Lúc gọi điện thoại, Kiều Trĩ Ninh cũng đã nghĩ xem Trình Việt Chi sẽ nói gì, thậm còn sẵn sàng để Trình Việt Chi chê cười.

Trong mây giây Trình Việt Chi im lặng, định thốt ra ba chữ "Lừa gạt cậu!”.

Nhưng Kiều Trĩ Ninh không bao giờ ngờ rằng, Trình Việt Chi lại nói ra những lời như "Tớ cũng thích cậu".

Trong nháy mắt, cô cho rằng mình gặp phải ảo giác, theo bản năng nhìn về phía Tô Đường, ánh mắt đờ đẫn.

Đó là giả, phải không?

Giả, phải không?

Vẻ mặt kinh ngạc xen lẫn phấn khích của Tô Đường cùng với tiếng hét thất thanh nhắc nhở cô đó là sự thật.

Đó là sự thật.

Trong cơn hoảng loạn, Kiều Trĩ Ninh lập tức cúp điện thoại và chạy khỏi ống kính của camera.

Tô Đường cũng tắt phát sóng trực tiếp, ánh mắt sáng quắc nhìn sang.

"A a a, bác sĩ Trình nói anh ấy thích cậu!"

Tô Đường có vẻ phấn khích hơn người trong cuộc là Kiều Trĩ Ninh rất nhiều.

“Anh ấy nói anh ấy thích cậu đó!”

"Chúa ơi! Anh ấy thực sự thích cậu!”

"Tớ biết ngay mà! Giữa nam và nữ làm gì có tình bạn thuần khiết?! Anh ấy thực sự thích cậu! ”

Liên tiếp mấy câu "thích cậu" giống như sấm sét bên tai, đầu Kiều Trĩ Ninh sắp nổ tung.

"Được rồi, không cần lặp lại nữa."

Tô Đường nghiêng người, đưa điện thoại di động của Kiều Trĩ Ninh trong lúc vội vàng đánh rơi.

"Làm sao bây giờ, làm sao bây giờ? Cậu có muốn đồng ý với anh ấy không? Anh ấy thích cậu khi nào? Cậu không phát hiện ra chút nào sao? " Các câu hỏi của Tô Đường liên tục đến.

Kiều Trĩ Ninh cau mày, tim đập chậm lại.

"Tớ thực sự không biết! Chúng tớ đã không liên lạc nhiều trong những năm qua! ”

Tô Đường ôm bả vai Kiều Trĩ Ninh, vỗ nhẹ vài cái.

"Bình tĩnh bình tĩnh, chúng ta trước tiên bình tĩnh một chút."

Kiều Trĩ Ninh gật đầu, hít một hơi thật sâu rồi thở ra.

"Có phải anh ấy đang trêu tớ không?"

Cả người cô chấn động, bỗng nhiên cảm thấy mình có thể là bị Trình Việt Chi đùa giỡn.

"Anh ấy có khi biết tớ đang đùa giỡn anh ấy nên cố tình đùa giỡn lại với tớ có đúng không?"

Kiều Trĩ Ninh nhíu mày, càng nghĩ càng cảm thấy khả năng này rất lớn.

Tô Đường ngẩn ra, cũng nhíu mày: "Hay là anh ấy cũng biết cái này, rồi trêu lại cậu?”

Gần đây loại video như này thực sự rất hot, nếu như bác sĩ Trình nhìn thấy thì cũng không phải không thể xảy ra như vậy.

Kiều Trĩ Ninh liều mạng gật đầu, dường như chỉ có như vậy mới có thể giảm bớt nội tâm đang hoảng loạn cùng sự hoài nghi trong lòng.

"Đúng đúng đúng! Chắc vậy đó! ”

So với sự kiện kỳ diệu như "Trình Việt Chi thích mình", thì dùng "Trình Việt Chi đang trêu chọc" để thuyết phục chính mình dễ dàng hơn nhiều.

Điều phía trước thật đáng sợ, khiến người ta không dám nhìn thẳng, cũng không muốn suy nghĩ về nó.

Tự cho là đã có được chân tướng, Kiều Trĩ Ninh thở phào nhẹ nhõm đồng thời phải gọi điện thoại tới vạch trần lời nói dối của Trình Việt Chi.

"Tớ tìm anh ấy đã." Cô mở khóa điện thoại và định gọi cho anh.

