Trong khoảnh khắc đó Trình Việt Chi nghĩ rằng mình đã trở lại trường trung học.
Vào thời điểm đó Kiều Trĩ Ninh đã hỏi anh một câu hỏi tương tự như vậy.
Chẳng qua, xưng hô trong miệng cô gọi mình đã thay đổi một cách khác.
Bàn tay phải của Trình Việt Chi siết chặt, cau mày: "Cái gì? ”
Mắt anh nhìn thẳng, ánh mắt trắng trợn rơi vào trên người Kiều Trĩ Ninh.
So với thời trung học, Kiều Trĩ Ninh đã thay đổi rất nhiều.
Kiểu tóc đuôi ngựa thường thấy lúc trước đây bây giờ đã thay vào đó là mái tóc dài màu đen mềm mại, lông mi vẫn dài và dày, đôi mắt rất lớn, chỉ là mặt mày thiếu đi một phần ngây thơ, thêm một phần thanh thuần. Đôi má bầu bĩnh từ thời trung học đã thon gọn lại đi một chút và chiếc cằm cũng trở nên nhọn hơn.
Quần áo bệnh nhân rộng thùng thình khoác lên trên người, có thêm một chút cảm giác thanh thoát hơn.
"Không có gì."
Vẻ mặt của Kiều Trĩ Ninh thoải mái, giọng điệu có thể nói là rất nhiệt tình.
"Nếu cậu muốn tớ có thể giúp cậu."
Gân xanh trên trán Trình Việt Chi nổi lên.
Dựa theo sự hiểu biết của anh về Kiều Trĩ Ninh và quan hệ trước mắt của hai người, anh tuyệt đối tin rằng cái "hỗ trợ" này không phải là loại mà anh ấy mong muốn trong lòng.
Im lặng một lúc, Trình Việt Chi vẫn như không có việc gì xảy ra hỏi: "Giúp gì? ”
Kiều Trĩ Ninh ánh mắt sáng ngời: "Giúp cậu giới thiệu đó. Cậu thích kiểu con gái nào? Tớ xem tớ có quen biết hay không..."
Trình Việt Chi nhìn chằm chằm vào môi Kiều Trĩ Ninh.
Mỗi lần cô ấy nói thêm một câu, áp suất không khí của anh lại thấp hơn một chút.
Chờ Kiều Trĩ Ninh nói xong, trái tim Trình Việt Đã chìm xuống đáy vực.
"Chúng ta quen nhau đã lâu, cậu thậm chí ngay cả những gì tớ thích cũng không biết."
Kiều Trĩ Ninh chớp chớp mắt, chờ mong nói: "Cậu nói cho tớ biết đi. ”
“...... Cảm ơn, không cần đâu. ”
Trình Việt Chi hít một hơi thật sâu, đứng dậy muốn đi.
"Này!" Kiều Trĩ Ninh không cam lòng gọi anh lại.
Trình Việt Chi nghiêng đầu, giọng điệu lạnh lùng: " Cậu không cần phải tốt bụng như thế. ”
Anh kéo rèm ra và rời đi một cách vô cảm.
Kiều Trĩ Ninh nhìn bóng lưng lạnh như băng của anh rồi thở ra một hơi.
Xem đi, nên tin tưởng vào trực giác của mình, không nên nhảy vào vũng nước đục này.
Mấy năm nay, thỉnh thoảng hai người thường xuyên liên lạc, Kiều Trĩ Ninh cũng biết Trình Việt Chi vẫn luôn độc thân.
Loại chuyện này vốn là chuyện riêng tư của Trình Việt Chi, cô và Trình Việt Chi lại là nam nữ khác nhau, có một số lời cô cũng ngượng ngùng không dám hỏi thẳng.
Nhưng bây giờ thấy sự phản ứng bài xích mãnh liệt của Trình Việt Chi, trái tim của Kiều Trĩ Ninh mơ hồ cảm thấy đập yếu ớt. Cô ở cùng Tô Đường đã lâu, tư tưởng không thể không suy đoán theo một hướng khác.
Kiều Trĩ Ninh nghĩ đi nghĩ lại, quyết định dành thời gian trò chuyện với Trình Việt Chi.
Dù sao bản thân cũng là một giáo viên, có lẽ có thể khai thông cho anh ấy một chút.
*
Mấy ngày sau, Kiều Trĩ Ninh vẫn không tìm được cơ hội.
Không biết Trình Việt Chi có phải tức giận rồi hay không, mấy ngày nay ngoại trừ kiểm tra phòng thì rất ít đến phòng bệnh.
Mãi đến hai ngày trước khi xuất viện, Trình Việt Chi mặc một bộ quần áo bình thường khi tan ca rồi tới tìm Kiều Trĩ Ninh.
Lúc đó Kiều Trĩ Ninh đang nhét tai nghe vào ngồi trong phòng bệnh xem video giảng dạy.
Nhìn thấy Trình Việt Chi, cô lấy tai nghe xuống: "Tan làm rồi à? ”
Trình Việt Chi gật đầu.
Anh kéo rèm lên, đưa cho Kiều Trĩ Ninh một hộp táo đã cắt sẵn.
Kiều Trĩ Ninh ngồi thẳng dậy rồi mỉm cười tủm tỉm nhận lấy.
"Cùng ăn đi?"
Trình Việt Chi lắc đầu, kéo ghế đẩu ngồi xuống.
Kiều Trĩ Ninh cũng không khách khí, cầm lấy dĩa lên bắt đầu ăn.
Trình Việt Chi yên lặng nhìn một lát, mở miệng: "Ngày mốt có thể xuất viện rồi. ”
Kiều Trĩ Ninh vui vẻ gật đầu: "Cuối cùng tớ cũng được giải thoát. Bạn tớ sẽ đến đón tớ và giúp tớ làm thủ tục xuất viện. ”
Trình Việt Chi: "Sau khi xuất viện cậu ở đâu? ”
"Vẫn là về chỗ cũ tớ ở đó." Kiều Trĩ Ninh lơ đãng, "Tớ sẽ tự mình chú ý. ”
Hiện tại cô đang thuê chung một căn 2 phòng ngủ và 1 phòng khách với cô Phương làm cùng trường. Kỳ nghỉ hè vừa rồi, cô Phương về quê, trong nhà chỉ có một mình cô.
Trình Việt Chi cau mày.
"Làm sao vậy?" Kiều Trĩ Ninh khó hiểu.
Bàn tay Trình Việt Chi đặt bên cạnh siết chặt, hít sâu một hơi.
“Sao cậu không đến chỗ tớ ở?"
Kiều Trĩ Ninh sững sờ: "Vậy chỗ của cậu? ”
Một khi lời đã nói ra, phần còn lai sẽ dễ dàng nói chuyện hơn.
Trình Việt Chi giải thích lý do của mình: "Trong nhà cậu không có ai, ở một mình thật sự bất tiện. Trong khoảng thời gian này chân cậu vẫn phải cố định, cậu ở chỗ tớ, tớ có thể giúp đỡ. Tớ cũng có thể giúp cậu một số việc nếu cậu bị bệnh. ”
Kiều Trĩ Ninh chậm rãi đặt hộp hoa quả lên bàn, chớp chớp mắt.
"Nhưng mà..."
Trình Việt Chi ngắt lời cô: "Quần áo và đồ dùng tớ có thể cùng cậu trở về lấy. ”
Kiều Trĩ Ninh khẽ cau mày, ánh mắt nhìn lên mặt Trình Việt Chi.
Các đường nét trên khuôn mặt Trình Việt Chi rõ ràng và đẹp mắt, vẻ mặt đàng hoàng, tư thế ngồi ngay thẳng, trông anh như một người đàn ông có tấm lòng bao dung.
Anh thẳng thắn nhìn lại mình, kiên nhẫn chờ đợi câu trả lời của cô.
Kiều Trĩ Ninh đương nhiên là rất yên tâm.
Cô chỉ là cảm thấy có chút làm phiền Trình Việt Chi. Mặc dù hai người bọn họ cũng là khác giới, sợ ở chung sẽ không tiện.
Trình Việt Chi nhìn ra sự do dự của cô, cũng không miễn cưỡng: "Cậu ở một mình tớ không yên tâm. Hoặc là tớ gọi điện thoại cho chú, cậu về Nghi Hòa ở lại một thời gian, chờ khai giảng rồi mới quay lại cũng được. ”
"Đừng nói với ba tớ!" Kiều Trĩ Ninh lập tức phản đối.
Mấy năm nay cô ở bên ngoài, luôn tuân thủ nguyên tắc "báo tin tốt chứ không báo tin xấu". Hiện giờ đã sắp xuất viện, đương nhiên là không nên nói cho ba biết khiến ông lo lắng.
Kiều Trĩ Ninh suy nghĩ một chút, sau đó gật đầu như thể cô ấy đã quyết định.
"Được rồi, vậy làm phiền cậu rồi."
Đối mặt với đôi mắt trong veo của Kiều Trĩ Ninh, Trình Việt Chi sững sờ trong một giây.
"Ừm, không phiền đâu."
Anh đáp một tiếng, khóe miệng hơi nhếch lên.
Sau khi Trình Việt Chi đi, Kiều Trĩ Ninh đã liên lạc với người bạn Tô Đường của mình.
Tô Đường là bạn thời đại học của Kiều Trĩ Ninh, xinh đẹp và có đầu óc kiếm tiền.
Cô nghĩ rằng lịch sử là một nghề quá hẹp để quyết định chuyển nghề từ rất sớm. Cô ấy làm người mẫu bán thời gian ở trường đại học, tích lũy được một số người hâm mộ. Sau đó là thời đại của những đoạn video ngắn, cô liền tận dụng cơ hội đăng lên, hiện tại đã có mấy trăm nghìn người hâm mộ.
Hai người là bạn cùng phòng năm thứ nhất, cứ như vậy trở thành bạn bè, 8 năm qua quan hệ vẫn rất tốt.
Kiều Trĩ Ninh gửi tin nhắn Wechat nói với Tô Đường không cần đón mình xuất viện, vì đã có bạn giúp đỡ rồi.
Giây tiếp theo liền nhận được cuộc gọi của Tô Đường.
"Ai vậy?! Có phải bác sĩ thanh mai trúc mã của cậu không? ”
Kiều Trĩ Ninh cười: "Cậu thật sự thông minh. Tớ có thể ở lại với anh ấy một thời gian vào tháng Tám. ”
"Ở lại?" Tô Đường hét lớn, "Vậy tớ càng phải đến bệnh viện! Lần trước đến bệnh viện thăm cậu không gặp được anh ấy. Lần này tớ quyết định phải đến nhìn xem. ”
*
Tô Đường đối với Trình Việt Chi đã tò mò từ lâu, ngày Kiều Trĩ Ninh xuất viện cô ấy đến phòng bệnh rất sớm
Kính râm tóc nâu môi đỏ, váy hai dây cộng với giày cao gót, ra đường trông cô như một nữ minh tinh, rất hút mắt.
Đứa nhỏ ở giường 45 thỉnh thoảng nhìn về phía Tô Đường, ánh mắt hiện lên sự tò mò.
Mẹ cậu bé lặng lẽ kéo rèm lên, che khuất tầm mắt.
Kiều Trĩ Ninh nhìn tấm rèm đang được kéo, lại nhìn Tô Đường, muốn nói lại thôi.
Tô Đường tháo kính râm xuống, nhỏ giọng hỏi: "Sao vậy? Có khoa trương quá không? ”
Kiều Trĩ Ninh khẽ gật đầu: "May mà cậu không xịt nước hoa. ”
Tô Đường thở dài, cất kính râm đi, yên lặng mặc áo vào.
"Như vậy được chưa?"
Kiều Trĩ Ninh cười khúc khích: "Được rồi. ”
"Bác sĩ Trình nhà cậu đâu?" Tô Đường cất chiếc túi đi, nhìn xung quanh.
"Anh ấy còn đang bận." Kiều Trĩ Ninh nhăn mũi, "Đừng nói là nhà tớ nữa! ”
Nói Tào Tháo Tào Tháo liền đến.
Kiều Trĩ Ninh vừa dứt lời, cửa phòng bệnh bị đẩy ra, Trình Việt Chi mặc áo blouse trắng đi vào.
Nhìn thấy Tô Đường, vẻ mặt của anh hơi bất ngờ.
Sau đó rất nhanh phản ứng lại, hướng về phía Tô Đường gật đầu chào hỏi.
"Xin chào."
Tô Đường cong môi: "Xin chào, tôi là bạn học đại học của Trĩ Ninh, đến đây giúp đỡ. ”
Trình Việt Chi gật đầu: "Làm phiền rồi. ”
Anh quay sang nhìn Kiều Trĩ Ninh, thấp giọng dặn dò: "Tớ còn một chút việc, khoảng 10h30 sẽ tan làm. Cậu đợi tớ một chút. ”
Tối hôm qua anh trực đêm, vừa vặn có thể nghỉ ngơi nửa ngày xử lý chuyện Kiều Trĩ Ninh xuất viện.
Kiều Trĩ Ninh phất tay đuổi người: "Biết rồi, cậu mau đi bận việc của cậu đi. ”
Sau khi Trình Việt Chi rời đi, Tô Đường bước hai bước đi đến bên giường, nháy mắt với Kiều Trĩ Ninh.
"Bạn của cậu thật sự rất đẹp trai."
Dù đã gặp rất nhiều anh chàng đẹp trai nổi tiếng trên mạng, Tô Đường vẫn bị Trình Việt Chi làm cho kinh ngạc.
Thân hình cao ráo, các đường nét trên khuôn mặt rõ ràng, mặc thêm áo blouse trắng tự nhiên khí chất còn đi lên, bước đi như mang theo gió, vô cùng có lực hấp dẫn.
"Ừm." Kiều Trĩ Ninh gật đầu bổ sung, "Hơn nữa còn là học sinh ưu tú, còn có thể chơi đàn dương cầm. ”
Tô Đường dùng cánh tay chạm vào vai Kiều Trĩ Ninh: "Tớ bây giờ đã hiểu vì sao những nam sinh trường đại học chúng ta không lọt vào được mắt của cậu rồi. Lớn lên từ nhỏ cùng người đẹp trai như vậy, lại nhìn trường chúng ta..."
Tô Đường lắc đầu thở dài, lần thứ N cảm thán: "Người đẹp trường chúng ta rốt cuộc nhìn thấy được những nam sinh có cái gì? ”
Tỷ lệ nam nữ của Lăng Sư chỉ khoảng 3:7. Trong khuôn viên trường thường có thể nhìn thấy những người đẹp kéo theo một chàng trai có ngoại hình bình thường đi bộ trên đường.
Mỗi lần nhìn thấy cảnh tượng này, Tô Đường đều không tránh khỏi thở dài.
Trong phòng bệnh có trẻ con, Kiều Trĩ Ninh sợ Tô Đường lại nói ra đề tài gì đó không thích hợp, vội vàng đặt tay phủ lên mu bàn tay của Tô Đường, khẽ lắc đầu.
"Đường Đường, cậu có thể làm thủ tục xuất viện cho tớ trước được không? Lát nữa Trình Việt Chi tan ca chúng ta liền trực tiếp xuất viện. ”
“Được thôi, tớ sẽ đi làm ngay!” Tô Đường đứng dậy, cầm lấy túi tài liệu bên cạnh rời đi.
Không bao lâu sau, bên ngoài phòng bệnh vang lên tiếng giày cao gót.
Tô Đường đẩy cửa ra, vội vàng quay lại.
Cô đặt mọi thứ bên cạnh và ngồi trở lại chiếc ghế đẩu.
"Thủ tục của cậu đều đã làm xong hết rồi."
Kiều Trĩ Ninh sững sờ, lúc sau mới phản ứng lại: "À, có thể là Trình Việt Chi giúp tớ làm. ”
Tô Đường chớp chớp mắt: "Bác sĩ Trình khá là chu đáo đó nha. ”
Cô nghiêng người, thì thầm hỏi: "Thế nào? Cậu có muốn suy nghĩ về điều đó không? ”
Kiều Trĩ Ninh nghiêng đầu nhìn cô, vẻ mặt bất đắc dĩ: "Không có khả năng, chúng tớ đã làm bạn bè 20 năm, quen biết như vậy..."
"Nhưng nhìn qua anh ấy thật sự rất tốt, vừa đẹp trai vừa ưu tú, đối xử với cậu cũng tốt. Để tôi nói cho cậu biết, người giống như bác sĩ Trình, cơ bản vừa vào bệnh viện sẽ bị các y tá bác sĩ chủ nhiệm còn có thân thích của bọn họ cướp đi.” Tô Đường nhướng mày.
Sau khi nói xong lại có chút hoang mang: "Đến bây giờ anh ấy vẫn còn độc thân, tớ cảm thấy đó là một phép màu. ”
Kiều Trĩ Ninh cười khúc khích: "Cậu biết nhiều thật đấy. Cậu có phải yêu cậu ấy ngay từ cái nhìn đầu tiên không? Sao cứ luôn khen ngợi cậu ấy mãi vậy. ”
Tô Đường lườm Kiều Trĩ Ninh một cái: "Nếu không phải tớ không thích bác sĩ, tớ đã sớm xông lên. ” ( truyện trên app T𝕪T )
Cô dừng lại rồi nói thêm: "Nếu như anh ấy thích cậu thì sao?" ”
Mí mắt Kiều Trĩ Ninh giật giật: "Không thể nào, cậu đừng nói lung tung. Những người nói chúng tớ nói như vậy ở trường trung học đều đã bị bác sĩ Trình ...".
Cô đã làm động tác ngoáy cổ, tay bẻ khớp ngón tay một cách cường điệu.
"Được rồi được rồi, không nói nữa." Tô Đường cười tủm tỉm lấy điện thoại di động từ trong túi ra, mở album ảnh ra, "Này mau giúp tớ chọn ảnh, tớ muốn ghép một tấm có chín ô vuông đăng Weibo. ”
......
*
Sau khi Trình Việt Chi kết thúc công việc, ba người họ đến nhà Kiều Trĩ Ninh trước.
Kiều Trĩ Ninh chỉ đạo hai người giúp đỡ đóng gói một ít quần áo thường ngày, đồ lót thì nhờ Tô Đường đóng gói hộ.
Bởi vì Kiều Trĩ Ninh không tiện di chuyển, nên bữa cơm trưa của cả ba được giải quyết bằng hình thức mua mang về ăn tại nhà của Kiều Trĩ Ninh.
Sau khi ăn cơm trưa xong, ba người cùng nhau đến nhà Trình Việt Chi.
Nhà của Trình Việt Chi ở gần bệnh viện, có hai phòng ngủ và một phòng khách, trang trí đơn giản và trang nhã, bên trong sạch sẽ sáng sủa.
Trước đó, Trình Việt Chi đã lau dọn phòng của Kiều Trĩ Ninh.
"Qủa nhiên là bác sĩ, căn nhà này sạch sẽ hơn nhà tớ rất nhiều." Tô Đường nhỏ giọng cảm thán.
Cô giúp Kiều Trĩ Ninh sắp xếp quần áo riêng rồi chào tạm biệt.
"Tớ không thể ở lại với cậu được nữa, buổi chiều tớ có hẹn rồi." Tô Đường chớp chớp mắt.
Kiều Trĩ Ninh ngồi trên giường gật đầu: "Được, cậu bận đi. Lần sau chúng ta sẽ hẹn nhau sau. ”
Tô Đường vội vàng rời đi, trong phòng ngủ chỉ còn lại một mình Kiều Trĩ Ninh.
Kiều Trĩ Ninh di chuyển đến bên giường, đưa tay với lấy chiếc nạng đang dựa trên tường.
Vừa đụng vào nạng, có tiếng gõ cửa vang lên.
"Cậu đang làm gì vậy?"
Kiều Trĩ Ninh dừng động tác lại, quay đầu nhìn về phía Trình Việt Chi.
Anh mặc một chiếc áo sơ mi giản dị màu đen và cau mày bước đến.
"Tớ muốn hoạt động một chút." Kiều Trĩ Ninh mím môi.
"Tốt nhất cậu không nên lộn xộn, nằm yên trên giường nâng chân phải lên." Trình Việt Chi giọng điệu rất không đồng ý.
Kiều Trĩ Ninh thở dài: "Nhưng tớ đã nằm trên giường hơn 10 ngày rồi. ”
Cô không thể không phàn nàn: "Tớ sắp mốc rồi!" ”
Trình Việt Chi cùng nhìn cô một lúc lâu, giọng mềm xuống.
"Cậu muốn đi đâu?"
Kiều Trĩ Ninh suy nghĩ một chút, nhỏ giọng nói: "Tớ muốn đi xuống dạo một vòng. ”
Trình Việt Chi nhìn ánh mặt trời chói chang ngoài cửa sổ: "Không được, hiện tại rất nắng. ”
Kiều Trĩ Ninh thở dài, ngã ngửa ra giường.
Cảm giác được Trình Việt Chi đi ngang qua, Kiều Trĩ Ninh giận dỗi quay đầu sang một bên.
Một lát sau, cô nghe được giọng nói của Trình Việt Chi giải thích.
"Bên ngoài quá nóng, chân phải của cậu dễ đổ mồ hôi ngứa ngáy, còn có thể có mụn nhọt và bệnh chàm, sẽ rất khó chịu."
Kiều Trĩ Ninh chớp chớp mắt, lại quay đầu nhìn về phía Trình Việt Chi.
Trình Việt Chi đứng ở bên giường, khóe miệng khẽ mím lại, ánh mắt nhìn cô có chút lo lắng.
"Ồ..."
Kiều Trĩ Ninh bỗng nhiên mất bình tĩnh.
*
Ở nhà của Trình Việt Chi, Kiều Trĩ Ninh ở tương đối thoải mái.
Ngoại trừ một số thời điểm, chẳng hạn như - gội đầu.
Một mình cô không tiện gội đầu, khi ở trong phòng bệnh, những việc này đều do hộ lí làm.
Mà đến ở nhà của Trình Việt Chi, chuyện này liền bị Trình Việt Chi chủ động nhận lấy.
Trình Việt Chi gội đầu cũng giống như tiệm cắt tóc —— Kiều Trĩ Ninh ngửa đầu nằm xuống, anh ngồi ở phía sau giúp cô gội.
Vào lần đầu tiên, Kiều Trĩ Ninh có chút do dự.
"Tớ ngồi gội không phải sẽ thuận tiện hơn sao?"
Tư thế như vậy chỉ có thể nằm ở phòng khách, gội đầu xong dọn cũng rất phiền phức.
"Cậu mới xuất viện, vừa rồi lại đi bộ lâu như vậy, cố gắng nâng chân phải lên càng nhiều càng tốt." Trình Việt Chi có lý có căn cứ, nói xong liền vội vàng chuẩn bị đồ đạc.
Kiều Trĩ Ninh có chút cảm động trước việc anh tự gội cho mình không phải động chạm đến chân bị thương, ngoan ngoãn nghe lời nằm trên sô pha.
Trình Việt Chi thử nhiệt độ nước, chậm rãi đổ một chút lên tóc Kiều Trĩ Ninh.
"Nhiệt độ có vừa không?"
Dòng nước ấm áp chảy ngược dọc theo trán, Kiều Trĩ Ninh gật đầu nói được.
Trình Việt Chi sau khi làm ướt tóc Kiều Trĩ Ninh, rồi thoa dầu gội đầu.
Kiều Trĩ Ninh cảm giác được hơi lạnh, khẽ cau mày.
"Có lạnh không?" Trình Việt Chi lập tức hỏi.
"Không lạnh không lạnh." Kiều Trĩ Ninh vội vàng nói.
"Để tớ tự làm đi." Cô có chút ngượng ngùng để Trình Việt Chi giúp mình gội đầu, đưa tay hướng về phía sau ra hiệu muốn tự làm.
Đầu ngón tay vô tình đụng phải mu bàn tay ướt của Trình Việt Chi.
Trình Việt Chi đặt tay sau gáy cô không dời đi.
"Cậu không thể nhìn thấy, cứ để tớ đi."
Da kề da, Kiều Trĩ Ninh đành phải rút tay lại.
Các đầu ngón tay của Trình Việt Chi ấn vào da đầu cô với một lực vừa phải.
So với tiệm cắt tóc cũng không hề thua kém, cảm giác tê dại quấn quanh, rất thoải mái.
Nhưng xét cho cùng, dù sao đằng sau cũng là Trình Việt Chi, Kiều Trĩ Ninh không cách nào yên tâm thoải mái hưởng thụ sự phục vụ.
Sau một lúc, mặt cô hơi đỏ lên và nói "Được rồi".
Để Trình Việt Chi giúp mình gội đầu thật sự có chút kỳ quái, vì vậy Kiều Trĩ Ninh quyết định lần sau sẽ tự mình đến tiệm cắt tóc để gội đầu khi Trình Việt Chi đi làm.
Động tác của Trình Việt Chi dừng lại.
"Không thoải mái sao?"
Kiều Trĩ Ninh ngước mắt lên, đúng lúc bắt gặp ánh mắt của Trình Việt Chi.
Cô lắc đầu: "Không, đủ rồi." ”
Trình Việt Chi khẽ cau mày, ánh mắt rơi lên trên gương mặt phiếm hồng của cô.
Giọng nói có chút bối rối: "Cậu đang xấu hổ đấy à? ”
Kiều Trĩ Ninh: "..."
Trình Việt Chi khẽ cười: "Cậu và tớ còn ngượng ngùng cái gì? ”
Kiều Trĩ Ninh phồng má, nhỏ giọng nói: "Da mặt tớ cũng không dày như vậy. Bây giờ chúng ta đều lớn lên rồi, không phải là trẻ con nữa. Dù sao cũng nam nữ cũng khác nhau——"
Giây tiếp theo, dòng nước ấm ào ạt chảy xuống, Kiều Trĩ Ninh liền ngậm miệng lại.
Sau đó, Trình Việt Chi không nói nữa, và nhanh chóng gội đầu cho Kiều Trĩ Ninh, rồi quấn tóc bằng một chiếc mũ khăn khô.
Kiều Trĩ Ninh chậm rãi đứng dậy, chỉ thấy bóng lưng Trình Việt Chi bưng chậu rời đi.
Bả vai rộng rãi vuông vắn, hai chân hai tay thon dài, lưng thẳng tắp.
Cô chớp chớp mắt mấy cái, không hiểu sao lại có loại ảo giác "Trình Việt Chi đang không vui".
Trình Việt Chi trở lại, vẻ mặt như thường dặn dò: "Ngày mai tớ phải ở trong bệnh viện, cậu tự gọi đặt đồ ăn nhé. ”
Kiều Trĩ Ninh gật gật đầu, thở ra một hơi.
Tức giận hay gì đó, quả nhiên đều là ảo giác.
*
Chủ nhật này, Trình Việt Chi đã có một ngày nghỉ ngơi hiếm hoi.
Trình Việt Chi sáng sớm ra ngoài mua đồ ăn, ở trong phòng bếp bận rộn.
Cửa phòng bếp đóng lại, tiếng của chiếc máy hút mùi kêu ù ù.
Khi chuông cửa vang lên, Kiều Trĩ Ninh đang gác chân đọc sách trong phòng khách.
Cô nhìn về phía cửa phòng bếp đang đóng chặt, tự nhảy đến cửa bằng một chân.
Nhìn xuyên qua mắt mèo, Kiều Trĩ Ninh nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc.
- Bác sĩ trực cấp cứu ngày mình bị thương, đồng nghiệp của Trình Việt Chi, họ Lâm.
Mà đứng bên cạnh hắn, là một cô gái trẻ tuổi lạ mặt.
Kiều Trĩ Ninh không suy nghĩ nhiều liền mở cửa.
"Xin chào." Cô chào hỏi nồng nhiệt.
Bác sĩ Lâm ở ngoài nở nụ cười, cô gái bên cạnh ngây ngẩn cả người, vẻ mặt không thể tin được.
Bác sĩ Lâm cười vẫy tay chào.
"Xin chào, người đẹp."
"Các anh tới tìm Trình Việt Chi đúng không? Vào đi. ”
Kiều Trĩ Ninh đứng bằng một bên chân trái, một tay vịn tủ giày, cúi người mở cửa tủ, từ bên trong lấy ra hai đôi dép lê trong nhà.
Bác sĩ Lâm vội vàng nói: "Chúng tôi tự mình làm, cô mau nghỉ ngơi đi. ”
Kiều Trĩ Ninh cười: "Được, vậy cứ tự nhiên nha. ”
Cô nhảy vài bước và hét lên về phía nhà bếp.
"Trình Việt Chi, đồng nghiệp của cậu tới rồi."
Tiếng máy hút mùi ù ù trong nhà bếp dừng lại.
Một giây sau, Trình Việt Chi mở cửa cúi đầu ra khỏi phòng bếp.
"Cậu nói cái gì?" Anh nhíu mày nhìn về phía Kiều Trĩ Ninh, "Mau ngồi xuống. ”
Kiều Trĩ Ninh thè lưỡi, nháy mắt với Trình Việt Chi.
Trình Việt Chi quay đầu qua, nhìn thấy hai người kia.
Anh sững sờ hai giây: "Tới đây sao không nói một tiếng? ”
"Thật ngại quá, không mời mà đến." Lâm Tiêu cười ha hả nói.
Anh chỉ vào cô gái bên cạnh: "Tiểu Cao muốn thuê nhà gần bệnh viện, tôi dẫn cô ấy đến khu phố của chúng ta xem hoàn cảnh với môi trường. Vừa vặn đi đến lầu dưới nhà anh vì vậy tôi lên gặp anh một chút. ”
Vẻ mặt Tiểu Cao ửng đỏ, nhẹ giọng kêu lên một câu: "Chào bác sĩ Trình. ”
Kiều Trĩ Ninh có chút hứng thú nhìn ba người.
Trình Việt Chi quay sang nhìn Kiều Trĩ Ninh, giải thích đơn giản: "Bác sĩ Lâm cũng sống ở gần đây, thỉnh thoảng hai người ăn chung. ”
Lâm Tiêu nhìn Kiều Trĩ Ninh với ánh mắt có ngụ ý khác: "Hôm nay hình như không tiện lắm..."
Kiều Trĩ Ninh sững sờ, vội vàng nói: "Không có bất tiện, hai người ở lại cùng nhau ăn đi. ”
Lâm Tiêu chần chừ, xấu hổ cười cười: "Thế này. Không tốt lắm đâu? ”
"Không có gì không tốt, cùng nhau trò chuyện đi." Kiều Trĩ Ninh sợ sự tồn tại của mình ảnh hưởng đến việc ở chung giữa Trình Việt Chi và đồng nghiệp, nhiệt tình giữ lại.
Khi Lâm Tiêu đang muốn nói chuyện, Trình Việt Chi mở miệng trước.
"Ở lại đi, vừa đúng lúc tôi làm nhiều món."
Chủ nhân đã lên tiếng, Lâm Tiêu cũng không có từ chối nữa, cùng Tiểu Cao ở lại.
Có sự giúp đỡ của hai người họ, Trình Việt Chi không mất nhiều thời gian để chuẩn bị bữa trưa.
Bốn người tuổi tác xấp xỉ nhau, bầu không khí trong bữa ăn cơm rất tốt.
Đang nói chuyện, đề tài liền nói đến chuyện yêu đương.
"Thật ra tôi vẫn rất tò mò, bác sĩ Trình của chúng ta rốt cuộc thích mẫu người nhưu nào?" Lâm Tiêu đột nhiên chĩa mũi nhọn về phía Trình Việt Chi.
Trình Việt Chi lười để ý tới hắn, uống một ngụm nước không trả lời.
Thấy người trong cuộc không mở miệng, Lâm Tiêu lại nhướng mày nhìn về phía Kiều Trĩ Ninh.
"Cô nói một chút đi?"
Tiểu Cao cũng tò mò nhìn về phía Kiều Trĩ Ninh.
Kiều Trĩ Ninh lắc đầu, tỏ vẻ bất lực.
"Tôi cũng không biết..."
Lâm Tiêu giơ ly lên uống một ngụm, vu vơ nói: "Bác sĩ Trình của chúng ta trước kia khi đi học thật sự chưa từng yêu sớm sao? ”
Kiều Trĩ Ninh lắc đầu: "Không có. ”
Cô mỉm cười và nói thêm: "Bác sĩ Trình đại diện cho một học sinh giỏi tuyệt vời ở trường. Đừng nói yêu sớm, cậu ấy từ nhỏ đến đánh nhau cũng chưa từng có. ”
Cô quay đầu nhìn về phía Trình Việt Chi, nhướng mày: "Ồ? ”
Động tác uống nước của Trình Việt Chi dừng một chút, buông ly xuống không nói gì.
Một giây sau, trong bát của Kiều Trĩ Ninh có thêm một cái đùi gà.
"Ăn nhiều thịt hơn đi."
Kiều Trĩ Ninh: "..."
Anh đang cố chặn miệng cô lại, có phải vậy không?
Ánh mắt Lâm Tiêu đảo qua đảo lại giữa hai người.
Tiểu Cao nhìn về phía Kiều Trĩ Ninh, tò mò hỏi: "Vậy chị thì sao? Chị có bạn trai chưa? ”
Kiều Trĩ Ninh nuốt miếng thịt gà trong miệng, lắc đầu.
"Hiện tại còn chưa có."
"Hiện tại chưa có?" Lâm Tiêu giọng điệu đùa giỡn, "Là sắp có sao? ”
Vẻ mặt của Kiều Trĩ Ninh có chút chần chờ: "Ừ..."
"Có người đang đuổi theo?" Lâm Tiêu thoáng cái hiểu ra.
Kiều Trĩ Ninh gật đầu.
Trình Việt Chi sững sờ, nhíu mày nhìn qua.
"Ai đang đuổi theo cậu?"