Năm Thứ Mười Thích Em

Chương 23


1 năm

trướctiếp

Trình Việt Chi: "Ai đang đuổi theo cậu?”

Anh cho rằng lúc trước Kiều Trĩ Ninh ở trong phòng bệnh nói có người đang đuổi theo mình chẳng qua là một cái cớ thôi.

Kiều Trĩ Ninh nhìn Trình Việt Chi một cái, nhẹ nhàng nói: "Cậu không biết đâu. ”

"Vậy anh ấy có biết chị ở lại chỗ bác sĩ Trình không?" Tiểu Cao ngồi đối diện cô hỏi theo bản năng.

Vừa dứt lời, bầu không khí trên bàn nhất thời ngưng trệ trong chốc lát.

Tiểu Cao dường như cũng ý thức lại được, nhìn Kiều Trĩ Ninh lại nhìn Trình Việt Chi, với vẻ mặt luống cuống.

Kiều Trĩ Ninh mỉm cười, với vẻ mặt không để ý lắm.

"Tôi và bác sĩ Trình của các anh có quan hệ bạn bè thuần khiết hơn 20 năm rồi, không sao đâu."

Lâm Tiêu phụ họa cười vài tiếng, đề tài chuyển hướng sang lâm sàng và nghiên cứu khoa học, đề tài tình cảm cũng mau chóng được bỏ qua.

Kiều Trĩ Ninh lơ đãng nghe mấy người khác nói chuyện phiếm, âm thầm cân nhắc.

Tiểu Cao kỳ thật nói cũng đúng. Cô và Trình Việt Chi bây giờ đều đã trưởng thành, nam nữ khác nhau, mình vẫn nên sớm dọn ra ngoài mới tốt.

Lâm Tiêu cùng Tiểu Cao không có ở chỗ này quá lâu, ăn cơm xong liền rời đi.

Sau khi hai người rời đi, Kiều Trĩ Ninh có chút tò mò: "Có phải Tiểu Cao vừa tốt nghiệp không? Cô ấy hình như rất nhỏ. ”

Trình Việt Chi liếc mắt nhìn cô một cái, giọng điệu bình thản: "Là sinh viên đại học đến đây thực tập, vừa vặn đến lượt khoa chúng tớ. ”

Kiều Trĩ Ninh gật đầu, chần chờ một giây, nhịn không được hỏi: "Bác sĩ Tiểu Cao có phải thích cậu không? ”

Khi mình mở cửa, bác sĩ Tiểu Cao rõ ràng sững sờ, vẻ mặt mất mát muốn che khuất cũng không che được. Sau khi tiến vào nhìn Trình Việt Chi bằng ánh mắt mang theo sùng bái ngưỡng mộ của thiếu nữ, trong mắt sáng lên như là cả một dải ngân hà.

Trình Việt Chi liếc cô một cái: "Cậu nhìn người khác thật là thông minh. ”

Kiều Trĩ Ninh nhíu mày: "Ý cậu là sao? ”

Trình Việt Chi mím môi, không trả lời mà hỏi ngược lại: "Nếu như là vậy, cậu định làm gì?”

Kiều Trĩ Ninh nhớ lại dáng vẻ của cô gái: "Bác sĩ Tiểu Cao rất xinh đẹp, và trông có vẻ ngoan ngoãn khéo léo. ”

Trình Việt Chi hít một hơi thật sâu, ngực phập phồng.

Anh cúi đầu "Ừ" một tiếng.

Kiều Trĩ Ninh quan sát vẻ mặt Trình Việt Chi.

Anh không nói thêm gì, nhưng Kiều Trĩ Ninh vẫn cảm giác được áp suất không khí gần anh đang thấp dần.

Nghĩ đến kinh nghiệm lần trước ở bệnh viện, Kiều Trĩ Ninh thức thời không nói thêm gì.

Chuyển tới chỗ của Trình Việt Chi, cô đã nhiều lần muốn nói chuyện với anh về vấn đề này.

Nhưng khi lời nói đến bên miệng, cô lại nuốt trở về.

Có lẽ... Còn chưa đến lúc.

Kiều Trĩ Ninh nghĩ.

Nhưng sẽ luôn có cơ hội.

*

Thời tiết hôm nay không quá nóng, ở nhà buồn bực nhiều ngày thì Kiều Trĩ Ninh cuối cùng cũng được sự cho phép, có thể xuống lầu đi dạo.