"Khoan chờ một chút đã!" Tô Đường bắt lấy cổ tay Kiều Trĩ Ninh.

Cô nhướng mày: "Nếu anh ấy đã đùa giỡn với cậu, không bằng chúng ta chơi lại một chút chứ nhỉ? ”

Kiều Trĩ Ninh: "?”

Tô Đường cười hắc hắc, đoạt lấy điện thoại di động của Kiều Trĩ Ninh mở ảnh đại diện WeChat của Trình Việt Chi, nhanh chóng nhắn tin.

Kiều Trĩ Ninh: [Ở bên nhau nhé? 】

Trình Việt Chi: [Ừ]

Kiều Trĩ Ninh: [Kết hôn? 】

Trình Việt Chi: [Được]

Kiều Trĩ Ninh trong lúc kinh ngạc nghiêng đầu nhìn lướt qua điện thoại di động của mình, thiếu chút nữa ngất xỉu.

"Cậu đang làm gì vậy?"

Cô vội vàng cướp về, liên tục gửi mấy tin nhắn qua.

Kiều Trĩ Ninh: [Vừa rồi không phải tớ gửi! 】

Kiều Trĩ Ninh: [Không phải tớ! 】

Kiều Trĩ Ninh: [Phát điên] [Phát điên][Phát điên]] 】

Trình Việt Chi nhanh chóng trả lời: [Nhưng những câu trả lời ở trên tớ đều rất nghiêm túc]

Ngón tay Kiều Trĩ Ninh bất giác run rẩy một chút, thiếu chút nữa cầm không được điện thoại di động.

Cô đã không hiểu Trình Việt Chi rốt cuộc là đang đùa hay là thật.

Chần chờ một lát, Kiều Trĩ Ninh cắn đầu ngón tay, lại gửi tin nhắn Wechat cho Trình Việt Chi.

【Là Tô Đường nói gần đây trend này rất hot, làm nũng với tớ gọi điện thoại cho cậu】

[Tớ sai rồi, không nên đùa giỡn cậu]

【(Khóc lớn.jpg)】

[Đừng đùa nữa được không!!! 】

[[Khóc][Khóc][Khóc]]

【[Phát điên] [Phát điên][Phát điên]]

Ngay giây sau cuộc gọi từ Trình Việt Chi gọi đến.

Kiều Trĩ Ninh hoảng hốt, ném điện thoại di động ra ngoài như củ khoai lang nóng bỏng tay.

Điện thoại di động rung lên liên hồi không ngừng, rung rung di chuyển trên ghế sa lon.

Tô Đường hướng về phía Kiều Trĩ Ninh nháy mắt: "Tiếp đi. ”

Kiều Trĩ Ninh than một tiếng rồi che mặt lại.

"Tớ không biết phải làm sao bây giờ?"

Cô bỗng nhiên sợ mình nghĩ lầm, Trình Việt Chi không có trêu đùa thì làm sao bây giờ?

"Nhận máy đi." Tô Đường không để ý đến việc Kiều Trĩ Ninh than vãn, nhắc cô nghe máy.

"Cậu hỏi anh ấy đi."

Tô Đường bật lên, đưa điện thoại di động đến trước mặt Kiều Trĩ Ninh.

Kiều Trĩ Ninh hai tay che mặt, chỉ lộ ra hai con mắt to không biết làm sao.

Thời gian cuộc gọi trên màn hình tăng lên từng giây.

"Trĩ Ninh?" Trình Việt Chi mở miệng trước.

Kiều Trĩ Ninh thở ra thật sâu, tận lực bảo vệ trái tim của mình cho vững vàng.

"Trình Việt Chi cậu vừa mới trêu tớ thôi phải không? Cậu cũng biết trend đó đúng không? Tớ kỳ thật đoán được, cậu biết tớ đang trêu cậu cho nên liền thuận thế trêu lại tớ có phải không? Muốn thấy tớ sợ hãi, phải không? Cậu lớn tuổi rồi sao còn thích trêu chọc tớ chứ? Cậu đoán được thì có phải nên nói thẳng là không? Cậu phải lừa dối tớ để làm gì? Cậu..."

Kiều Trĩ Ninh liền một mạch nói rất nhiều, đến những câu phía sau thậm chí có chút nói năng lộn xộn.

