Thời gian trở lại ba ngày trước, tình báo viên Văn Hải mang
trở về nội dung ba dòng đầu ở trang đầu tiên của tài liệu gốc. Thôi Hưng Đông
đã bị lừa, để Văn Hải đi đem Tô Anh trói lại, còn đưa cho Văn Hải một cái địa
chỉ, nói sẽ chờ bọn họ ba ngày ở nơi đó.
Ba ngày sau, cho dù Trần Võ Sinh có tới hay không, anh ta
cũng sẽ xuất hải tẩu nhân.
Địa chỉ mà Thôi Hưng Đông đưa là ở Mân Nam, sợ con thỏ láu
cá kia dọc đường đi theo dò xét, Tô Anh dọc đường này giả bộ bị thuốc mê làm
hôn mê, Trần Võ Sinh bị hoá trang thành con gái, đồng chí Văn Hải hóa trang
thành bà lão, lấy thân phận mẹ con chị em, viện cớ đi Mân Nam thăm người thân.
Chỉ có lúc ở trọ, ba người mới bỏ lớp ngụy trang xuống.
Trần Võ Sinh sống không còn gì luyến tiếc: "Việc tôi
đóng giả nữ……”
Tô Anh nói: "Anh là vì đại nghĩa hy sinh, ai dám giễu
cợt anh, tôi giúp anh đánh người đó.”
Văn Hải: "Quả thực cũng khá xinh đẹp, nếu anh thực sự
là con gái, tôi cũng muốn cưới anh, không giống tôi, còn chưa đến 30 đã phải
đóng giả thành một bà bão.”
Ánh mắt sắc như dao của Trần Võ Sinh đâm ở trên người của
Văn Hải, nếu ánh mắt có thể giết người, Văn Hải sớm đã chết bảy tám lần rồi.
Trần Võ Sinh nói: "Anh mới 28, tôi còn cho rằng anh đã
82 rồi cơ đấy, anh sao lại già thành như thế này, trưởng thành kiểu gì vậy?”
Đồng chí Văn Hải bề ngoài thô ráp nội tâm nhu nhược:……
Ngày thứ ba, Tô Anh bọn họ đã tới địa chỉ mà Thôi Hưng Đông
đưa, một cái làng chài nhỏ gần như hoang vắng, tìm một gian phòng trống tạm
thời ở lại, đồng chí Văn Hải đi ra ngoài liên hệ với Thôi Hưng Đông, sau nửa
ngày mới trở về, nói sau khi đêm xuống, sẽ có người dẫn bọn họ lên thuyền.
“Gặp được Thôi Hưng Đông chưa?” Hàn Cảnh Viễn đi vào phòng
nhỏ mọi người đang dừng chân, hỏi.
Văn Hải lắc đầu: "Là thuộc hạ Mã Tử của anh ta, nói
Thôi Hưng Đông đã đang ở thuyền đánh cá lớn ở trên biển đang đợi chúng ta, 8
giờ tối ngồi Tiểu Châu ra biển tụ họp.”
Thôi Hưng Đông quả thực là người rất cảnh giác, cùng thuyền
nhỏ cũng chỉ có thể sử dụng thuyền nhỏ, động tĩnh không thể lớn, nói không
chừng ở trên biển còn có một Mã Tử khác nối tiếp chuyển vài chuyến, cho nên có
bắt Mã Tử bây giờ lại cũng không giải quyết được vấn đề gì.
Hàn Cảnh Viễn đặt một nụ hôn ở trên trán của Tô Anh, hai
người đàn ông già kia ở bên cạnh xấu hổ đỏ mặt quay đầu ra cửa, dành thời gian
cho anh ấy và Tô Anh.
Hàn Cảnh Viễn dính ở bên tai Tô Anh nói nhỏ: "Thuyền
của chúng ta đã theo sau bọn em, Anh Anh, anh sẽ không để em xảy ra chuyện gì
đâu.”
“Ừm, đừng theo sát quá, trong chốc lát có không tìm thấy
cũng đừng gấp gáp, sau khi lên thuyền lớn, em sẽ nghĩ cách đốt lửa phát tín
hiệu.”
Ngoài cửa có tiếng gõ cửa cực nhẹ, Văn Hải hạ giọng, ở ngoài
cửa thúc giục nói: "Người tới rồi.”
Mã Tử người đến đón bọn họ lên thuyền nhỏ đã tới, nghe tiếng
bước chân càng ngày càng gần, Hàn Cảnh Viễn cắn răng, tự dùng tay mình dùng dây
da bò đem hai tay của Tô Anh trói ra đằng sau lưng: "Người anh trói chính
là nhân chứng sống, đầu sợi dây ở trong lòng bàn tay em, dùng sức kéo nó dây sẽ
được cởi ra.”
Trước vài giây khi cửa phòng mở, người đàn ông bước đi bình
tĩnh, từ cửa sổ sau trèo ra.
Tô Anh bị miếng vải đen bịt kín hai mắt, Văn Hải cố ý trêu
chọc Mã Tử nói: "Cô gái này đã bị trói lại, tối om như mực, trên biển lớn
vốn dĩ nhìn cũng không rõ, có cần bịt kín mắt không?”
Ngựa con khó xử nói: "Ai nói không phải đâu, nhưng anh
Thôi dặn dò, anh Hải có nhiều đảm đương, tôi cũng không có biện pháp.”
Trung gian quả nhiên lại chuyển hai chuyến Tiểu Châu khác
nhau và Mã Tử chỉ dẫn khác, đến lần thứ ba cuối cùng cũng được đưa lên thuyền
lớn.
Tô Anh nghĩ thầm may mắn đã thuyết phục Trần Võ Sinh, đem cô
trói lại lần nữa, trong ngoài phối hợp, bằng không với tính cách cẩn thận của
Thôi Hưng Đông nếu không có mồi nhử mà anh ta muốn, con thỏ láu cá này sớm đã
rời khỏi biên giới rồi.
Sau khi lên thuyền lớn bị đưa vào khoang thuyền, Trần Võ Sinh
muốn cởi dây thừng cho cô ra trước, Tô Anh vừa định nói đây là nút dải rút,
không cần cởi, còn chưa kịp lên tiếng, Trần Võ Sinh theo tiếng gõ nặng nề ngã
xuống.
Theo sau, miếng vải đen che trên mắt Tô Anh bị lấy xuống,
Thôi Hưng Đông cười như không cười, đắc ý nhìn cô gái trên mặt đất: "Tiểu
nha đầu, cô thật sự cho rằng tôi không nhìn thấu được trò lừa bịp của các người
sao?”
……
Trần Võ Sinh bị đánh ở đằng sau gáy, mặt nằm úp trên sàn,
còn hô hấp yếu ớt, Thôi Hưng Đông đoán chừng là muốn giữ lại Trần Võ Sinh hữu
dụng, khi xuống tay vẫn giữ lại một chút lực đạo, tính mạng tạm thời không đáng
ngại.
Thôi Hưng Đông khóe miệng ngậm cười, trong mắt đều là kiểm
soát tất cả và hào quang hưng phấn, muốn nói hết niềm vui sướng của người chiến
thắng.
“Các người thật sự cho rằng tôi sẽ để ý mạng lưới tình báo
bên này có bị bại lộ hay không sao?”
Lúc Thôi Hưng Đông không cười còn ổn, một khi cười lên, ‘ ha
ha ha ’như tiếng gà trống gáy, tỏ ra vô cùng chán ghét.
Nếu không phải còn muốn những lời sáo ngữ từ trong miệng anh
ta, Tô Anh hiện tại liền muốn nhảy dựng lên dỡ cằm anh ta ra, xem anh ta còn
cười được nữa không.
Tô Anh đem đầu dây da bò đang buộc vào tay cô nắm chặt, hỏi:
"Nếu đã không để ý, anh đáp ứng Trần Võ Sinh, mạo hiểm đem tôi trói tới
đấy làm cái gì? Tự mình trốn đi không phải tốt hơn sao?”
Thôi Hưng Đông vỗ vỗ mấy cái rương lớn bên cạnh, mở nó ra
trước mặt Tô Anh, một rương tranh chữ, hai rương đồ chơi văn hoá đồ cổ, còn có
một rương nhỏ là thỏi vàng.
Hắn tiện tay cầm một cái đồ sứ thưởng thức ở trong tay:
"Những thứ đồ tốt ở trong nước quá nhiều, đây đều là những thứ mà mấy năm
nay tôi kiêm chức ở ủy ban vơ ra được, mang ra nước ngoài đổi thành tiền mặt,
mua nhà đất, ba đời cũng không ăn hết.”
Thôi Hưng Đông đem đồ sứ ở trong tay đặt lại chỗ cũ, quay
đầu cười khanh khách: "Tôi vì tổ chức cống hiến hai mươi năm, hiện tại
tiền có, đường đi có, chỉ thiếu một người vợ.”
Tô Anh:……Có ý gì, Thôi Hưng Đông trói cô tới, không phải vì
điều kiện của Trần Võ Sinh, là muốn tìm cho mình một áp trại phu nhân?
Cô không thể tưởng tượng nổi: "Chính bởi vì ngày đó tôi
ở ven đường mắng anh một câu đồ lưu manh, anh liền trả thù, muốn bắt cóc tôi
đến làm áp trại phu nhân? e rằng anh điên rồi!”
……
Hàn Cảnh Viễn không có mất dấu Tô Anh, nhưng cũng không dám
tiếp cận quá gần, trên thuyền lớn không có đèn dầu, ẩn nấp ở trong biển đêm,
anh dùng kính viễn vọng, gắt gao nhìn chằm chằm vào vùng biển được anh đánh dấu
kia.
Tô Anh nói trước tiên phải xác định Thôi Hưng Đông có ở trên
thuyền hay không, sau đó mới nghĩ cách phát tín hiệu, cảnh sát biển lại tiến
hành vây quét.
Trần Đoàn bên kia đang gấp rút điều tra cuộc đời của Thôi
Hưng Đông, đi đến nơi anh ta làm việc thăm hỏi, không có thu hoạch gì, tất cả đồng
nghiệp của tòa soạn đánh giá về Thôi Hưng Đông, đều là một người lãnh đạo hiền
lành, đề bạt cấp dưới, là một nhà lãnh đạo tốt hiếm gặp.
Nhưng lúc tra xét nhà cũ của Thôi Hưng Đông, Trần Gần Hoành
đã mò ra mỗi một tấm gạch lát sàn ở nhà cũ của anh ta, cạy ra ở dưới gầm bàn
một miếng gạch lát trống rỗng, đã tìm được một số bức thư cá nhân lâu năm, còn
có một quyển nhật ký.
Năm đó Thôi Hưng Đông đi Bắc Kinh công tác, ở trên đường
ngẫu nhiên gặp được Tô Anh lúc còn là thiếu nữ, nhất kiến chung tình, đã từng
tìm đồng chí Lịch Thanh Đại hiệp thương, muốn chờ sau khi Tô Anh 18 tuổi, sẽ
tới cưới cô về làm vợ.
Năm ấy Tô Anh mới mười sáu tuổi, Lịch Thanh Đại đương nhiên
không muốn khuê nữ bị người đàn ông lớn hơn mười mấy tuổi hiệp thương, có trực
giác Thôi Hưng Đông không phải người tốt, vì bảo vệ con gái, bắt đầu điều tra
Thôi Hưng Đông.
Lần điều tra này không sao cả, Thôi Hưng Đông sợ hãi thân
phận tình báo của mình bị phát hiện, sắp xếp một tên côn đồ, lúc đồng chí Lịch
T ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.