Người phụ nữ bảo người đàn ông bình tĩnh lại: ''Anh chẳng qua cung
cấp cho anh ta một vài lời giải thích về kỹ thuật, anh ta chỉ là tặng cho anh một
vài bức thư pháp và hội họa mà thôi, quay lại và dấu bức tranh đi, lại không có
tiền thăm viếng, anh ấy chết nhanh như vậy, chút chuyện nhỏ này, chắc chắn sẽ
không đến kịp để thú tội.
Người đàn ông đã nhẹ nhõm đôi chút, dù sao, nơi thâm sơn cùng cốc
này, cũng sẽ không có người đến, anh ta trò chuyện với người phụ nữ.
''Chị à, chị nhờ tôi giúp chị giới thiệu giáo sư Cố của đơn vị
chúng tôi, tôi nghĩ rằng việc này sẽ không thành.''
Người phụ nữ vẫn rất tự tin vào ngoại hình của mình, cô ta bối rối:
''Nói thế nào, người vợ cũ kiên quyết chia tay, quay đầu lại liền kết hôn, Cố
Thành Phong vẫn vì vợ anh ta mà giữ thân như ngọc?''
Người đàn ông nói với một nụ cười gượng gạo: ''Tôi không biết chắc,
dù sao, các chị dâu nhiệt tình trong đơn vị giới thiệu đối tượng cho anh ta, đều
bị anh ta từ chối, tôi vẫn là cấp dưới của cấp dưới của anh ấy, tôi nào dám giới
thiệu đối tượng cho lãnh đạo? Tôi còn chưa tìm thấy cơ hội để nói chuyện với
anh ta.''
Người phụ nữ suy nghĩ một lúc, như thể cô ấy đã quyết định chủ động:
''Cố Thành Phong quá quan trọng rồi, Thôi Hưng Đông từng nghĩ đến việc bắt cóc
anh ta, nhưng khả năng để hành động được quá khó đi, tôi chỉ mới nghĩ đến kế hoạch
để đứng về phía anh ta, hay là, anh giúp tôi tạo cơ hội gặp anh ta một cách
tình cờ, chỉ cần quen biết, nước chảy đá mòn, sẽ có cách có thể làm trái tim
anh ta mềm nhũng.''
Người đàn ông suy nghĩ một lúc: ''Lần trước tôi nghe giáo sư của
chúng tôi nói rằng hai cô con gái của họ sẽ đi chơi vào tuần tới, anh ta đang
xin đơn vị để được nghỉ phép và muốn đi cùng với những người lớn trong gia
đình, Cố Thành Phong quan tâm đến con cái của mình nhất, hay là chị thử tiếp cận
bọn trẻ trước, sau đó hãy tiếp cận anh ta.''
Đôi mắt của phụ nữ sáng lên, không có nhiều người đàn ông yêu
thương con gái của họ như thế và thậm chí ít người yêu thương con gái của họ được
như Cố Thành Phong, ngay cả các cháu gái của gia đình đối thủ anh ta cũng coi họ
như con trong nhà, thậm chí là ngoại tộc.
Nếu một người đàn ông có điểm yếu, sẽ thật dễ dàng để xử lý, chỉ cần
là đứa trẻ chấp nhận cô ta, có thể sẽ nhận được sự ưu ái Của Cố Thành Phong,
sau đó từ từ tìm cách hành động.
''E là chị nên bắt đầu làm bảo mẫu nhà anh ta trước.''
Người phụ nữ nói: ''Anh nói đúng, tôi sẽ tìm cách tiếp cận thử.''
Người đàn ông lại nói: ''Nhưng chồng Tô Anh là một người hay ghen,
cứ như vậy để người lớn cùng những đứa trẻ ra ngoài du lịch, chị cảm thấy anh
ta sẽ giao cho Cố Thành Phong sao?''
Tô Anh thăm dò một chút, liếc nhìn dưới gốc cây, trong lòng đoán,
tên cấp dưới của Cố Thành Phong ở dưới gốc cây kia, chắc là người mà do cô ấy
đã cung cấp cho Hàn Cảnh Viễn, một trong mười mấy người trong danh sách kia.
Có điều người phụ nữ đang nói chuyện kia, sẽ không bao giờ xuất hiện
trong ký ức Của Thôi Hưng Đông.
Mặt trời phía trên ngọn cây dần dần lặn ở phía tây, kéo bóng của
hai người dưới gốc cây ngày càng dài hơn, Tô Anh trở nên thiếu kiên nhẫn, bọn họ
thảo luận về cách để gặp gỡ một cách tình cờ, nhưng cô ấy không thể kết thúc cuộc
thảo luận, vẫn cứ thảo luận chưa xong, hại cô ấy muốn rời đi cũng không được.
Dự đoán của Tô Anh quả không sai chút nào, Hàn Cảnh Viễn tìm những
đứa trẻ từ bên ngoài về, thấy Tô Anh vẫn chưa quay lại, anh ta đến văn phòng
tìm Tô Anh.
Mùi giấm nồng nặc trong nhà, thấy rằng cô ấy lâu như vậy vẫn chưa
trở lại, có thể sẽ đi tìm tên phiền phức đã nhìn thấy cô ấy lần cuối.
Triệu Hương thấy anh ta đang tìm kiếm vợ của mình, vì vậy cô ta
nói: ''Nó nằm ngay cạnh góc tường, nơi các thành viên trong gia đình đều có thể
nhìn thấy nó, có ánh sáng ban ngày, ngay cả khi mọi người nhìn thấy nó, họ sẽ
không buôn chuyện lung tung, tôi đoán Tiểu Tô đã cố tình chọn một nơi dễ dàng
nhìn thấy như vậy.''
''Lúc đầu vẫn còn nói chuyện rất tốt, hai người họ nói chuyện
trong khoảng năm hoặc sáu phút. Đột nhiên, cái tên Tiểu Trần đó, hét lên thảm
thiết và những tiếng la hét thật kỳ lạ, như thể bị ai đó đột nhiên nghiền nát
xương. Tôi sợ hãi và chạy ra ngoài để xem. Khuôn mặt của Tiểu Trần trở nên nhợt
nhạt, trán đầy mồ hôi, và anh ta quỳ một đầu gối trên mặt đất, tay phải vẫn
đang nắm lấy tay Tiểu Tô.''
''Tôi cảm thấy điệu bộ đó, có lẽ là khi anh ta bắt tay với cô ấy để
nói lời tạm biệt, bị cô ấy bóp đau đến không chịu được, vì vậy mà đã quỳ xuống.''
''Chậc chậc chậc chậc, chúng ta đều đoán, Tiểu Trần đã nói cái gì
đó quá quá đáng, làm Tiêu Anh tức giận
mà trừng phạt hắn, chúng ta đoán không ra, thật sự là đoán không ra.''
Sau khi nói một tràng, vẫn không nói vào phần trọng điểm, Tô Anh
đã đi đâu.
Hàn Cảnh Viễn gấp gáp, gần đây phát sinh quá nhiều tình huống
ngoài ý muốn, anh đã trở thành chú chim sợ cung rồi, lo lắng hỏi: ''Chị dâu, chị
có biết Tô Anh đi đâu không?''
Khi Triệu Hương nghe nói rằng Tô Anh vẫn chưa về nhà, cô ấy cũng
lo lắng: ''Tôi không biết, đến giờ cơm rồi mà vẫn chưa quay lại? Đừng tìm xung
quanh, anh đi hỏi Trần Vô Thanh đi.''
Khi Hàn Cảnh Viễn nghĩ đến lúc chia tay, Tô Anh nói rằng khoảng
cách giữa vợ và chồng phải bằng một bát nước, anh ấy nghĩ một lúc, không phải
anh ấy không tin tưởng vợ mình, mà do anh ấy quá lo lắng cho cô ấy.
Hàn Cảnh Viễn chỉ do dự vài giây, nhờ chị dâu Triệu Hương rằng khi
cô ấy tan sở đến nói một tiếng với bọn trẻ ở nhà, sau đó đến nông trại tìm Trần
Vô Thanh.
……
Trần Vô Thanh gần đây cũng trở thành một con chim sợ cung, anh ấy
đến gặp Tô Anh vào buổi chiều, lần này tinh thần có chút hốt hoảng.
Tại sao anh ấy lại đến tìm Tô Anh?
À đúng rồi, nhân tiện anh ấy đi cảm ơn Tô Anh đã cho anh ấy cơ hội
trở lại thành phố kiếm việc làm, tổ chức đã được triển khai, chẳng bao lâu nữa
anh ấy có thể mang Hữu Hữu rời khỏi Nam Đảo và lên đường đi làm.
Lúc đi còn mang theo một túi hồng rừng hái trên núi rất ngọt, tuy
nhỏ nhưng rất ngọt, Tô Anh có vẻ rất thích, thậm chí còn lấy túi vải đen đựng hồng
dại đem đi.
Tay phải xương cốt đau như vậy, Trần Vô Thanh có chút kỳ quái, bọn
họ ban đầu nói chuyện rất vui vẻ, sao lại chọc giận Tô Anh rồi?
Anh ta đã nói gì khiến vị ân nhân kia tức giận đến mức gần như bóp
nát xương tay của anh ta.
Ồ, nhân tiện, anh ấy hỏi về bát thuốc ''thập quân đa bổ'' để điều
trị chứng đa nhân cách, hỏi Tô Anh liệu cô ấy có thể đưa đơn thuốc cho anh ấy
không. Tô Anh hỏi anh ấy tại sao lại muốn đơn thuốc đó, anh ta nói sau này nuôi
con phải tốn nhiều tiền nên muốn giữ lại bán lấy tiền.
Tô Anh rất tức giận, mắng anh ta vì tiền mà không biết điểm dừng,
còn nói rằng uống thuốc bừa bãi sẽ hại chết người.
Vừa tức giận, anh ta liền giật lại túi hồng dại, nói không tặng
cho ân nhân nữa, ân nhân không xứng ăn hồng rừng tự tay anh ta ta hái.
Trần Vô Thanh giơ bàn tay phải vẫn còn đau nhức của mình lên, vốn
tưởng rằng mình sẽ không bao giờ trở thành loại người bị lợi ích chi phối,
nhưng lại vì một lý do nực cười như vậy, anh ta lại muốn lấy lại những quả hồng
dại mà mình đã tặng cho ân nhân.
Bệnh tâm thần phân liệt của anh ấy có thực sự được chữa lành chưa?
Sẽ không có một nhân cách quỷ ma nào khác xuất hiện nữa chứ!
Trần Vô Thanh đầu đau như búa bổ, một tay anh xoa xoa thái dương,
tay phải vì đau nhức mà suýt chút nữa không cầm được chìa khóa mở cửa.
Đợi đã, cửa đang mở, lại là ai đang ở trong phòng?
Mấy người này bị làm sao vậy, ngồi trong phòng tối như thế này mà
không chào hỏi tiếng nào, thật sự doạ người đó biết không?
Trần Vô Thanh thậm chí không thèm lấy một cây gậy để tự vệ, dù sao
thì bất kể ai đang ở trong phòng, về cơ bản anh ta có thể chắc chắn rằng mình
không thể đánh thắng nỗi.
Vừa vào cửa, người trong phòng chính là Hàn Cảnh Viễn, người chồng
hiện tại của Tô Anh.
Hàn Cảnh Viễn đi thẳng vào vấn đề, nói rằng anh ấy sợ gây ra hiểu
lầm, lỡ như bị mọi người nhìn thấy, hiểu lầm rằng hai người đàn ông vì Tô Anh
mà đối chọi gay gắt, càng làm mọi chuyện tồi tệ hơn, vì vậy đã vào phòng đợi
trước.
Trần Vô Thanh thầm phàn nàn một phen, Hàn Cảnh Viễn nhất định đến
đây để đối đầu gay gắt với anh ta.
Sau khi hỏi rõ về lý do đến đây của Hàn Cảnh Viễn, Trần Vô Thanh
cũng rất ngạc nhiên, vì vậy anh ấy đã kể về ký ức khiến anh ấy đau đầu như búa
bổ xảy ra vừa lúc nãy.
''Chỉ là cãi nhau nho nhỏ
thôi, đoán chừng cũng không làm Tô Anh đồng chí tức giận bỏ nhà đi, nhất định
là lên núi hái quả hồng rừng rồi.''
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.