Trình Việt Chi lẳng lặng nghe trong chốc lát, bình tĩnh lên tiếng: "Tớ biết cậu sẽ rất kinh ngạc, nhưng những gì tớ nói đều là thật. ”

Giọng nói của Kiều Trĩ Ninh có chút run rẩy: "Cậu gạt người. ”

Trình Việt Chi: "Là thật, những tin nhắn WeChat cũng là thật lòng. ”

"A a a!" Kiều Trĩ Ninh hét lên, cúp điện thoại.

Những tin nhắn của Trình Việt Chi lại tới.

[Tớ không đùa giỡn với cậu]

[Tớ thực sự thích cậu]

[Ngày mai cậu trở về, chúng ta sẽ nói chuyện mặt đối mặt]

Kiều Trĩ Ninh không trả lời nữa.

Cô ngồi trên sô pha, không biết làm sao để gửi tin nhắn Wechat lại cho Trình Việt Chi.

Là bạn bè nhiều năm của Trình Việt Chi, cô đã xác định được.

Trình Việt Chi không nói đùa.

"Làm sao bây giờ Đường Đường?" Ánh mắt Kiều Trĩ Ninh bối rối, coi Tô Đường như cọng rơm cứu mạng của mình.

Cô và Trình Việt Chi vẫn luôn giữ mối quan hệ bạn bè rất thuần khiết. Đơn giản qua hơn 20 năm, bây giờ đột nhiên được thông báo rằng người đó thích cô. Nội tâm Kiều Trĩ Ninh dường như sụp đổ.

Nội tâm hoảng loạn, cô chỉ cảm thấy mình đã mất đi người bạn Trình Việt Chi này.

So với sự mờ mịt của đương sự, Tô Đường có vẻ lý trí hơn nhiều.

"Cậu có thích anh ấy không?"

“Đương nhiên là không!” Kiều Trĩ Ninh mở to hai mắt, "Chúng tớ vẫn là bạn bè! ”

"Vậy thì từ chối thôi." Tô Đường quyết định nhanh chóng, "Anh ấy muốn đuổi theo hay là buông tay, cậu không cần quản, cứ coi anh ấy là người theo đuổi cậu là được.”

Kiều Trĩ Ninh mím môi: "Có phải chúng tớ không thể làm bạn nữa sao? ”

Tô Đường thần bí cười một tiếng: "Cũng không phải không được, các cậu có thể làm bạn trai bạn gái. Tớ thấy bác sĩ Trình rất tốt. ”

Kiều Trĩ Ninh: "..."

"Đừng nóng vội, bình tĩnh đi." Tô Đường vỗ vỗ vai Kiều Trĩ Ninh, "Trước tiên ngủ một giấc rồi nói sau. ”

*

Nhưng Kiều Trĩ Ninh không thể ngủ nổi.

Ít nhất bây giờ còn không ngủ được.

Đêm nay Kiều Trĩ Ninh thật lâu không thể ngủ được.

Cô hồi tưởng lại rất nhiều đoạn ký ức khi ở chung với Trình Việt Chi, không nghĩ ra Trình Việt Chi thích mình từ khi nào.

Hai người tiếp xúc thường xuyên nhất là trước đại học.

Khi còn học đại học, hai người một người ở nam một người ở bắc, khoảng cách rất xa.

Trình Việt Chi học hành bận rộn, mình ở Lăng Thị cũng dần dần kết giao với rất nhiều bạn bè mới.

Ngoại trừ kỳ nghỉ đông và mùa hè, hai người không nói chuyện nhiều.

Sau đó tốt nghiệp đại học, cô thuận lợi thi đậu giáo viên trường trung học số 1 thành phố Lăng.

Trình Việt Chi vội vàng bận rộn viết luận văn, cũng chỉ nói với cô một câu chúc mừng mà thôi.

Thẳng đến khi anh ấy tốt nghiệp tiến sĩ, cũng tới thành phố Lăng làm việc...

Trái tim Kiều Trĩ Ninh bỗng nhiên đập thình thịch.

Cô nhớ tới lúc Trình Việt Chi tốt nghiệp, chính mình đã hỏi anh tại sao anh không ở lại trong những bệnh viện ở gần đại học B.

Trình Việt Chi lúc ấy nói muốn ở gần nhà một chút.

Cô không suy nghĩ nhiều, vẫn còn cảm thấy trùng hợp ngẫu nhiên và hạnh phúc vì hai người có thể cùng nhau ở trong một thành phố sau nhiều năm.

Chẳng lẽ...

Kiều Trĩ Ninh lắc lắc đầu, không dám nghĩ sâu hơn nữa.

Mặc kệ như thế nào, nhà Trình Việt Chi cũng không thể ở được.

Ngày hôm sau, Kiều Trĩ Ninh thừa dịp Trình Việt Chi đi làm, nhờ Tô Đường giúp mình dọn nhà.

Cô tự nhận mình chưa sẵn sàng đối mặt với chuyện này.

Cô nhắn có chuyện gì thì nói sau.

Giáo viên Phương còn chưa từ quê lên đây, Tô Đường giúp Kiều Trĩ Ninh cùng nhau quét dọn phòng rồi ra về.

Kiều Trĩ Ninh dọn dẹp phòng, gọi đồ ăn tới để thỏa mãn cái dạ dày của cô.

Vào ban đêm, tiếng chuông cửa vang lên.

Kiều Trĩ Ninh nằm trên sô pha nhìn máy tính bảng hơi sững sờ, nhảy một chân đến cửa.

Nhìn xuyên qua mắt mèo, cô thấy dáng người cao ngất của Trình Việt Chi đứng ở ngoài cửa, cúi đầu nhìn không rõ được biểu cảm.

Ánh đèn hành lang mờ nhạt, chiếu vào lên người mang thêm một chút cảm giác mệt mỏi.

Kiều Trĩ Ninh thật không ngờ Trình Việt Chi không nói một tiếng liền chạy tới, một chút thời gian thích ứng cũng không để lại cho mình.

Trong lúc nhất thời lòng đang nhảy loạn lên, chân tay cũng cứng ngắc.

Trình Việt Chi đợi một lúc, một lần nữa ấn chuông cửa.

Ngay sau đó, điện thoại di động trên bàn trà cũng vang lên.

Tim của Kiều Trĩ Ninh như bị bóp nghẹt, nhịp tim của cô cũng tăng trong vô thức.

Cô cụp mắt xuống, suy nghĩ về các biện pháp đối phó của mình trong khi đang bối rối.

Nhưng người bên ngoài cửa dường như rất kiên nhẫn.

Sau khi chờ đợi một lúc, anh gõ cửa.

"Mở cửa ra, tớ biết cậu ở bên trong."

Kiều Trĩ Ninh: "..."

Cảnh tượng này dường như rất quen thuộc.

Cái đêm khi còn học trung học, bản thân cảm thấy tủi thân nên khóc ở nhà, Trình Việt Chi cũng đứng ngoài cửa như vậy.

Động cơ khác nhau, nhưng thái độ giống như trước vậy luôn muốn bước vào.

Thể hiện một bộ dáng nếu không mở cửa anh sẽ không đi.

Kiều Trĩ Ninh mím môi, hít một hơi thật sâu rồi mở cửa.

Qua khoảng cách một cánh cửa, bốn mắt nhìn nhau.

Dưới ánh đèn vàng, đường nét trên khuôn mặt Trình Việt Chi càng rõ ràng hơn, ánh mắt sáng ngời, thậm chí mang theo chút nhiệt độ hừng hực.

Trái tim Kiều Trĩ Ninh đập thình thịch, theo bản năng lại muốn lảng tránh.

Trình Việt Chi bước vào phòng trước khi cô kịp phản ứng.

Kiều Trĩ Ninh giờ phút này vẫn đang đứng trong tư thế như một chú gà nằm dưới đất, chân phải gác lên trên chân trái.

Nhìn thấy Trình Việt Chi tiến vào, cô xoay người nhảy vài bước, cuống quít trở lại ghế sofa rồi ngồi xuống.

Trình Việt Chi đóng cửa lại, thay giày ở kệ giày phía sau Kiều Trĩ Ninh, rồi tiến đến ngồi trên sofa một chỗ ở bên cạnh.

Anh nghiêng người về phía trước đối mặt với Kiều Trĩ Ninh, hai tay đặt lên đùi đang tách ra.

"Cậu chuyển về đi."

Kiều Trĩ Ninh có chút cứng ngắc gật đầu.

Tình huống như vậy, cô còn làm sao yên tâm thoải mái ở chỗ Trình Việt Chi đây?

Trình Việt Chi dừng một chút, giọng nói ở trong căn phòng trống rỗng ban đêm có vẻ có chút ôn nhu.

"Bị tớ dọa sợ sao?

Kiều Trĩ Ninh cụp mắt xuống im lặng, ngón tay túm lấy gối ôm trong ngực.

