Mùa hè, 2019

Khoa điều trị nội trú, Bệnh viện Nhân dân Thành phố Lăng.

Kiều Trĩ Ninh nằm trên giường bệnh hối hận lần thứ n vì mấy ngày trước mình đã trèo lên ghế đẩu để sửa bóng đèn.

Gần đây bạn cùng phòng của cô đã về quê, trùng hợp với bóng đèn trong phòng khách bị hỏng.

Đêm nọ, khi cô thay bóng đèn, cô vô tình giẫm hụt, ngã khỏi ghế và bị bong gân ở chân.

Một sai lầm sẽ để thành một ân hận mãi.

Trong khoảnh khắc ngã xuống, Kiều Trĩ Ninh rõ ràng nghe thấy âm thanh phát ra bên trong mắt cá chân.

Cơn đau thấu xương khiến nước mắt cô trào ra không kìm được.

Cô theo bản năng gọi điện thoại cho bác sĩ phẫu thuật chỉnh hình Trình Việt Chi.

Và sau đó ...

Thế là xong.

Kiều Trĩ Ninh nhìn bàn chân phải sưng tấy đang được cố định và giơ cao lên của cô, lại thở dài.

Nếu biết kết quả thế này, cô thà sống trong bóng tối một tháng còn hơn.

Trình Việt Chi nhận được điện thoại liền từ nhà chạy tới, đưa cô đến bệnh viện cấp cứu.

Sau một loạt các cuộc kiểm tra, phim chụp cho thấy cô bị đứt dây chằng khi cô bị trẹo chân.

Thật tình cờ bác sĩ trực tại phòng cấp cứu ngày hôm đó và Trình Việt Chi quen biết nhau.

Ánh mắt của hắn đánh giá qua lại giữa hai người.

"Các người sẽ..."

"Nhập viện." Trình Việt Chi trả lời một mạch.

"Được." Bác sĩ nói thẳng, "Lấy bảo hiểm rồi tôi lập hóa đơn cho anh. ”

Trình Việt Chi cầm hóa đơn đi làm thủ tục, Kiều Trĩ Ninh ngồi bên ngoài phòng khám chờ anh.

Vài phút sau, các bác sĩ trong phòng bệnh ra ngoài.

Kiều Trĩ Ninh lễ phép cười cười với anh.

Bước chân bác sĩ dừng lại, nhướng mày.

"Cô là bạn của bác sĩ Trình?"

Kiều Trĩ Ninh gật đầu.

Bác sĩ hỏi tiếp: "Bạn gái?" ”

Kiều Trĩ Ninh liên tục xua tay: "Không phải không phải. ”

Bác sĩ đeo khẩu trang nên không nhìn ra biểu cảm, "ồ" một tiếng, bỏ đi với tư thế hai tay để sau lưng.

Trước khi xử lý vết thương, Kiều Trĩ Ninh quyết đoán lựa chọn Trình Việt Chi giữa Trình Việt Chi và bác sĩ xa lạ.

"Lát nữa cậu xử lý vết thương cho tớ có được không?" Kiều Trĩ Ninh có chút lo lắng, "Tớ sợ đau. ”

Trình Việt Chi cau mày kiểm tra mắt cá chân của cô, sau đó gật đầu.

Vốn nghĩ rằng Trình Việt Chi sẽ tỏ lòng thương xót dựa trên tình bạn giữa hai người trong nhiều năm.

Nhưng ngay sau đó, Kiều Trĩ Ninh liền hối hận.

Trình Việt Chi khi xử lý vết thương vẻ mặt nghiêm túc, xuống tay một cách tàn nhẫn.

Kiều Trĩ Ninh đau đến mức toàn thân toát mồ hôi lạnh, đầu óc nóng lên tức giận hướng về phía anh nói một câu: "Cậu không thể nhẹ nhàng một chút sao?! ”

Căn phòng yên tĩnh.