Sau khi ăn cơm tối xong, Kiều Trĩ Ninh đi xuống cầu thang với sự giúp đỡ của Trình Việt Chi.

Tiểu khu nơi Trình Việt Chi ở rất tốt, cây xanh khắp nơi, khoảng cách giữa các tòa nhà rộng lớn.

Tại thời điểm này, có rất nhiều trẻ em đang chơi đùa và người già đang đi bộ ở tầng dưới.

Kiều Trĩ Ninh sử dụng nạng còn chưa thuần thục, nên đi rất chậm.

Trình Việt Chi đi bên cạnh, chăm chú theo dõi từng cử động của cô.

"Cậu giống như ba tớ quá." Kiều Trĩ Ninh bỗng nhiên cười rộ lên, nhớ tới khi còn bé, "Trước kia tớ học đi xe đạp, ba tớ cũng như vậy. ”

Trình Việt Chi "Ừ" một tiếng, nhíu mày.

Có rất nhiều trẻ em chơi xe máy của trẻ con trên đường, một số xe có vẻ chạy ẩu và khá nguy hiểm.

Anh thật cẩn thận bảo vệ Kiều Trĩ Ninh ở bên cạnh, còn phải chú ý môi trường xung quanh.

Những hành động giống như chăm sóc trẻ em vậy.

Nhiệt độ buổi tối vẫn hơi cao.

Kiều Trĩ Ninh đi dạo khá vất vả, trong chốc lát liền toát mồ hôi.

Ánh mắt Trình Việt Chi rơi vào trên thái dương ướt đẫm mồ hôi của Kiều Trĩ Ninh, thốt lên: "Tớ cõng cậu nhé? ”

Kiều Trĩ Ninh sững sờ, rồi lắc đầu: "Không cần đâu, tớ có thể đi được. ”

Bị từ chối một lần, Trình Việt Chi cũng không ép buộc.

Anh dẫn Kiều Trĩ Ninh đi tới công viên của tiểu khu, chỉ vào những thiết bị tập thể dục bên kia.

"Ngồi ở đó nghỉ ngơi một lát đi."

Kiều Trĩ Ninh gật đầu, chậm rãi đi tới. Với sự hỗ trợ của Trình Việt Chi, cô được ngồi trên một thiết bị tập thể dục hình dáng dài

Cô không biết thiết bị này để làm gì, vừa vặn có thể để cô đặt chân lên trên.

Kiều Trĩ Ninh dựa nạng sang một bên, lau mồ hôi trước trán.

Đang định nói chuyện thì điện thoại di động vang lên một tiếng, có tin nhắn Wechat tới.

Kiều Trĩ Ninh trả lời tin nhắn, tiện tay đặt điện thoại sang một bên.

Vài giây sau, một tin nhắn khác từ Wechat lại vang lên.

Cứ như vậy, cô cùng bên kia nói qua nói chuyện lại vài lần.

Trình Việt Chi nhíu mày, nhìn chằm chằm vào Kiều Trĩ Ninh đang ngồi phía trước.

Trong đêm tối, ánh sáng huỳnh quang từ điện thoại chiếu lên mặt cô, làm nổi bật nét mặt thoải mái và hạnh phúc của cô.

Thỉnh thoảng có cơn gió nhẹ thổi qua, tà váy đung đưa nhẹ, lộ ra bắp chân trắng nõn.

Trả lời xong tin nhắn, Kiều Trĩ Ninh buông điện thoại xuống rồi ngẩng đầu lên.

Đôi mắt to đen láy ngước lên nhìn Trình Việt Chi.

Trình Việt Chi tiến lên hai bước, hờ hững hỏi: "Kỳ nghỉ hè mà còn bận rộn như vậy sao? ”

Kiều Trĩ Ninh không suy nghĩ nhiều, thành thật nói: "Không phải công việc, là một người bạn. ”

Lông mày Trình Việt Chi nhướng lên.

Anh giật giật khóe miệng, giọng điệu thoải mái: "Nam hay nữ? ”

"Nam." Kiều Trĩ Ninh dừng lại hai giây, sau đó có chút ngượng ngùng nói thêm, "Chính là người đuổi theo tớ ý. ”

Trái tim Trình Việt Chi nặng trĩu, đập dữ dội.

Đây là lần thứ ba.

Anh đã nghe Kiều Trĩ Ninh nhắc tới người này ba lần.

Trong các cây xung quanh có tiếng ve sầu kêu râm ran, xung quanh thỉnh thoảng có tiếng cười đùa của trẻ nhỏ truyền đến.

Ban đêm ở đây rất náo nhiệt.

Trình Việt Chi lại chỉ cảm thấy phiền não.

Trình Việt Chi cởi bỏ một cái cúc đầu tiên trên áo sơ mi, hít sâu một hơi.

"Bao lâu rồi?" Anh hỏi.

Kiều Trĩ Ninh suy nghĩ một chút rồi trả lời: "Mới có mấy tháng thôi. ”

Trình Việt Chi im lặng.

Dù thừa nhận hay không thì trong những năm tháng từ thời đại học đến khi ra trường, khoảng cách và thời gian quả thực đã làm họ thay đổi.

Hiện tại Kiều Trĩ Ninh đã không còn là một cô gái nhỏ vừa nhận được thư tình sẽ nóng lòng muốn nói cho mình khi vừa nhận được.

Một lúc lâu sau, Trình Việt Chi giật giật khóe miệng cứng ngắc, cố gắng bình tĩnh.

"Anh ta...Làm nghề gì? ”

"Tài chính." Kiều Trĩ Ninh cúi đầu bấm di động, "Cậu muốn xem ảnh của anh ấy không? Rồi tư vấn cho tớ. ”

Trình Việt Chi cúi đầu, nhìn thấy trên màn hình là giao diện của vòng kết bạn.

Anh nhận lấy, tiện tay lướt xuống vài lần.

"Anh ấy tên là Trầm Trạch, là bạn học cấp ba của một người bạn đại học của tớ, chúng tớ gặp nhau trong một buổi tụ tập nên quen biết..."

Kiều Trĩ Ninh miêu tả ngắn gọn đơn giản về quá trình hai người quen nhau, ngước mắt nhìn về phía Trình Việt Chi, với vẻ mặt chân thành.

"Cậu cảm thấy anh ấy như thế nào?"

Lòng bàn tay của Trình Việt Chi áp vào phía sau điện thoại đã đổ mồ hôi vì dùng quá nhiều lực, ánh mắt lóe lên một tia thù địch đã cúi xuống để che dấu.

"Không tốt lắm." Anh thản nhiên nói.

Kiều Trĩ Ninh nhẹ nhàng "Hả" một tiếng, vẻ mặt có chút kinh ngạc.

Trình Việt Chi ngồi xổm xuống, mặt đối mặt với Kiều Trĩ Ninh, đôi chân dài cong lại, hai tay đặt ở hai bên sườn của Kiều Trĩ Ninh.

Anh nhìn vào mắt Kiều Trĩ Ninh với vẻ mặt cùng giọng điệu rất nghiêm túc.

"Kiều Trĩ Ninh, tớ cảm thấy không tốt lắm."

Đêm mùa hè tuy trong lành nhưng cũng khá nóng nực.

Ánh trăng mờ ảo, gió đêm nhẹ nhàng thổi qua, lờ mờ có thể nhìn thấy một hai ngọn đèn bên đường.

Bởi vì ngồi trong tư thế này, Trình Việt Chi thấp hơn Kiều Trĩ Ninh một chút.

Khi bốn mắt nhìn nhau, anh khẽ ngẩng đầu, đôi mắt có như có một ngôi sao sáng, đường nét trên khuôn mặt bên sáng bên tối dịu dàng.

Kiều Trĩ Ninh sững người một lúc, sau đó theo bản năng đưa tay sang một bên, đầu ngón tay đụng phải một vật cứng rắn.

Cô cụp mắt xuống, lấy điện thoại di động của mình ra khỏi tay Trình Việt Chi.

"Tại sao vậy?" Kiều Trĩ Ninh khẽ nhíu mày hỏi.

Trình Việt Chi im lặng một lát, rồi lựa lời nói: "Tớ chưa từng gặp anh ta ở bệnh viện. Khi cậu đang ở trong bệnh viện, anh ta không đến gặp cậu, điều đó nói nên anh ta không đủ tốt. ”

Kiều Trĩ Ninh giọng nói nhẹ nhàng: "Anh ấy không ở thành phố Lăng mà, hơn nữa tớ cũng không nói cho anh ấy biết. ”

"Vậy tại sao cậu không nói với anh ta? Điều đó có nghĩa là cậu không thích anh ta nhiều. "Đôi mắt Trình Việt Chi nhắm lại , tốc độ nói rất nhanh.

Kiều Trĩ Ninh giật mình, không thể không giải thích: "Bởi vì chúng tớ còn chưa đến bước đó, hơn nữa anh ấy lại không ở thành phố Lăng, tớ nói cũng không có tác dụng gì hết. ”

Trình Việt Chi mấp máy môi, muốn nói lại thôi.