Mái tóc dài đen nhánh xõa trên vai và cánh tay, dưới ánh đèn tỏa ra ánh sáng trơn bóng.

Kiều Trĩ Ninh yên tĩnh như vậy rất hiếm thấy, trái tim Trình Việt Chi mềm đi, chậm rãi mở miệng, "Tớ biết cậu rất ngạc nhiên. Nhưng ngay cả khi cậu không trêu đùa, tớ cũng sẽ nói cho cậu biết. ”

Lòng bàn tay Kiều Trĩ Ninh nắm chặt một góc gối ôm, ngước mắt chần chờ mở miệng.

"Quá đột ngột. Tớ... Tớ chưa bao giờ nghĩ về điều đó. ”

Trình Việt Chi: "Bây giờ cậu có thể từ từ suy nghĩ, tớ không vội. ”

Ánh mắt Kiều Trĩ Ninh có chút thất thần cùng hoang mang.

"Chúng ta làm bạn không tốt sao?"

"Không tốt." Trình Việt Chi vẻ mặt nghiêm túc, "Tớ không muốn chỉ làm bạn bè cùng cậu.”

Thân thể anh nghiêng xa hơn về phía trước, bả vai thẳng tắp chùng xuống thành một đường cong đẹp mắt.

"Tớ không muốn trơ mắt nhìn cậu tiếp xúc với người khác nhưng cái gì cũng không làm."

Kiều Trĩ Ninh cắn môi, trong đầu rối bời.

Cô mở miệng, muốn nói rằng tớ nghĩ rằng chúng ta vẫn còn làm bạn thì tốt hơn.

"Đừng nói nữa."

Trình Việt Chi dường như biết cô muốn nói cái gì, lên tiếng cắt ngang.

"Cậu trước tiên đừng vội từ chối, hãy suy nghĩ thêm một chút."

Anh dừng một chút, ánh mắt lóe lên, giọng điệu có chút vội vàng: "Đừng vội đồng ý với người khác. ”

Kiều Trĩ Ninh ngẩn ra, theo bản năng hỏi: "Nếu tớ đồng ý rồi thì sao? ”

Đầu óc rối bời, không hiểu sao lại nảy sinh ý nghĩ dùng Trầm Trạch làm lá chắn.

"Kỳ thật tớ cảm thấy con người Trầm Trạch cũng tốt, có lẽ tớ thật sự sẽ cùng anh ấy thử một lần..."

Giọng nói của Kiều Trĩ Ninh càng ngày càng nhỏ.

Dứt lời, cô nhịn không được vụng trộm lén nhìn Trình Việt Chi một cái.

Trình Việt Chi nhìn cô không chớp mắt, ngồi im trong tư thế cứng nhắc.

Lại là một đêm hè nóng nực, căn phòng rất yên tĩnh, chỉ có tiếng gió thổi ra từ điều hòa không khí.

Máy điều hòa không khí này đã sử dụng trong một thời gian dài, hiệu quả không được tốt lắm.

Kiều Trĩ Ninh có thể nhìn thấy rõ ràng mồ hôi trên cổ Trình Việt Chi.

Cô vội vàng ngoảnh mặt đi, cầm điều khiển từ xa nhấn nút giảm điều hòa xuống hai độ nữa.

Tiếng điều hòa đang hoạt động trong phòng khách đột nhiên kêu to hơn.

Dưới ánh đèn mờ ảo, yết hầu Trình Việt Chi lăn đi lăn lại một chút.

"Được." Giọng nói của anh trầm xuống.

Kiều Trĩ Ninh sững sờ ngẩng đầu, bắt gặp phải ánh mắt nóng bỏng thâm trầm của Trình Việt Chi. Lúc này mới ý thức được anh đang tiếp lời mình vừa nói.

Dường như trong khoảng thời gian im lặng, cuối cùng anh đã đưa ra câu trả lời.

"Cậu có thể ở bên những người đàn ông khác." Trình Việt Chi nhìn chằm chằm vào Kiều Trĩ Ninh, tốc độ nói rất chậm, "Nhưng cậu sẽ phát hiện, người khác cũng không có ai thích hợp với cậu hơn tớ. ”

- "Tớ có thể chờ đợi trước khi cậu nhận rõ ra điểm này. ”

*

Sau khi Trình Việt Chi rời đi, Kiều Trĩ Ninh muốn tiếp tục chuẩn bị giáo án cho học kỳ tiếp theo, nhưng thế nào cũng không thể tập trung.

Vì muốn co một lối thoát cảm xúc, cô trong cơn hoảng hốt đã vào nick nhỏ của mình đăng bài trên một diễn đàn.

— "Một người bạn quen từ nhỏ bỗng nhiên tỏ tình với tôi"

"Gọi anh ấy là C đi, tôi và C là hàng xóm, quen biết đã lâu, từ mẫu giáo đến trung học phổ thông vẫn cùng học một trường, quan hệ cũng rất tốt. Điểm C rất tốt, thi đậu vào trường y học liền tám năm, tôi cũng đỗ vào một trường có dự án 211 ở tỉnh lị. C năm nay tốt nghiệp tiến sĩ vào làm ở bệnh viện, và đến cùng một thành với tôi làm việc. Vừa rồi, anh ấy bỗng nhiên nói thích tôi lâu rồi..."

* “Dự án 211” của Bộ Giáo dục 211 nhằm vào thế kỷ 21, tập trung vào việc xây dựng khoảng 100 tổ chức học tập cao hơn và một số ngành học chính.

Đây là dự án chiến lược xuyên thế kỷ do Trung Quốc thực hiện để thực hiện chiến lược trẻ hóa đất nước thông qua khoa học và giáo dục; là dự án xây dựng quan trọng nhất trong lĩnh vực giáo dục đại học kể từ khi thành lập Trung Quốc mới.

“Dự án 211” được đầu tư tổng vốn đầu tư 1,8 tỷ nhân dân tệ để xây dựng một số trường đại học và các ngành chủ chốt; cải thiện một số trường cao đẳng và các trường đại học giảng dạy và điều kiện nghiên cứu, một số ngành trọng điểm. Nó đã trở thành một cơ sở quan trọng cho đổi mới khoa học và công nghệ quốc gia và đào tạo nhân sự cấp cao.

Đây là một biện pháp quan trọng để thúc đẩy hội nhập giáo dục đại học với xây dựng kinh tế và phát triển xã hội; chuẩn bị các tài năng cấp cao để thực hiện chiến lược phát triển kinh tế và xã hội của Trung Quốc.

Sau khi đăng bài tâm sự, Kiều Trĩ Ninh không đọc những câu trả lời, trực tiếp tắt trang web, thở dài một hơi.

Trình Việt Chi nói sẽ cho cô thời gian suy nghĩ, và anh ấy thật sự mấy ngày không liên lạc với cô nữa. ( truyện đăng trên app TᎽT )

Cho đến thứ sáu, anh đã gửi tin nhắn hy vọng sẽ gặp nhau trước khi bắt đầu vào khai giảng, hẹn gặp Kiều Trĩ Ninh vào chủ nhật.

Kiều Trĩ Ninh chần chờ trong chốc lát rồi từ chối.

Trình Việt Chi hỏi cô nguyên nhân.

Kiều Trĩ Ninh suy nghĩ một chút, thành thật nói cho Trình Việt Chi.

[Tớ đã hẹn với người khác rồi.]

Trình Việt Chi bên kia im lặng một lát, sau đó gửi tới một tin nhắn.

[Là Trầm Trạch sao? 】

Kiều Trĩ Ninh thừa nhận.

Vì thế Trình Việt Chi không còn gửi tin nhắn gì nữa.

*

Kiều Trĩ Ninh không nói cho Trình Việt Chi biết, cô và Trầm Trạch không phải hẹn hò một mình, còn có Tô Đường cùng đồng nghiệp của Trầm Trạch cũng sẽ đến cùng nhau.

Hôm đó, Kiều Trĩ Ninh và Tô Đường đến sớm, trò chuyện trước.

Tô Đường từ ngày đó trở đi đã rất quan tâm tiến độ, vẫn luôn hỏi thăm về quá trình.

Kiều Trĩ Ninh thành thật nói.

"Mẹ ơi, thật cảm động."

Lúc nói lời này, Tô Đường lắc lư ly cocktail đầy màu sắc trong tay, vẻ mặt hưng phấn.

Kiều Trĩ Ninh yên lặng thở ra.

Đang muốn nói chuyện thì Tô Đường vỗ vỗ vào tay cô.

"Hai người kia phải không?"

Kiều Trĩ Ninh nhìn theo ánh mắt Tô Đường, nhìn thấy bóng dáng của Trầm Trạch.

Cô vội vàng đứng dậy, vẫy tay với Trầm Trạch.

Trầm Trạch cao lớn, rất nhanh cũng nhìn thấy Kiều Trĩ Ninh, mỉm cười đi tới.

Lần này Trầm Trạch là cùng bạn bè đến thành phố Lăng công tác, nhân dịp hẹn Kiều Trĩ Ninh gặp mặt.

Kiều Trĩ Ninh giới thiệu đơn giản về Tô Đường, và bảo Trầm Trạch mang theo bạn bè, mọi người cùng nhau uống rượu nói chuyện phiếm.

Tô Đường có khả năng ăn nói tốt lại là người dẫn chương trình, vì vậy nhanh chóng làm quen được với hai người họ, nên cuộc nói chuyện rất sôi nổi.

Giữa buổi gặp mặt, bạn bè của Trầm Trạch dường như đã uống quá nhiều, sắc mặt đỏ bừng nói muốn Tô Đường giới thiệu bạn gái cho mình.

"Vậy anh thích mẫu người như nào?" Tô Đường hào phóng hỏi.

"Tôi cũng giống như Trầm Trạch, thích người có dáng người đẹp." Người đàn ông cười thuận miệng nói.

Kiều Trĩ Ninh ngẩn ra, nhìn về phía Trầm Trạch đối diện.

Trầm Trạch lúng túng cười cười: "Hắn uống nhiều quá đấy mà.”

"Tôi uống nhiều rồi, tôi đi vệ sinh đã." Người đàn ông xua tay, đứng dậy rời đi.

Tô Đường nhướng mày về phía Trầm Trạch, hiểu rõ cười cười: "Ánh mắt rất tốt nha.”

Trầm Trạch cong cong môi, ánh mắt bất giác nhìn về phía Kiều Trĩ Ninh.

Kiều Trĩ Ninh cụp mắt xuống, môi mím lại thành một đường thẳng, không thấy rõ biểu cảm.

Một lát sau, cô nâng ly rượu lên, lắc lư rồi uống một hơi cạn sạch.

Đối mặt với ánh mắt Trầm Trạch quan sát, Kiều Trĩ Ninh mỉm cười.

Khóe miệng Trầm Trạch cứng lại rồi cũng cong lên, nhưng trong lòng lại trùng xuống một cách khó hiểu.

Trong khoảng thời gian này, thái độ của Kiều Trĩ Ninh đối với anh luôn hòa nhã khách khí, anh có chút đoán không ra Kiều Trĩ Ninh rốt cuộc đối với mình có chút tình ý nào hay không. Mà lời bạn anh vừa nói, anh cũng không xác định được Kiều Trĩ Ninh có cảm thấy bị mạo phạm hay không.

Trong khoảng thời gian sau đó, Kiều Trĩ Ninh im lặng hơn trước một chút, vô tình uống thêm vài ly.

Mãi đến cuối cùng, Trầm Trạch mới phát hiện chân Kiều Trĩ Ninh không đúng lắm.

Anh sửng sốt, kinh ngạc nói: "Chân em bị sao vậy?”

"Không sao đâu. Thời gian trước bị bong gân thôi.”

Kiều Trĩ Ninh cảm thấy hơi chóng mặt, không muốn nói nhiều, cánh tay ôm lấy Tô Đường đi ra ngoài.

"À." Trầm Trạch giật giật khóe miệng, dự cảm không tốt trong lòng càng thêm mãnh liệt.

" Tại sao em không nói với tôi, tôi sẽ đến gặp em sớm hơn."

"Ừm... Nó không phải là một vấn đề lớn. "Sắc mặt Kiều Trĩ Ninh đỏ ừng, lộ ra một nụ cười lễ phép.

Sau khi ra khỏi cửa, Kiều Trĩ Ninh khéo léo từ chối đề nghị Trầm Trạch đưa cô về nhà, ngồi lên xe cùng Tô Đường rời đi.

Sau khi uống rượu và chém gió, đầu Kiều Trĩ Ninh càng thêm choáng váng, vừa lên xe liền dựa vào ghế ngồi, ngón tay xoa da đầu.

"Không sao chứ?" Tô Đường lo lắng hỏi.

Kiều Trĩ Ninh lắc đầu: "Không có việc gì, chính là có chút choáng váng, trở về tớ ngủ một giấc là tốt rồi.”

Tô Đường gật đầu: "Ừm, dù sao ngày mai cũng là chủ nhật, có thể ngủ thêm một chút.”

Nói xong, cô tiến lại gần, kề vào lỗ tai Kiều Trĩ Ninh, nhỏ giọng nói: "Thật ra... Đàn ông cùng nhau nói về những cô gái mà mình thích cũng rất bình thường. ”

Động tác xoa da đầu của Kiều Trĩ Ninh dừng lại, nghiêng đầu nhìn về phía Tô Đường.

Tô Đường nhún nhún vai: "Ai có vóc dáng đẹp, trong lòng bọn họ đều biết. ”

Kiều Trĩ Ninh chớp mắt mấy cái, theo bản năng thốt lên: "Nhưng Trình Việt Chi sẽ không như vậy!”

Dứt lời, trong xe trong nháy mắt liền yên tĩnh.

Hai người nhất thời đều có chút sững sờ.

"Làm sao cậu biết?" Tô Đường mở miệng.

Kiều Trĩ Ninh: "..."

Cô cũng không biết tại sao lại nghĩ đến Trình Việt Chi.

"Tớ chính là biết như vậy." Kiều Trĩ Ninh nhẹ giọng nói, "Cậu ấy chưa bao giờ nghị luận về những thứ này.”

Tô Đường chớp chớp mắt: "Vậy cậu và anh ấy đến bên nhau đi.”

Kiều Trĩ Ninh: "...Hai chuyện này không giống nhau.”

Thấy Kiều Trĩ Ninh uống quá nhiều, Tô Đường vẫn đưa cô lên lầu, dàn xếp thỏa đáng mới về nhà.

Kiều Trĩ Ninh mê man, về đến nhà liền ngã xuống giường.

Trong cơn đau đầu, điện thoại di động reo lên.

Trầm Trạch hỏi cô về nhà chưa.

Kiều Trĩ Ninh mơ mơ màng màng trả lời mấy chữ, ném điện thoại sang một bên.

Sau một thời gian, điện thoại di động reo một lần nữa.

Kiều Trĩ Ninh mở mắt ra, ngón tay dùng sức ấn huyệt thái dương đột nhiên nhảy dựng lên.

Cầm lấy điện thoại di động, trong wechat có vài tin nhắn, trong đó tên Trình Việt Chi và Trầm Trạch đã thu hút sự chú ý.

Kiều Trĩ Ninh vốn đã đau đầu, nhìn thấy hai người chỉ cảm thấy càng thêm khó chịu, thần kinh không ngừng co rút làm cô nhức đầu.

Chuyện tình cảm thật sự rất mệt mỏi.

Không hiểu sao, Kiều Trĩ Ninh đột nhiên nảy sinh ý tưởng này trong đầu.

Trầm Trạch đối với mình là thấy sắc mới theo đuổi, vậy còn Trình Việt Chi thì sao?

Cô có chút hoài nghi, Trình Việt Chi có phải bởi vì bây giờ đã cũng lớn tuổi, cảm thấy quen biết mình đã lâu, tương đối thích hợp mới tỏ tình với mình.

Dù sao xét trong mối quan hệ giữa hai người, anh chưa bao giờ biểu lộ bất cứ thứ gì là thích mình.

Rượu làm người ta thêm can đảm, Kiều Trĩ Ninh liên tục gửi mấy tin nhắn qua.

Kéo chăn đi ngủ.

......

Khi tỉnh táo lại, đã là sáng hôm sau.

Kiều Trĩ Ninh lấy điện thoại rồi mở khóa màn hình, gần như chóng mặt.

Đêm qua, Trầm Trạch và Trình Việt Chi đồng thời gửi tin nhắn cho mình.

Và trong lúc say rượu, cô gửi nhầm tin tức cho hai người, ngơ ngác trả lời lung tung.

Tin nhắn vốn định gửi cho Trình Việt Chi đã được gửi cho Trầm Trạch —— "Cậu cảm thấy lớn tuổi rồi, cảm thấy tớ thích hợp nên mới nói thích tớ đúng không? Tớ nghĩ chúng ta nên làm bạn! 】

Mà trong hộp thoại với Trình Việt Chi, toàn bộ màn hình kéo xuống đều là mấy chữ lặp đi lặp lại.

[Làm bạn]

[Làm bạn]

【Được không】

【Được không】

[Làm bạn được không]

Kiều Trĩ Ninh sau khi tỉnh táo: ...

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play