Năm Thứ Mười Thích Em

Chương 11


1 năm

trướctiếp

Sau khi Trình Việt Chi nói, chờ đợi anh là một khoảng im lặng dài.

Một lúc lâu sau, Kiều Trĩ Ninh ngước mắt lên, lông mày áp vào mí mắt tạo thành hai nếp gấp thật sâu: "Vì sao? ”

Cổ họng Trình Việt Chi lại bị nghẹn lại.

Anh sẽ phải nói gì đây?

Anh không phải là người thích bàn tán về người khác, những lời đồn kia của Lê Tụng anh cũng không biết là thật hay giả.

Chần chừ một lát, Trình Việt Chi tìm một lý do đường hoàng: "Cậu như vậy sẽ ảnh hưởng đến việc học tập. ”

Ánh mắt Kiều Trĩ Ninh trong suốt, giọng điệu rất thản nhiên: "Nhưng tớ có thể thi đậu đại học là được rồi. ”

Trình Việt Chi nghẹn lại, hít sâu một hơi: "Cậu thật sự hiểu Lê Tụng sao? Cậu có biết cậu ta vừa chia tay học kỳ trước không? ”

Anh biết chuyện này là bởi vì có lần cùng Lê Tụng chơi bóng, bạn gái cũ của Lê Tụng đến sân bóng tìm hắn. Giọng nói của hai người không nhỏ, mọi người trên sân đều nghe được.

Kiều Trĩ Ninh nghe xong, cũng không có biểu cảm trong tưởng tượng.

Cô chỉ chớp mắt và rũ lông mi xuống.

"Ồ, cái này à ." Giọng nữ sinh có chút mất mát, "Có phải là nữ sinh gầy gò rất cao, tóc dài không? Tớ đã gặp cô ấy, rất đẹp. ”

Trình Việt Chi ngẩn người.

Kiều Trĩ Ninh mím môi: "Có phải cậu muốn nói cậu ấy không tốt không? ”

Trình Việt Chi mở mắt ra, cổ cứng ngắc: "Tớ không có nói như vậy. ”

Kiều Trĩ Ninh rũ mi mắt xuống, nhìn mũi chân mình ngẩn người.

"Nhưng mà, nếu bởi vì người khác nói cậu ấy không tốt liền không để ý tới cậu ấy nữa, có tính là một loại thành kiến hay không?"

Kiều Trĩ Ninh cảm thấy, đánh giá một người hẳn là dựa trên tiếp xúc.

Cô thì thầm: "Cậu ấy đụng phải tớ, cậu ấy sẽ xin lỗi, giẫm lên giày đưa nước cho tớ, ngày mưa đưa tớ về nhà, chân tớ bị thương cậu ấy cho tớ miếng băng gâu, còn mua cho tớ một đôi dép..."

Mí mắt Trình Việt Chi nhảy không ngừng.

Lúc này mới quen biết bao lâu, cứ như vậy vì anh ta mà bao biện?

"Những điều này khó làm sao?" Trình Việt Chi nhìn chằm chằm mặt Kiều Trĩ Ninh, tức giận vọt lên trên.

"Khi còn bé, chân cậu bị trật là ai cõng cậu lên xuống lầu? Ai giúp cậu khi bị bắt nạt và khóc? Bài tập về nhà của cậu không phải được chép từ tớ sao? ”

Hai người bọn họ ở cùng một chỗ trong thời gian quá dài, Trình Việt Chi thuận miệng nói chính là ví dụ.

Trình Việt Càng càng nói càng cảm thấy đáng buồn.

Anh đối xử tốt với cô ấy, cô ấy nhắm mắt làm ngơ.

Mà Lê Tụng đối xử chỉ có một chút tốt như vậy, cũng đủ để cho cô trân quý để ở trong lòng.

"Đàn ông làm chút việc đấy có gì to tát?" Trình Việt tức giận đến đầu óc choáng váng.

Kiều Trĩ Ninh sững sờ, dưới tình thế cấp bách bắt lấy cánh tay Trình Việt Chi.

"Tớ biết cậu đối tốt với tớ mà."

Cô ngửa đầu và chớp mắt.