Mấy người dì tuổi trung niên đã đến ở bên cạnh hai người vừa tập thể dục vừa nói chuyện phiếm.

Giọng nói nhanh chóng lấn át sự im lặng này.

Kiều Trĩ Ninh cho rằng đề tài này sẽ kết thúc ở đây, định cất điện thoại di động đi.

Vừa giơ tay lên lại bị ấn xuống.

Kiều Trĩ Ninh sững sờ, ngạc nhiên nhìn về phía Trình Việt Chi.

Ánh mắt Trình Việt Chi nhìn vào điện thoại một giây, rồi trở lại khuôn mặt của cô. ( truyện trên app T𝕪T )

Anh chậm rãi nói từng chữ, dường như đang nhắc nhở Kiều Trĩ Ninh: "Tớ nhớ rằng cậu nói tớ là không thích yêu xa. ”

Khi còn học đại học, anh đã thảo luận về vấn đề này với Kiều Trĩ Ninh.

Lúc ấy Kiều Trĩ Ninh một mực từ chối, nói mình không thích yêu xa .

Trong một vài năm mọi thứ đã không còn như trước nữa.

Trái tim Trình Việt Chi cảm thấy hơi chua xót.

Kiều Trĩ Ninh nhớ rõ chuyện này.

"Ừm... Vì vậy, chúng tớ sẽ không ở bên nhau.” Cô nhẹ giọng nói.

Có lẽ hình dáng của Kiều Trĩ Ninh và tư thế của hai người họ quá kì lạ, dì tập thể dục bên cạnh thỉnh thoảng lại nhìn về phía hai người.

Kiều Trĩ Ninh có chút không được tự nhiên, nói muốn về nhà.

Trình Việt Chi gật đầu, đứng dậy đỡ Kiều Trĩ Ninh đứng thẳng, lấy nạng cho cô.

Trên đường về nhà, Trình Việt Chi vẫn im lặng.

Sau khi về đến nhà, anh lặng lẽ giúp Kiều Trĩ Ninh dọn dẹp phòng tắm.

Kiều Trĩ Ninh nói cảm ơn, vào phòng tắm vệ sinh đơn giản.

Sau khi tắm xong, cô thay quần áo rồi bước tới ban công.

Trong phòng khách tối tăm, trước sofa mơ hồ có bóng người.

Kiều Trĩ Ninh hoảng sợ.

"Cậu ngồi đây để làm gì vậy? Đèn cũng không bật. ”

Trình Việt Chi quay đầu lại.

Trong bóng tối khuôn mặt của anh mờ ảo.

"Kiều Trĩ Ninh."

Kiều Trĩ Ninh sững sờ: "Sao vậy? ”

Trình Việt Chi đứng dậy, chậm rãi đi đến bên cạnh cô.

"Cậu——"

Anh mở miệng, muốn nói lại thôi.

Kiều Trĩ Ninh chớp chớp mắt, không biết tại sao.

Trình Việt Chi rũ mắt xuống, ánh mắt chuyển đến trên người Kiều Trĩ Ninh.

Cô một tay chống nạng, tay kia cầm quần áo để phơi.

Trình Việt Chi nhìn chằm chằm tay trái của cô, suy nghĩ phải nói như thế nào.

Trong tầm mắt, tay trái Kiều Trĩ Ninh run lên.

Trình Việt Chi cau mày, ánh mắt đột nhiên đông cứng lại.

Gần như là cùng lúc đó, Kiều Trĩ Ninh rốt cuộc chịu không nổi, đem tay trái giấu ra sau lưng, tấm vải đen lướt qua.

"Xem đủ chưa?" Giọng điệu của cô hơi khó chịu.

Trình Việt Chi giật mình, cuống quít giương mắt lên.

"Tớ không phải cố ý, xin lỗi."

Trong bóng tối, sắc mặt Kiều Trĩ Ninh không rõ ràng lắm.

Cô không nói gì nữa, chống nạng đi ra ban công.

Lúc xoay người lại, Trình Việt Chi đã không còn ở phòng khách nữa.

Không hiểu tại sao, rồi Kiều Trĩ Ninh thở phào nhẹ nhõm.

*

Buổi tối, Kiều Trĩ Ninh và Tô Đường nói chuyện điện thoại.

"Đường Đường, tớ không muốn ở đây."

"Tại sao? Bác sĩ Trình không tốt sao?” Tô Đường cảm thấy hoang mang.

Kiều Trĩ Ninh thở dài: "Không phải, cậu ấy rất tốt. Nhưng dù sao chúng tớ cũng đã trưởng thành mà, nam nữ ở chung vẫn có chút bất tiện. ”

Mấy ngày nay phát sinh chuyện xấu hổ đâu chỉ có một chuyện.

Bản thân hiện tại cảm thấy có thể tự lo cho mình, một mình ở cũng hoàn toàn không có vấn đề gì.

Tô Đường suy nghĩ một chút, có lẽ đã hiểu được.

"Nếu không cậu tới ở chỗ của tớ hai ngày là được rồi." Cô đề nghị.

Kiều Trĩ Ninh không chọn Tô Đường ngay từ đầu là bởi vì hai người có sự khác biệt rất lớn về thời gian trong công việc và nghỉ ngơi.

Nhưng nếu chỉ ở lại hai ngày, cũng không phải là không thể.

Kiều Trĩ Ninh suy nghĩ một chút, đồng ý.

Tô Đường rất vui vẻ: "Vừa vặn cùng tớ livestream một lát. ”

Kiều Trĩ Ninh trước kia từng cùng Tô Đường livestream, lúc này cũng không cảm thấy có gì đó không ổn, thuận miệng đồng ý.

"Được, không cần lộ ra cái chân tàn của tớ là được."

Sau khi cùng Tô Đường hẹn xong, Kiều Trĩ Ninh kết thúc những suy nghĩ của mình, rất nhanh tiến vào mộng đẹp.

Ở bên kia, Trình Việt Chi cách Kiều Trĩ Ninh một bức tường lại có chút mất ngủ.

Anh đặt hai tay ra sau đầu và nhìn chằm chằm vào trần nhà với đôi mắt mở to.

Tám năm học y, anh rất ít khi hỏi chuyện tình cảm của Kiều Trĩ Ninh.

Bọn họ lớn lên cùng nhau từ nhỏ, nhưng thời gian học tập xa cách vẫn khiến cho quan hệ của bọn họ không còn thân mật như vậy nữa.

Kiều Trĩ Ninh sẽ không chia sẻ những chuyện nhỏ nhặt trong cuộc sống với anh, sẽ không nói cho anh biết có ai thích mình rồi hỏi phải làm sao bây giờ.

Cô có một vòng tròn giao tiếp mới và cuộc sống mới ở thành phố Lăng.

Những thay đổi này diễn ra trong một cách vô thức.

Trình Việt Chi đã không nhớ ra, Kiều Trĩ Ninh từ khi nào bắt đầu không gọi mình là "Trình Trình".

Hình như trong một ngày anh học đại học, Kiều Trĩ Ninh bỗng nhiên không gọi anh như vậy nữa.

Quan hệ càng ngày càng xa cách, xưng hô độc quyền trước kia cũng không còn nữa.

Hiện tại cô chỉ biết đùa giỡn gọi anh là —— "Bác sĩ Trình".

Trong mắt Kiều Trĩ Ninh, cô sẽ có bạn trai, anh sẽ có bạn gái, có lẽ còn nghĩ tới bốn người ngồi vào một bàn, chỉ là không nghĩ tới khả năng hai người bọn họ ở bên nhau.

Chưa bao giờ anh cảm nhận được sự xa lạ giữa Kiều Trĩ Ninh và mình rõ ràng như lúc này.

Giữa họ dường như có một bức tường được gọi là sự xa lạ.

Ảo ảnh như vô hình, nhưng lại tồn tại một cách chân thật.

Thời gian là con mãnh thú sẽ không vì ai mà dừng lại, nuốt chửng sự quen thuộc và thân mật giữa hai người.

Trình Việt Chi bỗng nhiên nhận ra một sự thật —— mặc kệ mình có thổ lộ hay không, anh và Kiều Trĩ Ninh dường như đều sẽ ở trong quan hệ bạn bè càng ngày càng xa cách.

Khi còn trẻ thích rồi muốn nói nhưng lại thôi, thật cẩn thận, miệng nói một đằng làm một nẻo, giả vờ không thèm để ý.

Còn người lớn thì không như vậy nữa.

Có thổ lộ hay không, sự kết thúc vẫn là dần dần xa lạ không thể làm bạn bè.

Vậy cần gì phải cố chấp trong những suy nghĩ mà bản thân đã có khi đang ở độ tuổi mười tám?


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp