Năm Thứ Mười Thích Em

Chương 10


1 năm

trướctiếp

Sau khi bị Trình Việt Chi và Phùng Siêu "lên án", Kiều Trĩ Ninh tự kiểm điểm một phút, cảm thấy mình quả thật có chút "trọng sắc khinh bạn".

Vì vậy, cô quyết định trở về sớm vào thứ bảy, cùng Trình Việt Chi ôn lại bài học.

Năm 2009, thời điểm đó các người mẫu có mái tóc nâu, đôi mắt đẹp, làn da trắng, đôi chân dài, mặc gì cũng đẹp.

Sáng thứ bảy, Kiều Trĩ Ninh tự mình đi giày dép và mũ, học cách phối đồ trong tạp chí và đã mua một đôi giày cao gót.

Đây là lần đầu tiên cô mang giày cao gót, nó rất cao, mang vào như giẫm lên guốc gỗ.

Khi mua đôi giày này, tiền tiêu vặt của Kiều Trĩ Ninh tháng này hoàn toàn không còn nữa.

Về đến nhà, Kiều Trĩ Ninh dựa theo sự phối hợp trong tạp chí, lấy ra chiếc váy trong tủ, rồi mặc một chiếc áo dệt kim mỏng manh.

Soi gương, buộc tóc lại buông xuống, làm sao cũng cảm thấy không hài lòng.

Qua lại nhiều lần, nghĩ đến Lê Tụng nói phải trông trưởng thành một chút, cuối cùng Kiều Trĩ Ninh vẫn quyết định buông tóc xuống.

Buổi chiều, Kiều Trĩ Ninh đúng giờ đến nơi đã hẹn.

Đợi khoảng hai phút, một tiếng còi xe vang lên bên đường.

Kính cửa sổ phía sau taxi hạ xuống, gương mặt anh tuấn của Lê Tụng lộ ra.

Ánh mắt của anh đánh giá trên mặt Kiều Trĩ Ninh vài giây.

Kiều Trĩ Ninh không tự chủ được nín thở.

"Lên xe đi." Lê Tụng nghiêng đầu, cười bảo.

Kiều Trĩ Ninh thở phào nhẹ nhõm, thật cẩn thận đi qua.

Dưới ánh mắt Lê Tụng, cô giống như đi được, đi thế nào cũng cảm thấy không được tự nhiên.

Sau khi lên xe mới phát hiện, trong xe chỉ có hai người bọn họ.

Toa xe thoáng cái trở nên chật chội, ngay cả hô hấp cũng trở nên không được tự nhiên.

"Những người khác đâu?" Kiều Trĩ Ninh tận lực làm cho giọng nói của mình có vẻ bình tĩnh.

"Bọn họ đã đi rồi, tớ sẽ đưa cậu đến đó sau." Lê Tụng cúi đầu bấm điện thoại di động, lơ đãng nói.

Kiều Trĩ Ninh: "Ồ. Vậy chúng ta sẽ đi đâu đây? ”

Ngón tay Lê Tụng dừng lại, đối mặt với ánh mắt Kiều Trĩ Ninh, cười cười.

Lê Tụng dẫn Kiều Trĩ Ninh đến phòng trò chơi.

Anh quen thuộc chào hỏi quầy lễ tân, tiện tay cầm điếu thuốc đừng ở sau tai, quay đầu ra hiệu cho Kiều Trĩ Ninh.

"Đi theo tớ."

Kiều Trĩ Ninh gật đầu, đi theo phía sau anh tìm bọn Đường Tiêu.

Lê Tụng từ chỗ Chu Tranh lấy một hộp tiền xu, lắc chúng trong lòng bàn tay.

"Muốn chơi cái gì?" Lê Tụng nhìn về phía Kiều Trĩ Ninh.

Kiều Trĩ Ninh dừng một chút, chỉ về phía máy ném bóng vào rổ bên cạnh.

"Tớ muốn chơi cái đó."

Đây là một trong số ít các trò chơi mà cô có thể chơi.

Lê Tụng nở nụ cười: "Được thôi. ”

Lê Tụng bỏ một đồng xu vào, buồn chán đứng ở một bên nhìn Kiều Trĩ Ninh chơi.

Kiều Trĩ Ninh tập trung tinh thần, ném từng cái một.

Độ chính xác của cô rất cao, liên tiếp thuận lợi vượt qua hai cửa ải, rất có hy vọng phá kỷ lục.

Chiến tích tốt này xuất phát từ tay nữ sinh, nhất thời hấp dẫn không ít người tới vây xem.

Đang lúc cô cố gắng ném rổ, bỗng nhiên nghe thấy một tiếng nữ hưng phấn.

"Lê Tụng!"

Tay Kiều Trĩ Ninh run lên, bóng trượt, đập vào thành rổ rồi lăn xuống.

Trong khóe mắt cô nhìn thấy một nữ sinh ăn mặc xinh đẹp, mặc váy bó sát đứng bên cạnh Lê Tụng.

Tốc độ ném bóng của Kiều Trĩ Ninh chậm lại.

Khi trò chơi kết thúc, cô chỉ cách kỷ lục 2 điểm.

Quần chúng vây xem phát ra thanh âm tiếc hận, rất nhanh tản ra.

Kiều Trĩ Ninh đi tới bên cạnh Lê Tụng. Cô nhận ra, cô gái này chính là Hạ Kiều, cũng chính là bạn gái cũ của Lê Tụng.

Lê Tụng thờ ơ nhìn qua bộ đếm của máy trò chơi, khen cô: "Kỹ thuật cũng không tệ!”

Kiều Trĩ Ninh cười cười.

Hạ Kiều chú ý tới Kiều Trĩ Ninh, liếc cô một cái.

"Đây là bạn gái mới của anh sao?" Cô ngẩng đầu, nghiêng người nhìn Lê Tụng.

Kiều Trĩ Ninh đột nhiên cảm thấy căng thẳng, ánh mắt đặt trên mặt Lê Tụng.

Anh nhướng mày, thản nhiên hút điếu thuốc, từ chối cho ý kiến nhưng miệng nở nụ cười.

Điều này trong mắt Hạ Kiều có lẽ là chấp nhận, cô chuyển hướng về phía Kiều Trĩ Ninh, đánh giá từ trên xuống dưới.

Ánh mắt dừng lại ở ngực Kiều Trĩ Ninh vài giây, cô khẽ cười một tiếng.

"Đây là anh cố ý tìm tới cho em xem sao?"

Lê Tụng bỏ điếu thuốc ra, tiện tay ném vào thùng rác, vẻ mặt và giọng điệu đều không chút để ý.

"Đừng quá coi trọng bản thân, người ta còn chưa từng phẫu thuật thẩm mĩ."

"Anh!"

Hạ Kiều tức giận đến sắc mặt tái xanh, giọng nói không tự giác cao lên: "Em cũng không phải ——"

Cô chuyển đề tài: "Thật sự nghĩ em coi trọng anh sao? Có rất nhiều người theo đuổi em! ”

"Vậy sao em còn không mau chọn lấy một người?" Giọng điệu Lê Tụng lãnh đạm.

Ánh mắt Hạ Kiều dừng lại trên người Kiều Trĩ Ninh, lại hung hăng trừng Lê Tụng một cái.

"Được, coi như anh có bản lĩnh."

Cô rời khỏi đây trong sự tức giận.

Kiều Trĩ Ninh đứng tại chỗ, kinh ngạc nhìn Lê Tụng.

"Cô ấy..."

Lê Tụng giọng điệu không sao cả: "Bạn gái cũ của tớ. ”

"À..." Kiều Trĩ Ninh nhẹ nhàng đáp một tiếng.

Cô đang suy nghĩ những lời mà Hạ Kiều nói, cánh tay bỗng nhiên bị người đụng vào.

Ngước mắt lên, một ly trà sữa được đưa tới trước mặt.

"Mời cậu uống."

"Cám ơn."

Kiều Trĩ Ninh nhận lấy, cầm trà sữa đi theo Lê Tụng đi dạo.

Lê Tụng là một tay chơi kỳ cựu trong phòng trò chơi, các loại máy chơi game đều chơi thuần thục, rất nhanh liền trúng được rất nhiều vé.

Cuối cùng, anh bảo Kiều Trĩ Ninh đến quầy lễ tân chọn một món quà nhỏ.

Kiều Trĩ Ninh chọn một cái móc khóa trang trí hình con thỏ.

"Đúng là rất giống cậu." Lê Tụng nói đùa.

Kiều Trĩ Ninh giật mình, sắc mặt ửng đỏ rồi cất móc chìa khóa đi.

Cả nhóm chơi một buổi chiều trong phòng trò chơi, Chu Tranh lại đề nghị buổi tối tiếp tục đi tiệm net.

Kiều Trĩ Ninh vội vàng nói mình còn phải ôn tập bài học, phải về nhà trước.

Ngày đó Trình Việt Chi nói cô trọng sắc khinh bạn, cô đồng ý với Trình Việt Chi hôm nay sẽ trở về sớm hơn một chút.

"Tớ đưa cậu về." Lê Tụng lập tức nói.

Không đợi Kiều Trĩ Ninh từ chối, anh đã đi ra ngoài cửa trước.

Kiều Trĩ Ninh đành phải đuổi theo.

Hai người vừa đi tới ven đường, bên kia đường bỗng nhiên có một giọng nói hùng hậu.

"Lê Tụng!"

Người đàn ông trung niên đối diện chuẩn bị bước qua lan can, muốn băng qua dòng xe cộ.

Ánh mắt Lê Tụng sáng lên, kéo Kiều Trĩ Ninh bỏ chạy.

Kiều Trĩ Ninh phản ứng không kịp, bị Lê Tụng lôi kéo, chạy đến thở hồng hộc.

Hôm nay cô ấy mang giày cao gót mới vừa cao lại không quen, rất bất tiện.

Khi chạy, dây buộc dép bị lỏng lẻo và bàn chân của cô bị cọ sát bị đau dữ dội.

Rốt cục, sau khi rẽ qua một góc đường, Lê Tụng buông tay cô ra mới dừng lại.

Kiều Trĩ cúi người, thở hổn hển, lòng bàn chân nóng rát đau đớn.

Đúng lúc này, cô nghe được giọng nói kinh ngạc của Lê Tụng.

"Chân của cậu bị thương sao?"

Kiều Trĩ Ninh cúi đầu, hít sâu một hơi.

Trong khe ngón chân vốn trắng nõn, có giọt máu mơ hồ chảy ra, nhuộm đỏ lên đôi giày.

Cô không thoải mái rụt ngón chân, nói: "Không sao đâu. ”

Lê Tụng nhíu mày, trong giọng nói có chút buồn bực: "Vừa rồi sao cậu không nói gì? ”

"Tớ sợ cậu dừng lại bị ông ta bắt..." Giọng nói của Kiều Trĩ Ninh rất nhẹ.

Cô có chút xấu hổ, có chút tủi thân, cũng rất hối hận.

Nếu mà mình mang giày thể thao có phải tốt hơn không? Sao lại mang giày mới chỉ để cho đẹp chứ?

Lê Tụng im lặng một lát, bỗng nhiên ngồi xổm xuống.

Anh cởi dây giày của Kiều Trĩ Ninh ra, muốn nắm lấy chân phải của Kiều Trĩ Ninh.

"Đừng!" Kiều Trĩ Ninh kinh hãi, nhảy lui về phía sau hai bước, mặt nóng đến mức sắp có thể nướng trứng.

Lòng bàn chân trái chịu lực, lại đau đến mức cô phải xuýt xoa vài tiếng.

Lê Tụng giương mắt nhìn cô, không chút gượng gạo.

Anh đứng dậy và lấy ra hai miếng dán vết thương từ túi áo khoác của mình.

"Tự mình dán nhé, ở đây chờ tớ."

Kiều Trĩ Ninh nhận lấy rồi gật đầu.

Dán xong miếng dán vết thương, Lê Tụng cũng rất nhanh trở về, trong tay cầm một đôi dép lê.

"Không biết kích thước chân của cậu, nên đã mua cái này."

Anh đặt đôi dép mới mua trên mặt đất và ra hiệu: "Thay nó đi.”

Kiều Trĩ Ninh gật đầu, nghe lời đổi từ giày sang đi dép, trong nháy mắt đã cảm thấy thoải mái hơn nhiều.

Khi đi vào như có cảm giác được tái sinh.

Lê Tụng lấy xe đưa Kiều Trĩ Ninh về nhà, một đường chạy đến trước cổng nhà.

"Kiều Trĩ Ninh." Trước khi xuống xe, Lê Tụng bỗng nhiên gọi Kiều Trĩ Ninh lại.

Anh dừng một chút: "Vừa rồi là ba tớ..."

Kiều Trĩ Ninh ngạc nhiên.

Lê Tụng nhún vai: "Quên đi không nói nữa, cám ơn cậu.”

Kiều Trĩ Ninh chớp chớp mắt: "Tớ cũng không làm gì... Cám ơn vì đã mời tớ đi chơi và đưa tớ trở về. ”

Cô mỉm cười và xua tay: "Gặp lại vào ngày mốt."

Lê Tụng gật đầu: "Ngày mốt gặp. ”

*

Kiều Trĩ Ninh mang giày thay về nhà, ba đang bận rộn trong phòng bếp.

Kiều Trĩ Ninh lén lút cất giày xong, thu dọn sơ sài chuẩn bị lên lầu với tờ giấy thi.

"Ba ơi, con đi tìm Trình Việt Chi."

Kiều Thuật nhíu mày: "Sắp ăn cơm rồi mà còn phải qua sao? Học tập đừng quá vất vả. ”

Kiều Trĩ Ninh một giây chột dạ, nhanh chóng bỏ lại một câu: "Hơn 6 giờ con sẽ trở về" rồi vội vàng ra khỏi cửa.

Hôm nay trong nhà Trình Việt Chi không có ai, chỉ có một mình anh ở đây.

Biết được hôm nay bố mẹ anh đều có việc, Kiều Trĩ Ninh vội vàng mời Trình Việt Chi đến nhà mình ăn cơm.

"Ba tớ làm thịt kho tàu rồi, vừa rồi tớ có ngửi thấy..."

Kiều Trĩ Ninh đang hăng say nói, không để ý tới sự im lặng của Trình Việt Chi.

"Ồ, đúng rồi, tớ còn rất nhiều câu hỏi muốn hỏi cậu. Tớ cảm thấy lần này tớ sắp xong rồi, rất nhiều kiến thức chưa có trong đầu..."

Kiều Trĩ Ninh lẩm bẩm, đối với kỳ thi tháng sắp tới có chút lo lắng.

"Ra ngoài chơi cái gì cũng không nhớ sao?" Trình Việt Chi ngắt lời cô.

Kiều Trĩ Ninh sững sờ, miệng há thành hình chữ O nho nhỏ.

Những suy nghĩ vụn vặt này trước kia thỉnh thoảng sẽ có, chẳng qua là lo âu trước kỳ thi rất bình thường thôi mà.

Cô không rõ Trình Việt Chi đang tức giận cái gì.

Ánh mắt Trình Việt Chi đảo qua Kiều Trĩ Ninh.

Cô xõa tóc, mặc một chiếc váy và nhìn trông ăn mặc rất đẹp.

"Chỉ còn vài ngày nữa là đến kỳ thi, cậu có kịp học không? Cậu vẫn tập trung học chứ? ”

Trình Việt Chi rất ít khi nghiêm túc nói chuyện với cô như vậy.

Giữa hai người vốn không được tự nhiên còn chưa tan biến, giờ phút này mình chủ động tới tìm anh lại bị chỉ trích một trận.

Ngực Kiều Trĩ Ninh phập phồng, không khỏi tức giận.

"Tại sao cậu lại kích động như vậy?"

"Tớ không kích động, tớ nói sự thật. Lê Tụng bảo cậu ra ngoài cậu liền đi ra ngoài sao? Cậu ta có chịu trách nhiệm về điểm số của cậu không? "Trình Việt Chi hít sâu, giọng điệu mềm hơn vừa rồi không ít.

Kiều Trĩ Ninh nhíu mày.

Trình Việt Chi tiếp tục giáo dục: "Tại sao cậu ta không gọi các cô gái khác? Hay là các cô gái khác không đồng ý với cậu ta? ”

Kiều Trĩ Ninh: "..."

Lê Tụng Lê Tụng, nói đến đều là Lê Tụng.

Đầu óc Kiều Trĩ Ninh giật giật, không hiểu sao lại nghĩ đến lời mà Hà Thiến hỏi mình, miệng tự giác thốt lên: "Không phải cậu ghen chứ? ”

“Đương nhiên là không!” Trình Việt Chi lập tức phản bác, ánh mắt giống như đang nhìn một người thiểu năng trí tuệ, "Đầu óc cậu hỏng rồi sao? ”

Kiều Trĩ Ninh mím môi, nhỏ giọng lầm bắp: "Đầu óc cậu mới hỏng rồi. ”

Trình Việt Chi mở tạp chí trong tay ra, tùy ý chỉ tay một người.

"Tớ thích loại này, đừng tự mình đa tình."

Trên tạp chí là một siêu mẫu, khuôn mặt cực kì xinh đẹp, dáng người mảnh khảnh, hai chân vừa dài vừa thẳng.

So Kiều Trĩ Ninh hoàn toàn là hai loại khác nhau.

Ngụ ý - Tôi không thể thích bạn.

Kiều Trĩ Ninh "Ồ" một tiếng, liền im lặng.

Nam sinh quả nhiên đều thích nữ sinh gầy gò như vậy.

Trình Việt Chi không biết đang suy nghĩ cái gì, cũng không nói gì.

Một lúc lâu sau, Kiều Trĩ Ninh ngẩng đầu nhìn nhau với Trình Việt Chi, há miệng định nói.

Hai thanh âm đồng thời vang lên.

- Lê Tụng ——"

"Cậu——"

Hai người đồng thời dừng lại.

Trình Việt Chi nhìn cô: "Cậu muốn nói gì? ”

Kiều Trĩ Ninh ấp úng: "Tớ muốn hỏi, có phải con trai đều thích những cô gái gầy gò như vậy không? ”

Trình Việt Chi mở mắt: "... Cũng không nhất thiết. ”

"Ồ..."

Kiều Trĩ Ninh thở phào nhẹ nhõm, bỗng nhiên nhớ tới: "Cậu vừa định nói cái gì? ”

Trình Việt Chi trầm mặc xoay bút.

Một lúc lâu sau, cây bút rơi trên bàn, anh thở dài.

"Không có gì, ôn tập đi."

Chủ đề này đột nhiên dừng lại.

*

Một ngày cuối tuần trôi qua, chỉ vài ngày nữa là đến kỳ thi hàng tháng.

Kỳ thi hàng tháng này là kỳ thi cuối cùng, và kết quả của kỳ thi cuối cùng về cơ bản quyết định sự phân chia của lớp 11.

Cho nên, đề thi các môn lần này giáo viên đều ra đề khó hơn trước một chút.

Hầu như mỗi lần thi xong, phòng thi liền vang lên tiếng kêu rên liên tiếp.

Chiều thứ bảy, sau khi thi xong, các bạn cùng lớp vội vã về nhà, tòa nhà giảng dạy trong một thời gian ngắn đã chuyển từ ồn ào sang yên tĩnh.

Kiều Trĩ Ninh và Trình Việt Chi đi cuối, hành lang và phòng học hầu như không có người.

Kiều Trĩ Ninh đeo cặp sách, hoảng sợ bất an kể khổ với Trình Việt Chi.

"Xong rồi, lần này mấy bài toán cuối tớ cũng không nắm chắc."

Trình Việt Chi nhàn nhạt liếc cô một cái: "Đáng đời. ”

Kiều Trĩ Ninh trừng mắt nhìn anh: "Trình Việt Chi! Cậu có phải là người không? Cậu không an ủi tớ sao? ”

Trình Việt Chi bất đắc dĩ, thở dài: "Phùng Siêu nói đề toán chỉ biết làm một trong ba. ”

Kiều Trĩ Ninh vui vẻ: "Thật sao? Vậy——"

Tòa nhà giảng dạy của Trường Trung học Cơ sở Nghi Hòa Số 1 có hình chữ U, hai hàng phòng học là lối đi bộ rộng và cầu thang.

Đang muốn từ giữa chữ U đi xuống lầu, trong khóe mắt của Kiều Trĩ Ninh liếc được một chút màu đỏ, theo bản năng nghiêng đầu.

Lê Tụng và một nữ sinh mặt đối mặt đứng ở cửa gió của hành lang.

Lê Tụng nghiêng dựa vào lan can, một chân cong về phía sau, không thấy rõ vẻ mặt.

Ánh mặt trời buổi chiều ấm áp, chiếu sáng khuôn mặt của cô gái ửng đỏ.

Giọng nói của Kiều Trĩ Ninh đột nhiên dừng lại, hai chân giống như mọc rễ, không nhúc nhích.

Nữ sinh mặc một chiếc váy bồng bềnh, xinh đẹp đáng yêu.

Hai người nửa người tắm dưới ánh mặt trời, hình ảnh rất đẹp.

Gió thổi qua, Kiều Trĩ Ninh chớp chớp mắt.

Mắt khô và hơi khó chịu.

Trình Việt Chi liếc mắt một cái liền hiểu được.

"Đi thôi."

Anh giơ tay đè cổ Kiều Trĩ Ninh lại, ý bảo cô xuống lầu.

Sau gáy truyền đến một luồng ấm áp, Kiều Trĩ Ninh như trong mộng mới tỉnh, ngửa đầu nhìn Trình Việt Chi.

"Nhìn cái gì vậy? Đi xuống cầu thang. "Trình Việt Chi nhíu mày, tăng thêm sức lực.

Kiều Trĩ Ninh gật đầu, ngoan ngoãn cùng Trình Việt Chi cùng nhau xuống lầu.

Ra khỏi tòa nhà giảng dạy, cảnh tượng nhìn thấy ở đầu cầu thang vẫn không thể xua đi được.

Kiều Trĩ Ninh đờ đẫn, giống như nhìn thấy mình từ trên mặt nữ sinh vừa rồi.

"Lần này đề khó, rất nhiều người không thi tốt." Giọng nói Trình Việt Chi truyền đến.

"Ừ..." Kiều Trĩ Ninh lơ đãng trả lời.

Trình Việt Chi liếc cô một cái, không mở miệng nữa.

Hai người đi là không nói một lời nào nữa.

Trình Việt Chi bỗng nhiên mở miệng, giọng nói nghiêm túc: "Kiều Trĩ Ninh. ”

Sợ cô không nghe thấy, Trình Việt Chi kéo con thỏ trên ba lô của cô.

Kiều Trĩ Ninh ngẩng đầu, không rõ nguyên nhân: "Cái gì? ”

Trình Việt Chi mím môi, giọng nói rất thấp, giống như thung lũng bị ánh mặt trời chiếu qua.

"Cậu đừng thích Lê Tụng nữa."

--------------------

Tác giả có lời muốn nói:

Vẫn nên thích tớ đi ^.^

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp