Kiều Trĩ Ninh nắm tờ giấy trong tay, dưới cánh tay có bài thi toán được trải ra.

Con số 98 đỏ tươi rất bắt mắt.

Bài kiểm tra 150 điểm, cô thậm chí không được 100 điểm.

Trong khi kiểm tra, có một số câu hỏi mà cô không biết cô trả lời thế nào vào thời điểm đó.

Thật kinh khủng.

Một con số 98 đỏ tươi, dưới ánh đèn biến thành tiếng cười nhạo khuôn mặt của chính mình.

Hai má Kiều Trĩ Ninh giống như bị người ta hung hăng tát qua, vừa tê vừa đau.

Bây giờ cô ấy không muốn nói chuyện, cũng không có tâm trạng.

Cúi đầu xuống, Kiều Trĩ Ninh vội vàng viết hai chữ "Không có việc gì" trả lại cho Trình Việt Chi. (đừng đếm chữ nha😊)

Buổi tối sau khi thời gian tự học kết thúc, Kiều Trĩ Ninh chậm rãi cúi đầu thu dọn cặp sách.

Mãi cho đến khi trong và ngoài lớp học không có ai mới mang theo cặp sách đi ra ngoài.

Trong hành lang, Trình Việt Chi dựa vào lan can, đối diện với cửa phòng học.

"Kiều Trĩ Ninh." Anh gọi cô và đứng thẳng lên.

Bước chân Kiều Trĩ Ninh dừng lại, nhìn anh xong nhanh chóng rũ mắt xuống.

"Đi thôi."

Hai người đi trên đường, Kiều Trĩ Ninh trầm mặc bất thường.

Lúc sắp về đến nhà, Trình Việt Chi nhịn không được mở miệng: "Rốt cuộc cậu bị làm sao vậy? ”

Kiều Trĩ Ninh cúi đầu, nhỏ giọng nói: "Không thi tốt thôi. ”

Trình Việt Chi hít sâu một hơi, đánh giá Kiều Trĩ Ninh hồi lâu.

"Có thật như vậy không?"

Anh không tin điều đó.

Trước khi bài thi được phát xuống, vẻ mặt của Kiều Trĩ Ninh đã không đúng.

Và chai nước ngọt trên bàn của anh là như thế nào?

Kiều Trĩ Ninh không nói lời nào nữa.

Cũng may Trình Việt Chi cũng không có phá vỡ nồi cát hỏi đến cùng, cứ như vậy cùng cô trở về nhà.

Hôm nay ba Kiều làm ca đêm, nhà tối đen và trống trải.

Kiều Trĩ Ninh trở về phòng mình, bỏ cặp sách xuống bật đèn.

Đến lúc này, nước mắt nghẹn một buổi chiều rốt cục chảy ra.

"Chơi đùa."

"Miễn cho Hạ Kiều không quấn lấy tớ."

Mấy câu này 360 độ vờn quanh bên tai Kiều Trĩ Ninh.

Khi đó, khóe miệng Lê Tụng nhếch lên cùng đôi mắt híp lại như phim ảnh chiếu lại trong đầu cô, không ngừng lặp lại trước mắt Kiều Trĩ Ninh.

Nước mắt chảy dài trên má tê dại.

Không có thắc mắc anh chỉ mời mình đi ra ngoài để chơi.

Khó trách Hạ Kiều nói "đổi khẩu vị" như vậy.

Hóa ra mình chỉ là công cụ anh ta sử dụng để thoát khỏi bạn gái cũ.

Kiều Trĩ Ninh nghĩ, nếu Lê Tụng nói trước với mình, mình khẳng định cũng sẽ hỗ trợ.

Nhưng vì cái gì, nhất định phải tự mình trong lúc vô ý nghe được đây?

Điều khiến cô không thể chấp nhận nhất chính là khi Chu Tranh nói không che đậy phán xét vóc người của mình, Lê Tụng phát ra một tiếng cười kia.

Kiều Trĩ Ninh vẫn biết, mình là loại nữ sinh phát triển tương đối sớm.

Mẹ qua đời sớm, ba thì bận rộn với công việc, rất khó để nhận thấy một số thay đổi nhỏ trong tuổi dậy thì của các cô con gái.

Kiến thức vệ sinh sinh lý của Kiều Trĩ Ninh được học thông qua các lớp học công cộng ở trường tiểu học; Đồ lót là đầu tiên, là dì Chu Mạt dẫn cô đi mua. Cô ấy tự thay quần trong kỳ kinh nguyệt đầu tiên và tự mình đi siêu thị, tự mua băng vệ sinh bằng tiền tiêu vặt.

Những thay đổi trong cơ thể vị thành niên đối với cô ấy có chút xấu hổ.

Mà chuyện xảy ra hôm nay, chắc chắn là sự xấu hổ nhất từ trước đến nay.

Kiều Trĩ Ninh bỗng nhiên cảm thấy sự yêu thích của mình đối với Lê Tụng giống như một trò đùa.

Cô cúi đầu nghẹn, một giọng nói vang vọng trong căn phòng trống rỗng.

"Trĩ Ninh?"

Phía sau bỗng nhiên truyền đến một giọng điệu kinh ngạc.

Kiều Trĩ Ninh sững sờ, ba trở về rồi.

Cô chỉ kịp nhanh chóng lau nước mắt, ba đã đi đến bên cạnh cô.

Giọng nói vừa sợ hãi vừa nghi ngờ: "Có chuyện gì với con vậy? ”

Kiều Trĩ Ninh ngẩng đầu lên, nước mắt lưng tròng.

Kiều Thuật vỗ vỗ bả vai con gái, nhẹ giọng hỏi: "Ai bắt nạt con sao? ”

Kiều Trĩ Ninh lắc đầu, nghẹn họng nói: "Toán con không thi tốt. ”

Kiều Thuật thở phào nhẹ nhõm: "Làm ba giật mình. Không thi tốt thì có liên quan gì? Rút ra kinh nghiệm rôi lần sau cố gắng. ”

Kiều Trĩ Ninh nghẹn ngào gật đầu: "Ba không phải làm ca đêm sao? ”

Kiều Thuật kể lại: "Ồ, ba phải quay lại lấy chút đồ" ”

"Vậy ba đi nhanh đi, con chính là không thi tốt tâm trạng không tốt." Kiều Trĩ Ninh nói.

Kiều Thuật an ủi vài câu, thấy con gái dần dần bình tĩnh lại, đứng dậy đi ra ngoài.

Đi xuống tầng hai, bước chân Kiều Thuật dừng lại, quanh đi quẩn lại hai ba lần rồi đi về phía cửa nhà Trình Việt Chi.

Sau một tiếng chuông cửa, Trình Việt Chi mở cửa, vẻ mặt có chút kinh ngạc.

"Chú Kiều? Mời vào. "Nói xong làm động tác mời ông vào cửa.

Kiều Thuật xua tay: "Chú không vào đâu, chú chuẩn bị đi làm bây giờ. Chú chỉ muốn hỏi cháu một chuyện. ”

"Chú hỏi đi ạ."

"Trĩ Ninh ở trường không bị bắt nạt chứ?" Kiều Thuật hỏi.

Trình Việt Chi sững sờ: "Kiều Trĩ Ninh làm sao vậy ạ? ”

Kiều Thuật nói: "Haizz, chú thấy con bé tâm trạng tồi tệ. Con bé nói rằng con bé không thi tốt môn toán học. Chú chỉ muốn hỏi cháu xem có lý do nào khác không. ”

Trình Việt Chi lắc đầu: "Con không thấy ạ. ”

"Ừ." Kiều Thuật trầm ngâm, "Vậy thì tốt rồi. ”

Ông thở dài: "Chắc là con bé dần lớn lên, lòng tự trọng có thể trở nên mạnh mẽ hơn. Không thi tốt nên khóc thành như vậy..."

Ông vỗ vỗ vai Trình Việt Chi: "Được rồi, tốt rồi. Vậy thì chú đến nhà máy đây. ”

Trình Việt Chi gật đầu, đưa mắt nhìn Kiều Thuật xuống lầu.

Đóng cửa lại, anh dựa lưng vào cửa để suy ngẫm.

Một lát sau, anh mở cửa, vài bước xuống lầu đi đến nhà Kiều Trĩ Ninh.

*

Khi chuông cửa vang lên, Kiều Trĩ Ninh đang ngồi trước bàn làm việc, vừa khịt mũi vừa sửa bài thi.

Khóc xong, bài tập về nhà vẫn phải làm.

Nghe được thanh âm truyền đến từ cửa, Kiều Trĩ Ninh kéo lấy khăn giấy lau sạch nước mắt của mình.

Cô đặt bút xuống và hít một hơi thật sâu.

Đi đến phòng khách, cô nhìn về phía mắt mèo.

Trình Việt Chi đứng ở cửa, trong hành lang có một ngọn đèn vàng ửng, ánh sáng ấm áp hòa thuận rơi trên người anh, đem đường nét của anh nhu hòa một chút.

Kiều Trĩ Ninh hít sâu một hơi, có chút không muốn để cậu nhìn thấy bộ dáng này của mình.

"Có chuyện gì?" Cô hỏi qua một cánh cửa, giọng nói rầu rĩ.

"Mở cửa ra, Kiều Trĩ Ninh." Trình Việt Chi gõ cửa.

Kiều Trĩ Ninh dừng một chút: "Có việc gì không? Đã quá trễ rồi. ”

Trình Việt Chi có chút không kiên nhẫn: "Mở cửa ra, bằng không tớ trở về lấy chìa khóa dự phòng nhà cậu. ”

Hai nhà quan hệ tốt, vì phòng ngừa có tình huống quên chìa khóa phát sinh, hai nhà đặt cho nhau một cái chìa khóa dự phòng ở chỗ đối phương.

Kiều Trĩ Ninh mím môi suy ngẫm, biết Trình Việt Chi nhất định phải vào.

Cô luống cuống mở khóa cửa, đi thẳn về phía phòng mình.

Trình Việt Chi thay giày xong hai ba giây sau liền đuổi theo cô.

Thấy Kiều Trĩ Ninh cúi đầu làm bài tập, Trình Việt Chi cũng không nói nhiều, kéo một cái ghế khác ngồi bên cạnh cô, lẳng lặng nhìn cô viết.

Kiều Trĩ Ninh làm bộ như không có gì ngồi viết một lát, rốt cục vẫn nhịn không được ném bút xuống, nghiêng đầu nhìn về phía Trình Việt Chi.

"Rốt cuộc có chuyện gì vậy?"

Anh giống như một pho tượng Phật lớn ngồi ở chỗ này, tự mình làm bài tập khi viết có chút chột dạ.

Trình Việt Chi nhìn cô, trên mặt không có biểu tình gì: "Lời này hẳn là tớ hỏi cậu. Có chuyện gì với cậu vậy? ”

Kiều Trĩ Ninh hít sâu một hơi: "Không phải nói rồi sao? Toán không làm tốt. ”

Trình Việt Chi nhìn chằm chằm cô.

Kiều Trĩ Ninh tránh ánh mắt, không nhìn anh, nhỏ giọng nói: "Không phải cậu nói tớ đáng đời sao? Bản thân không ôn tập thật tốt, thi thành như vậy ——"

Chiếc ghế đổi phương hướng đối mặt với Trình Việt Chi, giọng nói của Kiều Trĩ Ninh dừng lại.

"Phải." Trình Việt Chi trả lời một cách tàn nhẫn.

Kiều Trĩ Ninh nghe vậy hốc mắt liền chua xót.

Cô hít sâu một hơi, cố gắng không xấu mặt trước mặt Trình Việt Chi.

"Nhưng cậu không phải bởi vì chuyện này." Giọng nói của Trình Việt Chi bình tĩnh chắc chắn.

Kiều Trĩ Ninh sững sờ, chớp chớp mắt.

Trình Việt Chi nhìn chằm chằm cô, gằn từng chữ: "Cậu và Lê Tụng làm sao vậy? ”

Toàn thân Kiều Trĩ Ninh run lên: "Lê Tụng cái gì? ”

Cô cúi đầu, cố gắng tránh chủ đề: "Có liên quan gì đến cậu ấy?" ”

"Không liên quan?" Trình Việt Chi tức giận nở nụ cười, "Cậu đã khóc vì thành tích từ khi nào vậy? Lấy lí do lừa gạt ma sao? ”

Kiều Trĩ Ninh mím môi không nói lời nào.

Trình Việt Chi cúi đầu nhìn cô, cẩn thận suy đoán: "Cậu thổ lộ bị cậu ta từ chối? ”

Kiều Trĩ Ninh kinh ngạc xong liên tục lắc đầu.

Trái tim Trình Việt Chi lỡ một nhịp.

"Trình Trình..." Kiều Trĩ Ninh thở ra một hơi, "Tớ sẽ không thích Lê Tụng nữa. ”

Trình Việt im lặng một chút rồi hỏi: "Vì sao? ”

Giọng nói của Kiều Trĩ Ninh nghe có chút khổ sở: "Trình Trình cậu lừa tớ, thật ra nam sinh các cậu chính là thích các cô gái gầy gò xinh đẹp, giống như người mẫu trong tạp chí vậy. ”

Trình Việt Chi ngẩn người, theo bản năng phản bác: "Không phải. ”

“Hừ”! Kiều Trĩ Ninh lớn tiếng tuyên bố, "Tớ sẽ không bao giờ thích con trai nữa! ”

Hời hợt, thô tục, háo sắc.

Trình Việt Chi trầm mặc thật lâu, thanh âm nhẹ nhàng hơn.

"Được, không thích thì không thích vậy."

Anh vỗ vai an ủi Kiều Trĩ Ninh: "Trung học vẫn nên học tập chăm chỉ. ”

Kiều Trĩ Ninh "Ừ" một tiếng.

Một lúc lâu sau, cô chán nản nằm trên bàn.

"Trình Trình, nhưng tớ vẫn rất buồn."

Dưới ánh đèn, gương mặt nghiêng nghiêng của cô được ánh sáng chiếu xuống nhìn làn da trông càng trơn bóng, lông mi có chút ướt, trong đôi mắt giống như là sương đầu xuân, trong suốt sáng ngời.

Lồng ngực Trình Việt Chi như nghẹt thở , anh cũng cảm thấy buồn.

Rõ ràng Kiều Trĩ Ninh đã từ bỏ Lê Tụng, anh hẳn là nên vui vẻ mới đúng. ( truyện trên app T𝕪T )

Kiều Trĩ Ninh từ nhỏ đến lớn đều vui vẻ hớn hở, rất ít thời khắc cần mình an ủi.

Vào giờ khắc này, ngoại trừ ở bên cạnh cô, Trình Việt Chi thế nhưng không biết mình còn có thể làm cái gì nữa.

Kiều Trĩ Ninh nằm sấp trên bàn, ngơ ngác nhìn cửa sổ rồi ngẩn người.

"Trình Trình, cậu xem hôm nay trời tối hơn bình thường."

Trình Việt Chi im lặng một lát, trả lời câu hỏi: "Ngủ một giấc là được rồi. ”

Ngày mai sẽ ổn thôi, anh nghĩ vậy.

*

Trong mắt Trình Việt Chi, cô gái Kiều Trĩ Ninh là một người không tim không phổi. Có chuyện gì thương tâm khổ sở sau khi ngủ một giấc liền sẽ ổn thôi.

Lần này dường như cũng như bình thường.

Sau hai ngày tâm trạng chán nản, vẻ ngoài của Kiều Trĩ Ninh không khác gì bình thường.

Cùng với sự kết thúc của tháng năm, sinh nhật của Kiều Trĩ Ninh cũng đã đến.

Sinh nhật của Kiều Trĩ Ninh rất trùng hợp, là ngày quốc tế thiếu nhi 1/6.

Thật ra dựa theo lý thuyết, cô có chút thiệt thòi. Cô đã có ít hơn một phần so với những đứa trẻ khác.

Nhưng Kiều Trĩ Ninh từ nhỏ đã cảm thấy vô cùng tự hào về chuyện này, nói trẻ em khắp thế giới đều tổ chức sinh nhật cho mình.

Lý do này là mẹ Kiều Trĩ Ninh nói cho cô biết, Kiều Trĩ Ninh vẫn tin tưởng không nghi ngờ gì.

Trình Việt Chi cảm thấy cô ngốc, khi còn bé còn nói cho cô biết là bị mẹ lừa gạt, kết quả bị Kiều Trĩ Ninh đuổi theo đánh đuổi một con phố.

Về sau Trình Việt Chi vẫn cảm thấy Kiều Trĩ Ninh ngây thơ như vậy chính là bởi vì sinh vào ngày 1 tháng 6.

Mỗi sinh nhật, Kiều Thuật mua bánh và quà tặng cho con gái mình.

Một điều ước cho một ngọn nến mỗi năm là một điều lãng mạn và đơn giản.

Kiều Trĩ Ninh đã từng có rất nhiều điều ước kỳ lạ.

Ví dụ như hy vọng ba làm việc ít hơn một chút, ví dụ như mẹ có thể hồi sinh hay không, ví dụ như mình muốn đi Hogwarts chẳng hạn, ví dụ như Conan nhanh chóng trở thành Shinichi sớm hơn, cũng có điều ước to lớn như cả thế giới hòa bình, Bắc Kinh đạt được huy chương vàng Olympic đầu tiên, ví dụ như thành công trong chuyên du hành vũ trụ...

Nhưng vào ngày 1 tháng 6 năm 2009, sinh nhật lần thứ 16 của Kiều Trĩ Ninh, mong muốn của cô không thể đơn giản hơn.

Để tôi gầy đi! Làm ơn làm ơn!

Hãy để vóc dáng của tôi "bình thường" một chút, bình thường đến mức sẽ không được chú ý bởi các chàng trai là tốt.

Sau khi lớn lên hồi tưởng lại, đây chẳng qua chỉ là một tập phim ngắn ngủi của tuổi dậy thì, nỗi lo lắng cũng không có gì đáng nói.

Nhưng vào thời điểm đó, đối với một cô gái 16 tuổi, việc được các chàng trai chú ý đến vóc dáng là một điều quá xấu hổ và khó nói. Lớn đến mức Kiều Trĩ Ninh dùng hết ba nguyện vọng sinh nhật.

Điều ước nào cũng giống nhau - hãy để tôi gầy hơn một chút, một chút!

--------------------

Tác giả có lời muốn nói:

Chương tiếp theo được cập nhật sớm hơn 12 giờ ^_^ trưa ngày mai

Cảm ơn thiên thần nhỏ tưới dung dịch dinh dưỡng: 7 chai trong các hộ gia đình chuyên nghiệp; Bài hát dài phải đi ngủ sớm và dậy sớm, thì là nhỏ, gỗ 0 5 chai; Một im lặng, 31292232 2 chai; Thủ lĩnh châu Phi 1 chai;

Cảm ơn bạn rất nhiều vì sự hỗ trợ của bạn, tôi sẽ tiếp tục làm việc chăm chỉ!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play