu không đầu không đuôi.

Trình Việt Chi nhìn Kiều Trĩ Ninh trong buổi livestream, không nói gì.

Trên màn hình, Kiều Trĩ Ninh có biểu cảm "Cậu xem kìa".

"Cậu ấy khẳng định cảm thấy tớ có bệnh."

Đây là Trình Việt Chi từ khẩu hình của cô mà phán đoán.

Sau một thời gian ngắn im lặng, Kiều Trĩ Ninh lại định mở miệng.

"—— Tớ cũng thích cậu." Trình Việt Chi ngắt lời cô.

Trong lúc livestream, hai người ngây ngẩn cả người, liếc mắt nhìn nhau.

"Ôi! Chúa ơi!”

Kèm theo tiếng kêu sợ hãi của Tô Đường, thân thể Kiều Trĩ Ninh nghiêng sang một bên, điện thoại di động rơi xuống bàn, chân ghế trên mặt đất kéo ra một tiếng dài.

—— Mắt thường có thể thấy được tay chân luống cuống của cô.

Toàn bộ phòng livestream phảng phất là hiện trường của những lời gào thét chói tai, tràn đầy màn hình "A a a".

Giây tiếp theo, màn hình tối đen.

Máy chủ ngừng hoạt động.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play