(Thanh Trà beta)

Đêm mùa hè dường như đặc biệt yên tĩnh.

Vào lúc này, có vẻ như ngay cả ve sầu trên cây cũng ngừng kêu.

Trình Việt Chi nhìn thấy sự bối rối hoang mang trên mặt Kiều Trĩ Ninh.

"Tại sao cậu lại nghĩ như vậy? Chúng ta vẫn luôn là bạn tốt. ”

Trình Việt Chi mím môi: "Lớp 11 tớ và cậu chiến tranh lạnh, không phải rất nhiều ngày cậu không để ý tới tớ sao? ”

Kiều Trĩ Ninh cười: "Cậu cảm thấy sau khi chúng ta học đại học quan hệ sẽ lạnh nhạt đi sao? ”

Trình Việt Chi thở dài: "Có thể. ”

Kiều Trĩ Ninh dùng mũ quạt quạt, khuôn mặt tươi cười.

"Yên tâm đi Trình Trình, sau này cậu kết hôn, tớ sẽ làm phù rể cho cậu cũng được."

Đôi mắt Trình Việt Chi rơi vào khuôn mặt trắng nõn của Kiều Trĩ Ninh, trái tim cảm thấy chua xót.

Vừa rồi cô nóng quá nên cột tóc lên cao khiến cằm trông nhọn hơn. Đôi mắt trong vắt, sạch sẽ như tuyết đầu mùa đông.

Tình bạn giữa nam và nữ đã thay đổi, và ai đó sẽ luôn phải trả giá. Cửa sổ giấy đã bị đâm thủng, nói còn có thể làm bạn bè đều là tự lừa mình dối người.

Giữa hai người, anh ấy luôn sẵn sàng là người che giấu sự chân thành của mình và duy trì tình bạn.

Trình Việt Chi giật giật khóe miệng nở nụ cười, vươn tay ra.

Anh khẽ gõ đầu Kiều Trĩ Ninh: "Nói lung tung cái gì đó, ai muốn cậu làm phù rể chứ. ”

Kiều Trĩ Ninh cười hai tiếng.

Trình Việt Chi quay đầu, im lặng lại.

Kiều Trĩ Ninh cũng yên lặng ngồi bên cạnh.

Những ngôi sao trên bầu trời không nói lời nào, ánh trăng trong vắng và cô đơn.

Chàng trai và cô gái đã ngồi trên ghế đá cũ trong một thời gian dài.

Tâm sự ẩn giấu trong bóng tối và gió đêm, không để lộ dấu vết.

Không biết qua bao lâu, Trình Việt Chi lên tiếng: "Đi thôi, chúng ta trở về. ”

Kiều Trĩ Ninh gật đầu.

Lúc đứng dậy, bước chân của Trình Việt Chi loạng choạng một chút.

Kiều Trĩ Ninh vội vàng đỡ lấy cánh tay anh.

Sợ Trình Việt Chi đi lại không vững, Kiều Trĩ Ninh vẫn đưa Trình Việt Chi vào hẳn nhà của anh.

Lúc hai người về đến nhà, trong nhà chỉ có một mình Chu Mạt đang ngồi trên sô pha xem TV.

Thấy sắc mặt con trai đỏ bừng được Kiều Trĩ Ninh dìu vào cửa, Chu Mạt hoảng sợ.

"Chuyện gì vậy?" Bà cau mày đứng dậy từ sofa đi qua vài bước.

"Con uống rượu rồi sao?" Chu Mạt sụt sịt vẻ mặt có vài phần không hài lòng.

Kiều Trĩ Ninh vội vàng tiếp lời: "Dì, dì đừng tức giận. Trình Trình uống một chút thôi. ”

"Uống một chút thành như vậy sao?" Chu Mạt trong miệng lẩm bẩm, cùng Kiều Trĩ Ninh đỡ Trình Việt Chi đến phòng mình.

Trình Việt Chi là lần đầu tiên uống rượu, có lẽ là bởi vì anh ấy thực sự không thoải mái, nằm lên giường liền nhắm mắt lại.

Kiều Trĩ Ninh cảm thấy nhẹ nhõm khi thấy vẻ mặt bình tĩnh của anh.

"Dì, vậy con về nhà đây."

"Này, Trĩ Ninh con chờ một chút." Chu Mạt gọi cô lại, "Con học đại học đăng ký ở đâu? ”

Kiều Trĩ Ninh thành thật nói: "Con đã đăng ký vào các trường đại học ở thành phố Lăng, con đăng ký tận ba nguyện vọng, và đầu tiên là Lăng Sư ạ.”

"Vậy thì tốt."

Chu Mạt nhìn Trình Việt Chi đang ngủ trên giường, đóng cửa thở dài.

"Con xem Trình Việt Chi, nhất định phải đi thành phố B học y. Học mất tám năm dài.Ở gần ba mẹ không phải tốt hơn sao? Học máy tính hay tài chính cũng được. Sau này nếu tìm được bạn gái ở đại học, nói không chừng tốt nghiệp cũng không chịu trở về. ”

Kiều Trĩ Ninh chớp mắt mấy cái, không thể không nói: "Dì..."

"Thôi, được rồi. Con đợi một lát dì lấy thứ này cho con. "Chu Mạt không nghe thấy lời Kiều Trĩ Ninh nói, xoay người trở về phòng ngủ lấy một cái túi giấy tới.

"Mấy ngày trước, ba con tìm dì, nói con sắp học đại học, muốn chọn cho con mấy bộ quần áo." Chu Mạt vừa nói vừa từ bên trong lấy ra hai bộ đồ ngủ.

"Ba con nói rằng con rất thích bộ đồ ngủ mà dì đã mua trước đây. Cho nên dì lại chọn thêm hai bộ nữa cho con, con xem có thích hay không. ”

Kiều Trĩ Ninh do dự nhận lấy, cổ họng nghẹn ngào.

"Thích ạ." Cô thì thầm: "Cảm ơn dì." ”

"Không cần cảm ơn. Đó là tất cả đều là tiền của ba con đưa dì. ”

Giọng điệu Chu Mạt ôn hòa thân thiết.

"Chắc ba con nghĩ tất cả đồ con cần là đồ ngủ? Ba con là một người đàn ông lớn nên không hiểu. ”

Chu Mạt cười cười, lại lấy ra hai bộ nội y.

Bộ đồ lót kiểu dáng tươi tắn, một bộ màu trắng một bộ màu hồng, kết hợp với ren tinh tế và đẹp mắt.

"Chúc mừng con trúng tuyển đại học, đây là món quà của riêng dì tặng cho con . Dì mua theo kích thước của con, quay về con có thể thử, không vừa thì mang sang đây dì đổi cho. ”

Mũi Kiều Trĩ Ninh bỗng nhiên bị chặn lại.

Cô cầm đồ lót trong tay, cả người như sững lại.

Vốn chuẩn bị một đống lời nói nhưng lại nghẹn ở cổ họng nói không nên lời.

Chu Mạt thấy cô cúi đầu sờ thẻ thước đo, cho rằng cô gái thẹn thùng.

Cô vỗ vỗ vai Kiều Trĩ Ninh, nói đùa: "Dáng người Trĩ Ninh của chúng ta rất đẹp, đồ lót cỡ đẹp này tương đối ít, sau này đi đại học mua đồ lót cũng đừng ngại ngùng. Thành phố Lăng có nhiều trung tâm thương mại, cùng bạn học đi mấy quầy đặc biệt thử xem. Có thể mua quần áo khác rẻ hơn một chút, nhưng đồ lót phải mua thật tốt. ”

Ánh mắt Kiều Trĩ Ninh chua xót, cúi đầu "Vâng" một tiếng.

Nắm chặt túi trong tay, cô ngẩng đầu nhìn về phía Chu Mạt.

"Dì, dì thật tốt."

"Đương nhiên là như vậy rồi, Trĩ Ninh chúng ta ngoan ngoãn như vậy cơ mà." Chu Mạt mỉm cười.

Kiều Trĩ Ninh sụt sịt: "Đôi khi con cảm thấy, dì giống như mẹ của con vậy. Con nghĩ mẹ con cũng sẽ vẫn sẽ dịu dàng như vậy. Nhưng mà...".

Cô dừng lại với đôi mắt của mình với những giọt nước mắt.

"Tại sao dì lại nghiêm khắc với Trình Trình như vậy?"

Cả người Chu Mạt ngẩn ra, những lời an ủi trong cổ họng nghẹn lại.

Kiều Trĩ Ninh dừng lại vài giây, nhỏ giọng bổ sung: "Trình Trình là học sinh giỏi nhất trong tiểu khu chúng ta, so với con giỏi hơn rất nhiều. ”

Chu Mạt dừng một chút rồi thở dài.

Cô gái nhỏ tỏ vẻ mặt khó hiểu cùng mơ hồ mang theo thái độ bất bình vì bạn bè của mình.

Giọng điệu Chu Mạt cứng lại: "Chính là con của mình nên mới nghiêm khắc. ”

Kiều Trĩ Ninh mím môi, nhẹ giọng nói: "Con hiểu. ”

Cô chớp mắt, nhớ lại: "Khi còn nhỏ, con luôn rất hâm mộ Trình Trình. Cảm thấy rằng cậu ấy có một người mẹ rất nhẹ nhàng và xinh đẹp. Đôi khi con nghĩ, nếu con cũng là con gái của dì thì thật tốt. ”

Vẻ mặt Chu Mạt sững lại, khóe miệng khẽ mỉm cười: "Trĩ Ninh, dì cũng luôn coi con như con gái của mình. ”

Kiều Trĩ Ninh lắc đầu: "Sau đó có một lần, con thấy dì mắng Trình Trình vì luyện đàn piano không tốt, còn ném cả đàn phổ của cậu ấy. Con đột nhiên cảm thấy thà không làm con gái của dì còn tốt hơn. ”

Cơ thể Chu Mạt cứng đờ.

Kiều Trĩ Ninh ngẩng đầu nhìn Chu Mạt, vẻ mặt nghiêm túc trước nay chưa từng có: "Dì có thể đem sự dịu dàng và kiên nhẫn của những người khác chia cho Trình Trình một chút không?"

Kiều Trĩ Ninh đã giữ những lời này trong lòng một thời gian rất dài.

Có lẽ là nhất thời có chút tức giận, có lẽ là sắp chia tay, có lẽ là bị hốc mắt đỏ bừng hôm nay của Trình Việt Chi ảnh hưởng, có lẽ là cảm thấy mình không còn là một đứa trẻ nữa.

Vào lúc này Kiều Trĩ Ninh nhịn không được đem lời trong lòng nói ra.

Cô không dám nhìn biểu cảm của Chu Mạt nữa, nói cảm ơn vội vàng rời khỏi đó.

Từ sau ngày đó, Kiều Trĩ Ninh đã không gặp được Chu Mạt trong nhiều ngày.

Trình Việt Chi nói mẹ anh ấy đã đi du lịch.

Lúc gặp lại, đã là sau khi biết kết quả trúng tuyển.

Trình Việt Chi được nhận vào y học lâm sàng của đại học B, Kiều Trĩ Ninh cũng thuận lợi thi đậu chuyên ngành lịch sử của Lăng Sư.

Chu Mạt cười chúc mừng Kiều Trĩ Ninh, với thái độ như trước đây

Kiều Trĩ Ninh cũng lễ phép nói lời cảm ơn, âm thầm may mắn vì dì Chu Mạt rộng lượng.

*

Khi Tần Tiểu và Thích Hoài lên đường đi thành phố khác xem buổi hòa nhạc, Kiều Trĩ Ninh ở nhà.

Cân nhắc giá vé của những người mua vé rồi bán lại lấy lãi, Kiều Trĩ Ninh vẫn từ bỏ ý tưởng xem liveshow.

Vào ngày diễn ra buổi hòa nhạc, Trình Việt Chi mời Kiều Trĩ Ninh đến nhà mình chơi. ( truyện đăng trên app TᎽT )

Lúc đó ba Trình đi công tác mẹ Trình lại đi du lịch, trong nhà chỉ có hai người bọn họ.

Buổi tối, Tần Tiểu gọi điện thoại cho Kiều Trĩ Ninh tại buổi hòa nhạc.

Xuyên thấu qua micro điện thoại di động, biển người náo nhiệt cách khoảng cách mấy trăm cây số đập vào mặt.

Điện thoại di động được mở lên và đặt ở bàn trà, Kiều Trĩ Ninh ngồi trên mặt đất, hai tay chống má. Chia sẻ niềm vui của những người hâm mộ khác với Trình Việt Chi.

Âm nhạc trong điện thoại di động không rõ ràng, chỉ có ồn ào và ồn ào.

Nhưng Kiều Trĩ Ninh vẫn nghe say sưa.

Cuộc điện thoại với Tần Tiểu chỉ kéo dài được một lúc rồi kết thúc do điện thoại hết pin.

Kiều Trĩ Ninh ngẩn người nhìn màn hình điện thoại tối tăm.

Trình Việt Chi nghiêng đầu, nhìn thấy trong mắt cô không che giấu được hâm mộ cùng mất mát.

Đang định nói chuyện thì điện thoại di động của Kiều Trĩ Ninh vang lên một tiếng.

Tần Tiểu gửi một tin nhắn.

[Tớ quay video lại và gửi vào email của cậu]

Đó là kỳ nghỉ hè năm 2011, năm đó chất lượng hình ảnh của điện thoại di động không cao, WeChat vừa mới ra mắt, tốc độ internet không nhanh, phí lưu lượng truy cập cũng đắt đỏ.

Tần Tiểu nói gửi video, khi trở về khách sạn liền dùng máy tính gửi.

Kiều Trĩ Ninh rơi vào tình trạng chờ đợi một thời gian dài.

Mùa hè bóng đêm yên tĩnh, trong phòng yên tĩnh đến nỗi chỉ có tiếng làm việc đơn điệu phát ra từ điều hòa không khí.

Trình Việt Chi dựa nghiêng vào sô pha, lẳng lặng nhìn Kiều Trĩ Ninh nằm sấp trên bàn trà.

Mái tóc đen nhánh xõa xuống, thành kính như một thiếu nữ cầu nguyện cho linh mục.

Video của Tần Tiểu đúng lúc được gửi đến.

Kiều Trĩ Ninh ánh mắt sáng ngời, hưng phấn gọi Trình Việt Chi đến xem cùng.

“Trình Trình mau tới đây!”

Nhưng năm đó điện thoại di động pixel và âm thanh rất bình thường.

Video không thể nhìn thấy rõ khuôn mặt của Châu Kiệt Luân và không thể nghe thấy giọng nói của anh ta.

Chỉ có sự cổ vũ phấn khích xung quanh và tiếng ồn ồn ào cho thấy sự náo nhiệt của buổi hòa nhạc.

Khi một bài hát kết thúc, Kiều Trĩ Ninh lại mở video trước đó và cứ nghe đi nghe hết lần này đến lần khác.

Cứ ngắt quãng như vậy, Tần Tiểu để cho Kiều Trĩ Ninh xem buổi hòa nhạc qua màn hình điện thoại.

Nhận được tin Tần Tiểu đã nói hết, Kiều Trĩ Ninh thở dài thườn thượt.

Cô tắt màn hình, quay đầu nhìn về phía Trình Trình, vẻ mặt có chút tiếc nuối.

"Trình Trình, rất nhiều bài hát đều không được nghe."

Trình Việt Chi dừng lại một lúc lâu, từ trên ghế sa lon đứng dậy.

Mở nắp đàn piano, anh điều chỉnh âm thanh và hỏi: "Cậu còn muốn nghe gì nữa?" ”

Hai mắt Kiều Trĩ Ninh tỏa sáng, đứng lên chạy hai bước đến trước đàn dương cầm.

"Cậu muốn chơi piano cho tớ nghe sao?! Tớ tưởng cậu không thích đàn? ”

Không trách Kiều Trĩ Ninh ngạc nhiên.

Trước kia cô muốn Trình Việt Chi chơi đàn dương cầm cho mình nghe, quấn lấy vài lần cũng không có kết quả. Về sau cũng dần dần làm mà bỏ cuộc.

Trình Việt Chi bắt gặp ánh mắt sáng ngời của cô gái, ngực anh khẽ run lên.

Anh sẽ nói gì đây?

Anh chẳng qua là muốn hưởng thụ bộ dáng bị chơi xấu của Kiều Trĩ Ninh mà thôi.

"Nếu không cậu gọi tớ ra đây làm gì?"

Trình Việt Chi nhún vai, bộ dáng từ bi: "Dù sao cũng sắp không gặp mặt. Tớ thỏa mãn cậu một lần.”

Kiều Trĩ Ninh không thèm quan tâm lời anh nói, kích động ra lệnh.

"Ngày nắng! Bảy dặm hương! Bí mật không thể nói! ”

Trình Việt Chi ngồi xuống, lấy ra phổ nhạc đã in trước đó của mình.

Ngẩng đầu nhìn qua, ánh đèn ở trên đỉnh đầu Kiều Trĩ Ninh tạo thành một vầng sáng tròn trịa.

Cô đứng trong ánh sáng dịu dàng, với khuôn mặt cong thành mặt trăng trên bầu trời.

Trình Việt Chi cười cười, cúi đầu, ngón tay bấm trên phím đàn.

"Cà phê lạnh rời khỏi chén đệm, tôi nhịn xuống cảm xúc ở phía sau..."

Kiều Trĩ Ninh nhẹ nhàng hát theo.

Trình Việt Chi kiên nhẫn hơn bao giờ hết, đem bài hát Kiều Trĩ Ninh muốn nghe đều đàn một lần.

Kim đồng hồ trên tường tích tắc.

Khi kim đồng hồ chỉ đến số 1, Trình Việt Chi vừa vặn đàn đến "Trời nắng".

"Tiểu Hoàng Hoa của câu chuyện, từ năm sinh ra đã phiêu phiêu."

"Xích đu của tuổi thơ, theo ký ức vẫn lắc lư đến bây giờ."

......

Trong tiếng nhạc, Trình Việt Chi bồi hồi nhớ tới khi còn bé.

Nhà máy 718 Nghi Hòa vẫn chưa xuống cấp, và anh ấy đã được người lớn gọi đi biểu diễn ở trường mẫu giáo.

Kiều Trĩ Ninh biết anh không tình nguyện, luôn xung phong nói muốn ở bên nhau.

Trình Việt Chi nhớ rõ lúc đó Kiều Trĩ Ninh cột dây buộc tóc màu đỏ, buộc lên đầu giống như hai đóa nụ hoa rực rỡ.

Cũng nhớ rằng cô ấy thích sử dụng son môi trên trán để chấm một chấm màu đỏ, hai má bầu bĩnh rất dễ thương.

Từ 5 đến 18 tuổi.

Đã có quá nhiều lần đầu tiên anh thực hiện cùng Kiều Trĩ Ninh.

Từ thời thơ ấu đến khi trưởng thành, Trình Việt Chi nhớ rất nhiều khoảnh khắc sống động.

Nhưng cơ hội như vậy có lẽ sẽ không còn nữa.

Họ sẽ đi đến các thành phố khác nhau để bắt đầu một cuộc sống đại học hoàn toàn khác nhau.

"Trước kia, có người yêu em rất lâu."

"Nhưng hết lần này tới lần khác gió dần dần thổi khoảng cách thật xa."

......

Trình Việt Chi ngẩng đầu, cánh tay Kiều Trĩ Ninh chống lên nắp đàn, hai tay nâng cằm, nghiêm túc hòa âm.

Nhìn vào ánh mắt của anh, cô cong môi cười cười.

Ngón tay Trình Việt Chi dừng lại, tiếng nhạc đột nhiên dừng lại.

Kiều Trĩ Ninh sững sờ một chút, cũng ngừng lại theo.

"Đàn sai rồi." Trình Việt Chi rũ mi mắt xuống, thấp giọng nói.

"Ồ." Kiều Trĩ Ninh gật đầu.

"Trình Trình."

Cô ngồi trở lại mặt đất một lần nữa, nâng đôi mắt lấp lánh của mình: "Cảm ơn cậu, tớ sẽ giả vờ như tớ đã từng đến hiện trường." ”

Trình Việt Chi nhìn chằm chằm mặt Kiều Trĩ Ninh, thật lâu sau thấp giọng phun ra một chữ: "Ngốc. ”

Hơn một giờ sáng, Kiều Trĩ Ninh đắm chìm trong sự hưng phấn của buổi hòa nhạc.

Cô ngồi trên mặt đất dùng sổ ghi chép của Trình Việt Chi không ngừng xem phản hồi trực tiếp của buổi hòa nhạc trên mạng.

Khi ai đó tải lên video, cô vui vẻ mở nó ra xem.

Trình Việt Chi đứng tại chỗ chăm chú nhìn Kiều Trĩ Ninh.

Gió điều hòa thổi lên người.

Đêm mùa hè yên tĩnh, đêm hạt sương nặng.

Trình Việt Chi biết nên đi ngủ, nhưng anh không muốn nói chuyện nhắc nhở Kiều Trĩ Ninh.

Anh không thể phá vỡ sự yên tĩnh này.

Giờ phút này Trình Việt Chi là một vùng biển, bề mặt yên tĩnh, nhưng bên trong thủy triều cuồn cuộn không ngừng.

Không phải anh chưa từng nghĩ tới việc thử một lần, có lẽ Kiều Trĩ Ninh sẽ có khả năng thích mình.

Nhưng anh không dám đánh cược.

Anh đã thấy qua bộ dáng khi Kiều Trĩ Ninh thích người khác, không có cách nào tự lừa mình dối người.

Nếu tỏ tình thất bại, có lẽ ngay cả thời khắc yên tĩnh giữa bạn bè như vậy cũng không còn nữa.

Tỏ tình thành công, cho dù Kiều Trĩ Ninh hồ đồ đồng ý, nhưng vẫn còn tám năm dài thử thách bọn họ.

Ở trường đại học, Kiều Trĩ Ninh sẽ biết rất nhiều người khác giới, trong đó có thể có người cô thích, có thể bắt đầu một mối tình ngọt ngào hoặc chua xót.

Mà anh, không thể đi cản trở khả năng như vậy.

Trình Việt Chi vẻ mặt ngẩn ngơ, nhìn chằm chằm vào Kiều Trĩ Ninh đang chăm chú xem video.

Người ngồi trên mặt đất ngáp một cái rồi lên tiếng.

“Đã trễ như vậy, tớ phải về nhà đây!”

Kiều Trĩ Ninh vội vàng đứng dậy, cầm điện thoại di động định đi.

Trình Việt Chi tiến về phía trước hai bước, theo bản năng muốn đưa cô trở về.

Kiều Trĩ Ninh xua tay nói: "Không cần đâu, chỉ cách hai bước thôi mà. ”

Cô mở cửa, quay đầu lại cười với Trình Việt: "Tạm biệt. ”

Cửa khẽ đóng sầm một tiếng, mắt mèo mơ hồ lộ ra ánh đèn màu cam trong hành lang.

Lại qua mấy giây, dưới lầu truyền đến tiếng cửa đóng mở.

Sau đó là sự im lặng của đêm khuya.

Trong phòng khách trống rỗng, Trình Việt Chi dường như lúc này mới phản ứng lại.

"Tạm biệt." Anh thì thầm.

--------------------

Tác giả có lời muốn nói:

Khuôn viên thanh xuân chua chua ngọt ngọt, tràn đầy sức sống đã kết thúc ở đây

# Như mong muốn

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play