Kiều Trĩ Ninh vẫn nhớ vẻ mặt sợ hãi của y tá nhìn cô khi ấy.

Nhớ lại trải nghiệm đêm đó, đến nay Kiều Trĩ Ninh vẫn cảm thấy vừa đau vừa sợ, nhưng vẫn còn có một chút may mắn.

Cô cảm thấy mình và Trình Việt Chi có một loại nghiệt duyên nào đó.

Trình Việt Chi đã nộp đơn vào khoa chỉnh hình của Bệnh viện thành phố Lăng sau khi tốt nghiệp ngành chỉnh hình chân và được nhận vào khoa chỉnh hình.

Cho đến bây giờ, đây đã là ngày thứ năm Kiều Trĩ Ninh nằm viện.

Tin tức cô nằm viện không nói cho đồng nghiệp, cũng chỉ có mấy người bạn học ở thành phố Lăng biết.

Mọi người bình thường đều có công việc riêng của mình, một mình Kiều Trĩ Ninh ở trong phòng bệnh sắp buồn bực đến phát bệnh.

Kiều Trĩ Ninh nằm trong một căn phòng bốn người, và cô được nằm ở giường trong cùng cạnh cửa sổ.

Bên cạnh có một cậu bé mới khoảng 10 tuổi, bởi vì chơi bóng đập vào cánh tay; Vị trí gần cửa là một dì khi đi lên cầu thang nên bị ngã xuống; Ngoài ra còn có một chiếc giường trống.

Biết Kiều Trĩ Ninh là giáo viên của trường trung học số 1 thành phố Lăng, mẹ của cậu bé rất thân thiết với cô.

"Thật tốt khi đang trong kỳ nghỉ hè, nếu như là khai giảng chúng ta đều sẽ rắc rối."

Kiều Trĩ Ninh gật đầu đồng ý.

Lúc trước cô cũng nghĩ như vậy, nhưng Trình Việt Chi nói chân này của cô có thể sẽ không khá hơn khi vào năm học mới.

Nghĩ đến sau này mình có thể sẽ chống nạng đến lớp, Kiều Trĩ Ninh lại thở dài.

"Này con, con có phải giáo viên không?" Dì ở cửa có thể thấy nhàm chán vì vậy cũng tham gia vào cuộc trò chuyện.

"Con bạn trai chưa? Mấy ngày nay không thấy vậy.”

Kiều Trĩ Ninh lắc đầu: "Con không có.”

Dì đánh giá cô, tò mò: "Tại sao lại không có? Con xinh đẹp như vậy lại là giáo viên, khẳng định là rất nhiều người theo đuổi chứ? ”

Kiều Trĩ Ninh cười: "Trường đại học của chúng con đều là nữ sinh, nam sinh rất ít. ”

Phụ huynh bên cạnh gật đầu: "Đúng vậy, Lăng Sư mà, chắc chắn rất ít nam sinh. ”

Dì ở giường gần cửa thở dài: "Tôi không biết bọn trẻ giờ đang nghĩ gì? Yêu cầu đều rất cao, thích nói chuyện tình cảm, tình cảm là phải bồi dưỡng..."

Kiều Trĩ Ninh cười gượng hai tiếng.

Dì ở cửa rất nhiệt tình: "Ôi con trai của bạn dì cũng không có đối tượng. Con có muốn dì giới thiệu cho không?”

Kiều Trĩ Ninh còn chưa kịp từ chối, dì đã giới thiệu đối phương rồi.

"Thằng bé ấy là người địa phương, 28 tuổi, ngoại hình cũng được, cao 1m8, làm trong ngành internet, lương cũng cao..."

*

Trong giờ nghỉ trưa, Trình Việt Chi đang viết bệnh án trước máy tính.

Đột nhiên, có ai gõ vào bàn.

Anh ngẩng đầu, thấy đồng nghiệp Lâm Tiêu đứng đối diện.

"Không đi thăm bạn của anh à?"

Trình Việt Chi: "Lát nữa đi. ”

Lâm Tiêu không biết nghĩ đến cái gì, khẽ cười: "Bạn của anh rất thú vị. Cả tầng lầu như vậy phòng của họ là náo nhiệt nhất. Tôi vừa đi ngang qua nghe họ thảo luận về chuyện giới thiệu bạn trai. Người ta đều nói ba người phụ nữ liền hóa thành một vở kịch, tôi ——"

"Tôi đi ra ngoài một chút." Trình Việt Chi không đợi Lâm Tiêu nói xong, vội vàng rời khỏi văn phòng.

Trình Việt Chi đến cửa phòng bệnh, vừa lúc nghe thấy giọng của dì ở giường 43: "Để dì bảo dì ấy gửi ảnh cho xem nha. ”

Bước chân dừng lại, Trình Việt Chi đẩy cửa mà đi vào. ( truyện đăng trên app TᎽT )

"Không cần đâu dì. Hiện tại có người đang theo đuổi con rồi.”

Kiều Trĩ Ninh đang quay mặt về phía dì, ánh mắt vô tình nhìn thấy Trình Việt Chi, trong nháy mắt liền im lặng.

Những người khác cũng nhìn thấy Trình Việt Chi, chủ đề theo đó tạm dừng.

Trình Việt Chi nhíu mày, đẩy xe đi tới trước giường bệnh của Kiều Trĩ Ninh.

Chính trực nói: "Bệnh nhân giường số 46, cảm thấy thế nào?" ”

Kiều Trĩ Ninh nhìn Trình Việt Chi, thành thật nói: "Rất tốt. Khi nào tớ có thể xuất viện? ”

Trình Việt Chi vẻ mặt nghiêm túc: "Còn vài ngày nữa. ”

Kiều Trĩ Ninh: "Trước khi khai giảng, tớ có thể khỏe lại không? ”

"Đủ rồi." Trình Việt Chi đeo khẩu trang, ánh mắt dừng lại vài giây ở chân phải cô băng bó, "Có thể phải dùng nạng khi bắt đầu vào năm mới. Cố gắng không để cho bàn chân phải của cậu chạm đất cho đến khi nó lành. ”

Kiều Trĩ Ninh nhìn Trình Việt Chi một cách đáng thương: "Có thể không dùng nạng được không? Tớ có đi chậm không? ”

Trình Việt Chi từ chối luôn: "Không được. Cậu có thể thử nếu cậu muốn bị bong gân sau khi chấn thương khớp. ”

Kiều Trĩ Ninh: "Vậy tớ không thể ra ngoài chơi sau khi xuất viện sao? ”

Trình Việt Chi: "Cố gắng đừng. Sau khi xuất viện cũng cố gắng nâng cao chân phải lên, ở nhà tĩnh dưỡng. ”

Kiều Trĩ Ninh thở dài, thất vọng: "Thật nhàm chán. ”

"Kiều Trĩ Ninh."

Trình Việt Chi gọi tên cô, mí mắt giật giật.

"Cậu ngoan ngoãn một chút."

Kiều Trĩ Ninh: "..."

"Tớ biết rồi bác sĩ Trình." Cô lè lưỡi.

Thấy Trình Việt Chi xoay người kiểm tra cánh tay cậu bé giường bệnh bên cạnh, Kiều Trĩ Ninh âm thầm oán thầm.

"Còn nghe lời. Cậu nghĩ tớ là một đứa trẻ à? Tớ mới là giáo viên được không? ”

Sau khi hỏi qua ba người trong phòng bệnh một lần, Trình Việt Chi đẩy cửa ra khỏi phòng bệnh.

Ánh mắt phụ huynh bên cạnh từ cửa chuyển đến trên người Kiều Trĩ Ninh.

"Cảm giác sau khi cô Kiều tới, số lần bác sĩ Trình đến phòng bệnh của chúng tôi cũng nhiều hơn."

Kiều Trĩ Ninh sững sờ: "Vậy sao? ”

"Có lẽ bởi vì chúng tôi quen biết."

Mấy năm nay hai người không ở cùng một chỗ, chỉ có mùa đông nghỉ hè mới có thể gặp mặt. Hơn nữa Trình Việt Chi bình thường học y cũng rất bận rộn. Hai người cũng không liên lạc nhiều.

Gần đây Trình Việt Chi đã đến thành phố Lăng sau khi tốt nghiệp, hai người qua lại nhiều hơn một chút.

Đang nhớ lại thì điện thoại di động trên bàn cạnh giường ngủ vang lên một tiếng.

Trình Việt Chi gửi tin nhắn.

[Vừa rồi cậu có phải đang chửi bới tớ trong lòng không? 】

Kiều Trĩ Ninh giật mình, đang muốn phủ nhận.

Tin nhắn của Trình Việt Chi lại tới.

【 Đừng tưởng rằng không lên tiếng tớ liền nghe không thấy】

Kiều Trĩ Ninh: 【...】

Cô gửi một vài ngón tay cái.

Trong khoảng thời gian không thường xuyên liên lạc, thỉnh thoảng sẽ có một số khoảnh khắc như vậy, làm cho cô cảm thấy giữa hai người dường như không thay đổi chút nào.

- Ví dụ như bây giờ.

*

Thân là bạn bè của Trình Việt Chi, Kiều Trĩ Ninh cảm thấy mình vẫn chiếm rất nhiều tiện nghi.

Bởi vì sự việc xảy ra khẩn cấp, Trình Việt Chi đã giúp đỡ cô nhập viện và mời y tá.

Ngoại trừ những thứ này, Trình Việt Chi còn thỉnh thoảng dành thời gian ở nhà nấu cơm mang tới cho Kiều Trĩ Ninh.

Kiều Trĩ Ninh lần đầu tiên ăn quả thực rất king ngạc.

Chỉ là cô ngượng ngùng khi làm phiền Trình Việt Chi và từ chối nhiều lần. Nhưng Trình Việt Chi khăng khăng rằng anh chỉ đi ngang qua, vậy nên Kiều Trĩ Ninh cũng thôi.

Dần dần, cô quen với việc mỗi ngày chờ thông báo của Trình Việt Chi rồi xem có nên đặt đồ ăn hay không.

Buổi chiều hôm đó, mang cơm cho Kiều Trĩ Ninh không phải Trình Việt Chi, mà là đồng nghiệp của anh, cũng là bác sĩ Lâm gặp phải lần trước trong trường hợp cấp cứu.

Bác sĩ Lâm đã tan làm, thay đổi một bộ thường phục.

"Trình Việt Chi có việc, tôi đến đưa thay." Lâm Tiêu cười tủm tỉm đem hộp cơm đặt ở trên bàn.

"Cám ơn, làm phiền rồi." Kiều Trĩ Ninh cảm ơn.

Lâm Tiêu xua tay: "Không phiền, không phiền. ”

Hắn mang theo cơm mới một lần đương nhiên cảm thấy không phiền phức, nhưng Trình Việt Chi có thể mang theo mấy ngày.

Lâm Tiêu nhìn Kiều Trĩ Ninh đang chuyên tâm tháo nắp hộp cơm, muốn nói lại thôi.

Hắn tò mò về mối quan hệ của Trình Việt Chi và bệnh nhân này từ lâu rồi.

Lần trước thấy Trình Việt Chi hoảng hốt dẫn người đến khám bệnh, hiện giờ người độc thân này lại phá lệ ở nhà nấu cơm mang đến bệnh viện cho cô giáo Kiều này...

Ánh sáng trong đầu Lâm Tiêu chợt lóe, nổi lên tâm tư thăm dò.

Hắn ho nhẹ một tiếng, giọng điệu chậm rãi: "Bác sĩ Trình của chúng ta thật không dễ dàng, lớn như vậy còn chưa từng yêu đương. ”

Tay Kiều Trĩ Ninh tháo nắp dừng lại, ngẩng đầu lên.

Cô gật đầu phụ họa: "Ừm, tôi cũng cảm thấy vậy. ”

Lâm Tiêu: "..."

Hắn chưa từ bỏ ý định, đổi góc độ.

“Cô cảm thấy Trình Việt Chi người như thế nào?

Kiều Trĩ Ninh vốn tốt tính, huống hồ Trình Việt Chi lại là bạn bè của mình.

Vì thế cô không chút ngần ngại khen Trình Việt Chi lên trời xuống đất.

Khóe miệng Lâm Tiêu nhếch lên, tiếp tục cố gắng.

“Vậy Trình Việt Chi đối với cô có tốt không?

"Tất nhiên là tốt."

Kiều Trĩ Ninh nuốt thịt bò trong miệng, ánh mắt nhìn Lâm Tiêu có chút hoang mang.

Cái này còn cần hỏi sao?

Lúc cô cấp cứu và nằm viện bác sĩ Lâm đều nhìn thấy, thật ra cô không hiểu bác sĩ Lâm rốt cuộc muốn nói gì.

Lâm Tiêu cười ha hả, tiếp tục dẫn dắt: "Làm bạn bè, cô có từng nghĩ qua giúp anh ấy thoát kiếp FA được không? ”

Đôi mắt to của Kiều Trĩ Ninh chớp chớp, giọng điệu chần chừ.

"Nhưng cậu ấy không muốn tôi giúp đỡ đấy chứ?"

Với kinh nghiệm trước đây của cô, Trình Việt Chi không thích chuyện mình nhắc đến bạn gái.

Lâm Tiêu liều mạng nháy mắt, ám chỉ: "Cô thử xem. ”

Kiều Trĩ Ninh đã suy nghĩ, có chút ngộ ra.

Lâm Tiêu hài lòng.

"Được rồi, cô cứ cân nhắc đi, tôi đi đây."

Sau khi Lâm Tiêu rời đi, Kiều Trĩ Ninh nghiêm túc suy nghĩ về vấn đề này trong lúc ăn cơm.

Nói nửa ngày, thì ra bác sĩ Lâm muốn giúp Trình Việt Chi thoát kiếp độc thân. Chẳng lẽ gần đây ý nghĩ của Trình Việt Chi đã thay đổi? Cũng đúng, hiện tại công việc của anh ổn định, muốn yêu đương cũng không có gì đáng trách.

Sau một lần nữa Trình Việt Chi kiểm tra lại những bệnh nhân trong phòng, Kiều Trĩ Ninh vụng trộm gọi Trình Việt Chi ở lại.

"Lúc cậu tan ca ở lại đây một chút, tớ có việc muốn nói với cậu."

Trình Việt Chi nhìn Kiều Trĩ Ninh vài giây, rồi sau đó gật đầu.

Hôm đó tan ca, Trình Việt Chi thay quần áo bình thường đi tới phòng bệnh của Kiều Trĩ Ninh.

Kiều Trĩ Ninh nháy mắt với anh, ý bảo kéo rèm lên.

Trình Việt Chi trong lòng hoang mang, nhưng vẫn nghe lời kéo rèm lên, xoay người ngồi ở một bên ghế.

"Chuyện gì?"

Kiều Trĩ Ninh nhìn chằm chằm Trình Việt Chi không chớp mắt, giọng điệu nghiêm túc.

"Trình Việt Chi, cậu có muốn có bạn gái không?"

--------------------

Tác giả có lời muốn nói:

Gần đây trong sửa chữa, sẽ thay thế bản gốc. Chủ yếu là để làm cho cốt truyện ban đầu đầy đủ hơn một chút.

Có (sửa đổi) trong tên chương là sửa đổi. Phiên ngoại hội sẽ phát sau khi tu văn kết thúc–

Không muốn nhìn lại tiên nữ có thể không cần nhìn lại, không ảnh hưởng đến kết cục.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play