"Nhưng cậu là bạn tốt của tớ, hai người không giống nhau?"

Trình Việt Chi im lặng.

"Được."

Cậu bình tĩnh nhìn Kiều Trĩ Ninh trong chốc lát, đem cặp xách khoác lên lưng, sải bước chân dài rời đi.

Kiều Trĩ Ninh mím môi, đi theo.

*

Buổi tối, thừa dịp ba tắm rửa, Kiều Trĩ Ninh lén dùng điện thoại di động của ba đăng nhập vào trong QQ, buồn bực đăng một bài viết.

【Phiền】

Trang nhanh chóng hiển thị một bình luận.

Lê Tụng: [Phiền cái gì? Nói nghe một chút】

Tay Kiều Trĩ Ninh run lên.

Nghe thấy tiếng nước trong phòng tắm ngừng, cô hốt hoảng đăng xuất, xóa lịch sử.

Ban đêm, Kiều Trĩ Ninh nằm trên giường, ngẩn người nhìn chằm chằm trần nhà tối đen.

Rốt cuộc phiền điều gì?

Cô bực mình vì tâm trạng của mình sẽ dao động trong mỗi bước đi của Lê Tụng

Phiền vì Trình Việt Chi bởi vì Lê Tụng mà giận dỗi mình.

Phiền vì Lê Tụng đối với thái độ của mình không rõ ràng, để cho mình đoán tới đoán lui.

......

Từng cái từng cái, toàn bộ đều có liên quan đến Lê Tụng.

Tại sao Lê Tụng lại hẹn mình ra ngoài chơi? Lúc Hạ Kiều hiểu lầm, tại sao anh không giải thích? Không có giải thích với Hạ Kiều, cũng không giải thích với mình nguyên nhân... Anh không biết như vậy sẽ dễ dàng làm cho mình suy nghĩ nhiều sao?

Chân mình bị thương, anh không chỉ tự đưa miếng dán còn cẩn thận mua dép lê, lần trước sinh nhật trời mưa, anh cũng tốt bụng đưa mình về nhà...

Một giọng nói vang lên trong đầu rằng anh ta có thể đã làm điều này với mỗi cô gái, một giọng nói khác nói anh ta chỉ hẹn hò với chính mình.

Hồi tưởng lại chuyện xảy ra từ khi mình và Lê Tụng quen biết tới nay, Kiều Trĩ Ninh bỗng nhiên muốn biết.

Bản thân đối với Lê Tụng mà nói, rốt cuộc là bạn học bình thường hay là một sự tồn tại đặc biệt?

*

Lại là một tuần hoạt động khác, lớp học hầu như không có ai.

Kiều Trĩ Ninh len lén đi theo mấy nam sinh trở về tòa nhà giảng dạy, đứng yên ở một góc.

Cô cầm đồ uống trong tay với trái tim đập thình thịch như con nai con nhảy loạn trong lòng.

Kiều Trĩ Ninh trong đầu không nhịn được, cô ấy muốn biết một câu trả lời chính xác và đã hình thành lên một ý tưởng.

Lê Tụng không trở về lớp mình, mà cùng nam sinh Chu Tranh đến lớp 7.

Cách cửa sổ thủy tinh, nụ cười của Lê Tụng nở rộ rực rỡ.

Anh dựa vào tường, mồ hôi của cánh tay dưới ánh mặt trời chiếu vào phát sáng.

Trong lớp học không có người khác, mấy nam sinh nói chuyện không có cố kỵ, đề tài càng ngày càng không có ranh giới.

Kiều Trĩ Ninh nhíu mày, có chút muốn rời đi.

"Này Lê Tụng,có rất nhiều cô gái xinh đẹp đến tìm cậu như vậy, cậu rốt cuộc thích người nào?"

Nghe được tên Lê Tụng, Kiều Trĩ Ninh tự nhiên cảm thấy ngột ngạt, vốn muốn bước ra ngoài bước chân lại thu về.

Lê Tụng híp mắt, bàn tay cầm lấy chai nước khoáng trên bàn, giọng nói lười biếng: "Bọn họ đều đến gặp tớ, cậu đặt Trình Việt Chi ở đâu? ”

Cái bình kia Kiều Trĩ Ninh nhận ra, là một nữ sinh lớp quốc tế đưa cho Lê Tụng.

"Ai mà không biết Trình Việt Chi có một cô vợ từ bé? Hai người không chừng đã..." Nam sinh nhướng mày, cùng nam sinh khác cười rộ lên.

Trái tim Kiều Trĩ Ninh lo lắng sắp nhảy ra, ánh mắt không chớp nhìn Lê Tụng.

Không phải, cô và Trình Việt Chi căn bản không có quan hệ như vậy.

Lê Tụng sẽ giải thích cho bọn họ chứ?

Dù sao cô đã giải thích qua với Lê Tụng.

Lê Tụng cười cười, không nói gì.

Trái tim Kiều Trĩ Ninh chìm xuống.

Có lẽ anh ta chỉ lười nói thôi, anh ta luôn không thích giải thích cho người khác.

Kiều Trĩ Ninh theo bản năng tìm lý do cho Lê Tụng.

Lê Tụng không nói gì, nhưng Chu Tranh lại tiếp tục chủ đề.

Hắn chọc chọc cánh tay Lê Tụng: "Này, sao tớ lại cảm thấy, Kiều Trĩ Ninh và cậu..."

Tim Kiều Trĩ Ninh đập mạnh, nhịn không được nhìn Lê tụng.

Lê Tụng vẫn như trước bộ dáng thờ ơ, từ chối cho ý kiến rồi nhíu mày.

Nam sinh bên cạnh hi hi ha ha: " Anh Tụng của chúng ta độc thân lâu như vậy, cũng không có gì lạ? ”

Lê Tụng nở nụ cười, giọng điệu nhẹ nhàng.

"Nói chuyện tiếp đi."

Chu Tranh vỗ về anh, hoang mang: "Này, cậu không phải muốn theo đuổi người ta đấy chứ? ”

Lê Tụng liếc hắn một cái, nháy mắt: "Chơi đùa, kết giao bạn bè lại không phạm pháp. ”

Anh dừng một chút rồi bổ sung: "Miễn cho Hạ Kiều đến quấn lấy tớ. ”

Chu Tranh lập tức hiểu ý, nhướng mày nói: "À ~ Hạ Kiều nhìn thấy dáng người của Kiều Trĩ Ninh hẳn là hiểu rồi. ”

Trong đầu Kiều Trĩ Ninh thần kinh của cô đột ngột nhảy lên, khiến cô đau đầu, muốn nổ tung.

Hóa ra là như vậy.

Cô muốn đi, nhưng hai chân như bị đóng đính xuống sàn. Trong lòng xuất hiện một ý niệm muốn cô ở lại, xem bọn họ còn có thể nói cái gì.

"Thật ra cô ấy cũng rất xinh đẹp." Một chàng trai nói.

Chu Tranh bỗng nhiên cười hèn mọn hai tiếng, cánh tay khoa tay múa chân ở vị trí ngực.

"Nếu không như vậy làm sao anh Tụng có thể để vào mắt?"

Ầm ầm một tiếng, phảng phất như có một tia sét đánh thẳng vào đầu.

Hai má Kiều Trĩ Ninh tê lại dường như không chút cảm giác, bên tai đều là tiếng ong ong, mọi thứ đều giống như ảo ảnh, rất mông lung rất mờ ảo. Cô không thể nghe thấy những gì mọi người trong lớp học nói, chỉ có thể nhìn thấy họ cười cợt.

Sắc mặt cô bởi vì xấu hổ mà nghẹn đến đỏ bừng, ánh mắt chua xót quật cường nhìn chằm chằm Lê Tụng ở vị trí trung tâm.

Trên mặt anh vẫn là bộ dáng bất cần đó, nâng mí mắt lười biếng nhìn lướt qua Chu Tranh.

Trong tiếng ong ong mơ hồ, Kiều Trĩ Ninh thế nhưng kỳ tích nghe thấy thanh âm của anh. ( truyện đăng trên app TᎽT )

Cười nhẹ một tiếng, giống như là phụ họa cho Chu Tranh.

Kiều Trĩ Ninh chớp mắt, chóp mũi bỗng nhiên có chút ngứa.

Cô đưa tay chạm vào là một mảnh ẩm ướt.

Ồ, đó là nước mắt của cô ấy.

Dưới ánh mặt trời, nụ cười của Lê Tụng vẫn giống nhau, rơi vào trong ánh mắt Kiều Trĩ Ninh lại vô cùng chói mắt.

Một trận chua xót dâng lên, trong dạ dày tràn ngập khó chịu.

Kiều Trĩ Ninh cúi đầu, nôn khan một hồi.

Cô ấy muốn ói.

Ôm ngực vội vàng rời đi, ngoài ý muốn đụng phải một nam sinh ở hành lang.

"Thật xin lỗi."

Kiều Trĩ Ninh không ngẩng đầu, nhét đồ uống nóng trong tay cho người khác.

"Cho cậu."

Đến nhà vệ sinh, Kiều Trĩ Ninh đóng cửa ngăn lại ngồi xổm xuống.

Kỳ quái chính là, lúc này Kiều Trĩ Ninh cũng không muốn khóc.

Cô chỉ là ngực rất ngột ngạt, ghê tởm muốn nôn.

Ngồi xổm một lúc lâu, cảm giác ghê tởm bên trong giảm bớt.

Cơ thể con người thực sự tuyệt vời.

Tai nghe lời nói xấu, buồn là ở trái tim, phản ứng là dạ dày, khóc là ở đôi mắt.

Kiều Trĩ Ninh cũng không biết mình trốn ở chỗ này bao lâu.

Cô cảm thấy người qua lại bên ngoài phòng, từ ồn ào chuyển sang yên tĩnh.

Mãi cho đến khi chuông chuẩn bị cho tiết học tiếp theo vang lên, Kiều Trĩ Ninh lúc này mới đứng lên.

Hai chân run lẩy bẩy, thiếu chút nữa không đứng vững.

Cô đi chậm, cúi đầu vào lớp học với tiếng chuông.

*

Trình Việt Chi mãi đến khi giờ truy bài kết thúc mới trở về lớp học.

Trong lớp học có rất nhiều người, ồn ào, trên bàn của anh đặt một chai nước giải khát.

Trình Việt Chi nhíu mày, vừa cầm lấy đồ uống, Phùng Siêu bên cạnh lập tức chủ động thú nhận: "Đây là Kiều Trĩ Ninh nhét cho tớ, tớ cũng không dám nuốt riêng. ”

Trình Việt Chi nhướng mày, vị trí phía trước Kiều Trĩ Ninh trống rỗng.

"Tớ cũng không biết chuyện gì xảy ra, nhìn cô ấy cúi đầu phỏng chừng cũng không thấy rõ là tớ, chắc còn tưởng là cậu..." Phùng Siêu đơn giản kể lại chuyện.

Trình Việt Chi ngồi xuống, lắc chai nước trong tay.

Khẳng định không phải cho anh, Kiều Trĩ Ninh biết cậu chỉ thích uống nước khoáng.

Người thích uống nước ngọt, là Lê Tụng.

Anh quay đầu lại, Lê Tụng và bạn cùng bàn ở phía sau lớp học nói chuyện cười nói cười, không hề có gì khác thường.

Kiều Trĩ Ninh trở về lớp học khi tiếng chuông kết thúc vừa vang lên. Cô cúi đầu để không ai nhìn thấy biểu cảm của cô.

Cùng cô đi vào, còn có thầy Vương cầm một xấp bài thi.

"Buổi tối tự học hôm nay sẽ chữa đề thi."

Kết quả kiểm tra hàng tháng của mọi người không khả quan, buổi tự học buổi tối này đóng vai trò là một lớp học bổ sung.

Bài thi được gửi xuống, Trình Việt Chi thi được 142.

"Lần này thành tích của lớp chúng ta rất kém." Biểu hiện của thầy Vương rất nghiêm túc.

"Rất kém." Ông lặp đi lặp lại nó.

Trong phòng học dần dần trở lên im lặng, yên tĩnh đến đáng sợ, ngay cả tiếng hít thở cũng không nghe thấy.

Các bạn trong lớp hầu như đều cúi đầu, sợ thầy điểm danh đến tên mình.

Thầy Vương cúi đầu nhìn đề thi: "Lần này lớp chúng ta thi được trên 140 chỉ có một mình Trình Việt Chi, mà bình thường trung bình cả lớp có 10 người . ”

"Đó không phải là được rồi sao..." Phùng Siêu nhỏ giọng nói thầm.

Đề thi toán lần này rất khó. Ngoại trừ mấy học bá trong lớp thực nghiệm, trong lớp bình thường đạt điểm cao là rất khó.

Giọng nói nhỏ của hắn không thoát khỏi ánh mắt của thầy Vương.

"Vẫn được sao?" Ông nâng cao âm lượng hỏi ngược lại, "Đó cũng là một người Trình Việt Chi! Còn những người khác thì sao? Điểm trung bình gần như đếm ngược lại rồi! ”

Cũng không thể trách thầy Vương tức giận. Bình thường thành tích toán của lớp 9 luôn là số một số hai trong lớp bình thường, lần này không biết tại sao, lập tức lùi lại nhiều như vậy. Trong lòng ông rất là sốt ruột.

"Cho nên các cô các cậu đừng trách tôi chiếm dụng buổi tối tự học của bản thân, sai sót thật sự là quá nhiều." Thầy Vương đập tập giấy thi xuống bàn: "Được rồi, bây giờ chúng ta bắt đầu. ”

Phía trước chỉ riêng phê bình tổng kết đã dùng nửa tiết thời gian, một tiết đương nhiên là không đủ dùng.

Khi chuông tan học vang lên, các câu hỏi lớn còn chưa được giảng giải.

"Còn chưa xong đã ra khỏi lớp, mau tranh thủ giải nốt. Bạn nào cần đi vệ sinh thì tự đi. ”

Chỉ có hai đến ba học sinh rời đi, lớp học đang trong trạng thái im lặng.

Ba phút sau, bài giảng tiếp tục.

Sau khi nói xong câu hỏi cuối cùng, buổi tối tự học chỉ còn lại mười phút.

Thầy Vương đứng trên bục giảng và nói: "Tình trạng này của các em bây giờ là không tốt. Lần này thi không tốt cũng không phải chuyện xấu, so với cuối kỳ mới phát hiện ra sai sót thì tốt hơn. Tầm quan trọng của kỳ thi cuối cùng không cần tôi nói nhiều, mọi người tận dụng tốt cơ hội này để tìm ra sai sót của bản thân. Được rồi, còn một chút thời gian các em tự học đi. ”

Thầy Vương thần thái uy nghiêm rời đi, trong lớp học dâng lên một cỗ xao động nhỏ.

"Chỉ còn lại mười mấy phút, tự học cái gì chứ?" Phùng Siêu nhỏ giọng chửi bới.

Trình Việt Chi nhìn chằm chằm bóng lưng Kiều Trĩ Ninh phía trước đến ngẩn người.

Một lúc lâu sau, cậu viết tờ giấy chọc chọc vào lưng Kiều Trĩ Ninh.

Người trước kia luôn ăn ý nhận lấy tờ giấy lần này lại giống như mất trí nhớ, không hề có động tĩnh gì.

Trái tim Trình Việt Chi khẽ động, càng thêm dùng sức dùng cây bút chọc một cái.

Kiều Trĩ Ninh vẫn không quay đầu lại, mà dùng chân nâng ghế lên, di chuyển về phía trước.

Hả?

Trình Việt Chi híp mắt, một lần nữa viết một câu trong sổ tay, xé ra xoa thành một nắm ném về mặt bàn phía trước.

Kiều Trĩ Ninh nhíu mày, mở tờ giấy ra.

Chỉ có năm chữ trên đó.(tiếng trung với tiếng việt khác nhau nên mọi người bỏ qua đừng đếm số chữ nha☹)

"Ai bắt nạt cậu?"

Chóp mũi Kiều Trĩ Ninh chua xót, hốc mắt bỗng dưng đỏ lên.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp